Tiếp Xúc Thân Mật Với Người Ngoài Hành Tinh
Chương 12: Chương 12
Đông trùng
14/02/2017
Tĩnh hốt hoảng áp đảo Tiêu Địch xuống dưới thân, mũi đối mũi, miệng đối miệng. Tĩnh hôn sâu cậu một hơi, sau đó lấy tay chống đỡ nửa người trên, đầu chôn vào một bên vai Tiêu Địch.
“Hộc hộc!”
Tiêu Địch có thể nghe thấy tiếng Tĩnh đang điều chỉnh hô hấp của mình, ánh sáng đỏ trong không gian nhấp nháy ngày càng dồn dập hơn.
“Ánh sáng này là. . . .”
“Thật xin lỗi, bộ phận sinh dục của tôi đã đến thời kỳ hoạt động rồi.”
“Bộ phận sinh dục đến thời kỳ hoạt động?”
“Đối với người địa cầu thì được gọi là kỳ động dục.”
Thiên Tâm có lòng tốt mà giải đáp giùm.
“Người tinh cầu các anh có kỳ động dục sao?”
“Mỗi năm ba lần.”
“Dựa theo cách tính thời gian ở địa cầu thì là mỗi năm một lần, do một năm của tinh cầu W tương đương với thời gian ba năm ở địa cầu.”
“Vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”
“Chát!”
Đột nhiên máy phiên dịch của Tĩnh phát ra tạp âm, y gỡ máy phiên dịch xuống, lộ ra một bộ dáng thống khổ.
“Kỳ động dục sẽ duy trì khoảng chừng 45 ngày nếu tính theo thời gian trên Trái Đất, có lẽ Tĩnh tướng quân sẽ phải chịu thống khổ một trận rồi.”
“Các cậu không có cách gì để phát tiết sao, ví dụ như tìm kỹ nữ hay là tự an ủi chẳng hạn.”
“Trên tinh cầu W không tồn tại từ kỹ nữ này, hơn nữa cho dù có tìm được đối tượng đi chăng nữa thì kỳ động dục của cả hai người cũng phải chung sống rất nhiều năm mới có thể vừa đúng lúc phát sinh trùng khớp với nhau trong cùng một lần.”
“A! Vậy vậy tự an ủi thì sao. . . ?”
“Bởi vì số lần phát sinh rất ít, có lúc bị thông tin đặc biệt kích thích mới có thể động dục. Do đó Tĩnh tướng quân không quá quen thuộc với chuyện này, cậu có thể giúp giúp ngài ấy được không? Thiên Tâm biết từ khi trưởng thành người địa cầu một năm bốn mùa bộ phận sinh dục đều có khả năng hoạt động, cho nên chắc là cậu tương đối hiểu rõ chuyện này hơn ngài ấy rồi.”
“Loại chuyện như vậy làm sao mà giúp đây?”
“Tĩnh tướng quân là một người tốt, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn ngài ấy phải chịu thống khổ hay sao?”
“Thiên Tâm không cần phải nói tớ như một người rất tàn nhẫn vậy chứ? Tớ làm là được.”
Hai tay Tiêu Địch di chuyển xuống phía dưới, cầm lấy tính khí to lớn của Tĩnh. Chưa từng nghĩ tới có một ngày kia mình lại có thể thủ dâm cho ngoại tinh nhân. Cầm một cây nóng hầm hập ở trong tay, Tiêu Địch nhớ lại mới vừa rồi nhìn đến cự vật lớn gấp ba lần cái của cậu.
Tiêu Địch gắng gượng bộ lộng cái cây kia, Tĩnh liền phát ra tiếng rên rỉ.
(A! Ưm! Tại sao? )
Tĩnh nhìn Tiêu Địch, không rõ tại sao em ấy lại bằng lòng động thủ giúp mình phát tiết.
“Anh nói gì vậy?”
Thiên Tâm thay Tĩnh trả lời.
“Tĩnh tướng quân nói rằng ngài ấy rất thoải mái.”
