Chương 23
Bão Miêu
08/07/2020
cavien6666
Hai cô gái sáng sớm khởi hành,xe buýt cũng không còn chỗ ngồi.
Hoàng mao xếp vali của họ thật tốt, lên xe băn khoăn, hỏi Lạc Anh: "Em gái Hoodie, em có say xe không?"
"Không say lắm." Lạc Anh trả lời thành thực.
"Vậy thì ngồi đằng sau đi, không có chỗ nào ở phía trước."
Sau đó, họ tìm thấy bốn chỗ trống gần phía sau xe, hai chỗ gần nhau, cách nhau bởi một lối đi ở giữa.
Lạc Anh và Uyển Vưu ngồi cùng nhau, Thẩm Chi Châu ngồi với Hoàng mao.
Hai người họ không hẹn cùng nhau ngồi gần lối đi, họ chỉ cách nhau một mét, có thể nhìn thấy sườn mặt của đối phương.
Xe buýt bắt đầu chạy.
Uyển Vưu nhìn khung cảnh thay đổi liên tục bên ngoài cửa sổ xe. Sau một lúc, cô buồn ngủ. Cô nghiêng người sang một bên và dựa vào cửa sổ xe.
Lạc Anh thức dậy lúc sáu giờ sáng, bây giờ còn buồn ngủ hơn nữa.
Đến chỗ kia, khoảng ba giờ đi xe.
Cô nghiêng đầu, dựa vào đệm ghế xe, tận dụng cơ hội này, nhắm mắt ngủ. Lông mi dài và mượt, rủ xuống, đặt lên mí mắt, đôi môi khép nhẹ, tư thế ngủ khá đúng mực, nhu thuận.
Chỉ là khi chiếc xe rời khỏi thành phố, con đường núi ngày càng trở nên gập ghềnh.
Hoàn mao ban đầu chuẩn bị đi ngủ, nhưng sau đó anh ta không ngủ chút nào. Xe rung lắc làm cho đầu váng mắt hoa, dứt khoát lấy điện thoại di động ra và chơi game.
Thẩm Chi Châu vẫn đeo tai nghe trên tai. Anh liếc sang bên phải, thấy cô ngủ không thoải mái, tư thế xoay xoay vặn vặn, xe xóc nảy có chút khó chịu. Má cô tái nhợt,khuôn mặt trắng bệch làm nổi bật đôi môi nhỏ hồng, làm cho người ta cảm thấy một loại xinh đẹp ngây thơ nhẹ nhàng.
Sau đó, cô khẽ rụt vai, nhắm mắt lại, chạm vào cánh tay theo bản năng, có vẻ hơi lạnh.
Cô cau mày và chuyển má sang bên kia để nghiêng người. Vì cô ngủ lâu, tư thế hơi cứng và không thoải mái. Khóe môi cô khẽ tràn ra một âm thanh không khí mỏng và nhỏ, như tiếng thút thít.
Giống như một con mèo, cào vào trái tim của một người.
Thẩm Chi Châu hạ mắt xuống, cổ họng anh hơi khô, cả người mê muội, đột nhiên muốn kéo cô lại và ôm cô trong vòng tay để cô ngủ thoải mái hơn.
Anh bình tĩnh lại, lắc đầu, chậc một tiếng, đôi chân dài bước nhẹ, đứng dậy giữa chừng, vươn tay giảm lượng gió điều hòa trên đầu Lạc Anh.
Lần này đi chơi ở Mạn Thành, nơi có một hòn đảo rất nổi tiếng được bao quanh bởi biển, được gọi là đảo Thiến Sơn.
Nơi đó có núi trùng điệp, con sóng cuộn trào, từng lớp từng lớp, tráng lệ và kỳ dị. Người ta kể rằng có một nhà thơ sống ẩn dật ở đó vào thời cổ đại. Mỗi ngày ông ta nhìn mặt trời đỏ mọc, hoàng hôn buông xuống, ngồi dưới chân núi Thiến Sơn, mỉm cười trước sóng biển,cúi đầu uống rượu làm thơ. Ngày trải qua nhàn nhã.
Ông đặt cho ngọn núi cái tên "Thiến Sơn", cũng là người đàn ông trong núi.
Lạc Anh và Uyển Vưu ra khỏi xe và ngay lập tức đi đến bến tàu để mua vé ra đảo Thiến Sơn. Thẩm Chi Châu và Hoàng mao kéo bốn vali, đi chậm phía sau họ.
Hai người đàn ông thân cao chân dài, ngũ quan vượt trội. Ngoại trừ kiểu tóc màu vàng, hơi khác thường, chỗ khác không nhìn ra khuyết điểm, đi trên đường toàn thân đều tản ra khí lạnh người lạ chớ tới gần.
Lạc Anh đột nhiên chạy đến và nói: "Chứng minh nhân dân."
"A? Oh oh." Hoàng mao mở túi, đưa cho cô chứng minh thư.
Lạc Anh cầm nó trong tay và liếc nhìn Thẩm Chi Châu: "Còn anh thì sao?"
Thẩm Chi Châu cũng rút ra, cùng với ví tiền, còn lại mấy trăm đồng tiền mặt, giọng khàn khàn: "Có đủ tiền không? Cầm lấy cái này."
Lạc Anh thực sự không chắc mình có đủ tiền, không từ chối, nhận tiền của anh.
Hoàn mao thấy thế, cũng không keo kiệt, rút ví ra.
Lạc Anh thắng lợi trở về, mua vé thuyền thành công và đến đảo Thiến Sơn.
Có một tầng quan sát đặc biệt trên thuyền, có thể đón gió biển, nhìn thấy những ngọn núi và hòn đảo ở phía xa, cùng với từng đợt sóng xanh.
Khung xương Lạc Anh nhỏ, lại thiên gầy, thích hợp nhất để vào đám đông chiếm vị trí. Cô và Uyển vưu tìm thấy vị trí gần đuôi tàu. Cô lập tức đưa tay lên cao,vẫy vẫy, gọi Thẩm Chi Châu cùng Hoàng mao đi lại.
Cứ như vậy, bốn người dựa vào đuôi tàu, đứng cạnh nhau, nhìn con thuyền dần trôi đi.
Uyển Vưu là người phấn khích nhất. Cô rút máy ảnh ra, chụp ảnh tự sướng với Lạc Anh. Trên nền biển, hai cô gái tươi cười xinh đẹp.
Thật bất ngờ, hôm nay sóng hơi lớn, một lát sau, thân tàu trở nên chao đảo.
Lạc Anh chỉ cầm lan can bằng một tay, tay kia vẫn ôm mặt làm mặt quỷ, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm.
Một cơn sóng đánh úp lại, thân tàu đột nhiên ngả ra sau. Cô hít một ngụm khí lạnh, cả người theo bản năng ngả ra sau.
"A".
