Chương 14
Tô Mịch
18/04/2016
Ăn cơm trưa xong,
tất cả mọi người bắt đầu trở về, Hình Mẫn ở lại nhà thêm một đêm, sáng
mai sẽ đi đường cao tốc quay về Cục. Thiếu một xe nên đành phải nhồi
nhét, mỗi xe thêm một người, chen chúc.
Đường đã đi qua một lần nên lúc lái xe quay về dễ hơn rất nhiều. Chử Thanh Hoành ỷ vào việc xe có tính năng tốt, vừa lên đường cao tốc liền vượt qua xe khác đi lên trước.
Mạc Nhã Ca cầm lấy tay vịn: “Bà cô à… Làm ơn kiềm chế chút đi. Cả năm nay tôi còn chưa được mua túi đồ hàng hiệu nào đâu đấy, tôi nhất định phải trở về an toàn, đi mua một lần mới cam tâm.”
Chạy được nửa đường, dòng xe cộ bắt đầu chạy chậm lại, không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy có cảnh sát giao thông thông báo kiểm tra. Xe của Chử Thanh Hoành là chiếc cuối cùng trong số những chiếc xe thoát được lượt kiểm tra này. Cô đắc ý: “Đấy, cô xem, lái nhanh một chút cũng có khi cần thiết. Chứ đi chậm quá, thấy chưa, bây giờ bọn họ bị kẹt lại trong đoàn xe phía sau rồi.”
Dừng xe đợi hơn mười phút, mấy chiếc xe còn lại vẫn chưa thấy đâu, chắc chắn vướng phải lượt kiểm tra rồi. Mạc Nhã Ca tò mò gọi hỏi Tần Tấn nghe bảo gần đó còn có cảnh sát chống bạo động đứng nữa: “Chẳng lẽ gần đây có tội phạm truy nã đang lẩn trốn sao?”
Chử Thanh Hoành suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: “… Không phải chứ? Tôi cũng không chắc nữa.”
Dù sao thì cô cũng lái xe đi tiếp, cuối cùng cũng đưa các đồng nghiệp trở về an toàn.
Cô mở máy tính, định tra xem gần đây có tên tội phạm nào trốn ngục đang bị truy nã hay không thì thấy đèn nick Tạ Doãn Luy sáng. Anh nhắn cho cô một tin: “Đầu năm nay công ty du lịch của bọn anh làm ăn hơi sai lệch một tí, vậy mà cục trưởng Lăng ở cơ quan em ngang nhiên dẫn người tới đó, thật sự rất có khí thế.”
Tạ thị có hẳn cả một hệ thống độc quyền, Tạ Doãn Thiệu cùng cấp dưới biến chúng thành dạng kinh doanh theo kiểu công ty du lịch, làm ăn rất hoành tráng.
Chử Thanh Hoành ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Ai biết được, chỉ thấy ông ta tra xét danh sách đoàn tham quan du lịch sắp tới xong liền đi.”
Cô nhanh chóng trả lời: “Gần đây có lộ trình nào hay không? Giới thiệu cho em đi? Năm nay em còn chưa dùng đến lượt nghỉ phép nào đây.” Lượt nghỉ phép năm nay cô chưa dùng tới, còn có đợt nghỉ năm trước, cộng lại vừa đủ nửa tháng ăn chơi.
“Sắp tới cũng có đấy, có chuyến đi bằng du thuyền tới Đông Thái Bình Dương, giá cả vừa phải, em đi được.”
“Nhưng chỗ ấy em đã đi những ba lần rồi.”
Tạ Doãn Luy cười nhạo cô: “Em bây giờ cũng biết đời người có đủ thứ nhàm chán rồi hả?”
“Muốn phong phú thì tự mình phải đi tìm chứ.”
“Cách nói chuyện của em càng ngày càng giống với anh cả, có điều anh ấy đã là trung niên, bụng phệ, đầu hói. Ha ha.”
Chử Thanh Hoành không dám mở miệng chê bai Tạ Doãn Thiệu. Cô nhớ có lần cô hùa theo Tạ Doãn Luy nói đùa vài câu, không biết như thế nào lại bị Tạ Doãn Thiệu để ý, càng nghĩ càng xấu hổ, vậy là cô kiếm cớ log out.
Cô vừa mới bắt đầu tra cứu tư liệu thì Tiêu Cửu Thiều gọi tới: “Anh đang ở gần khu nhà em, nhân tiện đi ăn cơm luôn chứ?”
“Ăn cơm bây giờ á? Còn sớm mà?” Chử Thanh Hoành kẹp di động bên tai, “Em đang muốn tới phòng tập thể thao, anh đi luôn nhé?”
Tập chạy với máy một lát, mồ hôi đầm đìa, Chử Thanh Hoành cầm khăn mặt lau mồ hôi, nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta làm một ván bowling nhỉ? Ai thua thì trả tiền cơm.”
Tiêu Cửu Thiều cười cười: “Vòng vo như thế, rốt cục là em vẫn muốn mời anh ăn cơm chứ gì?”
“Chao ôi chao ôi chao ôi, anh lấy cái gì mà nói em sẽ thua nhỉ?”
“Anh không nghĩ mình thua em đâu.”
Chử Thanh Hoành sửng sốt, quay đầu nhìn anh, hừ nhẹ: “Cứ để đấy, đợi xem ai thua ai.”
Kết quả, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Tiêu Cửu Thiều liền mất tập trung, có vài lần còn làm bóng đi lệch hướng.
