Chương 10
Tô Mịch
18/04/2016
Tiêu Cửu Thiều hơi ngạc nhiên: “Ví dụ như?”
Chử Thanh Hoành mỉm cười, chuyển đề tài: “Tiêu sư huynh, tôi từng được đọc sách về khắc hoạ chân dung tâm lí tội phạm, anh có đủ tự tin để thử khắc hoạ chân dung kẻ thủ ác giết người chặt xác đang nấp trong bóng tối không?”
“Nam, cao từ 1m75 đến 1m85, cao lớn, làm lao động chân tay, đối với thưởng thức những cảnh bạo lực rất có hứng thú.” Tiêu Cửu Thiều bình thản khắc hoạ.
“Làm lao động chân tay và thưởng thức những cảnh bạo lực, điểm này không phải là mâu thuẫn sao?” Nói rồi cô lại xem hồ sơ của Ám Hoa, đặt giả thiết hắn trong một phút chán nản nên chọn bừa một công việc nào đấy không liên quan đến thể lực.
“Thực ra bạo lực với hắn không phải là thói quen.” Tiêu Cửu Thiều nắm chặt mười ngón tay, nhìn cô: “Không phải Ám Hoa, hắn không làm những vụ ấy. Nếu cô định hỏi về cái này, dĩ nhiên tôi không thể hiểu được lí do vì sao cô nhất quyết phải có được mẩu tin cảnh cáo có kí tên của hắn.”
“Nếu không phải Ám Hoa, vậy vì sao con số mật mã lại viết cho tôi?”
” Tôi vẫn chưa rõ. Có lẽ chính cô có thể đưa ra đáp án đấy.”
Chử Thanh Hoành lườm anh: “Anh giảo hoạt, lấy vấn đề tôi hỏi để hỏi lại tôi cơ à?”
Tiêu Cửu Thiều nói: “Tôi lại cho rằng, cô nửa đêm nửa hôm tới gõ cửa phòng tôi mới là chuyện kì quái hơn chứ. Cô đã từng được giáo dục lễ nghĩa chưa vậy?”
“A, tôi khi ấy không chú ý học đâu.” Chử Thanh Hoành nhe răng cười: “Tiêu sư huynh đừng để ý, cứ xem như tôi là kẻ bất hạnh đáng thương đi.” Cô ngồi xuống bên cạnh anh, hơi nghiêng người: “Huống chi, trước kia anh đã từng làm cái thí nghiệm ấy trên người tôi, càng nghĩ tôi càng thấy biểu hiện bản thân quá kém đi.”
Tiêu Cửu Thiều bình tĩnh hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”
Chử Thanh Hoành lắc đầu: “Không làm phiền anh nữa, tôi về đây.”
Trở về phòng mình, điện thoại cô vẫn không có tin nhắn trả lời.
Buổi sáng đi làm, Chử Thanh Hoành lại lấy cớ xem lại sổ lưu niệm hồi đi du học ở Đức của Tiêu Cửu Thiều. Trong sổ có một tấm ảnh chụp lễ tốt nghiệp, cô lật ngược tấm ảnh, dò danh sách, quả nhiên có một cái tên – Arthur Xiao.
Cô nhớ lần đầu tiên quen biết, ngồi cùng xe, anh đã cho cô xem cuốn sổ này. Hẳn nhiên, anh sẽ có dụng tâm, ám chỉ cô về cái tên ấy. Đáng tiếc là cô đã ngu ngơ không nhận ra.
Quay trở về bàn làm việc, lòng cô rối ren phức tạp. Cũng không phải là cô bị lừa gạt, nhưng cái cảm giác bị người ta giấu diếm trong khi mình không biết gì thật khó chịu.
Cô gọi cho một bác sĩ tâm lí, bây giờ đang là giờ làm, người ấy hẹn gặp cô vào giữa trưa.
