Chương 10: Hợp tác đối phó Tô Thiên Kim.
Thắm Lê
28/09/2023
Nhà của Trần Cận Tư.
"Này, tay anh có thể mạnh hơn 1 chút không, đấm bóp một chút cũng không xong." Một người phụ nữ béo mập luôn miệng la mắng, ngồi gác chân lên đùi Trần Cận Tư.
Trần Cận Tư nhíu mày, khó chịu vô cùng, hất đôi chân to đùng đó xuống, đứng lên gắt lại: "Cô thấy không đủ cứ tìm người khác mà sai, tôi không phải nô lệ của cô."
"Này." Lâm Lộc_Vợ Trần Cận Tư hét lên: "Tôi là vợ anh đấy, tôi phải chạy đây đó tối mặt tối mày chỉ để kiếm nhà đầu tư cho công ty anh đấy, nếu không có tôi, thì cái công ty đó của anh đã phá sản rồi, lấy tiền đâu cho anh đánh bạc chứ."
"Cô nói đủ chưa?" Trần Cận Tư muốn vung tay lên, nhưng lại kiềm chế: "Cô vừa phải thôi, đừng có quá đáng."
Nói xong, hắn bỏ ra ngoài, mặc cho cô vợ già của hắn la mắng trong nhà, hắn lái xe đến quán Bar uống rượu một mình.
Trong cơn say, hình bóng của Tô Thiên Kim lại hiện lên trong đầu hắn, nụ cười của cô, ánh mắt của cô. Hắn lấy điện thoại gọi cho cô.
"Alo." Tô Thiên Kim bắt máy, quay nhìn Tần Tuấn Phong đang ngủ bên cạnh.
"Thiên Kim." Giọng say khướt của Trần Cận Tư vang lên: "Anh rất nhớ em, ngày mai em có thể gặp anh không? Gặp một chút thôi."
Nghe giọng của hắn, trong lòng Tô Thiên Kim bất giác cảm thấy khó chịu, cô đã không còn bất cứ tình nghĩa gì với hắn rồi, cô cũng đã có chồng, đã có thai với Tuấn Phong, hơn nữa cô cũng yêu Tuấn Phong, cô không muốn một kẻ như Trần Cận Tư xen vào.
"Có chuyện gì không?" Giọng cô trở nên lạnh lùng mà xa cách: "Tôi không muốn gặp anh."
Trần Cận Tư không biết làm sao thuyết phục Tô Thiên Kim gặp hắn, hắn đành uy hiếp: "Vậy chồng em có biết chuyện giữa anh và em không?"
"Anh có ý gì?" Tô Thiên Kim sửng sốt, đến nay cô vẫn chưa nói với Tuấn Phong về chuyện của cô: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Anh chỉ muốn gặp em thôi." Trần Cận Tư thấy đã uy hiếp được Tô Thiên Kim: "Ngày mai 10 giờ ở quán cafe mình hay đến, anh đợi em."
Trần Cận Tư tắt máy, uống hết ly rượu, kêu phục vụ tính tiền rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Tô Thiên Kim ngồi thẩn thờ trên giường, cô nhìn Tần Tuấn Phong đang ngủ say, cảm thấy có lỗi vô cùng, anh là người đàn ông rất tốt, nhưng cô lại không còn trong trắng khi đến với anh, hơn nữa lúc đầu lại còn muốn đùa bỡn với anh.
"Em xin lỗi, Tuấn Phong." Tô Thiên Kim khẽ nói, cô bật khóc chạy vào nhà tắm.
Cô không biết phải nói thế nào về chuyện của cô, càng không muốn Tuấn Phong phải hiểu lầm cô, nhưng cô phải nói làm sao, Tuấn Phong dường như không biết gì cả, cô có lỗi với anh, có lỗi với Lam Thuyên, và có lỗi với ba mẹ chồng. Cô phải làm sao bây giờ.
Mẹ chồng thường ngày đã không thích cô, nếu để bà biết chuyện quá khứ của cô, không biết bà còn phản ứng thế nào?
Trần Cận Tư, hắn đúng là không có lương tâm, tại sao hắn lại làm như vậy? Trước kia hắn bán cô, một mình ôm tiền bỏ đi, kết hôn với người phụ nữ giàu có khác, bây giờ quay lại dùng chuyện quá khứ để uy hiếp cô, rốt cuộc hắn muốn gì chứ?
