Chương 21: Tha thứ và đón nhận.
Thắm Lê
28/09/2023
Tạ Lam Thuyên không biết phải mở lời thế nào.
Cô thật sự vì yêu mà mù quáng, lại suýt chút nữa cướp đi mạng sống của một người mà cô yêu.
"Tuấn Phong, em xin lỗi." Cô ngậm ngùi nói ra: "Lúc Lâm Lộc đến tìm Thiên Kim, là em đã nhân cơ hội muốn trả thù Thiên Kim, em hận cậu ấy cướp đi anh, nên em đã hợp tác với Lâm Lộc để Thiên Kim ra khỏi Tần gia, là em chưa rõ trắng đen đã định tội cậu ấy, sau khi biết được quá khứ của cậu ấy, em mới nhận ra mình sai rồi, nếu là em, em sẽ không vượt qua được chuyện đó, em xin lỗi."
Tần Tuấn Phong khẽ thở dài, bắt lấy tay cô, anh nhẹ nhàng nói: "Em đừng tự trách mình, Thiên Kim sẽ không trách em đâu, anh cũng vậy, nên em cứ vui vẻ lên, tất cả đã qua rồi."
"Anh nói thật chứ? Thiên Kim sẽ không giận em đúng không?" Tạ Lam Thuyên đỏ mắt hỏi: "Cậu ấy sẽ thật sự xem em là bạn chứ?"
"Ừm." Tuấn Phong gật đầu: "Anh chắn chắn với em, em có muốn gặp cô ấy không?"
"Em..." Tạ Lam Thuyên do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Cô lại nói: "Em muốn xin nghỉ một thời gian."
"Tại sao?"
"Em muốn đi du lịch một mình để khuây khỏa."
"Được, anh sẽ sắp xếp cho em."
Cả hai đều mỉm cười.
Lúc này Tạ Lam Thuyên thật sự cảm thấy nhẹ lòng, cô mới nhận ra, chỉ khi cô thật sự buông bỏ những gì không thuộc về cô và cô phải chấp nhận tha thứ mới cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn.
Cô lại muốn hỏi Tuấn Phong hồi phục trí nhớ như thế nào, nhưng muốn mở miệng hỏi rồi lại im lặng.
Tuấn Phong như biết cô muốn nói gì đó, anh nói: "Em muốn hỏi gì cứ hỏi đi."
Tạ Lam Thuyên nói: "Tuấn Phong, anh hồi phục trí nhớ từ khi nào vậy, trong thời gian mất trí nhớ, anh thật sự không nhận ra Thiên Kim sao?"
"Thật ra thì lúc tỉnh lại, anh không hề nhận ra Thiên Kim, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, tận đáy lòng anh lại có cảm giác rất khó tả, nhìn dáng vẻ cô ấy ân cần chăm sóc anh, cô ấy kiên trì muốn anh nhớ lại, cho đến khi anh về nhà, phát hiện ra ảnh cưới của anh và cô ấy, anh càng băn khoăn hơn, lúc ba anh muốn cô ấy trở về quê, anh lại không nỡ, nhưng lại không có lý do để níu cô ấy lại, khi cô ấy đi rồi, anh muốn tìm chứng cứ chứng minh những lời cô ấy nói."
Tạ Lam Thuyên cắt ngang lời Tuấn Phong: "Cho nên hôm đó anh lục lọi căn phòng của mình là để tìm thứ anh muốn đúng không?"
"Ừm." Tuấn Phong gật đầu: "Anh muốn tìm giấy đăng ký kết hôn của anh và Thiên Kim. Vì Thiên Kim nói cô ấy là vợ anh, còn mang thai, đeo nhẫn cưới một kiểu với anh, thêm ảnh cưới, cho nên giấy đăng ký kết hôn là thứ anh muốn tìm."
"Thì ra là vậy." Tạ Lam Thuyên cười nhẹ nhàng.
Bây giờ cô mới biết, Tuấn Phong muốn tìm giấy đăng ký kết hôn của anh và Thiên Kim, nhưng những thứ của Thiên Kim đều bị Tần phu nhân dọn đi, không để lại thứ gì.
Cô càng hiểu ra, dù Tuấn Phong có mất trí nhớ, thì trong tim anh cũng chỉ có Tô Thiên Kim.
Về đến nhà, Tần Tuấn Phong lên thẳng phòng, thấy Tô Thiên Kim đang ngồi trên giường, ôm đứa trẻ đang ngủ say, anh bước đến bế lấy con trai đặt xuống giường.
Rồi nhìn Tô Thiên Kim, anh cứ nhìn như vậy mà không nói lời nào.
Tô Thiên Kim khó hiểu: "Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn em."
"Sao lại nhìn em?"
"Vì em rất đẹp."
