Chương 16
Mary Higgins Clark
22/11/2016
Khi về gần đến nhà,
Jenni tin rằng mình đã nhìn thấy ai đó đang nhìn qua cửa sổ văn phòng
nông trang. Erich luôn ghé qua đó mỗi khi trở về từ căn nhà gỗ. Nàng vội vã dẫn mấy đứa nhỏ vào nhà và chuẩn bị bánh mì nóng và phô- mai. Tina
và Beth nhìn bếp lò với vẻ thèm thuồng. Trong bếp, mùi thơm của phô-mai
chảy lan tỏa khắp nơi. Jenni thầm nghĩ, điều gì có thể làm thất vọng
Caroline đến nỗi đã đẩy bà đến việc rời bỏ con trai? Erich đã nghĩ về mẹ chàng như thế nào? Jenni cố mường tượng những tinh huống nào có thể
khiến nàng rời bỏ Beth và Tina? nàng thấy chẳng thế nào chuyện đó có thể xảy ra.
Mệt mỏi vì cuộc đi dạo chơi xa, hai đứa bé gái đã ngủ vùi. Jenni ngắm nhìn các con, những hàng mi dài buông xuống, mắt nhắm nghiền, nàng không muốn rời khỏi căn phòng, nàng đến ngồi trên ghế dài trước cửa sổ đôi phút, bất thần thấy choáng váng.
Sau cùng, nàng đi xuống nhà dưới, mặc áo veste vào và đi về phía văn phòng người quản lý. Clyde đang vùi đầu vào công việc, cố giữ vẻ thoải mái, nàng hỏi ông ta:
- Clyde à, Erich chưa về để dùng bữa trưa sao? Tôi nghĩ anh ấy ghé qua đây. Clyde nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, trả lời:
- Sau khi đi dạo, ông ta đã ghé qua đây hai phút, ông có ý định ở lại căn nhà gỗ đễ vẽ. Ông nói bà đã biết mà!
Thinh lặng, nàng định sẽ đi một vòng để kiếm chàng, nhưng rồi mắt nàng nhìn thấy giỏ đựng thư. Nàng nói:
- Ồ, Clyde, nếu có thư của tôi đến trong khi Erich đi vắng, ông vui lòng đem đến nhà cho tôi nhé?
- Vâng, theo thường lệ, tôi đưa tất cả thư từ cho ông Erich.
Tất cả thư từ một tháng đã trôi qua, từ khi nàng đến đây.
Nàng không nhận được lá thư trả lời nào của Franc và ông Hartley. Jenni nghĩ rằng Clyde sơ suất quên đưa cho nàng.
Nhận thức được sự căng thẳng trong giọng nói của mình, nàng hỏi:
- Ông đã nhận được bao nhiêu lá thư của tôi?
- Tuần vừa rồi, tôi nhận một cái thư và hai bưu thiếp. Chắc thế, tôi không nhớ rỏ.
- Tôi nghĩ như thế! - Jenni nhìn chiếc máy điện thoại và hỏi tiếp - Có bao nhiêu cuộc gọi cho tôi?
- Có một người nào đó ở nhà thờ gọi đến để mời bà đi họp. Tuần trước, có một cuộc gọi từ New York cho bà. Erich không chuyển tin cho bà sao?
- Ổng bận công việc ở xa - Nàng đáp rồi nói nhỏ - Cám ơn Clyde.
Jenni chậm rải đi trở về nhà. Lúc này, trời u ám. Từng đợt tuyết bắt đầu rơi. Những ngày vừa qua, đất đã tan tuyết bây giờ rắn lại. Nhiệt độ hạ thấp quá nhanh.
Nàng nghĩ đến câu nói của Erich ‘‘Anh không muốn chia sẽ em, Jenni’’. Chàng đã áp dụng những chữ này theo nghĩa đen. Ai đã gọi điện từ New York? Kevin chăng? Để nói là anh ta sẽ đến Minnesota? Nếu là Kevin, tại sao Erich không báo cho nàng biết? Ai đã gởi thư cho nàng? Ông Hartley? Fran? Nàng nhủ thầm, ‘‘ Điiều đó ta không thể bỏ qua được. Ta phải làm một gì đây?’’
"Jenni" nàng nghe tiếng gọi của Mark khi anh ta ra khỏi chuồng bò. Với những bước sải dài, ít phút sau, anh ta đã đến bên nàng. Mái tóc vàng đỏ của Mark bù xù. Lúc này đôi mắt anh ta bỗng nghiêm trọng.
Mark cười nói:
- Thời gian này, chúng ta ít có dịp đễ gặp nhau. Bà khỏe không?
Nàng thắc mắc không biết mình có nên nói với anh ta về
Erich? Không, như thế là không trung thực đối với chồng. Nhưng nàng có thể làm một việc.
Nàng cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên:
- Tôi rất khỏe, và tôi cũng đang mong ước được gặp anh. Anh còn nhớ là vợ chồng tôi đã có ý định mời anh dùng cơm cùng bạn gái của anh? Emily, theo tôi nghĩ?
- Vâng, đúng thế.
