Chương 8
Bão Miêu
08/07/2020
Lúc đầu, Thẩm Chi Châu cảm thấy hai mươi mấy tuổi đầu mà không biết gọt khoai tây, chuyện này rất xấu hổ.
Nhưng khi nghe tiếng cô phát âm, tinh nghịch nói ra hai chữ "anh trai". Cả người anh như được cố định tại chỗ, mí mắt anh co giật, cổ họng hơi khô.
Lạc Anh giúp anh xử lý vết thương, đặt rượu thuốc khử trùng và iodophor vào hộp thuốc từng cái một, dặn dò: "Trong những ngày này, cố gắng không chạm vào nước bằng tay này, để vết thương nhanh lành hơn, tắm rửa cũng nên chú ý đến nó. Đúng rồi, gần nhất có trận đấu nào không? Nó có ảnh hưởng đến trận đấu của anh không? "
Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm vào băng cá nhân dễ thương trên ngón tay,không nói gì.
Lạc Anh tiếp tục nói: " Em nhớ lần đầu tiên gặp, anh làm bỏng mu bàn tay của em. Mặc dù em không nói nhưng nó thực sự rất đau. Vẫn còn một vết sẹo rất nhỏ. Lần này em hại anh bị thương, coi như đều nhau,chúng ta không ai nợ ai, anh cũng ít bắt nạt em... "
Cô âm cuối ngân dài, rất có ý làm nũng.
"..." Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, không thể nhịn cười.
"Cười cái gì?" Lạc Anh nhìn anh, đứng dậy và cầm hộp thuốc trở lại phòng, nhưng vẫn chưa bước vào cửa.
"Lạc Anh."
Người đàn ông nhẹ nhàng gọi cô, cả tên và họ.
Ngũ quan của anh rất thuần khiết, đôi mắt màu hổ phách khi nhìn gần, mắt đen nhìn thẳng vào cô. Khí chất cô độc ban đầu cũng hơi mềm mại vì bầu không khí không thể giải thích này.
Lạc Anh quay lại, nhìn anh không rõ ràng, nghiêng đầu: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, rồi khẽ rời mắt, đứng dậy và đi vào bếp để rót một ly nước một lần nữa.
"Không có gì."
Anh vô tình nhìn thấy đĩa mì ống đã chuẩn bị trong bếp: "Không ăn cái này liền hỏng mất."
"... chỉ thứ này thôi à? Anh không thể đợi à? Hay là anh lấy nó ra trước." Lạc Anh khịt mũi và trở về phòng để cất hộp thuốc.
Không ai thấy, sau khi cô gái quay lại và bước vào phòng, hàng mi dài của người đàn ông rũ xuống, đáy mắt dần dần tràn ra ý cười.
Nó rực rỡ hơn trăng sáng.
Lạc Anh nhanh chóng quay trở lại nhà bếp, cắt khoai tây và ném chúng vào nồi.
Sau đó bê mì ống ra bàn trà, đặt nó lên, liền như vậy ngồi trên sàn cùng Thẩm Chi Châu mặt đối mặt ăn.
Không thể không nói: "Sao nhà anh không có bàn ăn? Thật bất tiện khi ăn trên bàn trà."
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, nhấp một ngụm, dừng một chút, nuốt xuống, "Không ai đến chỗ này ăn cơm."
"..." Lạc Anh kêu lên, " Anh không phải là người à? Anh không cần ăn à? Anh không thấy phiền khi ăn trên bàn trà mỗi ngày à?"
Thẩm Chi Châu ngẩn người, kỳ thực, anh thường ăn ở câu lạc bộ, nơi đó có nhà ăn, chỉ cần dùng thẻ thức ăn để ăn trực tiếp, không phiền phức như vậy.
"Rất tốt"
"..." Lạc Anh bị sốc trong một giây, "Ồ."
Thẩm Chi Châu liếc nhìn cô, thấy cô đang ăn rất vui vẻ, nhưng chủ đề thứ hai mà anh mong đợi đã không bắt đầu.
Cô không phải thích trò chuyện à? Cô không phải rất giỏi nói chuyện sao? Thế nào không tiếp tục?
Anh cau mày, bổ sung hai từ cứng nhắc.
"Không phiền."
Lạc Anh:?
