Chương 28
Mary Higgins Clark
23/11/2016
Erich hẹn sẽ về ngày 3 tháng Sáu. Vào buổi chiều ngày 2, chàng gọi điện cho nàng: "Jenni à,
anh đau khổ quá. Em yêu. Ước chi anh có thể hy sinh tất cả để đừng thấy
em day dứt như thế!"
Nàng thầm nghĩ, hẳn Mark nói có lý. Những lời bàn tán rồi cũng sẽ chấm dứt. Ước chi nàng có thể bám víu với cái ý nghĩ đó để thấy rằng mọi việc rồi sẽ ổn.
Ở đầu dây bên kia, Erich hỏi:
- Jenni à, em có khỏe không?
- Cũng đỡ rồi anh ạ.
- Em ăn được nhiều không?
- Em sẽ cố gắng ăn. Cuộc triển lãm thế nào anh?
- Rất tốt đẹp. Fondation Gramercy đã mua ba bức sơn dầu rất đuợc giá. Các nhà phê bình nghệ thuật đã dành cho anh những lời rất tốt.
- Em rất mừng, anh sẽ về lúc mấy giờ?
- Anh sẽ xuống sân bay lúc mười một giờ và về đến nhà vào khoảng 2 giờ trưa. Anh yêu em Jenni.
o O o
Chiều hôm đó, nàng thấy căn phòng ngủ của mình trông bớt vẻ buồn bả. Nàng thầm nhủ, nào mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Sau bao tuần lễ, đêm đó nàng được ngon giấc.
Sáng hôm sau, khi Jenni đang dùng điểm tâm với Beth và Tina thì tiếng ầm ĩ vọng lại, thứ tiếng hí man rợ lẫn với tiếng thét đau đớn khủng khiếp.
Beth nhảy xuống ghế và chạy ào ra cửa.
- Mẹ!.
Jenni ra lệnh:
- Con hãy ở yên.
Nàng vội vã đi về hướng chuồng ngựa nơi có tiếng la. Nàng thấy Clyde, tay cầm súng đang chạy ra khỏi văn phòng.
Ông ta nói:
- Đừng đến gần chuồng ngựa. Bà Erich, đừng đến gần.
Biết tiếng gào thét của Joe, nàng làm ngơ trước lời cản
ngăn của Clyde. Trong chuồng ngựa, Joe đang thu mình vào bức tường, tuyệt vọng né tránh hàng loạt cú đá của chú ngựa Baron đang dựng đứng trên đôi chân sau, giương đôi mắt lồi và tung đôi vó sắc trên không. Máu tuôn xối xả trên đầu Joe. Một cánh tay của anh ta đã xuội lơ một bên. Jenni trông thấy Joe ngả sụm xuống sàn; và đôi vó của con Baron đang nện trên ngực anh.
Nàng nức nở cầu khẩn:
- Ôi! Chúa ôi! Chúa.
Rồi nàng bị đẩy sang một bên, trong khi có tiếng hét lớn của Clyde:
- Joe, hãy né sang một bên bên, tôi bắn đây. Clyde nổ súng khi con ngựa đang chồm lên lần nữa. Một tiếng nổ chát chúa cùng lúc với tiếng ngựa hí vang và Baron khựng sửng như một pho tượng rồi ngả vật trên rơm rạ.
Joe cố lê mình ép sát bức tường để tránh sức nặng của con vật ngả đè lên mình. Anh nằm bất động, thở hổn hển, đôi mắt mờ đục vì kinh hoảng, cánh tay khoèo lại trông thật thảm hại. Clyde vất cây súng xuống và chạy ào đến bên Joe.
Jenni hét lớn:
- Hãy để anh ta nằm yên! Gọi xe cứu thương. Nhanh lên!
Đi vòng qua xác con ngựa, Jenni quỳ xuống bên Joe, nàng ve vuốt vầng trán của anh, lau dòng máu đang chảy xuống mắt. Từ những cánh đồng lân cận, người ta chạy đến. Có tiếng nức nở của bà Maude Eckers: "Joe, Joe".
