Tiểu Anh Đào

Chương 41

Bão Miêu

08/07/2020

cavien6666

Phòng ngủ yên tĩnh không tiếng động, rèm cửa sổ màu xám kéo rất chặt chẽ.

Người đàn ông phảng phất như bị câu mất hồn phách, thần trí mê loạn, khăn tắm theo vòng eo chảy xuống, một ngụm cắn trên xương quai xanh cô.

Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ so với bên ngoài thấp hơn.

Lạc Anh từ từ nhắm hai mắt, bị hôn có chút không thoải mái, nhẹ nhàng kêu một tiếng, như một con thú nhỏ.

"Thẩm Chi Châu, lạnh quá, em rất lạnh."

Lưng trơn bóng dính nước dán vào ván cửa lạnh lẽo, cô bị lạnh đến phát run, nhưng lại cảm thấy đặc biệt nóng, nóng lạnh đan xen.

Lông mi cong vút run rẩy, còn chưa phản ứng lại, người đàn ông đã cúi xuống giữa chừng, cánh tay xuyên qua đầu gối của cô, ôm cả người lên.

Lạc Anh kinh hô một tiếng, nhanh chóng ôm lấy cổ anh, đi chưa được mấy bước, đã bị đặt trên giường mềm mại.

Động tác của anh càng không kiêng nể gì --

Như là thấy hoa anh đào nở rộ vào mùa xuân trong vườn, sương mù vườn quanh, đôi mắt quyến rũ, khi thì ngượng ngùng, khi thì kiều mị, bạch trung thấu hồng, óng ánh trong suốt, thoáng như ngạc lục hoa, cô độc bước phương trục...

Lâu Mộng Đình mới vừa ở bể bơi đang cùng Lạc Anh tán gẫu, đột nhiên thấy cô bị Thẩm Chi Châu kéo đi, kỳ thực không phải là không có nghĩ tới, bọn họ vội vàng rời đi, sau khi trở về làm chút gì đó.

Dù sao, thiếu niên huyết khí sôi trào, trong khung đa phần đều có cỗ bốc đồng, càng là thấy cô gái mình thích mặc thành như vậy đứng ở trước mặt...

Nhưng Lâu Mộng Đình không dám tin tưởng, cũng không thể tin được, trong đầu luôn luôn tồn tại tâm lý may mắn, có lẽ bọn họ cũng không có ân ái như vậy, có lẽ cũng chỉ là một mối quan hệ ngắn hạn.

Cho đến khi cô ta đi đến trước cửa phòng Thẩm Chi Châu, tay trắng bệch khẽ run, nắm tay nắm cửa, vặn nhẹ, vậy mà mở được.

Trái tim Lâu Mộng Đình vừa nhấc lên bỗng chốc trầm tĩnh lại, đôi môi căng mọng nhếch lên một chút.

Chỉ là, một giây sau, mở ra một khe cửa, dè dặt cẩn trọng hướng bên trong dò xét, khi nhìn rõ người trên giường, thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, tim đập loạn nhịp--

Bên trong truyền đến âm thanh nức nở nho nhỏ,gần như không thể nghe thấy, như con non phát ra thanh âm.

Từng trận cảm giác tê dại truyền đến, cô bé nức nở một tiếng, hai mắt mê ly, mái tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Mỗi một tiếng "Anh đào..." tràn ra từ cổ họng người đàn ông, âm cuối hơi hơi giơ lên, câu nhân đòi mạng, mang theo cỗ nam tính trầm thấp gợi cảm.

Nhất là câu cuối cùng kia "Anh yêu em, anh đào thực ngọt, thật xinh đẹp...", tự tự lưu luyến rõ ràng, nghe đến Lâu Mộng Đình sắc mặt đỏ lên, dường như mất hồn.

Oành một tiếng, đóng cửa phòng lại, nhanh chóng chạy đi như muốn trốn thoát.