“Đó là đương nhiên, lịch sử tình dục của người địa cầu chính là cùng tồn tại song song với lịch sử văn hóa, tính tới nay ít nhất cũng khoảng mấy nghìn năm rồi đó.”
Tĩnh xoay người nằm bên cạnh Tiêu Địch. Hỏi Thiên Tâm.
(Đã xảy ra chuyện gì với máy phiên dịch rồi? Thiên Tâm các cậu đang nói gì vậy? Nhanh đi tìm người sửa máy phiên dịch cho tôi.)
(Tĩnh tướng quân, cậu bé tự đảm nhận việc giúp ngài phát tiết, ngài chỉ cần hưởng thụ là được rồi.)
(Nhưng mà tại sao?)
(Không phải như vậy tốt lắm sao Tĩnh tướng quân, cậu bé cho ngài cảnh đẹp ý vui, một đôi tay nhỏ bé lại có thể hướng dẫn ngài cách tự an ủi nha.)
(Nhưng chúng tôi còn chưa thổ lộ với nhau nữa mà.)
(Người địa cầu đâu cần quản chuyện đã thổ lộ hay chưa, làm trước sau đó nói yêu đương cũng chưa muộn mà.)
(Ưm!)
Tĩnh ưỡn người lên trên một cái, cảm giác rất kích động.
Tiêu Địch ma sát chỗ nào đó, trong không khí tràn ngập hương vị kích tình.
“Không ngờ tướng quân của cậu lại nhạy cảm như vậy a.”
Vừa nhìn liền biết anh ấy hoàn toàn không có tí kinh nghiệm gì về tình dục cả. Chỉ cần dùng tay thôi mà đã có thể khiến Tĩnh lộ ra loại biểu tình này rồi.
Mái tóc dài màu xanh bạc của Tĩnh xõa tung trên vai, cùng với gương mặt thanh tú khiến cho trái tim Tiêu Địch đập thình thịch thình thịch.
Tuy Tiêu Địch không biết nguyên nhân do đâu, nhưng cậu còn muốn nhìn thêm càng nhiều biểu tình kích động của Tĩnh nữa. Do đó Tiêu Địch cúi đầu áp sát vào vật dưới đũng quần Tĩnh.
“Hộc hộc!”
Tiêu Địch có thể nghe thấy tiếng Tĩnh đang điều chỉnh hô hấp của mình, ánh sáng đỏ trong không gian nhấp nháy ngày càng dồn dập hơn.
“Ánh sáng này là. . . .”
“Thật xin lỗi, bộ phận sinh dục của tôi đã đến thời kỳ hoạt động rồi.”
“Bộ phận sinh dục đến thời kỳ hoạt động?”
“Đối với người địa cầu thì được gọi là kỳ động dục.”
Thiên Tâm có lòng tốt mà giải đáp giùm.
“Người tinh cầu các anh có kỳ động dục sao?”
“Mỗi năm ba lần.”
“Dựa theo cách tính thời gian ở địa cầu thì là mỗi năm một lần, do một năm của tinh cầu W tương đương với thời gian ba năm ở địa cầu.”
“Vậy bây giờ nên làm thế nào đây?”
“Chát!”
Đột nhiên máy phiên dịch của Tĩnh phát ra tạp âm, y gỡ máy phiên dịch xuống, lộ ra một bộ dáng thống khổ.
“Kỳ động dục sẽ duy trì khoảng chừng 45 ngày nếu tính theo thời gian trên Trái Đất, có lẽ Tĩnh tướng quân sẽ phải chịu thống khổ một trận rồi.”
“Các cậu không có cách gì để phát tiết sao, ví dụ như tìm kỹ nữ hay là tự an ủi chẳng hạn.”
“Trên tinh cầu W không tồn tại từ kỹ nữ này, hơn nữa cho dù có tìm được đối tượng đi chăng nữa thì kỳ động dục của cả hai người cũng phải chung sống rất nhiều năm mới có thể vừa đúng lúc phát sinh trùng khớp với nhau trong cùng một lần.”