- Mẹ!
- Joe.
Xe cứu thương đến. Những nhân viên cấp cứu, mặc đồ trắng dạt mọi người sang một bên rồi đặt Joe lên cáng. Mắt Joe giờ đã nhắm kín và khuôn mặt trắng bệch. Giọng một người y tá nói nho nhỏ:
- Tôi nghĩ rằng anh ấy không qua khỏi.
Maude Eckers khóc khản tiếng.
Joe mở mắt, nhìn chăm chăm Jenni. Anh nói giọng bối rối và rõ ràng đến kỳ lạ: "Tôi sẽ không nói với ai về việc tôi thấy bà lên xe vào tối hôm ấy, tôi thề đấy!"
Maude Eckers quay lại nhìn nàng khi bà leo lên xe cứu thương theo con trai.
Bà ta quay lại, lớn tiếng nói với Jenni:
- Jenni Krueger, nếu con tôi chết là vì lỗi của bà. Chết tiệt cái ngày bà đến nơi đây! Chúa chúc dữ cho mọi người đàn bà trong gia đình Krueger vì những điều tệ hại mà họ đã gây nên cho gia đình tôi! Chúa sẽ nguyền rủa đứa con mà bà đang mang, dẫu đó là con của ông nào!
Xe cứu thương vội vã lăn bánh và tiếng còi hụ xóa tan sự êm ả của một buổi sáng mùa hè.
o O o
Vài tiếng đồng hồ sau đó, Erich về đến nhà. Chàng đã thuê một chiếc máy bay riêng để mời một chuyên gia phẫu thuật cùng các y tá của bệnh viện Mayo đến nhà. Rồi, chàng đi đến chuồng ngựa, ngồi xổm bên Baron, lấy tay vỗ nhẹ cái đầu xinh đẹp mượt mà của con vật đã chết.
Mark đã đưa đi phân tích mẫu phần ăn của Baron. Kết quả là có chất strychine trộn lẫn trong lúa mạch.
Vào xế chiều, ông cảnh sát trưởng Gunderson đến và đậu chiếc xe ở ngõ vào nông trang - vẫn là chiếc xe cảnh sát mà giờ đây đã thành quen thuộc.
Ông hỏi Jenni:
- Thưa bà Erich, một số người đã nghe Joe thề rằng anh ta sẽ không nói với ai là anh đã thấy bà lên xe vào tối hôm ấy. Joe nói như thế nghĩa là gì?
- Tôi không hiểu câu nói của anh ta..
- Bà Erich à, cách đây vài hôm thì bà đã có mặt tại chuồng ngựa khi bác sĩ Garrett quở trách Joe vì đã để thuốc chuột bừa bãi gần kho lúa mạch. Hẳn bà đã biết chất độc đó có thể gây hại cho Baron và bà cũng đã nghe bác sĩ Garrett cảnh báo cho Joe là chất strychine sẽ làm cho con ngựa phát điên?
- Bác sĩ Garrett đã kế cho ông?
- Ông ta nói với tôi rằng Joe rất cẩu thả trong việc sử dụng thuốc diệt chuột và anh ta đã rầy la cho anh ta một trận truớc mặt ông Erich và bà.
- Ông muốn ám chỉ điều gì nữa thế?
- Thưa bà Erich, tôi không ám chỉ điều gì cả. Joe đã xác
nhận rằng anh ta đã trộn hai cái chậu vào nhau, nhưng tôi không tin. Chẳng ai tin điều đó.
- Thưa ông, liệu Joe có qua khỏi?
- Còn quá sớm để nói. Nhưng nếu có sống chăng nữa, thì cần phải rất lâu mới hồi phục. Joe đang trong giai đoạn cấp cứu, nếu trong ba ngày nữa anh qua khỏi, thì sẽ được đem đến bệnh viện Mayo để điều trị.
