Chương 30
Mary Higgins Clark
23/11/2016
Bình thản nằm dài
trên giường, Jenni nhẩm tính khoảng thời gian trôi qua giữa những cơn co thắt, chúng kéo dài trong suốt hai tiếng, cách khoảng mỗi mười phút và
rồi bỗng chốc chúng kề cận nhau hơn, mỗi một năm phút. Jenni dịu dàng ve vuốt cái bụng bầu. Nàng thầm nghĩ, thế là ta sắp sinh con! Nàng nhớ lại trong lần khám thai sau cùng, bác sĩ Elmendorf đã tỏ ra hài lòng.
Ông ta nói:
- Em bé cân nặng khoảng năm li-vrơ. Tôi mong em bé được nặng hơn chút đĩnh, nhưng như thế cũng tạm được. Thật ra, tôi nghĩ bà sẽ sinh sớm". - Sau khi cho nàng siêu âm, ông cho biết thêm: - "Bà Erich, bà sẽ sinh bé trai".
Nghĩ đến đó, nàng đứng dậy và đi ra hành lang đê báo cho Erich biết về sự chuyển bụng nhưng phòng của chàng đã đóng cửa. Jenni chưa bao giờ vào trong ấy, rụt rè gõ cửa, nàng nhẹ nhàng gọi:
- Erich à!
Không có tiếng trả lời. Nàng thầm nghĩ, phải chăng trong đêm chàng đã đến căn nhà gỗ, dạo này, chàng đã vẽ trở lại và luôn về nhà để ăn tối và ngay cả khi trở lại căn nhà gỗ sau đó thì chàng cũng không ở qua đêm.
Nàng nhớ rằng mình đã nói cho Erich nghe về chuyện
cái bức vách ngăn giữa phòng ngủ lúc trước của chàng và phòng ngủ chính, lúc đó chàng đã đáp: "Chà, anh đã hoàn toàn quên những chuyện đó. Tại sao em cứ thắc mắc với cái chuyện có ai đó đã mở nó ra? Anh biết chắc rằng chỉ có Rooney là người mặc sức ra vào ngôi nhà này; anh đã dặn em rằng đừng thân thiết với bà ta". - Nàng không dám kể cho chàng nghe việc Ronney tin đã trông thấy bà Caroline.
Nàng mở cửa phòng Erich rồi bật đèn. Khăn trải giường vẫn y nguyên. Erich không có ở đó.
Jenni thấy mình cần phải đi bệnh viện. Lúc này là bốn giờ sáng và tại nông trang này chẳng ai thức giấc trước bảy
giờ. Trừ khi …
Bằng đôi chân trần, Jenni rón rén đi qua hành lang, qua những dãy phòng kín cửa. Nàng biết Erich không bao giờ
ngủ trông bất cứ căn phòng nào ở đây nhoại trừ…
Jenni mở nhẹ cánn cửa phòng mà Erich đã sống hồi còn
bé. Ánh trăng lấp lánh trên chiếc cúp của đội thiếu niên
bóng chày. Cạnn giường là một chiếc nôi với lụa vàng và
voan trắng mới tinh.
Trên chiếc giường với khăn trải đã nhầu, Erich nằm co ro trông tư thế thai nhi, tư thế mà chàng luôn yêu thích, bàn tay chàng đặt lên cái nôi như ôm lấy nó mà ngủ. Jenni bỗng nhớ đến lời nói của Rooney; " Tôi tương chừng như còn thấy bà Caroline đang ru đứa bé trai trong chiếc nồi này. Tôi thường nói với Erich rằng hẳn là ông ta gặp may khi có một bà mẹ kiên nhẫn như thế.!"
Chạm vào vai chàng, Jenni gọi nhỏ:
- Erich…
Chàng đột ngột mở mắt và bật dậy:
- Chuyện gì thế, Jenni?
- Em đang chuyển bụng, hẳn phái đến bệnh viện thôi!
Vội vã ra khỏi giường, chàng ôm nàng và nói:
- Một điều gì đó khiến anh đêm nay đến nơi đây, để được gần em. Trong khi ngủ thiếp đi anh đã nghĩ thật tuyệt vời biết bao khi được thấy con trai của chúng ta nằm trong chiếc nôi này.
Đã nhiều tuần qua, chàng không gần nàng và nàng nhận thấy cần chàng ôm ấp biết mấy. Nàng ve vuốt khuôn mặt chàng, trong bóng tối, nàng cảm thấy những ngón tay mình luớt nhẹ trên đường nét của đôi má, cặp mi mềm dịu của chàng.
Nàng rùng minh.
Thấy thế, Erich hỏi:
- Gì thế, em yêu? Em không được khỏe ư?
Thở dài, nàng nói:
- Chẳng hiểu sao nửa, em bổng nhiên thấy sợ.Tưởng chừng như em đang có đứa con đầu lòng. Phải thế không anh?
o O o
Ngọn đèn trần trong phòng sinh quá sáng làm Jenni lóa mắt. nàng ngất đi từng lúc. Erich mặc bộ đồ trắng và đeo khẩu trang như một người thầy thuốc đang đứng bên cạnh và không rời mắt khỏi nàng. Nàng thầm nghĩ, tại sao Erich lại chăm chú nhìn nàng đến thế?
Nàng cảm thấy, một cái rùng mình của cơn đau sau cùng. Bác sĩ Elmendorf nhắc lên một thân hình bé bỏng mềm nhũn. Mọi người hướng mắt về phía đứa bé. có tiếng ai đó nói lớn: "Oxy".
Đứa bé cần phải sống!
Jenni muốn thốt lên: "Hãy trao nó cho tôi", nhưng không nói nên lời.
Nàng nghe tiếng nói căng thẳng và lo lắng của Erich:
"Đưa nó cho tôi xem nào". Sau đó là tiếng thầm thì thất
vọng. "Nó có mái tóc màu nâu đỏ! giống mấy đứa con gái".
Lần này, khi nàng mở mắt, căn phòng đã chìm trong
bóng tối. Cạnh giường nàng có một nữ y tá đang ngồi.
Jenni nói:
- Bé đâu?
Bằng giọng bình thản, cô y tá nói:
- Thưa bà, mọi việc đã ổn… Em bé chỉ, hơi yếu một chút thôi, Bà hãy gắng tĩnh duỡng đi.
- Chồng tôi đâu?
- Ông ấy về nhà rồi.
Nàng cố nhớ lại những lời mà Erich đã nói trong phòng sinh
nhưng không tài nào. Nàng bồng bềnh trong cơn mê - tỉnh.
Trong buổi sáng, một thầy thuốc khoa nhi đến phòng nàng.