Tô Thiên Kim khẽ than trong lòng, cô ngồi rất lâu trong nhà tắm, cô ra ngoài, ngồi xuống giường, ánh mắt áy náy nhìn Tuấn Phong, cô không muốn giấu anh, nhưng lại không biết mở đầu thế nào.
Cô nằm xuống giường, rút vào lồng ngực của Tuấn Phong, nép đầu vào cổ anh, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh.
Tuấn Phong đang ngủ nhưng vẫn dang tay ôm lấy cô, dường như đó là bản năng của anh rồi, mỗi tối đều ôm cô vào lòng như vậy.
Vòng tay của Tuấn Phong làm Tô Thiên Kim dần dần quên đi suy nghĩ, cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
.....
Từ khi về 1 nhà với Tần Tuấn Phong, Tô Thiên Kim quây quần bên sự khắt khe của mẹ chồng, cô rất ít khi đi ra ngoài.
"Mẹ, con xin phép mẹ cho ra ngoài một chút." Tô Thiên Kim kính cẩn.
Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng, khinh miệt: "Cô là người có chồng mà lại thường xuyên ra ngoài như vậy, có phải cô muốn trốn việc nhà không?"
"Dạ không phải." Thiên Kim lập tức giải thích: "Con sẽ tranh thủ về sớm để làm cơm trưa."
"Tuỳ cô, dù sao tôi cũng không quản được."
Tô Thiên Kim ra ngoài, đi đến quán cafe đó.
Trần Cận Tư nhìn thấy cô bước vào, đứng dậy muốn dang tay ôm lấy cô, nhưng động tác anh khựng lại khi thấy cái bụng nhô ra của Tô Thiên Kim.
"Thiên Kim, em..." Trần Cận Tư ấp úng.
"Tôi làm sao?" Tô Thiên Kim lạnh nhạt: "Tôi đã có chồng không được phép có thai sao?"
Trần Cận Tư nói: "Không phải."
"Vậy thì sao?" Tô Thiên Kim hỏi thẳng: "Hay ah muốn công khai việc đó ra, cho tôi thanh bại danh liệt, rồi anh sẽ hí hửng sống bên vợ anh?"
Trần Cận Tư hơi sửng sốt: "Anh xin lỗi, tối qua anh chỉ nói bừa thôi, anh không cố ý uy hiếp em, anh chỉ muốn gặp em một chút thôi. Thiên Kim, em hiểu cho anh, lúc đó anh thật sự hết cách rồi."
Tô Thiên Kim cười lạnh: "Vậy anh có biết lúc đó tôi đang có thai không? Anh có biết tôi phải trải qua chuyện đó như thế nào không?"
Trần Cận Tư càng giật mình hơn.
Hắn không hề biết lúc đó Thiên Kim đã mang thai.
"Vậy, đứa bé..." Trần Cận Tư nói.
"Tôi bỏ rồi." Tô Thiên Kim trả lời dứt khoát: "Tôi không muốn giữ bất cứ thứ gì có liên quan đến một người như anh, tôi biết nó không có tội, lúc bỏ nó tôi cũng rất đau lòng, nhưng nó không thể sinh ra khi có một người cha khốn nạn như anh, nó cần có cuộc sống tốt, chứ không phải với lời mỉa mai rằng cha nó vì nợ nần đã bán mẹ nó cho một người khác rồi một mình ôm tiền bỏ đi kết hôn với người khác."
Trần Cận Tư ngồi phịch xuống ghế, hắn không ngờ Tô Thiên Kim lại có thai trong lúc đó, cô lại hận hắn đến nỗi bỏ đi đứa bé.
Tô Thiên Kim xoay người rời khỏi quán cafe, bỏ mặc Trần Cận Tư xanh mặt ngồi ở đó.
Giữa đêm khuya, Trần Cận Tư lại vác bộ dang say khướt về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.
Lâm Lộc bước ra, dìu hắn vào, miệng thì la mắng không ngừng: "Anh xem anh làm được gì, suốt ngày đánh bạc lại đi uống rượu đến khuya, bao nhiêu việc chỉ mình tôi quản lý."
Từ khi kết hôn, Trần Cận Tư không bao giờ đụng đến người phụ nữ này, Lâm Lộc tính cách dữ dằn, hài người bọn họ không có ngày nào là không cãi nhau, việc ăn việc ngủ cũng có đủ lý do để tranh cãi, Trần Cận Tư vì không muốn lớn tiếng nên thường bỏ ra ngoài, vì tính cách của cô vợ mình ngày càng quá đáng.