Trước khi quay gót ra về, ông cảnh sát trưởng nói:
- Có lẽ đúng như mẹ Joe đã nói, hẳn ở đó Joe sẽ được an toàn hơn.
Nàng thầm nghĩ, hẳn Mark nói có lý. Những lời bàn tán rồi cũng sẽ chấm dứt. Ước chi nàng có thể bám víu với cái ý nghĩ đó để thấy rằng mọi việc rồi sẽ ổn.
Ở đầu dây bên kia, Erich hỏi:
- Jenni à, em có khỏe không?
- Cũng đỡ rồi anh ạ.
- Em ăn được nhiều không?
- Em sẽ cố gắng ăn. Cuộc triển lãm thế nào anh?
- Rất tốt đẹp. Fondation Gramercy đã mua ba bức sơn dầu rất đuợc giá. Các nhà phê bình nghệ thuật đã dành cho anh những lời rất tốt.
- Em rất mừng, anh sẽ về lúc mấy giờ?
- Anh sẽ xuống sân bay lúc mười một giờ và về đến nhà vào khoảng 2 giờ trưa. Anh yêu em Jenni.
o O o
Chiều hôm đó, nàng thấy căn phòng ngủ của mình trông bớt vẻ buồn bả. Nàng thầm nhủ, nào mọi việc sẽ tốt đẹp thôi. Sau bao tuần lễ, đêm đó nàng được ngon giấc.
Sáng hôm sau, khi Jenni đang dùng điểm tâm với Beth và Tina thì tiếng ầm ĩ vọng lại, thứ tiếng hí man rợ lẫn với tiếng thét đau đớn khủng khiếp.
Beth nhảy xuống ghế và chạy ào ra cửa.
- Mẹ!.
Jenni ra lệnh:
- Con hãy ở yên.
Nàng vội vã đi về hướng chuồng ngựa nơi có tiếng la. Nàng thấy Clyde, tay cầm súng đang chạy ra khỏi văn phòng.
Ông ta nói:
- Đừng đến gần chuồng ngựa. Bà Erich, đừng đến gần.
Biết tiếng gào thét của Joe, nàng làm ngơ trước lời cản
ngăn của Clyde. Trong chuồng ngựa, Joe đang thu mình vào bức tường, tuyệt vọng né tránh hàng loạt cú đá của chú ngựa Baron đang dựng đứng trên đôi chân sau, giương đôi mắt lồi và tung đôi vó sắc trên không. Máu tuôn xối xả trên đầu Joe. Một cánh tay của anh ta đã xuội lơ một bên. Jenni trông thấy Joe ngả sụm xuống sàn; và đôi vó của con Baron đang nện trên ngực anh.
Nàng nức nở cầu khẩn:
- Ôi! Chúa ôi! Chúa.
Rồi nàng bị đẩy sang một bên, trong khi có tiếng hét lớn của Clyde:
- Joe, hãy né sang một bên bên, tôi bắn đây. Clyde nổ súng khi con ngựa đang chồm lên lần nữa. Một tiếng nổ chát chúa cùng lúc với tiếng ngựa hí vang và Baron khựng sửng như một pho tượng rồi ngả vật trên rơm rạ.
Joe cố lê mình ép sát bức tường để tránh sức nặng của con vật ngả đè lên mình. Anh nằm bất động, thở hổn hển, đôi mắt mờ đục vì kinh hoảng, cánh tay khoèo lại trông thật thảm hại. Clyde vất cây súng xuống và chạy ào đến bên Joe.
Jenni hét lớn:
- Hãy để anh ta nằm yên! Gọi xe cứu thương. Nhanh lên!
Đi vòng qua xác con ngựa, Jenni quỳ xuống bên Joe, nàng ve vuốt vầng trán của anh, lau dòng máu đang chảy xuống mắt. Từ những cánh đồng lân cận, người ta chạy đến. Có tiếng nức nở của bà Maude Eckers: "Joe, Joe".
- Mẹ!
- Joe.