Chử Thanh Hoành nhân cơ hội này mà cầm hoà, về sau càng đánh càng hăng, cuối cùng người thắng là cô: “Xem đi xem đi, ai nói anh nhất định sẽ thắng? Mà vừa rồi ai gọi anh vậy?”
Tiêu Cửu Thiều vuốt tóc cô: “Không có gì. Đi thôi, đi ăn cơm, anh đói bụng rồi.”
Chử Thanh Hoành thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, cùng anh tới một quán nhỏ ăn cơm. Lúc đợi cơm mang lên, cô oán giận: “Lần trước anh mời Mạc Nhã Ca tới hội quán tư nhân kia ăn cơm, vậy mà em thì tới đây, anh thiên vị.”
“Ai bảo em không thích đồ ăn bên ấy chứ, ” Tiêu Cửu Thiều bất đắc dĩ cười, “Đã không thích không khí ở đó thì làm sao ăn ngon được? Mà sao hôm nay em lại nói chuyện này?”
“Có đôi khi em thấy anh cứ giả ngu hay sao ấy, chẳng lẽ người thông minh như anh lại không hiểu thật?” Chử Thanh Hoành gắp đồ ăn cho anh, “Đáng lẽ ra khi nghe em nói anh nên mời em đi ăn ở hội quán bên đó, anh không những không được hỏi em lí do mà còn không được vạch trần sự thật em không thích chỗ đó chứ, mặc dù nếu anh có mời em đi, em cũng không thèm.”
Tiêu Cửu Thiều càng bất đắc dĩ: “Đúng đúng, em nói cái gì cũng đúng cả, kể cả một lời nói dối, rơi vào tay em đều bị bóp cho có hình có dáng cả thôi.”
“Nói đi nói lại, em cảm thấy chị Hình quả là cao thủ mềm nắn rắn buông. Hôm nay chị ấy đã nói với em rất nhiều chuyện liên quan đến Hình Mẫn, cho dù em với anh ta ôm hận trong tim, nghe xong cũng không thể không nguôi giận.” Chử Thanh Hoành nhìn thoáng qua vẻ mặt Tiêu Cửu Thiều: “Anh muốn nói cái gì cứ nói đi, đừng nghẹn.”
“…Như em nói đấy, người thông minh có lúc cũng nên giả ngu.”
“Nhưng mà người thông minh cũng phải biết nhìn ánh mắt người ta mà nói chuyện chứ.”
“Thật sư là chị dâu nói những lời này với em chứ không phải do Hình Mẫn ư? Không có sự đồng ý của anh ấy, làm sao chị dâu dám nói?”
“Vậy thì hãy cạn chén vì cái phán đoán hết sức sâu sắc kia của anh thôi.” Tay cô đột nhiên run lên, nửa cốc sữa tươi nghiêng hẳn về phía anh, áo sơ mi của anh hứng trọn. Cô ra vẻ áy náy: “Thật vô ý quá, áo này của anh chắc là đắt lắm nhỉ? Hay là bây giờ chúng ta về nhà anh, cho em mượn phòng tắm, áo này em sẽ giặt sạch?”
Cô đương nhiên là cố ý, nhưng dù biết thì anh chắc chắn sẽ không vạch trần cô đâu.
Chử Thanh Hoành biết rõ anh còn chưa hiểu ý đồ của cô cho nên thừa nước đục thả câu. Cô cầm áo anh đi giặt, còn mượn hẳn phòng tắm của anh. Tiêu Cửu Thiều trưng ra vẻ mặt cổ quái nhìn theo từng cử chỉ của cô, loại tình huống này thật sự anh chưa chấp nhận được.
Chử Thanh Hoành mở vòi nước, đợi đến lúc tiếng nước chảy át hết mọi âm thanh trong phòng tắm mới lôi điện thoại di động của Tiêu Cửu Thiều từ trong túi áo sơ mi của anh ra. Có đặt mật khẩu! Anh đặt mật khẩu là gì nhỉ? Cô nhập ngày sinh nhật của Tiêu Cửu Thiều rồi sau đó là sinh nhật của mình, đều không chính xác. Cô lại thử tiếp những con số khác, đều không đúng.
Đã thử tới mười mấy lượt vẫn không được, cuối cùng cô tức khí, nhập bừa bốn con số liên tiếp là 1234, màn hình mở khoá!
Cô kiểm tra nhật kí gọi tới, cuộc gọi gần nhất là của Cục trưởng Lăng, kèm theo một tin nhắn của ông, hẹn anh tám giờ tối thứ sáu.
Trả điện thoại về chỗ cũ, cô ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa trầm tư suy nghĩ, tin nhắn ấy rốt cuộc là có ý gì? Điều đáng nói ở đây là, Tiêu Cửu Thiều thậm chí ngay cả nói với cô cũng không thèm hé nửa chữ, trực tiếp cho cô ra rìa.
Tiêu Cửu Thiều từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô đặc biệt nghiêm túc ngồi ở trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì. Anh đến gần, ngồi xổm người xuống trước mặt cô, đưa tay vuốt mái tóc đen dài của cô rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em đang nghĩ, khi chúng ta đang chơi bowling, nếu như anh không nhận cuộc gọi kia, chắc chắn anh sẽ thắng em.”
“Thì ra là vậy.” Tiêu Cửu Thiều cười nói, “Thật sự không có gì, hơn nữa, không phải thắng anh khiến em rất vui đó sao?”
