Chương 17
Huân Nhạc Các
21/09/2024
Trận chiến ấy kéo dài ba năm ròng, ta và tỷ tỷ cũng ở trong doanh trại ngần ấy thời gian, làm lặt vặt, nay đây mai đó theo bước chân quân.
Ngày chiến tranh kết thúc đến thật bất ngờ.
Ta đang khập khiễng bưng chậu gỗ đi phơi áo quần, bỗng một vị tướng trẻ phi ngựa vào doanh, hô vang: "Giặc Mãn đã rút! Đã nghị hòa với triều đình!"
Tiếng hò reo vang dậy đất trời, tướng sĩ khắp nơi đổ về.
Ta ngơ ngác đứng nhìn họ reo hò, lăn lộn, tung hô vị tướng trẻ, ném cả giày lên trời.
Ba năm chinh chiến, mất mát quá nhiều.
Hàng vạn sinh linh đã nằm xuống sẽ không trở về, nhưng người còn sống còn phải tiếp tục bước tới.
Hoàng thượng đã bí mật hồi kinh, Dận Thân Vương cũng rút quân về triều, hứa ban thưởng tiền bạc, ruộng đất cho dân binh.
Ta và tỷ tỷ đang bàn bạc về hướng đi sắp tới thì Dận Thân Vương bất ngờ phái người đến, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Hai vị cô nương, Hoàng thượng có chỉ, mời hai người cùng vương gia vào cung yết kiến."
Thánh chỉ khó hiểu này khiến hai tỷ muội ta thấp thỏm không yên.
Dận Thân Vương phái nha hoàn và tùy tùng đến hầu hạ, đưa chúng ta về kinh thành nhưng tuyệt nhiên không nói lý do Hoàng thượng triệu kiến.
Mang theo đầy bụng nghi hoặc và tâm trạng nặng trĩu như đi tảo mộ, hai tỷ muội ta bước vào cung cấm.
Dận Thân Vương đang đợi ở ngoài cửa cung.
Mặt hắn rắt trắng, lại không có râu, nhưng đôi mắt sắc như chim ưng khiến ta và tỷ tỷ sợ hãi không dám lại gần.
Thế rồi hắn chắp tay cung kính: "Hai vị cô nương đừng sợ, đến trước mặt Hoàng thượng cứ việc thưa đúng sự thật, bổn vương sẽ bảo đảm an toàn cho các người."
Bắp chân ta run lẩy bẩy, thầm nghĩ hắn nói thì dễ, đó là Hoàng thượng đấy!
Sách có dạy, Hoàng thượng là bậc Thiên tử, nắm trong tay sinh mệnh muôn dân.
Lỡ ta nói sai một lời, cả họ hàng ít ỏi của ta chẳng phải sẽ tan thành mây khói hay sao!
Bước qua cửa cung, ta và tỷ tỷ thậm chí chẳng dám ngẩng đầu, nói gì đến thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đây, cứ thế lẽo đẽo theo sau Dận Thân Vương vào chính điện.
Vừa đặt chân vào, một giọng the thé của lão thái giám vang lên: "Lớn mật! Gặp Hoàng thượng mà còn không quỳ xuống!"
Ta giật mình, "bịch" một tiếng quỳ xuống, chân vừa mới khỏi lại đau nhói.
Tỷ tỷ quỳ còn nhanh hơn, lén nắm lấy tay ta.
Liếc mắt thấy Dận Thân Vương đang đứng chắp tay phía trước bên phải, không quỳ cũng không hành lễ, lạnh lùng nói: "Thần tham kiến Hoàng thượng."
Từ ngai vàng phía trước vọng ra một tiếng hừ lạnh khó chịu: "Hoàng thúc vất vả rồi."
Giọng Hoàng thượng the thé như vịt đực, thật không êm tai.