Một trận tiếng đóng cửa đánh gãy cuộc vui trong phòng. Lạc Anh chớp mắt, nhanh chóng dùng chăn che lại bản thân, tức giận đến nỗi ném cái gối lên người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như khóc tang chửi ầm lên: "Hỗn đản! Vì sao không đóng cửa?"

Người đàn ông tâm tình không vui liếm liếm môi, đứng lên, sửa sang lại vạt áo, kỳ thực cũng không có gì phải sửa sang lại, quần áo anh vẫn hoàn chỉnh, trừ bỏ một vài nếp nhăn, cùng vừa mới bắt đầu không có gì khác nhau, Lạc Anh mới bất mãn như vậy.

Anh vừa nghĩ muốn xin lỗi, mới vừa rồi vào cửa quá mau, đã quên khóa trái, ai có thể nghĩ đến cư nhiên có người ăn gan hùm mật gấu, dám rình coi phòng ngủ của anh, nếu để anh tìm ra, nhất định làm cho hắn nếm thử tư vị không giữ quy củ ở Thẩm gia.

Anh một câu nói đều chưa kịp nói ra.

Cô nhìn mặt anh dục vọng chưa lui, cùng với liên tưởng đến chuyện vừa rồi, nuốt nước bọt, lặng yên không một tiếng động khóc, khẽ cắn cánh môi, ánh mắt hồng hồng, một bộ bị khi dễ.

Thanh âm khàn khàn, ủy khuất lại khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vùi vào trong chăn, nắm lấy cơ hội: "Khẳng định đều bị xem hết, em về sau thế nào gặp người a? Em không muốn gặp người! Đều tại anh, êm đẹp kéo em làm cái này cái kia, còn không khóa cửa!! Phiền chết người!!!"

Sự cố lần này thật sự chính là nồi của Thẩm Chi Châu.

Anh không đùa lại, đi đến bên giường ngồi xuống, đem cô bé bọc chăn lui thành một đoàn như bánh chưng, hợp với chăn cùng nhau ôm lấy, ôm thật chặt.

Cằm để ở đầu vai cô, tựa vào nhau, ngữ khí mang theo thâm tình cùng áy náy nói: "Thực xin lỗi, lần này là anh sai. Lạc Anh, đừng khóc, được không?"

"Đều là anh sai, là anh không đúng..."

"..."

"Anh thật sự biết sai lầm rồi, bảo bối..."

"..."

"Đừng khóc, cục cưng, hả? Ngoan một chút..."

Cô càng khóc càng hăng, nước mắt giống như vòng ngọc đứt dây, lạch cạch lạch cạch rơi xuống, nện trên drap mềm mại, mở ra một vòng vòng bọt nước.

Người đàn ông có chút sốt ruột dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt của cô, có thể là thật sự rất khổ sở, cũng có thể là vừa mới đi bơi, cô quả thật hơi mệt, khóc được một lát, liền nhắm mắt lại, nằm ở giường lớn mềm mại, hô hấp đều đều chậm rãi.

Đơn thuần không có tâm tư, đang ngủ.

Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ ngon lành của cô, thở dài.

Khuôn mặt của cô trắng nõn, mềm mại,mắt hơi sưng bởi vì chuyện vừa mới kia bị gián đoạn, lông mi thon dài và dày, như lông quạ cúi đầu bao trùm ở mí mắt.

Cô gái của anh thật xinh đẹp!

Thẩm Chi Châu khẽ cười, cúi xuống, đẩy ra mái tóc đen mềm mại trước trán, hôn lên trên trán no đủ trơn bóng.



Lạc Anh bĩu môi,trở nên cảnh giác, tay nhỏ bé thu nhanh góc chăn, xoay người, trực tiếp lui thành một đoàn.

Giống như sợ người khác chạm vào cô.