Người mà cô hẹn gặp tên Lâm Noãn, mặc bộ đồ công sở nghiêm túc, đeo kính, lúc thấy cô theo thói quen liền mỉm cười: “Hi, tôi còn tưởng cô bệnh nhân của tôi sau khi được chữa khỏi bệnh một cách thần kì sẽ không tới khám lại cơ đấy.”
Chử Thanh Hoành mỉm cười. Khỏi được bệnh một cách nhanh chóng như cô, lại có thể khôi phục ổn định tinh thần sau chướng ngại, cũng có thể xem là một kì tích. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài màu cà phê, trừng mắt nhìn Lâm Noãn: “Cô có định nghe tôi tâm sự không đấy hả?”
“Chỉ cần đúng trọng tâm, tôi có thể.”
“Bác sĩ Lâm, cô có từng nghe bác sĩ và bệnh nhân sau thời gian dài trị liệu thì nảy sinh tình cảm chưa?”
Lâm Noãn ngẩn người giây lát rồi cười nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ hôm nay cô hẹn gặp tôi là muốn tôi giúp cô xác định tâm lí hả?”
“Tâm sự vớ vẩn thôi.” Chử Thanh Hoành nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế, dáng vẻ tuỳ ý. “Hơn nữa các loại trắc nghiệm tâm lí tôi đều đã làm, cô muốn kiểm tra không, tôi vẫn làm tốt đấy.”
Lâm Noãn lắc đầu, mỉm cười kéo ghế lại ngồi đối diện với cô: “Chuyện như thế này dù ít dù nhiều cũng sẽ có.”
“Đối với bệnh nhân thuộc trường hợp đặc biệt, chẳng lẽ trong lòng cũng sẽ có cảm giác? Giống như tình yêu sao?”
“So sánh hay đấy.” Lâm Noãn suy tư: “Tuy rằng không sai, nhưng mà cô phải biết, cô chính là bệnh nhân đặc biệt ấy mà tôi từng trị liệu, không phải vì kết quả trị liệu của cô tốt nhất, cũng không vì cô là người duy nhất sống sót sau vụ ấy. Suy nghĩ của cô… Ừ, rất đặc biệt, tôi nghĩ đây là nguyên nhân giúp cô vượt qua được hoàn cảnh. Người khác sẽ thường nhờ tôi giúp đỡ, đối với phương pháp trị liệu của tôi cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng. Nhưng cô lại khác, thay vì tôi sẽ trị liệu cho cô, chi bằng cứ nói cô tự đứng dậy mà vượt qua còn tốt hơn. Đương nhiên, tôi không yêu cô.” Câu cuối cùng của Lâm Noãn mang giọng cợt nhả.
Chử Thanh Hoành ngồi thẳng dậy, nhìn Lâm Noãn: “Nếu vậy, cô thử tưởng tượng xem, nếu trước mặt cô là một bệnh nhân đặc biệt như tôi nhưng khác phái, cô có yêu anh ta hay không?”
Lâm Noãn ngừng lại, tuy không muốn bị người khác dắt mũi nhưng vẫn không kìm nổi tò mò: “Có… Tôi nghĩ khả năng này rất cao. Tuy nhiên lại không tuân theo y đức đâu.”
“Y đức cũng không phải tiêu chuẩn bắt buộc áp dụng mà, phải không? Cũng đâu phải là xấu đâu.”
“Ờ, vậy theo như cô nói thì cô định làm gì?”
“Sau đó cô cho rằng loại tình cảm này là do hai người hợp tác trị liệu với nhau trong thời gian dài nên mới nảy sinh cảm giác thương cảm chứ không phải yêu thật lòng, rồi buông tay.” Chử Thanh Hoành nói chậm lại, “Vậy cô có nghĩ tình cảm ấy có nghiêm trọng không?”
“Tôi nghĩ là có..”