“Phải không?” Chử Thanh Hoành hoài nghi nhìn anh, vươn tay ra, “Cầm điện thoại lại đây, em muốn kiểm tra xem là ai gọi anh. Ai biết được anh có lén lút lăng nhăng bên ngoài hay không?”
Lần thứ hai trong ngày Tiêu Cửu Thiều cảm thấy dở khóc dở cười: “Thật không có.”
Chử Thanh Hoành vươn tay lấy di động: “Mật mã bao nhiêu?”
Tiêu Cửu Thiều nhìn cô, tuy rằng cô đang cố tình gây sự, thế nhưng hoàn toàn không khiến anh cảm thấy chán ghét mà ngược lại rất đáng yêu. Anh vội vàng hôn lên môi cô. Chử Thanh Hoành bị hành động này làm cho hoảng sợ, vội nói: “Ngày hôm nay em ra nhiều mồ hôi, còn chưa tắm đâu”
“Không sao cả.”
“Chẳng lẽ anh quên bản thân anh ưa sạch sẽ sao?”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiêu Cửu Thiều vang lên. Người gọi tới là Lăng Trác Viễn.
Vẻ mặt anh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, cầm di động trong tay nhưng không vội nhận máy, ngược lại còn nói với Chử Thanh Hoành một câu: “Anh nghe điện thoại một lát.” Nói rồi anh đi thẳng ra ban công, khép cánh cửa kính lại. Đến khi đảm bảo cửa đã khoá rồi, lúc này anh mới bắt máy.
Cửa kính ở ban công là loại cửa kính cách âm đặc biệt, tai dán sát lên cánh cửa cũng không thể nghe thấy gì. Chử Thanh Hoành nghĩ, quả nhiên là anh cố ý không muốn cho cô biết một việc gì đó. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà khiến anh phải kiêng dè cô đến thế?
Tiêu Cửu Thiều nghe điện thoại xong, lấy cớ có việc rồi ra ngoài.
Chử Thanh Hoành càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, gọi điện thoại cho Tạ Doãn Luy, xin một ít tư liệu mà cục trưởng Lăng đã kiểm tra. Những tư liệu mà Tạ Doãn Luy gửi qua chỉ bao gồm danh sách các đoàn du khách, có hai mươi mấy cái, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Không còn cách nào khác, cô đành ngồi xem lại một lượt nữa, rốt cục, cô nhìn thấy một tin khá có ích. Thời gian xuất phát bằng du thuyền tới Đông Thái Bình Dương chính là tám giờ tối thứ Sáu tuần sau. Cô đã từng đi tới đó ba lần bằng máy bay, xuất phát từ cảng, đi qua Nhật Bản và Hàn Quốc mới tới được, mất tổng cộng năm ngày bốn đêm.
Chử Thanh Hoành suy nghĩ thật lâu vẫn không có bất kỳ manh mối nào đành phải gọi điện thoại cho Tiêu Cửu Thiều. Nhất định là anh biết chuyện gì đó, chẳng qua là không muốn nói cho cô biết. Nếu cô cứ nói khách sáo, hỏi dò, chắc chắn anh sẽ đoán ra cô đang muốn gì, nếu vậy, sau này muốn hành động càng khó hơn.
Do dự thật lâu rồi cô cũng quyết định đánh cuộc một lần, liền nhấn phím call.
Phải hết bảy, tám lần đổ chuông, Tiêu Cửu Thiều mới bắt máy. Đầu bên kia hoàn toàn im lặng, không có chút tạp âm, cô biết, anh đi ra chỗ khác yên tĩnh hơn để nghe máy nên mới đổ chuông lâu như vậy.
“Em còn chưa kiểm tra xong đâu đấy.” Chử Thanh Hoành hừ một tiếng, “Anh đang ở đâu?”
Tiêu Cửu Thiều thoáng ngạc nhiên rồi trả lời, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em chẳng khác nào một đứa con nít. Một mình em, anh đối phó còn không nổi thì lấy đâu ra sức lực mà đối phó với những người khác đây?”
Tốt lắm, mở đầu rất thành công. Chử Thanh Hoành làm bộ khoan dung rộng lượng nói: “Thôi được rồi, lần này bỏ qua cho anh. Nhưng mà thứ Sáu tuần sau đi du lịch với em đi.”
“Thứ Sáu tuần sau anh phải đi tập huấn rồi, cuối tuần sau nhé?”
“Ừ… Vậy được rồi.” Chử Thanh Hoành nhanh chóng tắt máy. Cho Tiêu Cửu Thiều anh nghe tiếng tút kéo dài cho vui nhé, ai bảo để bản cô nương đợi lâu.
Sáng sớm hôm sau đi làm, Chử Thanh Hoành phát hiện ra cục trưởng Lăng không đi làm, thậm chí ngay cả Tiêu Cửu Thiều cũng không có ở đây.
Lượn đi lượn lại mấy vòng ở đội Hình sự vẫn không thu hoạch được gì, cô xoay người rời đi, không may đụng phải Tần Tấn. Anh ta lập tức ra vẻ bị trọng thương, thở không ra hơi: “Cô… Cô… Kẻ gây hoạ….”
Chử Thanh Hoành cũng phối hợp, lấy cây bút trong túi áo ra, dí lên cổ anh ta: “Tốt lắm, bây giờ tôi lập tức giết người diệt khẩu, không cần lo anh sẽ tìm tới bắt đền.”
Tần Tấn cười to: “Không đùa với cô nữa, tôi còn phải đi đưa hộ chiếu cho cục trưởng Lăng.”