Ông bác sĩ nói:
- Tôi là bác sĩ Bovich. Phổi của cháu chưa được phát triển đúng mức, có vài vấn đề khó khăn nhưng chúng tôi cũng sẽ giải quyết được, bà hãy yên tâm. Tuy vậy, vì bà đã khai là ngươi đạo Công giáo nên tôí thấy việc cho bé rửa tội vào tối hôm qua là điều rất tốt.
- Bộ con tôi yếu lắm ả? Tôi muốn nhìn thấy nó.
- Lát nữa, bà có thể đến khu tiệt trùng để nhìn cháu, Bé
đang còn thở oxy. Kevin là một em bé xinh đẹp. Bà Krueger à!
Jenni thốt lên
- Kevin!
- Vâng. Trước khi rửa tội, linh mục đã hỏi chồng bà tên cháu thì ông ta nói tên là Kevin. Thưa bà tên cháu là Kevin MacPartland Krueger phải không ạ?
Tay ôm bó hồng lớn đỏ thắm, Erich bước vào phòng và nói ngay:
- Jenni, Jenni à, họ nói con chúng ta sẽ qua khỏi, bé sẽ lành mạnh. Khi về đến nhà, anh đã khóc suốt đêm, nghĩ rằng không còn chút hy vọng nào.
- Tại sao anh nói với họ con tên là Kevin MacPartland?
- Em yêu, họ nói rằng con chỉ còn sống thêm ít giờ thôi, anh thì chỉ muốn dành cái tên Erich cho đứa con trai sống khỏe mạnh, nên lúc đó chợt xuất hiện cái tên Kevin và anh nghĩ như thế sẽ làm em vui thích.
- Erich à, hãy đổi cái tên đó đi anh!
- Hẳn nhiên, em yêu. Con sẽ mang tên Erich Krueger trên giấy khai sinh của nó.
Trong thời gian nằm viện, Jenni đã cố gắng tinh dưỡng để lấy lại sức. Sau bốn ngày, người ta đã đưa bé ra khỏi lồng oxy và nàng có thể ẵm con trên tay. Đứa bé quá mong manh. Tình âu yếm lai láng trong lòng khi nàng nhìn đến chiếc miệng bé xíu nút sữa. Nàng chưa từng nuôi Beth và Tina bằng sữa mẹ vì lúc đó nàng bận đi làm, nhưng đối với đứa bé này, nàng quyết tâm tận dụng thời gian cùng tâm huyết để lo cho con.
Năm ngày sau khi sinh, Jenni rời bệnh viện. Trong ba tuần kế tiếp, nàng dành thời gian lui tới bệnh viện để nuôi con. Đôi khi Erich chở nàng đi, đôi khi nàng lái xe đi một mình.
Erich đã nói với nàng:
- Anh sẽ làm hết mình cho đứa bé, em yêu.
Sau ngày lễ Tạ ơn, bệnh viện cho phép Jenni mang đứa bé về nhà. Nàng ôm lấy thân hình bé nhỏ của con, dịu dàng thay áo cho bé. Nàng mặc cho bé một chiếc áo sơ mi vải có bông hoa nhỏ, một bộ đồ áo liền quần và đội cho bé một chiếc nón len màu xanh, nàng bọc bé trong chiếc chăn nhỏ và đặt bé vào chiếc giỏ mây như một tổ chim đuợc tô điểm ren tua và nệm bằng satanh.
Bên ngoài trời rất rét, tuyết không ngừng rơi trong tháng mười một. Gíó hú trong lùm-cây, không ngớt lay động những cành cây trơ trụi. Những cuộn khói liên tục dâng lên từ ngôi nhà và văn phòng, từ nông trại của Clyde và Rooney gần phía nghĩa trang.
Mark và Emily đến thăm đứa bé.
Emily thốt lên:
- Đứa bé thật kháu khỉnh!
Erich cho mọi người xem ảnh của cháu.
Jenni nói nho nhỏ:
- Cám ơn cô đã tặng hoa, ông bà cụ cũng biếu tôi một bó hoa rất đẹp. Tôi đã điện để cám ơn bà cụ nhưng mà không gặp. Có lẽ bà cụ đã vắng nhà.
Nàng đã cân nhắc khi nói lên chữ "có lẽ". Jenni tin chắc rằng bà Hanover đã có nhà khi nàng gọi điện đến.
Emily vui vẻ nói:
- Cha mẹ tôi rất lấy làm mừng cho bà... và dĩ nhiên cho cả Erich, tôi chỉ mong điều đó sẽ gợi cho ai đó một ý nghĩ...
Nói xong, cô ta nhìn Mark và cười.
Anh ta mỉm cười đáp lại.
Jermi thầm nghĩ, hẳn Emily rất tự tin khi nói lên điều đó.
Cố giữ thái độ điềm tĩnh, Jenni nói với Mark:
- Này, Anh nghĩ sao về con trai tôi? Liệu cháu có thể đạt được giải thưởng trong cuộc thi bé đẹp của hạt chúng ta không?
Mark đáp:
- Đương nhiên thôi.
Jenni nghe thấy trong âm giọng của Mark một điều gì đó. Phải chàng sự lo sợ? Sự thương xót? Phải chăng cũng như nàng anh đã ưu tư trước vẻ quá ốm yếu của đứa bé?
Nàng tin chắc điều đó.
Rooney đã chứng tỏ mình là một y tá thành thạo, điều mà bà ưa thích hơn cả là cho bé bú dặm thêm sau khi đã bú sữa mẹ, hoặc bà ta đọc truyện cho các bé gái nghe khi em bé đã ngủ.
Jenni rất hài lòng có được sự giúp đỡ của Rooney, như vậy, tình trạng của đứa bé vẫn làm nàng ưu tư, cháu quá xanh xao và ngủ quá nhiều. Dạo này, bé bắt đầu biết nhìn, hẳn mắt bé sẽ lớn và có màu hạt dẻ của đôi mắt Erich, nhưng lúc này, thì nó vẫn là màu xanh biếc.
Nàng nói với Erich:
- Em tin chắc là trong đôi mắt con có những chấm màu xanh lục. Theo em nghĩ thì đôi mắt thằng bé sẽ trông giống đôi mắt của mẹ anh, Erich, anh hài lòng chứ?
- Rất hài lòng.
Erich chuyển chiếc giường rộng kiểu có tán về phía vách tường hướng nam, để mở vách ngăn giữa căn phòng chính
và căn phòng nhỏ, như thế, nàng có thể nghe mỗi tiếng động của con trong nôi.
Erich vẫn ngủ ở phòng của chàng.
Chàng nói:
- Jenni à, em vẫn cần phải nghỉ ngơi!
- Nếu được anh cùng ngủ chung phòng, em rất thích.
- Chưa được đâu em!
