Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 89: Ở bên nhau được không?
Thâu Tửu
24/09/2022
Diệp Niệm Ninh hơi chột dạ ngồi ở trên sô pha ăn đồ ăn vặt, cậu không dám ngẩng đầu lên nhìn Yến An, bởi vì cậu cảm thấy chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Thời Yến An thì có lẽ cậu sẽ không tự chủ được mà nói ra chuyện về 88.
"Vì sao không trả lời anh?" Thời Yến An cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Trả lời cái gì?" Diệp Niệm Ninh giả ngu hỏi.
"Em biết chuyện anh ngất đi từ ai vậy?" Thời Yến An đi đến bên cạnh Diệp Niệm Ninh ngồi xuống, Diệp Niệm Ninh thấy anh ngồi lại gần thì lòng càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Cậu đứng lên bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi đoán."
Thời Yến An nghe thấy câu trả lời này của Diệp Niệm Ninh, quả thật tức tới bật cười: "Diệp Niệm Ninh, em nói dối có tâm chút được không?"
"Yến An, chuyện này tạm thời tôi chưa thể nói với anh được, anh đừng hỏi thêm nữa được không? Đợi đến lúc thời cơ chín muồi tôi sẽ nói rõ ràng hết mọi chuyện cho anh nghe."
"Lại không thể nói với anh, lại muốn anh đừng hỏi nữa à..." Thời Yến An bước đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, ngồi xổm xuống, hai tay giữ chặt đầu ép cậu nhìn thẳng vào mình: "Diệp Niệm Ninh, rốt cuộc em xem tôi là gì?"
Khoé miệng Diệp Niệm Ninh giật giật, không biết nên nói thế nào.
Phải tỏ tình ngay bây giờ sao?
Có được không? Có phải hơi sớm quá rồi không?
Trông anh rất khổ sở, nếu cậu thổ lộ thì anh có thể vui vẻ lên một chút hay không?
Nhưng dù cậu có tỏ tình thì cũng không thể nói chuyện của 88 với anh!
"Là xem anh như người theo đuổi hay chỉ xem anh như anh em?"
Thời Yến An đợi một lúc, không chờ đến Diệp Niệm Ninh trả lời đã cười khổ một tiếng sau đó tự mình nói tiếp.
"Em cũng thích anh, đúng không? Anh có thể cảm nhận được. Nếu không tại sao lại đối với anh như vậy? Bảo anh em hôn anh, em cũng hôn anh. Lần đó sau khi anh xoá WeChat của Lâm Mục, em cũng không thêm lại..."
Thời Yến An ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Ở bên nhau được không?"
Diệp Niệm Ninh thấy dáng vẻ như thế của Thời Yến An, gần như đã suýt đồng ý rồi nhưng sau cùng cậu vẫn lắc đầu.
"Chờ thêm một chút nữa có được không?"
Chờ thêm một chút nữa, chờ khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, chờ em trở lại quỹ đạo sinh hoạt của mình, chờ em không phải làm những nhiệm vụ kỳ quái đó nữa.
Em sẽ đem bản thân mình, đem quá khứ, tất cả đều giao cho anh.
Ở vấn đề này, Diệp Niệm Ninh vẫn có một sự cố chấp riêng của mình, cậu hy vọng lúc cùng Thời Yến An yêu nhau, cậu không hề giữ lại gì cả bao gồm cái gọi là bí mật của mình.
Cậu cũng hy vọng Thời Yến An có thể hiểu cho mình, dù cho bây giờ cái gì cậu cũng không thể nói.
Diệp Niệm Ninh đứng lên, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh Thời Yến An, trong mắt để lộ ra sự nghiêm túc và cẩn thận trái lại khiến Thời Yến An càng cảm thấy khổ sở.
"Được rồi." Thời Yến An đồng ý: "Anh chờ ngày em thẳng thắn với anh, cũng chờ em đồng ý ở bên anh."
"Cảm ơn." Sau khi nói xong Diệp Niệm Ninh lại cảm thấy rất áy náy, vì thế lại nói: "Rất xin lỗi."
"Vừa cảm ơn lại vừa xin lỗi, em đó..." Thời Yến An lắc đầu không biết phải làm sao, duỗi tay kéo Diệp Niệm Ninh đứng lên: "Vẫn chưa ăn cơm phải không? Anh đi làm cho em."
"Không cần đâu, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi gọi cơm hộp là được rồi!" Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra nhìn Thời Yến An: "Anh muốn ăn cái gì?"