Tuấn Phong ôm cô vào lòng, khẽ nói: "Thiên Kim, anh xin lỗi."
"Sao anh lại xin lỗi em?"
"Vì anh quên em, vì anh để em buồn, để em một mình trong suốt 4 tháng mang thai, để tinh thần em không tốt dẫn đến phải sinh trước thời hạn, là lỗi của anh." Giọng nói Tuấn Phong trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Tô Thiên Kim cũng ôm lấy anh, cô dịu dàng nói: "Em cũng có lỗi mà, mình bỏ qua hết làm lại từ đầu được không? Từ bây giờ, em với anh sẽ không xa nhau nữa, cùng nhau chăm sóc con."
Nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, Tuấn Phong mỉm cười, hôn nhẹ lên môi một cái, rồi khẽ nói: "Hôm nay có một người muốn gặp em, em có muốn gặp người đó không?"
Trong lòng Tô Thiên Kim khẽ động.
Là ai muốn gặp cô?
Cô thắc mắc: "Là ai vậy?"
"Lam Thuyên, cô ấy có chuyện muốn nói với em."
Tô Thiên Kim hơi chần chừ, rồi cô vẫn mỉm cười đồng ý.
Tuấn Phong lại một lần nữa ôm chặt lấy cô, 2 người cười trong hạnh phúc.
Tô Thiên Kim cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.
Lúc đầu hoàn toàn là do cô sai, cô sai khi chia rẻ tình bạn của cô và Lam Thuyên, cô sai khi lúc đầu chọn Tuấn Phong chỉ vì hận đàn ông.
Nhớ lại những sai lầm của mình, Tô Thiên Kim cảm thấy cái giá mình đã trả trước đây không là gì cả, vì Tuấn Phong, vì con trai của mình, dù có trả giá gấp trăm ngàn lần cô cũng chấp nhận.
Còn mẹ chồng cô, những sự ghét bỏ của bà trước đây đã vơi đi rất nhiều, bà cũng đã biết được quá khứ thật sự của Thiên Kim, nên dần dần bà cũng thông cảm cho cô, yêu thương đứa cháu nội của mình, bà vì hạnh phúc của Tuấn Phong đã hứa với Tần lão gia sẽ tha thứ cho Thiên Kim, bà cũng nói chờ khi cháu nội bà được 6 tháng, bà sẽ cùng chồng bà trở về Tần gia, cho gia đình nhỏ của con trai bà được tự do và thêm hạnh phúc.
Cô thật sự vì yêu mà mù quáng, lại suýt chút nữa cướp đi mạng sống của một người mà cô yêu.
"Tuấn Phong, em xin lỗi." Cô ngậm ngùi nói ra: "Lúc Lâm Lộc đến tìm Thiên Kim, là em đã nhân cơ hội muốn trả thù Thiên Kim, em hận cậu ấy cướp đi anh, nên em đã hợp tác với Lâm Lộc để Thiên Kim ra khỏi Tần gia, là em chưa rõ trắng đen đã định tội cậu ấy, sau khi biết được quá khứ của cậu ấy, em mới nhận ra mình sai rồi, nếu là em, em sẽ không vượt qua được chuyện đó, em xin lỗi."
Tần Tuấn Phong khẽ thở dài, bắt lấy tay cô, anh nhẹ nhàng nói: "Em đừng tự trách mình, Thiên Kim sẽ không trách em đâu, anh cũng vậy, nên em cứ vui vẻ lên, tất cả đã qua rồi."
"Anh nói thật chứ? Thiên Kim sẽ không giận em đúng không?" Tạ Lam Thuyên đỏ mắt hỏi: "Cậu ấy sẽ thật sự xem em là bạn chứ?"
"Ừm." Tuấn Phong gật đầu: "Anh chắn chắn với em, em có muốn gặp cô ấy không?"
"Em..." Tạ Lam Thuyên do dự, nhưng vẫn gật đầu.
Cô lại nói: "Em muốn xin nghỉ một thời gian."
"Tại sao?"
"Em muốn đi du lịch một mình để khuây khỏa."
"Được, anh sẽ sắp xếp cho em."
Cả hai đều mỉm cười.
Lúc này Tạ Lam Thuyên thật sự cảm thấy nhẹ lòng, cô mới nhận ra, chỉ khi cô thật sự buông bỏ những gì không thuộc về cô và cô phải chấp nhận tha thứ mới cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn.
Cô lại muốn hỏi Tuấn Phong hồi phục trí nhớ như thế nào, nhưng muốn mở miệng hỏi rồi lại im lặng.
Tuấn Phong như biết cô muốn nói gì đó, anh nói: "Em muốn hỏi gì cứ hỏi đi."
Tạ Lam Thuyên nói: "Tuấn Phong, anh hồi phục trí nhớ từ khi nào vậy, trong thời gian mất trí nhớ, anh thật sự không nhận ra Thiên Kim sao?"
