Chương 16
Tô Mịch
18/04/2016
Cô vừa mới nhấc chân
rời khỏi đó được mấy bước, Tô Quỳ lại quay lại quầy bar. Cô ta sai bạn
trai đi lấy thức ăn cho mình, còn chính cô ta lại ngồi ở quầy bar, rút
một điếu thuốc ra châm lửa hút, động tác trông có vẻ rất thành thục và
tao nhã.
Tiêu Cửu Thiều hơi nghiêng người về trước, lưng thẳng, thấp giọng trò chuyện với cô ta.
Tô Quỳ giơ tay lên vuốt tóc, nằm bò ở trên quầy bar, nghiêng đầu nhìn hắn.
Chử Thanh Hoành cố ý chọn một bàn gần sát bàn của Hình Mẫn và Lăng Trác Viễn. Hình Mẫn nhìn về hướng quầy bar, thấp giọng hỏi: “Cậu ta định làm gì vậy?”
Lăng Trác Viễn cầm cốc, chạm nhẹ vào cốc của Hình Mẫn: “Chỉ cần trong phạm vi cho phép là được. Thỉnh thoảng cũng nên cho người ta chút tự do.”
Chử Thanh Hoành nhìn bộ dạng Tô Quỳ hút thuốc, thầm cảm thán, quả nhiên là mỹ nhân, đến cả điệu bộ phì phèo điếu thuốc cũng dễ nhìn như thế. Cô đưa mắt quan sát từng du khách đang ở trong phòng ăn, lắng nghe bọn họ nói chuyện. Cô cũng đi chọn đồ ăn, mải chú ý quan sát xung quanh nên cũng không biết mình lấy được những món gì, hương vị thế nào, thậm chí đã bỏ rất nhiều mù tạc vào sushi mà cũng không phát hiện. Mãi tới khi đã bỏ miếng sushi vào miệng, cô mới khổ sở phát hiện ra, che miệng cố nuốt, nước mắt lưng tròng.
“Thật ra miếng sushi cô vừa ăn là do tôi chọn ra.” Thẩm Dật bưng khay thức ăn ngồi xuống đối diện với cô, cười tủm tỉm, “Nhưng tôi lại không nghĩ cô sẽ ăn nó. Thành thật xin lỗi.” Anh ta cố điều chỉnh lại sắc mặt nhưng nhịn không được lại cười rộ lên.
Chử Thanh Hoành cầm cốc lên uống mấy ngụm nước: “Thẩm tiên sinh, khẩu vị của anh cũng nặng thật đấy.”
Thẩm Dật nâng cốc hướng về phía cô xem như lời mời. Có vẻ như anh ta uống rượu không giỏi lắm, chỉ mới nửa cốc campari đã say: “Cái anh chàng bartender bên kia khá đẹp trai, cô không tập trung cũng phải.”
Chử Thanh Hoành nói: “Anh đang xếp tôi cùng một hàng với bọn quỷ háo sắc đấy à?”
Thẩm Dật mỉm cười, đứng dậy, ra vẻ ân cần hỏi cô: “Có cần tôi lấy giúp cô thêm ít thức ăn không?”
“Vốn dĩ cũng không đói, cám ơn.” Chử Thanh Hoành đưa mắt nhìn Thẩm Dật đang đi về dãy bàn món hải sản. Cùng lúc có người bưng một khay tôm rất lớn đi hướng ngược lại, đụng phải anh ta. Thẩm Dật đứng thẳng, rút khăn giấy bên cạnh lau đi vệt dầu mỡ và gia vị dính vào áo, rất phong độ khom người chào người ta rồi bỏ đi, không truy cứu.
Chử Thanh Hoành nhíu mày, rốt cục cũng hiểu lúc nãy tại sao lại bất giác cảm thấy không khoẻ trong khi đang cố gắng quan sát xung quanh. Trước đây cô đã từng đến Đông Thái Bình Dương bằng máy bay ba lần, thêm cả lần này đi bằng thuyền nữa là bốn. Nếu đi bằng máy bay sẽ tốn một khoản chi phí khá nhiều nhưng hành khách lại rất lịch sự. Trong ấn tượng của cô, mỗi một hành khách trên máy bay đều rất biết giữ hình tượng, tuyệt đối không có ai tự biến mình thành kẻ phàm ăn.
Nhưng hôm nay, dường như những gì cô thấy lại hoàn toàn khác với ấn tượng trong đầu, muôn màu muôn vẻ, đủ mọi hình tượng.
Tiệc đứng sẽ kéo dài đến chín giờ tối, Chử Thanh Hoành nhìn đồng hồ đeo tay, đã bảy giờ, nếu cô cứ tiếp tục đợi đến chín giờ chắc cũng không thu được kết quả gì.
Cô đang định ra khỏi hội trường, chợt thấy Tiêu Cửu Thiều cầm đàn violon đi lên sân khấu. Anh thử mic, chỉnh dây đàn rồi đặt trên vai, kéo một đoạn nhạc ngắn thử đàn: “Hôm nay là ngày sinh nhật của quý cô xinh đẹp tên Tô Quỳ, tôi xin phép được gửi tặng quý cô một bản đàn violin.”