Mười phút sau --

Trong phòng bình yên tĩnh lặng, chỉ có nhợt nhạt tiếng hít thở của thiếu nữ, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, toàn bộ người hầu Thẩm gia đột nhiên dừng tất cả việc trong tay, bị thiếu gia nổi trận lôi đình giận dữ phân phó mệnh lệnh, toàn bộ tập trung đến sảnh trước.

Người người hai mặt nhìn nhau, nghị luận ào ào, cũng không biết đã xảy ra cái gì.

Chỉ có thể nhìn ban công phía bên kia, luôn luôn đạm mạc không tiếng động, cũng không khó xử người hầu Thẩm thiếu gia, dựa vào lan can mà đứng, tâm tình cực kém hút thuốc.

Thẩm Chi Châu không thường hút thuốc, trước đây không thích hút thuốc, sau khi cùng với Lạc Anh, càng khắc chế hơn.

Trừ phi là vô cùng phiền chán, hoặc là có cái gì chọc tới anh, tâm tình cực độ khó chịu, mới hút thuốc..

Nghiêm Kì nghe nói chuyện ở sảnh trước,vội vàng chạy vào, tìm được Thẩm Chi Châu vội hỏi: "Như thế nào? Như thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Thiếu gia, cậu đem... Nhiều người hầu như vậy gọi tới làm gì? Có chuyện gì nói với tôi, tôi làm cho cậu."

Thẩm Chi Châu dụi tắt điếu thuốc, xoay người liếc anh ta, trên mặt không có biểu cảm gì hỏi: "Đều đến đông đủ sao?"

Nghiêm Kì không hỏi được cái gì, thở dài, vì người gặp rắc rối kia bi ai, thuận tiện thắp một ngọn nến, xoay người hướng đám người hầu rống to: "Đều đến đông đủ sao? Dò xét lẫn nhau kiểm tra một chút, nhìn xem còn có ai không tới."

"Đến đông đủ, Nghiêm quản gia."

"Đến đông đủ, đến đông đủ, tất cả đều ở đây."

"Tiểu Diên hôm kia tạm rời vị trí, cho nên thiếu một cái."

"Gọi chúng ta đi lại là chuyện gì?"

"..."

Một đám người, rủ rỉ rù rì nói không ngừng, mọi người đều rất hiếu kỳ, cuối cùng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để thiếu gia làm như vậy.

"Đừng ầm ĩ đừng ầm ĩ!" Nghiêm Kì bị làm cho não đều đau, "Đến đông đủ là được rồi, đợi chút đi."

Vài giây sau.

Thẩm Chi Châu chân dài bước ra, đi vào trong phòng.

Anh chậm rãi đi tới sofa ngồi xuống, ngả người ra sau, chân dài vắt chéo, đầu ngón tay khẽ hất, đùa bỡn di động trên tay, cười nhạo.

Nụ cười kia, cảm giác áp bách quá nặng, quá mức lạnh bạc.

Ý cười không đạt đáy mắt, làm cho người ta không rét mà run.

Mọi người đều ào ào không lên tiếng, lẳng lặng cùng đợi, ai cũng không dám nói chuyện.

Anh bỗng nhiên mở miệng, khóe miệng khẽ nhếch, giọng mỉa mai: "Có phải hay không, thời gian tôi ở cái nhà này quá ít, thế cho nên tất cả mọi người quên thân phận của tôi, không để tôi vào mắt?"

Khí thế của anh quá mức sắc bén, lời nói rõ ràng, truyền đến trong tai mỗi người.

Ngay từ đầu, ai cũng không dám nói chuyện, dù sao tâm tư chủ tử ai đoán được.

Nói không chừng là bản thân trong lúc vô tình một động tác, chọc giận thiếu gia, cũng không chừng.

Người hầu người người cúi đầu xuống, đều suy xét, bản thân cuối cùng rốt cuộc nơi nào làm không đúng, chọc thiếu gia tức giận.

Giống như cũng không có a...

Bọn họ mặc kệ là đối Thẩm tiên sinh hay là Thẩm thiếu gia, hoặc là khách nhân trong nhà, đều là hết mực cung kính.

