Chương 17: Đơn ly hôn.
Thắm Lê
28/09/2023
Tần Tuấn Phong sau khi hồi phục sức khỏe, vết thương cũng đã lành dần, nên bác sĩ cho anh xuất viện về nhà.
Sau khi bước vào phòng, Tuấn Phong trơ mắt nhìn tấm ảnh cưới trong phòng, trong hình là một cô gái rất xinh đẹp. Tuấn Phong nhớ lại, đó là cô gái mang thai tự nhận là vợ anh.
Không lẽ... cô ấy nói là sự thật? Nếu không phải vậy thì ảnh cưới đó từ đâu mà ra?
Tần Tuấn Phong ngẫm nghĩ thế nào cũng không nhớ được.
Vừa ngồi xuống giường, Tô Thiên Kim đã vào tới, trên tay còn mang theo cháo và thuốc, nhìn thấy anh, cô mỉm cười: "Tuấn Phong, anh ăn một chút rồi uống thuốc."
Cô đặt xuống bàn, rồi bước lại gần Tuấn Phong.
Anh im lặng nhìn cô, mở miệng nói: "Sao lại là cô, Lam Thuyên đâu, ba mẹ tôi đâu?"
Bước chân của Tô Thiên Kim dừng lại.
Anh vẫn dùng bộ dạng lạnh lùng không quen biết cô, làm trái tim Tô Thiên Kim càng đau thắt lại.
Cô vẫn cố cười gượng gạo: "Anh ăn một chút đi, em sẽ gọi ba mẹ."
Nói rồi Tô Thiên Kim quay người ra ngoài, để Tần Tuấn Phong ngồi trong phòng trơ mắt nhìn theo.
Anh nhìn bóng lưng cô rồi nhìn lên tấm ảnh trên tường, càng suy nghĩ đầu lại càng đau, anh không suy nghĩ gì nữa, xuống giường nhìn tô cháo đang nghi ngút khói, bên cạnh còn có thuốc.
.....
Tần phu nhân bàn với chồng: "Ông này, hay là để Tuấn Phong ly hôn với Tô Thiên Kim đi, rồi cho nó kết với Lam Thuyên."
Ông quay sang lườm bà một cái, không vui nói: "Bà nói gì vậy? Không lẽ bà mong Tuấn nó mất trí nhớ để ruồng bỏ Thiên Kim sao?"
"Tôi không có ý đó." Tần phu nhân lập tức nói: "Dù gì nó cũng không nhớ ra Tô Thiên Kim, hơn nữa nó còn cười nói vui vẻ với Lam Thuyên không phải sao?"
Ông từ chối: "Tôi không đồng ý, tôi chỉ có một đứa con trai, và tất nhiên chỉ có một đứa con dâu, bác sĩ đã nói Tuấn Phong chỉ tạm thời mất trí nhớ trong mấy năm qua, chứ không phải nó mãi mãi không nhớ lại. Nếu bà cứ nhất quyết để nó kết hôn với Lam Thuyên, thì sau khi nó nhớ lại sẽ như thế nào, hậu quả thế nào bà có tưởng tượng nổi không?"
Tần phu nhân bỗng nghẹn họng, không nói thêm được.
Dù tính khí bà dữ dằn, nhưng với sự nghiêm túc của và quyết đoán của Tần lão gia, bà chỉ biết ậm ừ cho qua.
Nhưng bà lại không bỏ qua cho Tô Thiên Kim, bà gặp riêng Tô Thiên Kim để nói chuyện: "Dù gì con trai tôi cũng không nhớ ra cô, những thứ liên quan đến cô tôi đã cho dọn ra khỏi căn phòng đó rồi. Tôi nghĩ cô nên biết khó mà lui."
Tô Thiên Kim biết bà không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để đuổi cô đi, nhưng cô một thân một mình, lại mang bụng bầu, biết làm được gì.
Tần phu nhân thấy cô im lặng, bà lấy trong túi xách ra một tờ giấy, đặt trước mặt Tô Thiên Kim: "Nếu cô biết nghĩ cho con trai tôi thì tôi mong cô biết điều một chút, buông tha cho Tuấn Phong, chẳng phải cô luôn mong Tuấn Phong nó vui vẻ sao? Vậy thì cô kỳ vào đây đi, cắt đứt quan hệ với Tuấn Phong!"
Tô Thiên Kim nước mắt tuôn trào, cô bướng bỉnh lắc đầu nhìn chằm vào dòng chữ trên tờ giấy: "ĐƠN XIN LY HÔN"
Cô ngước nhìn mẹ chồng mình: "Đừng mà mẹ, con không làm được, mẹ đừng bắt con ly hôn, con xin mẹ đừng đối xử với con như vậy."
Tần phu nhân không kiên nhẫn nói: "Tôi đã từ tốn với cô rồi, cô còn đòi hỏi gì nữa?" Bà rút trong túi ra một phong bì: "Có phải cô muốn cái này không, trong đây đủ để cô sống vài năm, chăm sóc con cô không sợ thiếu, sau khi sinh nó xong, cô cũng có thể đi làm, cô cũng đừng quá tham lam."