Hình Mẫn bực tức: “Cậu ta rốt cuộc…” Nhận ra mình nói khá to nên anh ta lập tức hạ thấp giọng, Chử Thanh Hoành cố gắng lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ.
Nhìn phản ứng của trinh sát Hình Mẫn, cô đoán chắc hành động lần này của Tiêu Cửu Thiều là nằm ngoài kế hoạch.
Ngay khi Tiêu Cửu Thiều bắt đầu kéo đàn, Chử Thanh Hoành lập tức nhận ra đây là đoạn nhạc dạo đầu như tiếng than khóc bi ai, là Tartini – Tiếng ngân rung của quỷ.
Anh và ma quỷ làm một cuộc giao dịch, trao đổi linh hồn của chính mình.
Trong đầu Chử Thanh Hoành bỗng nhiên vụt qua một ý nghĩ, Ám Hoa rốt cuộc là ai? Liệu có phải là người đàn ông dễ dàng chiếm trọn ánh mắt của toàn thể mọi người trong hội trường kia?
Khúc nhạc dạo kết thúc, nhạc điệu bắt đầu đến cao trào, có một vài đoạn cần dùng đến kỹ thuật điêu luyện, Tiêu Cửu Thiều đều dễ dàng xử lý âm nốt, những chiếc dây đàn vốn dĩ nằm im không sinh khí nay như sống lại.
Bản nhạc kết thúc. Anh cúi đầu chào rồi rời khỏi sân khấu.
Tô Quỳ giơ tay lên, kéo cánh tay anh, hiển nhiên là rất vui khi được chúc sinh nhật đặc biệt như thế này trước đám đông.
Chử Thanh Hoành nhắm mắt lại, giả sử như cô và ma quỷ cũng làm giao dịch, liệu có thể tìm ra Ám Hoa hay không? Rốt cuộc là anh hay không phải anh? Nếu là dã thú, một khi đã nóng lòng muốn thử thì không cần lý trí, cũng không cần đạo đức.
Cô chỉ có một nguyện vọng.
Chử Thanh Hoành trở về phòng, một nhân viên phục vụ đến quét dọn, thay đĩa trái cây mới và cả chocolate, bó hoa anh thảo màu hồng được cắm vào bình.
Cô rút ra một tờ tiền, đặt ở bàn xem như là tiền boa.
Sau đó cô mở di động, đánh dấu lên danh sách những du khách tham gia chuyến du lịch này: Tô Quỳ, có thể loại bỏ; Thẩm Dật, từng đi du học; còn có bốn người, hai nam hai nữ hai mươi tuổi, vừa đi làm không lâu, hoàn toàn không liên quan. Nhưng bên dưới còn có một dãy danh sách dài dằng dặc, loại cũng vô dụng.
Chử Thanh Hoành nắm di động trong tay, bất đắc dĩ phát hiện, căn bản đến một cái gật đầu cô cũng đều không có.
Có tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô đứng dậy mở cửa, là Lăng Trác Viễn.
Chử Thanh Hoành vội lên tiếng: “Mời chú vào.”
Lăng Trác Viễn có lẽ là đến hỏi tội cô cũng chưa biết chừng, trông vẻ mặt rất nghiêm túc. Chử Thanh Hoành mở tủ lạnh, lấy nước mời ông: “Cục trưởng, chú ngồi đi ạ.”
“Chú nhớ, kế hoạch đi chơi của cháu không phải là ở trên chiếc du thuyền xa hoa này mà?” Lăng Trác Viễn cầm cốc nước uống một ngụm, cất giọng nhàn nhạt hỏi cô.
Chử Thanh Hoành: “Thật ra đây vốn dĩ là chuyến đi của Tạ Doãn Luy. Anh ấy vốn định đi du lịch với bạn gái, có điều hai ngày trước thì bọn họ chia tay cho nên anh ấy mới nhường cho cháu ạ.”
Hừm, lý do này quá hay, không chê vào đâu được! Tạ Doãn Luy là ai? Chính là con trai thứ hai của tập đoàn tài phiệt lớn nhất ở đây hiện nay, phụ nữ vây xung quanh anh ta nhiều vô kể, thay người yêu như thay áo. Phải biết rằng chi phí để ở trong khoang hạng sang như thế này tốn gấp mười những khoang bình thường. Cô cứ nghĩ Tạ Doãn Luy sẽ rộng lượng, không lấy tiền của cô, ai dè một nhà Tạ gia đều có máu thương gia, anh ta nhỏ mọn, vẫn cứ lấy tiền của cô, không bớt một xu, mà cái chi phí “gấp mười” này lại chính là tiền lương tiền thưởng cô tích cóp cả năm nay, nghĩ đến là muốn hộc máu.
Lăng Trác Viễn gật đầu: “Lúc nhìn thấy cháu, chú thật sự rất ngạc nhiên đấy.”
“Thật xin lỗi, chú Lăng, cháu ở đây có làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mọi người hay không?”