"Tôi hỏi các người nói đâu!" Ngữ khí lạnh thấu xương truyền đến, tiếng nói khàn khàn, "Trả lời."

Ta đi!

Nghiêm Kì hít một ngụm khí lạnh, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp Thẩm Chi Châu giáo huấn người hầu.

Cuối cùng rốt cuộc là cái nào không hay ho chạm vào nghịch lân của thái tử Thẩm gia?

Có người lớn mật, nhấc tay, trả lời anh: "Chúng ta nào dám, thiếu gia. Người cùng Thẩm tiên sinh đối chúng ta luôn luôn rất tốt, chúng ta nghiêm cẩn làm việc, người chưa bao giờ làm khó chúng ta, chúng ta cần gì phải đi trước đắc tội người đâu? Này không phải là tốn sức lại chẳng có kết quả tốt sao? Mọi người nói có đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Chính là..."

Nghiêm Kì nhíu mày, khống chế được trường hợp: "Yên tĩnh, yên tĩnh!"

Thẩm Chi Châu đạm cười nói: "Tôi hỏi một chút, vừa mới là ai chưa có sự đồng ý của tôi, tự tiện mở cửa phòng của tôi?"

"Mở cửa phòng của cậu?" Nghiêm Kì kinh ngạc một phen, không cần suy nghĩ nhiều, nháy mắt liền đã hiểu.

Lần này thiếu gia trở về, mang theo một cô bé nũng nịu, người trong phòng thiếu gia không phải là bản thân thiếu gia, thì chính là cô bé kia...



Nghiêm Kì không biết.

Người mở cửa cuối cùng rốt cuộc là nhìn thấy gì, mới làm cho người nào đó giận tím mặt.

Sợ là cái loại thiếu nhi không nên nhìn đi...

Hắn phốc một tiếng, bật cười, lại bị người nào đó lạnh buốt nhìn chằm chằm, lập tức che miệng lại, không dám nói lời nào.

Có người hầu nói: "Tôi hôm nay đi thư phòng Thẩm tiên sinh, đưa trà chiều cho Thẩm tiên sinh, ở lầu hai thấy tiểu thư Lâu Mộng Đình đột nhiên chạy tới, như là rất nôn nóng, thật kích động chạy xuống lầu. Đại khái là buổi chiều lúc ba giờ, nếu thời gian đúng, hẳn là... Hẳn là..."

Cô không dám nói tiếp.

Lâu Mộng Đình?

Thẩm Chi Châu nhẹ nhàng thở ra, may mắn không phải là nam, nếu là bị nam thấy, anh không dám khẳng định bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

Nhưng nữ, cũng không có nghĩa là việc này liền như vậy kết thúc...

••••

Lạc Anh ngủ hơn hai giờ, sau khi tỉnh lại, hoàng hôn rực sáng phía chân trời, ánh lửa đỏ đốt thành một mảnh, gợn sóng sáng mờ xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào.

Thẩm Chi Châu vừa từ bên ngoài trở về, hàm dưới thoáng buộc chặt, khóe miệng gợi lên lệ khí khinh bạc,ngay khi nhìn thấy cô, trên người khí chất thanh lãnh lại xa cách tức khắc thu liễm, mặt mày nhiễm lên vài sợi ôn nhu.

Đi đến bên giường, xoa xoa đầu cô: "Tỉnh?"

Lạc Anh mê man, quay đầu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, chạng vạng sắp buông xuống, không cần đoán cũng biết đến trời sắp tối: "Em ngủ thật lâu sao? Hiện tại mấy giờ?"

"Không lâu, cũng liền 5 giờ rưỡi mà thôi. Có mệt hay không?"

"5 giờ rưỡi? Em ngủ lâu như vậy? Đương nhiên không mệt, anh cho là em là heo a, ngủ cũng sẽ mệt?" Lạc Anh trừng to mắt, nhớ tới giường của mình, lại nghĩ tới trên người mặc ít., ngoan ngoãn giấu ở ổ chăn, "Chúng ta khi nào thì đi?"