May mắn, cổ tay bị người nắm lấy, kéo cô lại, rơi vào lồng ngực ấm áp.
Lạc Anh bị kinh sợ, trái tim đập mạnh, cả người co rúm lại trong vòng tay anh, mắt nhắm nghiền.
Vừa nãy thật quá nguy hiểm, nếu không kịp kéo trở lại, cô chỉ sợ... chỉ sợ rằng...
Lạc Anh không dám nghĩ...
Uyển Vưu cũng sợ hãi trước cảnh đó, lo lắng hỏi Lạc Anh: "Lạc Anh, mày có sao không?"
Lạc Anh chậm lại một lúc trước khi bình tĩnh lại. Lông mi rung động,từ từ mở ra, rời khỏi vòng tay của Thẩm Chi Châu, giọng nói khẽ vang lên, "Tao không sao."
Thẩm Chi Châu không nói gì, đưa tay vuốt lại sợi tóc mềm yếu bay loạn của cô, chỉ nói: "Lần sau cẩn thận."
Sẽ không.
Lạc Anh nghe bốn từ đó, không hiểu sao, cảm thấy trái tim như bị nước cuốn vào.
Tim đập nhanh vài nhịp.
Cúi đầu nhỏ, đỏ mặt đến không dám ngẩng đầu.
Đến đảo Thiến Sơn, cùng nhau đi khách sạn gần đó, đặt hai phòng ghép.
Mọi người vất vả một buổi sáng,nghỉ ngơi một chút vào buổi trưa. Khi mặt trời lặn, Uyển Vưu đề nghị mọi người cùng nhau đi biển.
Lạc Anh mở vali và chọn ra một chiếc váy ngắn đi biển, váy hơi ngắn, miễn cưỡng chạm đến bắp đùi, váy màu trắng, hai tầng, bên ngoài là tầng ren lụa trắng, nổi bật lên hai chân xinh đẹp.
Thẳng tắp thon dài, trắng như đậu phụ mềm, không có tì vết.
Uyển Vưu cười khúc khích, trêu chọc cô: "Anh đào, mày với P thần đến bước nào rồi?"
"Ah?" Lạc Anh không hiểu ý của cô ấy, "Bước nào?"
Uyển Vưu: "Mày... Hai người ở cùng nhau lâu như vậy? Có gì xảy ra không?"
Lạc Anh nói, "Có thể xảy ra cái gì? Chúng tôi chỉ ở chung bình thường."
Uyển Vưu mỉm cười, nhẹ nhàng gõ đầu cô: " "Ở chung" từ này vốn đã không bình thường, được chứ? Làm gì có một nam một nữ không có tình cảm có thể sống cùng nhau? "
Lạc Anh lo nghĩ, ngập ngừng, "Dù sao đi nữa, chúng tôi không có mối quan hệ đó. Anh ta có ý nghĩ đó không, làm sao tao biết?"
Uyển Vưu nghe ra gì đó, nâng môi lên, tiếp tục hỏi, "Còn mày thì sao? Mày không có..."
"Này, tao không nói với mày nữa." Lạc Anh nóng nảy, lấy kem chống nắng tự bôi. "Đi ra ngoài, không ra nữa trời sẽ tối."
"..."
Lạc Anh bước ra khỏi phòng gặp hai người đàn ông đứng ở cửa đợi cô. Cô nhìn Thẩm Chi Châu, đôi mắt sáng lên.
Người đàn ông thấy cô thay quần áo,nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô mặc chiếc váy quây, xương quai xanh gầy, vòng eo tinh tế, chân cân xứng đẹp mắt, tóc dài mềm yếu xõa sau lưng, ánh mắt linh động.
Thẩm Chi Châu chỉ có thể nghĩ đến một từ - nàng tiên nhỏ.
Tất cả cảnh đẹp trên bờ biển không thể so được với cô, ngay cả những con sóng và hoàng hôn tuyệt đẹp cũng trở thành nền.
Uyển Vưu đặc biệt thích chơi thứ gì kích thích, đi lướt sóng với Hoàng mao ở phía bên kia.
Bên này chỉ còn lại, Thẩm Chi Châu và Lạc Anh.
Lạc Anh ngồi trên một tảng đá chơi với cát, đùa nghịch, chụp ảnh,dự định đăng lên Weibo.
Thẩm Chi Châu lặng lẽ nhìn cô.
Thấy cô dùng đá vẽ ra một nhân vật anime, cảm thấy mĩ mãn nhìn vài lần.
Cô ngước mắt lên,hỏi ý kiến của anh: "Có đẹp không? Giống không?"
Người đàn ông thậm chí không biết cô đang vẽ gì, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của cô và gật đầu trong im lặng.
Lạc Anh được tán thành, vui mừng trong vài giây. Cô đưa điện thoại cho anh và bật máy ảnh: "Anh giúp em chụp một bức đi?"
Ngay khi Thẩm Chi Châu nhận được điện thoại di động của mình, cô đi chân trần đến sau những nhân vật anime mà cô vẽ, đôi mắt cô chứa tia sáng nhỏ, khóe môi tràn ra ý cười.
"Đợi một chút."
Thẩm Chi Châu tắt điện thoại di động của Lạc Anh và đặt nó sang một bên.
Lạc Anh nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Di động của em ánh sáng có vấn đề. Chụp ảnh các hình vẽ trên đất bị nhòe." Anh với tay vào túi quần và rút điện thoại di động ra. "Dùng của anh."
"..." Lạc Anh luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ được. Rõ ràng lúc tự mình chụp ảnh cô có thấy nhòe chỗ nào đâu.
Sau vài giây, cô thỏa hiệp, nói, "Được thôi, dù sao cũng vậy."
Lạc Anh lại mỉm cười như thế.
Trời dần tối, xung quanh người càng ngày càng ít.
Lạc Anh khom lưng, đón gió dè dặt cẩn trọng chuẩn bị váy cho tốt, sau đó ngồi xuống đất, hai tay nâng cằm, mắt cong cong, ánh mắt xinh đẹp nhìn camera.
Thẩm Chi Châu nhìn cô gái xinh đẹp trên điện thoại, giật mình, luôn có một ảo ảnh khi nhìn cô, bầu trời đạm mạc tối đen, rải rác những ngôi sao xinh đẹp, cũng không đẹp bằng cô.
"Tách" một tiếng, hình ảnh đã được chụp.
Thẩm Chi Châu bấm vào album và liếc xuống, không biết đang nghĩ gì.
Lạc Anh hưng phấn chạy đến, hỏi anh: "Nó thế nào? Biểu cảm có kỳ lạ không?"
Cô không dám đặt câu hỏi "Có đẹp không?" Thật quá tự kỷ, có lẽ sẽ bị anh nhân cơ hội cười nhạo một phen....
Đúng như dự đoán, người đàn ông nghe thấy lời cô, nghiêng đầu, liếc nhìn nó lần nữa, rồi hướng mắt về phía cô, như thể hai bên đối lập.