Lăng Trác Viễn mỉm cười: “Cháu cứ yên phận làm du khách là tốt lắm rồi, những việc còn lại mọi người sẽ làm.” Nói xong, cục trưởng Lăng đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt nhu hoà: “Từ lâu chú đã hứa rồi, chú sẽ giúp cháu tìm ra sự thật về chuyện đó, hãy cứ tin ở chú.”
Chử Thanh Hoành tiễn cục trưởng Lăng xong liền quay về giường chuẩn bị ngủ. Ngủ sớm dậy sớm luôn là tiêu chuẩn sức khoẻ của cô!
Kết quả, vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị tắt đèn, lại có người đến gõ cửa. Nhìn qua mắt mèo ở cửa, dĩ nhiên là Tiêu Cửu Thiều. Thế là cô đành phải mở cửa để anh vào.
Tiêu Cửu Thiều có vẻ không vui: “Khiến em lại phải ngủ muộn hơn rồi. Lần này em khiến anh bị giật mình đấy, làm rất khá.”
Chử Thanh Hoành thả người ngồi xuống ghế sofa, sửa sang lại áo ngủ: “Anh không cần phải khen em đâu.”
“Giả vờ khen rồi lại giả vờ gây chuyện để kiểm tra, định dò xem anh làm gì hả?” Tiêu Cửu Thiều nói, “Vậy mà anh lại hoàn toàn không phát giác ra ý đồ của em.” Thật ra, không hề khó để phát giác ra ý đồ của cô mà là vì, từ lâu, về chuyện tình cảm, anh luôn có một nhược điểm: Luôn tin tưởng vào bạn gái mình, nói cách khác, cho dù có thế nào vẫn không muốn nghi ngờ người ta! Vì vậy cô mới qua mắt anh.
Chử Thanh Hoành lập tức phản kích: “Lại còn không phải vì anh gạt em trước hả? Anh không hề thẳng thắn với em chút nào! Cục trưởng Lăng rõ ràng có gọi điện cho anh, thế mà anh cái gì cũng không chịu nói, vậy nên em bắt buộc phải tự mình kiểm tra thôi.”
Vừa ăn cắp vừa la làng! Một câu nói của cô đã đánh tan những gì Tiêu Cửu Thiều cố giấu diếm, lại còn dựa vào quy chuẩn đạo đức, cho rằng anh không thẳng thắn, nhẫn tâm lừa gạt cô, từ đó đảo ngược đúng sai.
Tiêu Cửu Thiều bật cười: “Đây là nhiệm vụ quan trọng, đương nhiên anh không thể nói cho bất kì ai, kể cả em.”
“Anh biết rõ mà, chuyện liên quan đến Ám Hoa thật sự rất quan trọng với em! Được thôi, trước đó là anh lừa em, bây giờ đổi lại là em lừa anh, hoà cả làng, chúng ta chẳng ai đúng ai sai cả, được chưa? Nhưng thế thì tại sao còn tới tìm em hỏi tội chứ hả?” Chử Thanh Hoành lườm anh, “Còn nữa, ở quầy bar, anh với cái cô Tô Quỳ kia liếc mắt đưa tình câu tam đáp tứ, thế gọi là gì?”
“Đây là nhiệm vụ, không phải em không biết chứ?”
Chử Thanh Hoành nắm được sơ hở của anh: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ này cũng hay quá đi, tại sao em lại thấy cục trưởng Lăng có vẻ không đồng ý cho anh làm nhiệm vụ này ấy nhỉ?”
“Đủ rồi, em lại còn so đo nữa à? Em với cái tên Thẩm Dật đó nói chuyện rất vui vẻ, anh thấy nhưng cũng đâu có nói gì em đâu?”
“A~ vậy hoá ra anh là người đàn ông hẹp hòi!” Chử Thanh Hoành lật lọng, “Đấy, anh xem, anh giấu em chuyện quan trọng, lại cùng mỹ nữ câu kết làm bậy, đã thế lại còn cấm cản em xã giao với người khác, anh… A a!” Còn chưa nói xong, Tiêu Cửu Thiều đã nhấc cô đang ngồi trên sofa chuyển thành ngồi dưới sàn nhà, bụng ngang với đầu gối anh. Bị bất ngờ khiến cô choáng váng: “Anh định làm gì? Nói không lại nên giở trò bạo lực hả? Anh….”
Sắc mặt Tiêu Cửu Thiều rất khó coi: “Trật tự.”
Chử Thanh Hoành lập tức ngậm miệng, anh đang rất tức giận, rốt cục cô đã thành công khiến cái tên trầm cảm này tức giận rồi!
Tiêu Cửu Thiều hít thở sâu hai lần, bật cười: “Em thử nói xem bây giờ anh muốn làm gì?”
Chử Thanh Hoành ngẩng lên nhìn anh, lại nhớ rat ư thế của mình lúc này, đại khái cũng hiểu ra, la lên: “Anh dám! Nếu anh dám đánh em, em sẽ…” Cả câu uy hiếp còn chưa nói xong, Tiêu Cửu Thiều đã đánh vào mông cô một cái. Chử Thanh Hoành ngẩn ra, cô tức giận.