“Sau đó bệnh nhân ấy khỏi bệnh một cách kì tích, cô liền nghi hoặc, ca bệnh này rất khó trị liệu, thậm chí khả năng chữa khỏi rất thấp. Vậy mà người ta lại có thể bình phục hoàn toàn, liệu thứ cảm giác ấy có như nước sôi, sôi sục, bốc hơi rồi dừng hẳn? Hay là giống thí nghiệm axit bazơ, Oxi kết hợp với Hidro đang ổn định, bỗng dưng có thêm một yếu tố khác liền tách ra?”
Lâm Noãn: “Vậy là vốn họ không có loại tình cảm yêu đương cuồng nhiệt.”
Chử Thanh Hoành thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết mà.”
Lâm Noãn đẩy gọng kính: “Tôi nghĩ cô không cần phải tiến hành trị liệu gì cả, cô chính là kì tích rồi.”
Chử Thanh Hoành không cho rằng mình với Lâm Noãn sẽ lại gặp nhau để trị liệu nữa đâu. Bác sĩ tâm lí lại để bệnh nhân của mình dắt mũi, chắc chắn cô ấy không vui vẻ gì mà nhớ lại đâu. Cô gửi cho Arthur một tin nhắn: “Nếu anh chưa ăn cơm, vậy có thể gặp nhau ở nhà ăn được không? Tôi mời.”
Anh thông minh như vậy, chắc chắn đã biết cô đã nhận ra thân phận của mình, chắc sẽ không cần trốn ránh đâu nhỉ? Anh mới thật sự là bác sĩ tâm lí của cô.
Chử Thanh Hoành vừa gọi món, vừa để ý điện thoại, vẫn chưa có hồi âm. Đồ uống vừa đưa ra, vị trí đối diện liền có người ngồi xuống.
Cô mỉm cười: “Arthur, anh được lắm.”
Người phục vụ đặt sai vị trí đồ uống, anh đưa tay đổi lại, đặt cốc trà sữa qua phía cô, chuyển cốc nước chanh về mình: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ không phát hiện ra.”
“Suýt chút nữa thì không nhận ra. Cho nên, Tiêu sư huynh, vừa rồi tôi đã đi trả thù xã hội.”
Tiêu Cửu Thiều không thích cách xưng hô của cô, sư huynh gì chứ? Anh nhíu mày: “Trả thù xã hội?”
“Bác sĩ tâm lí à, anh nên biết, trong xã hội có ít nhất vài người có kiến thức chuyên ngành rất cao. Nhưng kì quái là, cũng có người, kiến thức rất uyên thâm nhưng lại không làm nghề ấy, ví dụ như anh.”
Tiêu Cửu Thiều nhìn cô: “Trường hợp của cô thật sự rất đặc biệt… Hơn nữa, năng lực học tập của cô rất tốt, chẳng qua là bị thiếu đi mất một chút suy nghĩ nên có.”
“Tôi biết, ” Đĩa lòng bò được đưa lên. Chử Thanh Hoành gắp một miếng: “Tôi nghĩ, anh rất hài lòng vì tôi, bằng không cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy ở tôi.”
Tiêu Cửu Thiều định nói gì đó nhưng không biết dùng từ thế nào cho phải nên đành im lặng.
Chử Thanh Hoành tức giận, như thể cả thế giới đều có thể nhìn thấu tâm tư cô, trong khi bản thân lại ngu ngơ chẳng biết. Cảm giác bất lực ấy rất khó chịu: “Rất vui khi được cùng anh nói về chuyện tình yêu bệnh nhân bác sĩ vô vị ấy. Tôi nghĩ anh vì quá thông minh nên phức tạp hoá vấn đề, cho nên không nghĩ tới một yếu tố rất đơn giản vẫn luôn tồn tại. Bệnh nhân đặc biệt tuy yêu bác sĩ rất có lợi nhưng đâu cần phải lấy thân báo đáp.”
Tiêu Cửu Thiều bắt đầu buông lỏng tinh thần.