Ta đang thầm đoán xem bậc cửu ngũ chí tôn này trông ra sao thì bỗng hắn cao giọng hỏi: "Ai trong số các ngươi là ... hoa khôi lầu xanh được Trấn Bắc tướng quân chuộc thân vậy?"
Ta sững người, rõ ràng nghe ra sự cay nghiệt trong giọng nói của hắn.
Tỷ tỷ chậm rãi ngẩng dậy, run rẩy đáp: "Khải tấu Bệ hạ, chính là dân nữ."
Hoàng đế thích thú nói: "Ồ? Vậy ngẩng đầu lên cho trẫm xem là tiên nữ phương nào!"
Thân thể tỷ tỷ khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu.
Hoàng đế sững sờ, rồi thốt lên kinh ngạc.
Phi tần của hắn thì khoa trương hơn, gắt lên: "Khiếp quá! Với dáng vẻ này sao có thể là hoa khôi lầu xanh, ngươi định lừa Hoàng thượng à?!"
Tỷ tỷ vội cúi đầu, cả người run rẩy áp sát xuống đất: "Bệ hạ thứ tội..."
"Xin Bệ hạ minh xét!" Thấy tình hình không ổn, ta vội vàng giải thích, "Tỷ tỷ dân nữ vì không muốn bị làm nhục mới tự hủy dung nhan..."
"Lớn mật!" Lão thái giám kia lại nhảy ra, "Có chỗ cho ngươi nói sao? Tát miệng nó cho ta!"
Dận Thân Vương bước lên một bước, trầm giọng nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, người không cần phải làm khó hai nữ tử yếu đuối , đúng chứ?"
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, ta và tỷ tỷ bất đắc dĩ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hoàng tộc, chỉ còn biết toát mồ hôi lạnh.
Lâu sau, Hoàng thượng trên ngai vàng cuối cùng cười khẩy một tiếng: "Ái phi của trẫm vốn thẳng tính, Hoàng thúc hà tất chấp nhặt!"
Nói rồi hắn hắng giọng, lại hỏi: "Trẫm nghe nói Trấn Bắc tướng quân không gần nữ sắc, vậy mà ngươi lại có thể trở thành ngoại thất của vị tướng quân ấy, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không biết cuối cùng có phải hắn bại dưới tay mỹ nhân này không."
Nói đến nước này, dù có đầu óc heo ta cũng đoán ra ý đồ của hắn.
Tuy tướng quân đã mất, nhưng hình ảnh hắn vẫn sừng sững trong lòng dân chúng; còn vị vua cao cao tại thượng kia, sống còn chẳng bằng chết.
Cho nên hắn sợ hãi, nóng lòng muốn bôi nhọ thanh danh của tướng quân.
Tỷ tỷ ta cũng hiểu ra, từng chữ rành rọt đáp: "Khải tấu Bệ hạ, tướng quân chưa từng chạm vào dân nữ, dân nữ và chàng ấy trong sạch, không phải là ngoại thất của chàng ấy."
Hoàng đế nghẹn lời, giọng điệu đột nhiên trở nên nặng nề: "Ồ? Vậy hắn chuộc ngươi làm gì!"
Tỷ tỷ ta không kiêu ngạo cũng không tự ti, đáp: "Bởi vì dân nữ cũng là con dân của triều đình."
Hoàng đế cứng họng, đôi giày thêu kim tuyến bực bội dậm chân một cái, rồi chuyển mũi nhọn sang ta: "Ngươi là muội muội của nàng ta à? Ngẩng đầu lên!"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ ánh mắt quá đỗi thẳng thắn khiến hắn hơi sững sờ.
Rồi hắn lại thay đổi thái độ, cười mỉa mai: "Tuy có hơi thô kệch, nhưng cũng là một mầm mống mỹ nhân. Trẫm nghe Hoàng thúc nói, ngươi đã lập công lớn trong trận chiến này..."
Hắn liếc nhìn Dận Thân Vương bên cạnh: "Dù sao cũng là con nhà lành, hay là ban cho hoàng thúc làm thiếp?"