“Đưa hộ chiếu?” Chử Thanh Hoành khẽ thốt lên, “Cho tôi xem một chút.”
“Cô xem cái này làm gì?”
“Tôi chỉ muốn xem ảnh chụp của cục trưởng trong hộ chiếu so với ngoài đời có đẹp trai hơn không thôi mà, có Tiêu Cửu Thiều càng tốt.”
Tần Tấn cười nói: “Tiêu Cửu Thiều thật sự rất tuấn tú, sau này cô lén kiểm tra mà xem, tôi đang vội, đi trước nhé.”
“Lén kiểm tra mà xem”, nghe thế nào cũng cảm thấy lạ.
Dĩ nhiên, cái quan trọng không phải là lạ hay không lạ mà là mục đích Tần Tần đưa hộ chiếu cho cục trưởng Lăng là gì? Bình thường, hộ chiếu của tất cả nhân viên đều phải giao nộp để quản lý chung, nếu có việc phải ra nước ngoài hoặc đi du lịch thì đều phải xin phê duyệt và đợi một thời gian mới lấy về được, không thể nhanh như vậy đã có. Chuyến đi tới Đông Thái Bình Dương bằng du thuyền vào tối thứ Sáu cần có hộ chiếu mới đi được, như vậy chắc chắn có liên quan.
Liên kết một loạt mốc sự kiện lại với nhau, cô có thể mơ hồ đoán ra nguyên do. Kiểm tra sổ ghi chép của công ty du lịch, lấy hộ chiếu, đi tới Đông Thái Bình Dương bằng tàu thuyền, trên đường cao tốc thì véo miệng kiểm tra, Tiêu Cửu Thiều thậm chí còn kiêng dè, không nhận điện thoại cục trưởng Lăng gọi tới trước mặt cô… Chuyện này chắc chắn liên quan tới cô, hơn nữa còn liên quan rất mật thiết. Mà đáp án, chỉ có một.
Là Ám Hoa.
Chử Thanh Hoành lập tức gọi điện thoại cho Tạ Doãn Luy: “Chuyến đi tới Đông Thái Bình Dương có còn vé trống nữa không?”
“Cái gì? Em lại cảm thấy hứng thú với chuyến đi lần này rồi à? Đương nhiên là không còn, thứ Sáu đã khởi hành rồi, làm sao còn có vé trống?”
“Anh có cách nào để em cũng có thể đi cùng chuyến đó không? Cho dù chi phí đắt gấp mười lần cũng được.”
“… Được rồi, nếu em đã muốn đi thì anh sẽ nhường cho em vé của anh vậy, khoang hạng sang hẳn hoi. Hôm nay là ngày làm visa cuối cùng rồi, em nhanh qua đây đi.”
Chử Thanh Hoành lập tức về nhà lấy hộ chiếu đi làm thủ tục.
Sau đó cô quay lại cơ quan xin nghỉ phép. Tuy cô còn có nửa tháng nghỉ phép nhưng mà đột ngột xin nghỉ như thế này sẽ rất dễ bị phát hiện.
Chử Thanh Hoành chuẩn bị tốt tinh thần ứng phó với cấp trên, đợi tới thứ Ba, cục trưởng Lăng đi làm liền qua phòng làm việc của ông, lấy lí do muốn đi du lịch để xin nghỉ. Cục trưởng Lăng có lẽ bận bịu với kế hoạch kia nên không thèm để ý tới cô, không hỏi gì mà trực tiếp kí luôn vào đơn xin nghỉ phép của cô. Để tránh bị nghi ngờ, từ thứ Tư, Chử Thanh Hoành đã nghỉ làm.
Ngay khi biết Chử Thanh Hoành xin nghỉ phép, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm về, Tiêu Cửu Thiều giúp cô chuẩn bị hành lý, thấy cô sắp xếp quần áo đầy đủ vào túi du lịch cỡ lớn, anh ngạc nhiên: “Em đi xa nhà đấy à? Sao mang nhiều đồ thế này?”
Chử Thanh Hoành ngông nghênh ngồi ở trên giường, tiếp tục cất giọng sai khiến anh: “Đi du lịch nước ngoài, đúng rồi, cái váy đen kia em cũng muốn mang theo.”
Tiêu Cửu Thiều nhìn cô: “Ăn mặc long trọng như vậy, em định làm gì?”
“Người đẹp vì lụa, dĩ nhiên em muốn được công nhận xinh đẹp chứ sao.”
Tiêu Cửu Thiều đẩy cô ngã xuống giường: “Sau đó?”
Chử Thanh Hoành lăn qua lăn lại hòng tránh khỏi anh: “Đừng, em sợ ngứa … Đương nhiên là săn cái đẹp.”
Hai chóp mũi lần lượt chạm nhau, Tiêu Cửu Thiều nhìn thẳng vào mắt cô: “Săn cái gì đẹp?”
“Anh thử nói xem? Chẳng phải anh luôn nói chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấu tim gan em hay sao?”
Tiêu Cửu Thiều nhìn chằm chằm cô, không thể không thừa nhận, IQ của anh lúc này không có tác dụng: “Anh nhìn không ra. Cuối tháng này là sinh nhật anh, em sẽ không dập tắt mất niềm vui duy nhất của anh đấy chứ?” (niềm vui mà ai cũng biết là cái gì rồi đấy =]]]])
Chử Thanh Hoành cười nói: “Em tự cột nơ, biến mình thành quà, dâng tặng cho anh là được chứ gì?”