Dùng giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe, nói nhẹ nhàng, "Cũng được."
"..."
"Chính là, người cũng xinh đẹp."
"..."
Lạc Anh không ngờ anh lại nói thẳng như vậy.
Cô hơi bất ngờ.
Để che giấu sự bối rối, Lạc Anh hắng giọng, nháy mắt nói: "Chắc chắn rồi, em là ai?"
Người đàn ông không nói, lặng lẽ nhìn cô và mỉm cười, để cô một mình xấu hổ.
Lạc Anh tức đến dậm chân.
Vào buổi tối, Lạc Anh và Uyển Vưu gặp nhau tại một nhà hàng hải sản ngoài trời gần biển.
Uyển Vưu và Hoàng mao ướt sũng, trở lại khách sạn thay quần áo mới đến ăn bữa tối.
Bốn món mặn và một món canh được đặt trên bàn. Ngoại trừ một đĩa rau xanh, phần còn lại là hải sản. Ngay cả canh cũng là một món canh hải sản. Mùi hải sản mạnh mẽ đi kèm với gió biển trộn với mùi mặn.
Lạc Anh quơ quơ cẳng chân, cảm thấy thoải mái chưa từng thấy. Có vẻ như cô đã không được thư giãn trong một thời gian dài.
Thẩm Chi Châu ngồi bên cạnh, nhắc nhở cô: "Ăn cơm thì ăn cơm, đừng nhích tới nhích lui."
Lạc Anh không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì, dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến ai, lườm anh: "Anh quản em? Em lại không chạm vào anh."
Uyển Vưu nhìn những cử động nhỏ của hai người trước mặt, vụng trộm nghẹn cười, tự lấp đầy mình bằng một bát canh hải sản.
"Đúng rồi, hai người có phải chuẩn bị cho WCG?"
Hoàng mao yêu cầu người phục vụ thêm hai chai bia, Thẩm Chi Châu nói nhẹ nhàng, "Ừ" một tiếng: "Không sai, còn chưa đến lúc. Có một Invitational châu Á khác thi đấu vào tháng tới."
Lạc Anh đang ăn, hỏi không rõ ràng: "WCG là gì?"
WCG, nói đến cũng dài...
Uyển Vưu tổ chức ngôn ngữ, suy nghĩ về cách giải thích với Lạc Anh dễ dàng và dễ hiểu hơn.
Thẩm Chi Châu đặt đũa xuống và giải thích với cô một cách kiên nhẫn: "WCG là cuộc thi thể thao điện tử thế giới. Hiện tại, quy mô và tiền thưởng toàn cầu đều là những trò chơi chuyên nghiệp thể thao điện tử lớn nhất. Nó chứa nhiều dự án thể thao điện tử, như..."
Lạc Anh bóc vỏ tôm để ăn, không chút để ý lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, mềm mại và cực kỳ dịu dàng, anh đang giải thích rõ ràng một danh từ rất phổ biến. Giọng điệu nhẹ nhàng khiến mọi người nghe ra một loại ý tứ khác.
Nó giống như dỗ con mồi mơ ước đã lâu vào vòng vây của mình, từng bước một, kiên nhẫn phá vỡ bức tường ngăn cách giữa cô.
Chờ đến ngày khi bức tường từ từ sụp đổ, anh bước vào trong và nhân cơ hội lấy trái tim cô gái đi.
Uyển Vưu và Hoàng mao từng nghĩ họ bị mù, đại danh đỉnh đỉnh, có tiếng không gần nữ sắc P thần vậy mà theo đuổi người....Là theo đuổi đi?....Là đi?.....Không sai đi?
Cố tình, Lạc Anh không chịu thua kém, căn bản không nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí xung quanh, vẫn đang vật lộn với con tôm trong tay, sau khi ăn tôm, bắt đầu ăn cua.
Uyển Vưu thở dài, "Ai," một tiếng: "Gỗ mục không thể khắc được..."
"À?"
Cô cuối cùng cũng ngước lên ngắt lời của Thẩm Chi Châu, và nhìn Uyển Vưu, "Mày vừa nói gì?"
Uyển Vưu không nói nên lời, quyết định giúp Thẩm Chi Châu: "Lạc Anh, mày có biết Hội trường danh vọng WCG là gì không?"
"Hội trường danh vọng WCG?" Lạc Anh nghĩ về điều đó, "Có lẽ là biết. Đó không phải là một người chơi rất lợi hại trong cuộc thi WCG sao?"
"Không phải rất lợi hại!" Uyển Vưu sửa lại, "Vô cùng lợi hại! Không phải ai cũng có thể vào. Chỉ những người chơi hoặc đội đã giành được hai chức vô địch trở lên trong Chung kết Thế giới WCG mới có thể được chọn kỷ niệm và tuyên dương. Và người bên cạnh mày, bên trong là truyền kỳ nguyên lão! "
Thẩm Chi Châu ban đầu uống một ngụm canh, nghe bốn từ cuối cùng gần như bị nghẹn, nhưng thần sắc không thay đổi, trấn định tự nhiên, mặt không đổi sắc.
Lạc Anh cười to: "Tao biết, tao biết anh ấy rất lợi hại. Nhưng hình dung "truyền kỳ nguyên lão "..."
Lạc Anh dừng lại vài giây. Khi mọi người nghĩ rằng cô sẽ giúp P thần sửa lại danh hiệu này, cô gái cười và nói: "Là rất lão."
Thẩm Chi Châu: "..."
Uyển Vưu không muốn nói bất cứ điều gì, cô đã từ bỏ điều trị.
Vào giữa bữa ăn, Hoàng mao nâng ly của mình lên khuấy động bầu không khí sôi nổi, để mọi người làm một chén: "Đến đây đi, thật hiếm khi bốn người chúng ta ra ngoài chơi cùng nhau. Tôi không biết có cơ hội để uống cùng nhau không, tục ngữ nói đúng, rượu phùng tri kỉ ngàn chén thiếu, có thể uống bao nhiêu thì uống..... "
Uyển Vưu trong lòng vừa chuyển, hoạt bát nói, "Mao Mao, P thần, tham gia Invitational châu Á thật tốt!!! Và WCG!!! Không thua kém, giành lấy chức vô địch về chơi!!!"
Hoàng Mao: "Chắc chắn! Chắc chắn! Khi thời gian đến, tôi cũng hy vọng cô có thể nhắc đến tôi nhiều hơn khi cô bình luận, và khen ngợi tôi nhiều vào."
"Cái này cũng không dễ," Uyển Vưu chêu ghẹo.
Thẩm Chi Châu cũng không đạo đức giả, đứng dậy một tay đút túi, chạm ly với mọi người. Bia sủi bọt trong ly được anh một hơi uống hết.