Trán Dận Thân Vương nổi gân xanh.
Ngày chiến tranh kết thúc đến thật bất ngờ.
Ta đang khập khiễng bưng chậu gỗ đi phơi áo quần, bỗng một vị tướng trẻ phi ngựa vào doanh, hô vang: "Giặc Mãn đã rút! Đã nghị hòa với triều đình!"
Tiếng hò reo vang dậy đất trời, tướng sĩ khắp nơi đổ về.
Ta ngơ ngác đứng nhìn họ reo hò, lăn lộn, tung hô vị tướng trẻ, ném cả giày lên trời.
Ba năm chinh chiến, mất mát quá nhiều.
Hàng vạn sinh linh đã nằm xuống sẽ không trở về, nhưng người còn sống còn phải tiếp tục bước tới.
Hoàng thượng đã bí mật hồi kinh, Dận Thân Vương cũng rút quân về triều, hứa ban thưởng tiền bạc, ruộng đất cho dân binh.
Ta và tỷ tỷ đang bàn bạc về hướng đi sắp tới thì Dận Thân Vương bất ngờ phái người đến, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Hai vị cô nương, Hoàng thượng có chỉ, mời hai người cùng vương gia vào cung yết kiến."
Thánh chỉ khó hiểu này khiến hai tỷ muội ta thấp thỏm không yên.
Dận Thân Vương phái nha hoàn và tùy tùng đến hầu hạ, đưa chúng ta về kinh thành nhưng tuyệt nhiên không nói lý do Hoàng thượng triệu kiến.
Mang theo đầy bụng nghi hoặc và tâm trạng nặng trĩu như đi tảo mộ, hai tỷ muội ta bước vào cung cấm.
Dận Thân Vương đang đợi ở ngoài cửa cung.
Mặt hắn rắt trắng, lại không có râu, nhưng đôi mắt sắc như chim ưng khiến ta và tỷ tỷ sợ hãi không dám lại gần.
Thế rồi hắn chắp tay cung kính: "Hai vị cô nương đừng sợ, đến trước mặt Hoàng thượng cứ việc thưa đúng sự thật, bổn vương sẽ bảo đảm an toàn cho các người."
Bắp chân ta run lẩy bẩy, thầm nghĩ hắn nói thì dễ, đó là Hoàng thượng đấy!
Sách có dạy, Hoàng thượng là bậc Thiên tử, nắm trong tay sinh mệnh muôn dân.
Lỡ ta nói sai một lời, cả họ hàng ít ỏi của ta chẳng phải sẽ tan thành mây khói hay sao!
Bước qua cửa cung, ta và tỷ tỷ thậm chí chẳng dám ngẩng đầu, nói gì đến thưởng ngoạn cảnh đẹp nơi đây, cứ thế lẽo đẽo theo sau Dận Thân Vương vào chính điện.
Vừa đặt chân vào, một giọng the thé của lão thái giám vang lên: "Lớn mật! Gặp Hoàng thượng mà còn không quỳ xuống!"
Ta giật mình, "bịch" một tiếng quỳ xuống, chân vừa mới khỏi lại đau nhói.
Tỷ tỷ quỳ còn nhanh hơn, lén nắm lấy tay ta.
Liếc mắt thấy Dận Thân Vương đang đứng chắp tay phía trước bên phải, không quỳ cũng không hành lễ, lạnh lùng nói: "Thần tham kiến Hoàng thượng."
Từ ngai vàng phía trước vọng ra một tiếng hừ lạnh khó chịu: "Hoàng thúc vất vả rồi."
Giọng Hoàng thượng the thé như vịt đực, thật không êm tai.
Ta đang thầm đoán xem bậc cửu ngũ chí tôn này trông ra sao thì bỗng hắn cao giọng hỏi: "Ai trong số các ngươi là ... hoa khôi lầu xanh được Trấn Bắc tướng quân chuộc thân vậy?"