Thẩm Chi Châu cúi người xuống, nâng hàm cô lên, che đi đôi môi anh đào, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi mềm mại.

Thấp giọng nói: "Đêm nay, không quay về, được không? Tới tới lui lui ép buộc, sợ em quá mệt."

Lạc Anh không cự tuyệt anh hôn, gật gật đầu, tay nhỏ bé mềm mại không xương đẩy anh ra một chút: "Nhưng là em không có quần áo đổi? Đêm nay còn tắm rửa."

Người đàn ông gắt gao ôm lấy cô, nghe cô bập bẹ mềm mại nói chuyện, cười khẽ, cúi đầu, không đáp hỏi lại: "Cục cưng, tha thứ anh sao?"

"Em nào có thật sự trách anh." Lạc Anh bĩu môi, tay nhỏ bé vòng đến phía sau lưng anh, vùi vào trong lòng anh, mặt xấu hổ thành một mảnh, "Chính là lúc đó, có chút đột nhiên, lại có điểm ngượng ngùng mà thôi, cho nên lo lắng một chút, liền khóc."

"Ngượng ngùng?" Thẩm Chi Châu cười xấu xa, cúi đầu lệch qua bên tai cô nói nhỏ, "Là vì cái kia... hả?"

"..." Lạc Anh tức chết rồi, mặt đỏ bừng, "Anh thật sự là...cho chút màu liền mở phường nhuộm, em vừa nói không giận anh, liền lại bắt đầu."

Thẩm Chi Châu cắn môi dưới của cô, ám chỉ thoáng khó chịu: "Vậy em lúc đó chẳng phải thật thích?"

"Em nào có..." Lạc Anh liều chết không nhận, mặt có thể nhỏ ra máu.

Một giây sau, lại nói không ra lời --

Ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông nắm bắt vành tai cô, dần dần đụng đến sau gáy cô, cọ cọ ở đó, đụng tới đường cong xương hồ điệp đẹp mắt, vòng qua phía sau lưng cô, ôm cô vào trong tay.

Lạc Anh do dự một cái chớp mắt, rất sợ "Bi kịch" lại phát sinh.

Thẩm Chi Châu đã sớm dự đoán được cô đang lo lắng cái gì: "Yên tâm, khóa cửa."

Hàm ý là không ai có thể quấy rầy đến chúng ta...

Cô bé mặt càng đỏ hơn, môi anh đào ngậm nước, mắt như nước mùa thu, còn kèm theo mê man vừa tỉnh ngủ, phản ứng chậm rì rì, cái gì đều chậm rì rì.

Còn không phải Thẩm Chi Châu muốn làm gì thì làm thôi...

Giằng co một lúc, người đàn ông ôm cô nằm trên tấm nệm rộng lớn, mép giường quần đen dài có một cái ống quần trượt đến mặt đất, giống như bị tùy tiện ném loạn, tội nghiệp nằm ở cuối giường một cách đáng thương.

Cô ngước mắt, nhìn sườn mặt tuấn mỹ, tay nhỏ bé nhàm chán đùa bỡn cái cằm kiên nghị, ngây thơ hỏi: "Tại sao anh không tiếp tục?"

Hắn cào chóp mũi cô, "Thế nào? Còn nghĩ muốn?"

"..."

Này nói nói cái gì!?

Rất dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm được chứ?

"Cái gì?" Lạc Anh nhíu mày, đánh đánh anh, "Em chỉ tùy tiện hỏi."

"Ừ." Thẩm Chi Châu ngón tay nâng lên cằm cô, ở giữa hai chân mày rơi xuống một nụ hôn, "Chúng ta có nhiều thời gian."

"Ngoan, không cần gấp. Sớm muộn gì em cũng là người của anh."

"... Đói bụng sao?"

Xương hồ điệp

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Anh Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook