Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 25: Phim kinh dị
Thâu Tửu
02/10/2021
Tới trước cửa nhà mình, Diệp Niệm Ninh đặt vali ở ngoài, sau đó cùng Thời Yến An đến nhà anh đón Kẹo Sữa.
Kẹo Sữa vốn dĩ đang nằm bò ra ngủ vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngồi dậy. Khi nhìn thấy Diệp Niệm Ninh, đôi mắt nó sáng lên, vội vàng sải từng bước nhỏ vui sướng chạy đến trước mặt Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh mỉm cười sờ sờ đầu của nó, nói với Thời Yến An: "Yến An, cảm ơn anh đã chăm sóc Kẹo Sữa và còn đón tôi về nữa."
Thời Yến An nghe Diệp Niệm Ninh gọi anh là Yến An, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ý cười muốn ngăn cũng ngăn không được, "Không có gì, sau này cậu ra nước ngoài thì cũng có thể giao Kẹo Sữa lại cho tôi."
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Chuyến này tôi phải ra nước ngoài chừng một tháng lận, nên không thể làm phiền anh được. Tôi gửi Kẹo Sữa cho anh trai tôi hoặc là nhà chú hai tôi là được rồi."
"Chúng ta bây giờ hẳn là bạn bè mà phải không? Nếu đã là bạn bè thì nói chi chuyện làm phiền hay không làm phiền. Với lại Kẹo Sữa ở nhà tôi rất ngoan, tôi đi làm nó còn có thể làm bạn chơi với Bơ. Hai đứa nó có bạn có bè, tốt biết bao!"
"A... Vậy thì, để tôi nghĩ lại đã."
"Được." Thời Yến An không nói đến chuyện này nữa, ngược lại nói tới chuyện khác, "Niệm Niệm, khi nào chúng ta đi xem phim?"
"Ngày mai đi, anh có rảnh không?"
"Có rảnh có rảnh, chúng ta đi ban ngày hay là buổi tối?"
"Buổi tối đi, ban ngày tôi định ngủ nướng."
"Được rồi, vậy tôi sẽ giúp cậu dọn đồ của Kẹo Sữa về nhà trước, một mình cậu cũng dọn không hết ngần này đâu."
"Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Sáng sớm, giọt sương óng ánh, một tia nắng xuyên qua tấm màn chiếu vào trong ô cửa sổ, soi rọi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông giữa giường.
Thời Yến An ngồi dậy vươn vai, nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ rưỡi, còn có nửa tiếng là đến giờ đi làm rồi. Vì thế động tác của anh nhanh hơn, nhanh chóng rửa mặt thay xong quần áo rồi ra khỏi nhà.
Vốn dĩ hôm nay anh làm ca chiều, nhưng vì không để chậm trễ thời gian xem phim cùng Diệp Niệm Ninh, anh đã đổi ca với đồng nghiệp.
"Cậu ấy chắc là còn đang ngủ nhỉ." Thời Yến An vừa uống sữa đậu nành vừa lẩm bẩm đôi câu.
Đúng như lời Thời Yến An đoán, Diệp Niệm Ninh lúc này còn đang say giấc nồng trên giường, bất kể Kẹo Sữa có lôi kéo và kêu gào như thế nào cũng không chịu tỉnh.
Một giấc này cậu ngủ thẳng cẳng tới 3 giờ chiều, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ giấc. Nếu không phải bởi vì Kẹo Sữa cứ luôn nhao nhao kêu gào, chắc có lẽ cậu sẽ ngủ đến giờ hẹn gặp Thời Yến An luôn.
"Dậy thôi dậy thôi! Ngày mai là xuất ngoại rồi, vừa lúc có thể đi xem phim thả lỏng một chút."
Diệp Niệm Ninh tự mình lẩm bẩm, sau đó rời giường rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ rồi dọn phân cho Kẹo Sữa, cho nó ăn uống xong thì thay quần áo xuống lầu.
Chậm rì rì ăn hết bữa sáng, ừm... Với cậu mà nói thì là bữa sáng, còn đối với người khác mà nói thì chính là bữa trưa vô cùng muộn màng.
Chuông điện thoại vang lên, cậu liếc nhìn tên người gọi, là Tống Tử Khiêm gọi tới.
"Alo, Tử Khiêm."
"Thời gian đã được ấn định rồi, chuyến bay nước A 10 giờ sáng mai. Hai ngày đầu cậu có thể đi đây đi đó dạo chơi, vì tổng giám đốc của Rừng Sương Mù mới đổi, nội bộ bên trong của họ còn chút tranh chấp cần giải quyết. Khoảng ba bốn ngày sau là có thể bắt đầu quay."
Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng ừm một tiếng.
Đổi tổng giám đốc, chắc là đổi thành Kiều Dư Phồn đi, trong lòng cậu tùy ý nghĩ như vậy.
"Tôi phải ở bên này xử lý công tác kế tiếp, ngày mai cậu và Ngư Nhi đi trước đi, tầm 6 ngày sau tôi sẽ đến. Địa chỉ khách sạn với một số việc vặt vãnh khác tôi đã bàn giao cho Ngư Nhi rồi, cậu chỉ cần giữ gìn phong độ và sức hấp dẫn của mình là được."
Diệp Niệm Ninh buồn cười cười lên tiếng, "Câu cuối cùng của anh đúng là hợp ý tôi ghê á."
"Vậy sao? Được rồi không nói nữa, tôi bên đây còn có việc, hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, đi chơi vui vẻ, đừng làm lỡ chuyến bay ngày mai là được."
"Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh vừa tản bộ trên phố vừa tự hỏi 7749 vấn đề.
Tỷ như tại sao Tống Tử Khiêm kiếp này có vẻ không giống Tống Tử Khiêm kiếp trước lắm?
Lúc mới bắt đầu cậu không hề muốn Tống Tử Khiêm làm người đại diện của mình chính là do tác phong nâng nổi một người rồi ném đi của Tống Tử Khiêm, nhưng mà sau khi ở chung lâu ngày cùng Tống Tử Khiêm cậu đã lâm vào hoang mang sâu sắc, người như Tống Tử Khiêm tại sao lại làm ra loại chuyện như vậy?
Tuy rằng mỗi lần chấm dứt hợp đồng đều chấm dứt trong hoà bình, thậm chí còn không có một nghệ sĩ nào nói xấu Tống Tử Khiêm sau khi đã chấm dứt hợp đồng với anh ta, nhưng sau khi chuyện này xảy ra quá nhiều, người trong giới bao gồm cả Diệp Niệm Ninh đều vẫn cảm thấy Tống Tử Khiêm đặc biệt tra.
Diệp Niệm Ninh đi một lát liền đến băng ghế công cộng ngồi một chốc. Cậu làm đủ trò giết thời gian tới 6 giờ tối, cũng chính là thời gian cậu và Thời Yến An hẹn nhau.
Chuông báo thức của điện thoại đúng giờ vang lên, Diệp Niệm Ninh tắt đồng hồ báo thức, đi đến trước cửa xe Thời Yến An, nhìn Thời Yến An đang ngồi ở ghế lái nói: "Anh ngồi ghế phó lái đi, tôi lái xe cho."
Thời Yến An không từ chối, xuống xe nhường ghế lái cho Diệp Niệm Ninh, còn bản thân thì ngồi ghế phó lái.
"Sao anh nghe lời thế? Không lo kỹ thuật lái xe của tôi sao?" Diệp Niệm Ninh cười nhìn Thời Yến An hỏi.
"Không gì phải lo lắng, cho dù có xảy ra tai nạn cũng không hề gì, dù sao vẫn còn có cậu ở đây."
Thời Yến An sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh, cơn buồn ngủ khi đi làm vào cái khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Niệm Ninh đã sớm hóa thành hư vô.
Diệp Niệm Ninh vươn một tay vỗ vào tay Thời Yến An khiến nó hạ xuống, mím môi, lại hỏi: "Anh muốn xem phim gì vậy?"
"Phim kinh dị đi, tôi thấy gần đây có một bộ được khá nhiều người mong đợi đã lên kệ." Thời Yến An nói đến đây dừng một chút, mang đầy ý cười nhìn Diệp Niệm Ninh, "Cậu sợ ma không?"
"Có chút."
Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên nói. Đâu chỉ là có chút đâu, thiệt sự là tui sợ lắm đó QAQ! Nhưng cậu sẽ nói thật với Thời Yến An sao? No no no!
"Nếu không thì chúng ta đổi bộ phim khác nhé? Có điều tôi nhớ hình như hôm nay chỉ có loạt phim tình cảm thôi." Thời Yến An thử hỏi.
Diệp Niệm Ninh do dự một lát, rồi sau đó tỏ vẻ kiên cường đáp: "Không đổi, cứ xem phim kinh dị đi!"
Hai người đàn ông đi xem phim tình cảm cứ kỳ quặc thế nào ấy?
Nếu hai người là người yêu thì còn được, này anh em tốt sao có thể cùng nhau xem được?
