Chương 7
Phan Việt
27/11/2018
Họ họp tiếp đến chiều tối rồi nghỉ. Duy về phòng cất tài liệu trước khi xuống nhà ăn. Phòng của anh hướng ra bãi biển. Phong – cậu thanh niên cùng phòng với anh chưa về.
Anh nằm ngửa trên giường, vắt tay lên trán. Cơ bắp mệt rũ. Cánh tay đang vắt trên trán nặng như một thanh dầm sắt. Anh thở mạnh để đẩy hết hơi thở cũ ra ngoài. Rồi anh lại thở mạnh lần nữa. Ở đâu đó, lâu rồi, anh đã trở về nhà cùng với cha anh sau những bữa tiệc. Khi ấy, người anh cứng lại trong những bộ quần áo là phẳng phiu, chân tê bại vì phải đứng, đầu căng ra để đoán ý cha. Cả buổi tối anh đã phải đi theo những cái ngoắc tay rất khẽ của ông, trong lúc mặt anh đeo một vẻ cung kính và tự tin thường trực. Chính là chúng! Lần nào trở về, anh cũng lử lả.
Một cái gì đấy xưa cũ mà anh tưởng đã rũ bỏ được nó trong nhiều năm qua rốt cuộc đã bắt kịp được anh.
Một người bạn ấu thơ mà anh từng từ mặt rốt cuộc lại tình cờ gặp anh khi cả hai đã lớn. Hắn ta cười to, chỉ vào anh và nói với những người xung quanh: “À, Duy đây mà! Tôi lạ gì. Tôi biết anh ta”.
Biết anh? Biết anh?
Duy ngồi bật dậy khỏi giường và móc điện thoại khỏi túi quần. Anh bấm số điện thoại ở nhà. Im lặng hun hút trong ống dây. Rồi những tiếng tút dài, ngắt sự im lặng đó thành từng quãng. Anh chờ hai tiếng quen thuộc:
- Anh à?
Nhưng không có ai nhấc máy. Anh bấm số di động của M. Vẫn chỉ là những tiếng tút dài. Cơn mệt mỏi trở nên nặng nề hơn. Anh thở mạnh một lần nữa rồi chậm rãi đút điện thoại trở lại túi quần.
Lúc chuẩn bị đi xuống nhà ăn, anh nhìn qua cửa sổ. Người con gái áo đỏ hôm qua đang đứng một mình trên bãi cát, quay mặt ra biển.
Chính là nàng. Hôm nay trời ấm như mùa hè. Nàng mặc một chiếc váy dài kiểu cách giống hệt chiếc váy đỏ hôm qua, nhưng màu trắng. Vẫn quần lụa màu đen trơn bên trong. Gió thổi thốc vào người nàng, khiến cho những đường cong ở eo và hông hiện ra rõ nét.
Lúc này, dọc bãi cát không một bóng người. Xa xa ngoài khơi, vài người đang lướt sóng bằng những chiếc dù lớn, sặc sỡ. Thỉnh thoảng gió lớn lại thổi họ bay lên khỏi mặt nước. Biển sóng to, ầm ào đập vào bờ cát. Mỗi lần có con sóng lớn, nước tràn sâu vào bờ, lấn tới chỗ nàng đứng. Nhưng nàng cũng chẳng nhúc nhích; chỉ nhìn sóng đổ vào dưới chân rồi rút ra.
Qua những khung sắt cửa sổ, người con gái bỗng nhiên như bị đóng vào trong một bức tranh chân dung: nền là biển xanh phía xa, và nàng đứng ở đó.
Duy đi hẳn ra ngoài hành lang. Mắt anh dán vào nàng như bị hút bởi nam châm.
Ngay lúc đó, người con gái quay người lại. Như thể nàng biết anh đã luôn đứng đó, nàng nhìn thẳng vào anh. Từ xa, không thể nhận ra các đường nét khuôn mặt để biết nàng có cười hay không. Anh tin là nàng không cười. Nàng biết.
Bây giờ, trận đấu đã bắt đầu. Trong hai người, ai ngoảnh đi trước sẽ là người thua cuộc. Họ cứ thế nhìn nhau.
Đột nhiên, cả không gian rung chuyển vì những tiếng nhạc. Duy choáng người. Mặt đất vừa nứt toác dưới chân anh. Hóa ra là điện thoại di động của anh vừa đổ chuông. Anh cúi xuống lấy điện thoại ra và nhìn số. M gọi.