- Vậy thì, chúng tôi hẹn anh ngày tám tháng Ba. Đó là ngày sinh nhật của Erich. Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ buổi tối đễ mừng sinh nhật Erich.
Mark nhíu mày:
- Jenni, tôi muốn báo cho bà biết, Erich thường không mấy vui vẻ trong ngày sinh nhật của ông ấy.
Jenni nói:
- Tôi biết - Nàng ngước mắt nhìn Mark, - nhưng chuyện đó đã xảy ra hai mươi lăm năm rồi. Thời gian đó hẵn không đủ để Erich vượt qua nỗi đau mất mẹ ư?
Mark lựa lời nói:
- Jenni, bà nên nhẫn nại. Một người như Erich không thể dứt bỏ dễ dàng những kỷ niệm đau buồn đã in sâu vào lòng. Nhưng tôi nghĩ rằng, hẳn bây giờ thì ông ấy sẽ mau chóng nhận thức những gì mình hiện có.
- Anh đến nhà chúng tôi chứ?
- Tất nhiên, và Emily rất mong được gặp bà.
Jenni nghĩ ngợi và tươi cười nói:
- Tôi cũng vậy, tôi rất muốn làm quen với mọi người.
Jenni cáo từ Mark và đi vào nhà. Lúc này, Elsa đang
chuẩn bị ra về, cô ta nói:
- Hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ. Ngày mai, tôi tính sẽ đi mua các thứ cần thiết trước khi đến đây. Tôi có danh sách đây.
- Danh sách gì?
- Thưa bà, sáng nay, khi bà đi ra ngoài với lủ trẻ, ông Erich đã đến đây. Ông nói, "Kể từ nay, cô phải đi mua sắm".
Jenni phản đối:
- Rõ ngốc! Tôi có thể làm việc ấy hoặc yêu cầu Joe đưa tôi đi.
- Ông Erich nói ông giữ chìa khóa xe.
- Tôi biết, cám ơn Elsa.- Jenni gật đầu không muốn mình đễ lộ vẻ bực tức của mình truớc chị ta.
Nhưng khi Elsa vừa đi khỏi, Jenni, toàn thân run rẩy. Nàng thầm nghĩ, phải chăng Erich đã giữ chìa khóa xe vì không muốn Joe sử dụng? Hoặc chàng nghĩ rằng chính nàng đã sử dụng? Căng thẳng, nàng nhìn quanh căn bếp. Ở new York, nàng luôn xoa dịu sự căng thẳng bằng cách lao đầu vào làm những việc như lau chùi, dọn dẹp căn hộ. Còn nơi đây, tất cả đều sạch bóng, không còn công việc nào dành cho nàng.
Nàng đão mắt nhìn đến những chai lọ trên quầy tủ. Nó choán rất nhiều chỗ và chẳng bao giờ được sử dụng đến. Mỗi căn phòng trong ngôi nhà này đều có vẻ trang trọng, lạnh lẽo và chứa quá nhiều đồ đạc. Nhưng đây là nhà của chàng, có lẽ Erich sẽ rất hài lòng khi thấy nàng điểm xuyết vào đó ít nhiều.
Nàng đứng lên dọn dẹp những chiếc lọ này sang một kệ khác bên gian bếp phụ. Vị trí bộ bàn tròn bằng gỗ sồi đuợc đặt chính xác giữa căn bếp. Nàng nghĩ mình nên chuyển nó lại gần cửa sổ về phía nam, hẳn sẽ tiện hơn để vừa tầm với quầy tủ đồng thời khi dùng bữa, ngồi nơi đây người ta có thể nhìn ngắm cảnh vật trên cánh đồng. Jenni xê dịch chiếc bàn, không màng gì đến sàn nhà bị trầy trụa.
Nàng nghĩ đến tấm thảm bằng vải coton đan, xếp xó ở tầng gác trên cùng, nàng sẽ lấy nó xuống để trải cạnh lò sưởi, như vậy, khi đến gần chiếc đivan, người ta sẽ thấy chiếc ghế bành đặt thật cân xứng cùng chiếc ghế ngồi sưởi mang từ thư phòng ra, tất cả sẽ tạo nên một góc ấm cúng cho căn bếp.
Bổng chốc, Jenni cảm thấy sôi nổi, hăng say. Nàng đi vào phòng khách, chụp lấy một phần những vật trang trí nhỏ cất vào tủ. Nàng say mê tháo gỡ những màn cửa bằng dentelle trong phòng khách và phòng ăn. Nàng cố gắng đẩy chiếc tràng kỷ rất nặng nề. Sau cùng, việc hoán chuyển khá rắc rối chiếc bàn bằng gỗ gụ cũng xong xuôi. Giờ đây, trông căn phòng thật sáng sủa và hấp dẫn. Jenni tiếp tục làm một vòng qua các căn phòng khác ở tầng trệt, đồng thời, ghi nhận những việc phải làm. Nàng nghĩ thầm, mỗi công việc đều có thời gian của nó.
Nàng xếp gọn tất cả những màn cửa và mang lên gác. Tấm thảm đan nằm trong góc. Nếu nàng không đem nó xuống được nàng sẽ gọi Joe giúp.