"Em xem rồi gọi đi. Dù sao em cũng biết khẩu vị của anh mà."
"À ừ được." Diệp Niệm Ninh ngồi trên sô pha, mở phần mềm gọi đồ ăn ra, dựa theo khẩu vị của cậu và Thời Yến An mà tùy tiện chọn vài món.
Lúc đang chọn được nửa chừng thì bỗng nhiên Tống Tử Khiêm gọi điện thoại qua.
Cuộc gọi mới vừa được thông, nghênh đón cậu chính là tiếng rống giận của Tống Tử Khiêm: "Diệp Niệm Ninh! Cậu mẹ nó chết đi đâu rồi?!"
Diệp Niệm Ninh giơ điện thoại cách xa mình ra một chút, đợi vài giây sau mới để lại bên tai: "Em về thủ đô rồi."
Tống Tử Khiêm thoáng sửng sờ tiếp đó lại bùng nổ.
"Về thủ đô?! Ngày mai mẹ nó là Xuân Vãn rồi, cậu về thủ đô làm cái gì? Vả lại 9 giờ sáng mai cậu còn phải diễn tập nữa, đêm nay cậu về rồi thì ngày mai có kịp quay lại không? Tôi nói cho cậu biết, nếu ngày mai cậu không trở về kịp thì tôi sẽ nói cho anh trai cậu nghe. Để anh ấy dạy dỗ lại cậu chút, chứ dù sao tôi cũng không kiểm soát được cậu rồi."
Tống Tử Khiêm càng nói càng cảm thấy mệt tim, tại sao dẫn dắt nghệ sĩ lại phiền phức tới vậy cơ chứ?
"Đừng đừng đừng, em sai rồi chị dâu! Em lập tức đặt vé máy bay sớm nhất ngày mai bay về mà, anh đừng tức giận." Diệp Niệm Ninh nghe nói tới anh cậu thì lập tức sợ hãi, nếu anh ấy biết cậu cố tình bay trở về thăm Yến An, chắc chắc sẽ mắng cậu tới chết mất.
"Ok, tôi không tức giận. Vậy cậu nói xem, cậu chạy về thủ đô làm cái gì?" Tống Tử Khiêm hít sâu một hơi, rồi sau đó hỏi.
"Nhớ Yến An, trở về thăm anh ấy."
Diệp Niệm Ninh len lén nhìn Thời Yến An đang ngồi ở phía đối diện một cái, lại trông thấy Thời Yến An mang đầy ý cười nhìn cậu, trong nháy mắt mặt cậu hồng như quả cà chua.
"Cậu đúng là..." Tống Tử Khiêm bị câu trả lời này của cậu làm cho nghẹn: "Cậu nhớ anh ta thì không thể gọi video cho anh ta à?"
"Anh ấy bận quá, không rảnh gọi video với em."
"Vậy sao cậu không chờ lúc anh ta tan làm rồi gọi video cho anh ta? Cậu nhất định phải về đó một chuyến trong hôm nay sao?"
"Ơ này, lúc ấy em chỉ muốn gặp anh ấy thôi, đâu có nghĩ nhiều như vậy!"
"Tôi thật là..." Tống Tử Khiêm thở dài: "Muốn lạy hai người."
Sau khi nói xong câu đó Tống Tử Khiêm liền dứt khoát cúp điện thoại.
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn Thời Yến An xấu hổ cười cười: "Cơm hộp vẫn chưa gọi xong, tôi tiếp tục gọi cơm đây."
Thời Yến An nhìn bộ dáng quẫn bách này của cậu bỗng nở nụ cười, những khổ sở trước đó nháy mắt hóa thành hư không.
Sau khi dùng bữa ở nhà Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh trở về nhà mình tắm rửa đi ngủ hôm nay bôn ba một ngày, thực sự rất mệt mỏi.
"Ký chủ, xin đừng quên nội dung nhiệm vụ." Vào lúc Diệp Niệm Ninh sắp ngủ, đúng lúc 88 nhắc nhở một câu.
"Anh cũng đã ăn cơm một bữa với Yến An rồi, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Diệp Niệm Ninh cầm ly nước đi tới ban công, theo thói quen mà nhìn thoáng qua phía nhà của Thời Yến An, dường như đèn đều đã tắt, vậy chắc hẳn là anh ấy ngủ rồi.
"Ký chủ, cậu vẫn chưa khuyên anh ta nghỉ ngơi cho tốt."
"Anh khuyên! Cái này anh thật sự khuyên rồi!" Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra, click mở giao diện đã trò chuyện với Thời Yến An cho 88 xem: "Cậu xem, chính là cái này."