Nàng thầm nghĩ, thật ra, tự thâm tâm nàng cũng mong điều đó, bởi đầu óc nàng luôn bận rộn vì đứa bé, sau tháng đầu tiên, bé đã sụt mất một trăm tám mươi gam và vị bác sĩ nhi khoa đã tỏ vẻ lo âu, ông đã nói: "Chúng ta sẽ tăng lượng sữa bình cho bé, tôi e rằng sữa mẹ không đủ chất dinh dưỡng. Bà ăn uống có đầy đủ không? Hay có điều gì đã làm bà băn khoăn? Bà nên nhớ rằng người mẹ thoải mái giúp cho đứa con khỏe mạnh hơn".
Nàng cố gắng ăn uống thật nhiều và đầy đủ chất dinh dưỡng. Đứa bé bắt đầu ham hố bú mẹ rồi mệt lả và lăn ra ngủ. Nàng nói cho bác sĩ nghe điều ấy.
Bác sĩ nói:
- Thưa bà, bà nên đem cháu đi xét nghiệm.
Em bé phải ở lại ba ngày trong bệnh viện. Jenni ở phòng bên cạnh nhà nuôi trẻ.
Để an ủi nàng, Erich đã nói:
- Jenni à, em an tâm, ở nhà, anh sẽ lo cho mấy đứa con gái.
- Vâng, em biết. Erich.
Lúc này, nàng chỉ được thật sự sống khi ôm con trên tay.
Sau khi chuẩn đoán bác sĩ nói với nàng:
- Một trong những van tim của cháu bị hẹp, hẳn là sau
này phải giải phẩu cho bé, nhưng người ta không thể liều đẻ làm việc đó bây giờ.
Nàng nhớ lại lời nguyền rủa của Maude Eckers: "Chúa sẽ nguyền rủa trên đứa trẻ mà bà đang mang". - Jenni ôm chặt lấy đứa con mới sinh.
Jenni hỏi bác sĩ:
- Thưa bác sĩ, liệu con tôi có gặp nguy hiểm khi phải giải phẫu?
- Mọi cuộc giải phẫu đều nguy hiểm. Nhưng hầu hết các cháu nhỏ có thể vượt qua.
Một lần nữa nàng lại ôm con về nhà. Những sợi tóc tơ lúc mới sinh bắt đầu rụng và dần dần thay vào mớ tóc vàng ánh.
Nàng nói với Erich:
- Erich à, thằng bé sẽ có mái tóc giống anh!
- Anh nghĩ rằng nó sẽ tóc hung như hai chị nó.
Tháng Chạp đã đến. Mọi người chuẩn bị đón lễ Giáng sinh. Erich đặt một cây thông lớn trong góc, cạnh lò sưởi. Hai đứa bé giúp chàng trang hoàng cây thông. Ẵm con trên tay, Jenni ngồi nhìn họ lăng xăng nàng không muốn đặt con vào nôi và nàng thầm nghĩ như thế này thì con dễ ngủ hơn, nó có vẻ luôn bị lạnh, hẳn vì sự tuần hoàn của nó không được tốt.
Erich nhận xét:
- Anh thấy em chỉ lưu tâm đến thằng bé. Còn anh,Tina và Beth thì hình như bị em hoàn toàn bỏ rơi.
Erich dẫn các con gái đi ngắm ông già Noel ở Trung tâm thương mại trong vùng và mua quà cho chúng.
Luke đã trở lại nghỉ đông tại Minnesota, cùng Mark và Emily, ông đã đến thăm họ vào buổi chiều lễ Giáng sinh. Emily diện rất đẹp, cô ta khoe với nàng chiếc xắc tay bằng da đắt tiền là qua của Mark.
Emily nói:
- Chị thấy có đẹp không?
Jenni thầm nghĩ, phải chăng cô ta đang chờ một hôn lễ.
Luke muốn ẵm con nàng một lúc.
Jenni hãnh diện nói:
- Bé đã tăng thêm được hai trăm bốn mươi gam, phải thế không? Pitou?
Emily hỏi nàng.
- Bà vẫn gọi cháu là Pitou?
- Gọi như thế thì nghe cũng kỳ thật. Nhưng nếu gọi cháu là Erich thì có vẻ trịnh trọng quá khi cháu còn nhỏ thế này.
Nàng mỉm cười nhìn họ, Erich không nói năng gì. Ba người khách nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên. Nàng thầm nghĩ, dĩ nhiên họ đã đọc trong mục tin vui đăng trên báo về ngày sinh của con nàng, trong mục này em bé mang tên Kevin, nhưng sao Erich lại chưa giải thích cho họ?
Emily đánh tan sự im lặng bối rối giữa họ khi cúi xuống trên đứa bé sơ sinh, cô nhận xét:
- Tôi nghĩ rằng cháu có màu tóc giống các cháu gái nhỉ?
Jenni lại nở nụ cười:
- Ồ, tôi tin chắc rồi đây nó sẽ vàng giống tóc của Erich. Sáu tháng nữa thôi thì cháu bé sẽ là một Krueger thật sự với mái tóc xoăn. Rồi, ẳm lấy đứa bé từ tay Luke, nàng nói:
- Con sẽ giống bố như tạc chứ, Pitou!
Erich nhận xét:
- Đó là điều mà tôi đã dành nhiều thời gian để nói.
Sững sờ khi nghe Erich nói, nàng thầm nghĩ, không, chàng
không hề có ý cạnh khóe về điều đó! Nàng dò xét vẻ mặt của từng người: Emily trông rất là ngượng nghịu; Luke thì vẫn nhìn thẳng về phía trước; Mark có khuôn mặt lạnh lùng, nàng có cảm giác là anh ta đang nổi giận. Erich đang âu yếm cười với đứa bé.
Nàng biết chắc là Erich không đổi tên cho con trong giấy khai sinh của nó.
Lúc này, đứa bé bắt đầu rên khóc, thấy thế, nàng đứng lên và nói:
- Tội nghiệp cho con yêu của mẹ. - Xin lỗi, tôi cần phải... lo cho Kevin.
Sau khi con đã ngủ yên, Jenni vẫn ngồi bên chiếc nôi. Nàng nghe tiếng bước chân của Erich đi lên lầu cùng với hai đứa bé gái, có tiếng nói nhỏ nhẹ của chàng; "Các con đừng làm ồn kẻo em bé thức giấc, ba sẽ đi chào mẹ giùm các con. Hôm nay thật là một ngày lễ Noel vui vẻ? Phải không nào?
Nghe đến đó, Jenni thầm nghĩ, tôi không thể tiếp tục sống như thế này.