Nàng cố thủ kéo tấm thảm nhưng nó rất nặng. Lúc này, bâng quơ, nàng nhìn những vật dụng có trong căn gác. Một chiếc va li nhỏ bằng da màu xanh có những chữ cái C.B.K. làm nàng chú ý. Jenni lấy nó ra để xem. Không biết chiếc vali có khóa không? Một phút e dè đoạn, nàng bấm vào ổ khóa: chiếc nắp bật mở.
Ở ngăn trên của chiếc vali là những tờ tạp chí thời trang, lọ kem xoa mặt, đồ trang điểm, những bánh xà phòng thơm mùi thông. Ngoài ra, còn có một cuốn sổ tay bìa bằng da, trên bìa có ghi ngày cách đây hai mươi lăm năm. Jenni lần giở các tờ giấy bên trong cuốn sổ, có những dòng chữ: ngày 2 tháng Giêng, mười giờ, họp hội đồng thầy cô giáo của Erich; 8 tháng Giêng, dùng cơm tối với Luke Garrett, ông bà Meier, ông bà Behrend; 10 tháng Giêng, trả sách cho thư viện. Jenni lật nhảy trang. Ngày 2 tháng Mai, xữ tạm lúc 9 giờ. Phải chăng đây là phiên tòa ly dị? 22 tháng Mai, đặt mua một cây gậy chơi khúc côn cầu cho Erich. Ghi chép cuối cùng, ngày 8 tháng Ba: sinh nhật của Erich. Chữ viết bằng mực xanh. Đoạn nàng thấy nét chữ đuợc ghi thêm bằng màu mực khác: 19 giờ chuyến bay Northwest 241- Minneapolis- San Francisco. Ở đây còn có một vé máy bay chưa sử dụng, chỉ một chuyến đi, được cài bằng đinh bấm vào cuốn sổ và một bưc thư ngắn phía cuối trang.
Tên người gởi đuợc in trên lá thư: EVERETT BONARDI. Jenni nghĩ, hẳn đây là thân phụ của Caroline - Nàng vội vả đọc những chữ viết không đều nhau:
"Caroline thuơng yêu. Cha mẹ rất đỗi ngạc nhiên khi biết rằng con đã bỏ John. Cha mẹ vô cùng lo lắng về cháu Erich, nhưng sau khi đã đọc thư của con, cha mẹ nghĩ rằng, tốt hơn, nên để Erich lại cho cha nó nuôi. Cha mẹ không có ý kiến gì về những việc thật sự đã xảy ra. sức khỏe của cha mẹ cũng hơi kém, cha mẹ nóng lòng chờ đợi con về. Hôn con thắm thiết".
Jenni gấp lá thư lại, để vào trong cuốn sổ tay và, đóng nắp chiếc vali nhỏ lại. Nàng thầm nghĩ, ông Everett Bonardi muốn nói đến điều gì khi viết, "Cha mẹ không có ý kiến gì về những việc đã thật sụ xảy ra?"
o O o
Jenni chậm rải buớc xuống căn gác. Nàng đến phòng các con, Beth và Tina vẫn còn ngủ. Nàng âu yếm nhìn chúng và bỗng cảm thấy miệng mình khô đắng. Trên nền gối là những lọn tóc màu nâu đỏ. Ở đó, có một bánh xà phòng nhỏ hình tròn. Mùi thông thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không gian. Bỗng một giọng nói tưởng chừng như ai đó thì thầm bên tai nàng "Hai đứa bé quá đẹp nhỉ?. Quá sững sờ không kịp la lên, Jenni đứng như chết trân tại chỗ. Một bàn tay ốm yếu, xuơng xẩu ôm lấy hông nàng cùng với lời thốt lên: "Ôi! Caroline!". Jenni trông thấy bà Rooney với đôi mắt mơ hồ và ẩm ướt. Bà Rooney nói tiếp: "Chúng ta yêu chúng biết bao! Phải không cô? "
o O o
Sau cùng, Jenni cũng dẫn được Rooney ra khỏi phòng đễ không làm thức giấc lủ trẻ. Bà Rooney không chống đối nhưng vẫn không rời vòng tay ôm Jenni. Họ chậm rải đi xuống cầu thang.
Jenni nói cố giữ giọng tự nhiên:
- Bà dùng tách trà nhé!
Jenni thầm nghĩ, Bà Rooney đã vào đây bằng cách nào? Hay bà ta đã có một chiếc chìa khóa riêng của ngôi nhà? Rooney im lặng ngồi uống trà, mắt không rời nhìn ra cửa sổ.
Một lúc sau, bà nói:
- Arden rất thích những khu rừng này. Đuơng nhiên, nó biết rằng nó không nên vượt quá hàng rào này, nhưng nó luôn luôn trèo lên cây. Nó rất thích đứng trên cây cao này.
Rồi, trỏ ngón tay vào một cây sồi lớn, bà nói tiếp: "Nó rất thích đứng trên cây cao này đễ quan sát các con chim. Hẳn là tôi đã nói với bà rằng Arden trong một năm đã từng làm đoàn trưởng hướng đạo". - Giọng nói bà ta dịu lại, đôi mắt bớt vẻ bối rối khi bà nhìn Jenni và ngạc nhiên hỏi: "À hẳn không phải là bà Caroline?"