Lạc Anh cố tình không nói mà chỉ phát ra một âm điệu: "Ồ."
"..."
Sau khi ăn xong, vì Thẩm Chi Châu bị thương ở ngón tay, không thuận tiện cho anh chạm vào nước, Lạc Anh siêng năng vào bếp để rửa bát.
Lại mang ra một bát canh cho anh uống.
Thẩm Chi Châu vuốt chuột, cầm chiếc bát trong tay kia, nhấp một ngụm, gần như phun ra, hít một hơi thật sâu,nói, "Em muốn nóng chết anh à?"
Lạc Anh ôm hai cánh tay, nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi trong máy tính của anh, " Ừ " một tiếng, khiêu khích: " Em muốn nóng chết anh đấy,thế nào?"
Thẩm Chi Châu không ngờ rằng cô sẽ trả lời theo cách này. Sau một lúc, không hiểu hỏi, "Tại sao?"
Lạc Anh vừa mới là nhất thời buột miệng, không thể quay lại.
Cô suy nghĩ lý do một cách cẩn thận, nói một cách nghiêm túc: "Em nghĩ hôm đó anh làm em bỏng, không thể bỏ qua."
"..."
"Ngón tay của anh bị thương vì anh để em nấu ăn, mới bị thương. Nếu anh không cho em nấu ăn, anh không cần phải gọt khoai tây, cũng không phát sinh chuyện gì, hơn nữa anh cũng có phần ăn trong này. "
"Cho nên, em liền muốn làm anh nóng một chút?" Thẩm Chi Châu bị sốc bởi một loạt đạo lý từ cô.
Lạc Anh sờ sờ mũi nói: "Anh nghĩ vậy cũng không sai."
"Được rồi được rồi." Thẩm Chi Châu lười cùng cô so đo, lưu loát nâng bát lên, cứ như vậy uống xuống, hết hơn phân nửa.
Lạc Anh sững sờ: " Ôi không phải... Này... Anh uống không nóng hả? Cứ uống như vậy?"
Cô không hiểu sao có chút áy náy, sớm biết vậy không nói đùa.
Anh vậy mà thực sự uống hết.
Lạc Anh cau mày: "Em không ép anh uống, anh có thể để nguội rồi uống."
Thẩm Chi Châu đưa cho cô cái bát trống, hầu kết hoạt động. Anh liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi chống lên má.
Như lên án lại như không.
Từng chữ một, âm cuối vang lên nói: " Bé con,còn rất so đo."
"Bây giờ, có thể bỏ qua vụ làm bỏng em chưa?"
"..."
Thẩm Chi Châu nói chuyện luôn mang theo tiếng rung tự nhiên, âm cuối vang lên theo không khí truyền vào màng nhĩ của cô, hòa quyện với nhịp tim của cô.
Dường như có rất nhiều khúc mắc nhỏ trong tim, thế nào cũng không bình tĩnh được.
Cô ấp úng nói, "... Em chỉ nói đùa, Ai bảo anh nghiêm túc vậy?"
Tại sao lại nghiêm túc như vậy? Ai so đo?
Lạc Anh cầm bát lên và chuẩn bị đi ra ngoài. Tâm sự trùng trùng. Mỗi bước chậm hơn bình thường.
Thẩm Chi Châu đeo tai nghe lên, âm thanh rầu rĩ phát ra từ phía sau: " Bé con, giúp anh trai đóng cửa lại."
"..."
Lạc Anh sững sờ, nhìn lại anh ta, muốn hỏi, lại thấy anh ta đã điều khiển chuột và bàn phím, chuẩn bị bắt đầu luyện tập, nên không dám làm phiền.
Bước chân nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng máy tính, bước đến phòng khách và thở ra nặng nề.
Con mèo nhỏ màu xám cứ dụi vào chân cô không ngừng kêu, cơ thể mịn màng đang lăn trên mặt đất không ngừng quay cuồng, nó dường như thực sự đói.
Lạc Anh tìm kiếm trong phòng khách và không tìm thấy bữa trưa của mình. Cuối cùng, cô mở tủ lạnh và thấy có hai lon mèo con trên tầng cao nhất, lấy xuống và mở ra để nó tự liếm.