Cuối cùng nàng đi xuống nhà dưới. Erich đã cho lại những món quà vào hộp và bày biện chúng quanh cây Noel. Chàng đang mặc một chiếc áo vest nhưng mà nàng đã đặt mua ở cửa hiệu Dayton, màu xanh đậm thật hợp với chàng, nàng nhận thấy mọi màu sậm đều hạp với Erich…
Erich nói:
- Jenni à, anh rất sung sướng nhận được món quà của em. Mong rằng em cũng hài lòng với món quà của anh.
Erich đã tặng cho nàng một áo vest bằng lông vison trắng.
Không đợi nàng trả lời, Erich tiếp tục sắp xếp các món quà và nói:
- Hai đứa bé rất thích các món quà của chúng, còn đối với thằng bé còn quá nhỏ chưa biết thích gì, nhưng rồi đây nó có thể chơi với các con thú nhồi bông.
- Erich, anh cất đâu giấy khai sinh của con?
- Trong tập hồ sơ ở văn phòng, tại sao em hỏi thế?
- Tên con thật sự được ghi như thế nào?
- Tên nó là Kevin.
- Anh nói với em là anh đã thay cái tên đó rồi mà.
- Theo anh nghĩ, việc thay tên như thế là sai lầm lớn lao.
- Vì sao chứ.
- Jenni à, thiên hạ đã xầm xì quá nhiều về chúng ta vậy thì họ sẽ nghĩ sao khi chúng ta điều chỉnh tên con? Hẳn thì họ sẽ bàn tán thêm mười năm nữa! Đừng quên rằng chín tháng trước khi sinh đứa bé, chúng ta chưa kết hôn.
- Nhưng tại sao anh đặt tên cho con là Kevin?
- Jenni, anh đã giải thích cho em rồi mà. Như em biết đấy, lúc này, thiên hạ đã bớt bàn tán về chúng ta; ngay cả khi những người trong vùng nói về vụ tai nạn, họ không nhắc đến tên Kevin mà chỉ nói là người chồng trước của bà Jenni Krueger, cái gã đi theo bà ta đến Minnesota và lao xuống sông. Nhưng anh tin chắc một điều là giờ đây, nếu chúng ta điều chỉnh tên con, mọi người sẽ thắc mắc cho đến năm mươi năm nửa và như thế, họ sẽ nhớ đến cái tên Kevin MacPartland.
Jenni lo lắng hỏi:
- Erich à, còn lý do nào khác khiến anh không chỉnh tên con trên giấy khai sinh nữa không? Phải chăng là đứa bé bệnh nặng hơn là em nghĩ, hay là anh chỉ muốn dành tên họ của anh cho đứa bé khỏe mạnh? Nói cho em biết đi.Erich. Em van anh. Bác sĩ và anh đã giấu em điều gì?
Erich đến bên nàng, ánh mắt dịu dàng trìu mến:
- Bộ em không thấy sao, mọi việc sẻ ổn, đừng lo lắng nữa, Jenni, con khỏe mạnh lên từng ngày đấy!
Jenni nói lên một điều nữa đang làm nàng thắc mắc:
- Erich à, khi em còn ở trong phòng sinh, anh đã nói là thằng bé có mái tóc nâu đỏ giống hai bé gái.. Kevin cũng có mái tóc màu nâu đỏ. Này, Erich, nói cho em biết, phải chăng anh muốn ám chỉ rằng Kevin là cha của đứa bé? Anh không có quyền nghi như thế!
- Tại sao anh phải nghĩ như thế?
- Vì sự nhận xét của anh về màu tóc của con. - Rồi nàng nói tiếp giọng run rẩy - Rồi anh sẽ thấy, con sẽ giống anh như đúc, rồi tóc của con sẽ vàng óng cho anh xem. Vậy mà, ban chiều, khi khách khứa còn ở đây, anh đã có thái độ đè bỉu khi em nói rằng nó giống cha nó... Này Erich, không lẽ anh cho rằng Kevin là cha của đứa bé ư?
Nàng chăm chú nhìn chàng. Mái tóc vàng của chàng ánh lên màu hổ phách trên nền nhưng xanh. Lần đầu tiên nàng chú ý đến đôi mi và cặp mày của chàng sao mà đậm nét thế! Nàng nhớ lại những bức tranh trong lâu đài ở Venise. Trên đó mô tả những người của thế hệ quyền quý với khuôn mặt mỏng, dáng điệu ngạo nghễ, đôi mắt với nét nhìn coi thường thiên hạ. Lúc này, đôi mắt của Erich biểu lộ một ít vẻ khinh thường ấy.
Nàng thấy mặt chàng đanh lại khi nói:
- Này Jenni, khi nào em mới chấm dứt cái trò suy diễn sai lệch về những điều anh làm hoặc nói? Anh đã tỏ ra tử tế với em, anh đã đưa em và các con gái em ra khỏi căn hộ một phòng nghèo khổ, để đến sống trong ngôi nhà xinh đẹp này, đã cho em nữ trang, quần áo và mọi thứ xa hoa. Em đã có những gì em ao ước, vậy mà em đã lén lút hẹn hò với Kevin MacPartland và gây tai tiếng. Anh biết chắc rằng chuyện vợ chồng chúng ta là đề tài mà người ta bàn tán trong bữa cơm chiều. Anh tha thứ cho em, nhưng em không có quyền buộc tội anh, nghi ngờ từng lời nói của anh. Thôi, chúng ta hãy đi ngủ, bây giờ là đến lúc chúng ta chung giường.
Jenni nhận thấy, đôi tay Erich bấu chặt cánh tay nàng, toàn thân chàng toát ra sự căng thẳng và một điều gi đó khủng khiếp.
Bối rối, quay mặt đi, Jenni dịu dàng nói:
- Erich à, hai chúng ta đều mệt mỏi lắm rồi, trong một thời gian quá lâu chúng ta đã chịu đựng nhiều thử thách, theo em nghĩ, thì anh nên quay lại với hội họa. Anh đã không vào căn nhà gỗ từ khi em có thằng bé. Vậy tối nay, anh hãy ngủ trong phòng của anh để ngày mai đi sớm, nhưng anh hãy mặc đồ ấm nhé! Lúc này, ở nơi đó, hẳn rét lắm!
- Làm sao em biết ở đó lạnh? Em đến đó lúc nào?
- Erich à, anh biết là em không bao giờ đến nơi đó.
- Vậy thì, làm sao em biết...?
- Suỵt, nghe nào!
Họ nghe một tiếng rên trên lầu một.
Jenni nói:
- Đó là tiếng của con.
Jenni quay người, phóng lên lầu từng bốn bậc một. Erich theo sau nàng. Đứa trẻ vùng vẫy tay chân, đôi má ướt đẳm. Họ thấy con đang mút nắm tay.
