Chương 5
Mary Higgins Clark
21/11/2016
Kevin nói:
- Anh rất thích nghĩa cử của em, Jen. Ba trăm đôla sẽ giúp cho anh khối việc. Em luôn tỏ ra là người rất tử tế.
- Chúng ta đã cùng nhau trang bị đồ đạc trong căn hộ này mà Kevin, số tiền này cũng thuộc về anh phân nửa.
- Trời ơi. Anh nhớ lại hồi đó, ban đêm, cuộc xuống đường của chúng ta để lượm lại những bàn ghế mà người ta vứt bỏ cùng rác rưởi. Hẳn em còn nhớ, cái buổi chiều mà chúng ta đánh cắp chiếc ghế đôi này ngang nhiên trước mặt gã nào đó? Em đã ngồi lên bên trên khi gã đến gần.
Jenni nói:
- Em nhớ. Khi đó em nghĩ rằng gã sẽ đâm em một dao trong cơn tức giận, này, Kevin, lẽ ra anh phải đến sớm bởi Erich sẽ xuất hiện ở đây và anh ấy sẽ không vui gi khi gặp mặt anh.
Jenni và Kevin đứng trong căn hộ trống trơn. Hầu như chẳng còn gì. Jenni đã bán đi tất cả với giá không tới sáu trăm đôla. Thiếu vắng những bức tranh lito, những bức tường giờ lộ vẻ dơ bẩn và nứt nẻ. Căn hộ một phòng bỗng dưng trông thật xót xa đến nỗi mớ bàn ghế và thảm trải cũng không che giấu sự trần trụi của nó. Điểm nổi bật duy nhất ỏ đây là những chiếc vali mới toanh…
Kevin mặc một bộ veste bằng da đanh rất lịch sự. Nàng nghĩ thầm: ‘’Thật không ngạc nhiên khi anh ta luôn cháy tú’’. Nàng lạnh lùng quan sát Kevin, chú ý đến đôi mắt quầng thâm của anh ta. Nàng cảm thấy mình có lỗi, khi nghĩ rằng nỗi buồn của nàng vì xa căn hộ này còn lớn hơn nỗi nhớ Kevin.
Kevin nói:
- Em thật xinh đẹp, Jen. Màu áo này thật hợp với em. Nàng đang mặc một bộ đồ bằng vải lụa màu xanh. Trong một dịp đến chơi, Erich đã nài nỉ mẹ con nàng mua sắm mớ quần áo tại cửa hiệu SAK. Khi thấy nàng tỏ vẻ e ngại. Erich nói:
- Xem như em sẽ là vợ của anh khi những hóa đơn tính tiền được gởi đến.
Những chiếc vali hiệu Vuilton giờ đây đã đựng đầy những quần áo thời trang cao cấp. Nào là áo sơ- mi, san- đai, quần dài, váy dạ hội, giày bốt hiệu Raphael và hiệu Magli.
Thoạt tiên, nàng cảm thấy bối rối khi Erich phải trả tất cả tiền quần áo cho nàng trước hôn lễ. Nhưng sau đó, Jenni lại thích thú với cuộc sống của minh và, sung sướng khi có thể mua sắm đồ cho các con!
Nàng không ngừng thốt lên:
- Anh quá tử tế với mẹ con em.
- Anh yêu em. Jenni. Anh vui sướng khi thấy em chi tiêu.
Chàng rất tinh tế trong việc giúp nàng lựa chọn quần áo. Trước sự tận tình đó, Jenni trêu chàng:
- Đôi mắt của nhà họa sĩ có khác!.
Bất chợt, nàng nghe tiếng Kevin nói bên tai nàng:
- "Các con đâu? Anh muốn nói lời từ giã chúng"
- Fran đã dắt chúng đi dạo rồi. Chúng tôi sẽ đón chúng sau hôn lễ. Fran và ông Hartley sẽ dùng tiệc trưa với chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đi thẳng ra sân bay.
- Jenni, anh nghĩ rằng em hơi hấp tấp trong chuyện này. Em vừa mới biết ông Erich chỉ trong vòng một tháng nay vậy mà...
- Như vậy cũng đủ, khi người ta đã vững tin ở chính mình, hoàn toàn vững tin. Và cả hai chúng tôi đồng lòng như thế.
- Vậy thì, về phần tôi, tôi luôn đắn đo trong vấn đề "nhận con nuôi". Tôi không muốn bỏ rơi mấy đứa con.
Jenni cố gắng che giấu sự nôn nóng của mình:
- Kevin, vấn đề này chúng ta đã bàn xong. Anh đã ký trên các giấy tờ rằng không lo cho các con, không chu cấp cho chúng. Do đó, nên mỗi người trong chúng ta có thể chọn bạn đời của mình. Anh đã khước từ một gia đình.
- Phản ứng của các con tôi sẽ thế nào khi chúng lớn lên và biết tôi đã bỏ rơi chúng?