Mèo con ăn rất nhanh, ăn không tính là quá nhiều. Sau khi no, nó nhảy thẳng lên bồn rửa với thân hình mập mạp và ngồi xổm xuống bồn để uống nước.
Sau đó, chạy ra ban công tiếp tục ngủ.
Lạc Anh nhàm chán ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, một lát vào Weibo, một lát lại vào Taobao, mua rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày có thể được sử dụng ở trường.
Tính toán kỹ lưỡng, có gần sáu hoặc bảy cái chuyển phát nhanh.
Cô đứng thẳng dậy, khép hai lòng bàn tay lại và cầu nguyện: " Hy vọng những chuyển phát này sẽ không được giao cùng nhau... Làm ơn, làm ơn, làm ơn."
Ngày nóng như vậy, cửa bảo vệ ở rất xa, cô chắc chắn sẽ bị hư thoát hoặc say nắng.
Lạc Anh bật TV của Thẩm Chi Châu, dùng điều khiển từ xa tùy ý ấn, tình cờ đi đến một chương trình tạp kỹ mà cô quan tâm. Lạc Anh lấy ra một gói khoai tây chiên từ trong phòng, xé gói, chân trần ngồi xếp bằng trên ghế sofa và nhìn lên.
Tiếng cười của Lạc Anh truyền qua tấm cửa mỏng và truyền vào tai của Thẩm Chi Châu.
Người đàn ông lắc đầu.
Điện thoại đặt trên mặt bàn, vừa khéo có tin tức mới.
Thẩm Chi Châu cầm điện thoại bằng một tay, dựa vào lưng ghế, khẽ liếc xuống.
Lão Lí: [Pluto, đến câu lạc bộ lúc 2 giờ chiều. 】
Lão Lí: [ Ba ngày nữa là đến All Start, chúng ta thảo luận về nó. 】
Thẩm Chi Châu chậc một tiếng, vẫn hạ mắt, ánh sáng lờ mờ trong mắt, không biết đang nghĩ gì.
Anh trực tiếp hồi: [Không cần, tôi đã nghiên cứu qua, tôi huấn luyện tại nhà. 】
Chưa đầy một phút, bên kia đã trả lời rất nhanh, câu nói hơi thẳng thừng: [ Cậu không tin tôi à? 】
Thẩm Chi Châu: [Không có. 】
Lão Lí: [ Cậu nói thật cho tôi, nếu không tin được tôi, tôi có thể rời đi, dù sao cũng chưa vào chiến đội bao lâu. Nếu mọi người không hạnh phúc với nhau, ở cùng nhau sẽ đau khổ. 】
Lão Lí: [Tôi không yếu đuối như vậy, cậu nói đi. Hoặc là cậu đến chúng ta giáp mặt nói chuyện. 】
Thẩm Chi Châu: [Tôi đã nói, thực sự không có. 】
Lần này, Lão Lí không gõ nữa mà gửi giọng nói trực tiếp: "Vì không có, nên hãy đến đây, muộn nhất là 2 giờ. Dù bây giờ cậu có nổi tiếng đến đâu, cậu vẫn là thành viên của câu lạc bộ. Nếu có ý kiến có thể gặp và nói chuyện. "
"..."
"Không có ý kiến, chúng ta hãy thảo luận về trò chơi All-Star trong một vài ngày. Tầm quan trọng của trò chơi này đối với cậu, không cần tôi nói thêm? Đây là cuộc thi solo cá nhân đầu tiên của cậu để tham gia vào các lần xuất hiện công khai. Đánh giá giá trị cạnh tranh và hướng dẫn dư luận đều đóng một vai trò quan trọng... "
Thẩm Chi Châu không thể không đi. Lúc 1 giờ 30 phút chiều, anh đổi một thân rộng rãi T-shirt màu đen. Mái tóc ngắn đẹp đẽ của anh rối tung trên trán. Đeo tai nghe, mang khẩu trang, chuẩn bị ra ngoài.
Lạc Anh cắn miếng khoai tây, thấy anh ta đứng ở lối vào để thay giày, bước tới thuận miệng hỏi: "Anh ra ngoài à?"
"Câu lạc bộ."
Lạc Anh không biết nhiều về thể thao điện tử. Phải mất một lúc mới hiểu anh sẽ đi đâu: "Ồ."