Duy vừa mở máy vừa quay ngườ đi vào trong phòng.
- Anh à?
Tiếng M oang oang trong ống nghe. Không cần áp tai vào điện thoại cũng nghe thấy.
- Em đang ở nhà mẹ – M nói – Em để quên di động ở nhà.
- Thế à? – anh khẽ đẩy ống nghe ra xa tai, đồng thời nhận thấy mình cũng đang nói rất to.
- Anh ăn tối chưa?
- Chưa – Duy xuống giọng và liếc mắt qua cửa sổ về phía biển – Em ăn tối chưa?
- Em ăn rồi. Hôm nay mẹ nấu phở.
- Ừ… Ngon không?
- Ngon. Em ăn được hai bát to. Mẹ cho nhiều quế với hành trần. Để giải cảm.
- Ừ.
- Em hết ốm rồi.
- Thế à? (anh lại liếc về phía bãi biển)
- Anh đã đi chơi đâu chưa?
- Chưa.
- Sao anh không đi chơi cho vui?
- Ừ.
- Em muốn anh về sớm – M cười khúc khích – Ngủ một mình chán quá. Hôm nay em ngủ ở đây với mẹ.
Duy thoáng hình dung M nằm một mình trên chiếc giường to trong phòng ngủ của họ. Anh muốn nói một điều gì đó âu yếm, nhưng những lời quen thuộc thường ngày không sao thoát ra. Chúng bị tắc ở chỗ nào đó trước khi ra đến vòm họng. Anh có thể nhìn thấy chúng ở xa xa, nhưng không thể gọi chúng. Vừa lúc đó, anh nghe tiếng mẹ vợ anh gọi M trong điện thoại “Chuẩn bị đi xông đi con”.
- Em phải đi xông đây không nước nguội mất – M nói nhanh.
- Ừ, em đi xông đi – anh nói và thở mạnh ra.
- Em nhớ anh lắm! – M nói to trong điện thoại.
Duy bật cười. Anh thì thào vào ống nghe:
- Anh cũng nhớ em lắm.
- Em đi xông nhé – tiếng M xa dần.
Duy đóng điện thoại. Anh đứng trong phòng mấy giây. Anh vừa làm gì? đang định làm gì? Anh đang ở đâu? Cái gì vừa xảy ra? Đâu? Đâu? Đến chỗ nào rồi?
Anh nằm ngửa trên giường, vắt tay lên trán. Cơ bắp mệt rũ. Cánh tay đang vắt trên trán nặng như một thanh dầm sắt. Anh thở mạnh để đẩy hết hơi thở cũ ra ngoài. Rồi anh lại thở mạnh lần nữa. Ở đâu đó, lâu rồi, anh đã trở về nhà cùng với cha anh sau những bữa tiệc. Khi ấy, người anh cứng lại trong những bộ quần áo là phẳng phiu, chân tê bại vì phải đứng, đầu căng ra để đoán ý cha. Cả buổi tối anh đã phải đi theo những cái ngoắc tay rất khẽ của ông, trong lúc mặt anh đeo một vẻ cung kính và tự tin thường trực. Chính là chúng! Lần nào trở về, anh cũng lử lả.
Một cái gì đấy xưa cũ mà anh tưởng đã rũ bỏ được nó trong nhiều năm qua rốt cuộc đã bắt kịp được anh.
Một người bạn ấu thơ mà anh từng từ mặt rốt cuộc lại tình cờ gặp anh khi cả hai đã lớn. Hắn ta cười to, chỉ vào anh và nói với những người xung quanh: “À, Duy đây mà! Tôi lạ gì. Tôi biết anh ta”.
Biết anh? Biết anh?
Duy ngồi bật dậy khỏi giường và móc điện thoại khỏi túi quần. Anh bấm số điện thoại ở nhà. Im lặng hun hút trong ống dây. Rồi những tiếng tút dài, ngắt sự im lặng đó thành từng quãng. Anh chờ hai tiếng quen thuộc:
- Anh à?
Nhưng không có ai nhấc máy. Anh bấm số di động của M. Vẫn chỉ là những tiếng tút dài. Cơn mệt mỏi trở nên nặng nề hơn. Anh thở mạnh một lần nữa rồi chậm rãi đút điện thoại trở lại túi quần.
Lúc chuẩn bị đi xuống nhà ăn, anh nhìn qua cửa sổ. Người con gái áo đỏ hôm qua đang đứng một mình trên bãi cát, quay mặt ra biển.