“A! Vậy vậy tự an ủi thì sao. . . ?”
“Bởi vì số lần phát sinh rất ít, có lúc bị thông tin đặc biệt kích thích mới có thể động dục. Do đó Tĩnh tướng quân không quá quen thuộc với chuyện này, cậu có thể giúp giúp ngài ấy được không? Thiên Tâm biết từ khi trưởng thành người địa cầu một năm bốn mùa bộ phận sinh dục đều có khả năng hoạt động, cho nên chắc là cậu tương đối hiểu rõ chuyện này hơn ngài ấy rồi.”
“Loại chuyện như vậy làm sao mà giúp đây?”
“Tĩnh tướng quân là một người tốt, chẳng lẽ cậu nhẫn tâm nhìn ngài ấy phải chịu thống khổ hay sao?”
“Thiên Tâm không cần phải nói tớ như một người rất tàn nhẫn vậy chứ? Tớ làm là được.”
Hai tay Tiêu Địch di chuyển xuống phía dưới, cầm lấy tính khí to lớn của Tĩnh. Chưa từng nghĩ tới có một ngày kia mình lại có thể thủ dâm cho ngoại tinh nhân. Cầm một cây nóng hầm hập ở trong tay, Tiêu Địch nhớ lại mới vừa rồi nhìn đến cự vật lớn gấp ba lần cái của cậu.
Tiêu Địch gắng gượng bộ lộng cái cây kia, Tĩnh liền phát ra tiếng rên rỉ.
(A! Ưm! Tại sao? )
Tĩnh nhìn Tiêu Địch, không rõ tại sao em ấy lại bằng lòng động thủ giúp mình phát tiết.
“Anh nói gì vậy?”
Thiên Tâm thay Tĩnh trả lời.
“Tĩnh tướng quân nói rằng ngài ấy rất thoải mái.”
“Đó là đương nhiên, lịch sử tình dục của người địa cầu chính là cùng tồn tại song song với lịch sử văn hóa, tính tới nay ít nhất cũng khoảng mấy nghìn năm rồi đó.”
Tĩnh xoay người nằm bên cạnh Tiêu Địch. Hỏi Thiên Tâm.
(Đã xảy ra chuyện gì với máy phiên dịch rồi? Thiên Tâm các cậu đang nói gì vậy? Nhanh đi tìm người sửa máy phiên dịch cho tôi.)
(Tĩnh tướng quân, cậu bé tự đảm nhận việc giúp ngài phát tiết, ngài chỉ cần hưởng thụ là được rồi.)
(Nhưng mà tại sao?)
(Không phải như vậy tốt lắm sao Tĩnh tướng quân, cậu bé cho ngài cảnh đẹp ý vui, một đôi tay nhỏ bé lại có thể hướng dẫn ngài cách tự an ủi nha.)
(Nhưng chúng tôi còn chưa thổ lộ với nhau nữa mà.)
(Người địa cầu đâu cần quản chuyện đã thổ lộ hay chưa, làm trước sau đó nói yêu đương cũng chưa muộn mà.)
(Ưm!)
Tĩnh ưỡn người lên trên một cái, cảm giác rất kích động.
Tiêu Địch ma sát chỗ nào đó, trong không khí tràn ngập hương vị kích tình.
“Không ngờ tướng quân của cậu lại nhạy cảm như vậy a.”
Vừa nhìn liền biết anh ấy hoàn toàn không có tí kinh nghiệm gì về tình dục cả. Chỉ cần dùng tay thôi mà đã có thể khiến Tĩnh lộ ra loại biểu tình này rồi.
Mái tóc dài màu xanh bạc của Tĩnh xõa tung trên vai, cùng với gương mặt thanh tú khiến cho trái tim Tiêu Địch đập thình thịch thình thịch.
Tuy Tiêu Địch không biết nguyên nhân do đâu, nhưng cậu còn muốn nhìn thêm càng nhiều biểu tình kích động của Tĩnh nữa. Do đó Tiêu Địch cúi đầu áp sát vào vật dưới đũng quần Tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.