Chương 9:
Giá Cá Lục Nguyệt Siêu Hiện Thực
23/08/2021
Gần đây, sếp nhỏ cảm thấy hơi phiền nhiễu.
Không, không, không phải vì cửa hàng gặp khủng hoảng kinh doanh, càng không phải vì mâu thuẫn với các thành viên trong gia đình.
Cái vướng mắc nằm ở chỗ, sau hơn một năm chung sống, tiểu ác ma càng ngày càng quen thuộc xã hội loài người, bởi vậy nên đôi khi sẽ có những hành động khiến cho sếp nhỏ kinh ngạc.
Giống như mấy ngày trước hai người ở trên sô pha xem phim TV, tiểu ác ma đặc biệt thích phim thần tượng, vừa xem nam nữ nhân vật chính anh anh em em, vừa ríu rít hỏi sếp nhỏ người bên trong TV đang làm gì.
Hình ảnh xoay chuyển, vốn dĩ nam chính và nữ chính đang cãi nhau dưới trời mưa to đã chạy tới dưới mái hiên, đột nhiên hôn nhau, còn hết sức kịch liệt, tóm lại là không thích hợp cho trẻ con xem.
Theo bản năng, một tay sếp nhỏ che mắt tiểu ác ma, một tay khác vươn ra sau gối tìm điều khiển từ xa, ấn nút tắt TV.
“Được rồi, chuẩn bị ngủ.”
Chờ tiểu ác ma thoát ra khỏi bàn tay to, màn hình đã tối đen, nó thở dài tiếc nuối, bắt chước dáng vẻ thường ngày của sếp nhỏ, cúi xuống dùng tay cầm nĩa đâm đâm sau lưng hắn: “Ôi, gia môn bất hạnh gì đâu.”
Nó đã học được câu này từ việc xem TV, thật không biết, đến cùng bên trong đầu nhỏ của nó chứa những điều kỳ lạ cổ quái gì.
Sếp nhỏ bỏ qua sự giả vờ giả vịt của nó, mở lòng bàn tay để cho tiểu ác ma bước lên, rồi đưa nó trở lại phòng ngủ. Bên trong góc bật một cái đèn mờ nhạt, một chiếc chăn mềm mại tùy ý trải ở trên giường, tạo ra một bầu không khí yên bình khiến người ta có chút buồn ngủ.
“Oáp…” Sau khi ngáp một cái, tiểu ác ma vùi vào trong gối, vỗ về bên cạnh, sếp nhỏ leo lên nằm cạnh nó. Thân ảnh nho nhỏ ngủ ở bên cạnh đầu hắn, đã thành thói quen.
Đột nhiên, đôi cánh của tiểu ác ma run lên, nó lật người và bò qua, cái đuôi dài di chuyển không ngừng, dường như vẽ ra những đường nét hoa văn khác nhau trong không khí. Cho đến khi áp sát vào mặt sếp nhỏ, nó chần chừ một lúc rồi thăm dò hôn lên đôi môi đang nhắm nghiền.
Dịu dàng như cánh bướm đang đậu trên bông hoa đang nở.
Sau đó một cái, một cái, lại thêm một cái.
Vốn đang nửa mê nửa tỉnh, sếp nhỏ cảm thấy như có con bọ nào đó bò qua miệng mình, còn bồi hồi không đi, khiến hắn bất giác liếm môi.
Lần này đầu lưỡi cũng hơi đau, như thể bị răng nanh ai đó đâm vào.
Chờ chút, răng nanh?
Sếp nhỏ trợn to hai mắt, ngồi dậy ho khan vài tiếng, phát giác được một ít tê dại trên môi lúc này đã phóng đại cùng cực, cảm giác như mình đã bị hôn thật lâu, mãi không tiêu tan.
“Mi đang làm gì thế?” Hắn có chút tức giận hỏi.
Vẫn còn chưa hết thèm mà lau miệng, tiểu ác ma vẻ mặt đầy vô tội, ngẩng đầu nhẹ giọng đáp: “Ta đang hôn người hầu của mình nha.”
Thân là người hầu trong miệng đối phương, sếp nhỏ cũng không cảm thấy đây là cái ban thưởng gì, càng giống như đùa cợt hơn, mặt lại không tự chủ được mà đỏ bừng, có lẽ bởi vì đây là nụ hôn đầu đi: “Loại chuyện này chỉ có thể là do người lớn mới làm được, mi, mi không được.”
