Chương 2: Tiếp tục phát triển
Lâm Tử Tự
22/04/2017
Trương Tự Minh lần đầu tiên nhìn thấy một nụ cười ngập đầy râu quai hàm như thế này, lồng ngực hẫng một chút, sau đó mỉm cười lại với đối phương.
Mấy ngày sau, Trương Tự Minh lại phải tăng ca. Lần này hắn gọi điện thoại trước cho tài xế taxi.
“Tôi bây giờ đang ở đường XX, khoảng mười phút sau sẽ đến chỗ anh.”
Trong điện thoại vẫn truyền đến giọng nam vang vang… tạm thời có thể coi là tục tằng đi, nhưng vẫn nhiệt tình như trước. Sự nhiệt tình của đối phương khiến cho đáy lòng của Trương Tự Minh ấm áp hẳn lên.
Những thứ đồ đạc trong xe khiến cho Trương Tự Minh chú ý mấy hôm trước vẫn còn y nguyên, rõ ràng cả chủ xe lẫn tài xế đều không ngại, Trương Tự Minh kiềm chế ánh nhìn, cố gắng không để ý.
Đến nhà, trả tiền, thối lại, viết phiếu. Lúc xuống xe Trương Tự Minh không quên quay đầu lại, “Cảm tạ sư phụ.”
“Đừng khách sáo, đi thong thả nhé.”
Vẫn là nụ cười tươi ngập đầy râu quai hàm ấy.
Khoảng thời gian ban đầu, Trương Tự Minh vẫn đang đợi, đợi một ngày nào đó hắn gọi điện cho Quý Cường, Quý Cường sẽ từ chối hắn, nói rằng “Tôi hiện giờ không qua được, anh gọi cho người khác đi”, thế nhưng dự đoán này mãi vẫn không trở thành hiện thực. Mỗi một lần, bất luận là thời gian nào, bất kể thời tiết ra sao, hễ nhận được điện thoại của Trương Tự Minh, Quý Cường không biết đang ở nơi nào đều sẽ chạy tới đợi Trương Tự Minh ở dưới lầu.
Một thời gian sau, ấn tượng của Trương Tự Minh đối với Quý Cường có chút thay đổi.
Không cần quan sát kỹ cũng có thể rút ra được kết luận, Quý Cường là một người đàn ông rối tinh rối mù, lộn xộn vô cùng, quần áo lôi thôi, mặt thì đầy râu, nhưng không thể không thừa nhận, đây là một người tốt vô cùng nhiệt tình. Trong đêm khuya, một mình chờ đợi dưới lầu công ty, mỗi lần nhìn thấy ánh đèn xe taxi dần dần lại gần, ngực của Trương Tự Minh sẽ có cảm giác rất khác thường.
Phải, đây là quan hệ làm thuê ngắn ngủi, một bên trả tiền, một bên cung cấp dịch vụ, thế nhưng, so với các kiểu làm thuê, sự ỷ lại của bên này và sự nỗ lực của bên kia trong mối quan hệ này là không thể phủ nhận.
Trương Tự Minh và Quý Cường, có thể nói là hai người hoàn toàn xa lạ, không hề hiểu rõ lẫn nhau, nhưng bởi vì dưới tình huống thường xuyên phải gặp mặt khá cố định, dù không nói chuyện nhiều nhưng sự tín nhiệm dành cho đối phương đang ngày một lớn hơn. Dù không biết rõ bối cảnh của đối phương, tâm lý đề phòng cũng đã dần dần biến mất. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng đã bất giác coi đối phương như một “bạn bình thường” rồi.
Sau khi cuộc kiểm tra nội bộ công ty chấm dứt, tần suất tăng ca của Trương Tự Minh giảm dần, hắn không muốn khiến cho công việc ca đêm của Quý Cường bị trễ nãi cho nên đã chủ động gọi điện thoại thông báo chuyện này cho đối phương biết.
“Trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi.” Trương Tự Minh nói lời cảm ơn qua điện thoại.
“Thật là, anh quá sức khách sáo rồi.”
Từ trong giọng của Quý Cường, Trương Tự Minh nghĩ rằng y sẽ không lưu ý đến chuyện này. Quả nhiên đây cũng chỉ là một chuyện làm ăn. Nghĩ đến sau này bản thân phải khổ sở chờ xe trong bóng tối, Trương Tự Minh cảm thấy hơi đau đầu, hắn thử thăm dò nói rằng: “Sau này tôi chắc sẽ không còn phải tăng ca, nhưng mà dù không thường xuyên như khoảng thời gian này, tôi có khi vẫn…”
Không đợi Trương Tự Minh nói xong, Quý Cường đã xen vào lời hắn: “Anh cứ gọi điện thoại cho tôi là được.”