Tô Thiên Kim càng khốn khổ hơn.
Cô không muốn ly hôn, càng không muốn số tiền này, cô chỉ muốn bên cạnh Tuấn Phong, cùng anh chăm sóc đứa trẻ, cô muốn cùng Tuấn Phong sống suốt quãng đời còn lại.
"Xin mẹ để con bên cạnh Tuấn Phong, con chỉ cần như vậy thôi."
Nhìn cô khóc lóc, bà càng xem thường: "Cô đừng mặt dày như vậy, Tuấn Phong đã khổ vì cô nhiều rồi, cô còn muốn gây cho nó bao nhiêu tổn thương nữa?"
Dù Tô Thiên Kim có khóc có van xin thế nào, Tần phu nhân vẫn kiên quyết không cho cô ở lại Tần gia.
Tần lão gia đã nghe được hết những lời bà nói, ông thở dài lắc đầu rồi đi tới, ôn hoà nói với Tô Thiên Kim: "Con đừng khóc nữa, để ba giải quyết."
Tần phu nhân ngạc nhiên khi thấy ông, bà đã tìm cơ hội để đuổi Thiên Kim đi nhưng vẫn bị ông bắt gặp, bà không cam tâm.
Tần lão gia nhìn nét mặt vợ mình, ông kiên nhẫn nói: "Tôi nghĩ bà đã từ bỏ ý định đó rồi, nhưng tôi lại lầm, từ khi nào bà trở nên độc đoán như vậy?"
"Ông mắng tôi?" Tần phu nhân trợn mắt nhìn.
Ông vẫn thản nhiên nhìn bà: "Bà lên phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với Thiên Kim."
Tần phu nhân không cam lòng đứng phắt dậy, lườm Tô Thiên Kim một cái rồi bỏ đi về phòng mình.
Tần lão gia nhìn theo, khẽ thở ra một hơi, ông nói với Tô Thiên Kim: "Ba có ý này, con hãy nghe lời ba, con cứ về nhà mẹ con ở một thời gian."
Tô Thiên Kim sửng sốt nhìn ông, không hiểu ông suy nghĩ gì.
Tần lão gia nói tiếp: "Ba không phải muốn đuổi con đi, nếu con ở đây, sẽ không tránh được sự ghét bỏ của bà ấy, con cũng không đành lòng nhìn Tuấn Phong vui vẻ với người khác, đúng không?"
Tô Thiên Kim nhìn ông, cô lau nước mắt: "Nhưng con thật sự không rời xa được anh ấy."
Sau khi bước vào phòng, Tuấn Phong trơ mắt nhìn tấm ảnh cưới trong phòng, trong hình là một cô gái rất xinh đẹp. Tuấn Phong nhớ lại, đó là cô gái mang thai tự nhận là vợ anh.
Không lẽ... cô ấy nói là sự thật? Nếu không phải vậy thì ảnh cưới đó từ đâu mà ra?
Tần Tuấn Phong ngẫm nghĩ thế nào cũng không nhớ được.
Vừa ngồi xuống giường, Tô Thiên Kim đã vào tới, trên tay còn mang theo cháo và thuốc, nhìn thấy anh, cô mỉm cười: "Tuấn Phong, anh ăn một chút rồi uống thuốc."
Cô đặt xuống bàn, rồi bước lại gần Tuấn Phong.
Anh im lặng nhìn cô, mở miệng nói: "Sao lại là cô, Lam Thuyên đâu, ba mẹ tôi đâu?"
Bước chân của Tô Thiên Kim dừng lại.
Anh vẫn dùng bộ dạng lạnh lùng không quen biết cô, làm trái tim Tô Thiên Kim càng đau thắt lại.
Cô vẫn cố cười gượng gạo: "Anh ăn một chút đi, em sẽ gọi ba mẹ."
Nói rồi Tô Thiên Kim quay người ra ngoài, để Tần Tuấn Phong ngồi trong phòng trơ mắt nhìn theo.
Anh nhìn bóng lưng cô rồi nhìn lên tấm ảnh trên tường, càng suy nghĩ đầu lại càng đau, anh không suy nghĩ gì nữa, xuống giường nhìn tô cháo đang nghi ngút khói, bên cạnh còn có thuốc.
.....
Tần phu nhân bàn với chồng: "Ông này, hay là để Tuấn Phong ly hôn với Tô Thiên Kim đi, rồi cho nó kết với Lam Thuyên."
Ông quay sang lườm bà một cái, không vui nói: "Bà nói gì vậy? Không lẽ bà mong Tuấn nó mất trí nhớ để ruồng bỏ Thiên Kim sao?"
"Tôi không có ý đó." Tần phu nhân lập tức nói: "Dù gì nó cũng không nhớ ra Tô Thiên Kim, hơn nữa nó còn cười nói vui vẻ với Lam Thuyên không phải sao?"