88 nhìn chỗ ngón tay Diệp Niệm Ninh đang chỉ, thoáng sửng sốt, trong chốc lát cũng không biết nên trả lời Diệp Niệm Ninh như thế nào.
Diệp Niệm Ninh nhìn tin nhắn mình vừa mới gửi cho Thời Yến An: "Ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt", không khỏi cười lên thành tiếng: "Cậu nói anh phải khuyên anh ấy nghỉ ngơi cho tốt, anh đây nhắn như vậy cũng coi như là khuyên chứ?"
"Ký chủ, cậu đang chơi xấu."
"Bát Giới, cậu nói như vậy thì tổn thương lòng anh quá. Anh vì nhiệm vụ này của cậu mà từ thành phố Y xa xôi bay về thủ đô, như vậy còn chưa đủ, còn phải leo hai mươi tầng thang bộ. Cậu có biết hai mươi tầng thang bộ đối với một người không thường xuyên rèn luyện là khái niệm như thế nào không?"
Không đợi 88 trả lời, Diệp Niệm Ninh tiếp tục nói: "Là khái niệm muốn mạng đó! Bát Giới, cậu tự hỏi lương tâm của mình một chút xem, phì, anh quên mất cậu không có lương tâm. Dù nói thế nào đi nữa, nhiệm vụ này của cậu anh đã làm đến nước này rồi, cậu nể tình anh đã leo hai mươi tầng lầu, hãy thừa nhận anh đã qua nhiệm vụ này đi."
"..."
Sau khi nghe xong bài ca than thở siêu dài của Diệp Niệm Ninh thì 88 trầm tư một lúc, sau đó mới đành chịu: "Được thôi."
"Như vậy mới là một hệ thống đáng yêu chứ!" Diệp Niệm Ninh cười hì hì trở về phòng, đặt ly nước trên tủ đầu giường rồi cầm lấy điện thoại bắt đầu chơi game.
Tại tầng hai mươi của một toà cao ốc, bên ngoài cửa sổ là cảnh tượng phồn hoa nhất của toàn bộ thủ đô, Thời Yến An nhìn màn đêm sặc sỡ mê say của thành phố này, khóe miệng hơi nhếch lên.
Niệm Niệm, anh cảm thấy mình càng ngày càng thích em, em nói xem anh nên làm cái gì bây giờ đây? Ngoài chờ đợi em ra, anh đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
"Vì sao không trả lời anh?" Thời Yến An cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Trả lời cái gì?" Diệp Niệm Ninh giả ngu hỏi.
"Em biết chuyện anh ngất đi từ ai vậy?" Thời Yến An đi đến bên cạnh Diệp Niệm Ninh ngồi xuống, Diệp Niệm Ninh thấy anh ngồi lại gần thì lòng càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Cậu đứng lên bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi đoán."
Thời Yến An nghe thấy câu trả lời này của Diệp Niệm Ninh, quả thật tức tới bật cười: "Diệp Niệm Ninh, em nói dối có tâm chút được không?"
"Yến An, chuyện này tạm thời tôi chưa thể nói với anh được, anh đừng hỏi thêm nữa được không? Đợi đến lúc thời cơ chín muồi tôi sẽ nói rõ ràng hết mọi chuyện cho anh nghe."
"Lại không thể nói với anh, lại muốn anh đừng hỏi nữa à..." Thời Yến An bước đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, ngồi xổm xuống, hai tay giữ chặt đầu ép cậu nhìn thẳng vào mình: "Diệp Niệm Ninh, rốt cuộc em xem tôi là gì?"
Khoé miệng Diệp Niệm Ninh giật giật, không biết nên nói thế nào.
Phải tỏ tình ngay bây giờ sao?
Có được không? Có phải hơi sớm quá rồi không?
Trông anh rất khổ sở, nếu cậu thổ lộ thì anh có thể vui vẻ lên một chút hay không?
Nhưng dù cậu có tỏ tình thì cũng không thể nói chuyện của 88 với anh!
"Là xem anh như người theo đuổi hay chỉ xem anh như anh em?"
Thời Yến An đợi một lúc, không chờ đến Diệp Niệm Ninh trả lời đã cười khổ một tiếng sau đó tự mình nói tiếp.
"Em cũng thích anh, đúng không? Anh có thể cảm nhận được. Nếu không tại sao lại đối với anh như vậy? Bảo anh em hôn anh, em cũng hôn anh. Lần đó sau khi anh xoá WeChat của Lâm Mục, em cũng không thêm lại..."
