Tiểu Anh Đào

Chương 39

Bão Miêu

08/07/2020

cavien6666

Nhà Thẩm Chi Châu quá mức xa hoa, giống như cung điện giấu trong một mảnh núi rừng u tĩnh, sau khi đi bộ khoảng mười phút,mới đến một tòa nhà ba tầng nhỏ.

Đứng trước cửa, nhìn vào bên trong sảnh, xem ánh sáng pha lê phức tạp nhưng rực rỡ bên trong, bốn phía vách tường hoa văn đơn giản tinh xảo, được khảm một vài bức chân dung người nổi tiếng, cùng với cầu thang màu trắng tinh khiết trong tòa nhà.

Kiến trúc trang hoàng giản lược lịch sự tao nhã, quả thực xem thế là đủ rồi, cao quý đẹp mắt hơn so với tiểu biệt thự của Đổng Đồng.

Lạc Anh mờ mịt đứng ở trước cửa, cố định bước chân, ngước mắt nhìn Thẩm Chi Châu, cúi đầu nói: "Thẩm Chi Châu, em đây là... Trúng xổ số, vẫn là leo lên người giàu có? Anh này... nhà không phải rất xa hoa sao?"

"Em thích nơi này?" Người đàn ông lôi kéo tay cô, chân dài đi một cách tự nhiên, đưa cô vào.

Bên trong có người hầu đi ra, nói cho hắn biết: "Thẩm tiên sinh ở thư phòng trên lầu, tôi nói với ông ấy, người đã trở lại."

"Nói là được."

Thẩm Chi Châu không nghĩ nhiều, bước chân một chút cũng không ngừng, đưa Lạc Anh vào phòng mình, quen thuộc đi vào bên trong.

Người hầu thấy anh luôn cầm áo khoác trên tay, cung kính khom lưng đưa tay, nghĩ cầm đến.

Thẩm Chi Châu thoáng thoáng nhìn: "Không cần. Tôi cầm được."

Người hầu mím mím môi, không nói cái gì, yên tĩnh rời đi.

Lạc Anh thấy cô đi rồi, lo nghĩ, lẩm bẩm nói: "Em còn thích gian phòng trọ nhỏ kia, nơi này thật nhiều người em đều không biết, rất đè nén. Ở chỗ kia, em nghĩ làm gì liền làm..."

"... Cũng bao gồm đem anh đá xuống giường?" Người đàn ông đi đến cầu thang trước mặt, thong thả lên lầu.

Lạc Anh nhanh chóng đi qua, tức giận trừng anh một cái: " Anh cũng quá keo kiệt rồi? Em đã nói không phải cố ý, là cái giường kia quá nhỏ. Ai muốn đá anh xuống giường -- "

Câu nói cuối cùng không biết bị ai nghe thấy được...

Trong góc có người che miệng cười nhẹ, đi ra.

Nghe được động tĩnh, Lạc Anh theo bản năng nhìn lại, phát hiện dĩ nhiên là một phụ nữ tóc xoăn dài trang điểm thanh tú, ăn mặc thanh lịch dịu dàng, mặc dù tuổi hơi lớn, bên dưới khóe mắt có nhàn nhạt nếp nhăn, lại như trước không ngăn được cả người khí chất xinh đẹp lại ôn nhu.

Lạc Anh tầm mắt tò mò dừng ở trên người bà, kéo kéo tay áo Thẩm Chi Châu, thấp giọng hỏi: "Thẩm Chi Châu, cô ấy là ai?"

Thẩm Chi Châu: "Không biết."

"..."

Lạc Anh nheo mắt nhìn anh một cái.

Làm sao có thể không biết?

Nhìn vào tư thế này trang phục này, thấy thế nào cũng là nữ chủ nhân căn nhà...

Nữ chủ nhân tựa hồ đặc biệt thích Lạc Anh, nhìn chằm chằm vào cô, cô gái vóc người không tính cao, đôi mắt nai to tròn, khuôn mặt mềm mại, lông mi tinh tế nồng đậm, phiếm mềm mại màu lá cọ, thanh âm cũng thật nhỏ, âm cuối mềm mại dễ nghe.