Mặc dù cậu rất sợ ma cũng rất sợ xem phim kinh dị, nhưng so với xem phim tình yêu cậu vẫn hướng về phim kinh dị hơn tí.
Nhìn ra Diệp Niệm Ninh đang cậy mạnh, Thời Yến An nỗ lực ép xuống khóe miệng đang giương lên của mình, đáp được.
Tới rạp chiếu phim, vừa vặn kịp giờ soát vé vào bộ phim kinh dị kia, cả hai vội vàng lấy phiếu mua bắp rang bơ và coca. Chờ đến lúc kiểm vé bọn họ mới biết bộ phim kinh dị này được chiếu 3D.
Lòng mang tâm trạng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, Diệp Niệm Ninh đi theo Thời Yến An vào phòng chiếu phim. Ghế của của bọn họ ở ngay giữa phòng, là vị trí xem phim lý tưởng nhất. Nếu bộ phim này không phải phim kinh dị thì Diệp Niệm Ninh nhất định sẽ khen Thời Yến An một hồi chọn vị trí tốt lắm.
Toàn bộ phòng chiếu phim chỉ có lác đác vài người. Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An mới vừa ngồi xuống, đèn đã bị nhân viên công tác tắt đi, phim cũng chính thức bắt đầu chiếu.
Mang kính 3D lên, cảnh đầu tiên hiện lên chính là một đô thị phồn hoa, ánh đèn ban đêm nhấp nháy liên tục, rực rỡ sắc màu, tô vẽ toàn bộ thành thị đến vô cùng mỹ lệ.
Đột nhiên, đèn toàn thành đều vụt tắt. Âm thanh ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, tất cả mọi người đang đoán là do cúp điện, nhưng hình ảnh vừa chuyển, ở một hẻm nhỏ âm u, có vài người toàn thân dính máu bò ra từ ngõ nhỏ.
Bắt đầu từ đây, là Diệp Niệm Ninh đã cảm thấy sợ hãi. Cậu nhích nhích đến gần Thời Yến An hơn chút. Mỗi lần nhìn thấy tình tiết vô cùng kinh dị lại càng hận không thể bò cả người lên mình Thời Yến An.
Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh vùi đầu vào ngực mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Anh sờ đầu Diệp Niệm Ninh, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Kẹo Sữa vốn dĩ đang nằm bò ra ngủ vừa nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ngồi dậy. Khi nhìn thấy Diệp Niệm Ninh, đôi mắt nó sáng lên, vội vàng sải từng bước nhỏ vui sướng chạy đến trước mặt Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh mỉm cười sờ sờ đầu của nó, nói với Thời Yến An: "Yến An, cảm ơn anh đã chăm sóc Kẹo Sữa và còn đón tôi về nữa."
Thời Yến An nghe Diệp Niệm Ninh gọi anh là Yến An, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ý cười muốn ngăn cũng ngăn không được, "Không có gì, sau này cậu ra nước ngoài thì cũng có thể giao Kẹo Sữa lại cho tôi."
Diệp Niệm Ninh lắc đầu, "Chuyến này tôi phải ra nước ngoài chừng một tháng lận, nên không thể làm phiền anh được. Tôi gửi Kẹo Sữa cho anh trai tôi hoặc là nhà chú hai tôi là được rồi."
"Chúng ta bây giờ hẳn là bạn bè mà phải không? Nếu đã là bạn bè thì nói chi chuyện làm phiền hay không làm phiền. Với lại Kẹo Sữa ở nhà tôi rất ngoan, tôi đi làm nó còn có thể làm bạn chơi với Bơ. Hai đứa nó có bạn có bè, tốt biết bao!"
"A... Vậy thì, để tôi nghĩ lại đã."
"Được." Thời Yến An không nói đến chuyện này nữa, ngược lại nói tới chuyện khác, "Niệm Niệm, khi nào chúng ta đi xem phim?"
"Ngày mai đi, anh có rảnh không?"
"Có rảnh có rảnh, chúng ta đi ban ngày hay là buổi tối?"
"Buổi tối đi, ban ngày tôi định ngủ nướng."
"Được rồi, vậy tôi sẽ giúp cậu dọn đồ của Kẹo Sữa về nhà trước, một mình cậu cũng dọn không hết ngần này đâu."
"Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Sáng sớm, giọt sương óng ánh, một tia nắng xuyên qua tấm màn chiếu vào trong ô cửa sổ, soi rọi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông giữa giường.
Thời Yến An ngồi dậy vươn vai, nhìn đồng hồ. Đã 7 giờ rưỡi, còn có nửa tiếng là đến giờ đi làm rồi. Vì thế động tác của anh nhanh hơn, nhanh chóng rửa mặt thay xong quần áo rồi ra khỏi nhà.