Xe cứu thương đến. Những nhân viên cấp cứu, mặc đồ trắng dạt mọi người sang một bên rồi đặt Joe lên cáng. Mắt Joe giờ đã nhắm kín và khuôn mặt trắng bệch. Giọng một người y tá nói nho nhỏ:
- Tôi nghĩ rằng anh ấy không qua khỏi.
Maude Eckers khóc khản tiếng.
Joe mở mắt, nhìn chăm chăm Jenni. Anh nói giọng bối rối và rõ ràng đến kỳ lạ: "Tôi sẽ không nói với ai về việc tôi thấy bà lên xe vào tối hôm ấy, tôi thề đấy!"
Maude Eckers quay lại nhìn nàng khi bà leo lên xe cứu thương theo con trai.
Bà ta quay lại, lớn tiếng nói với Jenni:
- Jenni Krueger, nếu con tôi chết là vì lỗi của bà. Chết tiệt cái ngày bà đến nơi đây! Chúa chúc dữ cho mọi người đàn bà trong gia đình Krueger vì những điều tệ hại mà họ đã gây nên cho gia đình tôi! Chúa sẽ nguyền rủa đứa con mà bà đang mang, dẫu đó là con của ông nào!
Xe cứu thương vội vã lăn bánh và tiếng còi hụ xóa tan sự êm ả của một buổi sáng mùa hè.
o O o
Vài tiếng đồng hồ sau đó, Erich về đến nhà. Chàng đã thuê một chiếc máy bay riêng để mời một chuyên gia phẫu thuật cùng các y tá của bệnh viện Mayo đến nhà. Rồi, chàng đi đến chuồng ngựa, ngồi xổm bên Baron, lấy tay vỗ nhẹ cái đầu xinh đẹp mượt mà của con vật đã chết.
Mark đã đưa đi phân tích mẫu phần ăn của Baron. Kết quả là có chất strychine trộn lẫn trong lúa mạch.
Vào xế chiều, ông cảnh sát trưởng Gunderson đến và đậu chiếc xe ở ngõ vào nông trang - vẫn là chiếc xe cảnh sát mà giờ đây đã thành quen thuộc.
Ông hỏi Jenni:
- Thưa bà Erich, một số người đã nghe Joe thề rằng anh ta sẽ không nói với ai là anh đã thấy bà lên xe vào tối hôm ấy. Joe nói như thế nghĩa là gì?
- Tôi không hiểu câu nói của anh ta..
- Bà Erich à, cách đây vài hôm thì bà đã có mặt tại chuồng ngựa khi bác sĩ Garrett quở trách Joe vì đã để thuốc chuột bừa bãi gần kho lúa mạch. Hẳn bà đã biết chất độc đó có thể gây hại cho Baron và bà cũng đã nghe bác sĩ Garrett cảnh báo cho Joe là chất strychine sẽ làm cho con ngựa phát điên?
- Bác sĩ Garrett đã kế cho ông?
- Ông ta nói với tôi rằng Joe rất cẩu thả trong việc sử dụng thuốc diệt chuột và anh ta đã rầy la cho anh ta một trận truớc mặt ông Erich và bà.
- Ông muốn ám chỉ điều gì nữa thế?
- Thưa bà Erich, tôi không ám chỉ điều gì cả. Joe đã xác
nhận rằng anh ta đã trộn hai cái chậu vào nhau, nhưng tôi không tin. Chẳng ai tin điều đó.
- Thưa ông, liệu Joe có qua khỏi?
- Còn quá sớm để nói. Nhưng nếu có sống chăng nữa, thì cần phải rất lâu mới hồi phục. Joe đang trong giai đoạn cấp cứu, nếu trong ba ngày nữa anh qua khỏi, thì sẽ được đem đến bệnh viện Mayo để điều trị.
Trước khi quay gót ra về, ông cảnh sát trưởng nói:
- Có lẽ đúng như mẹ Joe đã nói, hẳn ở đó Joe sẽ được an toàn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.