Chính là nàng. Hôm nay trời ấm như mùa hè. Nàng mặc một chiếc váy dài kiểu cách giống hệt chiếc váy đỏ hôm qua, nhưng màu trắng. Vẫn quần lụa màu đen trơn bên trong. Gió thổi thốc vào người nàng, khiến cho những đường cong ở eo và hông hiện ra rõ nét.
Lúc này, dọc bãi cát không một bóng người. Xa xa ngoài khơi, vài người đang lướt sóng bằng những chiếc dù lớn, sặc sỡ. Thỉnh thoảng gió lớn lại thổi họ bay lên khỏi mặt nước. Biển sóng to, ầm ào đập vào bờ cát. Mỗi lần có con sóng lớn, nước tràn sâu vào bờ, lấn tới chỗ nàng đứng. Nhưng nàng cũng chẳng nhúc nhích; chỉ nhìn sóng đổ vào dưới chân rồi rút ra.
Qua những khung sắt cửa sổ, người con gái bỗng nhiên như bị đóng vào trong một bức tranh chân dung: nền là biển xanh phía xa, và nàng đứng ở đó.
Duy đi hẳn ra ngoài hành lang. Mắt anh dán vào nàng như bị hút bởi nam châm.
Ngay lúc đó, người con gái quay người lại. Như thể nàng biết anh đã luôn đứng đó, nàng nhìn thẳng vào anh. Từ xa, không thể nhận ra các đường nét khuôn mặt để biết nàng có cười hay không. Anh tin là nàng không cười. Nàng biết.
Bây giờ, trận đấu đã bắt đầu. Trong hai người, ai ngoảnh đi trước sẽ là người thua cuộc. Họ cứ thế nhìn nhau.
Đột nhiên, cả không gian rung chuyển vì những tiếng nhạc. Duy choáng người. Mặt đất vừa nứt toác dưới chân anh. Hóa ra là điện thoại di động của anh vừa đổ chuông. Anh cúi xuống lấy điện thoại ra và nhìn số. M gọi.
Duy vừa mở máy vừa quay ngườ đi vào trong phòng.
- Anh à?
Tiếng M oang oang trong ống nghe. Không cần áp tai vào điện thoại cũng nghe thấy.
- Em đang ở nhà mẹ – M nói – Em để quên di động ở nhà.
- Thế à? – anh khẽ đẩy ống nghe ra xa tai, đồng thời nhận thấy mình cũng đang nói rất to.
- Anh ăn tối chưa?
- Chưa – Duy xuống giọng và liếc mắt qua cửa sổ về phía biển – Em ăn tối chưa?
- Em ăn rồi. Hôm nay mẹ nấu phở.
- Ừ… Ngon không?
- Ngon. Em ăn được hai bát to. Mẹ cho nhiều quế với hành trần. Để giải cảm.
- Ừ.
- Em hết ốm rồi.
- Thế à? (anh lại liếc về phía bãi biển)
- Anh đã đi chơi đâu chưa?
- Chưa.
- Sao anh không đi chơi cho vui?
- Ừ.
- Em muốn anh về sớm – M cười khúc khích – Ngủ một mình chán quá. Hôm nay em ngủ ở đây với mẹ.
Duy thoáng hình dung M nằm một mình trên chiếc giường to trong phòng ngủ của họ. Anh muốn nói một điều gì đó âu yếm, nhưng những lời quen thuộc thường ngày không sao thoát ra. Chúng bị tắc ở chỗ nào đó trước khi ra đến vòm họng. Anh có thể nhìn thấy chúng ở xa xa, nhưng không thể gọi chúng. Vừa lúc đó, anh nghe tiếng mẹ vợ anh gọi M trong điện thoại “Chuẩn bị đi xông đi con”.
- Em phải đi xông đây không nước nguội mất – M nói nhanh.
- Ừ, em đi xông đi – anh nói và thở mạnh ra.
- Em nhớ anh lắm! – M nói to trong điện thoại.
Duy bật cười. Anh thì thào vào ống nghe:
- Anh cũng nhớ em lắm.
- Em đi xông nhé – tiếng M xa dần.
Duy đóng điện thoại. Anh đứng trong phòng mấy giây. Anh vừa làm gì? đang định làm gì? Anh đang ở đâu? Cái gì vừa xảy ra? Đâu? Đâu? Đến chỗ nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.