Ông từ chối: "Tôi không đồng ý, tôi chỉ có một đứa con trai, và tất nhiên chỉ có một đứa con dâu, bác sĩ đã nói Tuấn Phong chỉ tạm thời mất trí nhớ trong mấy năm qua, chứ không phải nó mãi mãi không nhớ lại. Nếu bà cứ nhất quyết để nó kết hôn với Lam Thuyên, thì sau khi nó nhớ lại sẽ như thế nào, hậu quả thế nào bà có tưởng tượng nổi không?"
Tần phu nhân bỗng nghẹn họng, không nói thêm được.
Dù tính khí bà dữ dằn, nhưng với sự nghiêm túc của và quyết đoán của Tần lão gia, bà chỉ biết ậm ừ cho qua.
Nhưng bà lại không bỏ qua cho Tô Thiên Kim, bà gặp riêng Tô Thiên Kim để nói chuyện: "Dù gì con trai tôi cũng không nhớ ra cô, những thứ liên quan đến cô tôi đã cho dọn ra khỏi căn phòng đó rồi. Tôi nghĩ cô nên biết khó mà lui."
Tô Thiên Kim biết bà không từ bỏ bất cứ cơ hội nào để đuổi cô đi, nhưng cô một thân một mình, lại mang bụng bầu, biết làm được gì.
Tần phu nhân thấy cô im lặng, bà lấy trong túi xách ra một tờ giấy, đặt trước mặt Tô Thiên Kim: "Nếu cô biết nghĩ cho con trai tôi thì tôi mong cô biết điều một chút, buông tha cho Tuấn Phong, chẳng phải cô luôn mong Tuấn Phong nó vui vẻ sao? Vậy thì cô kỳ vào đây đi, cắt đứt quan hệ với Tuấn Phong!"
Tô Thiên Kim nước mắt tuôn trào, cô bướng bỉnh lắc đầu nhìn chằm vào dòng chữ trên tờ giấy: "ĐƠN XIN LY HÔN"
Cô ngước nhìn mẹ chồng mình: "Đừng mà mẹ, con không làm được, mẹ đừng bắt con ly hôn, con xin mẹ đừng đối xử với con như vậy."
Tần phu nhân không kiên nhẫn nói: "Tôi đã từ tốn với cô rồi, cô còn đòi hỏi gì nữa?" Bà rút trong túi ra một phong bì: "Có phải cô muốn cái này không, trong đây đủ để cô sống vài năm, chăm sóc con cô không sợ thiếu, sau khi sinh nó xong, cô cũng có thể đi làm, cô cũng đừng quá tham lam."
Tô Thiên Kim càng khốn khổ hơn.
Cô không muốn ly hôn, càng không muốn số tiền này, cô chỉ muốn bên cạnh Tuấn Phong, cùng anh chăm sóc đứa trẻ, cô muốn cùng Tuấn Phong sống suốt quãng đời còn lại.
"Xin mẹ để con bên cạnh Tuấn Phong, con chỉ cần như vậy thôi."
Nhìn cô khóc lóc, bà càng xem thường: "Cô đừng mặt dày như vậy, Tuấn Phong đã khổ vì cô nhiều rồi, cô còn muốn gây cho nó bao nhiêu tổn thương nữa?"
Dù Tô Thiên Kim có khóc có van xin thế nào, Tần phu nhân vẫn kiên quyết không cho cô ở lại Tần gia.
Tần lão gia đã nghe được hết những lời bà nói, ông thở dài lắc đầu rồi đi tới, ôn hoà nói với Tô Thiên Kim: "Con đừng khóc nữa, để ba giải quyết."
Tần phu nhân ngạc nhiên khi thấy ông, bà đã tìm cơ hội để đuổi Thiên Kim đi nhưng vẫn bị ông bắt gặp, bà không cam tâm.
Tần lão gia nhìn nét mặt vợ mình, ông kiên nhẫn nói: "Tôi nghĩ bà đã từ bỏ ý định đó rồi, nhưng tôi lại lầm, từ khi nào bà trở nên độc đoán như vậy?"
"Ông mắng tôi?" Tần phu nhân trợn mắt nhìn.
Ông vẫn thản nhiên nhìn bà: "Bà lên phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với Thiên Kim."
Tần phu nhân không cam lòng đứng phắt dậy, lườm Tô Thiên Kim một cái rồi bỏ đi về phòng mình.
Tần lão gia nhìn theo, khẽ thở ra một hơi, ông nói với Tô Thiên Kim: "Ba có ý này, con hãy nghe lời ba, con cứ về nhà mẹ con ở một thời gian."
Tô Thiên Kim sửng sốt nhìn ông, không hiểu ông suy nghĩ gì.
Tần lão gia nói tiếp: "Ba không phải muốn đuổi con đi, nếu con ở đây, sẽ không tránh được sự ghét bỏ của bà ấy, con cũng không đành lòng nhìn Tuấn Phong vui vẻ với người khác, đúng không?"
Tô Thiên Kim nhìn ông, cô lau nước mắt: "Nhưng con thật sự không rời xa được anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.