Trần Cận Tư dường như không để ý đến lời la mắng của Lâm Lộc, anh cứ lẩm bẩm trong miệng: "Thiên Kim, nếu anh biết em có thai, anh đã không bỏ em, anh sẽ dắt em đi thật xa, nhưng anh sai rồi, tất cả muộn rồi, Thiên Kim."
Lâm Lộc sửng sờ nhìn Trần Cận Tư đang say khướt nằm trên giường. Cô nghiến chặt răng.
Thiên Kim? Thiên Kim là ai? Không lẽ vì cô ta mà Cận Tư không thèm đếm xỉa đến cô?
Lửa giận trong lòng Lâm Lọc càng cao, cô nhất quyết tìm ra cô gái tên Thiên Kim, cô ta còn có thai với Cận Tư, mà Cận Tư lại còn muốn bỏ trốn với cô ta.
Sau mấy ngày điều tra, Lâm Lộc cuối cùng cũng tìm được Tô Thiên Kim.
Cô hiện tại là vợ của Tần Tuấn Phong, tổng giám đốc tập đoàn Tần thị.
Lâm Lộc nhếch mép cười mỉa mai một tiếng: "Không biết cô ta dùng thủ đoạn gì? Hết có thai với Trần Cận Tư, rồi làm vợ của Tần tổng, không biết cô ta còn làm tình nhân cho bao nhiêu người nữa đây?"
Lâm Lộc tìm đến Tần thị, nhưng lại gặp Tạ Lam Thuyên, Lam Thuyên khó hiểu hỏi: "Chị muốn gặp cô ta để làm gì?"
Lâm Lộc đi thẳng vào vấn đề, không quên thêm bớt: "Cô ta dụ dỗ chồng tôi, trước kia còn mang thai con của chồng tôi nữa."
Tạ Lam Thuyên suýt nữa té ngã xuống đất.
Tô Thiên Kim từng có thai với người khác? Khoan đã, nói không chừng cái thai trong bụng cô ta là của...
"Chị nói gì chứ?" Tạ Lam Thuyên cố hỏi lại.
Sau khi nghe Lâm Lộc nói lại thêm vài lần, cô dám chắc mình không nghe nhầm.
Tạ Lam Thuyên kéo tay Lâm Lộc đến một quán nước cạnh công ty, dò hỏi: "Chị nói cô ta có thai với chồng chị, mà chồng chị là ai?"
"Chồng tôi là Trần Cận Tư." Lâm Lộc nói: "Mấy ngày trước, anh ta đi nhậu về, nói trong cơn say rượu, tôi vô tình nghe được, nên muốn tìm cô ta hỏi cho ra lẽ."
Tạ Lam Thuyên mừng thầm trong bụng, mối thù của cô sắp trả được rồi, cô sắp giành lại được Tuấn Phong rồi.
"Tôi có thể giúp chị." Tạ Lam Thuyên thẳng thắn tuyên bố.
Lâm Lộc khó hiểu: "Tại sao cô muốn giúp tôi?"
Tạ Lam Thuyên nói ra mọi chuyện: "Đáng lẽ người vợ hiện tại của Tuấn Phong là tôi, chứ không phải Tô Thiên Kim. Tôi và Tuấn Phong đã có hôn ước rất lâu, nhưng tất cả đều bị cô ta phá hủy, cô ta cố tình xen vào cuộc tình của tôi với anh ấy, Tuấn Phong si mê vẻ ngoài của cô ta rồi ruồng bỏ tôi."
"Cô ta còn làm như vậy sao?" Lâm Lộc ngạc nhiên.
"Đúng." Tạ Lam Thuyên nói: "Bây giờ cô ta còn đang mang thai..."
Nói đến đó, Tạ Lam Thuyên khựng lại: "Nói không chừng... cái thai đó là của Trần Cận Tư chồng chị."
"Cái gì?" Lâm Lộc bật thốt ra: "Sao cô ta có thể đê tiện như vậy?"
Hai người hợp tác với nhau đối phó Tô Thiên Kim, Tạ Lam Thuyên không tin với những tin tức này, Tô Thiên Kim sẽ không bị đuổi khỏi Tần gia.
Cầm tài liệu trong tay, cô cười một cách nham hiểm và tất thắng.
Tạ Lam Thuyên đã khẳng định cái thai trong bụng Tô Thiên Kim không phải của Tần Tuấn Phong, cô càng vui mừng hơn, rốt cuộc cô cũng có thể giành lại được Tuấn Phong rồi.