Đỉnh đầu cô bốc khói, cái mông cô bị ngược đãi,. Anh làm như kiểu cô là đứa bé ba tuổi đang phải chịu phạt, tuy rằng anh đánh không đau nhưng khiến cô cảm thấy nhục nhã: “Này, cái tên kia, em nói cho anh biết, kể từ ba tuổi, ba em đã không còn đánh em nữa rồi!”
“Anh sẽ thay ba em tiếp tục dạy dỗ em.”
Chử Thanh Hoành đổ mồ hôi. Cái gì mà lấy nhu thắng cương chứ? TMD, cô quên hết rồi: “Tiêu Cửu Thiều, cái tên láo toét, biến thái, quái dị!”
Tiêu Cửu Thiều ngẩn ra vài giây, phì cười: “Tốt lắm, để anh cho em biết thế nào mới gọi là biến thái!”
Chử Thanh Hoành hò hét một trận nên mất sức, tựa đầu vào đầu gối anh thở hổn hển. Tiêu Cửu Thiều nhấc cô đứng dậy, đưa tay nới lỏng caravat, mở cúc áo sơmi.
Chử Thanh Hoành nhìn anh, nhạo báng: “Anh mặc comple mà còn đồi vận động kịch liệt á? Không sợ bị thắt chết à?”
Tiêu Cửu Thiều liếc cô một cái, cô liền như con rùa rụt đầu, vẫn mạnh miệng: “Anh dám đánh em!”
“Ai bảo anh sẽ đánh em?” Tiêu Cửu Thiều cười dịu dàng, “Bây giờ, rốt cuộc anh đã tìm ra cách chữa bệnh cho em rồi, cách này tốt đến mức không thể tốt hơn.”
“Hỏi cũng hỏi xong, thù cũng trả rồi, sao còn chưa đi đi?”
Tiêu Cửu Thiều xoa đầu cô: “Đầu của em cũng cứng quá đấy, đụng đầu như thế mà cũng không sưng.”
Chử Thanh Hoành chụp lấy tay anh, đưa lên miệng cắn một cái cho hả giận. Tiêu Cửu Thiều rút tay ra, hôn cô: “Nếu nói muốn trả thù em, thực ra có rất nhiều cơ hội, ví dụ như bây giờ…”
Chử Thanh Hoành thẹn quá hoá giận: “Cơ hội gì? Làm cho anh mệt chết trên giường em chắc?”
Tiêu Cửu Thiều nhíu mày: “Con gái mà nói thô tục làm gì?”
“Em cứ thô tục vậy đấy, anh dám đánh em lại còn cấm em nói nữa hả?”
Tiêu Cửu Thiều khẽ cười: “Tốt lắm!” Anh nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Đêm nay anh dùng violon đàn bản nhạc ấy chẳng khác nào thách thức Ám Hoa, chỉ cần hắn ở đây, thể nào cũng sẽ đáp trả. Sự xuất hiện của em sẽ làm anh bị phân tâm.”
Chử Thanh Hoành không nói gì, thò tay lấy tấm séc và danh thiếp trong túi áo vest của anh. Đây là loại danh thiếp đặc biệt, có tên Tô Quỳ, hai số điện thoại, tấm séc có kí hiệu 10024, là mã số của Tiêu Cửu Thiều.
Chử Thanh Hoành ngạc nhiên: “Ban đầu em cứ đoán cô ta sẽ cho anh một vạn tiền boa, không ngờ là thật, đúng là lắm tiền thật đấy.”
Tiêu Cửu Thiều vỗ vỗ mặt cô: “Nếu em cũng phục vụ anh tốt, anh thậm chí còn trả cho em nhiều hơn ấy chứ.”
“Mã số của em mới chỉ có 4 con số, dĩ nhiên 1 đứng đầu. Nói chung là không có lợi.” Chử Thanh Hoành dừng một chút, “Không đúng, anh thật quá đáng, vẫn còn muốn đánh em nữa.” Cô đẩy anh đi ra ngoài: “Đi ra đi, đi mau, không nên quấy rầy giấc ngủ của người ta.”
Vừa đem Tiêu Cửu Thiều tống ra cửa, Chử Thanh Hoành liền nhìn thấy cánh cửa phòng còn lại trong khoang thuyền xa hoa này bật mở, Tô Quỳ mặc áo ngủ gợi cảm, tay vân vê điếu thuốc, cười đầy ẩn ý với cô.
Quả nhiên là người đẹp làm điệu bộ nào cũng đẹp, đừng nói là hút thuốc lá, kể cả có dùng ma tuý cũng đẹp!
Tô Quỳ dập tắt mẩu thuốc lá, vân vê vạt áo ngủ, nhìn theo hướng Tiêu Cửu Thiều vừa rời đi: “Phục vụ hả? Hai người cũng hơi ồn rồi đấy.”
Chử Thanh Hoành im lặng không nói gì, làm sao cô có thể đi nói với người ta: tôi vừa bị anh ấy tét mông đấy?
Tô Quỳ cười, nói một câu bâng quơ: “Giá bao nhiêu?”
Chử Thanh Hoành bật cười, lắc lắc ngón tay: “Rất tiện nghi.”
“Mười vạn? Một vạn?” Tô Quỳ phấn khích, “Một ngàn? Không phải chứ?”
