Chương 12
Bão Miêu
08/07/2020
cavien6666
Người đàn ông giúp cô cầm ô, Lạc Anh không quá mệt mỏi, và tầm nhìn của cô rộng hơn nhiều.
Cô lau những hạt mồ hôi trên trán, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn anh, chú ý tới: "Ôi, hôm nay... tại sao anh không đeo khẩu trang khi đi ra ngoài? Anh không sợ bị nhận ra à?"
Người đàn ông không chút quan tâm, thản nhiên bước đi: "Không có ai ra ngoài vào lúc này".
"Làm sao anh biết?" Lạc Anh vô thức vặn lại, "Lỡ như bị chụp được cùng em..."
Trước khi lời tiếp theo của cô được nói ra, cô nhận ra rằng mình đã sai.
Giấu đầu lòi đuôi, đây không phải lấy đá đập chân mình?
Người đàn ông nghiêng đầu, "Hả? Cùng em làm sao?"
Lạc Anh nói một cách bình tĩnh, "Không có gì, em nói bừa."
Bảy chuyển phát là quá nhiều. Thẩm Chi Châu chia thành hai chuyến. Chuyến đi thứ hai không cho Lạc Anh đi theo.
Bảo vệ trực ban tiểu khu ngồi trong phòng quá nhàm chán, lắm miệng trêu chọc anh một câu: "Chàng trai, giúp bạn gái lấy chuyển phát à? Mua nhiều thứ cùng một lúc, có phải tốn rất nhiều tiền không? Hiếm có người đàn ông nào có thể sẵn sàng để bạn gái tiêu tiền và giúp cô ấy lấy chuyển phát nhanh. "
Lông mày của Thẩm Chi Châu buông lỏng, không biết trả lời thế nào, cuối cùng cam chịu.
Anh chỉ gật đầu rồi bỏ đi.
••••••••••
Lạc Anh ngồi trên sàn phòng khách, vừa mở chuyển phát nhanh, vừa nói chuyện với Thỏ xám.
Uyển Vưu: "Mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa? Hôm nào khai giảng?"
Lạc Anh: " Ngày mai bắt đầu khai giảng, tao sẽ đến trường vào chiều mai."
Uyển Vưu: "Ồ, vậy. Chiều mai mày được không? Rất nhiều thứ chuyển đi được sao?"
Lạc Anh nhún vai và nói một cách bất lực: " Chuyển không được cũng phải chuyển. Tao phải hỏi ông chủ Thẩm nếu có thời gian thì giúp tao vào ngày mai."
Có một tràng cười từ phía đối diện, dừng một lúc, mới nói: "Mày có độc không? Lại còn gọi ông chủ Thẩm? Fan bên ngoài mà biết thần tượng thể thao điện tử trong nhà có tiểu mỹ nhân, còn được gọi là ông chủ Thẩm, mọi người sẽ sụp đổ thành một cái hố không đáy. "
Lạc Anh bĩu môi: "Không phải vậy đâu, đó không phải là ông chủ Thẩm sao? Anh ta là ông chủ của tao, tao phải làm bất cứ điều gì anh ta muốn. Kêu chủ nhà Thẩm rất khó nghe."
Âm thanh xoay chìa khóa phát ra từ cánh cửa.
Lạc Anh dừng lại thì thầm: "Tao không nói với mày nữa, ông chủ Thẩm đã trở lại."
Phía bên kia lại cười, tiếng cười thanh thúy phát ra từ điện thoại di động: " Được được, nếu ông chủ Thẩm mai không rảnh, mày có thể hỏi tao, tao sẽ giúp mày di chuyển mọi thứ khi tao có thời gian."
"Được."
Âm cuối vừa hạ, Thẩm Chi Châu bước vào cửa ôm gói hàng nặng nhất.
Lạc Anh lấy chuyển phát nhanh và đặt nó xuống đất, rót một ly nước cho Thẩm Chi Châu. Khi nhìn thấy anh đổ mồ hôi, áo bị mồ hôi làm ướt hơn phân nửa. Nhịn không được đề nghị: "Bên ngoài nóng quá, anh có muốn tắm không?"
Người đàn ông cầm ly uống, "Ừ" một tiếng. Anh nhặt quần áo và bước vào phòng tắm mà không nói lời nào.