Chử Thanh Hoành không khỏi nghĩ, coi như so với anh, cô còn kém xa nhiều lắm về IQ nhưng về khoản nhanh mồm nhanh miệng thì cô hơn đứt anh. Chỉ cần cô muốn làm tới cùng, đối phương sẽ để lộ sơ hở, huống chi trong tin nhắn anh đã nói “Có lẽ như những người khác”, đây chính là nhược điểm lớn nhất của anh.
Cũng nên kết thúc đề tài này ở đây rồi, bằng không chắc chắn cô sẽ ăn miếng trả miếng với anh. Cùng lắm thì: “Đĩa lòng này cũng không tệ.” Cô giơ chiếc đũa, ra hiệu cho anh nhìn đĩa lòng. Kết quả, Tiêu Cửu Thiều làm một hành động khiến cô choáng váng: Anh nghiêng người về phía trước, há miệng cắn luôn miếng lòng đang được đôi đũa cô kẹp lại.
Tiêu Cửu Thiều lúc này mới nói: “Tôi thừa nhận, lúc đầu tôi biết cô là vì cô đã tới tìm cậu của tôi. Ông ấy nói, nếu sau này cô có thể thi đậu pháp y, tôi cần phải chăm sóc, quan tâm cô nhiều hơn một chút.”
Cậu của anh chính là Cục trưởng Lăng. Sau chuyện kia, cô đã tới tìm ông ấy. Cục trưởng Lăng nói nếu cô hoàn thành tốt khoá trị liệu tâm lí, ông ấy sẽ cho cô một cơ hội. Nhưng cô lại chưa từng nghĩ qua, cục trưởng Lăng lại nhờ chính Tiêu Cửu Thiều chăm sóc cô.
“Tháng đầu tiên tiến hành trị liệu liên tục nhưng không có tiến triển. Thế rồi tôi phát hiện ra cô tự tra cứu tài liệu về phương pháp trị liệu tâm lí trên mạng. Nếu cô đã quyết tâm như vậy, tôi nhất định phải giúp cô.” Tiêu Cửu Thiều nói, “Tôi không biết trước kia cô đã gặp phải chuyện gì, cũng không muốn biết. Chỉ là tôi đang nỗ lực thực hiện lời hứa với người khác. Sau đó, cô thật sự đã thành công. Mặc kệ là do có mối quan tâm đặc biệt với trường hợp của cô hay là do tò mò muốn tìm hiểu về chính bản thân cô thì tóm lại, bây giờ tôi vẫn bị cô thu hút.”
Chử Thanh Hoành không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn nói ra tình cảm của mình như thế. Anh bình tĩnh nói ra những lời ấy khiến cô hơi khó xử, luống cuống: “Anh đã từng nghĩ qua chưa? Tôi là một bệnh nhân, rồi đến một ngày nào đó sẽ hoàn toàn bình phục, khi đó điểm thu hút sẽ là con số không, như vậy sẽ không công bằng cho tôi.”
“Chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ sức thu hút của mình đâu. Hơn nữa, số người có tình cảm với cô cũng không chỉ có mình tôi mà, phải không? Có lẽ ít nhất bây giờ cô cũng nên quen với loại cảm giác này rồi.”
Chử Thanh Hoành theo thói quen cầm đũa lên rồi lại buông xuống. Cô đang bối rối: “… Vậy thì thế nào?”
“Cô đang đánh trống lảng.” Tiêu Cửu Thiều như thể đọc được tâm tư cô, thản nhiên nói, “Tôi biết muốn cô chấp nhận tôi thật sự không dễ, hơn nữa, cô không hề tin vào tình yêu. Nhưng cô cũng đã từng nghĩ qua chưa? Làm như thế đối với tôi mà nói cũng không hề công bằng.”
Răng bỗng nhiên đau buốt. Chử Thanh Hoành thầm oán vị bác sĩ nha khoa kia phán bừa. Cô thản nhiên nói: “Cuộc đàm phán kết thúc ở đây Tôi không muốn nói tiếp chuyện này.”