- Không, tôi là Jenni.
Rooney thở dài nói:
- Tôi rất tiếc, tôi đã lẫn lộn. Tôi lại lên cơn khủng hoảng nữa rồi! Tôi nghĩ rằng tôi đến làm việc trể giờ vì tôi thức dậy muộn. Bà Caroline thì không nói gì nhưng, ông John Krueger hay bắt bẻ về giờ giấc.
- Vậy bà đã có chìa khóa nhà này? - Jenni hỏi.
- Vâng, tôi có, nhưng đã đễ quên nó ở nhà. Cửa ở đây không đóng. Nhưng...tôi nào còn giữ nó nữa chứ?
Jenni biết chắc là cửa nhà bếp đã khóa, tuy vậy, nàng không muốn bắt bẻ bà Rooney.
Rooney nói tiếp:
- Tôi lên làm giường cho bà và các cháu. Nhưng các giường đã làm xong và rồi, tôi thấy bà Caroline, Ồ không, tôi muốn nói là tôi đã trông thấy bà.
- Và bà đã để những bánh xà phòng thông trên gối mấy đứa nhỏ?
- Ồ! Không, Caroline đã làm như thế. Chính bà ta thích mùi thơm đó!
Jenni thấy vô vọng trước tình trạng của bà Rooney. Bà ta quá hoảng loạn để phân biệt giữa hoang tưởng và thực tế. Nàng nói:
- Rooney à, bà không bao giờ đến nhà thờ hoặc tham dự những buổi hội họp sao? Ở đây bà có bạn bè gì không?
Rooney lắc đầu:
- Khi còn Arden, tôi thường đã tham dự những sinh hoạt của trường cháu, các buổi hội họp của hướng đạo, kịch nghệ và hòa nhạc. Bây giờ thì hết rồi!
Ánh mắt của Rooney bỗng chốc ngời sáng. Bà có vẻ sợ sệt khi nói: "Có lẽ, tôi không nên ở đây, Erich sẽ không bằng lòng. Đừng nói lại với Clyde nhé! Hứa với tôi là bà không nói với ông đi!"
- Đừng sợ gi cả! Tôi sẽ không nói với ông ta.
- Bà thật giống Caroline, xinh dẹp, hiền dịu, tử tế. Tôi hy vọng sẽ không có việc gi xảy ra với bà. Điều đó hẳn quá buồn! Đến lúc cuối đời, Caroline đã quá nôn nóng để dứt áo ra đi. Bà ấy luôn nói: "Rooney, tôi linh cảm có một điều rất khủng khiếp sắp xảy đến với tôi nhưng tôi chẳng thể làm gì được". - Rooney đứng lên và ra về.
Jenni hỏi:
- Bà không mặc áo choàng sao? Hãy đợi một lát. - Jenni lấy trong tủ ngăn ra chiếc áo choàng có lớp lót bông của nàng - "Bà hãy mặc áo này vào đi kẻo lạnh! Nhớ cài nút cổ áo cho kín, ngoài trời lạnh lắm!"
Jenni nhớ đến ngày nào, khi Erich cùng nàng dùng bữa trưa tại nhà hàng Russian Tea Room, Erich cũng chăm sóc cho nàng và nói những lời như vậy. Thế mà đã gần hai tháng rồi ư?
Rooney lưỡng lự nhìn quanh căn bếp:
- Tôi sẽ giúp bà đặt lại chiếc bàn cho đúng chỗ cũ của nó trưóc khi Erich về nhé?
- Tôi không có ý định đưa nó về chỗ cũ. Tốt hơn nên để nó như thế.
- Trước đây đã có lần Caroline cũng đặt chiếc bàn cạnh cửa sổ nhưng, John nói rằng Caroline muốn gây sự chú ý đối với những người trong nông trang.
- Rồi bà Caroline trả lời ra sao?
- Không, bà ấy không nói gì. Caroline lặng lẽ khoác chiếc áo choàng xanh vào và, ra ngồi trên chiếc xích đu ngoài hàng hiên, y hệt như trên bức tranh đã vẽ bà ấy. Ngày ấy, bà Caroline nói với tôi rằng bà rất thích đến ngồi ở hàng hiên để nhìn về huớng tây, nơi có song thân của bà đang sống vì bà Caroline nhớ họ lắm.
- Bộ bà ấy không hề về thăm họ sao?
- Không bao giờ. Nhưng Caroline cũng thích nông trang. Bà ấy là dân thành phố thế mà luôn nói rằng "Rooney, xứ này xinh đẹp quá, tôi rất mê nó!"
- Vậy mà bà Caroline muốn bỏ ra đi.
- Đã có chuyện gì đó đã xảy ra và bà nghĩ rằng tốt hơn là nên ra đi.
- Chuyện gi thế?
- Tôi không biết,- Rooney cúi nhìn chiếc áo và nói: - Chiếc áo choàng này đẹp quá, tôi rất thích nó!