Thời Yến An ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Ở bên nhau được không?"
Diệp Niệm Ninh thấy dáng vẻ như thế của Thời Yến An, gần như đã suýt đồng ý rồi nhưng sau cùng cậu vẫn lắc đầu.
"Chờ thêm một chút nữa có được không?"
Chờ thêm một chút nữa, chờ khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, chờ em trở lại quỹ đạo sinh hoạt của mình, chờ em không phải làm những nhiệm vụ kỳ quái đó nữa.
Em sẽ đem bản thân mình, đem quá khứ, tất cả đều giao cho anh.
Ở vấn đề này, Diệp Niệm Ninh vẫn có một sự cố chấp riêng của mình, cậu hy vọng lúc cùng Thời Yến An yêu nhau, cậu không hề giữ lại gì cả bao gồm cái gọi là bí mật của mình.
Cậu cũng hy vọng Thời Yến An có thể hiểu cho mình, dù cho bây giờ cái gì cậu cũng không thể nói.
Diệp Niệm Ninh đứng lên, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh Thời Yến An, trong mắt để lộ ra sự nghiêm túc và cẩn thận trái lại khiến Thời Yến An càng cảm thấy khổ sở.
"Được rồi." Thời Yến An đồng ý: "Anh chờ ngày em thẳng thắn với anh, cũng chờ em đồng ý ở bên anh."
"Cảm ơn." Sau khi nói xong Diệp Niệm Ninh lại cảm thấy rất áy náy, vì thế lại nói: "Rất xin lỗi."
"Vừa cảm ơn lại vừa xin lỗi, em đó..." Thời Yến An lắc đầu không biết phải làm sao, duỗi tay kéo Diệp Niệm Ninh đứng lên: "Vẫn chưa ăn cơm phải không? Anh đi làm cho em."
"Không cần đâu, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi gọi cơm hộp là được rồi!" Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra nhìn Thời Yến An: "Anh muốn ăn cái gì?"
"Em xem rồi gọi đi. Dù sao em cũng biết khẩu vị của anh mà."
"À ừ được." Diệp Niệm Ninh ngồi trên sô pha, mở phần mềm gọi đồ ăn ra, dựa theo khẩu vị của cậu và Thời Yến An mà tùy tiện chọn vài món.
Lúc đang chọn được nửa chừng thì bỗng nhiên Tống Tử Khiêm gọi điện thoại qua.
Cuộc gọi mới vừa được thông, nghênh đón cậu chính là tiếng rống giận của Tống Tử Khiêm: "Diệp Niệm Ninh! Cậu mẹ nó chết đi đâu rồi?!"
Diệp Niệm Ninh giơ điện thoại cách xa mình ra một chút, đợi vài giây sau mới để lại bên tai: "Em về thủ đô rồi."
Tống Tử Khiêm thoáng sửng sờ tiếp đó lại bùng nổ.
"Về thủ đô?! Ngày mai mẹ nó là Xuân Vãn rồi, cậu về thủ đô làm cái gì? Vả lại 9 giờ sáng mai cậu còn phải diễn tập nữa, đêm nay cậu về rồi thì ngày mai có kịp quay lại không? Tôi nói cho cậu biết, nếu ngày mai cậu không trở về kịp thì tôi sẽ nói cho anh trai cậu nghe. Để anh ấy dạy dỗ lại cậu chút, chứ dù sao tôi cũng không kiểm soát được cậu rồi."
Tống Tử Khiêm càng nói càng cảm thấy mệt tim, tại sao dẫn dắt nghệ sĩ lại phiền phức tới vậy cơ chứ?
"Đừng đừng đừng, em sai rồi chị dâu! Em lập tức đặt vé máy bay sớm nhất ngày mai bay về mà, anh đừng tức giận." Diệp Niệm Ninh nghe nói tới anh cậu thì lập tức sợ hãi, nếu anh ấy biết cậu cố tình bay trở về thăm Yến An, chắc chắc sẽ mắng cậu tới chết mất.
"Ok, tôi không tức giận. Vậy cậu nói xem, cậu chạy về thủ đô làm cái gì?" Tống Tử Khiêm hít sâu một hơi, rồi sau đó hỏi.
"Nhớ Yến An, trở về thăm anh ấy."
Diệp Niệm Ninh len lén nhìn Thời Yến An đang ngồi ở phía đối diện một cái, lại trông thấy Thời Yến An mang đầy ý cười nhìn cậu, trong nháy mắt mặt cậu hồng như quả cà chua.
