Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 12: Ra sân bay tiễn Thẩm Ý Phong
Thâu Tửu
02/10/2021
Mười hai giờ đêm, Weibo bị ca khúc 《Yếu Mệnh》 oanh tạc, rất nhiều người nghe xong bài hát liền vội vàng chạy sang Weibo Studio Bánh Mật của Diệp Niệm Ninh bình luận.
"Bài hát này thật đúng là muốn mạng!"
"Tôi suýt nữa thì mắc kẹt trong ca khúc không thoát ra được, từ lời bài hát cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng."
"Tôi khóc rồi, không dám nghe bài này lần thứ hai nữa đâu!"
"Niệm Niệm cậu làm sao vậy? Sao có thể viết ra được bài hát như thế này?
"Niệm Niệm cậu mau nói cho tôi biết, có phải cậu đã gặp chuyện gì không?"
Diệp Niệm Ninh tùy ý lướt xem các bình luận, vì để fans hâm mộ khỏi lo lắng, cậu còn cố ý đăng một bài Weibo giải thích về việc này.
Bố Ninh online dỗi V: Đừng quá lo lắng, tôi vẫn ổn! Cố gắng nghe nhạc, chăm chỉ đánh bảng xếp hạng là được, tranh thủ giúp tôi giành giải thưởng tại Đại điển âm nhạc thủ đô nhé, cũng không còn sớm nữa, nghe xong ca khúc thì mau đi ngủ đi, ngủ ngon, EVBD! ( Tui nghĩ là Everybody đó =)))
Chính chủ đã ra mặt bác bỏ tin đồn, trái tim fans hâm mộ cũng nhẹ nhõm, nhao nhao chạy đến Weibo Diệp Niệm Ninh chúc ngủ ngon, v.v
Diệp Niệm Ninh liếc nhìn Weibo rồi đặt điện thoại xuống đi sang phòng kế bên, trong phòng này có đủ các loại nhạc cụ và thiết bị, được cậu chuyên dùng để sáng tác nhạc, để phòng ngừa bị hàng xóm phàn nàn cậu còn lắp đặt thêm tấm cách âm.
Cậu bước đến ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm màu đen, ngón tay thon dài đặt lên bàn phím, một âm thanh tuyệt vời truyền ra, gương mặt nhàn nhạt, giọng hát yếu ớt từ miệng cậu cất lên.
"Tôi không muốn sa đọa, nhưng cũng không hề thoải mái.
Tâm của tôi đã chết, tôi cuối cùng chẳng thể đứng dậy được nữa.
Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại trở thành bộ dáng tồi tệ thế này, đừng giúp tôi, tôi không yêu nữa.
Tất cả khổ đau trên thế gian, không cái nào chịu bỏ qua cho tôi.
......"
Hát xong bài 《Yếu Mệnh》, Diệp Niệm Ninh thở phào một hơi, cậu cảm thấy thư thái, không còn quan tâm đến nguyên nhân cái chết kiếp trước nữa, cho dù lúc đó Lâm Mục cứu được cậu, cậu cũng không thể sống sót.
Chỉ trong thời gian một năm, cậu đã trải qua từ việc bị bôi đen trên khắp các trang mạng xã hội đến bị mọi người bỏ rơi, một năm kia, tất cả mọi người đều cảm thấy thất vọng về cậu, kể cả chính bản thân cậu, cậu cũng đã ngẫm lại, mình rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, tại sao mọi người đều muốn cậu biến mất? Chẳng lẽ chỉ bởi vì vậu thích Lâm Mục sao?
Đương nhiên cũng chính là trong một năm đó, cậu mới hiểu rõ, không có anh trai, chú hai với dì hai, cậu thật sự chẳng là gì cả.
Diệp Niệm Ninh cậu thật đúng là thất bại đến cực điểm.
"Tích, kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ có dao động tâm tình kịch liệt, xin hỏi ký chủ có muốn lựa chọn xóa ký ức hay không?" 88 đột ngột lên tiếng khiến Diệp Niệm Ninh sửng sốt, tiện tay lau lau nước mắt Diệp Niệm Ninh hắng giọng hỏi: "Cậu còn có thể xóa bỏ ký ức?"
"Đúng vậy, xóa ký ức là để ký chủ không vì những chuyện thương tâm mà ảnh hưởng đến tinh thần làm nhiệm vụ, không hề có hại, ký chủ có muốn thử một lần không?"
"Không, anh không để ý mấy chuyện đó đâu."