Lạc Anh cảm thấy nhàm chán, tiếp tục mày mò với chuyển phát nhanh của mình. Những thứ cần được giặt nhanh chóng được cho vào máy giặt và giặt.
Sau khi Thẩm Chi Châu tắm xong đi ra, bước đến phòng máy tính với mục đích rõ ràng. Đôi mắt của Lạc Anh đuổi theo bóng lưng anh, đoán rằng anh sẽ ở trong đó một lúc lâu, vội vàng ngăn anh lại.
"Ơ, đợi đã, đợi đã... em có vài chuyện muốn nói với anh."
Thẩm Chi Châu thay đổi bộ ở nhà áo trắng quần đen, tư thế lười biếng, chống thắt lưng, một nụ cười dịu dàng hiếm khi được vẽ trên khuôn mặt anh, giọng nhẹ nhàng: "Có chuyện gì vậy?"
Mặc dù Lạc Anh không biết anh ấy làm gì gần đây, nhưng cũng biết anh có vẻ bận rộn. Để tiết kiệm thời gian, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: "Ngày mai anh có rảnh không? Em muốn đi trường học vào ngày mai, vì vậy..."
Khi Thẩm Chi Châu nghe thấy bốn từ "muốn đi trường học ", thu hồi tươi cười: "Cho nên...?"
"Nếu anh có thời gian, anh có thể giúp em chuyển đồ đạc vào phòng ngủ không?" Thái độ thỉnh cầu của Lạc Anh rất nghiêm túc và chân thành, không có một chút đùa cợt nào. Sau đó, cô nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Chỗ này cách trường không tính là xa, đi một lúc là đến, không đến một giờ có thể xong. "
Thẩm Chi Châu cười khẽ, giọng nói của anh cố tình kéo dài: "Bé con, em cũng biết chỗ này không xa trường?"
Lạc Anh "a" một tiếng, không hiểu ý anh là gì, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày.
Lại nghe thấy anh nói: "... vậy thì tự đi."
Lạc Anh: "............"
Thực sự là!!!!
Không!! Có!!! Tính người!!! A!!!!
Được rồi, xem như anh lợi hại!!!
Lạc Anh không dám từ bỏ, vì một mình đi rất khó khăn. Thời tiết quá nóng, phải lấy quá nhiều thứ. Tệ hơn nữa, cô không thể di chuyển tất cả những thứ này vào phòng ngủ bằng hai tay.
Cô dính lấy anh và tiếp tục hỏi, "Ah? Thực sự không rảnh sao? Rất nhanh, nó sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của anh đâu."
"Không có thời gian." Giọng điệu khẳng định.
Lạc Anh nghiến răng: "Thật sao? Anh không nói dối?"
"Ừ."
"Được rồi, vậy thì." Lạc Anh im lặng gật đầu, không biết cô đang nghĩ gì, bộ dáng nhỏ bé trông thật cô đơn.
Thẩm Chi Châu có chút không đành lòng nhìn cô bé bộ dáng mất mát đầy tiếc nuối.
Anh trầm mặc nửa ngày, tại lúc Lạc Anh xoay người chuẩn bị rời đi, anh nắm lấy mái tóc đuôi ngựa đang rối tung sau đầu và kéo nó lại.
Anh nhếch miệng và nói nhẹ nhàng: "Muốn anh rảnh cũng được."
"Hả?" Lạc Anh dừng lại và kéo bím tóc cô lại. Gặp sự tình thay đổi, mắt mở to xem xét hắn.
Thẩm Chi Châu nói một cách bình tĩnh: "Sau khi em đi nội trú... mỗi tuần một lần về nấu cho anh một bữa cơm là được."
Lạc Anh:?
Anh đứng trước mặt cô, đầu cúi xuống, đôi mắt đẹp run rẩy, chăm chú nhìn cô, với những gì anh vừa nói, không thể giải thích được có cảm giác mất phương hướng.
Giống như một con mèo con hoặc con chó con bị người khác bỏ rơi.
Rất đáng thương.
Lạc Anh không biết tại sao lại cảm thấy như vậy, cau mày, lườm anh và không trả lời.
Thẩm Chi Châu mỉm cười:" Thế nào, bé con? Yêu cầu này không tính quá đáng đi?Anh trai giúp em làm việc không phải sao? Em quay lại mỗi tuần để gặp anh trai, nấu một bữa cơm cho anh trai không thể sao?"