Nàng nói tiếp:
- Ô! Erich, nhìn xem. Con nó đang khóc đến chảy nước mắt. - Nàng dịu dàng cúi xuống ẵm con - Đây, đây, nhỏ Pitou của mẹ. Mẹ biết con đói rồi. Con cừu xinh đẹp của mẹ. Erich à, con nó đang lấy lại sức".
Nàng nghe có tiếng cửa khép lại. Erich đã rời phòng.
Ông ta nói:
- Em bé cân nặng khoảng năm li-vrơ. Tôi mong em bé được nặng hơn chút đĩnh, nhưng như thế cũng tạm được. Thật ra, tôi nghĩ bà sẽ sinh sớm". - Sau khi cho nàng siêu âm, ông cho biết thêm: - "Bà Erich, bà sẽ sinh bé trai".
Nghĩ đến đó, nàng đứng dậy và đi ra hành lang đê báo cho Erich biết về sự chuyển bụng nhưng phòng của chàng đã đóng cửa. Jenni chưa bao giờ vào trong ấy, rụt rè gõ cửa, nàng nhẹ nhàng gọi:
- Erich à!
Không có tiếng trả lời. Nàng thầm nghĩ, phải chăng trong đêm chàng đã đến căn nhà gỗ, dạo này, chàng đã vẽ trở lại và luôn về nhà để ăn tối và ngay cả khi trở lại căn nhà gỗ sau đó thì chàng cũng không ở qua đêm.
Nàng nhớ rằng mình đã nói cho Erich nghe về chuyện
cái bức vách ngăn giữa phòng ngủ lúc trước của chàng và phòng ngủ chính, lúc đó chàng đã đáp: "Chà, anh đã hoàn toàn quên những chuyện đó. Tại sao em cứ thắc mắc với cái chuyện có ai đó đã mở nó ra? Anh biết chắc rằng chỉ có Rooney là người mặc sức ra vào ngôi nhà này; anh đã dặn em rằng đừng thân thiết với bà ta". - Nàng không dám kể cho chàng nghe việc Ronney tin đã trông thấy bà Caroline.
Nàng mở cửa phòng Erich rồi bật đèn. Khăn trải giường vẫn y nguyên. Erich không có ở đó.
Jenni thấy mình cần phải đi bệnh viện. Lúc này là bốn giờ sáng và tại nông trang này chẳng ai thức giấc trước bảy
giờ. Trừ khi …
Bằng đôi chân trần, Jenni rón rén đi qua hành lang, qua những dãy phòng kín cửa. Nàng biết Erich không bao giờ
ngủ trông bất cứ căn phòng nào ở đây nhoại trừ…
Jenni mở nhẹ cánn cửa phòng mà Erich đã sống hồi còn
bé. Ánh trăng lấp lánh trên chiếc cúp của đội thiếu niên
bóng chày. Cạnn giường là một chiếc nôi với lụa vàng và
voan trắng mới tinh.
Trên chiếc giường với khăn trải đã nhầu, Erich nằm co ro trông tư thế thai nhi, tư thế mà chàng luôn yêu thích, bàn tay chàng đặt lên cái nôi như ôm lấy nó mà ngủ. Jenni bỗng nhớ đến lời nói của Rooney; " Tôi tương chừng như còn thấy bà Caroline đang ru đứa bé trai trong chiếc nồi này. Tôi thường nói với Erich rằng hẳn là ông ta gặp may khi có một bà mẹ kiên nhẫn như thế.!"
Chạm vào vai chàng, Jenni gọi nhỏ:
- Erich…
Chàng đột ngột mở mắt và bật dậy:
- Chuyện gì thế, Jenni?
- Em đang chuyển bụng, hẳn phái đến bệnh viện thôi!
Vội vã ra khỏi giường, chàng ôm nàng và nói:
- Một điều gì đó khiến anh đêm nay đến nơi đây, để được gần em. Trong khi ngủ thiếp đi anh đã nghĩ thật tuyệt vời biết bao khi được thấy con trai của chúng ta nằm trong chiếc nôi này.
Đã nhiều tuần qua, chàng không gần nàng và nàng nhận thấy cần chàng ôm ấp biết mấy. Nàng ve vuốt khuôn mặt chàng, trong bóng tối, nàng cảm thấy những ngón tay mình luớt nhẹ trên đường nét của đôi má, cặp mi mềm dịu của chàng.
Nàng rùng minh.
Thấy thế, Erich hỏi:
- Gì thế, em yêu? Em không được khỏe ư?
Thở dài, nàng nói:
- Chẳng hiểu sao nửa, em bổng nhiên thấy sợ.Tưởng chừng như em đang có đứa con đầu lòng. Phải thế không anh?
o O o
Ngọn đèn trần trong phòng sinh quá sáng làm Jenni lóa mắt. nàng ngất đi từng lúc. Erich mặc bộ đồ trắng và đeo khẩu trang như một người thầy thuốc đang đứng bên cạnh và không rời mắt khỏi nàng. Nàng thầm nghĩ, tại sao Erich lại chăm chú nhìn nàng đến thế?
Nàng cảm thấy, một cái rùng mình của cơn đau sau cùng. Bác sĩ Elmendorf nhắc lên một thân hình bé bỏng mềm nhũn. Mọi người hướng mắt về phía đứa bé. có tiếng ai đó nói lớn: "Oxy".
Đứa bé cần phải sống!
Jenni muốn thốt lên: "Hãy trao nó cho tôi", nhưng không nói nên lời.
Nàng nghe tiếng nói căng thẳng và lo lắng của Erich:
"Đưa nó cho tôi xem nào". Sau đó là tiếng thầm thì thất
vọng. "Nó có mái tóc màu nâu đỏ! giống mấy đứa con gái".
Lần này, khi nàng mở mắt, căn phòng đã chìm trong
bóng tối. Cạnh giường nàng có một nữ y tá đang ngồi.
Jenni nói:
- Bé đâu?
Bằng giọng bình thản, cô y tá nói:
- Thưa bà, mọi việc đã ổn… Em bé chỉ, hơi yếu một chút thôi, Bà hãy gắng tĩnh duỡng đi.
- Chồng tôi đâu?
- Ông ấy về nhà rồi.
Nàng cố nhớ lại những lời mà Erich đã nói trong phòng sinh
nhưng không tài nào. Nàng bồng bềnh trong cơn mê - tỉnh.
Trong buổi sáng, một thầy thuốc khoa nhi đến phòng nàng.
Ông bác sĩ nói:
- Tôi là bác sĩ Bovich. Phổi của cháu chưa được phát triển đúng mức, có vài vấn đề khó khăn nhưng chúng tôi cũng sẽ giải quyết được, bà hãy yên tâm. Tuy vậy, vì bà đã khai là ngươi đạo Công giáo nên tôí thấy việc cho bé rửa tội vào tối hôm qua là điều rất tốt.