Jenni nói:
- Tôi tặng bà đấy! Tôi chỉ mặc chiếc áo đó có một lần từ khi mới đến đây.
- Nếu vậy, tôi có thể may áo đầm cho các cháu được chứ?
- Đương nhiên! Và, này Rooney, tôi muốn làm bạn với bà!
Jenni đứng một lúc trên thềm nhà bếp, nhìn theo chiếc bóng nhỏ, được ủ ấm, còng lưng ra đi trong gió lạnh.
Mệt mỏi vì cuộc đi dạo chơi xa, hai đứa bé gái đã ngủ vùi. Jenni ngắm nhìn các con, những hàng mi dài buông xuống, mắt nhắm nghiền, nàng không muốn rời khỏi căn phòng, nàng đến ngồi trên ghế dài trước cửa sổ đôi phút, bất thần thấy choáng váng.
Sau cùng, nàng đi xuống nhà dưới, mặc áo veste vào và đi về phía văn phòng người quản lý. Clyde đang vùi đầu vào công việc, cố giữ vẻ thoải mái, nàng hỏi ông ta:
- Clyde à, Erich chưa về để dùng bữa trưa sao? Tôi nghĩ anh ấy ghé qua đây. Clyde nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, trả lời:
- Sau khi đi dạo, ông ta đã ghé qua đây hai phút, ông có ý định ở lại căn nhà gỗ đễ vẽ. Ông nói bà đã biết mà!
Thinh lặng, nàng định sẽ đi một vòng để kiếm chàng, nhưng rồi mắt nàng nhìn thấy giỏ đựng thư. Nàng nói:
- Ồ, Clyde, nếu có thư của tôi đến trong khi Erich đi vắng, ông vui lòng đem đến nhà cho tôi nhé?
- Vâng, theo thường lệ, tôi đưa tất cả thư từ cho ông Erich.
Tất cả thư từ một tháng đã trôi qua, từ khi nàng đến đây.
Nàng không nhận được lá thư trả lời nào của Franc và ông Hartley. Jenni nghĩ rằng Clyde sơ suất quên đưa cho nàng.
Nhận thức được sự căng thẳng trong giọng nói của mình, nàng hỏi:
- Ông đã nhận được bao nhiêu lá thư của tôi?
- Tuần vừa rồi, tôi nhận một cái thư và hai bưu thiếp. Chắc thế, tôi không nhớ rỏ.
- Tôi nghĩ như thế! - Jenni nhìn chiếc máy điện thoại và hỏi tiếp - Có bao nhiêu cuộc gọi cho tôi?
- Có một người nào đó ở nhà thờ gọi đến để mời bà đi họp. Tuần trước, có một cuộc gọi từ New York cho bà. Erich không chuyển tin cho bà sao?
- Ổng bận công việc ở xa - Nàng đáp rồi nói nhỏ - Cám ơn Clyde.
Jenni chậm rải đi trở về nhà. Lúc này, trời u ám. Từng đợt tuyết bắt đầu rơi. Những ngày vừa qua, đất đã tan tuyết bây giờ rắn lại. Nhiệt độ hạ thấp quá nhanh.
Nàng nghĩ đến câu nói của Erich ‘‘Anh không muốn chia sẽ em, Jenni’’. Chàng đã áp dụng những chữ này theo nghĩa đen. Ai đã gọi điện từ New York? Kevin chăng? Để nói là anh ta sẽ đến Minnesota? Nếu là Kevin, tại sao Erich không báo cho nàng biết? Ai đã gởi thư cho nàng? Ông Hartley? Fran? Nàng nhủ thầm, ‘‘ Điiều đó ta không thể bỏ qua được. Ta phải làm một gì đây?’’
"Jenni" nàng nghe tiếng gọi của Mark khi anh ta ra khỏi chuồng bò. Với những bước sải dài, ít phút sau, anh ta đã đến bên nàng. Mái tóc vàng đỏ của Mark bù xù. Lúc này đôi mắt anh ta bỗng nghiêm trọng.
Mark cười nói:
- Thời gian này, chúng ta ít có dịp đễ gặp nhau. Bà khỏe không?
Nàng thắc mắc không biết mình có nên nói với anh ta về
Erich? Không, như thế là không trung thực đối với chồng. Nhưng nàng có thể làm một việc.
Nàng cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên:
- Tôi rất khỏe, và tôi cũng đang mong ước được gặp anh. Anh còn nhớ là vợ chồng tôi đã có ý định mời anh dùng cơm cùng bạn gái của anh? Emily, theo tôi nghĩ?
- Vâng, đúng thế.
- Vậy thì, chúng tôi hẹn anh ngày tám tháng Ba. Đó là ngày sinh nhật của Erich. Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ buổi tối đễ mừng sinh nhật Erich.
Mark nhíu mày:
- Jenni, tôi muốn báo cho bà biết, Erich thường không mấy vui vẻ trong ngày sinh nhật của ông ấy.
Jenni nói:
- Tôi biết - Nàng ngước mắt nhìn Mark, - nhưng chuyện đó đã xảy ra hai mươi lăm năm rồi. Thời gian đó hẵn không đủ để Erich vượt qua nỗi đau mất mẹ ư?