Chử Thanh Hoành mỉm cười, chuyển đề tài: “Tiêu sư huynh, tôi từng được đọc sách về khắc hoạ chân dung tâm lí tội phạm, anh có đủ tự tin để thử khắc hoạ chân dung kẻ thủ ác giết người chặt xác đang nấp trong bóng tối không?”
“Nam, cao từ 1m75 đến 1m85, cao lớn, làm lao động chân tay, đối với thưởng thức những cảnh bạo lực rất có hứng thú.” Tiêu Cửu Thiều bình thản khắc hoạ.
“Làm lao động chân tay và thưởng thức những cảnh bạo lực, điểm này không phải là mâu thuẫn sao?” Nói rồi cô lại xem hồ sơ của Ám Hoa, đặt giả thiết hắn trong một phút chán nản nên chọn bừa một công việc nào đấy không liên quan đến thể lực.
“Thực ra bạo lực với hắn không phải là thói quen.” Tiêu Cửu Thiều nắm chặt mười ngón tay, nhìn cô: “Không phải Ám Hoa, hắn không làm những vụ ấy. Nếu cô định hỏi về cái này, dĩ nhiên tôi không thể hiểu được lí do vì sao cô nhất quyết phải có được mẩu tin cảnh cáo có kí tên của hắn.”
“Nếu không phải Ám Hoa, vậy vì sao con số mật mã lại viết cho tôi?”
” Tôi vẫn chưa rõ. Có lẽ chính cô có thể đưa ra đáp án đấy.”
Chử Thanh Hoành lườm anh: “Anh giảo hoạt, lấy vấn đề tôi hỏi để hỏi lại tôi cơ à?”
Tiêu Cửu Thiều nói: “Tôi lại cho rằng, cô nửa đêm nửa hôm tới gõ cửa phòng tôi mới là chuyện kì quái hơn chứ. Cô đã từng được giáo dục lễ nghĩa chưa vậy?”
“A, tôi khi ấy không chú ý học đâu.” Chử Thanh Hoành nhe răng cười: “Tiêu sư huynh đừng để ý, cứ xem như tôi là kẻ bất hạnh đáng thương đi.” Cô ngồi xuống bên cạnh anh, hơi nghiêng người: “Huống chi, trước kia anh đã từng làm cái thí nghiệm ấy trên người tôi, càng nghĩ tôi càng thấy biểu hiện bản thân quá kém đi.”
Tiêu Cửu Thiều bình tĩnh hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”
Chử Thanh Hoành lắc đầu: “Không làm phiền anh nữa, tôi về đây.”
Trở về phòng mình, điện thoại cô vẫn không có tin nhắn trả lời.
Buổi sáng đi làm, Chử Thanh Hoành lại lấy cớ xem lại sổ lưu niệm hồi đi du học ở Đức của Tiêu Cửu Thiều. Trong sổ có một tấm ảnh chụp lễ tốt nghiệp, cô lật ngược tấm ảnh, dò danh sách, quả nhiên có một cái tên – Arthur Xiao.
Cô nhớ lần đầu tiên quen biết, ngồi cùng xe, anh đã cho cô xem cuốn sổ này. Hẳn nhiên, anh sẽ có dụng tâm, ám chỉ cô về cái tên ấy. Đáng tiếc là cô đã ngu ngơ không nhận ra.
Quay trở về bàn làm việc, lòng cô rối ren phức tạp. Cũng không phải là cô bị lừa gạt, nhưng cái cảm giác bị người ta giấu diếm trong khi mình không biết gì thật khó chịu.
Cô gọi cho một bác sĩ tâm lí, bây giờ đang là giờ làm, người ấy hẹn gặp cô vào giữa trưa.