"..."
Lạc Anh lườm hắn một cái, luôn cảm thấy trong lời nói có trá, nở nụ cười, cũng ngọt ngào phụ họa, "Anh trai."
Thẩm Chi Châu: "..."
Mẹ kiếp.
Lạc Anh: "Anh trai đề nghị của anh nghe khá hay. Em chỉ trở lại để làm cơm mà thôi không tốn tiền, tương đương với việc ăn ké bữa cơm. Thật không may..."
Thẩm Chi Châu:?
Lạc Anh: "Năm nay em 18 tuổi, không phải 3 tuổi. Không dễ bị lừa như vậy."
Thẩm Chi Châu: "..."
Nói xong, cô phất phất tay, nhẹ nhàng đi về phòng.
"Em vẫn đang cố gắng tìm cách mang hành lý của mình. Anh trai, áp suất không khí ở đây quá thấp. Em sợ sau khi đến trường, đã quen với ấm áp, không muốn quay lại. Nếu em quay lại lần nữa, không chừng sẽ không gọi anh trai, mà là... cha. "
Thẩm Chi Châu cười bất lực.
Cô bé này, miệng thật sắc.
Khi nói chuyện, giọng nghe rất ngọt ngào, một tiếng một tiếng anh trai.
Ngụ ý chính là đang mắng người, hợp với khuôn mặt ngây thơ và vô hại của cô, đúng là so hồ ly còn xảo quyệt hơn.
- " Đại gia ngươi!!! Ai muốn quay lại với anh? Nếu tôi đến đây một lần nữa, tôi sẽ gọi anh là cha!"
Lạc Anh bước vào phòng ngủ, buồn bã nằm trên giường nghịch điện thoại,càng nghĩ càng giận.
Không nói nên lời!!
Thật không nói nên lời!!!
Tại sao anh luôn luôn chống lại cô!!!!
Có phải kiếp trước đắc tội anh?
Hại anh hói đầu, là ông chú cô đơn...
Lạc Anh không nghĩ ra.
Thật trùng hợp, Thỏ xám lại gửi WeChat và hỏi: [ Thế nào? Cần tao không.】
Lạc Anh: [ Cần. TAT】
Uyển Vưu: [Thế nào? Anh ấy có rảnh không? 】
Lạc Anh: [Ai biết anh ta, dù sao mày đến là được. Ngày mai mày có đi làm không 】
Uyểm Vưu: [Yên tâm đi, không có. Ngày hôm sau, sẽ có một bài bình luận về All Star ở Thượng Hải, nhưng tao không vội. 】
Vào buổi trưa ngày hôm sau, Lạc Anh thu dọn đồ đạc trong phòng cả buổi sáng. Cô đói và ra ngoài lấy thức ăn.
Gõ cửa phòng đối diện,thấy không có ai trả lời, không có ai trong phòng máy tính.
Thẩm Chi Châu không ở nhà.
Tình huống này khiến cô ngây ra trong nửa phút trước khi bình phục. Cô lấy điện thoại di động ra và lơ đãng gọi món, ăn một mình xong, dọn bàn trà.
Thẩm Chi Châu vẫn chưa về.
Đi đâu vậy?
Lạc Anh vào bếp rót một ly nước, vừa uống vừa mở điện thoại, và liếc vào danh sách tin nhắn. Người kia hôm nay không gửi tin nhắn cho cô, cứ vậy im hơi lặng tiếng biến mất.
Giờ này đã là một giờ rưỡi chiều.
Chưa đầy hai giờ nữa, Thỏ xám sẽ đến đây, liền đi trường học.
Lạc Anh không biết có chuyện gì với cô, rõ ràng hôm qua đã nói với anh. Cô muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Hôm nay, cô vậy mà hơi buồn vì không thể chính thức nói lời chia tay với anh.
Trong hộp tin nhắn chữ viết rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không gửi đi thành công.
Vào lúc ba giờ, Uyển Vưu mang theo chiếc túi nhỏ trên lưng vội vàng tới.
Lạc Anh mở cửa cho cô, cô thở hổn hển, sợ người bên trong nghe thấy, nhẹ giọng hỏi: "P thần, có ở đó không?"