Vốn dĩ hôm nay anh làm ca chiều, nhưng vì không để chậm trễ thời gian xem phim cùng Diệp Niệm Ninh, anh đã đổi ca với đồng nghiệp.
"Cậu ấy chắc là còn đang ngủ nhỉ." Thời Yến An vừa uống sữa đậu nành vừa lẩm bẩm đôi câu.
Đúng như lời Thời Yến An đoán, Diệp Niệm Ninh lúc này còn đang say giấc nồng trên giường, bất kể Kẹo Sữa có lôi kéo và kêu gào như thế nào cũng không chịu tỉnh.
Một giấc này cậu ngủ thẳng cẳng tới 3 giờ chiều, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy chưa ngủ đủ giấc. Nếu không phải bởi vì Kẹo Sữa cứ luôn nhao nhao kêu gào, chắc có lẽ cậu sẽ ngủ đến giờ hẹn gặp Thời Yến An luôn.
"Dậy thôi dậy thôi! Ngày mai là xuất ngoại rồi, vừa lúc có thể đi xem phim thả lỏng một chút."
Diệp Niệm Ninh tự mình lẩm bẩm, sau đó rời giường rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ rồi dọn phân cho Kẹo Sữa, cho nó ăn uống xong thì thay quần áo xuống lầu.
Chậm rì rì ăn hết bữa sáng, ừm... Với cậu mà nói thì là bữa sáng, còn đối với người khác mà nói thì chính là bữa trưa vô cùng muộn màng.
Chuông điện thoại vang lên, cậu liếc nhìn tên người gọi, là Tống Tử Khiêm gọi tới.
"Alo, Tử Khiêm."
"Thời gian đã được ấn định rồi, chuyến bay nước A 10 giờ sáng mai. Hai ngày đầu cậu có thể đi đây đi đó dạo chơi, vì tổng giám đốc của Rừng Sương Mù mới đổi, nội bộ bên trong của họ còn chút tranh chấp cần giải quyết. Khoảng ba bốn ngày sau là có thể bắt đầu quay."
Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng ừm một tiếng.
Đổi tổng giám đốc, chắc là đổi thành Kiều Dư Phồn đi, trong lòng cậu tùy ý nghĩ như vậy.
"Tôi phải ở bên này xử lý công tác kế tiếp, ngày mai cậu và Ngư Nhi đi trước đi, tầm 6 ngày sau tôi sẽ đến. Địa chỉ khách sạn với một số việc vặt vãnh khác tôi đã bàn giao cho Ngư Nhi rồi, cậu chỉ cần giữ gìn phong độ và sức hấp dẫn của mình là được."
Diệp Niệm Ninh buồn cười cười lên tiếng, "Câu cuối cùng của anh đúng là hợp ý tôi ghê á."
"Vậy sao? Được rồi không nói nữa, tôi bên đây còn có việc, hôm nay cậu nghỉ ngơi cho tốt, đi chơi vui vẻ, đừng làm lỡ chuyến bay ngày mai là được."
"Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Diệp Niệm Ninh vừa tản bộ trên phố vừa tự hỏi 7749 vấn đề.
Tỷ như tại sao Tống Tử Khiêm kiếp này có vẻ không giống Tống Tử Khiêm kiếp trước lắm?
Lúc mới bắt đầu cậu không hề muốn Tống Tử Khiêm làm người đại diện của mình chính là do tác phong nâng nổi một người rồi ném đi của Tống Tử Khiêm, nhưng mà sau khi ở chung lâu ngày cùng Tống Tử Khiêm cậu đã lâm vào hoang mang sâu sắc, người như Tống Tử Khiêm tại sao lại làm ra loại chuyện như vậy?
Tuy rằng mỗi lần chấm dứt hợp đồng đều chấm dứt trong hoà bình, thậm chí còn không có một nghệ sĩ nào nói xấu Tống Tử Khiêm sau khi đã chấm dứt hợp đồng với anh ta, nhưng sau khi chuyện này xảy ra quá nhiều, người trong giới bao gồm cả Diệp Niệm Ninh đều vẫn cảm thấy Tống Tử Khiêm đặc biệt tra.
Diệp Niệm Ninh đi một lát liền đến băng ghế công cộng ngồi một chốc. Cậu làm đủ trò giết thời gian tới 6 giờ tối, cũng chính là thời gian cậu và Thời Yến An hẹn nhau.