Chỉ có Lạc Anh đang cầm ly nước dừa, màu trắng, cảm thấy hơi đột ngột.
Cô kéo tay áo của Thẩm Chi Châu, ngước mắt lên và thì thầm, "Em cũng muốn uống."
Người đàn ông không nghe rõ, hạ thấp người xuống,dựa vào tai cô: "Hả?"
Lạc Anh suy nghĩ một lúc, chột dạ mở miệng, nói lại: " Em nói, em cũng muốn uống bia."
Sợ anh từ chối, cô vô thức đưa ra những lợi thế của riêng mình: "Em là một người trưởng thành,không có gì em không thể uống."
Thẩm Chi Châu cảm thấy buồn cười,nhìn cô yếu ớt: "Em sợ cái gì? Anh không nói không cho em uống."
"..."
Anh ngồi xuống và hỏi lại để xác nhận: "Thực sự uống?"
"Ừ."
Lạc Anh không uống bia, lần trước đến quán bar là lần đầu tiên, vì kinh nguyệt không uống.
Vì vậy, cô muốn thử...
Thẩm Chi Châu không từ chối. Anh lấy chai bia duy nhất còn lại trên bàn và mở nó ra bằng một tay. Thấy nước dừa trong ly cô chưa uống hết, anh định tìm một cốc khác. Kết quả là không có cốc nào trên bàn để anh rót bia.
Anh cúi mắt và suy nghĩ một lúc, sau đó, anh tự nhiên rót bia vào ly anh vừa uống, không quá nhiều, khoảng một nửa.
Lạc Anh đang chơi với điện thoại di động của mình và trả lời tin nhắn của người khác. Thực ra, cô đã lặng lẽ nhìn thoáng qua toàn bộ quá trình rót bia của Thẩm Chi Châu bằng khóe mắt, mím môi, giả vờ không biết gì.
Sau khi Thẩm Chi Châu đặt ly bia trước mặt cô, cô ngước mắt lên bối rối, liếc nhìn anh.
Thẩm Chi Châu: "Không phải là muốn uống?"
"Ừ."
Lạc Anh cầm ly mà Thẩm Chi Châu vừa uống, nhìn chằm chằm vào bia với bong bóng sủi bọt trong ly, nuốt nuốt yết hầu, mím môi, nhắm mắt lại,uống một hơi cạn sạch.
Vì uống quá nhanh, Lạc Anh trực tiếp bị sặc, ho vài lần.
Thẩm Chi Châu vỗ nhẹ vào lưng cô.
Cô khóc không ra nước mắt: "... khó uống quá."
"..."
"Tại sao anh không ngăn em lại?"
"..."
Bốn người ăn uống no đủ, trở lại khách sạn liền mệt mỏi. Họ dự định tắm và đi ngủ.
Lạc Anh là người đầu tiên tắm.
Sau khi tắm rửa, cô trèo lên giường và ngủ một lúc. Đột nhiên cô cảm thấy hơi ngứa cổ, đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi. Càng gãi, càng ngứa, dần dần lan ra lưng và thậm chí toàn thân...
Uyển Vưu chơi một ngày, ngủ ngon lành bên cạnh cô.
Lạc Anh không biết bản thân như nào, nên cô trèo lên một cách khó chịu và nhẹ nhàng rời khỏi phòng, nghĩ lại đi tắm.
Không thể đoán trước, nhìn thấy Thẩm Chi Châu vừa mới ra khỏi phòng tắm, người đàn ông nhìn thấy cô, ngạc nhiên một lúc, xoa tóc và hỏi, "Có chuyện gì vậy? Em không ngủ à? Sao lại ra đây?"
"Em rất ngứa." Giọng cô mềm nhũn, còn mang theo tia buồn ngủ cùng khó chịu mang theo âm thanh nức nở, "Em không biết sao lại thế này..."
Lông mày của Thẩm Chi Châu nhíu lại, đến bên cạnh cô, lấy tay đang gãi của cô xuống,thấy cổ được phủ những chấm đỏ nhạt. May mắn, màu không đậm nếu không có thể dùng từ " nhìn thấy ghê người " để hình dung.
Anh cau mày, cố gắng nhớ lại những gì cô bé đã ăn tối nay: "Lạc Anh, em có dị ứng với hải sản không?"
"Không, em đã từng ăn hải sản khi còn nhỏ, không có vấn đề gì." Giọng cô có vẻ mờ mịt, cả người có vẻ không biết làm sao.
Anh nắm lấy bàn tay đang gãi của cô, cảnh cáo: "Đừng chạm vào, sẽ để lại sẹo."
Anh không lau tóc nữa, chóp tóc vẫn còn rỉ nước, những giọt nước trong suốt tuột qua quai hàm và nhỏ giọt vào xương quai xanh.
Thẩm Chi Châu cúi xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, buộc cô phải tỉnh táo: "Lạc Anh, đừng ngủ, đừng gãi. Quay trở lại phòng thay quần áo. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Lạc Anh mệt mỏi và buồn ngủ, đôi mắt cô đỏ hoe vì khó chịu.
Khoảng cách giữa hai người gần nhau.
Cô có thể ngửi thấy mùi dầu gội không rõ ràng trên cơ thể anh, gật đầu,cố gắng nghẹn ra câu " Ừ".
Cô trở về phòng.
Thẩm Chi Châu thay giày, đợi cô ở cửa, tìm bệnh viện gần đó bằng điện thoại di động.
Đưa cô đến bệnh viện, đăng ký tư vấn.
Mới biết hóa ra là dị ứng cồn...
Bác sĩ kê toa một số loại thuốc, truyền hai bình nước biển sẽ không sao.
Lạc Anh truyền nước, ngồi trên băng ghế trong phòng bệnh viện, bắp chân run rẩy, rất chán.
Thẩm Chi Châu lấy một cốc nước ấm,cho cô uống thuốc.
Mỗi lần nuốt một viên, Lạc Anh cau mày, nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, như thể nuốt một thứ gì đó không thoải mái.
Thẩm Chi Châu đã phát hiện ra thói quen nhỏ này lần trước khi Lạc Anh bị sốt.
Lạc Anh bị buồn bực đến chết, lần đầu tiên uống bia,uống vào bệnh viện, còn chưa thấy ai xui xẻo hơn cô.
Cô quay lại liếc nhìn Thẩm Chi Châu, thậm chí còn chán nản hơn: "Anh đang cười cái gì? Anh lại cười em!"
Người đàn ông xoa đầu cô, vì truyền nước và cầm ly, Lạc Anh không có tay để hất anh ra,dò xét nhìn anh.
Thẩm Chi Châu rút tay lại, bất đắc dĩ khép mắt, khẽ nói: "Anh không cười em."
"..."
"Dị ứng cồn rất tốt."
"..."
"Về sau giảm không ít phiền phức, cũng đỡ phải uống say, làm gì đều không biết."