Tiêu Cửu Thiều nhìn chằm chằm cần cổ trắng mịn của cô hồi lâu, cuối cùng thấp giọng trả lời: “Được, anh sẽ chờ.”
Đường đã đi qua một lần nên lúc lái xe quay về dễ hơn rất nhiều. Chử Thanh Hoành ỷ vào việc xe có tính năng tốt, vừa lên đường cao tốc liền vượt qua xe khác đi lên trước.
Mạc Nhã Ca cầm lấy tay vịn: “Bà cô à… Làm ơn kiềm chế chút đi. Cả năm nay tôi còn chưa được mua túi đồ hàng hiệu nào đâu đấy, tôi nhất định phải trở về an toàn, đi mua một lần mới cam tâm.”
Chạy được nửa đường, dòng xe cộ bắt đầu chạy chậm lại, không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy có cảnh sát giao thông thông báo kiểm tra. Xe của Chử Thanh Hoành là chiếc cuối cùng trong số những chiếc xe thoát được lượt kiểm tra này. Cô đắc ý: “Đấy, cô xem, lái nhanh một chút cũng có khi cần thiết. Chứ đi chậm quá, thấy chưa, bây giờ bọn họ bị kẹt lại trong đoàn xe phía sau rồi.”
Dừng xe đợi hơn mười phút, mấy chiếc xe còn lại vẫn chưa thấy đâu, chắc chắn vướng phải lượt kiểm tra rồi. Mạc Nhã Ca tò mò gọi hỏi Tần Tấn nghe bảo gần đó còn có cảnh sát chống bạo động đứng nữa: “Chẳng lẽ gần đây có tội phạm truy nã đang lẩn trốn sao?”
Chử Thanh Hoành suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: “… Không phải chứ? Tôi cũng không chắc nữa.”
Dù sao thì cô cũng lái xe đi tiếp, cuối cùng cũng đưa các đồng nghiệp trở về an toàn.
Cô mở máy tính, định tra xem gần đây có tên tội phạm nào trốn ngục đang bị truy nã hay không thì thấy đèn nick Tạ Doãn Luy sáng. Anh nhắn cho cô một tin: “Đầu năm nay công ty du lịch của bọn anh làm ăn hơi sai lệch một tí, vậy mà cục trưởng Lăng ở cơ quan em ngang nhiên dẫn người tới đó, thật sự rất có khí thế.”
Tạ thị có hẳn cả một hệ thống độc quyền, Tạ Doãn Thiệu cùng cấp dưới biến chúng thành dạng kinh doanh theo kiểu công ty du lịch, làm ăn rất hoành tráng.
Chử Thanh Hoành ngạc nhiên: “Vì sao?”
“Ai biết được, chỉ thấy ông ta tra xét danh sách đoàn tham quan du lịch sắp tới xong liền đi.”
Cô nhanh chóng trả lời: “Gần đây có lộ trình nào hay không? Giới thiệu cho em đi? Năm nay em còn chưa dùng đến lượt nghỉ phép nào đây.” Lượt nghỉ phép năm nay cô chưa dùng tới, còn có đợt nghỉ năm trước, cộng lại vừa đủ nửa tháng ăn chơi.
“Sắp tới cũng có đấy, có chuyến đi bằng du thuyền tới Đông Thái Bình Dương, giá cả vừa phải, em đi được.”
“Nhưng chỗ ấy em đã đi những ba lần rồi.”
Tạ Doãn Luy cười nhạo cô: “Em bây giờ cũng biết đời người có đủ thứ nhàm chán rồi hả?”
“Muốn phong phú thì tự mình phải đi tìm chứ.”
“Cách nói chuyện của em càng ngày càng giống với anh cả, có điều anh ấy đã là trung niên, bụng phệ, đầu hói. Ha ha.”
Chử Thanh Hoành không dám mở miệng chê bai Tạ Doãn Thiệu. Cô nhớ có lần cô hùa theo Tạ Doãn Luy nói đùa vài câu, không biết như thế nào lại bị Tạ Doãn Thiệu để ý, càng nghĩ càng xấu hổ, vậy là cô kiếm cớ log out.
Cô vừa mới bắt đầu tra cứu tư liệu thì Tiêu Cửu Thiều gọi tới: “Anh đang ở gần khu nhà em, nhân tiện đi ăn cơm luôn chứ?”
“Ăn cơm bây giờ á? Còn sớm mà?” Chử Thanh Hoành kẹp di động bên tai, “Em đang muốn tới phòng tập thể thao, anh đi luôn nhé?”
Tập chạy với máy một lát, mồ hôi đầm đìa, Chử Thanh Hoành cầm khăn mặt lau mồ hôi, nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta làm một ván bowling nhỉ? Ai thua thì trả tiền cơm.”
Tiêu Cửu Thiều cười cười: “Vòng vo như thế, rốt cục là em vẫn muốn mời anh ăn cơm chứ gì?”
“Chao ôi chao ôi chao ôi, anh lấy cái gì mà nói em sẽ thua nhỉ?”
“Anh không nghĩ mình thua em đâu.”
Chử Thanh Hoành sửng sốt, quay đầu nhìn anh, hừ nhẹ: “Cứ để đấy, đợi xem ai thua ai.”
Kết quả, sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Tiêu Cửu Thiều liền mất tập trung, có vài lần còn làm bóng đi lệch hướng.
Chử Thanh Hoành nhân cơ hội này mà cầm hoà, về sau càng đánh càng hăng, cuối cùng người thắng là cô: “Xem đi xem đi, ai nói anh nhất định sẽ thắng? Mà vừa rồi ai gọi anh vậy?”