Người mà cô hẹn gặp tên Lâm Noãn, mặc bộ đồ công sở nghiêm túc, đeo kính, lúc thấy cô theo thói quen liền mỉm cười: “Hi, tôi còn tưởng cô bệnh nhân của tôi sau khi được chữa khỏi bệnh một cách thần kì sẽ không tới khám lại cơ đấy.”
Chử Thanh Hoành mỉm cười. Khỏi được bệnh một cách nhanh chóng như cô, lại có thể khôi phục ổn định tinh thần sau chướng ngại, cũng có thể xem là một kì tích. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài màu cà phê, trừng mắt nhìn Lâm Noãn: “Cô có định nghe tôi tâm sự không đấy hả?”
“Chỉ cần đúng trọng tâm, tôi có thể.”
“Bác sĩ Lâm, cô có từng nghe bác sĩ và bệnh nhân sau thời gian dài trị liệu thì nảy sinh tình cảm chưa?”
Lâm Noãn ngẩn người giây lát rồi cười nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ hôm nay cô hẹn gặp tôi là muốn tôi giúp cô xác định tâm lí hả?”
“Tâm sự vớ vẩn thôi.” Chử Thanh Hoành nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế, dáng vẻ tuỳ ý. “Hơn nữa các loại trắc nghiệm tâm lí tôi đều đã làm, cô muốn kiểm tra không, tôi vẫn làm tốt đấy.”
Lâm Noãn lắc đầu, mỉm cười kéo ghế lại ngồi đối diện với cô: “Chuyện như thế này dù ít dù nhiều cũng sẽ có.”
“Đối với bệnh nhân thuộc trường hợp đặc biệt, chẳng lẽ trong lòng cũng sẽ có cảm giác? Giống như tình yêu sao?”
“So sánh hay đấy.” Lâm Noãn suy tư: “Tuy rằng không sai, nhưng mà cô phải biết, cô chính là bệnh nhân đặc biệt ấy mà tôi từng trị liệu, không phải vì kết quả trị liệu của cô tốt nhất, cũng không vì cô là người duy nhất sống sót sau vụ ấy. Suy nghĩ của cô… Ừ, rất đặc biệt, tôi nghĩ đây là nguyên nhân giúp cô vượt qua được hoàn cảnh. Người khác sẽ thường nhờ tôi giúp đỡ, đối với phương pháp trị liệu của tôi cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng. Nhưng cô lại khác, thay vì tôi sẽ trị liệu cho cô, chi bằng cứ nói cô tự đứng dậy mà vượt qua còn tốt hơn. Đương nhiên, tôi không yêu cô.” Câu cuối cùng của Lâm Noãn mang giọng cợt nhả.
Chử Thanh Hoành ngồi thẳng dậy, nhìn Lâm Noãn: “Nếu vậy, cô thử tưởng tượng xem, nếu trước mặt cô là một bệnh nhân đặc biệt như tôi nhưng khác phái, cô có yêu anh ta hay không?”
Lâm Noãn ngừng lại, tuy không muốn bị người khác dắt mũi nhưng vẫn không kìm nổi tò mò: “Có… Tôi nghĩ khả năng này rất cao. Tuy nhiên lại không tuân theo y đức đâu.”
“Y đức cũng không phải tiêu chuẩn bắt buộc áp dụng mà, phải không? Cũng đâu phải là xấu đâu.”
“Ờ, vậy theo như cô nói thì cô định làm gì?”
“Sau đó cô cho rằng loại tình cảm này là do hai người hợp tác trị liệu với nhau trong thời gian dài nên mới nảy sinh cảm giác thương cảm chứ không phải yêu thật lòng, rồi buông tay.” Chử Thanh Hoành nói chậm lại, “Vậy cô có nghĩ tình cảm ấy có nghiêm trọng không?”
“Tôi nghĩ là có..”