“Có một số người khá kém, xem ra lần này chọn nhầm người rồi.” Chử Thanh Hoành nhân tiện trả thù cái tên khốn kiếp nào đó vừa rời đi.
Tiêu Cửu Thiều hơi nghiêng người về trước, lưng thẳng, thấp giọng trò chuyện với cô ta.
Tô Quỳ giơ tay lên vuốt tóc, nằm bò ở trên quầy bar, nghiêng đầu nhìn hắn.
Chử Thanh Hoành cố ý chọn một bàn gần sát bàn của Hình Mẫn và Lăng Trác Viễn. Hình Mẫn nhìn về hướng quầy bar, thấp giọng hỏi: “Cậu ta định làm gì vậy?”
Lăng Trác Viễn cầm cốc, chạm nhẹ vào cốc của Hình Mẫn: “Chỉ cần trong phạm vi cho phép là được. Thỉnh thoảng cũng nên cho người ta chút tự do.”
Chử Thanh Hoành nhìn bộ dạng Tô Quỳ hút thuốc, thầm cảm thán, quả nhiên là mỹ nhân, đến cả điệu bộ phì phèo điếu thuốc cũng dễ nhìn như thế. Cô đưa mắt quan sát từng du khách đang ở trong phòng ăn, lắng nghe bọn họ nói chuyện. Cô cũng đi chọn đồ ăn, mải chú ý quan sát xung quanh nên cũng không biết mình lấy được những món gì, hương vị thế nào, thậm chí đã bỏ rất nhiều mù tạc vào sushi mà cũng không phát hiện. Mãi tới khi đã bỏ miếng sushi vào miệng, cô mới khổ sở phát hiện ra, che miệng cố nuốt, nước mắt lưng tròng.
“Thật ra miếng sushi cô vừa ăn là do tôi chọn ra.” Thẩm Dật bưng khay thức ăn ngồi xuống đối diện với cô, cười tủm tỉm, “Nhưng tôi lại không nghĩ cô sẽ ăn nó. Thành thật xin lỗi.” Anh ta cố điều chỉnh lại sắc mặt nhưng nhịn không được lại cười rộ lên.
Chử Thanh Hoành cầm cốc lên uống mấy ngụm nước: “Thẩm tiên sinh, khẩu vị của anh cũng nặng thật đấy.”
Thẩm Dật nâng cốc hướng về phía cô xem như lời mời. Có vẻ như anh ta uống rượu không giỏi lắm, chỉ mới nửa cốc campari đã say: “Cái anh chàng bartender bên kia khá đẹp trai, cô không tập trung cũng phải.”
Chử Thanh Hoành nói: “Anh đang xếp tôi cùng một hàng với bọn quỷ háo sắc đấy à?”
Thẩm Dật mỉm cười, đứng dậy, ra vẻ ân cần hỏi cô: “Có cần tôi lấy giúp cô thêm ít thức ăn không?”
“Vốn dĩ cũng không đói, cám ơn.” Chử Thanh Hoành đưa mắt nhìn Thẩm Dật đang đi về dãy bàn món hải sản. Cùng lúc có người bưng một khay tôm rất lớn đi hướng ngược lại, đụng phải anh ta. Thẩm Dật đứng thẳng, rút khăn giấy bên cạnh lau đi vệt dầu mỡ và gia vị dính vào áo, rất phong độ khom người chào người ta rồi bỏ đi, không truy cứu.
Chử Thanh Hoành nhíu mày, rốt cục cũng hiểu lúc nãy tại sao lại bất giác cảm thấy không khoẻ trong khi đang cố gắng quan sát xung quanh. Trước đây cô đã từng đến Đông Thái Bình Dương bằng máy bay ba lần, thêm cả lần này đi bằng thuyền nữa là bốn. Nếu đi bằng máy bay sẽ tốn một khoản chi phí khá nhiều nhưng hành khách lại rất lịch sự. Trong ấn tượng của cô, mỗi một hành khách trên máy bay đều rất biết giữ hình tượng, tuyệt đối không có ai tự biến mình thành kẻ phàm ăn.
Nhưng hôm nay, dường như những gì cô thấy lại hoàn toàn khác với ấn tượng trong đầu, muôn màu muôn vẻ, đủ mọi hình tượng.
Tiệc đứng sẽ kéo dài đến chín giờ tối, Chử Thanh Hoành nhìn đồng hồ đeo tay, đã bảy giờ, nếu cô cứ tiếp tục đợi đến chín giờ chắc cũng không thu được kết quả gì.
Cô đang định ra khỏi hội trường, chợt thấy Tiêu Cửu Thiều cầm đàn violon đi lên sân khấu. Anh thử mic, chỉnh dây đàn rồi đặt trên vai, kéo một đoạn nhạc ngắn thử đàn: “Hôm nay là ngày sinh nhật của quý cô xinh đẹp tên Tô Quỳ, tôi xin phép được gửi tặng quý cô một bản đàn violin.”
Hình Mẫn bực tức: “Cậu ta rốt cuộc…” Nhận ra mình nói khá to nên anh ta lập tức hạ thấp giọng, Chử Thanh Hoành cố gắng lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ.