Bộ dạng đặc biệt hài lòng, càng là làm hài lòng các bậc cha mẹ.

Bà tiến lên vài bước, cúi xuống, nhỏ giọng hỏi: "Em gái nhỏ, em tên là gì? Năm nay mấy tuổi?"

Lạc Anh:???

Lạc Anh lăng lăng nhìn bà, khóe miệng cứng đờ, có cảm giác bản thân bị giễu cợt.

Tuy rằng cô bộ dạng so với cô gái bình thường trẻ hơn, nhưng là cũng không đến mức như vậy đi...

Đây là coi cô thành đứa trẻ bao nhiểu tuổi?

Thẩm Chi Châu không nhịn được cúi đầu, đỡ bên cạnh lan can, lông mi dài run rẩy, cười trộm.

Lạc Anh mang theo nho nhỏ bất mãn nói: "Cháu sắp 19, cháu gọi Lạc Anh."

Nữ chủ nhân "Ồ " lên một tiếng kéo dài, ngữ khí thật ôn nhu: "Thì ra là trưởng thành. Ta còn tưởng rằng người nào đó không có đạo đức, đem vị thành niên lừa về nhà, xem ra không phải. Cháu trông thật là xinh đẹp, ta xem như mở rộng tầm mắt có thể nhìn thấy cô gái làm tan chảy một tòa băng sơn lớn lên trông thế nào."

Thẩm Chi Châu khịt mũi.

Lạc Anh nghe được như lọt vào trong sương mù, còn chưa có suy nghĩ cẩn thận câu nói cuối cùng là có ý tứ gì...

Thẩm Nhậm liền từ thư phòng đi ra, ý đồ gia nhập tán gẫu.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Anh, cả kinh nói không nên lời, lại nhanh chóng liên tưởng đến mới vừa rồi gọi điện thoại nhắc nhở Thẩm Chi Châu về nhà, từ bên Thẩm Chi Châu truyền đến tiếng cô gái mềm mại.

Cũng không chuyện bé xé to, lê dép ở nhà, đi qua cười nói: "Tiểu Anh cũng tới rồi? Chi Châu mang cháu tới sao?"

Lạc Anh ngọt ngào "Ôi" một tiếng: "Chào chú Thẩm."

"Vừa vặn, chúng ta ăn cơm cùng nhau?" Thẩm Nhậm liếc Thẩm Chi Châu một cái, lại vừa lòng trên dưới đánh giá Lạc Anh, trong mắt hơn cỗ ý vị thâm trường, "Rất nhanh sẽ làm tốt cơm, chờ không kịp, nếu đói, để thằng nhóc này đưa cháu xuống bếp ăn chút gì đó."

Lạc Anh nói cảm ơn, mắt to trong suốt sáng ngời: "Không cần khách sáo, chú Thẩm, cháu đói bụng, cháu sẽ tìm ăn."

"Tốt tốt tốt. Cháu trước cùng Chi Châu đi dạo, chú Thẩm còn có chút việc."

Lạc Anh mỉm cười, còn chưa nói "Vâng", đã bị Thẩm Chi Châu kéo cánh tay, không kiên nhẫn tha đi.

Lạc Anh "Này" một tiếng: "Em còn chưa nói xong đâu."

Thẩm Nhậm thấy tình huống này, ngẩn người, lần đầu tiên gặp con trai của mình mang cô gái về nhà, mà cô gái lại là con gái bạn học cũ, bộ dạng xem đặc biệt ngoan ngoãn.

Làm cha, Thẩm Nhậm hắng giọng, sợ hắn không hiểu đúng mực, rống lên một câu: "Xú tiểu tử, con kiềm chế chút! Tha con gái nhà người ta làm gì? Không đàng hoàng nắm tay hả?"

"Là tôi yêu đương, hay là ông yêu đương?" Thẩm Chi Châu quay đầu, hạ mắt nhìn Lạc Anh một cái, nói cũng là nói với Thẩm Nhậm.