Tiêu Cửu Thiều vuốt tóc cô: “Không có gì. Đi thôi, đi ăn cơm, anh đói bụng rồi.”
Chử Thanh Hoành thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, cùng anh tới một quán nhỏ ăn cơm. Lúc đợi cơm mang lên, cô oán giận: “Lần trước anh mời Mạc Nhã Ca tới hội quán tư nhân kia ăn cơm, vậy mà em thì tới đây, anh thiên vị.”
“Ai bảo em không thích đồ ăn bên ấy chứ, ” Tiêu Cửu Thiều bất đắc dĩ cười, “Đã không thích không khí ở đó thì làm sao ăn ngon được? Mà sao hôm nay em lại nói chuyện này?”
“Có đôi khi em thấy anh cứ giả ngu hay sao ấy, chẳng lẽ người thông minh như anh lại không hiểu thật?” Chử Thanh Hoành gắp đồ ăn cho anh, “Đáng lẽ ra khi nghe em nói anh nên mời em đi ăn ở hội quán bên đó, anh không những không được hỏi em lí do mà còn không được vạch trần sự thật em không thích chỗ đó chứ, mặc dù nếu anh có mời em đi, em cũng không thèm.”
Tiêu Cửu Thiều càng bất đắc dĩ: “Đúng đúng, em nói cái gì cũng đúng cả, kể cả một lời nói dối, rơi vào tay em đều bị bóp cho có hình có dáng cả thôi.”
“Nói đi nói lại, em cảm thấy chị Hình quả là cao thủ mềm nắn rắn buông. Hôm nay chị ấy đã nói với em rất nhiều chuyện liên quan đến Hình Mẫn, cho dù em với anh ta ôm hận trong tim, nghe xong cũng không thể không nguôi giận.” Chử Thanh Hoành nhìn thoáng qua vẻ mặt Tiêu Cửu Thiều: “Anh muốn nói cái gì cứ nói đi, đừng nghẹn.”
“…Như em nói đấy, người thông minh có lúc cũng nên giả ngu.”
“Nhưng mà người thông minh cũng phải biết nhìn ánh mắt người ta mà nói chuyện chứ.”
“Thật sư là chị dâu nói những lời này với em chứ không phải do Hình Mẫn ư? Không có sự đồng ý của anh ấy, làm sao chị dâu dám nói?”
“Vậy thì hãy cạn chén vì cái phán đoán hết sức sâu sắc kia của anh thôi.” Tay cô đột nhiên run lên, nửa cốc sữa tươi nghiêng hẳn về phía anh, áo sơ mi của anh hứng trọn. Cô ra vẻ áy náy: “Thật vô ý quá, áo này của anh chắc là đắt lắm nhỉ? Hay là bây giờ chúng ta về nhà anh, cho em mượn phòng tắm, áo này em sẽ giặt sạch?”
Cô đương nhiên là cố ý, nhưng dù biết thì anh chắc chắn sẽ không vạch trần cô đâu.
Chử Thanh Hoành biết rõ anh còn chưa hiểu ý đồ của cô cho nên thừa nước đục thả câu. Cô cầm áo anh đi giặt, còn mượn hẳn phòng tắm của anh. Tiêu Cửu Thiều trưng ra vẻ mặt cổ quái nhìn theo từng cử chỉ của cô, loại tình huống này thật sự anh chưa chấp nhận được.
Chử Thanh Hoành mở vòi nước, đợi đến lúc tiếng nước chảy át hết mọi âm thanh trong phòng tắm mới lôi điện thoại di động của Tiêu Cửu Thiều từ trong túi áo sơ mi của anh ra. Có đặt mật khẩu! Anh đặt mật khẩu là gì nhỉ? Cô nhập ngày sinh nhật của Tiêu Cửu Thiều rồi sau đó là sinh nhật của mình, đều không chính xác. Cô lại thử tiếp những con số khác, đều không đúng.
Đã thử tới mười mấy lượt vẫn không được, cuối cùng cô tức khí, nhập bừa bốn con số liên tiếp là 1234, màn hình mở khoá!
Cô kiểm tra nhật kí gọi tới, cuộc gọi gần nhất là của Cục trưởng Lăng, kèm theo một tin nhắn của ông, hẹn anh tám giờ tối thứ sáu.
Trả điện thoại về chỗ cũ, cô ngồi xếp bằng ở trên ghế sofa trầm tư suy nghĩ, tin nhắn ấy rốt cuộc là có ý gì? Điều đáng nói ở đây là, Tiêu Cửu Thiều thậm chí ngay cả nói với cô cũng không thèm hé nửa chữ, trực tiếp cho cô ra rìa.
Tiêu Cửu Thiều từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô đặc biệt nghiêm túc ngồi ở trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì. Anh đến gần, ngồi xổm người xuống trước mặt cô, đưa tay vuốt mái tóc đen dài của cô rồi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em đang nghĩ, khi chúng ta đang chơi bowling, nếu như anh không nhận cuộc gọi kia, chắc chắn anh sẽ thắng em.”
“Thì ra là vậy.” Tiêu Cửu Thiều cười nói, “Thật sự không có gì, hơn nữa, không phải thắng anh khiến em rất vui đó sao?”
“Phải không?” Chử Thanh Hoành hoài nghi nhìn anh, vươn tay ra, “Cầm điện thoại lại đây, em muốn kiểm tra xem là ai gọi anh. Ai biết được anh có lén lút lăng nhăng bên ngoài hay không?”