Nhìn phản ứng của trinh sát Hình Mẫn, cô đoán chắc hành động lần này của Tiêu Cửu Thiều là nằm ngoài kế hoạch.
Ngay khi Tiêu Cửu Thiều bắt đầu kéo đàn, Chử Thanh Hoành lập tức nhận ra đây là đoạn nhạc dạo đầu như tiếng than khóc bi ai, là Tartini – Tiếng ngân rung của quỷ.
Anh và ma quỷ làm một cuộc giao dịch, trao đổi linh hồn của chính mình.
Trong đầu Chử Thanh Hoành bỗng nhiên vụt qua một ý nghĩ, Ám Hoa rốt cuộc là ai? Liệu có phải là người đàn ông dễ dàng chiếm trọn ánh mắt của toàn thể mọi người trong hội trường kia?
Khúc nhạc dạo kết thúc, nhạc điệu bắt đầu đến cao trào, có một vài đoạn cần dùng đến kỹ thuật điêu luyện, Tiêu Cửu Thiều đều dễ dàng xử lý âm nốt, những chiếc dây đàn vốn dĩ nằm im không sinh khí nay như sống lại.
Bản nhạc kết thúc. Anh cúi đầu chào rồi rời khỏi sân khấu.
Tô Quỳ giơ tay lên, kéo cánh tay anh, hiển nhiên là rất vui khi được chúc sinh nhật đặc biệt như thế này trước đám đông.
Chử Thanh Hoành nhắm mắt lại, giả sử như cô và ma quỷ cũng làm giao dịch, liệu có thể tìm ra Ám Hoa hay không? Rốt cuộc là anh hay không phải anh? Nếu là dã thú, một khi đã nóng lòng muốn thử thì không cần lý trí, cũng không cần đạo đức.
Cô chỉ có một nguyện vọng.
Chử Thanh Hoành trở về phòng, một nhân viên phục vụ đến quét dọn, thay đĩa trái cây mới và cả chocolate, bó hoa anh thảo màu hồng được cắm vào bình.
Cô rút ra một tờ tiền, đặt ở bàn xem như là tiền boa.
Sau đó cô mở di động, đánh dấu lên danh sách những du khách tham gia chuyến du lịch này: Tô Quỳ, có thể loại bỏ; Thẩm Dật, từng đi du học; còn có bốn người, hai nam hai nữ hai mươi tuổi, vừa đi làm không lâu, hoàn toàn không liên quan. Nhưng bên dưới còn có một dãy danh sách dài dằng dặc, loại cũng vô dụng.
Chử Thanh Hoành nắm di động trong tay, bất đắc dĩ phát hiện, căn bản đến một cái gật đầu cô cũng đều không có.
Có tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Cô đứng dậy mở cửa, là Lăng Trác Viễn.
Chử Thanh Hoành vội lên tiếng: “Mời chú vào.”
Lăng Trác Viễn có lẽ là đến hỏi tội cô cũng chưa biết chừng, trông vẻ mặt rất nghiêm túc. Chử Thanh Hoành mở tủ lạnh, lấy nước mời ông: “Cục trưởng, chú ngồi đi ạ.”
“Chú nhớ, kế hoạch đi chơi của cháu không phải là ở trên chiếc du thuyền xa hoa này mà?” Lăng Trác Viễn cầm cốc nước uống một ngụm, cất giọng nhàn nhạt hỏi cô.
Chử Thanh Hoành: “Thật ra đây vốn dĩ là chuyến đi của Tạ Doãn Luy. Anh ấy vốn định đi du lịch với bạn gái, có điều hai ngày trước thì bọn họ chia tay cho nên anh ấy mới nhường cho cháu ạ.”
Hừm, lý do này quá hay, không chê vào đâu được! Tạ Doãn Luy là ai? Chính là con trai thứ hai của tập đoàn tài phiệt lớn nhất ở đây hiện nay, phụ nữ vây xung quanh anh ta nhiều vô kể, thay người yêu như thay áo. Phải biết rằng chi phí để ở trong khoang hạng sang như thế này tốn gấp mười những khoang bình thường. Cô cứ nghĩ Tạ Doãn Luy sẽ rộng lượng, không lấy tiền của cô, ai dè một nhà Tạ gia đều có máu thương gia, anh ta nhỏ mọn, vẫn cứ lấy tiền của cô, không bớt một xu, mà cái chi phí “gấp mười” này lại chính là tiền lương tiền thưởng cô tích cóp cả năm nay, nghĩ đến là muốn hộc máu.
Lăng Trác Viễn gật đầu: “Lúc nhìn thấy cháu, chú thật sự rất ngạc nhiên đấy.”
“Thật xin lỗi, chú Lăng, cháu ở đây có làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mọi người hay không?”
Lăng Trác Viễn mỉm cười: “Cháu cứ yên phận làm du khách là tốt lắm rồi, những việc còn lại mọi người sẽ làm.” Nói xong, cục trưởng Lăng đứng dậy, nhìn cô với ánh mắt nhu hoà: “Từ lâu chú đã hứa rồi, chú sẽ giúp cháu tìm ra sự thật về chuyện đó, hãy cứ tin ở chú.”