"Này, tay anh có thể mạnh hơn 1 chút không, đấm bóp một chút cũng không xong." Một người phụ nữ béo mập luôn miệng la mắng, ngồi gác chân lên đùi Trần Cận Tư.
Trần Cận Tư nhíu mày, khó chịu vô cùng, hất đôi chân to đùng đó xuống, đứng lên gắt lại: "Cô thấy không đủ cứ tìm người khác mà sai, tôi không phải nô lệ của cô."
"Này." Lâm Lộc_Vợ Trần Cận Tư hét lên: "Tôi là vợ anh đấy, tôi phải chạy đây đó tối mặt tối mày chỉ để kiếm nhà đầu tư cho công ty anh đấy, nếu không có tôi, thì cái công ty đó của anh đã phá sản rồi, lấy tiền đâu cho anh đánh bạc chứ."
"Cô nói đủ chưa?" Trần Cận Tư muốn vung tay lên, nhưng lại kiềm chế: "Cô vừa phải thôi, đừng có quá đáng."
Nói xong, hắn bỏ ra ngoài, mặc cho cô vợ già của hắn la mắng trong nhà, hắn lái xe đến quán Bar uống rượu một mình.
Trong cơn say, hình bóng của Tô Thiên Kim lại hiện lên trong đầu hắn, nụ cười của cô, ánh mắt của cô. Hắn lấy điện thoại gọi cho cô.
"Alo." Tô Thiên Kim bắt máy, quay nhìn Tần Tuấn Phong đang ngủ bên cạnh.
"Thiên Kim." Giọng say khướt của Trần Cận Tư vang lên: "Anh rất nhớ em, ngày mai em có thể gặp anh không? Gặp một chút thôi."
Nghe giọng của hắn, trong lòng Tô Thiên Kim bất giác cảm thấy khó chịu, cô đã không còn bất cứ tình nghĩa gì với hắn rồi, cô cũng đã có chồng, đã có thai với Tuấn Phong, hơn nữa cô cũng yêu Tuấn Phong, cô không muốn một kẻ như Trần Cận Tư xen vào.
"Có chuyện gì không?" Giọng cô trở nên lạnh lùng mà xa cách: "Tôi không muốn gặp anh."
Trần Cận Tư không biết làm sao thuyết phục Tô Thiên Kim gặp hắn, hắn đành uy hiếp: "Vậy chồng em có biết chuyện giữa anh và em không?"
"Anh có ý gì?" Tô Thiên Kim sửng sốt, đến nay cô vẫn chưa nói với Tuấn Phong về chuyện của cô: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Anh chỉ muốn gặp em thôi." Trần Cận Tư thấy đã uy hiếp được Tô Thiên Kim: "Ngày mai 10 giờ ở quán cafe mình hay đến, anh đợi em."
Trần Cận Tư tắt máy, uống hết ly rượu, kêu phục vụ tính tiền rồi lảo đảo bước ra ngoài.
Tô Thiên Kim ngồi thẩn thờ trên giường, cô nhìn Tần Tuấn Phong đang ngủ say, cảm thấy có lỗi vô cùng, anh là người đàn ông rất tốt, nhưng cô lại không còn trong trắng khi đến với anh, hơn nữa lúc đầu lại còn muốn đùa bỡn với anh.
"Em xin lỗi, Tuấn Phong." Tô Thiên Kim khẽ nói, cô bật khóc chạy vào nhà tắm.
Cô không biết phải nói thế nào về chuyện của cô, càng không muốn Tuấn Phong phải hiểu lầm cô, nhưng cô phải nói làm sao, Tuấn Phong dường như không biết gì cả, cô có lỗi với anh, có lỗi với Lam Thuyên, và có lỗi với ba mẹ chồng. Cô phải làm sao bây giờ.
Mẹ chồng thường ngày đã không thích cô, nếu để bà biết chuyện quá khứ của cô, không biết bà còn phản ứng thế nào?
Trần Cận Tư, hắn đúng là không có lương tâm, tại sao hắn lại làm như vậy? Trước kia hắn bán cô, một mình ôm tiền bỏ đi, kết hôn với người phụ nữ giàu có khác, bây giờ quay lại dùng chuyện quá khứ để uy hiếp cô, rốt cuộc hắn muốn gì chứ?