"Cậu đúng là..." Tống Tử Khiêm bị câu trả lời này của cậu làm cho nghẹn: "Cậu nhớ anh ta thì không thể gọi video cho anh ta à?"
"Anh ấy bận quá, không rảnh gọi video với em."
"Vậy sao cậu không chờ lúc anh ta tan làm rồi gọi video cho anh ta? Cậu nhất định phải về đó một chuyến trong hôm nay sao?"
"Ơ này, lúc ấy em chỉ muốn gặp anh ấy thôi, đâu có nghĩ nhiều như vậy!"
"Tôi thật là..." Tống Tử Khiêm thở dài: "Muốn lạy hai người."
Sau khi nói xong câu đó Tống Tử Khiêm liền dứt khoát cúp điện thoại.
Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn Thời Yến An xấu hổ cười cười: "Cơm hộp vẫn chưa gọi xong, tôi tiếp tục gọi cơm đây."
Thời Yến An nhìn bộ dáng quẫn bách này của cậu bỗng nở nụ cười, những khổ sở trước đó nháy mắt hóa thành hư không.
Sau khi dùng bữa ở nhà Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh trở về nhà mình tắm rửa đi ngủ hôm nay bôn ba một ngày, thực sự rất mệt mỏi.
"Ký chủ, xin đừng quên nội dung nhiệm vụ." Vào lúc Diệp Niệm Ninh sắp ngủ, đúng lúc 88 nhắc nhở một câu.
"Anh cũng đã ăn cơm một bữa với Yến An rồi, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ sao?"
Diệp Niệm Ninh cầm ly nước đi tới ban công, theo thói quen mà nhìn thoáng qua phía nhà của Thời Yến An, dường như đèn đều đã tắt, vậy chắc hẳn là anh ấy ngủ rồi.
"Ký chủ, cậu vẫn chưa khuyên anh ta nghỉ ngơi cho tốt."
"Anh khuyên! Cái này anh thật sự khuyên rồi!" Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại ra, click mở giao diện đã trò chuyện với Thời Yến An cho 88 xem: "Cậu xem, chính là cái này."
88 nhìn chỗ ngón tay Diệp Niệm Ninh đang chỉ, thoáng sửng sốt, trong chốc lát cũng không biết nên trả lời Diệp Niệm Ninh như thế nào.
Diệp Niệm Ninh nhìn tin nhắn mình vừa mới gửi cho Thời Yến An: "Ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt", không khỏi cười lên thành tiếng: "Cậu nói anh phải khuyên anh ấy nghỉ ngơi cho tốt, anh đây nhắn như vậy cũng coi như là khuyên chứ?"
"Ký chủ, cậu đang chơi xấu."
"Bát Giới, cậu nói như vậy thì tổn thương lòng anh quá. Anh vì nhiệm vụ này của cậu mà từ thành phố Y xa xôi bay về thủ đô, như vậy còn chưa đủ, còn phải leo hai mươi tầng thang bộ. Cậu có biết hai mươi tầng thang bộ đối với một người không thường xuyên rèn luyện là khái niệm như thế nào không?"
Không đợi 88 trả lời, Diệp Niệm Ninh tiếp tục nói: "Là khái niệm muốn mạng đó! Bát Giới, cậu tự hỏi lương tâm của mình một chút xem, phì, anh quên mất cậu không có lương tâm. Dù nói thế nào đi nữa, nhiệm vụ này của cậu anh đã làm đến nước này rồi, cậu nể tình anh đã leo hai mươi tầng lầu, hãy thừa nhận anh đã qua nhiệm vụ này đi."
"..."
Sau khi nghe xong bài ca than thở siêu dài của Diệp Niệm Ninh thì 88 trầm tư một lúc, sau đó mới đành chịu: "Được thôi."
"Như vậy mới là một hệ thống đáng yêu chứ!" Diệp Niệm Ninh cười hì hì trở về phòng, đặt ly nước trên tủ đầu giường rồi cầm lấy điện thoại bắt đầu chơi game.
Tại tầng hai mươi của một toà cao ốc, bên ngoài cửa sổ là cảnh tượng phồn hoa nhất của toàn bộ thủ đô, Thời Yến An nhìn màn đêm sặc sỡ mê say của thành phố này, khóe miệng hơi nhếch lên.
Niệm Niệm, anh cảm thấy mình càng ngày càng thích em, em nói xem anh nên làm cái gì bây giờ đây? Ngoài chờ đợi em ra, anh đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.