Mark lựa lời nói:
- Jenni, bà nên nhẫn nại. Một người như Erich không thể dứt bỏ dễ dàng những kỷ niệm đau buồn đã in sâu vào lòng. Nhưng tôi nghĩ rằng, hẳn bây giờ thì ông ấy sẽ mau chóng nhận thức những gì mình hiện có.
- Anh đến nhà chúng tôi chứ?
- Tất nhiên, và Emily rất mong được gặp bà.
Jenni nghĩ ngợi và tươi cười nói:
- Tôi cũng vậy, tôi rất muốn làm quen với mọi người.
Jenni cáo từ Mark và đi vào nhà. Lúc này, Elsa đang
chuẩn bị ra về, cô ta nói:
- Hai đứa nhỏ vẫn còn ngủ. Ngày mai, tôi tính sẽ đi mua các thứ cần thiết trước khi đến đây. Tôi có danh sách đây.
- Danh sách gì?
- Thưa bà, sáng nay, khi bà đi ra ngoài với lủ trẻ, ông Erich đã đến đây. Ông nói, "Kể từ nay, cô phải đi mua sắm".
Jenni phản đối:
- Rõ ngốc! Tôi có thể làm việc ấy hoặc yêu cầu Joe đưa tôi đi.
- Ông Erich nói ông giữ chìa khóa xe.
- Tôi biết, cám ơn Elsa.- Jenni gật đầu không muốn mình đễ lộ vẻ bực tức của mình truớc chị ta.
Nhưng khi Elsa vừa đi khỏi, Jenni, toàn thân run rẩy. Nàng thầm nghĩ, phải chăng Erich đã giữ chìa khóa xe vì không muốn Joe sử dụng? Hoặc chàng nghĩ rằng chính nàng đã sử dụng? Căng thẳng, nàng nhìn quanh căn bếp. Ở new York, nàng luôn xoa dịu sự căng thẳng bằng cách lao đầu vào làm những việc như lau chùi, dọn dẹp căn hộ. Còn nơi đây, tất cả đều sạch bóng, không còn công việc nào dành cho nàng.
Nàng đão mắt nhìn đến những chai lọ trên quầy tủ. Nó choán rất nhiều chỗ và chẳng bao giờ được sử dụng đến. Mỗi căn phòng trong ngôi nhà này đều có vẻ trang trọng, lạnh lẽo và chứa quá nhiều đồ đạc. Nhưng đây là nhà của chàng, có lẽ Erich sẽ rất hài lòng khi thấy nàng điểm xuyết vào đó ít nhiều.
Nàng đứng lên dọn dẹp những chiếc lọ này sang một kệ khác bên gian bếp phụ. Vị trí bộ bàn tròn bằng gỗ sồi đuợc đặt chính xác giữa căn bếp. Nàng nghĩ mình nên chuyển nó lại gần cửa sổ về phía nam, hẳn sẽ tiện hơn để vừa tầm với quầy tủ đồng thời khi dùng bữa, ngồi nơi đây người ta có thể nhìn ngắm cảnh vật trên cánh đồng. Jenni xê dịch chiếc bàn, không màng gì đến sàn nhà bị trầy trụa.
Nàng nghĩ đến tấm thảm bằng vải coton đan, xếp xó ở tầng gác trên cùng, nàng sẽ lấy nó xuống để trải cạnh lò sưởi, như vậy, khi đến gần chiếc đivan, người ta sẽ thấy chiếc ghế bành đặt thật cân xứng cùng chiếc ghế ngồi sưởi mang từ thư phòng ra, tất cả sẽ tạo nên một góc ấm cúng cho căn bếp.
Bổng chốc, Jenni cảm thấy sôi nổi, hăng say. Nàng đi vào phòng khách, chụp lấy một phần những vật trang trí nhỏ cất vào tủ. Nàng say mê tháo gỡ những màn cửa bằng dentelle trong phòng khách và phòng ăn. Nàng cố gắng đẩy chiếc tràng kỷ rất nặng nề. Sau cùng, việc hoán chuyển khá rắc rối chiếc bàn bằng gỗ gụ cũng xong xuôi. Giờ đây, trông căn phòng thật sáng sủa và hấp dẫn. Jenni tiếp tục làm một vòng qua các căn phòng khác ở tầng trệt, đồng thời, ghi nhận những việc phải làm. Nàng nghĩ thầm, mỗi công việc đều có thời gian của nó.
Nàng xếp gọn tất cả những màn cửa và mang lên gác. Tấm thảm đan nằm trong góc. Nếu nàng không đem nó xuống được nàng sẽ gọi Joe giúp.
Nàng cố thủ kéo tấm thảm nhưng nó rất nặng. Lúc này, bâng quơ, nàng nhìn những vật dụng có trong căn gác. Một chiếc va li nhỏ bằng da màu xanh có những chữ cái C.B.K. làm nàng chú ý. Jenni lấy nó ra để xem. Không biết chiếc vali có khóa không? Một phút e dè đoạn, nàng bấm vào ổ khóa: chiếc nắp bật mở.
