Chương 5
Huân Nhạc Các
21/09/2024
Trời còn tờ mờ, ta đã phải dậy đi bán đậu hũ.
Đêm về, lòng không yên, ta cứ quấn quýt lấy tỷ tỷ, nài nỉ tỷ ấy kể về chuyện của mình với vị tướng quân kia.
Ta muốn thông qua từng lời tỷ tỷ kể mà hình dung ra người nam tử ấy rốt cuộc là ai.
Tỷ tỷ kể, Trấn Bắc tướng quân là bậc anh hùng cái thế, hiên ngang giữa đất trời.
Bọn giặc phương Bắc tràn qua biên ải, ngay cả Hoàng thượng cũng kinh hãi bỏ chạy, chỉ có tướng quân là không chịu lui bước.
Hắn đánh một trận long trời lở đất với bọn giặc phương Bắc, giành lại được cả một tòa thành.
Tỷ tỷ còn nói, tướng quân cao lớn, vạm vỡ, nhưng lại là người ấm áp, biết nghĩ cho người khác.
Hồi đó, tú bà sai tỷ muội lầu xanh hầu hạ tướng quân, hắn không vui, đuổi tất cả ra ngoài.
Chỉ mình tỷ tỷ là nhất quyết không đi, nói rằng để tỷ ấy vá lại áo cho tướng quân cũng được, chứ tay không mà về thì tú bà sẽ đánh đập mất.
Tướng quân nghe vậy, im lặng cho phép tỷ tỷ ở lại.
Tỷ tỷ thức trắng đêm vá áo cho tướng quân, hắn ngồi bên, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn tỷ tỷ đôi ba lần.
Đến lúc trời hửng sáng, tỷ tỷ đứng dậy cáo từ, tướng quân mới cất tiếng hỏi: "Nàng tên gì?"
Ta hai tay chống cằm, chăm chú nghe tỷ tỷ kể, thấy chuyện của tỷ tỷ với tướng quân tựa như một vở tuồng, không khỏi tấm tắc khen lạ.
Cuối cùng, tỷ tỷ quay sang hỏi ta: "Nhị Nha, muội nói xem, tướng quân có... có thật lòng muốn cưới tỷ không?"
Ta vẫn còn đang mải mê nhấm nháp dư vị của miếng bánh hồ đào, lơ đễnh đáp: "Tỷ tỷ à, chuyện người ta cưới hay không, có quan trọng gì đâu, dù thế nào muội cũng sẽ bán đậu phụ nuôi tỷ."
Tỷ tỷ tức tối, búng vào trán ta: "Đậu phụ, đậu phụ, suốt ngày chỉ biết đậu phụ! Muội tính làm sao đây hả? Cha mẹ đều đã mất, chỉ còn mỗi một người tỷ tỷ bước ra từ chốn lầu xanh, về sau ai dám lấy muội chứ!"
Ta nghiêm chỉnh đáp: "Sợ gì đâu, muội biết làm đậu phụ mà."
Tỷ tỷ tức giận đến ngã ngửa, từ trong tủ lấy ra một túi gấm đỏ, khẽ nói: "Ta để dành chút nữ trang, cho muội làm của hồi môn. Đợi muội gặp được ý trung nhân, liền nói người nhà đều mất cả, chớ nên nhắc đến ta."
Ta không muốn nhận túi gấm, nhào tới đè nàng xuống giường, làm nũng: "Nhị Nha không lấy chồng, Nhị Nha sẽ bám lấy tỷ tỷ! Nếu tướng quân cưới tỷ, muội sẽ bày sạp đậu phụ trước cửa nhà hắn, ngày ngày nghe lén..."
Tỷ tỷ đẩy ta không ra, đánh mạnh vào m.ô.n.g ta một cái: "Đồ vô lại, đợi muội thành bà cô già rồi thì chớ có khóc!"
Ta vẫn vô tư cười đùa, cùng tỷ tỷ đùa giỡn một hồi, đang định rửa mặt sửa soạn giường chiếu thì bỗng liếc thấy ngoài cửa sổ có bóng đen vụt qua.
Ta giật mình, vội vàng lấy con d.a.o chặt củi giấu dưới gối ra.
Tỷ tỷ thì hoảng hốt chống cửa, liên tục lắc đầu với ta.
Ta ghé vào cửa sổ nhìn qua khe hở ra sân, chợt thấy một nam nhân đạp lên đống củi trong sân trèo qua tường đất.
Nam nhân đó vừa lùn vừa gầy, mặc áo vải xám, ngồi trên tường do dự hồi lâu vừa định nhảy xuống, ta đột nhiên đẩy cửa sổ hét lớn: "Bắt trộm!"
Nam nhân đó lập tức ngã sõng soài ra khỏi sân, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp đêm, khiến chó sủa gà gáy ầm ĩ ở nhà hàng xóm.