Thẩm Chi Châu đi giày, thấy cô luôn luôn ăn, hàm răng trắng ngà như một con sóc cắn khoai tây chiên, duỗi tay, xoa mái tóc dài mềm mại của cô.
Đôi mắt của Lạc Anh mở to, hất tay ra, buộc chặt quai hàm, phụng phịu nói "Anh đang làm gì vậy?"
"Đợi anh trở lại."
"?"
••••••••
Chạng vạng, ánh nắng chiều thưa dần, từng mảnh từng mảnh bầu trời bị cháy đỏ.
Lạc Anh không biết khi nào Thẩm Chi Châu sẽ quay lại. Cô chỉ có thể gọi món mang đến, giải quyết bữa tối trong khi xem phim.
Sau đó, cầm đồ ngủ và khăn lông đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, xoa xoa tóc ra khỏi phòng tắm, một tiếng rung phát ra từ điện thoại trên mặt bàn
Lạc Anh đi qua nhìn.
+ 86132xxxxxxxxx: [Đêm nay không trở về 】
Không trở về?
Lạc Anh mừng thầm, hào hứng lấy ra một túi đồ ăn nhẹ và làm tổ trên ghế sofa xem phim.
Hoàn toàn bỏ qua sự thân mật quá mức trong việc báo hành trình của Thẩm Chi Châu.
•••••
Đêm khuya, yên tĩnh trống rỗng, trăng sáng sao mờ.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ màu hồng trắng, cảnh tối lửa tắt đèn, cô lơ mơ trên ghế sofa cắn một *dải tôm. Màn hình đối diện lấp lánh ánh sáng trắng, ánh sáng nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái.
Cô buồn ngủ đến nỗi mắt cô nhắm nghiền.
Lạc Anh không chú ý đến điện thoại rung vài lần.
Mười phút sau, khóa cửa căn hộ chuyển động, cạch một tiếng.
Không mất vài giây.
Ba bốn cậu trai lần lượt đi vào, nguyên bản đang cãi nhau ầm ĩ, nhìn thấy tình huống trong phòng, nháy mắt cấm thanh.
•••••••
Nhưng khi nghe tiếng cô phát âm, tinh nghịch nói ra hai chữ "anh trai". Cả người anh như được cố định tại chỗ, mí mắt anh co giật, cổ họng hơi khô.
Lạc Anh giúp anh xử lý vết thương, đặt rượu thuốc khử trùng và iodophor vào hộp thuốc từng cái một, dặn dò: "Trong những ngày này, cố gắng không chạm vào nước bằng tay này, để vết thương nhanh lành hơn, tắm rửa cũng nên chú ý đến nó. Đúng rồi, gần nhất có trận đấu nào không? Nó có ảnh hưởng đến trận đấu của anh không? "
Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm vào băng cá nhân dễ thương trên ngón tay,không nói gì.
Lạc Anh tiếp tục nói: " Em nhớ lần đầu tiên gặp, anh làm bỏng mu bàn tay của em. Mặc dù em không nói nhưng nó thực sự rất đau. Vẫn còn một vết sẹo rất nhỏ. Lần này em hại anh bị thương, coi như đều nhau,chúng ta không ai nợ ai, anh cũng ít bắt nạt em... "
Cô âm cuối ngân dài, rất có ý làm nũng.
"..." Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, không thể nhịn cười.
"Cười cái gì?" Lạc Anh nhìn anh, đứng dậy và cầm hộp thuốc trở lại phòng, nhưng vẫn chưa bước vào cửa.
"Lạc Anh."
Người đàn ông nhẹ nhàng gọi cô, cả tên và họ.
Ngũ quan của anh rất thuần khiết, đôi mắt màu hổ phách khi nhìn gần, mắt đen nhìn thẳng vào cô. Khí chất cô độc ban đầu cũng hơi mềm mại vì bầu không khí không thể giải thích này.
Lạc Anh quay lại, nhìn anh không rõ ràng, nghiêng đầu: "Có chuyện gì vậy?"
Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây, rồi khẽ rời mắt, đứng dậy và đi vào bếp để rót một ly nước một lần nữa.
"Không có gì."
Anh vô tình nhìn thấy đĩa mì ống đã chuẩn bị trong bếp: "Không ăn cái này liền hỏng mất."