Giọng nam tục tằng vẫn tràn đầy nhiệt tình như mọi khi, khiến cho Trương Tự Minh rất an tâm.
“Cảm ơn Quý sư phụ.”
Hôm nay, Trương Tự Minh lại phải tăng ca.
Ngồi trên xe của Quý Cường, Trương Tự Minh nói với y: “Làm phiền anh chở tôi đến đường XX.”
Quý Cường liếc nhìn đồng hồ ở trên xe, “Đã trễ thế này anh còn không về nhà à?”
Từ trước đến giờ Trương Tự Minh luôn luôn về thẳng nhà.
“Đói bụng…”
Lúc bảy giờ Trương Tự Minh đã ăn một chút, sau đó cứ vùi đầu vào công việc, hiện tại đã hơn mười một giờ, thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa hết.
Xe chạy đến chợ đêm phụ cận, sau khi trả tiền xong, Trương Tự Minh nhìn thấy Quý Cường cũng xuống xe, không khỏi nghi ngờ nhìn y.
Quý Cường giải thích: “Tôi cũng đói bụng.”
“Vậy cùng nhau đi ăn.”
Ngồi song song ở băng ghế dài trước quầy ăn vặt, hai người đàn ông tự túc ăn khuya. Trương Tự Minh ăn một chén cháo cá phiến, thêm một lồng bánh bao, Quý Cường gọi một phần cơm chiên.
“Các anh là tài xế lái xe đêm, buổi sáng mấy giờ sẽ giao ban?” Trương Tự Minh hỏi.
“Bảy giờ.”
Chẳng trách bây giờ y lại muốn ăn, còn phải lái xe cả một buổi tối kia mà. Trương Tự Minh đưa lồng bánh bao của mình sang cho Quý Cường, “Tôi ăn không hết, anh ăn thêm hai cái bánh bao đi.”
Lúc làm như vậy, Trương Tự Minh có chút lo lắng, sợ rằng đối phương sẽ từ chối, không nghĩ tới Quý Cường lại gắp bánh bao cắn một miếng, “Ừ, mùi vị không tệ.”
“Nơi này cách nhà của tôi rất gần, tôi thường hay đến đây ăn.”
Thấy thức ăn của Quý Cường có hơi khô, Trương Tự Minh kêu chủ quán mang đến cho Quý Cường một ly trà. Quy Cường chỉ uống gần nửa ly, Trương Tự Minh lại hỏi y, “Sao không uống nhiều hơn một chút?”
“Không dám uống nhiều trà hay nước, lái xe không tiện.”
Trương Tự Minh nghe xong hơi chững một lát, làm tài xế taxi cũng thật khổ cực.
“Trên xe tôi cũng có nước.” Chú ý đến vẻ mặt của Trương Tự Minh, Quý Cường gượng cười nói.
Nghĩ đến cái ly nhựa mòn có chứa chất lỏng màu sắc mập mờ ở bên trong, khóe miệng Trương Tự Minh bỗng co rút lại.
Ăn xong đồ ăn khuya, Quý Cường giành phần trả tiền, Trương Tự Minh mấy lần cản đều không được. Nói lời cám ơn với đối phương, Trương Tự Minh không khỏi thầm nghĩ: Người đàn ông này cũng quá mức nhiệt tình nhỉ.
Trong lòng Quý Cường hoàn toàn không thèm để ý bữa ăn này là do ai trả tiền. Xem ra đối với Quý Cường, làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè. Khi hai người sóng vai cùng ngồi ăn khuya ở trên băng ghế, y đã xem Trương Tự Minh như bạn của mình. Sau đó Quý Cường đưa Trương Tự Minh đến trước cửa chung cư, đoạn đường ngắn ngủi này y không lấy tiền của hắn.
“Cám ơn anh.” Sau khi xuống xe Trương Tự Minh quay lại nói, lần này, hắn nói thật to với Quý Cường, đổi từ “sư phụ” thành “anh”.
Quý Cường toét miệng cười một cái, trong đống râu lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, “Đi thong thả nhé.”
Ngay lúc Trương Tự Minh xoay người quay đi, radio trong xe Quý Cường lại phát ra tin tức dự báo thời tiết ngày mai.
“Tiết trời ngày mai có nắng.”
Lúc đi vào trong chung cư, Trương Tự Minh dừng bước xoay người lại, trong tầm mắt, ánh đèn của chiếc taxi màu đỏ vẫn còn sáng. Chiếc xe dần biến mất trong bóng đêm, Trương Tự Minh ngẩng đầu lên nhìn trời, tự mình lẩm bẩm, “Ngày mai lại là một ngày đẹp trời.”
Mấy ngày sau, Trương Tự Minh lại phải tăng ca. Lần này hắn gọi điện thoại trước cho tài xế taxi.
“Tôi bây giờ đang ở đường XX, khoảng mười phút sau sẽ đến chỗ anh.”
Trong điện thoại vẫn truyền đến giọng nam vang vang… tạm thời có thể coi là tục tằng đi, nhưng vẫn nhiệt tình như trước. Sự nhiệt tình của đối phương khiến cho đáy lòng của Trương Tự Minh ấm áp hẳn lên.
Những thứ đồ đạc trong xe khiến cho Trương Tự Minh chú ý mấy hôm trước vẫn còn y nguyên, rõ ràng cả chủ xe lẫn tài xế đều không ngại, Trương Tự Minh kiềm chế ánh nhìn, cố gắng không để ý.
Đến nhà, trả tiền, thối lại, viết phiếu. Lúc xuống xe Trương Tự Minh không quên quay đầu lại, “Cảm tạ sư phụ.”
“Đừng khách sáo, đi thong thả nhé.”
Vẫn là nụ cười tươi ngập đầy râu quai hàm ấy.
Khoảng thời gian ban đầu, Trương Tự Minh vẫn đang đợi, đợi một ngày nào đó hắn gọi điện cho Quý Cường, Quý Cường sẽ từ chối hắn, nói rằng “Tôi hiện giờ không qua được, anh gọi cho người khác đi”, thế nhưng dự đoán này mãi vẫn không trở thành hiện thực. Mỗi một lần, bất luận là thời gian nào, bất kể thời tiết ra sao, hễ nhận được điện thoại của Trương Tự Minh, Quý Cường không biết đang ở nơi nào đều sẽ chạy tới đợi Trương Tự Minh ở dưới lầu.
Một thời gian sau, ấn tượng của Trương Tự Minh đối với Quý Cường có chút thay đổi.
Không cần quan sát kỹ cũng có thể rút ra được kết luận, Quý Cường là một người đàn ông rối tinh rối mù, lộn xộn vô cùng, quần áo lôi thôi, mặt thì đầy râu, nhưng không thể không thừa nhận, đây là một người tốt vô cùng nhiệt tình. Trong đêm khuya, một mình chờ đợi dưới lầu công ty, mỗi lần nhìn thấy ánh đèn xe taxi dần dần lại gần, ngực của Trương Tự Minh sẽ có cảm giác rất khác thường.
Phải, đây là quan hệ làm thuê ngắn ngủi, một bên trả tiền, một bên cung cấp dịch vụ, thế nhưng, so với các kiểu làm thuê, sự ỷ lại của bên này và sự nỗ lực của bên kia trong mối quan hệ này là không thể phủ nhận.
Trương Tự Minh và Quý Cường, có thể nói là hai người hoàn toàn xa lạ, không hề hiểu rõ lẫn nhau, nhưng bởi vì dưới tình huống thường xuyên phải gặp mặt khá cố định, dù không nói chuyện nhiều nhưng sự tín nhiệm dành cho đối phương đang ngày một lớn hơn. Dù không biết rõ bối cảnh của đối phương, tâm lý đề phòng cũng đã dần dần biến mất. Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng đã bất giác coi đối phương như một “bạn bình thường” rồi.
Sau khi cuộc kiểm tra nội bộ công ty chấm dứt, tần suất tăng ca của Trương Tự Minh giảm dần, hắn không muốn khiến cho công việc ca đêm của Quý Cường bị trễ nãi cho nên đã chủ động gọi điện thoại thông báo chuyện này cho đối phương biết.
“Trong khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi.” Trương Tự Minh nói lời cảm ơn qua điện thoại.
“Thật là, anh quá sức khách sáo rồi.”
Từ trong giọng của Quý Cường, Trương Tự Minh nghĩ rằng y sẽ không lưu ý đến chuyện này. Quả nhiên đây cũng chỉ là một chuyện làm ăn. Nghĩ đến sau này bản thân phải khổ sở chờ xe trong bóng tối, Trương Tự Minh cảm thấy hơi đau đầu, hắn thử thăm dò nói rằng: “Sau này tôi chắc sẽ không còn phải tăng ca, nhưng mà dù không thường xuyên như khoảng thời gian này, tôi có khi vẫn…”
Không đợi Trương Tự Minh nói xong, Quý Cường đã xen vào lời hắn: “Anh cứ gọi điện thoại cho tôi là được.”
Giọng nam tục tằng vẫn tràn đầy nhiệt tình như mọi khi, khiến cho Trương Tự Minh rất an tâm.
“Cảm ơn Quý sư phụ.”
Hôm nay, Trương Tự Minh lại phải tăng ca.
Ngồi trên xe của Quý Cường, Trương Tự Minh nói với y: “Làm phiền anh chở tôi đến đường XX.”
Quý Cường liếc nhìn đồng hồ ở trên xe, “Đã trễ thế này anh còn không về nhà à?”
Từ trước đến giờ Trương Tự Minh luôn luôn về thẳng nhà.
“Đói bụng…”
Lúc bảy giờ Trương Tự Minh đã ăn một chút, sau đó cứ vùi đầu vào công việc, hiện tại đã hơn mười một giờ, thức ăn trong bụng đã sớm tiêu hóa hết.
Xe chạy đến chợ đêm phụ cận, sau khi trả tiền xong, Trương Tự Minh nhìn thấy Quý Cường cũng xuống xe, không khỏi nghi ngờ nhìn y.
Quý Cường giải thích: “Tôi cũng đói bụng.”
“Vậy cùng nhau đi ăn.”
Ngồi song song ở băng ghế dài trước quầy ăn vặt, hai người đàn ông tự túc ăn khuya. Trương Tự Minh ăn một chén cháo cá phiến, thêm một lồng bánh bao, Quý Cường gọi một phần cơm chiên.
“Các anh là tài xế lái xe đêm, buổi sáng mấy giờ sẽ giao ban?” Trương Tự Minh hỏi.
“Bảy giờ.”
Chẳng trách bây giờ y lại muốn ăn, còn phải lái xe cả một buổi tối kia mà. Trương Tự Minh đưa lồng bánh bao của mình sang cho Quý Cường, “Tôi ăn không hết, anh ăn thêm hai cái bánh bao đi.”
Lúc làm như vậy, Trương Tự Minh có chút lo lắng, sợ rằng đối phương sẽ từ chối, không nghĩ tới Quý Cường lại gắp bánh bao cắn một miếng, “Ừ, mùi vị không tệ.”
“Nơi này cách nhà của tôi rất gần, tôi thường hay đến đây ăn.”
Thấy thức ăn của Quý Cường có hơi khô, Trương Tự Minh kêu chủ quán mang đến cho Quý Cường một ly trà. Quy Cường chỉ uống gần nửa ly, Trương Tự Minh lại hỏi y, “Sao không uống nhiều hơn một chút?”
“Không dám uống nhiều trà hay nước, lái xe không tiện.”
Trương Tự Minh nghe xong hơi chững một lát, làm tài xế taxi cũng thật khổ cực.
“Trên xe tôi cũng có nước.” Chú ý đến vẻ mặt của Trương Tự Minh, Quý Cường gượng cười nói.
Nghĩ đến cái ly nhựa mòn có chứa chất lỏng màu sắc mập mờ ở bên trong, khóe miệng Trương Tự Minh bỗng co rút lại.
Ăn xong đồ ăn khuya, Quý Cường giành phần trả tiền, Trương Tự Minh mấy lần cản đều không được. Nói lời cám ơn với đối phương, Trương Tự Minh không khỏi thầm nghĩ: Người đàn ông này cũng quá mức nhiệt tình nhỉ.
Trong lòng Quý Cường hoàn toàn không thèm để ý bữa ăn này là do ai trả tiền. Xem ra đối với Quý Cường, làm ăn là làm ăn, bạn bè là bạn bè. Khi hai người sóng vai cùng ngồi ăn khuya ở trên băng ghế, y đã xem Trương Tự Minh như bạn của mình. Sau đó Quý Cường đưa Trương Tự Minh đến trước cửa chung cư, đoạn đường ngắn ngủi này y không lấy tiền của hắn.
“Cám ơn anh.” Sau khi xuống xe Trương Tự Minh quay lại nói, lần này, hắn nói thật to với Quý Cường, đổi từ “sư phụ” thành “anh”.
Quý Cường toét miệng cười một cái, trong đống râu lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề, “Đi thong thả nhé.”
Ngay lúc Trương Tự Minh xoay người quay đi, radio trong xe Quý Cường lại phát ra tin tức dự báo thời tiết ngày mai.
“Tiết trời ngày mai có nắng.”
Lúc đi vào trong chung cư, Trương Tự Minh dừng bước xoay người lại, trong tầm mắt, ánh đèn của chiếc taxi màu đỏ vẫn còn sáng. Chiếc xe dần biến mất trong bóng đêm, Trương Tự Minh ngẩng đầu lên nhìn trời, tự mình lẩm bẩm, “Ngày mai lại là một ngày đẹp trời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.