Khóe miệng Diệp Niệm Ninh nở nụ cười, sau đó tắt đèn đóng cửa về phòng ngủ.
*
Một ngày mới bắt đầu bằng việc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Diệp Niệm Ninh cầm lấy điện thoại tùy tiện trượt một cái kết nối với đầu dây bên kia, đặt bên tai rồi mở miệng: "Alo ai vậy?"
"Bố cậu."
Là giọng của Thẩm Ý Phong.
"Xéo đi, mới sáng sớm tìm bố làm gì?"
"Hôm nay tôi đến thành phố H quay phim, cậu đến sân bay tiễn tôi."
"Không đi, bố muốn ngủ."
"Tôi đây phải ở đó quay phim nửa năm, cậu không định đến gặp tôi lần cuối sao?" Thẩm Ý Phong giả vờ nói.
"Nói cứ như cậu sắp xong đời rồi." Diệp Niệm Ninh trở mình, ngáp một cái hỏi tiếp: "Mấy giờ cậu bay?"
"Chín giờ."
"Mấy giờ rồi?"
"Tám giờ."
"Mới tám giờ! Bố muốn ngủ!"
"Đừng ngủ, còn ngủ tiếp cậu sẽ thành heo."
"...Cút!"
"Diệp Niệm Ninh, bớt nhiều lời đi, cậu con mẹ nó rốt cuộc có đến hay không?"
"Gọi bố, gọi bố đi rồi tôi đến."
"Muốn có con đến điên rồi hả? Tôi đang ở sân bay khu B, mau cút đến đây nhanh lên!"
Tút tút...
Điện thoại bị dập máy, Diệp Niệm Ninh ngồi dậy ngây ngốc mấy phút mới xuống giường đi rửa mặt, hôm nay cậu không bận việc gì, tiễn Thẩm Ý Phong xong vừa vặn có thể đưa Kẹo Sữa ra ngoài dạo một vòng.
Sân bay khu B kỳ thật cách nhà cậu rất gần, đi mười lăm phút là đến, không muốn tự lái xe nên cậu quyết định dẫn Kẹo Sữa đi bộ, như vậy còn có thể mua bữa sáng để ăn trên đường, rất tốt.
Ung dung tiêu sái đi chậm đến sân bây khu B, Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Ý Phong, điện thoại không nghe máy, cậu đang muốn tiếp tục gọi, ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Ý Phong đứng trước mặt mình.
"Chao ôi, cậu rất nhàn nhã ha, đặc biệt dẫn chó đi dạo à? Còn dẫn đến gặp tôi." Thẩm Ý Phong ngồi xổm xuống sờ đầu Kẹo Sữa, Kẹo Sữa lùi về sau hai bước rồi nhìn cậu ta sủa hai tiếng, Diệp Niệm Ninh nhịn không được cười phá lên, "Thẩm Ý Phong, Kẹo Sữa nhà tôi không thích cậu."
Thẩm Ý Phong liếc mắt, "Chó của cậu thật giống cậu, đều khiến người ta thấy phiền."
"Ông đây phiền chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng phiền!"
"Vậy sao cậu còn muốn tôi tới đây tiễn cậu?"
"Hừ, tiễn tôi không được à?" Thẩm Ý Phong ôm ngực bĩu môi nói.
"Được được được, cậu đừng bĩu môi, buồn nôn chết tôi."
"Làm sao? Cậu được phép bĩu môi khiến tôi buồn nôn, tôi lại không được khiến cậu buồn nôn hả?"
"Con mẹ nó tôi lúc nào..." Diệp Niệm Ninh còn chưa nói hết, Dương Thạc Minh cùng trợ lý của Thẩm Ý Phong đã đi tới, cậu lên tiếng chào hai người họ, rồi tự nhiên dời chủ đề, "Bộ phim lần này cậu quay tên là gì vậy?"
"《Kinh thành điều》, một bộ phim đam mỹ. Nội dung chính nói về câu chuyện yêu hận tình cừu của một hiệp sĩ giang hồ và một vị Thái Tử." Dương Thạc Minh lần đầu lên tiếng.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, lại hỏi: "Cậu diễn vai nam nào?"
Kiếp trước cậu có xem qua bộ phim 《Kinh thành điều》 này, cốt truyện và những thứ khác đều không tồi, điểm cũng trên tám, sau bộ phim cả hai vị nam chính đều rất nổi, nếu Thẩm Ý Phong có thể nhận vai nam phụ trong đó thì quả thật cũng không tệ, cho dù không tạo được lửa cũng có thể cọ nhiệt độ tạo ra chút khói, tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là rèn luyện kỹ năng diễn xuất.