Lạc Anh lắc đầu, âm lượng bình thường trở lại: "Không."
"Ồ." Uyển Vưu thở phào nhẹ nhõm, cả người bớt co quắp. "Làm tao sợ muốn chết. May mắn anh ấy không ở đây. Tao rất sợ phải chào hỏi với anh ấy. Nhất là khi các thành viên trong nhóm của anh ấy không ở...."
Lạc Anh không hiểu: "Mày sợ cái gì? Anh ta đáng sợ như vậy?"
"Mày ổn chứ?" Uyển Vưu dùng tay chạm vào trán cô. "Không bị sốt. Mấy ngày nay luôn châm chọc anh ta, chán ghét anh ta cũng là mày, còn nghĩ đập anh ta cũng là mày. Ngày hôm qua không phải nói không chịu nổi muốn xử anh ta? "
"Muốn xử anh ta cùng chuyện này không quan hệ, cho nên tại sao mày lại sợ anh ta?"
"Mày dám đánh anh ta, tao không dám, lý do này đã đủ chưa?" Uyển Vưu trợn mắt.
Lạc Anh: "Ồ."
Hai cô gái trẻ chơi đùa trong phòng một lúc, mỗi người đi ra ngoài với một cái túi lớn trên tay.
Căn hộ không xa trường học và mất khoảng 20 phút đi taxi.
Lạc Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Chi Châu trong xe và nói với anh: [Em đi rồi. 】
Người đàn ông trả lời sau gần 10 phút, những lời rất cứng nhắc: [Chú ý an toàn. 】
Lại không có...
Không có!!!!
Không có một câu dư thừa!!!!
Được rồi!!
Hôm qua, cô chân thành cầu xin anh giúp đỡ, nhưng anh đã từ chối một cách tàn nhẫn còn bị đùa giỡn.
Hôm nay còn không biết biến đâu mất.
Lạc Anh cảm thấy nghẹn một bụng khí, cuối cùng quá tức giận, phớt lờ anh ta.
Đến trường, cùng với Thỏ xám, từng bước đăng ký và kéo hành lý vào phòng ngủ mới.
Người đàn ông giúp cô cầm ô, Lạc Anh không quá mệt mỏi, và tầm nhìn của cô rộng hơn nhiều.
Cô lau những hạt mồ hôi trên trán, khóe mắt vụng trộm liếc nhìn anh, chú ý tới: "Ôi, hôm nay... tại sao anh không đeo khẩu trang khi đi ra ngoài? Anh không sợ bị nhận ra à?"
Người đàn ông không chút quan tâm, thản nhiên bước đi: "Không có ai ra ngoài vào lúc này".
"Làm sao anh biết?" Lạc Anh vô thức vặn lại, "Lỡ như bị chụp được cùng em..."
Trước khi lời tiếp theo của cô được nói ra, cô nhận ra rằng mình đã sai.
Giấu đầu lòi đuôi, đây không phải lấy đá đập chân mình?
Người đàn ông nghiêng đầu, "Hả? Cùng em làm sao?"
Lạc Anh nói một cách bình tĩnh, "Không có gì, em nói bừa."
Bảy chuyển phát là quá nhiều. Thẩm Chi Châu chia thành hai chuyến. Chuyến đi thứ hai không cho Lạc Anh đi theo.
Bảo vệ trực ban tiểu khu ngồi trong phòng quá nhàm chán, lắm miệng trêu chọc anh một câu: "Chàng trai, giúp bạn gái lấy chuyển phát à? Mua nhiều thứ cùng một lúc, có phải tốn rất nhiều tiền không? Hiếm có người đàn ông nào có thể sẵn sàng để bạn gái tiêu tiền và giúp cô ấy lấy chuyển phát nhanh. "
Lông mày của Thẩm Chi Châu buông lỏng, không biết trả lời thế nào, cuối cùng cam chịu.
Anh chỉ gật đầu rồi bỏ đi.
••••••••••
Lạc Anh ngồi trên sàn phòng khách, vừa mở chuyển phát nhanh, vừa nói chuyện với Thỏ xám.
Uyển Vưu: "Mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa? Hôm nào khai giảng?"
Lạc Anh: " Ngày mai bắt đầu khai giảng, tao sẽ đến trường vào chiều mai."