“Sau đó bệnh nhân ấy khỏi bệnh một cách kì tích, cô liền nghi hoặc, ca bệnh này rất khó trị liệu, thậm chí khả năng chữa khỏi rất thấp. Vậy mà người ta lại có thể bình phục hoàn toàn, liệu thứ cảm giác ấy có như nước sôi, sôi sục, bốc hơi rồi dừng hẳn? Hay là giống thí nghiệm axit bazơ, Oxi kết hợp với Hidro đang ổn định, bỗng dưng có thêm một yếu tố khác liền tách ra?”
Lâm Noãn: “Vậy là vốn họ không có loại tình cảm yêu đương cuồng nhiệt.”
Chử Thanh Hoành thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết mà.”
Lâm Noãn đẩy gọng kính: “Tôi nghĩ cô không cần phải tiến hành trị liệu gì cả, cô chính là kì tích rồi.”
Chử Thanh Hoành không cho rằng mình với Lâm Noãn sẽ lại gặp nhau để trị liệu nữa đâu. Bác sĩ tâm lí lại để bệnh nhân của mình dắt mũi, chắc chắn cô ấy không vui vẻ gì mà nhớ lại đâu. Cô gửi cho Arthur một tin nhắn: “Nếu anh chưa ăn cơm, vậy có thể gặp nhau ở nhà ăn được không? Tôi mời.”
Anh thông minh như vậy, chắc chắn đã biết cô đã nhận ra thân phận của mình, chắc sẽ không cần trốn ránh đâu nhỉ? Anh mới thật sự là bác sĩ tâm lí của cô.
Chử Thanh Hoành vừa gọi món, vừa để ý điện thoại, vẫn chưa có hồi âm. Đồ uống vừa đưa ra, vị trí đối diện liền có người ngồi xuống.
Cô mỉm cười: “Arthur, anh được lắm.”
Người phục vụ đặt sai vị trí đồ uống, anh đưa tay đổi lại, đặt cốc trà sữa qua phía cô, chuyển cốc nước chanh về mình: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ không phát hiện ra.”
“Suýt chút nữa thì không nhận ra. Cho nên, Tiêu sư huynh, vừa rồi tôi đã đi trả thù xã hội.”
Tiêu Cửu Thiều không thích cách xưng hô của cô, sư huynh gì chứ? Anh nhíu mày: “Trả thù xã hội?”
“Bác sĩ tâm lí à, anh nên biết, trong xã hội có ít nhất vài người có kiến thức chuyên ngành rất cao. Nhưng kì quái là, cũng có người, kiến thức rất uyên thâm nhưng lại không làm nghề ấy, ví dụ như anh.”
Tiêu Cửu Thiều nhìn cô: “Trường hợp của cô thật sự rất đặc biệt… Hơn nữa, năng lực học tập của cô rất tốt, chẳng qua là bị thiếu đi mất một chút suy nghĩ nên có.”
“Tôi biết, ” Đĩa lòng bò được đưa lên. Chử Thanh Hoành gắp một miếng: “Tôi nghĩ, anh rất hài lòng vì tôi, bằng không cũng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy ở tôi.”
Tiêu Cửu Thiều định nói gì đó nhưng không biết dùng từ thế nào cho phải nên đành im lặng.
Chử Thanh Hoành tức giận, như thể cả thế giới đều có thể nhìn thấu tâm tư cô, trong khi bản thân lại ngu ngơ chẳng biết. Cảm giác bất lực ấy rất khó chịu: “Rất vui khi được cùng anh nói về chuyện tình yêu bệnh nhân bác sĩ vô vị ấy. Tôi nghĩ anh vì quá thông minh nên phức tạp hoá vấn đề, cho nên không nghĩ tới một yếu tố rất đơn giản vẫn luôn tồn tại. Bệnh nhân đặc biệt tuy yêu bác sĩ rất có lợi nhưng đâu cần phải lấy thân báo đáp.”
Tiêu Cửu Thiều bắt đầu buông lỏng tinh thần.