Hai cô gái sáng sớm khởi hành,xe buýt cũng không còn chỗ ngồi.
Hoàng mao xếp vali của họ thật tốt, lên xe băn khoăn, hỏi Lạc Anh: "Em gái Hoodie, em có say xe không?"
"Không say lắm." Lạc Anh trả lời thành thực.
"Vậy thì ngồi đằng sau đi, không có chỗ nào ở phía trước."
Sau đó, họ tìm thấy bốn chỗ trống gần phía sau xe, hai chỗ gần nhau, cách nhau bởi một lối đi ở giữa.
Lạc Anh và Uyển Vưu ngồi cùng nhau, Thẩm Chi Châu ngồi với Hoàng mao.
Hai người họ không hẹn cùng nhau ngồi gần lối đi, họ chỉ cách nhau một mét, có thể nhìn thấy sườn mặt của đối phương.
Xe buýt bắt đầu chạy.
Uyển Vưu nhìn khung cảnh thay đổi liên tục bên ngoài cửa sổ xe. Sau một lúc, cô buồn ngủ. Cô nghiêng người sang một bên và dựa vào cửa sổ xe.
Lạc Anh thức dậy lúc sáu giờ sáng, bây giờ còn buồn ngủ hơn nữa.
Đến chỗ kia, khoảng ba giờ đi xe.
Cô nghiêng đầu, dựa vào đệm ghế xe, tận dụng cơ hội này, nhắm mắt ngủ. Lông mi dài và mượt, rủ xuống, đặt lên mí mắt, đôi môi khép nhẹ, tư thế ngủ khá đúng mực, nhu thuận.
Chỉ là khi chiếc xe rời khỏi thành phố, con đường núi ngày càng trở nên gập ghềnh.
Hoàn mao ban đầu chuẩn bị đi ngủ, nhưng sau đó anh ta không ngủ chút nào. Xe rung lắc làm cho đầu váng mắt hoa, dứt khoát lấy điện thoại di động ra và chơi game.
Thẩm Chi Châu vẫn đeo tai nghe trên tai. Anh liếc sang bên phải, thấy cô ngủ không thoải mái, tư thế xoay xoay vặn vặn, xe xóc nảy có chút khó chịu. Má cô tái nhợt,khuôn mặt trắng bệch làm nổi bật đôi môi nhỏ hồng, làm cho người ta cảm thấy một loại xinh đẹp ngây thơ nhẹ nhàng.
Sau đó, cô khẽ rụt vai, nhắm mắt lại, chạm vào cánh tay theo bản năng, có vẻ hơi lạnh.
Cô cau mày và chuyển má sang bên kia để nghiêng người. Vì cô ngủ lâu, tư thế hơi cứng và không thoải mái. Khóe môi cô khẽ tràn ra một âm thanh không khí mỏng và nhỏ, như tiếng thút thít.
Giống như một con mèo, cào vào trái tim của một người.
Thẩm Chi Châu hạ mắt xuống, cổ họng anh hơi khô, cả người mê muội, đột nhiên muốn kéo cô lại và ôm cô trong vòng tay để cô ngủ thoải mái hơn.
Anh bình tĩnh lại, lắc đầu, chậc một tiếng, đôi chân dài bước nhẹ, đứng dậy giữa chừng, vươn tay giảm lượng gió điều hòa trên đầu Lạc Anh.
Lần này đi chơi ở Mạn Thành, nơi có một hòn đảo rất nổi tiếng được bao quanh bởi biển, được gọi là đảo Thiến Sơn.
Nơi đó có núi trùng điệp, con sóng cuộn trào, từng lớp từng lớp, tráng lệ và kỳ dị. Người ta kể rằng có một nhà thơ sống ẩn dật ở đó vào thời cổ đại. Mỗi ngày ông ta nhìn mặt trời đỏ mọc, hoàng hôn buông xuống, ngồi dưới chân núi Thiến Sơn, mỉm cười trước sóng biển,cúi đầu uống rượu làm thơ. Ngày trải qua nhàn nhã.
Ông đặt cho ngọn núi cái tên "Thiến Sơn", cũng là người đàn ông trong núi.
Lạc Anh và Uyển Vưu ra khỏi xe và ngay lập tức đi đến bến tàu để mua vé ra đảo Thiến Sơn. Thẩm Chi Châu và Hoàng mao kéo bốn vali, đi chậm phía sau họ.
Hai người đàn ông thân cao chân dài, ngũ quan vượt trội. Ngoại trừ kiểu tóc màu vàng, hơi khác thường, chỗ khác không nhìn ra khuyết điểm, đi trên đường toàn thân đều tản ra khí lạnh người lạ chớ tới gần.
Lạc Anh đột nhiên chạy đến và nói: "Chứng minh nhân dân."
"A? Oh oh." Hoàng mao mở túi, đưa cho cô chứng minh thư.
Lạc Anh cầm nó trong tay và liếc nhìn Thẩm Chi Châu: "Còn anh thì sao?"
Thẩm Chi Châu cũng rút ra, cùng với ví tiền, còn lại mấy trăm đồng tiền mặt, giọng khàn khàn: "Có đủ tiền không? Cầm lấy cái này."
Lạc Anh thực sự không chắc mình có đủ tiền, không từ chối, nhận tiền của anh.
Hoàn mao thấy thế, cũng không keo kiệt, rút ví ra.
Lạc Anh thắng lợi trở về, mua vé thuyền thành công và đến đảo Thiến Sơn.
Có một tầng quan sát đặc biệt trên thuyền, có thể đón gió biển, nhìn thấy những ngọn núi và hòn đảo ở phía xa, cùng với từng đợt sóng xanh.
Khung xương Lạc Anh nhỏ, lại thiên gầy, thích hợp nhất để vào đám đông chiếm vị trí. Cô và Uyển vưu tìm thấy vị trí gần đuôi tàu. Cô lập tức đưa tay lên cao,vẫy vẫy, gọi Thẩm Chi Châu cùng Hoàng mao đi lại.
Cứ như vậy, bốn người dựa vào đuôi tàu, đứng cạnh nhau, nhìn con thuyền dần trôi đi.
Uyển Vưu là người phấn khích nhất. Cô rút máy ảnh ra, chụp ảnh tự sướng với Lạc Anh. Trên nền biển, hai cô gái tươi cười xinh đẹp.
Thật bất ngờ, hôm nay sóng hơi lớn, một lát sau, thân tàu trở nên chao đảo.
Lạc Anh chỉ cầm lan can bằng một tay, tay kia vẫn ôm mặt làm mặt quỷ, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm.
Một cơn sóng đánh úp lại, thân tàu đột nhiên ngả ra sau. Cô hít một ngụm khí lạnh, cả người theo bản năng ngả ra sau.
"A".
May mắn, cổ tay bị người nắm lấy, kéo cô lại, rơi vào lồng ngực ấm áp.