Ngoài cửa sổ nhỏ vụn ánh nắng tiến vào bên trong, tạo ra một quầng sáng vàng nhạt trên sườn mặt anh.

Lạc Anh thấy anh nửa hạ lông mi, căn căn rõ ràng, lại dài lại dày.



Đồng tử đen bóng, đôi mắt nhìn qua nghiêm cẩn.

Cất giấu không quá rõ ràng ý cười.

Thẩm Nhậm không tốt hỏi: "Con muốn dẫn con bé đi đâu?"

"Trở về phòng."

"Xú tiểu tử!"

••••••

Thẩm Chi Châu thật sự đem Lạc Anh mang trở về phòng, trong nhà người hầu nhiều, mặc dù thật lâu không trở về, trong phòng các loại vật dụng drap giường đều được giữ gìn cẩn thận, không nhiễm một hạt bụi, trên đất còn có thảm ấm.

Lạc Anh đi dạo một buổi sáng quanh IKEA, chân có chút mệt mỏi, vừa vào cửa phòng, liền ghé vào ghế nghỉ ngơi một lát.

Thẩm Chi Châu kéo một chiếc ghế ngồi sang một bên, luôn luôn không nhàn rỗi, một lát giúp cô xoa xoa vai xoa xoa cánh tay, một lát đấm lưng, nhìn cô khép chặt mắt, hàng mi dày trên mí mắt run rẩy, trong tươi cười cất giấu ôn nhu: "Có mệt hay không?"

"Mệt, mệt chết."

"Mới đi dạo nửa ngày, liền mệt như vậy?"

"Chúng ta ở nơi đó đi thật lâu, được chứ!"

"Được được được." Thẩm Chi Châu nửa đứng lên, lôi kéo cánh tay cô, đem Lạc Anh nằm sấp ở trên ghế ôm lấy, giống như gà con nằm trên đùi anh.

Cô từ từ nhắm hai mắt, hai tay vô thức quấn lấy cổ Thẩm Chi Châu, giống như mèo dính ở trên người anh ngủ.

"Buồn ngủ quá..."

Người đàn ông cảm thấy một mảnh mềm mại, liếm liếm môi, chậm rì rì nói: "Thể lực kém như vậy, về sau làm sao bây giờ..."

Cô bé nghe được, "A" một tiếng, dụi mắt, nhỏ giọng: "Cái gì làm sao bây giờ? Em đều sống mười tám năm, luôn luôn đều như vậy a, cũng không gặp vấn đề gì."

"..."

Cô hiểu lầm ý tứ đặc biệt khỏe mạnh, từ từ nhắm hai mắt, nghiêm cẩn nói: " Mặc dù thể lực của em không tốt lắm, nhưng là thân thể coi như là khỏe mạnh, so với người thường xuyên sinh bệnh, đã tốt rất nhiều."

Thẩm Chi Châu: "..."

"Anh nói có đúng không? Anh xem em ở chỗ anh nửa năm có thường xuyên đi bệnh viện đâu?" Cô đếm trên đầu ngón tay tính một chút, "Không đúng, giống như có hai lần. Một lần là phát sốt, một lần là dị ứng cồn. Dị ứng cồn không tính, đó là ngoài ý muốn, cho nên liền một lần..."

Cô líu ríu nói không ngừng, Thẩm Chi Châu cũng không có không kiên nhẫn, đôi mắt thâm thúy sáng ngời mang theo ý cười, lông mi dài cụp xuống, yên tĩnh nhìn cô.

••••••

Dưới lầu.

Người hầu đã làm tốt cơm, trên bàn cơm đồ ăn để ngay ngắn chỉnh tề, đến lúc cầm bát đũa, cố ý hỏi Thẩm tiên sinh, muốn chuẩn bị bao nhiêu chiếc đũa.

Thẩm Nhậm nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Hứa Nguyên bên người: "Mộng Đình sẽ đến sao?"

Hứa Nguyên gật gật đầu: "Đến, lúc này chắc là đang trên đường tới."

Thẩm Nhậm: " Lấy năm đôi đi."