- Các con sẽ nhớ ơn anh đã cho chúng dịp may để được sống với một người cha yêu thương chúng. Dường như anh đã quên tôi cũng là con nuôi rồi sao? Và, tôi luôn cám ơn người đã bỏ rơi tôi. Được nuôi dạy bởi Nana thật sự là một điều đặc biệt.
- Đồng ý là Nana thật tuyệt vời nhưng tôi không thích Erich Krueger, nơi ông ấy có một điều gì đó...
- Kevin!
- Được, tôi đi đây. Tôi sẽ nhớ em lắm Jenni, tôi luôn yêu em. Em đã biết điều đó mà. - Kevin cầm lấy tay nàng và nói tiếp: "Và tôi cũng yêu các con nữa".
Jenni thầm nghĩ: "Đây là màn ba - Kéo màn … Tất cả khán giả rút mùi xoa ra …
- Tôi van anh, Kevin. Tôi không muốn Erich trông thấy anh nơi đây.
- Jenni, sẽ có dịp dể tôi đẻn Minnesota. Tôi đã chạy vạy để được vào đoàn hát kịch Gunthrie ở Minneapolis, nếu có dịp tiện, tôi sẽ đến thăm em.
- Đừng, Kevin.
Nàng liền mở của để anh ta ra về. Bỗng, nàng nghe hệ thống máy nói nội bộ kêu lách tách. Jenni lo lắng nói: ‘‘Chắc hẳn là Erich đến! Suỵt! Tôi không muốn Erich thấy anh ở đây".
Erich đứng chờ ở ngoài, sau cánh cửa lớn bằng kính hai lớp. Chàng mang đến một hộp lớn bọc bằng giấy gói quà. Rụng rời, nàng thấy nụ cười chết sửng trên môi Erich khi chàng bắt gặp nàng và Kevin đứng trong hành lang.
Nàng mở cửa, mời Erich vào nhà và nói ngay:
- Kevin vừa đến đây trong một phút.
Rồi quay sang Kevin, nàng nói chia tay:
- Thôi chào nhé! Anh Kevin.
Kevin và Erich nhìn nhau không nói một lời. Rồi, Kevin nở nụ cười và cúi xuống bên Jenni. Anh ta hôn nàng trên đôi môi và nói với giọng thật riêng tư: '' Thật tuyệt khi được ở gần em. Anh cám ơn em lần nữa. Hẹn gặp lại em tại Minnesota nhé, em yêu".
- Anh rất thích nghĩa cử của em, Jen. Ba trăm đôla sẽ giúp cho anh khối việc. Em luôn tỏ ra là người rất tử tế.
- Chúng ta đã cùng nhau trang bị đồ đạc trong căn hộ này mà Kevin, số tiền này cũng thuộc về anh phân nửa.
- Trời ơi. Anh nhớ lại hồi đó, ban đêm, cuộc xuống đường của chúng ta để lượm lại những bàn ghế mà người ta vứt bỏ cùng rác rưởi. Hẳn em còn nhớ, cái buổi chiều mà chúng ta đánh cắp chiếc ghế đôi này ngang nhiên trước mặt gã nào đó? Em đã ngồi lên bên trên khi gã đến gần.
Jenni nói:
- Em nhớ. Khi đó em nghĩ rằng gã sẽ đâm em một dao trong cơn tức giận, này, Kevin, lẽ ra anh phải đến sớm bởi Erich sẽ xuất hiện ở đây và anh ấy sẽ không vui gi khi gặp mặt anh.
Jenni và Kevin đứng trong căn hộ trống trơn. Hầu như chẳng còn gì. Jenni đã bán đi tất cả với giá không tới sáu trăm đôla. Thiếu vắng những bức tranh lito, những bức tường giờ lộ vẻ dơ bẩn và nứt nẻ. Căn hộ một phòng bỗng dưng trông thật xót xa đến nỗi mớ bàn ghế và thảm trải cũng không che giấu sự trần trụi của nó. Điểm nổi bật duy nhất ỏ đây là những chiếc vali mới toanh…
Kevin mặc một bộ veste bằng da đanh rất lịch sự. Nàng nghĩ thầm: ‘’Thật không ngạc nhiên khi anh ta luôn cháy tú’’. Nàng lạnh lùng quan sát Kevin, chú ý đến đôi mắt quầng thâm của anh ta. Nàng cảm thấy mình có lỗi, khi nghĩ rằng nỗi buồn của nàng vì xa căn hộ này còn lớn hơn nỗi nhớ Kevin.
Kevin nói:
- Em thật xinh đẹp, Jen. Màu áo này thật hợp với em. Nàng đang mặc một bộ đồ bằng vải lụa màu xanh. Trong một dịp đến chơi, Erich đã nài nỉ mẹ con nàng mua sắm mớ quần áo tại cửa hiệu SAK. Khi thấy nàng tỏ vẻ e ngại. Erich nói:
- Xem như em sẽ là vợ của anh khi những hóa đơn tính tiền được gởi đến.