Uyển Vưu: "Ồ, vậy. Chiều mai mày được không? Rất nhiều thứ chuyển đi được sao?"
Lạc Anh nhún vai và nói một cách bất lực: " Chuyển không được cũng phải chuyển. Tao phải hỏi ông chủ Thẩm nếu có thời gian thì giúp tao vào ngày mai."
Có một tràng cười từ phía đối diện, dừng một lúc, mới nói: "Mày có độc không? Lại còn gọi ông chủ Thẩm? Fan bên ngoài mà biết thần tượng thể thao điện tử trong nhà có tiểu mỹ nhân, còn được gọi là ông chủ Thẩm, mọi người sẽ sụp đổ thành một cái hố không đáy. "
Lạc Anh bĩu môi: "Không phải vậy đâu, đó không phải là ông chủ Thẩm sao? Anh ta là ông chủ của tao, tao phải làm bất cứ điều gì anh ta muốn. Kêu chủ nhà Thẩm rất khó nghe."
Âm thanh xoay chìa khóa phát ra từ cánh cửa.
Lạc Anh dừng lại thì thầm: "Tao không nói với mày nữa, ông chủ Thẩm đã trở lại."
Phía bên kia lại cười, tiếng cười thanh thúy phát ra từ điện thoại di động: " Được được, nếu ông chủ Thẩm mai không rảnh, mày có thể hỏi tao, tao sẽ giúp mày di chuyển mọi thứ khi tao có thời gian."
"Được."
Âm cuối vừa hạ, Thẩm Chi Châu bước vào cửa ôm gói hàng nặng nhất.
Lạc Anh lấy chuyển phát nhanh và đặt nó xuống đất, rót một ly nước cho Thẩm Chi Châu. Khi nhìn thấy anh đổ mồ hôi, áo bị mồ hôi làm ướt hơn phân nửa. Nhịn không được đề nghị: "Bên ngoài nóng quá, anh có muốn tắm không?"
Người đàn ông cầm ly uống, "Ừ" một tiếng. Anh nhặt quần áo và bước vào phòng tắm mà không nói lời nào.
Lạc Anh cảm thấy nhàm chán, tiếp tục mày mò với chuyển phát nhanh của mình. Những thứ cần được giặt nhanh chóng được cho vào máy giặt và giặt.
Sau khi Thẩm Chi Châu tắm xong đi ra, bước đến phòng máy tính với mục đích rõ ràng. Đôi mắt của Lạc Anh đuổi theo bóng lưng anh, đoán rằng anh sẽ ở trong đó một lúc lâu, vội vàng ngăn anh lại.
"Ơ, đợi đã, đợi đã... em có vài chuyện muốn nói với anh."
Thẩm Chi Châu thay đổi bộ ở nhà áo trắng quần đen, tư thế lười biếng, chống thắt lưng, một nụ cười dịu dàng hiếm khi được vẽ trên khuôn mặt anh, giọng nhẹ nhàng: "Có chuyện gì vậy?"
Mặc dù Lạc Anh không biết anh ấy làm gì gần đây, nhưng cũng biết anh có vẻ bận rộn. Để tiết kiệm thời gian, chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề: "Ngày mai anh có rảnh không? Em muốn đi trường học vào ngày mai, vì vậy..."
Khi Thẩm Chi Châu nghe thấy bốn từ "muốn đi trường học ", thu hồi tươi cười: "Cho nên...?"
"Nếu anh có thời gian, anh có thể giúp em chuyển đồ đạc vào phòng ngủ không?" Thái độ thỉnh cầu của Lạc Anh rất nghiêm túc và chân thành, không có một chút đùa cợt nào. Sau đó, cô nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Chỗ này cách trường không tính là xa, đi một lúc là đến, không đến một giờ có thể xong. "
Thẩm Chi Châu cười khẽ, giọng nói của anh cố tình kéo dài: "Bé con, em cũng biết chỗ này không xa trường?"
Lạc Anh "a" một tiếng, không hiểu ý anh là gì, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày.
Lại nghe thấy anh nói: "... vậy thì tự đi."
Lạc Anh: "............"
Thực sự là!!!!
Không!! Có!!! Tính người!!! A!!!!
Được rồi, xem như anh lợi hại!!!