Tô Thiên Kim khẽ than trong lòng, cô ngồi rất lâu trong nhà tắm, cô ra ngoài, ngồi xuống giường, ánh mắt áy náy nhìn Tuấn Phong, cô không muốn giấu anh, nhưng lại không biết mở đầu thế nào.
Cô nằm xuống giường, rút vào lồng ngực của Tuấn Phong, nép đầu vào cổ anh, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh.
Tuấn Phong đang ngủ nhưng vẫn dang tay ôm lấy cô, dường như đó là bản năng của anh rồi, mỗi tối đều ôm cô vào lòng như vậy.
Vòng tay của Tuấn Phong làm Tô Thiên Kim dần dần quên đi suy nghĩ, cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
.....
Từ khi về 1 nhà với Tần Tuấn Phong, Tô Thiên Kim quây quần bên sự khắt khe của mẹ chồng, cô rất ít khi đi ra ngoài.
"Mẹ, con xin phép mẹ cho ra ngoài một chút." Tô Thiên Kim kính cẩn.
Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng, khinh miệt: "Cô là người có chồng mà lại thường xuyên ra ngoài như vậy, có phải cô muốn trốn việc nhà không?"
"Dạ không phải." Thiên Kim lập tức giải thích: "Con sẽ tranh thủ về sớm để làm cơm trưa."
"Tuỳ cô, dù sao tôi cũng không quản được."
Tô Thiên Kim ra ngoài, đi đến quán cafe đó.
Trần Cận Tư nhìn thấy cô bước vào, đứng dậy muốn dang tay ôm lấy cô, nhưng động tác anh khựng lại khi thấy cái bụng nhô ra của Tô Thiên Kim.
"Thiên Kim, em..." Trần Cận Tư ấp úng.
"Tôi làm sao?" Tô Thiên Kim lạnh nhạt: "Tôi đã có chồng không được phép có thai sao?"
Trần Cận Tư nói: "Không phải."
"Vậy thì sao?" Tô Thiên Kim hỏi thẳng: "Hay ah muốn công khai việc đó ra, cho tôi thanh bại danh liệt, rồi anh sẽ hí hửng sống bên vợ anh?"
Trần Cận Tư hơi sửng sốt: "Anh xin lỗi, tối qua anh chỉ nói bừa thôi, anh không cố ý uy hiếp em, anh chỉ muốn gặp em một chút thôi. Thiên Kim, em hiểu cho anh, lúc đó anh thật sự hết cách rồi."
Tô Thiên Kim cười lạnh: "Vậy anh có biết lúc đó tôi đang có thai không? Anh có biết tôi phải trải qua chuyện đó như thế nào không?"
Trần Cận Tư càng giật mình hơn.
Hắn không hề biết lúc đó Thiên Kim đã mang thai.
"Vậy, đứa bé..." Trần Cận Tư nói.
"Tôi bỏ rồi." Tô Thiên Kim trả lời dứt khoát: "Tôi không muốn giữ bất cứ thứ gì có liên quan đến một người như anh, tôi biết nó không có tội, lúc bỏ nó tôi cũng rất đau lòng, nhưng nó không thể sinh ra khi có một người cha khốn nạn như anh, nó cần có cuộc sống tốt, chứ không phải với lời mỉa mai rằng cha nó vì nợ nần đã bán mẹ nó cho một người khác rồi một mình ôm tiền bỏ đi kết hôn với người khác."
Trần Cận Tư ngồi phịch xuống ghế, hắn không ngờ Tô Thiên Kim lại có thai trong lúc đó, cô lại hận hắn đến nỗi bỏ đi đứa bé.
Tô Thiên Kim xoay người rời khỏi quán cafe, bỏ mặc Trần Cận Tư xanh mặt ngồi ở đó.
Giữa đêm khuya, Trần Cận Tư lại vác bộ dang say khướt về nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó.
Lâm Lộc bước ra, dìu hắn vào, miệng thì la mắng không ngừng: "Anh xem anh làm được gì, suốt ngày đánh bạc lại đi uống rượu đến khuya, bao nhiêu việc chỉ mình tôi quản lý."
Từ khi kết hôn, Trần Cận Tư không bao giờ đụng đến người phụ nữ này, Lâm Lộc tính cách dữ dằn, hài người bọn họ không có ngày nào là không cãi nhau, việc ăn việc ngủ cũng có đủ lý do để tranh cãi, Trần Cận Tư vì không muốn lớn tiếng nên thường bỏ ra ngoài, vì tính cách của cô vợ mình ngày càng quá đáng.