Lần thứ hai trong ngày Tiêu Cửu Thiều cảm thấy dở khóc dở cười: “Thật không có.”
Chử Thanh Hoành vươn tay lấy di động: “Mật mã bao nhiêu?”
Tiêu Cửu Thiều nhìn cô, tuy rằng cô đang cố tình gây sự, thế nhưng hoàn toàn không khiến anh cảm thấy chán ghét mà ngược lại rất đáng yêu. Anh vội vàng hôn lên môi cô. Chử Thanh Hoành bị hành động này làm cho hoảng sợ, vội nói: “Ngày hôm nay em ra nhiều mồ hôi, còn chưa tắm đâu”
“Không sao cả.”
“Chẳng lẽ anh quên bản thân anh ưa sạch sẽ sao?”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiêu Cửu Thiều vang lên. Người gọi tới là Lăng Trác Viễn.
Vẻ mặt anh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, cầm di động trong tay nhưng không vội nhận máy, ngược lại còn nói với Chử Thanh Hoành một câu: “Anh nghe điện thoại một lát.” Nói rồi anh đi thẳng ra ban công, khép cánh cửa kính lại. Đến khi đảm bảo cửa đã khoá rồi, lúc này anh mới bắt máy.
Cửa kính ở ban công là loại cửa kính cách âm đặc biệt, tai dán sát lên cánh cửa cũng không thể nghe thấy gì. Chử Thanh Hoành nghĩ, quả nhiên là anh cố ý không muốn cho cô biết một việc gì đó. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà khiến anh phải kiêng dè cô đến thế?
Tiêu Cửu Thiều nghe điện thoại xong, lấy cớ có việc rồi ra ngoài.
Chử Thanh Hoành càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, gọi điện thoại cho Tạ Doãn Luy, xin một ít tư liệu mà cục trưởng Lăng đã kiểm tra. Những tư liệu mà Tạ Doãn Luy gửi qua chỉ bao gồm danh sách các đoàn du khách, có hai mươi mấy cái, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Không còn cách nào khác, cô đành ngồi xem lại một lượt nữa, rốt cục, cô nhìn thấy một tin khá có ích. Thời gian xuất phát bằng du thuyền tới Đông Thái Bình Dương chính là tám giờ tối thứ Sáu tuần sau. Cô đã từng đi tới đó ba lần bằng máy bay, xuất phát từ cảng, đi qua Nhật Bản và Hàn Quốc mới tới được, mất tổng cộng năm ngày bốn đêm.
Chử Thanh Hoành suy nghĩ thật lâu vẫn không có bất kỳ manh mối nào đành phải gọi điện thoại cho Tiêu Cửu Thiều. Nhất định là anh biết chuyện gì đó, chẳng qua là không muốn nói cho cô biết. Nếu cô cứ nói khách sáo, hỏi dò, chắc chắn anh sẽ đoán ra cô đang muốn gì, nếu vậy, sau này muốn hành động càng khó hơn.
Do dự thật lâu rồi cô cũng quyết định đánh cuộc một lần, liền nhấn phím call.
Phải hết bảy, tám lần đổ chuông, Tiêu Cửu Thiều mới bắt máy. Đầu bên kia hoàn toàn im lặng, không có chút tạp âm, cô biết, anh đi ra chỗ khác yên tĩnh hơn để nghe máy nên mới đổ chuông lâu như vậy.
“Em còn chưa kiểm tra xong đâu đấy.” Chử Thanh Hoành hừ một tiếng, “Anh đang ở đâu?”
Tiêu Cửu Thiều thoáng ngạc nhiên rồi trả lời, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em chẳng khác nào một đứa con nít. Một mình em, anh đối phó còn không nổi thì lấy đâu ra sức lực mà đối phó với những người khác đây?”
Tốt lắm, mở đầu rất thành công. Chử Thanh Hoành làm bộ khoan dung rộng lượng nói: “Thôi được rồi, lần này bỏ qua cho anh. Nhưng mà thứ Sáu tuần sau đi du lịch với em đi.”
“Thứ Sáu tuần sau anh phải đi tập huấn rồi, cuối tuần sau nhé?”
“Ừ… Vậy được rồi.” Chử Thanh Hoành nhanh chóng tắt máy. Cho Tiêu Cửu Thiều anh nghe tiếng tút kéo dài cho vui nhé, ai bảo để bản cô nương đợi lâu.
Sáng sớm hôm sau đi làm, Chử Thanh Hoành phát hiện ra cục trưởng Lăng không đi làm, thậm chí ngay cả Tiêu Cửu Thiều cũng không có ở đây.
Lượn đi lượn lại mấy vòng ở đội Hình sự vẫn không thu hoạch được gì, cô xoay người rời đi, không may đụng phải Tần Tấn. Anh ta lập tức ra vẻ bị trọng thương, thở không ra hơi: “Cô… Cô… Kẻ gây hoạ….”
Chử Thanh Hoành cũng phối hợp, lấy cây bút trong túi áo ra, dí lên cổ anh ta: “Tốt lắm, bây giờ tôi lập tức giết người diệt khẩu, không cần lo anh sẽ tìm tới bắt đền.”
Tần Tấn cười to: “Không đùa với cô nữa, tôi còn phải đi đưa hộ chiếu cho cục trưởng Lăng.”
“Đưa hộ chiếu?” Chử Thanh Hoành khẽ thốt lên, “Cho tôi xem một chút.”
“Cô xem cái này làm gì?”