Ở ngăn trên của chiếc vali là những tờ tạp chí thời trang, lọ kem xoa mặt, đồ trang điểm, những bánh xà phòng thơm mùi thông. Ngoài ra, còn có một cuốn sổ tay bìa bằng da, trên bìa có ghi ngày cách đây hai mươi lăm năm. Jenni lần giở các tờ giấy bên trong cuốn sổ, có những dòng chữ: ngày 2 tháng Giêng, mười giờ, họp hội đồng thầy cô giáo của Erich; 8 tháng Giêng, dùng cơm tối với Luke Garrett, ông bà Meier, ông bà Behrend; 10 tháng Giêng, trả sách cho thư viện. Jenni lật nhảy trang. Ngày 2 tháng Mai, xữ tạm lúc 9 giờ. Phải chăng đây là phiên tòa ly dị? 22 tháng Mai, đặt mua một cây gậy chơi khúc côn cầu cho Erich. Ghi chép cuối cùng, ngày 8 tháng Ba: sinh nhật của Erich. Chữ viết bằng mực xanh. Đoạn nàng thấy nét chữ đuợc ghi thêm bằng màu mực khác: 19 giờ chuyến bay Northwest 241- Minneapolis- San Francisco. Ở đây còn có một vé máy bay chưa sử dụng, chỉ một chuyến đi, được cài bằng đinh bấm vào cuốn sổ và một bưc thư ngắn phía cuối trang.
Tên người gởi đuợc in trên lá thư: EVERETT BONARDI. Jenni nghĩ, hẳn đây là thân phụ của Caroline - Nàng vội vả đọc những chữ viết không đều nhau:
"Caroline thuơng yêu. Cha mẹ rất đỗi ngạc nhiên khi biết rằng con đã bỏ John. Cha mẹ vô cùng lo lắng về cháu Erich, nhưng sau khi đã đọc thư của con, cha mẹ nghĩ rằng, tốt hơn, nên để Erich lại cho cha nó nuôi. Cha mẹ không có ý kiến gì về những việc thật sự đã xảy ra. sức khỏe của cha mẹ cũng hơi kém, cha mẹ nóng lòng chờ đợi con về. Hôn con thắm thiết".
Jenni gấp lá thư lại, để vào trong cuốn sổ tay và, đóng nắp chiếc vali nhỏ lại. Nàng thầm nghĩ, ông Everett Bonardi muốn nói đến điều gì khi viết, "Cha mẹ không có ý kiến gì về những việc đã thật sụ xảy ra?"
o O o
Jenni chậm rải buớc xuống căn gác. Nàng đến phòng các con, Beth và Tina vẫn còn ngủ. Nàng âu yếm nhìn chúng và bỗng cảm thấy miệng mình khô đắng. Trên nền gối là những lọn tóc màu nâu đỏ. Ở đó, có một bánh xà phòng nhỏ hình tròn. Mùi thông thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không gian. Bỗng một giọng nói tưởng chừng như ai đó thì thầm bên tai nàng "Hai đứa bé quá đẹp nhỉ?. Quá sững sờ không kịp la lên, Jenni đứng như chết trân tại chỗ. Một bàn tay ốm yếu, xuơng xẩu ôm lấy hông nàng cùng với lời thốt lên: "Ôi! Caroline!". Jenni trông thấy bà Rooney với đôi mắt mơ hồ và ẩm ướt. Bà Rooney nói tiếp: "Chúng ta yêu chúng biết bao! Phải không cô? "
o O o
Sau cùng, Jenni cũng dẫn được Rooney ra khỏi phòng đễ không làm thức giấc lủ trẻ. Bà Rooney không chống đối nhưng vẫn không rời vòng tay ôm Jenni. Họ chậm rải đi xuống cầu thang.
Jenni nói cố giữ giọng tự nhiên:
- Bà dùng tách trà nhé!
Jenni thầm nghĩ, Bà Rooney đã vào đây bằng cách nào? Hay bà ta đã có một chiếc chìa khóa riêng của ngôi nhà? Rooney im lặng ngồi uống trà, mắt không rời nhìn ra cửa sổ.
Một lúc sau, bà nói:
- Arden rất thích những khu rừng này. Đuơng nhiên, nó biết rằng nó không nên vượt quá hàng rào này, nhưng nó luôn luôn trèo lên cây. Nó rất thích đứng trên cây cao này.
Rồi, trỏ ngón tay vào một cây sồi lớn, bà nói tiếp: "Nó rất thích đứng trên cây cao này đễ quan sát các con chim. Hẳn là tôi đã nói với bà rằng Arden trong một năm đã từng làm đoàn trưởng hướng đạo". - Giọng nói bà ta dịu lại, đôi mắt bớt vẻ bối rối khi bà nhìn Jenni và ngạc nhiên hỏi: "À hẳn không phải là bà Caroline?"
- Không, tôi là Jenni.
Rooney thở dài nói:
- Tôi rất tiếc, tôi đã lẫn lộn. Tôi lại lên cơn khủng hoảng nữa rồi! Tôi nghĩ rằng tôi đến làm việc trể giờ vì tôi thức dậy muộn. Bà Caroline thì không nói gì nhưng, ông John Krueger hay bắt bẻ về giờ giấc.