Lạc Anh bị kinh sợ, trái tim đập mạnh, cả người co rúm lại trong vòng tay anh, mắt nhắm nghiền.
Vừa nãy thật quá nguy hiểm, nếu không kịp kéo trở lại, cô chỉ sợ... chỉ sợ rằng...
Lạc Anh không dám nghĩ...
Uyển Vưu cũng sợ hãi trước cảnh đó, lo lắng hỏi Lạc Anh: "Lạc Anh, mày có sao không?"
Lạc Anh chậm lại một lúc trước khi bình tĩnh lại. Lông mi rung động,từ từ mở ra, rời khỏi vòng tay của Thẩm Chi Châu, giọng nói khẽ vang lên, "Tao không sao."
Thẩm Chi Châu không nói gì, đưa tay vuốt lại sợi tóc mềm yếu bay loạn của cô, chỉ nói: "Lần sau cẩn thận."
Sẽ không.
Lạc Anh nghe bốn từ đó, không hiểu sao, cảm thấy trái tim như bị nước cuốn vào.
Tim đập nhanh vài nhịp.
Cúi đầu nhỏ, đỏ mặt đến không dám ngẩng đầu.
Đến đảo Thiến Sơn, cùng nhau đi khách sạn gần đó, đặt hai phòng ghép.
Mọi người vất vả một buổi sáng,nghỉ ngơi một chút vào buổi trưa. Khi mặt trời lặn, Uyển Vưu đề nghị mọi người cùng nhau đi biển.
Lạc Anh mở vali và chọn ra một chiếc váy ngắn đi biển, váy hơi ngắn, miễn cưỡng chạm đến bắp đùi, váy màu trắng, hai tầng, bên ngoài là tầng ren lụa trắng, nổi bật lên hai chân xinh đẹp.
Thẳng tắp thon dài, trắng như đậu phụ mềm, không có tì vết.
Uyển Vưu cười khúc khích, trêu chọc cô: "Anh đào, mày với P thần đến bước nào rồi?"
"Ah?" Lạc Anh không hiểu ý của cô ấy, "Bước nào?"
Uyển Vưu: "Mày... Hai người ở cùng nhau lâu như vậy? Có gì xảy ra không?"
Lạc Anh nói, "Có thể xảy ra cái gì? Chúng tôi chỉ ở chung bình thường."
Uyển Vưu mỉm cười, nhẹ nhàng gõ đầu cô: " "Ở chung" từ này vốn đã không bình thường, được chứ? Làm gì có một nam một nữ không có tình cảm có thể sống cùng nhau? "
Lạc Anh lo nghĩ, ngập ngừng, "Dù sao đi nữa, chúng tôi không có mối quan hệ đó. Anh ta có ý nghĩ đó không, làm sao tao biết?"
Uyển Vưu nghe ra gì đó, nâng môi lên, tiếp tục hỏi, "Còn mày thì sao? Mày không có..."
"Này, tao không nói với mày nữa." Lạc Anh nóng nảy, lấy kem chống nắng tự bôi. "Đi ra ngoài, không ra nữa trời sẽ tối."
"..."
Lạc Anh bước ra khỏi phòng gặp hai người đàn ông đứng ở cửa đợi cô. Cô nhìn Thẩm Chi Châu, đôi mắt sáng lên.
Người đàn ông thấy cô thay quần áo,nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô mặc chiếc váy quây, xương quai xanh gầy, vòng eo tinh tế, chân cân xứng đẹp mắt, tóc dài mềm yếu xõa sau lưng, ánh mắt linh động.
Thẩm Chi Châu chỉ có thể nghĩ đến một từ - nàng tiên nhỏ.
Tất cả cảnh đẹp trên bờ biển không thể so được với cô, ngay cả những con sóng và hoàng hôn tuyệt đẹp cũng trở thành nền.
Uyển Vưu đặc biệt thích chơi thứ gì kích thích, đi lướt sóng với Hoàng mao ở phía bên kia.
Bên này chỉ còn lại, Thẩm Chi Châu và Lạc Anh.
Lạc Anh ngồi trên một tảng đá chơi với cát, đùa nghịch, chụp ảnh,dự định đăng lên Weibo.
Thẩm Chi Châu lặng lẽ nhìn cô.
Thấy cô dùng đá vẽ ra một nhân vật anime, cảm thấy mĩ mãn nhìn vài lần.
Cô ngước mắt lên,hỏi ý kiến của anh: "Có đẹp không? Giống không?"
Người đàn ông thậm chí không biết cô đang vẽ gì, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của cô và gật đầu trong im lặng.
Lạc Anh được tán thành, vui mừng trong vài giây. Cô đưa điện thoại cho anh và bật máy ảnh: "Anh giúp em chụp một bức đi?"
Ngay khi Thẩm Chi Châu nhận được điện thoại di động của mình, cô đi chân trần đến sau những nhân vật anime mà cô vẽ, đôi mắt cô chứa tia sáng nhỏ, khóe môi tràn ra ý cười.
"Đợi một chút."
Thẩm Chi Châu tắt điện thoại di động của Lạc Anh và đặt nó sang một bên.
Lạc Anh nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Di động của em ánh sáng có vấn đề. Chụp ảnh các hình vẽ trên đất bị nhòe." Anh với tay vào túi quần và rút điện thoại di động ra. "Dùng của anh."
"..." Lạc Anh luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ được. Rõ ràng lúc tự mình chụp ảnh cô có thấy nhòe chỗ nào đâu.
Sau vài giây, cô thỏa hiệp, nói, "Được thôi, dù sao cũng vậy."
Lạc Anh lại mỉm cười như thế.
Trời dần tối, xung quanh người càng ngày càng ít.
Lạc Anh khom lưng, đón gió dè dặt cẩn trọng chuẩn bị váy cho tốt, sau đó ngồi xuống đất, hai tay nâng cằm, mắt cong cong, ánh mắt xinh đẹp nhìn camera.
Thẩm Chi Châu nhìn cô gái xinh đẹp trên điện thoại, giật mình, luôn có một ảo ảnh khi nhìn cô, bầu trời đạm mạc tối đen, rải rác những ngôi sao xinh đẹp, cũng không đẹp bằng cô.
"Tách" một tiếng, hình ảnh đã được chụp.
Thẩm Chi Châu bấm vào album và liếc xuống, không biết đang nghĩ gì.
Lạc Anh hưng phấn chạy đến, hỏi anh: "Nó thế nào? Biểu cảm có kỳ lạ không?"
Cô không dám đặt câu hỏi "Có đẹp không?" Thật quá tự kỷ, có lẽ sẽ bị anh nhân cơ hội cười nhạo một phen....
Đúng như dự đoán, người đàn ông nghe thấy lời cô, nghiêng đầu, liếc nhìn nó lần nữa, rồi hướng mắt về phía cô, như thể hai bên đối lập.