- Bộ con tôi yếu lắm ả? Tôi muốn nhìn thấy nó.
- Lát nữa, bà có thể đến khu tiệt trùng để nhìn cháu, Bé
đang còn thở oxy. Kevin là một em bé xinh đẹp. Bà Krueger à!
Jenni thốt lên
- Kevin!
- Vâng. Trước khi rửa tội, linh mục đã hỏi chồng bà tên cháu thì ông ta nói tên là Kevin. Thưa bà tên cháu là Kevin MacPartland Krueger phải không ạ?
Tay ôm bó hồng lớn đỏ thắm, Erich bước vào phòng và nói ngay:
- Jenni, Jenni à, họ nói con chúng ta sẽ qua khỏi, bé sẽ lành mạnh. Khi về đến nhà, anh đã khóc suốt đêm, nghĩ rằng không còn chút hy vọng nào.
- Tại sao anh nói với họ con tên là Kevin MacPartland?
- Em yêu, họ nói rằng con chỉ còn sống thêm ít giờ thôi, anh thì chỉ muốn dành cái tên Erich cho đứa con trai sống khỏe mạnh, nên lúc đó chợt xuất hiện cái tên Kevin và anh nghĩ như thế sẽ làm em vui thích.
- Erich à, hãy đổi cái tên đó đi anh!
- Hẳn nhiên, em yêu. Con sẽ mang tên Erich Krueger trên giấy khai sinh của nó.
Trong thời gian nằm viện, Jenni đã cố gắng tinh dưỡng để lấy lại sức. Sau bốn ngày, người ta đã đưa bé ra khỏi lồng oxy và nàng có thể ẵm con trên tay. Đứa bé quá mong manh. Tình âu yếm lai láng trong lòng khi nàng nhìn đến chiếc miệng bé xíu nút sữa. Nàng chưa từng nuôi Beth và Tina bằng sữa mẹ vì lúc đó nàng bận đi làm, nhưng đối với đứa bé này, nàng quyết tâm tận dụng thời gian cùng tâm huyết để lo cho con.
Năm ngày sau khi sinh, Jenni rời bệnh viện. Trong ba tuần kế tiếp, nàng dành thời gian lui tới bệnh viện để nuôi con. Đôi khi Erich chở nàng đi, đôi khi nàng lái xe đi một mình.
Erich đã nói với nàng:
- Anh sẽ làm hết mình cho đứa bé, em yêu.
Sau ngày lễ Tạ ơn, bệnh viện cho phép Jenni mang đứa bé về nhà. Nàng ôm lấy thân hình bé nhỏ của con, dịu dàng thay áo cho bé. Nàng mặc cho bé một chiếc áo sơ mi vải có bông hoa nhỏ, một bộ đồ áo liền quần và đội cho bé một chiếc nón len màu xanh, nàng bọc bé trong chiếc chăn nhỏ và đặt bé vào chiếc giỏ mây như một tổ chim đuợc tô điểm ren tua và nệm bằng satanh.
Bên ngoài trời rất rét, tuyết không ngừng rơi trong tháng mười một. Gíó hú trong lùm-cây, không ngớt lay động những cành cây trơ trụi. Những cuộn khói liên tục dâng lên từ ngôi nhà và văn phòng, từ nông trại của Clyde và Rooney gần phía nghĩa trang.
Mark và Emily đến thăm đứa bé.
Emily thốt lên:
- Đứa bé thật kháu khỉnh!
Erich cho mọi người xem ảnh của cháu.
Jenni nói nho nhỏ:
- Cám ơn cô đã tặng hoa, ông bà cụ cũng biếu tôi một bó hoa rất đẹp. Tôi đã điện để cám ơn bà cụ nhưng mà không gặp. Có lẽ bà cụ đã vắng nhà.
Nàng đã cân nhắc khi nói lên chữ "có lẽ". Jenni tin chắc rằng bà Hanover đã có nhà khi nàng gọi điện đến.
Emily vui vẻ nói:
- Cha mẹ tôi rất lấy làm mừng cho bà... và dĩ nhiên cho cả Erich, tôi chỉ mong điều đó sẽ gợi cho ai đó một ý nghĩ...
Nói xong, cô ta nhìn Mark và cười.
Anh ta mỉm cười đáp lại.
Jermi thầm nghĩ, hẳn Emily rất tự tin khi nói lên điều đó.
Cố giữ thái độ điềm tĩnh, Jenni nói với Mark:
- Này, Anh nghĩ sao về con trai tôi? Liệu cháu có thể đạt được giải thưởng trong cuộc thi bé đẹp của hạt chúng ta không?
Mark đáp:
- Đương nhiên thôi.
Jenni nghe thấy trong âm giọng của Mark một điều gì đó. Phải chàng sự lo sợ? Sự thương xót? Phải chăng cũng như nàng anh đã ưu tư trước vẻ quá ốm yếu của đứa bé?
Nàng tin chắc điều đó.
Rooney đã chứng tỏ mình là một y tá thành thạo, điều mà bà ưa thích hơn cả là cho bé bú dặm thêm sau khi đã bú sữa mẹ, hoặc bà ta đọc truyện cho các bé gái nghe khi em bé đã ngủ.
Jenni rất hài lòng có được sự giúp đỡ của Rooney, như vậy, tình trạng của đứa bé vẫn làm nàng ưu tư, cháu quá xanh xao và ngủ quá nhiều. Dạo này, bé bắt đầu biết nhìn, hẳn mắt bé sẽ lớn và có màu hạt dẻ của đôi mắt Erich, nhưng lúc này, thì nó vẫn là màu xanh biếc.
Nàng nói với Erich:
- Em tin chắc là trong đôi mắt con có những chấm màu xanh lục. Theo em nghĩ thì đôi mắt thằng bé sẽ trông giống đôi mắt của mẹ anh, Erich, anh hài lòng chứ?
- Rất hài lòng.
Erich chuyển chiếc giường rộng kiểu có tán về phía vách tường hướng nam, để mở vách ngăn giữa căn phòng chính
và căn phòng nhỏ, như thế, nàng có thể nghe mỗi tiếng động của con trong nôi.
Erich vẫn ngủ ở phòng của chàng.
Chàng nói:
- Jenni à, em vẫn cần phải nghỉ ngơi!
- Nếu được anh cùng ngủ chung phòng, em rất thích.
- Chưa được đâu em!
Nàng thầm nghĩ, thật ra, tự thâm tâm nàng cũng mong điều đó, bởi đầu óc nàng luôn bận rộn vì đứa bé, sau tháng đầu tiên, bé đã sụt mất một trăm tám mươi gam và vị bác sĩ nhi khoa đã tỏ vẻ lo âu, ông đã nói: "Chúng ta sẽ tăng lượng sữa bình cho bé, tôi e rằng sữa mẹ không đủ chất dinh dưỡng. Bà ăn uống có đầy đủ không? Hay có điều gì đã làm bà băn khoăn? Bà nên nhớ rằng người mẹ thoải mái giúp cho đứa con khỏe mạnh hơn".