"... chỉ thứ này thôi à? Anh không thể đợi à? Hay là anh lấy nó ra trước." Lạc Anh khịt mũi và trở về phòng để cất hộp thuốc.
Không ai thấy, sau khi cô gái quay lại và bước vào phòng, hàng mi dài của người đàn ông rũ xuống, đáy mắt dần dần tràn ra ý cười.
Nó rực rỡ hơn trăng sáng.
Lạc Anh nhanh chóng quay trở lại nhà bếp, cắt khoai tây và ném chúng vào nồi.
Sau đó bê mì ống ra bàn trà, đặt nó lên, liền như vậy ngồi trên sàn cùng Thẩm Chi Châu mặt đối mặt ăn.
Không thể không nói: "Sao nhà anh không có bàn ăn? Thật bất tiện khi ăn trên bàn trà."
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, nhấp một ngụm, dừng một chút, nuốt xuống, "Không ai đến chỗ này ăn cơm."
"..." Lạc Anh kêu lên, " Anh không phải là người à? Anh không cần ăn à? Anh không thấy phiền khi ăn trên bàn trà mỗi ngày à?"
Thẩm Chi Châu ngẩn người, kỳ thực, anh thường ăn ở câu lạc bộ, nơi đó có nhà ăn, chỉ cần dùng thẻ thức ăn để ăn trực tiếp, không phiền phức như vậy.
"Rất tốt"
"..." Lạc Anh bị sốc trong một giây, "Ồ."
Thẩm Chi Châu liếc nhìn cô, thấy cô đang ăn rất vui vẻ, nhưng chủ đề thứ hai mà anh mong đợi đã không bắt đầu.
Cô không phải thích trò chuyện à? Cô không phải rất giỏi nói chuyện sao? Thế nào không tiếp tục?
Anh cau mày, bổ sung hai từ cứng nhắc.
"Không phiền."
Lạc Anh:?
Lạc Anh cố tình không nói mà chỉ phát ra một âm điệu: "Ồ."
"..."
Sau khi ăn xong, vì Thẩm Chi Châu bị thương ở ngón tay, không thuận tiện cho anh chạm vào nước, Lạc Anh siêng năng vào bếp để rửa bát.
Lại mang ra một bát canh cho anh uống.
Thẩm Chi Châu vuốt chuột, cầm chiếc bát trong tay kia, nhấp một ngụm, gần như phun ra, hít một hơi thật sâu,nói, "Em muốn nóng chết anh à?"
Lạc Anh ôm hai cánh tay, nhìn chằm chằm vào giao diện trò chơi trong máy tính của anh, " Ừ " một tiếng, khiêu khích: " Em muốn nóng chết anh đấy,thế nào?"
Thẩm Chi Châu không ngờ rằng cô sẽ trả lời theo cách này. Sau một lúc, không hiểu hỏi, "Tại sao?"
Lạc Anh vừa mới là nhất thời buột miệng, không thể quay lại.
Cô suy nghĩ lý do một cách cẩn thận, nói một cách nghiêm túc: "Em nghĩ hôm đó anh làm em bỏng, không thể bỏ qua."
"..."
"Ngón tay của anh bị thương vì anh để em nấu ăn, mới bị thương. Nếu anh không cho em nấu ăn, anh không cần phải gọt khoai tây, cũng không phát sinh chuyện gì, hơn nữa anh cũng có phần ăn trong này. "
"Cho nên, em liền muốn làm anh nóng một chút?" Thẩm Chi Châu bị sốc bởi một loạt đạo lý từ cô.
Lạc Anh sờ sờ mũi nói: "Anh nghĩ vậy cũng không sai."
"Được rồi được rồi." Thẩm Chi Châu lười cùng cô so đo, lưu loát nâng bát lên, cứ như vậy uống xuống, hết hơn phân nửa.
Lạc Anh sững sờ: " Ôi không phải... Này... Anh uống không nóng hả? Cứ uống như vậy?"
Cô không hiểu sao có chút áy náy, sớm biết vậy không nói đùa.
Anh vậy mà thực sự uống hết.
Lạc Anh cau mày: "Em không ép anh uống, anh có thể để nguội rồi uống."