Dùng giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe, nói nhẹ nhàng, "Cũng được."
"..."
"Chính là, người cũng xinh đẹp."
"..."
Lạc Anh không ngờ anh lại nói thẳng như vậy.
Cô hơi bất ngờ.
Để che giấu sự bối rối, Lạc Anh hắng giọng, nháy mắt nói: "Chắc chắn rồi, em là ai?"
Người đàn ông không nói, lặng lẽ nhìn cô và mỉm cười, để cô một mình xấu hổ.
Lạc Anh tức đến dậm chân.
Vào buổi tối, Lạc Anh và Uyển Vưu gặp nhau tại một nhà hàng hải sản ngoài trời gần biển.
Uyển Vưu và Hoàng mao ướt sũng, trở lại khách sạn thay quần áo mới đến ăn bữa tối.
Bốn món mặn và một món canh được đặt trên bàn. Ngoại trừ một đĩa rau xanh, phần còn lại là hải sản. Ngay cả canh cũng là một món canh hải sản. Mùi hải sản mạnh mẽ đi kèm với gió biển trộn với mùi mặn.
Lạc Anh quơ quơ cẳng chân, cảm thấy thoải mái chưa từng thấy. Có vẻ như cô đã không được thư giãn trong một thời gian dài.
Thẩm Chi Châu ngồi bên cạnh, nhắc nhở cô: "Ăn cơm thì ăn cơm, đừng nhích tới nhích lui."
Lạc Anh không cảm thấy có bất kỳ vấn đề gì, dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến ai, lườm anh: "Anh quản em? Em lại không chạm vào anh."
Uyển Vưu nhìn những cử động nhỏ của hai người trước mặt, vụng trộm nghẹn cười, tự lấp đầy mình bằng một bát canh hải sản.
"Đúng rồi, hai người có phải chuẩn bị cho WCG?"
Hoàng mao yêu cầu người phục vụ thêm hai chai bia, Thẩm Chi Châu nói nhẹ nhàng, "Ừ" một tiếng: "Không sai, còn chưa đến lúc. Có một Invitational châu Á khác thi đấu vào tháng tới."
Lạc Anh đang ăn, hỏi không rõ ràng: "WCG là gì?"
WCG, nói đến cũng dài...
Uyển Vưu tổ chức ngôn ngữ, suy nghĩ về cách giải thích với Lạc Anh dễ dàng và dễ hiểu hơn.
Thẩm Chi Châu đặt đũa xuống và giải thích với cô một cách kiên nhẫn: "WCG là cuộc thi thể thao điện tử thế giới. Hiện tại, quy mô và tiền thưởng toàn cầu đều là những trò chơi chuyên nghiệp thể thao điện tử lớn nhất. Nó chứa nhiều dự án thể thao điện tử, như..."
Lạc Anh bóc vỏ tôm để ăn, không chút để ý lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, mềm mại và cực kỳ dịu dàng, anh đang giải thích rõ ràng một danh từ rất phổ biến. Giọng điệu nhẹ nhàng khiến mọi người nghe ra một loại ý tứ khác.
Nó giống như dỗ con mồi mơ ước đã lâu vào vòng vây của mình, từng bước một, kiên nhẫn phá vỡ bức tường ngăn cách giữa cô.
Chờ đến ngày khi bức tường từ từ sụp đổ, anh bước vào trong và nhân cơ hội lấy trái tim cô gái đi.
Uyển Vưu và Hoàng mao từng nghĩ họ bị mù, đại danh đỉnh đỉnh, có tiếng không gần nữ sắc P thần vậy mà theo đuổi người....Là theo đuổi đi?....Là đi?.....Không sai đi?
Cố tình, Lạc Anh không chịu thua kém, căn bản không nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí xung quanh, vẫn đang vật lộn với con tôm trong tay, sau khi ăn tôm, bắt đầu ăn cua.
Uyển Vưu thở dài, "Ai," một tiếng: "Gỗ mục không thể khắc được..."
"À?"
Cô cuối cùng cũng ngước lên ngắt lời của Thẩm Chi Châu, và nhìn Uyển Vưu, "Mày vừa nói gì?"
Uyển Vưu không nói nên lời, quyết định giúp Thẩm Chi Châu: "Lạc Anh, mày có biết Hội trường danh vọng WCG là gì không?"
"Hội trường danh vọng WCG?" Lạc Anh nghĩ về điều đó, "Có lẽ là biết. Đó không phải là một người chơi rất lợi hại trong cuộc thi WCG sao?"
"Không phải rất lợi hại!" Uyển Vưu sửa lại, "Vô cùng lợi hại! Không phải ai cũng có thể vào. Chỉ những người chơi hoặc đội đã giành được hai chức vô địch trở lên trong Chung kết Thế giới WCG mới có thể được chọn kỷ niệm và tuyên dương. Và người bên cạnh mày, bên trong là truyền kỳ nguyên lão! "
Thẩm Chi Châu ban đầu uống một ngụm canh, nghe bốn từ cuối cùng gần như bị nghẹn, nhưng thần sắc không thay đổi, trấn định tự nhiên, mặt không đổi sắc.
Lạc Anh cười to: "Tao biết, tao biết anh ấy rất lợi hại. Nhưng hình dung "truyền kỳ nguyên lão "..."
Lạc Anh dừng lại vài giây. Khi mọi người nghĩ rằng cô sẽ giúp P thần sửa lại danh hiệu này, cô gái cười và nói: "Là rất lão."
Thẩm Chi Châu: "..."
Uyển Vưu không muốn nói bất cứ điều gì, cô đã từ bỏ điều trị.
Vào giữa bữa ăn, Hoàng mao nâng ly của mình lên khuấy động bầu không khí sôi nổi, để mọi người làm một chén: "Đến đây đi, thật hiếm khi bốn người chúng ta ra ngoài chơi cùng nhau. Tôi không biết có cơ hội để uống cùng nhau không, tục ngữ nói đúng, rượu phùng tri kỉ ngàn chén thiếu, có thể uống bao nhiêu thì uống..... "
Uyển Vưu trong lòng vừa chuyển, hoạt bát nói, "Mao Mao, P thần, tham gia Invitational châu Á thật tốt!!! Và WCG!!! Không thua kém, giành lấy chức vô địch về chơi!!!"
Hoàng Mao: "Chắc chắn! Chắc chắn! Khi thời gian đến, tôi cũng hy vọng cô có thể nhắc đến tôi nhiều hơn khi cô bình luận, và khen ngợi tôi nhiều vào."
"Cái này cũng không dễ," Uyển Vưu chêu ghẹo.
Thẩm Chi Châu cũng không đạo đức giả, đứng dậy một tay đút túi, chạm ly với mọi người. Bia sủi bọt trong ly được anh một hơi uống hết.