“Tôi chỉ muốn xem ảnh chụp của cục trưởng trong hộ chiếu so với ngoài đời có đẹp trai hơn không thôi mà, có Tiêu Cửu Thiều càng tốt.”
Tần Tấn cười nói: “Tiêu Cửu Thiều thật sự rất tuấn tú, sau này cô lén kiểm tra mà xem, tôi đang vội, đi trước nhé.”
“Lén kiểm tra mà xem”, nghe thế nào cũng cảm thấy lạ.
Dĩ nhiên, cái quan trọng không phải là lạ hay không lạ mà là mục đích Tần Tần đưa hộ chiếu cho cục trưởng Lăng là gì? Bình thường, hộ chiếu của tất cả nhân viên đều phải giao nộp để quản lý chung, nếu có việc phải ra nước ngoài hoặc đi du lịch thì đều phải xin phê duyệt và đợi một thời gian mới lấy về được, không thể nhanh như vậy đã có. Chuyến đi tới Đông Thái Bình Dương bằng du thuyền vào tối thứ Sáu cần có hộ chiếu mới đi được, như vậy chắc chắn có liên quan.
Liên kết một loạt mốc sự kiện lại với nhau, cô có thể mơ hồ đoán ra nguyên do. Kiểm tra sổ ghi chép của công ty du lịch, lấy hộ chiếu, đi tới Đông Thái Bình Dương bằng tàu thuyền, trên đường cao tốc thì véo miệng kiểm tra, Tiêu Cửu Thiều thậm chí còn kiêng dè, không nhận điện thoại cục trưởng Lăng gọi tới trước mặt cô… Chuyện này chắc chắn liên quan tới cô, hơn nữa còn liên quan rất mật thiết. Mà đáp án, chỉ có một.
Là Ám Hoa.
Chử Thanh Hoành lập tức gọi điện thoại cho Tạ Doãn Luy: “Chuyến đi tới Đông Thái Bình Dương có còn vé trống nữa không?”
“Cái gì? Em lại cảm thấy hứng thú với chuyến đi lần này rồi à? Đương nhiên là không còn, thứ Sáu đã khởi hành rồi, làm sao còn có vé trống?”
“Anh có cách nào để em cũng có thể đi cùng chuyến đó không? Cho dù chi phí đắt gấp mười lần cũng được.”
“… Được rồi, nếu em đã muốn đi thì anh sẽ nhường cho em vé của anh vậy, khoang hạng sang hẳn hoi. Hôm nay là ngày làm visa cuối cùng rồi, em nhanh qua đây đi.”
Chử Thanh Hoành lập tức về nhà lấy hộ chiếu đi làm thủ tục.
Sau đó cô quay lại cơ quan xin nghỉ phép. Tuy cô còn có nửa tháng nghỉ phép nhưng mà đột ngột xin nghỉ như thế này sẽ rất dễ bị phát hiện.
Chử Thanh Hoành chuẩn bị tốt tinh thần ứng phó với cấp trên, đợi tới thứ Ba, cục trưởng Lăng đi làm liền qua phòng làm việc của ông, lấy lí do muốn đi du lịch để xin nghỉ. Cục trưởng Lăng có lẽ bận bịu với kế hoạch kia nên không thèm để ý tới cô, không hỏi gì mà trực tiếp kí luôn vào đơn xin nghỉ phép của cô. Để tránh bị nghi ngờ, từ thứ Tư, Chử Thanh Hoành đã nghỉ làm.
Ngay khi biết Chử Thanh Hoành xin nghỉ phép, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm về, Tiêu Cửu Thiều giúp cô chuẩn bị hành lý, thấy cô sắp xếp quần áo đầy đủ vào túi du lịch cỡ lớn, anh ngạc nhiên: “Em đi xa nhà đấy à? Sao mang nhiều đồ thế này?”
Chử Thanh Hoành ngông nghênh ngồi ở trên giường, tiếp tục cất giọng sai khiến anh: “Đi du lịch nước ngoài, đúng rồi, cái váy đen kia em cũng muốn mang theo.”
Tiêu Cửu Thiều nhìn cô: “Ăn mặc long trọng như vậy, em định làm gì?”
“Người đẹp vì lụa, dĩ nhiên em muốn được công nhận xinh đẹp chứ sao.”
Tiêu Cửu Thiều đẩy cô ngã xuống giường: “Sau đó?”
Chử Thanh Hoành lăn qua lăn lại hòng tránh khỏi anh: “Đừng, em sợ ngứa … Đương nhiên là săn cái đẹp.”
Hai chóp mũi lần lượt chạm nhau, Tiêu Cửu Thiều nhìn thẳng vào mắt cô: “Săn cái gì đẹp?”
“Anh thử nói xem? Chẳng phải anh luôn nói chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấu tim gan em hay sao?”
Tiêu Cửu Thiều nhìn chằm chằm cô, không thể không thừa nhận, IQ của anh lúc này không có tác dụng: “Anh nhìn không ra. Cuối tháng này là sinh nhật anh, em sẽ không dập tắt mất niềm vui duy nhất của anh đấy chứ?” (niềm vui mà ai cũng biết là cái gì rồi đấy =]]]])
Chử Thanh Hoành cười nói: “Em tự cột nơ, biến mình thành quà, dâng tặng cho anh là được chứ gì?”
Tiêu Cửu Thiều nhìn chằm chằm cần cổ trắng mịn của cô hồi lâu, cuối cùng thấp giọng trả lời: “Được, anh sẽ chờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.