Chử Thanh Hoành không khỏi nghĩ, coi như so với anh, cô còn kém xa nhiều lắm về IQ nhưng về khoản nhanh mồm nhanh miệng thì cô hơn đứt anh. Chỉ cần cô muốn làm tới cùng, đối phương sẽ để lộ sơ hở, huống chi trong tin nhắn anh đã nói “Có lẽ như những người khác”, đây chính là nhược điểm lớn nhất của anh.
Cũng nên kết thúc đề tài này ở đây rồi, bằng không chắc chắn cô sẽ ăn miếng trả miếng với anh. Cùng lắm thì: “Đĩa lòng này cũng không tệ.” Cô giơ chiếc đũa, ra hiệu cho anh nhìn đĩa lòng. Kết quả, Tiêu Cửu Thiều làm một hành động khiến cô choáng váng: Anh nghiêng người về phía trước, há miệng cắn luôn miếng lòng đang được đôi đũa cô kẹp lại.
Tiêu Cửu Thiều lúc này mới nói: “Tôi thừa nhận, lúc đầu tôi biết cô là vì cô đã tới tìm cậu của tôi. Ông ấy nói, nếu sau này cô có thể thi đậu pháp y, tôi cần phải chăm sóc, quan tâm cô nhiều hơn một chút.”
Cậu của anh chính là Cục trưởng Lăng. Sau chuyện kia, cô đã tới tìm ông ấy. Cục trưởng Lăng nói nếu cô hoàn thành tốt khoá trị liệu tâm lí, ông ấy sẽ cho cô một cơ hội. Nhưng cô lại chưa từng nghĩ qua, cục trưởng Lăng lại nhờ chính Tiêu Cửu Thiều chăm sóc cô.
“Tháng đầu tiên tiến hành trị liệu liên tục nhưng không có tiến triển. Thế rồi tôi phát hiện ra cô tự tra cứu tài liệu về phương pháp trị liệu tâm lí trên mạng. Nếu cô đã quyết tâm như vậy, tôi nhất định phải giúp cô.” Tiêu Cửu Thiều nói, “Tôi không biết trước kia cô đã gặp phải chuyện gì, cũng không muốn biết. Chỉ là tôi đang nỗ lực thực hiện lời hứa với người khác. Sau đó, cô thật sự đã thành công. Mặc kệ là do có mối quan tâm đặc biệt với trường hợp của cô hay là do tò mò muốn tìm hiểu về chính bản thân cô thì tóm lại, bây giờ tôi vẫn bị cô thu hút.”
Chử Thanh Hoành không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn nói ra tình cảm của mình như thế. Anh bình tĩnh nói ra những lời ấy khiến cô hơi khó xử, luống cuống: “Anh đã từng nghĩ qua chưa? Tôi là một bệnh nhân, rồi đến một ngày nào đó sẽ hoàn toàn bình phục, khi đó điểm thu hút sẽ là con số không, như vậy sẽ không công bằng cho tôi.”
“Chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ sức thu hút của mình đâu. Hơn nữa, số người có tình cảm với cô cũng không chỉ có mình tôi mà, phải không? Có lẽ ít nhất bây giờ cô cũng nên quen với loại cảm giác này rồi.”
Chử Thanh Hoành theo thói quen cầm đũa lên rồi lại buông xuống. Cô đang bối rối: “… Vậy thì thế nào?”
“Cô đang đánh trống lảng.” Tiêu Cửu Thiều như thể đọc được tâm tư cô, thản nhiên nói, “Tôi biết muốn cô chấp nhận tôi thật sự không dễ, hơn nữa, cô không hề tin vào tình yêu. Nhưng cô cũng đã từng nghĩ qua chưa? Làm như thế đối với tôi mà nói cũng không hề công bằng.”
Răng bỗng nhiên đau buốt. Chử Thanh Hoành thầm oán vị bác sĩ nha khoa kia phán bừa. Cô thản nhiên nói: “Cuộc đàm phán kết thúc ở đây Tôi không muốn nói tiếp chuyện này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.