Người hầu: "Vâng."

Tất cả bát đũa chỉnh tề đặt trên bàn, Thẩm Nhậm phân phó người lên lầu gọi Thẩm Chi Châu xuống dưới.

Không có ai trước mặt, ông ôm eo Hứa Nguyên, cúi xuống, hôn một cái.

Hứa Nguyên câu môi cười, vẫn rút điện thoại ra một cách duyên dáng đoan trang, tính toán gọi cho con gái cuộc điện thoại.

Ai biết, điện thoại còn chưa được gọi, nghe thấy cửa nhẹ nhàng truyền đến tiếng bước chân đát đát đát --

Lâu Mộng Đình mang giày cao gót cùng váy, một đầu tóc gợn sóng màu đỏ rượu rối tung trên đầu vai như rong biển, không để ý hình tượng chạy vào, hô to: "Mẹ!!! Mẹ!!! Con đến đây!!!"

Lâu Mộng Đình thấy Thẩm Nhậm ngồi giữa bàn ăn, thu liễm chút bất cẩn, hướng Thẩm Nhậm gật gật đầu, nói: "Chào chú Thẩm."

"Mộng Đình đã trở lại, gần đây ở trường học trải qua thế nào?" Thẩm Nhậm người này, tuy rằng ở bên ngoài xem ra gia tài bạc triệu,địa vị thương giới cực cao, nhưng tính khí thật sự không lớn, có thể nói là không có.

Những người chân chính tiếp xúc với ông mới biết, ông là người dễ gần, cũng không chủ động đi khó xử người khác, cũng không coi thường bất cứ người hầu nào trong nhà.

Ngữ khí nói chuyện, vĩnh viễn là hiền lành ôn hòa, trừ bỏ thời điểm nói với Thẩm Chi Châu...

Lâu Mộng Đình tự giác tìm một vị trí ngồi xuống, khóe miệng cong lên: "Rất tốt ạ. Chính là học kỳ này bận rộn hơn học kỳ trước, thời gian cho bản thân đều không có."

Cô ta bĩu môi, chợt thay đổi chủ đề, "Cháu vừa mới nghe bên ngoài người hầu nói, con trai chú Thẩm đã trở lại? Thế nào không thấy người? Người cũng đem cháu gọi trở về, khụ khụ... Là có chuyện gì muốn nói cho chúng ta biết sao?"

Cô gái ánh mắt sáng lấp lánh, tầm mắt ở trên người Hứa Nguyên cùng Thẩm Nhậm vòng vo chuyển, hoàn toàn không có một chút co quắp, phảng phất sớm đem nơi này trở thành nhà của mình.

Thẩm Nhậm cười nói: "Chờ Chi Châu xuống dưới lại nói."

••••••

Lạc Anh vừa mới ở trong phòng bị Thẩm Chi Châu ôm ngủ một lát, lúc này còn có điểm không thanh tỉnh, bị anh nắm, chậm rì rì đi đến sảnh trước.

"Coi chừng đường đi." Người đàn ông nhỏ giọng.

"Em biết." Lạc Anh ngước mắt, "Em có xem đường, anh đừng có xem em là đứa trẻ bị thiểu năng."

"... Em cũng biết mạch não của em không được bình thường?" Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ nói.

Lạc Anh: "Anh đang biến tướng nói em ngu ngốc?"

"Anh trực tiếp mắng cũng xong." Thẩm Chi Châu tiến đến bên tai cô, nói nhỏ câu, "Cô gái ngốc."



Nói xong, còn cắn cắn vành tai của cô.

Chọc Lạc Anh "Tê" một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn một trận đỏ lên, vươn đầu ngón tay trắng nõn đầu, nhẹ nhàng túm túm vành tai bị cắn, không để ý anh.

Hai người đi đến sảnh trước.

Lạc Anh càng nhìn càng cảm thấy cô gái ngồi ở bàn ăn quen mắt, giống như thời gian trước ở đâu gặp qua, nhất là một đầu tóc gợn sóng màu đỏ rượu, muốn cho người quên cũng khó.