"Thật ra thì lúc tỉnh lại, anh không hề nhận ra Thiên Kim, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, tận đáy lòng anh lại có cảm giác rất khó tả, nhìn dáng vẻ cô ấy ân cần chăm sóc anh, cô ấy kiên trì muốn anh nhớ lại, cho đến khi anh về nhà, phát hiện ra ảnh cưới của anh và cô ấy, anh càng băn khoăn hơn, lúc ba anh muốn cô ấy trở về quê, anh lại không nỡ, nhưng lại không có lý do để níu cô ấy lại, khi cô ấy đi rồi, anh muốn tìm chứng cứ chứng minh những lời cô ấy nói."
Tạ Lam Thuyên cắt ngang lời Tuấn Phong: "Cho nên hôm đó anh lục lọi căn phòng của mình là để tìm thứ anh muốn đúng không?"
"Ừm." Tuấn Phong gật đầu: "Anh muốn tìm giấy đăng ký kết hôn của anh và Thiên Kim. Vì Thiên Kim nói cô ấy là vợ anh, còn mang thai, đeo nhẫn cưới một kiểu với anh, thêm ảnh cưới, cho nên giấy đăng ký kết hôn là thứ anh muốn tìm."
"Thì ra là vậy." Tạ Lam Thuyên cười nhẹ nhàng.
Bây giờ cô mới biết, Tuấn Phong muốn tìm giấy đăng ký kết hôn của anh và Thiên Kim, nhưng những thứ của Thiên Kim đều bị Tần phu nhân dọn đi, không để lại thứ gì.
Cô càng hiểu ra, dù Tuấn Phong có mất trí nhớ, thì trong tim anh cũng chỉ có Tô Thiên Kim.
Về đến nhà, Tần Tuấn Phong lên thẳng phòng, thấy Tô Thiên Kim đang ngồi trên giường, ôm đứa trẻ đang ngủ say, anh bước đến bế lấy con trai đặt xuống giường.
Rồi nhìn Tô Thiên Kim, anh cứ nhìn như vậy mà không nói lời nào.
Tô Thiên Kim khó hiểu: "Anh nhìn gì vậy?"
"Nhìn em."
"Sao lại nhìn em?"
"Vì em rất đẹp."
Tuấn Phong ôm cô vào lòng, khẽ nói: "Thiên Kim, anh xin lỗi."
"Sao anh lại xin lỗi em?"
"Vì anh quên em, vì anh để em buồn, để em một mình trong suốt 4 tháng mang thai, để tinh thần em không tốt dẫn đến phải sinh trước thời hạn, là lỗi của anh." Giọng nói Tuấn Phong trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
Tô Thiên Kim cũng ôm lấy anh, cô dịu dàng nói: "Em cũng có lỗi mà, mình bỏ qua hết làm lại từ đầu được không? Từ bây giờ, em với anh sẽ không xa nhau nữa, cùng nhau chăm sóc con."
Nhìn ánh mắt dịu dàng của cô, Tuấn Phong mỉm cười, hôn nhẹ lên môi một cái, rồi khẽ nói: "Hôm nay có một người muốn gặp em, em có muốn gặp người đó không?"
Trong lòng Tô Thiên Kim khẽ động.
Là ai muốn gặp cô?
Cô thắc mắc: "Là ai vậy?"
"Lam Thuyên, cô ấy có chuyện muốn nói với em."
Tô Thiên Kim hơi chần chừ, rồi cô vẫn mỉm cười đồng ý.
Tuấn Phong lại một lần nữa ôm chặt lấy cô, 2 người cười trong hạnh phúc.
Tô Thiên Kim cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.
Lúc đầu hoàn toàn là do cô sai, cô sai khi chia rẻ tình bạn của cô và Lam Thuyên, cô sai khi lúc đầu chọn Tuấn Phong chỉ vì hận đàn ông.
Nhớ lại những sai lầm của mình, Tô Thiên Kim cảm thấy cái giá mình đã trả trước đây không là gì cả, vì Tuấn Phong, vì con trai của mình, dù có trả giá gấp trăm ngàn lần cô cũng chấp nhận.
Còn mẹ chồng cô, những sự ghét bỏ của bà trước đây đã vơi đi rất nhiều, bà cũng đã biết được quá khứ thật sự của Thiên Kim, nên dần dần bà cũng thông cảm cho cô, yêu thương đứa cháu nội của mình, bà vì hạnh phúc của Tuấn Phong đã hứa với Tần lão gia sẽ tha thứ cho Thiên Kim, bà cũng nói chờ khi cháu nội bà được 6 tháng, bà sẽ cùng chồng bà trở về Tần gia, cho gia đình nhỏ của con trai bà được tự do và thêm hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.