"Nam hai lụy tình." Thẩm Ý Phong trả lời.
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, bộ phim này là song nam chủ, nam phụ số hai kia chắc là Quốc Sư thầm mến Thái Tử hơn mười năm, vai này rất ổn, sau khi bộ phim phát sóng được mấy tháng đã trở nên nổi tiếng.
"Rất tốt, gần đến chín giờ rồi, mọi người nên đi check in đi?"
"Ừ, bọn tôi đi trước đây, tạm biệt."
"Bye bye, nhớ phải diễn cho tốt đó!"
"Ông tự biết!"
Tạm biệt bọn Thẩm Ý Phong, Diệp Niệm Ninh dẫn Kẹo Sữa đi tới phố ẩm thực, sáng sớm ăn bánh bao thật đúng là không thể lấp đầy bụng được.
"Ký chủ, trong vòng hai giờ hãy gặp đối tượng mang năng lượng, nói với anh ta, tôi nhớ anh. Hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 10."
"WTF? Cậu sắp xếp nhiệm vụ như thế nào vậy?" Diệp Niệm Ninh vẻ mặt không thể tin được, muốn cậu chạy đến trước mặt Thời Yến An nói nhớ anh ta? Nếu như bị người khác nhìn thấy muốn giải cũng không thể giải thích được.
"Tôi chỉ rút ngẫu nhiên thôi."
"Vậy anh có thể rút thử không?"
"Có thể!" . Được copy tại ~ tr umtruyen. мE ~
"Vậy lần sau để anh làm, cậu đừng chọn nữa."
"Ừ được, nhưng ký chủ cậu trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ này đã."
"Nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ lần này, sẽ giảm bao nhiêu tuổi thọ?"
"Mười năm, đây là dựa theo mức năng lượng hoàn thành nhiệm vụ mà tính."
Diệp Niệm Ninh trầm mặc, nếu là mười ngày hay mười tháng tuổi thọ cậu vẫn có thể cân nhắc bỏ qua nhiệm vụ, nhưng đây là mười năm lận! Được rồi, vì mười năm tuổi thọ này, chẳng phải chỉ cần nói tôi nhớ anh thôi sao? Có gì mà không thể nói!
"Bài hát này thật đúng là muốn mạng!"
"Tôi suýt nữa thì mắc kẹt trong ca khúc không thoát ra được, từ lời bài hát cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng."
"Tôi khóc rồi, không dám nghe bài này lần thứ hai nữa đâu!"
"Niệm Niệm cậu làm sao vậy? Sao có thể viết ra được bài hát như thế này?
"Niệm Niệm cậu mau nói cho tôi biết, có phải cậu đã gặp chuyện gì không?"
Diệp Niệm Ninh tùy ý lướt xem các bình luận, vì để fans hâm mộ khỏi lo lắng, cậu còn cố ý đăng một bài Weibo giải thích về việc này.
Bố Ninh online dỗi V: Đừng quá lo lắng, tôi vẫn ổn! Cố gắng nghe nhạc, chăm chỉ đánh bảng xếp hạng là được, tranh thủ giúp tôi giành giải thưởng tại Đại điển âm nhạc thủ đô nhé, cũng không còn sớm nữa, nghe xong ca khúc thì mau đi ngủ đi, ngủ ngon, EVBD! ( Tui nghĩ là Everybody đó =)))
Chính chủ đã ra mặt bác bỏ tin đồn, trái tim fans hâm mộ cũng nhẹ nhõm, nhao nhao chạy đến Weibo Diệp Niệm Ninh chúc ngủ ngon, v.v
Diệp Niệm Ninh liếc nhìn Weibo rồi đặt điện thoại xuống đi sang phòng kế bên, trong phòng này có đủ các loại nhạc cụ và thiết bị, được cậu chuyên dùng để sáng tác nhạc, để phòng ngừa bị hàng xóm phàn nàn cậu còn lắp đặt thêm tấm cách âm.
Cậu bước đến ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm màu đen, ngón tay thon dài đặt lên bàn phím, một âm thanh tuyệt vời truyền ra, gương mặt nhàn nhạt, giọng hát yếu ớt từ miệng cậu cất lên.
"Tôi không muốn sa đọa, nhưng cũng không hề thoải mái.
Tâm của tôi đã chết, tôi cuối cùng chẳng thể đứng dậy được nữa.