Hắn bị váng đầu chắc, hẳn là nên nói không ai có thể tùy tiện hôn hắn mới đúng chứ nhỉ?
Nhưng mà, sếp nhỏ thật sự không nghĩ tới lời mình nói có cái gì không đúng, tiểu ác ma cười ranh mãnh, híp mắt: “Vậy ta hiện tại còn nhỏ, nếu lớn là có thể hôn ngươi sao?”
Nhỏ, còn nhỏ?
Ạch, từ hình dạng cơ thể mà nói thì rất có đạo lý.
Sếp nhỏ lắc lắc đầu, thu lại những suy nghĩ sai lệch của chính mình, đứng đắn đáp: “Đúng vậy, chỉ khi lớn rồi mới có thể làm chuyện này với người bạn đời của mình.”
“Ừ, nói đúng.” Tiểu ác ma liều mạng gật đầu, đổi lấy ánh mắt tán thưởng của người trước mặt. Ngay lập tức, câu nói thứ hai của nó lại làm tan nát biểu tình của sếp nhỏ: “Chủ nhân lớn rồi thì người hầu phải làm tân nương nha!”
“Hả, tân nương?” Sếp nhỏ cảm giác vô lực sâu sắc, há to mồm, không biết nên ứng đối ra sao. Rõ ràng là tên nhóc này đã học xấu, từ trong TV hoặc là lúc hắn để nó trong túi mang ra ngoài.
Nó cười toe toét, khăng khăng với điều này, tiểu ác ma kéo chăn bông của mình lên rồi nằm xuống, dùng một bộ “Ta ngủ rồi đừng nói chuyện với ta” để cắt ngang động thái tiếp tục giáo dục của sếp nhỏ.
Không thể làm gì khác hơn là đành phải đi ngủ, sếp nhỏ quay lưng về phía tiểu ác ma, cho dù ở trong mơ cũng cau mày.
Về phần nhóc ác nào đó đánh lén thành công, thì lại che một chút khuôn mặt nóng bỏng của mình, vì mất đi nụ hôn đầu tiên mà trở nên xấu hổ.
Khà khà, ta học xấu.
Không, không, không phải vì cửa hàng gặp khủng hoảng kinh doanh, càng không phải vì mâu thuẫn với các thành viên trong gia đình.
Cái vướng mắc nằm ở chỗ, sau hơn một năm chung sống, tiểu ác ma càng ngày càng quen thuộc xã hội loài người, bởi vậy nên đôi khi sẽ có những hành động khiến cho sếp nhỏ kinh ngạc.
Giống như mấy ngày trước hai người ở trên sô pha xem phim TV, tiểu ác ma đặc biệt thích phim thần tượng, vừa xem nam nữ nhân vật chính anh anh em em, vừa ríu rít hỏi sếp nhỏ người bên trong TV đang làm gì.
Hình ảnh xoay chuyển, vốn dĩ nam chính và nữ chính đang cãi nhau dưới trời mưa to đã chạy tới dưới mái hiên, đột nhiên hôn nhau, còn hết sức kịch liệt, tóm lại là không thích hợp cho trẻ con xem.
Theo bản năng, một tay sếp nhỏ che mắt tiểu ác ma, một tay khác vươn ra sau gối tìm điều khiển từ xa, ấn nút tắt TV.
“Được rồi, chuẩn bị ngủ.”
Chờ tiểu ác ma thoát ra khỏi bàn tay to, màn hình đã tối đen, nó thở dài tiếc nuối, bắt chước dáng vẻ thường ngày của sếp nhỏ, cúi xuống dùng tay cầm nĩa đâm đâm sau lưng hắn: “Ôi, gia môn bất hạnh gì đâu.”
Nó đã học được câu này từ việc xem TV, thật không biết, đến cùng bên trong đầu nhỏ của nó chứa những điều kỳ lạ cổ quái gì.
Sếp nhỏ bỏ qua sự giả vờ giả vịt của nó, mở lòng bàn tay để cho tiểu ác ma bước lên, rồi đưa nó trở lại phòng ngủ. Bên trong góc bật một cái đèn mờ nhạt, một chiếc chăn mềm mại tùy ý trải ở trên giường, tạo ra một bầu không khí yên bình khiến người ta có chút buồn ngủ.