Trần Cận Tư dường như không để ý đến lời la mắng của Lâm Lộc, anh cứ lẩm bẩm trong miệng: "Thiên Kim, nếu anh biết em có thai, anh đã không bỏ em, anh sẽ dắt em đi thật xa, nhưng anh sai rồi, tất cả muộn rồi, Thiên Kim."
Lâm Lộc sửng sờ nhìn Trần Cận Tư đang say khướt nằm trên giường. Cô nghiến chặt răng.
Thiên Kim? Thiên Kim là ai? Không lẽ vì cô ta mà Cận Tư không thèm đếm xỉa đến cô?
Lửa giận trong lòng Lâm Lọc càng cao, cô nhất quyết tìm ra cô gái tên Thiên Kim, cô ta còn có thai với Cận Tư, mà Cận Tư lại còn muốn bỏ trốn với cô ta.
Sau mấy ngày điều tra, Lâm Lộc cuối cùng cũng tìm được Tô Thiên Kim.
Cô hiện tại là vợ của Tần Tuấn Phong, tổng giám đốc tập đoàn Tần thị.
Lâm Lộc nhếch mép cười mỉa mai một tiếng: "Không biết cô ta dùng thủ đoạn gì? Hết có thai với Trần Cận Tư, rồi làm vợ của Tần tổng, không biết cô ta còn làm tình nhân cho bao nhiêu người nữa đây?"
Lâm Lộc tìm đến Tần thị, nhưng lại gặp Tạ Lam Thuyên, Lam Thuyên khó hiểu hỏi: "Chị muốn gặp cô ta để làm gì?"
Lâm Lộc đi thẳng vào vấn đề, không quên thêm bớt: "Cô ta dụ dỗ chồng tôi, trước kia còn mang thai con của chồng tôi nữa."
Tạ Lam Thuyên suýt nữa té ngã xuống đất.
Tô Thiên Kim từng có thai với người khác? Khoan đã, nói không chừng cái thai trong bụng cô ta là của...
"Chị nói gì chứ?" Tạ Lam Thuyên cố hỏi lại.
Sau khi nghe Lâm Lộc nói lại thêm vài lần, cô dám chắc mình không nghe nhầm.
Tạ Lam Thuyên kéo tay Lâm Lộc đến một quán nước cạnh công ty, dò hỏi: "Chị nói cô ta có thai với chồng chị, mà chồng chị là ai?"
"Chồng tôi là Trần Cận Tư." Lâm Lộc nói: "Mấy ngày trước, anh ta đi nhậu về, nói trong cơn say rượu, tôi vô tình nghe được, nên muốn tìm cô ta hỏi cho ra lẽ."
Tạ Lam Thuyên mừng thầm trong bụng, mối thù của cô sắp trả được rồi, cô sắp giành lại được Tuấn Phong rồi.
"Tôi có thể giúp chị." Tạ Lam Thuyên thẳng thắn tuyên bố.
Lâm Lộc khó hiểu: "Tại sao cô muốn giúp tôi?"
Tạ Lam Thuyên nói ra mọi chuyện: "Đáng lẽ người vợ hiện tại của Tuấn Phong là tôi, chứ không phải Tô Thiên Kim. Tôi và Tuấn Phong đã có hôn ước rất lâu, nhưng tất cả đều bị cô ta phá hủy, cô ta cố tình xen vào cuộc tình của tôi với anh ấy, Tuấn Phong si mê vẻ ngoài của cô ta rồi ruồng bỏ tôi."
"Cô ta còn làm như vậy sao?" Lâm Lộc ngạc nhiên.
"Đúng." Tạ Lam Thuyên nói: "Bây giờ cô ta còn đang mang thai..."
Nói đến đó, Tạ Lam Thuyên khựng lại: "Nói không chừng... cái thai đó là của Trần Cận Tư chồng chị."
"Cái gì?" Lâm Lộc bật thốt ra: "Sao cô ta có thể đê tiện như vậy?"
Hai người hợp tác với nhau đối phó Tô Thiên Kim, Tạ Lam Thuyên không tin với những tin tức này, Tô Thiên Kim sẽ không bị đuổi khỏi Tần gia.
Cầm tài liệu trong tay, cô cười một cách nham hiểm và tất thắng.
Tạ Lam Thuyên đã khẳng định cái thai trong bụng Tô Thiên Kim không phải của Tần Tuấn Phong, cô càng vui mừng hơn, rốt cuộc cô cũng có thể giành lại được Tuấn Phong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.