Nàng cố gắng ăn uống thật nhiều và đầy đủ chất dinh dưỡng. Đứa bé bắt đầu ham hố bú mẹ rồi mệt lả và lăn ra ngủ. Nàng nói cho bác sĩ nghe điều ấy.
Bác sĩ nói:
- Thưa bà, bà nên đem cháu đi xét nghiệm.
Em bé phải ở lại ba ngày trong bệnh viện. Jenni ở phòng bên cạnh nhà nuôi trẻ.
Để an ủi nàng, Erich đã nói:
- Jenni à, em an tâm, ở nhà, anh sẽ lo cho mấy đứa con gái.
- Vâng, em biết. Erich.
Lúc này, nàng chỉ được thật sự sống khi ôm con trên tay.
Sau khi chuẩn đoán bác sĩ nói với nàng:
- Một trong những van tim của cháu bị hẹp, hẳn là sau
này phải giải phẩu cho bé, nhưng người ta không thể liều đẻ làm việc đó bây giờ.
Nàng nhớ lại lời nguyền rủa của Maude Eckers: "Chúa sẽ nguyền rủa trên đứa trẻ mà bà đang mang". - Jenni ôm chặt lấy đứa con mới sinh.
Jenni hỏi bác sĩ:
- Thưa bác sĩ, liệu con tôi có gặp nguy hiểm khi phải giải phẫu?
- Mọi cuộc giải phẫu đều nguy hiểm. Nhưng hầu hết các cháu nhỏ có thể vượt qua.
Một lần nữa nàng lại ôm con về nhà. Những sợi tóc tơ lúc mới sinh bắt đầu rụng và dần dần thay vào mớ tóc vàng ánh.
Nàng nói với Erich:
- Erich à, thằng bé sẽ có mái tóc giống anh!
- Anh nghĩ rằng nó sẽ tóc hung như hai chị nó.
Tháng Chạp đã đến. Mọi người chuẩn bị đón lễ Giáng sinh. Erich đặt một cây thông lớn trong góc, cạnh lò sưởi. Hai đứa bé giúp chàng trang hoàng cây thông. Ẵm con trên tay, Jenni ngồi nhìn họ lăng xăng nàng không muốn đặt con vào nôi và nàng thầm nghĩ như thế này thì con dễ ngủ hơn, nó có vẻ luôn bị lạnh, hẳn vì sự tuần hoàn của nó không được tốt.
Erich nhận xét:
- Anh thấy em chỉ lưu tâm đến thằng bé. Còn anh,Tina và Beth thì hình như bị em hoàn toàn bỏ rơi.
Erich dẫn các con gái đi ngắm ông già Noel ở Trung tâm thương mại trong vùng và mua quà cho chúng.
Luke đã trở lại nghỉ đông tại Minnesota, cùng Mark và Emily, ông đã đến thăm họ vào buổi chiều lễ Giáng sinh. Emily diện rất đẹp, cô ta khoe với nàng chiếc xắc tay bằng da đắt tiền là qua của Mark.
Emily nói:
- Chị thấy có đẹp không?
Jenni thầm nghĩ, phải chăng cô ta đang chờ một hôn lễ.
Luke muốn ẵm con nàng một lúc.
Jenni hãnh diện nói:
- Bé đã tăng thêm được hai trăm bốn mươi gam, phải thế không? Pitou?
Emily hỏi nàng.
- Bà vẫn gọi cháu là Pitou?
- Gọi như thế thì nghe cũng kỳ thật. Nhưng nếu gọi cháu là Erich thì có vẻ trịnh trọng quá khi cháu còn nhỏ thế này.
Nàng mỉm cười nhìn họ, Erich không nói năng gì. Ba người khách nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên. Nàng thầm nghĩ, dĩ nhiên họ đã đọc trong mục tin vui đăng trên báo về ngày sinh của con nàng, trong mục này em bé mang tên Kevin, nhưng sao Erich lại chưa giải thích cho họ?
Emily đánh tan sự im lặng bối rối giữa họ khi cúi xuống trên đứa bé sơ sinh, cô nhận xét:
- Tôi nghĩ rằng cháu có màu tóc giống các cháu gái nhỉ?
Jenni lại nở nụ cười:
- Ồ, tôi tin chắc rồi đây nó sẽ vàng giống tóc của Erich. Sáu tháng nữa thôi thì cháu bé sẽ là một Krueger thật sự với mái tóc xoăn. Rồi, ẳm lấy đứa bé từ tay Luke, nàng nói:
- Con sẽ giống bố như tạc chứ, Pitou!
Erich nhận xét:
- Đó là điều mà tôi đã dành nhiều thời gian để nói.
Sững sờ khi nghe Erich nói, nàng thầm nghĩ, không, chàng
không hề có ý cạnh khóe về điều đó! Nàng dò xét vẻ mặt của từng người: Emily trông rất là ngượng nghịu; Luke thì vẫn nhìn thẳng về phía trước; Mark có khuôn mặt lạnh lùng, nàng có cảm giác là anh ta đang nổi giận. Erich đang âu yếm cười với đứa bé.
Nàng biết chắc là Erich không đổi tên cho con trong giấy khai sinh của nó.
Lúc này, đứa bé bắt đầu rên khóc, thấy thế, nàng đứng lên và nói:
- Tội nghiệp cho con yêu của mẹ. - Xin lỗi, tôi cần phải... lo cho Kevin.
Sau khi con đã ngủ yên, Jenni vẫn ngồi bên chiếc nôi. Nàng nghe tiếng bước chân của Erich đi lên lầu cùng với hai đứa bé gái, có tiếng nói nhỏ nhẹ của chàng; "Các con đừng làm ồn kẻo em bé thức giấc, ba sẽ đi chào mẹ giùm các con. Hôm nay thật là một ngày lễ Noel vui vẻ? Phải không nào?
Nghe đến đó, Jenni thầm nghĩ, tôi không thể tiếp tục sống như thế này.
Cuối cùng nàng đi xuống nhà dưới. Erich đã cho lại những món quà vào hộp và bày biện chúng quanh cây Noel. Chàng đang mặc một chiếc áo vest nhưng mà nàng đã đặt mua ở cửa hiệu Dayton, màu xanh đậm thật hợp với chàng, nàng nhận thấy mọi màu sậm đều hạp với Erich…
Erich nói:
- Jenni à, anh rất sung sướng nhận được món quà của em. Mong rằng em cũng hài lòng với món quà của anh.