“Oáp…” Sau khi ngáp một cái, tiểu ác ma vùi vào trong gối, vỗ về bên cạnh, sếp nhỏ leo lên nằm cạnh nó. Thân ảnh nho nhỏ ngủ ở bên cạnh đầu hắn, đã thành thói quen.
Đột nhiên, đôi cánh của tiểu ác ma run lên, nó lật người và bò qua, cái đuôi dài di chuyển không ngừng, dường như vẽ ra những đường nét hoa văn khác nhau trong không khí. Cho đến khi áp sát vào mặt sếp nhỏ, nó chần chừ một lúc rồi thăm dò hôn lên đôi môi đang nhắm nghiền.
Dịu dàng như cánh bướm đang đậu trên bông hoa đang nở.
Sau đó một cái, một cái, lại thêm một cái.
Vốn đang nửa mê nửa tỉnh, sếp nhỏ cảm thấy như có con bọ nào đó bò qua miệng mình, còn bồi hồi không đi, khiến hắn bất giác liếm môi.
Lần này đầu lưỡi cũng hơi đau, như thể bị răng nanh ai đó đâm vào.
Chờ chút, răng nanh?
Sếp nhỏ trợn to hai mắt, ngồi dậy ho khan vài tiếng, phát giác được một ít tê dại trên môi lúc này đã phóng đại cùng cực, cảm giác như mình đã bị hôn thật lâu, mãi không tiêu tan.
“Mi đang làm gì thế?” Hắn có chút tức giận hỏi.
Vẫn còn chưa hết thèm mà lau miệng, tiểu ác ma vẻ mặt đầy vô tội, ngẩng đầu nhẹ giọng đáp: “Ta đang hôn người hầu của mình nha.”
Thân là người hầu trong miệng đối phương, sếp nhỏ cũng không cảm thấy đây là cái ban thưởng gì, càng giống như đùa cợt hơn, mặt lại không tự chủ được mà đỏ bừng, có lẽ bởi vì đây là nụ hôn đầu đi: “Loại chuyện này chỉ có thể là do người lớn mới làm được, mi, mi không được.”
Hắn bị váng đầu chắc, hẳn là nên nói không ai có thể tùy tiện hôn hắn mới đúng chứ nhỉ?
Nhưng mà, sếp nhỏ thật sự không nghĩ tới lời mình nói có cái gì không đúng, tiểu ác ma cười ranh mãnh, híp mắt: “Vậy ta hiện tại còn nhỏ, nếu lớn là có thể hôn ngươi sao?”
Nhỏ, còn nhỏ?
Ạch, từ hình dạng cơ thể mà nói thì rất có đạo lý.
Sếp nhỏ lắc lắc đầu, thu lại những suy nghĩ sai lệch của chính mình, đứng đắn đáp: “Đúng vậy, chỉ khi lớn rồi mới có thể làm chuyện này với người bạn đời của mình.”
“Ừ, nói đúng.” Tiểu ác ma liều mạng gật đầu, đổi lấy ánh mắt tán thưởng của người trước mặt. Ngay lập tức, câu nói thứ hai của nó lại làm tan nát biểu tình của sếp nhỏ: “Chủ nhân lớn rồi thì người hầu phải làm tân nương nha!”
“Hả, tân nương?” Sếp nhỏ cảm giác vô lực sâu sắc, há to mồm, không biết nên ứng đối ra sao. Rõ ràng là tên nhóc này đã học xấu, từ trong TV hoặc là lúc hắn để nó trong túi mang ra ngoài.
Nó cười toe toét, khăng khăng với điều này, tiểu ác ma kéo chăn bông của mình lên rồi nằm xuống, dùng một bộ “Ta ngủ rồi đừng nói chuyện với ta” để cắt ngang động thái tiếp tục giáo dục của sếp nhỏ.
Không thể làm gì khác hơn là đành phải đi ngủ, sếp nhỏ quay lưng về phía tiểu ác ma, cho dù ở trong mơ cũng cau mày.
Về phần nhóc ác nào đó đánh lén thành công, thì lại che một chút khuôn mặt nóng bỏng của mình, vì mất đi nụ hôn đầu tiên mà trở nên xấu hổ.
Khà khà, ta học xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.