Thẩm Chi Châu đưa cho cô cái bát trống, hầu kết hoạt động. Anh liếm liếm khóe miệng, đầu lưỡi chống lên má.
Như lên án lại như không.
Từng chữ một, âm cuối vang lên nói: " Bé con,còn rất so đo."
"Bây giờ, có thể bỏ qua vụ làm bỏng em chưa?"
"..."
Thẩm Chi Châu nói chuyện luôn mang theo tiếng rung tự nhiên, âm cuối vang lên theo không khí truyền vào màng nhĩ của cô, hòa quyện với nhịp tim của cô.
Dường như có rất nhiều khúc mắc nhỏ trong tim, thế nào cũng không bình tĩnh được.
Cô ấp úng nói, "... Em chỉ nói đùa, Ai bảo anh nghiêm túc vậy?"
Tại sao lại nghiêm túc như vậy? Ai so đo?
Lạc Anh cầm bát lên và chuẩn bị đi ra ngoài. Tâm sự trùng trùng. Mỗi bước chậm hơn bình thường.
Thẩm Chi Châu đeo tai nghe lên, âm thanh rầu rĩ phát ra từ phía sau: " Bé con, giúp anh trai đóng cửa lại."
"..."
Lạc Anh sững sờ, nhìn lại anh ta, muốn hỏi, lại thấy anh ta đã điều khiển chuột và bàn phím, chuẩn bị bắt đầu luyện tập, nên không dám làm phiền.
Bước chân nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng máy tính, bước đến phòng khách và thở ra nặng nề.
Con mèo nhỏ màu xám cứ dụi vào chân cô không ngừng kêu, cơ thể mịn màng đang lăn trên mặt đất không ngừng quay cuồng, nó dường như thực sự đói.
Lạc Anh tìm kiếm trong phòng khách và không tìm thấy bữa trưa của mình. Cuối cùng, cô mở tủ lạnh và thấy có hai lon mèo con trên tầng cao nhất, lấy xuống và mở ra để nó tự liếm.
Mèo con ăn rất nhanh, ăn không tính là quá nhiều. Sau khi no, nó nhảy thẳng lên bồn rửa với thân hình mập mạp và ngồi xổm xuống bồn để uống nước.
Sau đó, chạy ra ban công tiếp tục ngủ.
Lạc Anh nhàm chán ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, một lát vào Weibo, một lát lại vào Taobao, mua rất nhiều nhu yếu phẩm hàng ngày có thể được sử dụng ở trường.
Tính toán kỹ lưỡng, có gần sáu hoặc bảy cái chuyển phát nhanh.
Cô đứng thẳng dậy, khép hai lòng bàn tay lại và cầu nguyện: " Hy vọng những chuyển phát này sẽ không được giao cùng nhau... Làm ơn, làm ơn, làm ơn."
Ngày nóng như vậy, cửa bảo vệ ở rất xa, cô chắc chắn sẽ bị hư thoát hoặc say nắng.
Lạc Anh bật TV của Thẩm Chi Châu, dùng điều khiển từ xa tùy ý ấn, tình cờ đi đến một chương trình tạp kỹ mà cô quan tâm. Lạc Anh lấy ra một gói khoai tây chiên từ trong phòng, xé gói, chân trần ngồi xếp bằng trên ghế sofa và nhìn lên.
Tiếng cười của Lạc Anh truyền qua tấm cửa mỏng và truyền vào tai của Thẩm Chi Châu.
Người đàn ông lắc đầu.
Điện thoại đặt trên mặt bàn, vừa khéo có tin tức mới.
Thẩm Chi Châu cầm điện thoại bằng một tay, dựa vào lưng ghế, khẽ liếc xuống.
Lão Lí: [Pluto, đến câu lạc bộ lúc 2 giờ chiều. 】
Lão Lí: [ Ba ngày nữa là đến All Start, chúng ta thảo luận về nó. 】
Thẩm Chi Châu chậc một tiếng, vẫn hạ mắt, ánh sáng lờ mờ trong mắt, không biết đang nghĩ gì.