Tôi cũng không biết tại sao bản thân lại trở thành bộ dáng tồi tệ thế này, đừng giúp tôi, tôi không yêu nữa.
Tất cả khổ đau trên thế gian, không cái nào chịu bỏ qua cho tôi.
......"
Hát xong bài 《Yếu Mệnh》, Diệp Niệm Ninh thở phào một hơi, cậu cảm thấy thư thái, không còn quan tâm đến nguyên nhân cái chết kiếp trước nữa, cho dù lúc đó Lâm Mục cứu được cậu, cậu cũng không thể sống sót.
Chỉ trong thời gian một năm, cậu đã trải qua từ việc bị bôi đen trên khắp các trang mạng xã hội đến bị mọi người bỏ rơi, một năm kia, tất cả mọi người đều cảm thấy thất vọng về cậu, kể cả chính bản thân cậu, cậu cũng đã ngẫm lại, mình rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì, tại sao mọi người đều muốn cậu biến mất? Chẳng lẽ chỉ bởi vì vậu thích Lâm Mục sao?
Đương nhiên cũng chính là trong một năm đó, cậu mới hiểu rõ, không có anh trai, chú hai với dì hai, cậu thật sự chẳng là gì cả.
Diệp Niệm Ninh cậu thật đúng là thất bại đến cực điểm.
"Tích, kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ có dao động tâm tình kịch liệt, xin hỏi ký chủ có muốn lựa chọn xóa ký ức hay không?" 88 đột ngột lên tiếng khiến Diệp Niệm Ninh sửng sốt, tiện tay lau lau nước mắt Diệp Niệm Ninh hắng giọng hỏi: "Cậu còn có thể xóa bỏ ký ức?"
"Đúng vậy, xóa ký ức là để ký chủ không vì những chuyện thương tâm mà ảnh hưởng đến tinh thần làm nhiệm vụ, không hề có hại, ký chủ có muốn thử một lần không?"
"Không, anh không để ý mấy chuyện đó đâu."
Khóe miệng Diệp Niệm Ninh nở nụ cười, sau đó tắt đèn đóng cửa về phòng ngủ.
*
Một ngày mới bắt đầu bằng việc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Diệp Niệm Ninh cầm lấy điện thoại tùy tiện trượt một cái kết nối với đầu dây bên kia, đặt bên tai rồi mở miệng: "Alo ai vậy?"
"Bố cậu."
Là giọng của Thẩm Ý Phong.
"Xéo đi, mới sáng sớm tìm bố làm gì?"
"Hôm nay tôi đến thành phố H quay phim, cậu đến sân bay tiễn tôi."
"Không đi, bố muốn ngủ."
"Tôi đây phải ở đó quay phim nửa năm, cậu không định đến gặp tôi lần cuối sao?" Thẩm Ý Phong giả vờ nói.
"Nói cứ như cậu sắp xong đời rồi." Diệp Niệm Ninh trở mình, ngáp một cái hỏi tiếp: "Mấy giờ cậu bay?"
"Chín giờ."
"Mấy giờ rồi?"
"Tám giờ."
"Mới tám giờ! Bố muốn ngủ!"
"Đừng ngủ, còn ngủ tiếp cậu sẽ thành heo."
"...Cút!"
"Diệp Niệm Ninh, bớt nhiều lời đi, cậu con mẹ nó rốt cuộc có đến hay không?"
"Gọi bố, gọi bố đi rồi tôi đến."
"Muốn có con đến điên rồi hả? Tôi đang ở sân bay khu B, mau cút đến đây nhanh lên!"
Tút tút...
Điện thoại bị dập máy, Diệp Niệm Ninh ngồi dậy ngây ngốc mấy phút mới xuống giường đi rửa mặt, hôm nay cậu không bận việc gì, tiễn Thẩm Ý Phong xong vừa vặn có thể đưa Kẹo Sữa ra ngoài dạo một vòng.
Sân bay khu B kỳ thật cách nhà cậu rất gần, đi mười lăm phút là đến, không muốn tự lái xe nên cậu quyết định dẫn Kẹo Sữa đi bộ, như vậy còn có thể mua bữa sáng để ăn trên đường, rất tốt.
Ung dung tiêu sái đi chậm đến sân bây khu B, Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Ý Phong, điện thoại không nghe máy, cậu đang muốn tiếp tục gọi, ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Ý Phong đứng trước mặt mình.