Những chiếc vali hiệu Vuilton giờ đây đã đựng đầy những quần áo thời trang cao cấp. Nào là áo sơ- mi, san- đai, quần dài, váy dạ hội, giày bốt hiệu Raphael và hiệu Magli.
Thoạt tiên, nàng cảm thấy bối rối khi Erich phải trả tất cả tiền quần áo cho nàng trước hôn lễ. Nhưng sau đó, Jenni lại thích thú với cuộc sống của minh và, sung sướng khi có thể mua sắm đồ cho các con!
Nàng không ngừng thốt lên:
- Anh quá tử tế với mẹ con em.
- Anh yêu em. Jenni. Anh vui sướng khi thấy em chi tiêu.
Chàng rất tinh tế trong việc giúp nàng lựa chọn quần áo. Trước sự tận tình đó, Jenni trêu chàng:
- Đôi mắt của nhà họa sĩ có khác!.
Bất chợt, nàng nghe tiếng Kevin nói bên tai nàng:
- "Các con đâu? Anh muốn nói lời từ giã chúng"
- Fran đã dắt chúng đi dạo rồi. Chúng tôi sẽ đón chúng sau hôn lễ. Fran và ông Hartley sẽ dùng tiệc trưa với chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đi thẳng ra sân bay.
- Jenni, anh nghĩ rằng em hơi hấp tấp trong chuyện này. Em vừa mới biết ông Erich chỉ trong vòng một tháng nay vậy mà...
- Như vậy cũng đủ, khi người ta đã vững tin ở chính mình, hoàn toàn vững tin. Và cả hai chúng tôi đồng lòng như thế.
- Vậy thì, về phần tôi, tôi luôn đắn đo trong vấn đề "nhận con nuôi". Tôi không muốn bỏ rơi mấy đứa con.
Jenni cố gắng che giấu sự nôn nóng của mình:
- Kevin, vấn đề này chúng ta đã bàn xong. Anh đã ký trên các giấy tờ rằng không lo cho các con, không chu cấp cho chúng. Do đó, nên mỗi người trong chúng ta có thể chọn bạn đời của mình. Anh đã khước từ một gia đình.
- Phản ứng của các con tôi sẽ thế nào khi chúng lớn lên và biết tôi đã bỏ rơi chúng?
- Các con sẽ nhớ ơn anh đã cho chúng dịp may để được sống với một người cha yêu thương chúng. Dường như anh đã quên tôi cũng là con nuôi rồi sao? Và, tôi luôn cám ơn người đã bỏ rơi tôi. Được nuôi dạy bởi Nana thật sự là một điều đặc biệt.
- Đồng ý là Nana thật tuyệt vời nhưng tôi không thích Erich Krueger, nơi ông ấy có một điều gì đó...
- Kevin!
- Được, tôi đi đây. Tôi sẽ nhớ em lắm Jenni, tôi luôn yêu em. Em đã biết điều đó mà. - Kevin cầm lấy tay nàng và nói tiếp: "Và tôi cũng yêu các con nữa".
Jenni thầm nghĩ: "Đây là màn ba - Kéo màn … Tất cả khán giả rút mùi xoa ra …
- Tôi van anh, Kevin. Tôi không muốn Erich trông thấy anh nơi đây.
- Jenni, sẽ có dịp dể tôi đẻn Minnesota. Tôi đã chạy vạy để được vào đoàn hát kịch Gunthrie ở Minneapolis, nếu có dịp tiện, tôi sẽ đến thăm em.
- Đừng, Kevin.
Nàng liền mở của để anh ta ra về. Bỗng, nàng nghe hệ thống máy nói nội bộ kêu lách tách. Jenni lo lắng nói: ‘‘Chắc hẳn là Erich đến! Suỵt! Tôi không muốn Erich thấy anh ở đây".
Erich đứng chờ ở ngoài, sau cánh cửa lớn bằng kính hai lớp. Chàng mang đến một hộp lớn bọc bằng giấy gói quà. Rụng rời, nàng thấy nụ cười chết sửng trên môi Erich khi chàng bắt gặp nàng và Kevin đứng trong hành lang.
Nàng mở cửa, mời Erich vào nhà và nói ngay:
- Kevin vừa đến đây trong một phút.
Rồi quay sang Kevin, nàng nói chia tay:
- Thôi chào nhé! Anh Kevin.
Kevin và Erich nhìn nhau không nói một lời. Rồi, Kevin nở nụ cười và cúi xuống bên Jenni. Anh ta hôn nàng trên đôi môi và nói với giọng thật riêng tư: '' Thật tuyệt khi được ở gần em. Anh cám ơn em lần nữa. Hẹn gặp lại em tại Minnesota nhé, em yêu".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.