Lạc Anh không dám từ bỏ, vì một mình đi rất khó khăn. Thời tiết quá nóng, phải lấy quá nhiều thứ. Tệ hơn nữa, cô không thể di chuyển tất cả những thứ này vào phòng ngủ bằng hai tay.
Cô dính lấy anh và tiếp tục hỏi, "Ah? Thực sự không rảnh sao? Rất nhanh, nó sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của anh đâu."
"Không có thời gian." Giọng điệu khẳng định.
Lạc Anh nghiến răng: "Thật sao? Anh không nói dối?"
"Ừ."
"Được rồi, vậy thì." Lạc Anh im lặng gật đầu, không biết cô đang nghĩ gì, bộ dáng nhỏ bé trông thật cô đơn.
Thẩm Chi Châu có chút không đành lòng nhìn cô bé bộ dáng mất mát đầy tiếc nuối.
Anh trầm mặc nửa ngày, tại lúc Lạc Anh xoay người chuẩn bị rời đi, anh nắm lấy mái tóc đuôi ngựa đang rối tung sau đầu và kéo nó lại.
Anh nhếch miệng và nói nhẹ nhàng: "Muốn anh rảnh cũng được."
"Hả?" Lạc Anh dừng lại và kéo bím tóc cô lại. Gặp sự tình thay đổi, mắt mở to xem xét hắn.
Thẩm Chi Châu nói một cách bình tĩnh: "Sau khi em đi nội trú... mỗi tuần một lần về nấu cho anh một bữa cơm là được."
Lạc Anh:?
Anh đứng trước mặt cô, đầu cúi xuống, đôi mắt đẹp run rẩy, chăm chú nhìn cô, với những gì anh vừa nói, không thể giải thích được có cảm giác mất phương hướng.
Giống như một con mèo con hoặc con chó con bị người khác bỏ rơi.
Rất đáng thương.
Lạc Anh không biết tại sao lại cảm thấy như vậy, cau mày, lườm anh và không trả lời.
Thẩm Chi Châu mỉm cười:" Thế nào, bé con? Yêu cầu này không tính quá đáng đi?Anh trai giúp em làm việc không phải sao? Em quay lại mỗi tuần để gặp anh trai, nấu một bữa cơm cho anh trai không thể sao?"
"..."
Lạc Anh lườm hắn một cái, luôn cảm thấy trong lời nói có trá, nở nụ cười, cũng ngọt ngào phụ họa, "Anh trai."
Thẩm Chi Châu: "..."
Mẹ kiếp.
Lạc Anh: "Anh trai đề nghị của anh nghe khá hay. Em chỉ trở lại để làm cơm mà thôi không tốn tiền, tương đương với việc ăn ké bữa cơm. Thật không may..."
Thẩm Chi Châu:?
Lạc Anh: "Năm nay em 18 tuổi, không phải 3 tuổi. Không dễ bị lừa như vậy."
Thẩm Chi Châu: "..."
Nói xong, cô phất phất tay, nhẹ nhàng đi về phòng.
"Em vẫn đang cố gắng tìm cách mang hành lý của mình. Anh trai, áp suất không khí ở đây quá thấp. Em sợ sau khi đến trường, đã quen với ấm áp, không muốn quay lại. Nếu em quay lại lần nữa, không chừng sẽ không gọi anh trai, mà là... cha. "
Thẩm Chi Châu cười bất lực.
Cô bé này, miệng thật sắc.
Khi nói chuyện, giọng nghe rất ngọt ngào, một tiếng một tiếng anh trai.
Ngụ ý chính là đang mắng người, hợp với khuôn mặt ngây thơ và vô hại của cô, đúng là so hồ ly còn xảo quyệt hơn.
- " Đại gia ngươi!!! Ai muốn quay lại với anh? Nếu tôi đến đây một lần nữa, tôi sẽ gọi anh là cha!"
Lạc Anh bước vào phòng ngủ, buồn bã nằm trên giường nghịch điện thoại,càng nghĩ càng giận.
Không nói nên lời!!
Thật không nói nên lời!!!
Tại sao anh luôn luôn chống lại cô!!!!
Có phải kiếp trước đắc tội anh?
Hại anh hói đầu, là ông chú cô đơn...
Lạc Anh không nghĩ ra.
