Chương 3
Huân Nhạc Các
21/09/2024
Đồ đạc trong nhà tuy đơn sơ nhưng được tỷ tỷ thu dọn rất sạch sẽ.
Một chiếc giường, một chiếc bàn, hai chiếc ghế, cùng một tủ quần áo không đóng được cửa, tất cả đều được lau chùi không một hạt bụi.
Ta ngồi bên bàn, tỷ tỷ thắp đèn dầu, một lúc lâu không ai nói gì.
Cuối cùng tỷ tỷ lên tiếng: "Đến Phụ Châu rồi ta mới biết, người gọi là người mai mối kia là một tên buôn người, trên đời này cũng chẳng có Cẩm Xương Hầu phủ nào cả..."
“Tên của tên buôn người kia là Lưu A Tứ, trong nhà có đứa con trai độc nhất tên Lưu Cẩm Xương, liền thuận miệng bịa ra "Cẩm Xương Hầu phủ", lừa gạt những người nhà quê không có kiến thức như chúng ta.
“Lưu A Tứ và tú bà Thúy Hồng Lâu vốn là một đôi gian phu dâm phụ, thường ngày chuyên làm chuyện lừa gạt nữ nhân. Ta bị lừa đến Phụ Châu, lập tức bị đưa vào Thúy Hồng Lâu. Tú bà thấy nhan sắc ta diễm lệ, mừng rỡ như bắt được vàng, thưởng cho A Tứ những năm mươi lượng bạc.”
“Lúc ta mới bước chân vào chốn lầu xanh, khóc cũng khóc rồi, làm ầm ĩ cũng làm rồi, bỏ trốn cũng bỏ trốn rồi, bị bắt về, bị dùng kim bạc đóng vào cả mười kẽ móng tay, rồi lột trần truồng treo ngược lên xà nhà. Bỏ đói ba ngày ba đêm ròng rã, chỉ còn thoi thóp hơi tàn mới được cho uống chút cháo loãng, rồi lại tiếp tục bị treo lên.”
“Thấy ta vẫn cắn răng không chịu tiếp khách, mụ tú bà liền sai người trói ta lại, gọi lũ công tử bột đến giày vò ta suốt đêm. Còn mụ ta thì ở phòng bên cạnh, vừa nghe tiếng kêu la thảm thiết của ta, vừa hả hê đếm những đồng bạc trắng lóa.”
“Lúc ấy cũng chảy m.á.u nhiều lắm, lẽ ra phải c.h.ế.t rồi, vậy mà vẫn sống." Tỷ tỷ kể lại chuyện xưa, giọng đều đều, ánh mắt thẫn thờ nhìn ngọn đèn leo lắt. "Ta vẫn luôn nghĩ, phải về nhà nhìn mẹ và muội một lần."
Ta chỉ biết khóc, không nói nên lời.
Lâu sau, nghe tỷ khẽ hỏi: "Cha cũng mất rồi sao? Mất thế nào?"
Ta lau nước mắt, khẽ đáp: "Muội giết."
Đêm đó, cha trói ta mang đến nhà chủ sòng bạc, đi qua cầu đá, trượt chân ngã xuống sông.
Mưa mới hai hôm, nước sông sâu chảy xiết, gần như ngập cả mặt cầu.
Cha bơi giỏi, không lâu sau đã ngoi lên, hai tay bám mép cầu định trèo lên, lại bị ta giẫm lên tay.
Ông ta lại ngã xuống, sặc mấy ngụm nước, liều mạng già níu lấy thành cầu đá, miệng không ngừng chửi rủa.
Nhưng lúc này, ta đã vùng ra khỏi dây trói.
Trong tay ta giấu một mảnh sành từ chiếc bát vỡ, dọc đường vẫn luôn âm thầm cắt dây.
Vốn định chạy trốn vào rừng sâu, nào ngờ lại gặp phải tình huống bất ngờ này.
Cha đã sớm bị tửu sắc làm cho thân thể suy nhược, như con cóc bị mắc câu quẫy đạp mãi không thoát, thấy ta nhấc hòn đá lên cao quá đầu, liền hoảng sợ kêu la: "Nhị Nha! Nhị Nha đừng..."
Ta quỳ xuống, từng nhát đập hòn đá vào đầu ông ta, đập đến nỗi đầu ông ta bê bết máu.