Chử Thanh Hoành tiễn cục trưởng Lăng xong liền quay về giường chuẩn bị ngủ. Ngủ sớm dậy sớm luôn là tiêu chuẩn sức khoẻ của cô!
Kết quả, vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị tắt đèn, lại có người đến gõ cửa. Nhìn qua mắt mèo ở cửa, dĩ nhiên là Tiêu Cửu Thiều. Thế là cô đành phải mở cửa để anh vào.
Tiêu Cửu Thiều có vẻ không vui: “Khiến em lại phải ngủ muộn hơn rồi. Lần này em khiến anh bị giật mình đấy, làm rất khá.”
Chử Thanh Hoành thả người ngồi xuống ghế sofa, sửa sang lại áo ngủ: “Anh không cần phải khen em đâu.”
“Giả vờ khen rồi lại giả vờ gây chuyện để kiểm tra, định dò xem anh làm gì hả?” Tiêu Cửu Thiều nói, “Vậy mà anh lại hoàn toàn không phát giác ra ý đồ của em.” Thật ra, không hề khó để phát giác ra ý đồ của cô mà là vì, từ lâu, về chuyện tình cảm, anh luôn có một nhược điểm: Luôn tin tưởng vào bạn gái mình, nói cách khác, cho dù có thế nào vẫn không muốn nghi ngờ người ta! Vì vậy cô mới qua mắt anh.
Chử Thanh Hoành lập tức phản kích: “Lại còn không phải vì anh gạt em trước hả? Anh không hề thẳng thắn với em chút nào! Cục trưởng Lăng rõ ràng có gọi điện cho anh, thế mà anh cái gì cũng không chịu nói, vậy nên em bắt buộc phải tự mình kiểm tra thôi.”
Vừa ăn cắp vừa la làng! Một câu nói của cô đã đánh tan những gì Tiêu Cửu Thiều cố giấu diếm, lại còn dựa vào quy chuẩn đạo đức, cho rằng anh không thẳng thắn, nhẫn tâm lừa gạt cô, từ đó đảo ngược đúng sai.
Tiêu Cửu Thiều bật cười: “Đây là nhiệm vụ quan trọng, đương nhiên anh không thể nói cho bất kì ai, kể cả em.”
“Anh biết rõ mà, chuyện liên quan đến Ám Hoa thật sự rất quan trọng với em! Được thôi, trước đó là anh lừa em, bây giờ đổi lại là em lừa anh, hoà cả làng, chúng ta chẳng ai đúng ai sai cả, được chưa? Nhưng thế thì tại sao còn tới tìm em hỏi tội chứ hả?” Chử Thanh Hoành lườm anh, “Còn nữa, ở quầy bar, anh với cái cô Tô Quỳ kia liếc mắt đưa tình câu tam đáp tứ, thế gọi là gì?”
“Đây là nhiệm vụ, không phải em không biết chứ?”
Chử Thanh Hoành nắm được sơ hở của anh: “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ này cũng hay quá đi, tại sao em lại thấy cục trưởng Lăng có vẻ không đồng ý cho anh làm nhiệm vụ này ấy nhỉ?”
“Đủ rồi, em lại còn so đo nữa à? Em với cái tên Thẩm Dật đó nói chuyện rất vui vẻ, anh thấy nhưng cũng đâu có nói gì em đâu?”
“A~ vậy hoá ra anh là người đàn ông hẹp hòi!” Chử Thanh Hoành lật lọng, “Đấy, anh xem, anh giấu em chuyện quan trọng, lại cùng mỹ nữ câu kết làm bậy, đã thế lại còn cấm cản em xã giao với người khác, anh… A a!” Còn chưa nói xong, Tiêu Cửu Thiều đã nhấc cô đang ngồi trên sofa chuyển thành ngồi dưới sàn nhà, bụng ngang với đầu gối anh. Bị bất ngờ khiến cô choáng váng: “Anh định làm gì? Nói không lại nên giở trò bạo lực hả? Anh….”
Sắc mặt Tiêu Cửu Thiều rất khó coi: “Trật tự.”
Chử Thanh Hoành lập tức ngậm miệng, anh đang rất tức giận, rốt cục cô đã thành công khiến cái tên trầm cảm này tức giận rồi!
Tiêu Cửu Thiều hít thở sâu hai lần, bật cười: “Em thử nói xem bây giờ anh muốn làm gì?”
Chử Thanh Hoành ngẩng lên nhìn anh, lại nhớ rat ư thế của mình lúc này, đại khái cũng hiểu ra, la lên: “Anh dám! Nếu anh dám đánh em, em sẽ…” Cả câu uy hiếp còn chưa nói xong, Tiêu Cửu Thiều đã đánh vào mông cô một cái. Chử Thanh Hoành ngẩn ra, cô tức giận.
Đỉnh đầu cô bốc khói, cái mông cô bị ngược đãi,. Anh làm như kiểu cô là đứa bé ba tuổi đang phải chịu phạt, tuy rằng anh đánh không đau nhưng khiến cô cảm thấy nhục nhã: “Này, cái tên kia, em nói cho anh biết, kể từ ba tuổi, ba em đã không còn đánh em nữa rồi!”