"... Lâu Mộng Đình?" Cô nhỏ giọng than thở một câu, " Cô ấy thế nào ở chỗ này?"

Thẩm Chi Châu nhíu mày, buông tay.

Đến gần bàn ăn, Thẩm Nhậm tiếp đón Lạc Anh ngồi xuống ăn cơm, nhiệt tình giới thiệu cho cô vài thành viên khác trên bàn cơm.

"Bên cạnh ta vị này đây, cháu gọi dì Hứa là được, đó là con gái dì Hứa, Mộng Đình."

"Lạc Anh?" Lâu Mộng Đình nhìn nhìn Thẩm Chi Châu, lại nhìn Lạc Anh, theo bản năng gọi ra miệng.

Thẩm Nhậm dừng một chút, hỏi: "Các con nhận thức?"

Lâu Mộng Đình rộng rãi nói: "Đúng như vậy, chú Thẩm, cháu cùng Lạc Anh là bạn học cùng trường, hơn nữa chúng ta thời gian trước còn gặp qua."

"Như vậy a." Thẩm Nhậm nháy mắt sáng tỏ, "Kia thật đúng là khéo. Đúng rồi, đây là con ta, Thẩm Chi Châu. Thường xuyên không ở nhà, cháu cũng luôn không thấy được, có thể nhận thức một chút." (? ′з(′ω"*)? (灬? ε?灬) Tâm (?????? ω????)?????? Tối (* ̄3 ̄)╭? Ngọt? (??? ε???)∫? Vũ (? -_-?)ε? "*) Luyến (*≧з)(ε≦*) Chỉnh (*  ̄3)(ε ̄ *) lý (ˊ? ˋ*)?

"Thì ra anh gọi..." Lâu Mộng Đình ánh mắt hơi nhíu, nhìn chằm chằm Thẩm Chi Châu, giống như nhìn con mồi mơ ước đã lâu, "Thẩm, Chi, Châu a. Tên thật là dễ nghe."

Người đàn ông không để ý đến cô ta, cầm lấy chiếc đũa,trừ bỏ Lạc Anh không nhìn ai trên bàn, gắp cá mực cô thích ăn nhất, bỏ vào trong bát cô.

Lông mi buông xuống, khẽ nói: "Ăn nhiều vào."

Trên bàn tất cả mọi người thấy động tác gắp thức ăn của Thẩm Chi Châu, Thẩm Nhậm hơi ngạc nhiên.

Lạc Anh không có thói quen bị người vây xem, nhỏ giọng cùng anh thương lượng nói: "Em có thể tự gắp. Anh đừng như vậy, này không phải là chỉ có hai người chúng ta ăn cơm, không cần gắp cho em như vậy."

Thẩm Nhậm thấy, cũng chen một câu: "Tiểu Anh a."

"A?" Lạc Anh giương mắt nhìn sang, "Chyện gì vậy, chú Thẩm."

"Không cần khẩn trương như vậy, coi như nơi này là nhà mình, muốn làm gì cũng được. Chú Thẩm sẽ không nói cái gì, dù sao xú tiểu tử này nhiều năm như vậy, cũng không mang một cô gái nào về ăn cơm, cháu là đầu tiên. Chú Thẩm cao hứng còn không kịp."

"Đầu tiên?" Đôi mắt Lạc Anh sáng ngời, khóe miệng không che được mừng thầm, nở nụ cười trên môi, kinh ngạc nhìn anh, "Thật sao?"

Thẩm Chi Châu không nói chuyện, khí chất kiệt ngạo cao ngạo bị anh bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Thẩm Nhậm: "Chú Thẩm cũng đã nói hết lời, tin hay không tùy cháu. Dù sao, ta rất thích cháu, xú tiểu tử ánh mắt cũng không tệ, nếu nó khi dễ cháu, nhớ được trước tiên nói với ta. Ta là cha nó, ta còn thu thập không được nó?"