Thật trùng hợp, Thỏ xám lại gửi WeChat và hỏi: [ Thế nào? Cần tao không.】
Lạc Anh: [ Cần. TAT】
Uyển Vưu: [Thế nào? Anh ấy có rảnh không? 】
Lạc Anh: [Ai biết anh ta, dù sao mày đến là được. Ngày mai mày có đi làm không 】
Uyểm Vưu: [Yên tâm đi, không có. Ngày hôm sau, sẽ có một bài bình luận về All Star ở Thượng Hải, nhưng tao không vội. 】
Vào buổi trưa ngày hôm sau, Lạc Anh thu dọn đồ đạc trong phòng cả buổi sáng. Cô đói và ra ngoài lấy thức ăn.
Gõ cửa phòng đối diện,thấy không có ai trả lời, không có ai trong phòng máy tính.
Thẩm Chi Châu không ở nhà.
Tình huống này khiến cô ngây ra trong nửa phút trước khi bình phục. Cô lấy điện thoại di động ra và lơ đãng gọi món, ăn một mình xong, dọn bàn trà.
Thẩm Chi Châu vẫn chưa về.
Đi đâu vậy?
Lạc Anh vào bếp rót một ly nước, vừa uống vừa mở điện thoại, và liếc vào danh sách tin nhắn. Người kia hôm nay không gửi tin nhắn cho cô, cứ vậy im hơi lặng tiếng biến mất.
Giờ này đã là một giờ rưỡi chiều.
Chưa đầy hai giờ nữa, Thỏ xám sẽ đến đây, liền đi trường học.
Lạc Anh không biết có chuyện gì với cô, rõ ràng hôm qua đã nói với anh. Cô muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Hôm nay, cô vậy mà hơi buồn vì không thể chính thức nói lời chia tay với anh.
Trong hộp tin nhắn chữ viết rồi lại xóa, cuối cùng vẫn không gửi đi thành công.
Vào lúc ba giờ, Uyển Vưu mang theo chiếc túi nhỏ trên lưng vội vàng tới.
Lạc Anh mở cửa cho cô, cô thở hổn hển, sợ người bên trong nghe thấy, nhẹ giọng hỏi: "P thần, có ở đó không?"
Lạc Anh lắc đầu, âm lượng bình thường trở lại: "Không."
"Ồ." Uyển Vưu thở phào nhẹ nhõm, cả người bớt co quắp. "Làm tao sợ muốn chết. May mắn anh ấy không ở đây. Tao rất sợ phải chào hỏi với anh ấy. Nhất là khi các thành viên trong nhóm của anh ấy không ở...."
Lạc Anh không hiểu: "Mày sợ cái gì? Anh ta đáng sợ như vậy?"
"Mày ổn chứ?" Uyển Vưu dùng tay chạm vào trán cô. "Không bị sốt. Mấy ngày nay luôn châm chọc anh ta, chán ghét anh ta cũng là mày, còn nghĩ đập anh ta cũng là mày. Ngày hôm qua không phải nói không chịu nổi muốn xử anh ta? "
"Muốn xử anh ta cùng chuyện này không quan hệ, cho nên tại sao mày lại sợ anh ta?"
"Mày dám đánh anh ta, tao không dám, lý do này đã đủ chưa?" Uyển Vưu trợn mắt.
Lạc Anh: "Ồ."
Hai cô gái trẻ chơi đùa trong phòng một lúc, mỗi người đi ra ngoài với một cái túi lớn trên tay.
Căn hộ không xa trường học và mất khoảng 20 phút đi taxi.
Lạc Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Chi Châu trong xe và nói với anh: [Em đi rồi. 】
Người đàn ông trả lời sau gần 10 phút, những lời rất cứng nhắc: [Chú ý an toàn. 】
Lại không có...
Không có!!!!
Không có một câu dư thừa!!!!
Được rồi!!
Hôm qua, cô chân thành cầu xin anh giúp đỡ, nhưng anh đã từ chối một cách tàn nhẫn còn bị đùa giỡn.
Hôm nay còn không biết biến đâu mất.
Lạc Anh cảm thấy nghẹn một bụng khí, cuối cùng quá tức giận, phớt lờ anh ta.
Đến trường, cùng với Thỏ xám, từng bước đăng ký và kéo hành lý vào phòng ngủ mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.