Ta vốn định nhảy ra khỏi cửa sổ thì bị tỷ tỷ túm lại.
Nàng đóng cửa sổ, vẫn còn kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy ta.
Lâu sau, tiếng bước chân bên ngoài sân xa dần xa dần, tỷ tỷ buông tay, thở hổn hển, mặt mày tái mét, run rẩy không ngừng, nắm tay ta nói năng lộn xộn: "Hắn là Lưu A Tứ, hắn là Lưu A Tứ! Nhất định là hắn, ta nhìn rõ rồi..."
Đêm đó, tỷ tỷ không dám ngủ, quấn chăn ngồi co ro trên giường run cầm cập.
Còn ta thì mài d.a.o cả đêm trong sân.
Sáng sớm hôm sau, ta vẫn đi bán đậu phụ như thường lệ, cố ý mang theo mấy cái bánh chia cho bọn trẻ ăn xin ở đầu phố, dò hỏi về Lưu A Tứ.
Đa số bọn trẻ ăn xin đều chạy tán loạn, chỉ có một cậu bé tên Đông Tử nghiêm túc nói với ta, gần đây Lưu A Tứ đánh bạc thua liên tục, gần như đã tán gia bại sản.
Không ngờ đứa con trai bảo bối của hắn mắc bệnh nặng, hắn gấp rút kiếm tiền để cứu mạng con, chỉ còn cách ra vào tiệm cầm đồ thường xuyên.
Ta bỗng cảm thấy quả là ông trời có mắt, báo ứng không sai, liền cho Đông Tử thêm một cái bánh.
Ta theo dõi ba ngày.
Lưu A Tứ thường xuyên ra vào tiệm cầm đồ và tiệm thuốc, mà nhà hắn ở phía nam thành.
Từ tiệm cầm đồ về nhà, hắn sẽ đi qua một con hẻm rất dài, hai bên hẻm chỉ có hai hộ gia đình, ban ngày không có ai ở nhà.
Ta đã từng thấy nhà Lưu A Tứ, hắn nói đã cầm cố hết những gì có thể, nhưng căn nhà đó vẫn rất rộng lớn, sang trọng, từng viên gạch ngói đều là m.á.u và nước mắt của những nữ nhi vô tội.
Nay, hắn lại nhắm vào tỷ tỷ, hoặc là ta.
Ta muốn g.i.ế.c hắn, ta nhất định phải g.i.ế.c hắn, ý nghĩ này không ngừng gào thét trong đầu ta.
Đêm về, lòng không yên, ta cứ quấn quýt lấy tỷ tỷ, nài nỉ tỷ ấy kể về chuyện của mình với vị tướng quân kia.
Ta muốn thông qua từng lời tỷ tỷ kể mà hình dung ra người nam tử ấy rốt cuộc là ai.
Tỷ tỷ kể, Trấn Bắc tướng quân là bậc anh hùng cái thế, hiên ngang giữa đất trời.
Bọn giặc phương Bắc tràn qua biên ải, ngay cả Hoàng thượng cũng kinh hãi bỏ chạy, chỉ có tướng quân là không chịu lui bước.
Hắn đánh một trận long trời lở đất với bọn giặc phương Bắc, giành lại được cả một tòa thành.
Tỷ tỷ còn nói, tướng quân cao lớn, vạm vỡ, nhưng lại là người ấm áp, biết nghĩ cho người khác.
Hồi đó, tú bà sai tỷ muội lầu xanh hầu hạ tướng quân, hắn không vui, đuổi tất cả ra ngoài.
Chỉ mình tỷ tỷ là nhất quyết không đi, nói rằng để tỷ ấy vá lại áo cho tướng quân cũng được, chứ tay không mà về thì tú bà sẽ đánh đập mất.
Tướng quân nghe vậy, im lặng cho phép tỷ tỷ ở lại.
Tỷ tỷ thức trắng đêm vá áo cho tướng quân, hắn ngồi bên, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn tỷ tỷ đôi ba lần.
Đến lúc trời hửng sáng, tỷ tỷ đứng dậy cáo từ, tướng quân mới cất tiếng hỏi: "Nàng tên gì?"
Ta hai tay chống cằm, chăm chú nghe tỷ tỷ kể, thấy chuyện của tỷ tỷ với tướng quân tựa như một vở tuồng, không khỏi tấm tắc khen lạ.
Cuối cùng, tỷ tỷ quay sang hỏi ta: "Nhị Nha, muội nói xem, tướng quân có... có thật lòng muốn cưới tỷ không?"
Ta vẫn còn đang mải mê nhấm nháp dư vị của miếng bánh hồ đào, lơ đễnh đáp: "Tỷ tỷ à, chuyện người ta cưới hay không, có quan trọng gì đâu, dù thế nào muội cũng sẽ bán đậu phụ nuôi tỷ."