- Vậy bà đã có chìa khóa nhà này? - Jenni hỏi.
- Vâng, tôi có, nhưng đã đễ quên nó ở nhà. Cửa ở đây không đóng. Nhưng...tôi nào còn giữ nó nữa chứ?
Jenni biết chắc là cửa nhà bếp đã khóa, tuy vậy, nàng không muốn bắt bẻ bà Rooney.
Rooney nói tiếp:
- Tôi lên làm giường cho bà và các cháu. Nhưng các giường đã làm xong và rồi, tôi thấy bà Caroline, Ồ không, tôi muốn nói là tôi đã trông thấy bà.
- Và bà đã để những bánh xà phòng thông trên gối mấy đứa nhỏ?
- Ồ! Không, Caroline đã làm như thế. Chính bà ta thích mùi thơm đó!
Jenni thấy vô vọng trước tình trạng của bà Rooney. Bà ta quá hoảng loạn để phân biệt giữa hoang tưởng và thực tế. Nàng nói:
- Rooney à, bà không bao giờ đến nhà thờ hoặc tham dự những buổi hội họp sao? Ở đây bà có bạn bè gì không?
Rooney lắc đầu:
- Khi còn Arden, tôi thường đã tham dự những sinh hoạt của trường cháu, các buổi hội họp của hướng đạo, kịch nghệ và hòa nhạc. Bây giờ thì hết rồi!
Ánh mắt của Rooney bỗng chốc ngời sáng. Bà có vẻ sợ sệt khi nói: "Có lẽ, tôi không nên ở đây, Erich sẽ không bằng lòng. Đừng nói lại với Clyde nhé! Hứa với tôi là bà không nói với ông đi!"
- Đừng sợ gi cả! Tôi sẽ không nói với ông ta.
- Bà thật giống Caroline, xinh dẹp, hiền dịu, tử tế. Tôi hy vọng sẽ không có việc gi xảy ra với bà. Điều đó hẳn quá buồn! Đến lúc cuối đời, Caroline đã quá nôn nóng để dứt áo ra đi. Bà ấy luôn nói: "Rooney, tôi linh cảm có một điều rất khủng khiếp sắp xảy đến với tôi nhưng tôi chẳng thể làm gì được". - Rooney đứng lên và ra về.
Jenni hỏi:
- Bà không mặc áo choàng sao? Hãy đợi một lát. - Jenni lấy trong tủ ngăn ra chiếc áo choàng có lớp lót bông của nàng - "Bà hãy mặc áo này vào đi kẻo lạnh! Nhớ cài nút cổ áo cho kín, ngoài trời lạnh lắm!"
Jenni nhớ đến ngày nào, khi Erich cùng nàng dùng bữa trưa tại nhà hàng Russian Tea Room, Erich cũng chăm sóc cho nàng và nói những lời như vậy. Thế mà đã gần hai tháng rồi ư?
Rooney lưỡng lự nhìn quanh căn bếp:
- Tôi sẽ giúp bà đặt lại chiếc bàn cho đúng chỗ cũ của nó trưóc khi Erich về nhé?
- Tôi không có ý định đưa nó về chỗ cũ. Tốt hơn nên để nó như thế.
- Trước đây đã có lần Caroline cũng đặt chiếc bàn cạnh cửa sổ nhưng, John nói rằng Caroline muốn gây sự chú ý đối với những người trong nông trang.
- Rồi bà Caroline trả lời ra sao?
- Không, bà ấy không nói gì. Caroline lặng lẽ khoác chiếc áo choàng xanh vào và, ra ngồi trên chiếc xích đu ngoài hàng hiên, y hệt như trên bức tranh đã vẽ bà ấy. Ngày ấy, bà Caroline nói với tôi rằng bà rất thích đến ngồi ở hàng hiên để nhìn về huớng tây, nơi có song thân của bà đang sống vì bà Caroline nhớ họ lắm.
- Bộ bà ấy không hề về thăm họ sao?
- Không bao giờ. Nhưng Caroline cũng thích nông trang. Bà ấy là dân thành phố thế mà luôn nói rằng "Rooney, xứ này xinh đẹp quá, tôi rất mê nó!"
- Vậy mà bà Caroline muốn bỏ ra đi.
- Đã có chuyện gì đó đã xảy ra và bà nghĩ rằng tốt hơn là nên ra đi.
- Chuyện gi thế?
- Tôi không biết,- Rooney cúi nhìn chiếc áo và nói: - Chiếc áo choàng này đẹp quá, tôi rất thích nó!
Jenni nói:
- Tôi tặng bà đấy! Tôi chỉ mặc chiếc áo đó có một lần từ khi mới đến đây.
- Nếu vậy, tôi có thể may áo đầm cho các cháu được chứ?
- Đương nhiên! Và, này Rooney, tôi muốn làm bạn với bà!
Jenni đứng một lúc trên thềm nhà bếp, nhìn theo chiếc bóng nhỏ, được ủ ấm, còng lưng ra đi trong gió lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.