Erich đã tặng cho nàng một áo vest bằng lông vison trắng.
Không đợi nàng trả lời, Erich tiếp tục sắp xếp các món quà và nói:
- Hai đứa bé rất thích các món quà của chúng, còn đối với thằng bé còn quá nhỏ chưa biết thích gì, nhưng rồi đây nó có thể chơi với các con thú nhồi bông.
- Erich, anh cất đâu giấy khai sinh của con?
- Trong tập hồ sơ ở văn phòng, tại sao em hỏi thế?
- Tên con thật sự được ghi như thế nào?
- Tên nó là Kevin.
- Anh nói với em là anh đã thay cái tên đó rồi mà.
- Theo anh nghĩ, việc thay tên như thế là sai lầm lớn lao.
- Vì sao chứ.
- Jenni à, thiên hạ đã xầm xì quá nhiều về chúng ta vậy thì họ sẽ nghĩ sao khi chúng ta điều chỉnh tên con? Hẳn thì họ sẽ bàn tán thêm mười năm nữa! Đừng quên rằng chín tháng trước khi sinh đứa bé, chúng ta chưa kết hôn.
- Nhưng tại sao anh đặt tên cho con là Kevin?
- Jenni, anh đã giải thích cho em rồi mà. Như em biết đấy, lúc này, thiên hạ đã bớt bàn tán về chúng ta; ngay cả khi những người trong vùng nói về vụ tai nạn, họ không nhắc đến tên Kevin mà chỉ nói là người chồng trước của bà Jenni Krueger, cái gã đi theo bà ta đến Minnesota và lao xuống sông. Nhưng anh tin chắc một điều là giờ đây, nếu chúng ta điều chỉnh tên con, mọi người sẽ thắc mắc cho đến năm mươi năm nửa và như thế, họ sẽ nhớ đến cái tên Kevin MacPartland.
Jenni lo lắng hỏi:
- Erich à, còn lý do nào khác khiến anh không chỉnh tên con trên giấy khai sinh nữa không? Phải chăng là đứa bé bệnh nặng hơn là em nghĩ, hay là anh chỉ muốn dành tên họ của anh cho đứa bé khỏe mạnh? Nói cho em biết đi.Erich. Em van anh. Bác sĩ và anh đã giấu em điều gì?
Erich đến bên nàng, ánh mắt dịu dàng trìu mến:
- Bộ em không thấy sao, mọi việc sẻ ổn, đừng lo lắng nữa, Jenni, con khỏe mạnh lên từng ngày đấy!
Jenni nói lên một điều nữa đang làm nàng thắc mắc:
- Erich à, khi em còn ở trong phòng sinh, anh đã nói là thằng bé có mái tóc nâu đỏ giống hai bé gái.. Kevin cũng có mái tóc màu nâu đỏ. Này, Erich, nói cho em biết, phải chăng anh muốn ám chỉ rằng Kevin là cha của đứa bé? Anh không có quyền nghi như thế!
- Tại sao anh phải nghĩ như thế?
- Vì sự nhận xét của anh về màu tóc của con. - Rồi nàng nói tiếp giọng run rẩy - Rồi anh sẽ thấy, con sẽ giống anh như đúc, rồi tóc của con sẽ vàng óng cho anh xem. Vậy mà, ban chiều, khi khách khứa còn ở đây, anh đã có thái độ đè bỉu khi em nói rằng nó giống cha nó... Này Erich, không lẽ anh cho rằng Kevin là cha của đứa bé ư?
Nàng chăm chú nhìn chàng. Mái tóc vàng của chàng ánh lên màu hổ phách trên nền nhưng xanh. Lần đầu tiên nàng chú ý đến đôi mi và cặp mày của chàng sao mà đậm nét thế! Nàng nhớ lại những bức tranh trong lâu đài ở Venise. Trên đó mô tả những người của thế hệ quyền quý với khuôn mặt mỏng, dáng điệu ngạo nghễ, đôi mắt với nét nhìn coi thường thiên hạ. Lúc này, đôi mắt của Erich biểu lộ một ít vẻ khinh thường ấy.
Nàng thấy mặt chàng đanh lại khi nói:
- Này Jenni, khi nào em mới chấm dứt cái trò suy diễn sai lệch về những điều anh làm hoặc nói? Anh đã tỏ ra tử tế với em, anh đã đưa em và các con gái em ra khỏi căn hộ một phòng nghèo khổ, để đến sống trong ngôi nhà xinh đẹp này, đã cho em nữ trang, quần áo và mọi thứ xa hoa. Em đã có những gì em ao ước, vậy mà em đã lén lút hẹn hò với Kevin MacPartland và gây tai tiếng. Anh biết chắc rằng chuyện vợ chồng chúng ta là đề tài mà người ta bàn tán trong bữa cơm chiều. Anh tha thứ cho em, nhưng em không có quyền buộc tội anh, nghi ngờ từng lời nói của anh. Thôi, chúng ta hãy đi ngủ, bây giờ là đến lúc chúng ta chung giường.
Jenni nhận thấy, đôi tay Erich bấu chặt cánh tay nàng, toàn thân chàng toát ra sự căng thẳng và một điều gi đó khủng khiếp.
Bối rối, quay mặt đi, Jenni dịu dàng nói:
- Erich à, hai chúng ta đều mệt mỏi lắm rồi, trong một thời gian quá lâu chúng ta đã chịu đựng nhiều thử thách, theo em nghĩ, thì anh nên quay lại với hội họa. Anh đã không vào căn nhà gỗ từ khi em có thằng bé. Vậy tối nay, anh hãy ngủ trong phòng của anh để ngày mai đi sớm, nhưng anh hãy mặc đồ ấm nhé! Lúc này, ở nơi đó, hẳn rét lắm!
- Làm sao em biết ở đó lạnh? Em đến đó lúc nào?
- Erich à, anh biết là em không bao giờ đến nơi đó.
- Vậy thì, làm sao em biết...?
- Suỵt, nghe nào!
Họ nghe một tiếng rên trên lầu một.
Jenni nói:
- Đó là tiếng của con.
Jenni quay người, phóng lên lầu từng bốn bậc một. Erich theo sau nàng. Đứa trẻ vùng vẫy tay chân, đôi má ướt đẳm. Họ thấy con đang mút nắm tay.
Nàng nói tiếp:
- Ô! Erich, nhìn xem. Con nó đang khóc đến chảy nước mắt. - Nàng dịu dàng cúi xuống ẵm con - Đây, đây, nhỏ Pitou của mẹ. Mẹ biết con đói rồi. Con cừu xinh đẹp của mẹ. Erich à, con nó đang lấy lại sức".
Nàng nghe có tiếng cửa khép lại. Erich đã rời phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.