Tỷ tỷ tức tối, búng vào trán ta: "Đậu phụ, đậu phụ, suốt ngày chỉ biết đậu phụ! Muội tính làm sao đây hả? Cha mẹ đều đã mất, chỉ còn mỗi một người tỷ tỷ bước ra từ chốn lầu xanh, về sau ai dám lấy muội chứ!"
Ta nghiêm chỉnh đáp: "Sợ gì đâu, muội biết làm đậu phụ mà."
Tỷ tỷ tức giận đến ngã ngửa, từ trong tủ lấy ra một túi gấm đỏ, khẽ nói: "Ta để dành chút nữ trang, cho muội làm của hồi môn. Đợi muội gặp được ý trung nhân, liền nói người nhà đều mất cả, chớ nên nhắc đến ta."
Ta không muốn nhận túi gấm, nhào tới đè nàng xuống giường, làm nũng: "Nhị Nha không lấy chồng, Nhị Nha sẽ bám lấy tỷ tỷ! Nếu tướng quân cưới tỷ, muội sẽ bày sạp đậu phụ trước cửa nhà hắn, ngày ngày nghe lén..."
Tỷ tỷ đẩy ta không ra, đánh mạnh vào m.ô.n.g ta một cái: "Đồ vô lại, đợi muội thành bà cô già rồi thì chớ có khóc!"
Ta vẫn vô tư cười đùa, cùng tỷ tỷ đùa giỡn một hồi, đang định rửa mặt sửa soạn giường chiếu thì bỗng liếc thấy ngoài cửa sổ có bóng đen vụt qua.
Ta giật mình, vội vàng lấy con d.a.o chặt củi giấu dưới gối ra.
Tỷ tỷ thì hoảng hốt chống cửa, liên tục lắc đầu với ta.
Ta ghé vào cửa sổ nhìn qua khe hở ra sân, chợt thấy một nam nhân đạp lên đống củi trong sân trèo qua tường đất.
Nam nhân đó vừa lùn vừa gầy, mặc áo vải xám, ngồi trên tường do dự hồi lâu vừa định nhảy xuống, ta đột nhiên đẩy cửa sổ hét lớn: "Bắt trộm!"
Nam nhân đó lập tức ngã sõng soài ra khỏi sân, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp đêm, khiến chó sủa gà gáy ầm ĩ ở nhà hàng xóm.
Ta vốn định nhảy ra khỏi cửa sổ thì bị tỷ tỷ túm lại.
Nàng đóng cửa sổ, vẫn còn kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy ta.
Lâu sau, tiếng bước chân bên ngoài sân xa dần xa dần, tỷ tỷ buông tay, thở hổn hển, mặt mày tái mét, run rẩy không ngừng, nắm tay ta nói năng lộn xộn: "Hắn là Lưu A Tứ, hắn là Lưu A Tứ! Nhất định là hắn, ta nhìn rõ rồi..."
Đêm đó, tỷ tỷ không dám ngủ, quấn chăn ngồi co ro trên giường run cầm cập.
Còn ta thì mài d.a.o cả đêm trong sân.
Sáng sớm hôm sau, ta vẫn đi bán đậu phụ như thường lệ, cố ý mang theo mấy cái bánh chia cho bọn trẻ ăn xin ở đầu phố, dò hỏi về Lưu A Tứ.
Đa số bọn trẻ ăn xin đều chạy tán loạn, chỉ có một cậu bé tên Đông Tử nghiêm túc nói với ta, gần đây Lưu A Tứ đánh bạc thua liên tục, gần như đã tán gia bại sản.
Không ngờ đứa con trai bảo bối của hắn mắc bệnh nặng, hắn gấp rút kiếm tiền để cứu mạng con, chỉ còn cách ra vào tiệm cầm đồ thường xuyên.
Ta bỗng cảm thấy quả là ông trời có mắt, báo ứng không sai, liền cho Đông Tử thêm một cái bánh.
Ta theo dõi ba ngày.
Lưu A Tứ thường xuyên ra vào tiệm cầm đồ và tiệm thuốc, mà nhà hắn ở phía nam thành.
Từ tiệm cầm đồ về nhà, hắn sẽ đi qua một con hẻm rất dài, hai bên hẻm chỉ có hai hộ gia đình, ban ngày không có ai ở nhà.
Ta đã từng thấy nhà Lưu A Tứ, hắn nói đã cầm cố hết những gì có thể, nhưng căn nhà đó vẫn rất rộng lớn, sang trọng, từng viên gạch ngói đều là m.á.u và nước mắt của những nữ nhi vô tội.
Nay, hắn lại nhắm vào tỷ tỷ, hoặc là ta.
Ta muốn g.i.ế.c hắn, ta nhất định phải g.i.ế.c hắn, ý nghĩ này không ngừng gào thét trong đầu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.