Anh trực tiếp hồi: [Không cần, tôi đã nghiên cứu qua, tôi huấn luyện tại nhà. 】
Chưa đầy một phút, bên kia đã trả lời rất nhanh, câu nói hơi thẳng thừng: [ Cậu không tin tôi à? 】
Thẩm Chi Châu: [Không có. 】
Lão Lí: [ Cậu nói thật cho tôi, nếu không tin được tôi, tôi có thể rời đi, dù sao cũng chưa vào chiến đội bao lâu. Nếu mọi người không hạnh phúc với nhau, ở cùng nhau sẽ đau khổ. 】
Lão Lí: [Tôi không yếu đuối như vậy, cậu nói đi. Hoặc là cậu đến chúng ta giáp mặt nói chuyện. 】
Thẩm Chi Châu: [Tôi đã nói, thực sự không có. 】
Lần này, Lão Lí không gõ nữa mà gửi giọng nói trực tiếp: "Vì không có, nên hãy đến đây, muộn nhất là 2 giờ. Dù bây giờ cậu có nổi tiếng đến đâu, cậu vẫn là thành viên của câu lạc bộ. Nếu có ý kiến có thể gặp và nói chuyện. "
"..."
"Không có ý kiến, chúng ta hãy thảo luận về trò chơi All-Star trong một vài ngày. Tầm quan trọng của trò chơi này đối với cậu, không cần tôi nói thêm? Đây là cuộc thi solo cá nhân đầu tiên của cậu để tham gia vào các lần xuất hiện công khai. Đánh giá giá trị cạnh tranh và hướng dẫn dư luận đều đóng một vai trò quan trọng... "
Thẩm Chi Châu không thể không đi. Lúc 1 giờ 30 phút chiều, anh đổi một thân rộng rãi T-shirt màu đen. Mái tóc ngắn đẹp đẽ của anh rối tung trên trán. Đeo tai nghe, mang khẩu trang, chuẩn bị ra ngoài.
Lạc Anh cắn miếng khoai tây, thấy anh ta đứng ở lối vào để thay giày, bước tới thuận miệng hỏi: "Anh ra ngoài à?"
"Câu lạc bộ."
Lạc Anh không biết nhiều về thể thao điện tử. Phải mất một lúc mới hiểu anh sẽ đi đâu: "Ồ."
Thẩm Chi Châu đi giày, thấy cô luôn luôn ăn, hàm răng trắng ngà như một con sóc cắn khoai tây chiên, duỗi tay, xoa mái tóc dài mềm mại của cô.
Đôi mắt của Lạc Anh mở to, hất tay ra, buộc chặt quai hàm, phụng phịu nói "Anh đang làm gì vậy?"
"Đợi anh trở lại."
"?"
••••••••
Chạng vạng, ánh nắng chiều thưa dần, từng mảnh từng mảnh bầu trời bị cháy đỏ.
Lạc Anh không biết khi nào Thẩm Chi Châu sẽ quay lại. Cô chỉ có thể gọi món mang đến, giải quyết bữa tối trong khi xem phim.
Sau đó, cầm đồ ngủ và khăn lông đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, xoa xoa tóc ra khỏi phòng tắm, một tiếng rung phát ra từ điện thoại trên mặt bàn
Lạc Anh đi qua nhìn.
+ 86132xxxxxxxxx: [Đêm nay không trở về 】
Không trở về?
Lạc Anh mừng thầm, hào hứng lấy ra một túi đồ ăn nhẹ và làm tổ trên ghế sofa xem phim.
Hoàn toàn bỏ qua sự thân mật quá mức trong việc báo hành trình của Thẩm Chi Châu.
•••••
Đêm khuya, yên tĩnh trống rỗng, trăng sáng sao mờ.
Cô bé mặc bộ đồ ngủ màu hồng trắng, cảnh tối lửa tắt đèn, cô lơ mơ trên ghế sofa cắn một *dải tôm. Màn hình đối diện lấp lánh ánh sáng trắng, ánh sáng nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái.
Cô buồn ngủ đến nỗi mắt cô nhắm nghiền.
Lạc Anh không chú ý đến điện thoại rung vài lần.
Mười phút sau, khóa cửa căn hộ chuyển động, cạch một tiếng.
Không mất vài giây.
Ba bốn cậu trai lần lượt đi vào, nguyên bản đang cãi nhau ầm ĩ, nhìn thấy tình huống trong phòng, nháy mắt cấm thanh.
•••••••
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.