Ông ta quả thật ham sống, ta đập ba cái mà ông ta vẫn không buông tay, m.á.u mũi hòa lẫn nước mắt nhầy nhụa khắp mặt, miệng vẫn mấp máy kêu: "Con yêu, con yêu, cha sai rồi, cha sai rồi..."
Ta lại không ngừng tiếp tục đập ông ta, như bị ma ám lẩm bẩm: "Cha, c.h.ế.t đi, cầu xin người, c.h.ế.t đi..."
Cuối cùng, khi ta đập đến nhát thứ bảy, ông ta buông tay, "ùm" một tiếng rơi xuống nước, bị dòng nước xiết cuốn về phía hạ lưu.
Ta đứng trên bờ, nhìn ông ta úp mặt xuống dòng nước, bị kẹt giữa đống đá ngổn ngang, thân mình bị nước cuốn trôi lắc lư, tựa như một con cá mục mắc cạn...
Tỷ tỷ nghe xong, sững sờ một lúc lâu, cuối cùng cười khổ nói: "Chết cũng tốt."
Cha quả thực c.h.ế.t rất "tốt".
Thi thể của ông ấy mãi đến trưa hôm sau mới được dân làng tốt bụng dùng lưới đánh cá vớt lên.
Mọi người đều cho rằng ông ấy say rượu trượt chân rơi xuống nước, còn vết thương trên đầu, đương nhiên là do đá vụn dưới sông va vào.
Không ai có thể ngờ rằng, ta, một đứa chất phác thật thà, lại thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t cha ruột của mình.
Ta vén áo lên, tháo xâu tiền giấu trong thắt lưng xuống: "Tỷ tỷ, muội dành dụm được một ít tiền. Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này."
Tỷ tỷ lại lắc đầu: "Ta phải đợi tướng quân trở về."
Tỷ tỷ nói với ta, mùa thu năm ngoái, nàng được Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh chuộc thân.
Tướng quân đã nói, đợi chiến sự xong, sẽ cưới nàng về nhà.
Vì vậy nàng sẽ không đi đâu cả, cứ ở đây đợi tướng quân khải hoàn.
Khi nàng nói những lời này, trên mặt toàn là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, đôi mắt ánh lên dưới ánh nến.
Một chiếc giường, một chiếc bàn, hai chiếc ghế, cùng một tủ quần áo không đóng được cửa, tất cả đều được lau chùi không một hạt bụi.
Ta ngồi bên bàn, tỷ tỷ thắp đèn dầu, một lúc lâu không ai nói gì.
Cuối cùng tỷ tỷ lên tiếng: "Đến Phụ Châu rồi ta mới biết, người gọi là người mai mối kia là một tên buôn người, trên đời này cũng chẳng có Cẩm Xương Hầu phủ nào cả..."
“Tên của tên buôn người kia là Lưu A Tứ, trong nhà có đứa con trai độc nhất tên Lưu Cẩm Xương, liền thuận miệng bịa ra "Cẩm Xương Hầu phủ", lừa gạt những người nhà quê không có kiến thức như chúng ta.
“Lưu A Tứ và tú bà Thúy Hồng Lâu vốn là một đôi gian phu dâm phụ, thường ngày chuyên làm chuyện lừa gạt nữ nhân. Ta bị lừa đến Phụ Châu, lập tức bị đưa vào Thúy Hồng Lâu. Tú bà thấy nhan sắc ta diễm lệ, mừng rỡ như bắt được vàng, thưởng cho A Tứ những năm mươi lượng bạc.”
“Lúc ta mới bước chân vào chốn lầu xanh, khóc cũng khóc rồi, làm ầm ĩ cũng làm rồi, bỏ trốn cũng bỏ trốn rồi, bị bắt về, bị dùng kim bạc đóng vào cả mười kẽ móng tay, rồi lột trần truồng treo ngược lên xà nhà. Bỏ đói ba ngày ba đêm ròng rã, chỉ còn thoi thóp hơi tàn mới được cho uống chút cháo loãng, rồi lại tiếp tục bị treo lên.”
“Thấy ta vẫn cắn răng không chịu tiếp khách, mụ tú bà liền sai người trói ta lại, gọi lũ công tử bột đến giày vò ta suốt đêm. Còn mụ ta thì ở phòng bên cạnh, vừa nghe tiếng kêu la thảm thiết của ta, vừa hả hê đếm những đồng bạc trắng lóa.”