Ta sững người, rõ ràng nghe ra sự cay nghiệt trong giọng nói của hắn.
Tỷ tỷ chậm rãi ngẩng dậy, run rẩy đáp: "Khải tấu Bệ hạ, chính là dân nữ."
Hoàng đế thích thú nói: "Ồ? Vậy ngẩng đầu lên cho trẫm xem là tiên nữ phương nào!"
Thân thể tỷ tỷ khẽ run, chậm rãi ngẩng đầu.
Hoàng đế sững sờ, rồi thốt lên kinh ngạc.
Phi tần của hắn thì khoa trương hơn, gắt lên: "Khiếp quá! Với dáng vẻ này sao có thể là hoa khôi lầu xanh, ngươi định lừa Hoàng thượng à?!"
Tỷ tỷ vội cúi đầu, cả người run rẩy áp sát xuống đất: "Bệ hạ thứ tội..."
"Xin Bệ hạ minh xét!" Thấy tình hình không ổn, ta vội vàng giải thích, "Tỷ tỷ dân nữ vì không muốn bị làm nhục mới tự hủy dung nhan..."
"Lớn mật!" Lão thái giám kia lại nhảy ra, "Có chỗ cho ngươi nói sao? Tát miệng nó cho ta!"
Dận Thân Vương bước lên một bước, trầm giọng nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, người không cần phải làm khó hai nữ tử yếu đuối , đúng chứ?"
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, ta và tỷ tỷ bất đắc dĩ bị cuốn vào cuộc tranh đấu của hoàng tộc, chỉ còn biết toát mồ hôi lạnh.
Lâu sau, Hoàng thượng trên ngai vàng cuối cùng cười khẩy một tiếng: "Ái phi của trẫm vốn thẳng tính, Hoàng thúc hà tất chấp nhặt!"
Nói rồi hắn hắng giọng, lại hỏi: "Trẫm nghe nói Trấn Bắc tướng quân không gần nữ sắc, vậy mà ngươi lại có thể trở thành ngoại thất của vị tướng quân ấy, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không biết cuối cùng có phải hắn bại dưới tay mỹ nhân này không."
Nói đến nước này, dù có đầu óc heo ta cũng đoán ra ý đồ của hắn.
Tuy tướng quân đã mất, nhưng hình ảnh hắn vẫn sừng sững trong lòng dân chúng; còn vị vua cao cao tại thượng kia, sống còn chẳng bằng chết.
Cho nên hắn sợ hãi, nóng lòng muốn bôi nhọ thanh danh của tướng quân.
Tỷ tỷ ta cũng hiểu ra, từng chữ rành rọt đáp: "Khải tấu Bệ hạ, tướng quân chưa từng chạm vào dân nữ, dân nữ và chàng ấy trong sạch, không phải là ngoại thất của chàng ấy."
Hoàng đế nghẹn lời, giọng điệu đột nhiên trở nên nặng nề: "Ồ? Vậy hắn chuộc ngươi làm gì!"
Tỷ tỷ ta không kiêu ngạo cũng không tự ti, đáp: "Bởi vì dân nữ cũng là con dân của triều đình."
Hoàng đế cứng họng, đôi giày thêu kim tuyến bực bội dậm chân một cái, rồi chuyển mũi nhọn sang ta: "Ngươi là muội muội của nàng ta à? Ngẩng đầu lên!"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có lẽ ánh mắt quá đỗi thẳng thắn khiến hắn hơi sững sờ.
Rồi hắn lại thay đổi thái độ, cười mỉa mai: "Tuy có hơi thô kệch, nhưng cũng là một mầm mống mỹ nhân. Trẫm nghe Hoàng thúc nói, ngươi đã lập công lớn trong trận chiến này..."
Hắn liếc nhìn Dận Thân Vương bên cạnh: "Dù sao cũng là con nhà lành, hay là ban cho hoàng thúc làm thiếp?"
Trán Dận Thân Vương nổi gân xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.