"Chao ôi, cậu rất nhàn nhã ha, đặc biệt dẫn chó đi dạo à? Còn dẫn đến gặp tôi." Thẩm Ý Phong ngồi xổm xuống sờ đầu Kẹo Sữa, Kẹo Sữa lùi về sau hai bước rồi nhìn cậu ta sủa hai tiếng, Diệp Niệm Ninh nhịn không được cười phá lên, "Thẩm Ý Phong, Kẹo Sữa nhà tôi không thích cậu."
Thẩm Ý Phong liếc mắt, "Chó của cậu thật giống cậu, đều khiến người ta thấy phiền."
"Ông đây phiền chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng phiền!"
"Vậy sao cậu còn muốn tôi tới đây tiễn cậu?"
"Hừ, tiễn tôi không được à?" Thẩm Ý Phong ôm ngực bĩu môi nói.
"Được được được, cậu đừng bĩu môi, buồn nôn chết tôi."
"Làm sao? Cậu được phép bĩu môi khiến tôi buồn nôn, tôi lại không được khiến cậu buồn nôn hả?"
"Con mẹ nó tôi lúc nào..." Diệp Niệm Ninh còn chưa nói hết, Dương Thạc Minh cùng trợ lý của Thẩm Ý Phong đã đi tới, cậu lên tiếng chào hai người họ, rồi tự nhiên dời chủ đề, "Bộ phim lần này cậu quay tên là gì vậy?"
"《Kinh thành điều》, một bộ phim đam mỹ. Nội dung chính nói về câu chuyện yêu hận tình cừu của một hiệp sĩ giang hồ và một vị Thái Tử." Dương Thạc Minh lần đầu lên tiếng.
Diệp Niệm Ninh gật đầu, lại hỏi: "Cậu diễn vai nam nào?"
Kiếp trước cậu có xem qua bộ phim 《Kinh thành điều》 này, cốt truyện và những thứ khác đều không tồi, điểm cũng trên tám, sau bộ phim cả hai vị nam chính đều rất nổi, nếu Thẩm Ý Phong có thể nhận vai nam phụ trong đó thì quả thật cũng không tệ, cho dù không tạo được lửa cũng có thể cọ nhiệt độ tạo ra chút khói, tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là rèn luyện kỹ năng diễn xuất.
"Nam hai lụy tình." Thẩm Ý Phong trả lời.
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, bộ phim này là song nam chủ, nam phụ số hai kia chắc là Quốc Sư thầm mến Thái Tử hơn mười năm, vai này rất ổn, sau khi bộ phim phát sóng được mấy tháng đã trở nên nổi tiếng.
"Rất tốt, gần đến chín giờ rồi, mọi người nên đi check in đi?"
"Ừ, bọn tôi đi trước đây, tạm biệt."
"Bye bye, nhớ phải diễn cho tốt đó!"
"Ông tự biết!"
Tạm biệt bọn Thẩm Ý Phong, Diệp Niệm Ninh dẫn Kẹo Sữa đi tới phố ẩm thực, sáng sớm ăn bánh bao thật đúng là không thể lấp đầy bụng được.
"Ký chủ, trong vòng hai giờ hãy gặp đối tượng mang năng lượng, nói với anh ta, tôi nhớ anh. Hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 10."
"WTF? Cậu sắp xếp nhiệm vụ như thế nào vậy?" Diệp Niệm Ninh vẻ mặt không thể tin được, muốn cậu chạy đến trước mặt Thời Yến An nói nhớ anh ta? Nếu như bị người khác nhìn thấy muốn giải cũng không thể giải thích được.
"Tôi chỉ rút ngẫu nhiên thôi."
"Vậy anh có thể rút thử không?"
"Có thể!" . Được copy tại ~ tr umtruyen. мE ~
"Vậy lần sau để anh làm, cậu đừng chọn nữa."
"Ừ được, nhưng ký chủ cậu trước tiên phải hoàn thành nhiệm vụ này đã."
"Nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ lần này, sẽ giảm bao nhiêu tuổi thọ?"
"Mười năm, đây là dựa theo mức năng lượng hoàn thành nhiệm vụ mà tính."
Diệp Niệm Ninh trầm mặc, nếu là mười ngày hay mười tháng tuổi thọ cậu vẫn có thể cân nhắc bỏ qua nhiệm vụ, nhưng đây là mười năm lận! Được rồi, vì mười năm tuổi thọ này, chẳng phải chỉ cần nói tôi nhớ anh thôi sao? Có gì mà không thể nói!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.