“Anh sẽ thay ba em tiếp tục dạy dỗ em.”
Chử Thanh Hoành đổ mồ hôi. Cái gì mà lấy nhu thắng cương chứ? TMD, cô quên hết rồi: “Tiêu Cửu Thiều, cái tên láo toét, biến thái, quái dị!”
Tiêu Cửu Thiều ngẩn ra vài giây, phì cười: “Tốt lắm, để anh cho em biết thế nào mới gọi là biến thái!”
Chử Thanh Hoành hò hét một trận nên mất sức, tựa đầu vào đầu gối anh thở hổn hển. Tiêu Cửu Thiều nhấc cô đứng dậy, đưa tay nới lỏng caravat, mở cúc áo sơmi.
Chử Thanh Hoành nhìn anh, nhạo báng: “Anh mặc comple mà còn đồi vận động kịch liệt á? Không sợ bị thắt chết à?”
Tiêu Cửu Thiều liếc cô một cái, cô liền như con rùa rụt đầu, vẫn mạnh miệng: “Anh dám đánh em!”
“Ai bảo anh sẽ đánh em?” Tiêu Cửu Thiều cười dịu dàng, “Bây giờ, rốt cuộc anh đã tìm ra cách chữa bệnh cho em rồi, cách này tốt đến mức không thể tốt hơn.”
“Hỏi cũng hỏi xong, thù cũng trả rồi, sao còn chưa đi đi?”
Tiêu Cửu Thiều xoa đầu cô: “Đầu của em cũng cứng quá đấy, đụng đầu như thế mà cũng không sưng.”
Chử Thanh Hoành chụp lấy tay anh, đưa lên miệng cắn một cái cho hả giận. Tiêu Cửu Thiều rút tay ra, hôn cô: “Nếu nói muốn trả thù em, thực ra có rất nhiều cơ hội, ví dụ như bây giờ…”
Chử Thanh Hoành thẹn quá hoá giận: “Cơ hội gì? Làm cho anh mệt chết trên giường em chắc?”
Tiêu Cửu Thiều nhíu mày: “Con gái mà nói thô tục làm gì?”
“Em cứ thô tục vậy đấy, anh dám đánh em lại còn cấm em nói nữa hả?”
Tiêu Cửu Thiều khẽ cười: “Tốt lắm!” Anh nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Đêm nay anh dùng violon đàn bản nhạc ấy chẳng khác nào thách thức Ám Hoa, chỉ cần hắn ở đây, thể nào cũng sẽ đáp trả. Sự xuất hiện của em sẽ làm anh bị phân tâm.”
Chử Thanh Hoành không nói gì, thò tay lấy tấm séc và danh thiếp trong túi áo vest của anh. Đây là loại danh thiếp đặc biệt, có tên Tô Quỳ, hai số điện thoại, tấm séc có kí hiệu 10024, là mã số của Tiêu Cửu Thiều.
Chử Thanh Hoành ngạc nhiên: “Ban đầu em cứ đoán cô ta sẽ cho anh một vạn tiền boa, không ngờ là thật, đúng là lắm tiền thật đấy.”
Tiêu Cửu Thiều vỗ vỗ mặt cô: “Nếu em cũng phục vụ anh tốt, anh thậm chí còn trả cho em nhiều hơn ấy chứ.”
“Mã số của em mới chỉ có 4 con số, dĩ nhiên 1 đứng đầu. Nói chung là không có lợi.” Chử Thanh Hoành dừng một chút, “Không đúng, anh thật quá đáng, vẫn còn muốn đánh em nữa.” Cô đẩy anh đi ra ngoài: “Đi ra đi, đi mau, không nên quấy rầy giấc ngủ của người ta.”
Vừa đem Tiêu Cửu Thiều tống ra cửa, Chử Thanh Hoành liền nhìn thấy cánh cửa phòng còn lại trong khoang thuyền xa hoa này bật mở, Tô Quỳ mặc áo ngủ gợi cảm, tay vân vê điếu thuốc, cười đầy ẩn ý với cô.
Quả nhiên là người đẹp làm điệu bộ nào cũng đẹp, đừng nói là hút thuốc lá, kể cả có dùng ma tuý cũng đẹp!
Tô Quỳ dập tắt mẩu thuốc lá, vân vê vạt áo ngủ, nhìn theo hướng Tiêu Cửu Thiều vừa rời đi: “Phục vụ hả? Hai người cũng hơi ồn rồi đấy.”
Chử Thanh Hoành im lặng không nói gì, làm sao cô có thể đi nói với người ta: tôi vừa bị anh ấy tét mông đấy?
Tô Quỳ cười, nói một câu bâng quơ: “Giá bao nhiêu?”
Chử Thanh Hoành bật cười, lắc lắc ngón tay: “Rất tiện nghi.”
“Mười vạn? Một vạn?” Tô Quỳ phấn khích, “Một ngàn? Không phải chứ?”
“Có một số người khá kém, xem ra lần này chọn nhầm người rồi.” Chử Thanh Hoành nhân tiện trả thù cái tên khốn kiếp nào đó vừa rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.