Chuông báo thức của điện thoại đúng giờ vang lên, Diệp Niệm Ninh tắt đồng hồ báo thức, đi đến trước cửa xe Thời Yến An, nhìn Thời Yến An đang ngồi ở ghế lái nói: "Anh ngồi ghế phó lái đi, tôi lái xe cho."
Thời Yến An không từ chối, xuống xe nhường ghế lái cho Diệp Niệm Ninh, còn bản thân thì ngồi ghế phó lái.
"Sao anh nghe lời thế? Không lo kỹ thuật lái xe của tôi sao?" Diệp Niệm Ninh cười nhìn Thời Yến An hỏi.
"Không gì phải lo lắng, cho dù có xảy ra tai nạn cũng không hề gì, dù sao vẫn còn có cậu ở đây."
Thời Yến An sờ sờ đầu Diệp Niệm Ninh, cơn buồn ngủ khi đi làm vào cái khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Niệm Ninh đã sớm hóa thành hư vô.
Diệp Niệm Ninh vươn một tay vỗ vào tay Thời Yến An khiến nó hạ xuống, mím môi, lại hỏi: "Anh muốn xem phim gì vậy?"
"Phim kinh dị đi, tôi thấy gần đây có một bộ được khá nhiều người mong đợi đã lên kệ." Thời Yến An nói đến đây dừng một chút, mang đầy ý cười nhìn Diệp Niệm Ninh, "Cậu sợ ma không?"
"Có chút."
Diệp Niệm Ninh không được tự nhiên nói. Đâu chỉ là có chút đâu, thiệt sự là tui sợ lắm đó QAQ! Nhưng cậu sẽ nói thật với Thời Yến An sao? No no no!
"Nếu không thì chúng ta đổi bộ phim khác nhé? Có điều tôi nhớ hình như hôm nay chỉ có loạt phim tình cảm thôi." Thời Yến An thử hỏi.
Diệp Niệm Ninh do dự một lát, rồi sau đó tỏ vẻ kiên cường đáp: "Không đổi, cứ xem phim kinh dị đi!"
Hai người đàn ông đi xem phim tình cảm cứ kỳ quặc thế nào ấy?
Nếu hai người là người yêu thì còn được, này anh em tốt sao có thể cùng nhau xem được?
Mặc dù cậu rất sợ ma cũng rất sợ xem phim kinh dị, nhưng so với xem phim tình yêu cậu vẫn hướng về phim kinh dị hơn tí.
Nhìn ra Diệp Niệm Ninh đang cậy mạnh, Thời Yến An nỗ lực ép xuống khóe miệng đang giương lên của mình, đáp được.
Tới rạp chiếu phim, vừa vặn kịp giờ soát vé vào bộ phim kinh dị kia, cả hai vội vàng lấy phiếu mua bắp rang bơ và coca. Chờ đến lúc kiểm vé bọn họ mới biết bộ phim kinh dị này được chiếu 3D.
Lòng mang tâm trạng vừa khẩn trương vừa sợ hãi, Diệp Niệm Ninh đi theo Thời Yến An vào phòng chiếu phim. Ghế của của bọn họ ở ngay giữa phòng, là vị trí xem phim lý tưởng nhất. Nếu bộ phim này không phải phim kinh dị thì Diệp Niệm Ninh nhất định sẽ khen Thời Yến An một hồi chọn vị trí tốt lắm.
Toàn bộ phòng chiếu phim chỉ có lác đác vài người. Diệp Niệm Ninh và Thời Yến An mới vừa ngồi xuống, đèn đã bị nhân viên công tác tắt đi, phim cũng chính thức bắt đầu chiếu.
Mang kính 3D lên, cảnh đầu tiên hiện lên chính là một đô thị phồn hoa, ánh đèn ban đêm nhấp nháy liên tục, rực rỡ sắc màu, tô vẽ toàn bộ thành thị đến vô cùng mỹ lệ.
Đột nhiên, đèn toàn thành đều vụt tắt. Âm thanh ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, tất cả mọi người đang đoán là do cúp điện, nhưng hình ảnh vừa chuyển, ở một hẻm nhỏ âm u, có vài người toàn thân dính máu bò ra từ ngõ nhỏ.
Bắt đầu từ đây, là Diệp Niệm Ninh đã cảm thấy sợ hãi. Cậu nhích nhích đến gần Thời Yến An hơn chút. Mỗi lần nhìn thấy tình tiết vô cùng kinh dị lại càng hận không thể bò cả người lên mình Thời Yến An.
Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh vùi đầu vào ngực mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Anh sờ đầu Diệp Niệm Ninh, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.