Chỉ có Lạc Anh đang cầm ly nước dừa, màu trắng, cảm thấy hơi đột ngột.
Cô kéo tay áo của Thẩm Chi Châu, ngước mắt lên và thì thầm, "Em cũng muốn uống."
Người đàn ông không nghe rõ, hạ thấp người xuống,dựa vào tai cô: "Hả?"
Lạc Anh suy nghĩ một lúc, chột dạ mở miệng, nói lại: " Em nói, em cũng muốn uống bia."
Sợ anh từ chối, cô vô thức đưa ra những lợi thế của riêng mình: "Em là một người trưởng thành,không có gì em không thể uống."
Thẩm Chi Châu cảm thấy buồn cười,nhìn cô yếu ớt: "Em sợ cái gì? Anh không nói không cho em uống."
"..."
Anh ngồi xuống và hỏi lại để xác nhận: "Thực sự uống?"
"Ừ."
Lạc Anh không uống bia, lần trước đến quán bar là lần đầu tiên, vì kinh nguyệt không uống.
Vì vậy, cô muốn thử...
Thẩm Chi Châu không từ chối. Anh lấy chai bia duy nhất còn lại trên bàn và mở nó ra bằng một tay. Thấy nước dừa trong ly cô chưa uống hết, anh định tìm một cốc khác. Kết quả là không có cốc nào trên bàn để anh rót bia.
Anh cúi mắt và suy nghĩ một lúc, sau đó, anh tự nhiên rót bia vào ly anh vừa uống, không quá nhiều, khoảng một nửa.
Lạc Anh đang chơi với điện thoại di động của mình và trả lời tin nhắn của người khác. Thực ra, cô đã lặng lẽ nhìn thoáng qua toàn bộ quá trình rót bia của Thẩm Chi Châu bằng khóe mắt, mím môi, giả vờ không biết gì.
Sau khi Thẩm Chi Châu đặt ly bia trước mặt cô, cô ngước mắt lên bối rối, liếc nhìn anh.
Thẩm Chi Châu: "Không phải là muốn uống?"
"Ừ."
Lạc Anh cầm ly mà Thẩm Chi Châu vừa uống, nhìn chằm chằm vào bia với bong bóng sủi bọt trong ly, nuốt nuốt yết hầu, mím môi, nhắm mắt lại,uống một hơi cạn sạch.
Vì uống quá nhanh, Lạc Anh trực tiếp bị sặc, ho vài lần.
Thẩm Chi Châu vỗ nhẹ vào lưng cô.
Cô khóc không ra nước mắt: "... khó uống quá."
"..."
"Tại sao anh không ngăn em lại?"
"..."
Bốn người ăn uống no đủ, trở lại khách sạn liền mệt mỏi. Họ dự định tắm và đi ngủ.
Lạc Anh là người đầu tiên tắm.
Sau khi tắm rửa, cô trèo lên giường và ngủ một lúc. Đột nhiên cô cảm thấy hơi ngứa cổ, đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi. Càng gãi, càng ngứa, dần dần lan ra lưng và thậm chí toàn thân...
Uyển Vưu chơi một ngày, ngủ ngon lành bên cạnh cô.
Lạc Anh không biết bản thân như nào, nên cô trèo lên một cách khó chịu và nhẹ nhàng rời khỏi phòng, nghĩ lại đi tắm.
Không thể đoán trước, nhìn thấy Thẩm Chi Châu vừa mới ra khỏi phòng tắm, người đàn ông nhìn thấy cô, ngạc nhiên một lúc, xoa tóc và hỏi, "Có chuyện gì vậy? Em không ngủ à? Sao lại ra đây?"
"Em rất ngứa." Giọng cô mềm nhũn, còn mang theo tia buồn ngủ cùng khó chịu mang theo âm thanh nức nở, "Em không biết sao lại thế này..."
Lông mày của Thẩm Chi Châu nhíu lại, đến bên cạnh cô, lấy tay đang gãi của cô xuống,thấy cổ được phủ những chấm đỏ nhạt. May mắn, màu không đậm nếu không có thể dùng từ " nhìn thấy ghê người " để hình dung.
Anh cau mày, cố gắng nhớ lại những gì cô bé đã ăn tối nay: "Lạc Anh, em có dị ứng với hải sản không?"
"Không, em đã từng ăn hải sản khi còn nhỏ, không có vấn đề gì." Giọng cô có vẻ mờ mịt, cả người có vẻ không biết làm sao.
Anh nắm lấy bàn tay đang gãi của cô, cảnh cáo: "Đừng chạm vào, sẽ để lại sẹo."
Anh không lau tóc nữa, chóp tóc vẫn còn rỉ nước, những giọt nước trong suốt tuột qua quai hàm và nhỏ giọt vào xương quai xanh.
Thẩm Chi Châu cúi xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, buộc cô phải tỉnh táo: "Lạc Anh, đừng ngủ, đừng gãi. Quay trở lại phòng thay quần áo. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
Lạc Anh mệt mỏi và buồn ngủ, đôi mắt cô đỏ hoe vì khó chịu.
Khoảng cách giữa hai người gần nhau.
Cô có thể ngửi thấy mùi dầu gội không rõ ràng trên cơ thể anh, gật đầu,cố gắng nghẹn ra câu " Ừ".
Cô trở về phòng.
Thẩm Chi Châu thay giày, đợi cô ở cửa, tìm bệnh viện gần đó bằng điện thoại di động.
Đưa cô đến bệnh viện, đăng ký tư vấn.
Mới biết hóa ra là dị ứng cồn...
Bác sĩ kê toa một số loại thuốc, truyền hai bình nước biển sẽ không sao.
Lạc Anh truyền nước, ngồi trên băng ghế trong phòng bệnh viện, bắp chân run rẩy, rất chán.
Thẩm Chi Châu lấy một cốc nước ấm,cho cô uống thuốc.
Mỗi lần nuốt một viên, Lạc Anh cau mày, nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau, như thể nuốt một thứ gì đó không thoải mái.
Thẩm Chi Châu đã phát hiện ra thói quen nhỏ này lần trước khi Lạc Anh bị sốt.
Lạc Anh bị buồn bực đến chết, lần đầu tiên uống bia,uống vào bệnh viện, còn chưa thấy ai xui xẻo hơn cô.
Cô quay lại liếc nhìn Thẩm Chi Châu, thậm chí còn chán nản hơn: "Anh đang cười cái gì? Anh lại cười em!"
Người đàn ông xoa đầu cô, vì truyền nước và cầm ly, Lạc Anh không có tay để hất anh ra,dò xét nhìn anh.
Thẩm Chi Châu rút tay lại, bất đắc dĩ khép mắt, khẽ nói: "Anh không cười em."
"..."
"Dị ứng cồn rất tốt."
"..."
"Về sau giảm không ít phiền phức, cũng đỡ phải uống say, làm gì đều không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.