“Lúc ấy cũng chảy m.á.u nhiều lắm, lẽ ra phải c.h.ế.t rồi, vậy mà vẫn sống." Tỷ tỷ kể lại chuyện xưa, giọng đều đều, ánh mắt thẫn thờ nhìn ngọn đèn leo lắt. "Ta vẫn luôn nghĩ, phải về nhà nhìn mẹ và muội một lần."
Ta chỉ biết khóc, không nói nên lời.
Lâu sau, nghe tỷ khẽ hỏi: "Cha cũng mất rồi sao? Mất thế nào?"
Ta lau nước mắt, khẽ đáp: "Muội giết."
Đêm đó, cha trói ta mang đến nhà chủ sòng bạc, đi qua cầu đá, trượt chân ngã xuống sông.
Mưa mới hai hôm, nước sông sâu chảy xiết, gần như ngập cả mặt cầu.
Cha bơi giỏi, không lâu sau đã ngoi lên, hai tay bám mép cầu định trèo lên, lại bị ta giẫm lên tay.
Ông ta lại ngã xuống, sặc mấy ngụm nước, liều mạng già níu lấy thành cầu đá, miệng không ngừng chửi rủa.
Nhưng lúc này, ta đã vùng ra khỏi dây trói.
Trong tay ta giấu một mảnh sành từ chiếc bát vỡ, dọc đường vẫn luôn âm thầm cắt dây.
Vốn định chạy trốn vào rừng sâu, nào ngờ lại gặp phải tình huống bất ngờ này.
Cha đã sớm bị tửu sắc làm cho thân thể suy nhược, như con cóc bị mắc câu quẫy đạp mãi không thoát, thấy ta nhấc hòn đá lên cao quá đầu, liền hoảng sợ kêu la: "Nhị Nha! Nhị Nha đừng..."
Ta quỳ xuống, từng nhát đập hòn đá vào đầu ông ta, đập đến nỗi đầu ông ta bê bết máu.
Ông ta quả thật ham sống, ta đập ba cái mà ông ta vẫn không buông tay, m.á.u mũi hòa lẫn nước mắt nhầy nhụa khắp mặt, miệng vẫn mấp máy kêu: "Con yêu, con yêu, cha sai rồi, cha sai rồi..."
Ta lại không ngừng tiếp tục đập ông ta, như bị ma ám lẩm bẩm: "Cha, c.h.ế.t đi, cầu xin người, c.h.ế.t đi..."
Cuối cùng, khi ta đập đến nhát thứ bảy, ông ta buông tay, "ùm" một tiếng rơi xuống nước, bị dòng nước xiết cuốn về phía hạ lưu.
Ta đứng trên bờ, nhìn ông ta úp mặt xuống dòng nước, bị kẹt giữa đống đá ngổn ngang, thân mình bị nước cuốn trôi lắc lư, tựa như một con cá mục mắc cạn...
Tỷ tỷ nghe xong, sững sờ một lúc lâu, cuối cùng cười khổ nói: "Chết cũng tốt."
Cha quả thực c.h.ế.t rất "tốt".
Thi thể của ông ấy mãi đến trưa hôm sau mới được dân làng tốt bụng dùng lưới đánh cá vớt lên.
Mọi người đều cho rằng ông ấy say rượu trượt chân rơi xuống nước, còn vết thương trên đầu, đương nhiên là do đá vụn dưới sông va vào.
Không ai có thể ngờ rằng, ta, một đứa chất phác thật thà, lại thẳng tay g.i.ế.c c.h.ế.t cha ruột của mình.
Ta vén áo lên, tháo xâu tiền giấu trong thắt lưng xuống: "Tỷ tỷ, muội dành dụm được một ít tiền. Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này."
Tỷ tỷ lại lắc đầu: "Ta phải đợi tướng quân trở về."
Tỷ tỷ nói với ta, mùa thu năm ngoái, nàng được Trấn Bắc tướng quân Cảnh Khánh chuộc thân.
Tướng quân đã nói, đợi chiến sự xong, sẽ cưới nàng về nhà.
Vì vậy nàng sẽ không đi đâu cả, cứ ở đây đợi tướng quân khải hoàn.
Khi nàng nói những lời này, trên mặt toàn là vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, đôi mắt ánh lên dưới ánh nến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.