"Vâng, cháu đã biết. Cám ơn chú Thẩm." Lạc Anh cắn môi cười trộm, tay nhỏ bé đi qua, véo nhẹ vào đùi Thẩm Chi Châu, giống như tiểu hồ ly giảo hoạt, vội vàng nói, "Có nghe hay không, có nghe hay không, không được khi dễ em."

Thẩm Chi Châu nhìn động tác nhỏ đáng yêu của cô, nheo mắt, lại đem đồ ăn gắp vào trong bát cho cô, lạnh giọng: "Nhanh lên ăn cơm."

Lạc Anh: "Hừ."

Mọi người trên bàn đều nở nụ cười, hòa thuận vui vẻ.

Chỉ có Lâu Mộng Đình cầm chiếc đũa, hung hăng chọc trong chén cơm, luôn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cơm ăn không sai biệt lắm, Thẩm Nhậm nhân cơ hội tuyên bố một việc, nói cho mọi người, hắn cùng Hứa Nguyên chuẩn bị kết hôn, nhưng không làm hôn lễ, trong nhà tùy tùy tiện tiện ăn bữa cơm là tốt rồi.

Hắn cùng Hứa Nguyên đều xem như nửa đường hôn nhân, chuẩn bị đi vào tuổi già, tìm bạn đời, cũng không phải không thể.

Đối với vấn đề này, Thẩm Chi Châu cùng Lâu Mộng Đình cũng không có ý kiến.

••••

Cơm nước xong.

Thẩm Chi Châu bị Thẩm Nhậm gọi vào thư phòng bàn việc, vẫn chưa ra ngoài

Lạc Anh ngồi ở trên sofa phòng khách chơi di động, lẳng lặng chờ hắn.

Lâu Mộng Đình thấy, đi tới, ngồi xuống bên người Lạc Anh, chân thành mời: " Có muốn đi chỗ khác chơi không?"

"Cái gì?" Lạc Anh không tiếp xúc qua Lâu Mộng Đình, nhưng trải qua chuyện Phó Y Đồng, đối với người không biết đều có tâm phòng bị.

"Hả...?" Cô ta nghĩ nghĩ, "Bơi lội đi."

"Bơi lội?" Lạc Anh do dự nhìn cô ta, "Thời tiết này bơi lội, không lạnh sao?"

"Không lạnh a." Lâu Mộng Đình nhìn sắc trời bên ngoài, nói, "Hiện tại là hơn hai giờ chiều, vừa khéo là thời điểm nóng nhất trong ngày. Tôi còn chưa đến bể bơi ở đây, luôn luôn muốn thử một chút, nhưng là không ai đi cùng. Tự mình đi, cũng không dám, chúng ta cùng nhau đi?"

Lạc Anh có chút không tình nguyện, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn là bị Lâu Mộng Đình thuyết phục, thở dài.

"Bơi lội, cũng phải có áo tắm đi? Lấy áo tắm ở đâu?"

Lâu Mộng Đình câu môi, cười cười nói: "Cô thật sự là xem nhẹ Thẩm gia, nơi này cái gì không có? Tùy tiện kêu người hầu đi ra ngoài mua là được." Cô ta vẫy vẫy tay, gọi một người hầu đi lại, "Giúp chúng tôi mua hai bộ áo tắm trở về, tốc độ phải nhanh."

Người hầu cung kính gật gật đầu, hỏi: "Xin hỏi, hai vị tiểu thư số đo đại khái là bao nhiêu? Tốt nhất báo một chút vòng eo ngực, miễn cho mua trở về không thích hợp."

Lâu Mộng Đình không hề nghĩ ngợi, trực tiếp liền báo số đo bản thân, dù sao mọi người đều là con gái, không có gì hay thẹn thùng, huống hồ, cô ta cảm thấy bản thân dáng người liền tính không phải là tốt nhất, ít nhất cũng sẽ không kém.

"36B."

Lạc Anh ngước mắt nhìn cô ta một cái, mím môi, sờ sờ mũi, không hiểu có chút hối hận đáp ứng cô ta đi bơi.

Chớp mắt, nhỏ giọng nói: "34C."

"..."

Lâu Mộng Đình bất khả tư nghị trừng lớn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Anh Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook