Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 57: Tối nay về nhà cùng tôi đi
Thâu Tửu
08/10/2021
Thời gian chậm rãi trôi qua, hết món này lại đến món khác đã được làm xong và dọn lên bàn. Diệp Niệm Ninh nhìn mấy món ăn hoàn hảo cả màu sắc lẫn hương vị trước mặt, rồi lại liếc nhìn món ăn trong điện thoại của mình, lòng như bị giáng một đòn nặng nề.
"Sao anh lại nấu món cay?" Diệp Niệm Ninh chỉ vào ớt xào thịt heo và đậu phụ khô xào cần tây, ngẩng đầu lên hỏi Thời Yến An.
Thời Yến An tháo tạp dề ra, cười nói: "Không sao, ở đây vẫn còn có món rau và canh sườn mà!"
"Thôi được rồi. Nhưng lần sau ăn với tôi anh đừng nấu món cay nữa." Diệp Niệm Ninh đành chịu thua nói.
"Tôi biết rồi!"
Sau khi dùng bữa trưa ở nhà Thời Yến An xong, Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại đăng Weibo trước, sau đó thì lái xe đến nhà Diệp Thanh Lâm đón Kẹo Sữa.
Nhà anh cậu và nhà chú hai ở cùng một khu, vừa hay đón Kẹo Sữa xong còn có thể ăn chực bữa tối ở nhà chú hai rồi về nhà.
Diệp Niệm Ninh lái xe vào gara sau đó liền đi tới cửa nhà Diệp Thanh Lâm. Cậu gõ cửa nhưng không có ai trả lời, có lẽ là đang ở công ty.
Thế là Diệp Niệm Ninh bấm mật mã mở cửa đi thẳng vào nhà. Vừa vào cửa, Kẹo Sữa đã chạy về phía cậu. Diệp Niệm Ninh ngồi xổm xuống vuốt lông xong lại sờ đầu Kẹo Sữa một chút, đoạn lấy điện thoại ra gọi cho anh cậu.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng rồi kết nối.
Chỉ có điều người nghe máy lại không phải anh cậu, mà là Tống Tử Khiêm.
"Alo, ai vậy?" Giọng của Tống Tử Khiêm có hơi khàn khàn, Diệp Niệm Ninh nhíu mày hỏi: "Tống Tử Khiêm? Giọng anh làm sao vậy? Còn nữa, sao anh cầm điện thoại của anh tôi?"
Tống Tử Khiêm nghe thấy là giọng Diệp Niệm Ninh thì thoáng luống cuống, rồi sau đó lập tức trấn tĩnh lại, ngồi dậy trả lời Diệp Niệm Ninh: "Tôi đưa tài liệu tới văn phòng anh cậu, anh cậu đang bận họp rồi. Tôi đang chuẩn bị đi thì đúng lúc cậu gọi đến đây, vậy nên tôi liền nhận giùm anh ấy. Còn giọng hả, dạo gần đây tôi có bị cảm chút, cho nên giọng có hơi nghẹt, bình thường ấy mà."
Diệp Niệm Ninh hoài nghi hỏi: "Ra là vậy à?"
"Đương nhiên là vậy rồi. Đúng rồi, cậu tìm anh cậu có chuyện gì không? Tôi sẽ chuyển lời giúp cậu."
"Không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn nói với ảnh một câu là tôi đón Kẹo Sữa đi rồi, với lại thuận tiện muốn rủ ảnh tối nay về nhà chú hai..." Diệp Niệm Ninh nói còn chưa nói xong, thì bỗng nghe thấy giọng của anh cậu, "Sao cậu còn ngủ vậy? Đứng dậy nấu cơm cho tôi!"
Tống Tử Khiêm vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Diệp Thanh Lâm bảo anh đừng nói chuyện.
Lúc này Diệp Thanh Lâm mới thấy Tống Tử Khiêm đang nghe điện thoại, bèn làm khẩu hình với anh: "Ai đó?"
"Hai người..." Diệp Niệm Ninh cười tủm tỉm, "Bảo tối nay Diệp Thanh Lâm phải về nhà chú hai chúng ta cùng nói rõ tình hình!"
Dứt lời Diệp Niệm Ninh liền cúp máy.
Tống Tử Khiêm ném điện thoại di động sang một bên, sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Lâm nói: "Là Niệm Niệm gọi tới, chắc là cậu ấy đã đoán được rồi."
Diệp Thanh Lâm à một tiếng, rồi sau đó hỏi: "Nó còn nói cái gì không?"
"Còn bảo tối nay anh phải về nhà chú hai anh nói rõ tình hình. À còn nữa, cậu ấy nói đã đón Kẹo Sữa đi rồi."
"Thôi được rồi, xem ra giấu không được." Diệp Thanh Lâm đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, Tống Tử Khiêm mím môi, "Sao nhất định phải giấu vậy?"
"Tôi......"
Tống Tử Khiêm liếc nhìn anh, cầm quần áo bên cạnh mặc vào, xuống giường lấy điện thoại rồi định rời đi.
Diệp Thanh Lâm nhìn bóng lưng anh thở dài, "Tối nay về nhà cùng tôi đi."
"Thật sao? Tôi thấy không ổn lắm đâu! Hai ta qua lại cũng đã được bao lâu đâu? Haiz, chú hai dì hai thích cái gì vậy? Bây giờ tôi sẽ đi mua cho bọn họ! Còn Niệm Niệm nữa, cũng phải mua một phần!" Tống Tử Khiêm nghe thấy lời này lập tức xoay người, ngoài miệng ríu rít nói hoài không ngừng, trong lòng mừng như hoa nở.
Diệp Thanh Lâm biết lần này lại bị Tống Tử Khiêm bẫy. Từ lúc hai người quen biết đến hiện tại gặp người nhà, dường như mỗi một bước đi của anh vẫn luôn nằm trong dự kiến của Tống Tử Khiêm.
Hời, thôi bỏ đi!
Nể mặt tình yêu to lớn hắn dành cho anh, anh không thèm so đo với hắn!
Vì lần ghi hình này có liên quan tới chuyện trong gia đình Diệp Niệm Ninh, vậy nên cậu đã bàn bạc với đạo diễn, có thể quay thêm vào trưa ngày mai được hay không.
Mặc dù đạo diễn rất muốn quay luôn cả mấy chuyện hot như thế này, nhưng Diệp Niệm Ninh cũng nói như vậy rồi anh ta từ chối cũng không hay, vả lại nhà họ Diệp anh ta quả thật không thể trêu vào, thế là cũng phải đồng ý.
Dù sao sau này chương trình được phát sóng còn có thể xào CP của Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh, đến lúc đó hẳn cũng sẽ nổi đình nổi đám cho xem.
Chờ khi người của tổ quay phim đều rời đi hết cả, Diệp Niệm Ninh mới dẫn theo Kẹo Sữa đến nhà Diệp Hoài.
Còn chưa tiến vào sân trước hết cậu đã nghe thấy tiếng dương cầm du dương, nghĩ cũng không cần nghĩ là biết ngay Dương Thục Dĩnh đang luyện dương cầm ở trên tầng hai.
"Niệm Niệm, sao con lại tới đây?"
Diệp Hoài vừa muốn ra ngoài đúng lúc đụng phải Diệp Niệm Ninh đang chuẩn bị vào nhà, Diệp Hoài nhanh chóng lui về sau hai bước. Đến lúc thấy rõ người tới là ai trên mặt lập tức hiện lên ý cười.
"Con tới ăn chực đây ạ!" Diệp Niệm Ninh cười cười hỏi tiếp: "Chú hai, chú định đi ra ngoài ạ?"
Kẹo Sữa vừa được phòng thích đã nhanh chóng vọt vào nhà, Diệp Niệm Ninh thay dép sau đó cũng đi theo vào.
Diệp Hoài thấy Diệp Niệm Ninh vào nhà thì dứt khoát đi tới đóng cửa lại, sau đó ném cặp tài liệu lên trên sô pha, rồi vội vàng lật đật đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Diệp Niệm Ninh.
"Đúng vậy! Chú định tới công ty dự một cuộc họp!" Diệp Hoài gọt trái cây cũng không quên trả lời câu hỏi của Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu này vội vàng nói: "Vậy chú hai chú đừng chuẩn bị nữa, mau đi họp đi! Nếu chậm trễ chuyện của chú thì phiền lắm."
Động tác trong tay Diệp Hoài không ngừng, cười ha ha nói với Diệp Niệm Ninh: "Cũng không phải cuộc họp gì quan trọng, hoãn lại tới ngày mai cũng được! Đúng rồi, con lấy điện thoại chú để trong túi lại đây, chú gọi cho thư ký nói một tiếng."
"Dạ." Diệp Niệm Ninh lục điện thoại từ trong cặp tài liệu của Diệp Hoài, mở khóa rồi giúp Diệp Hoài gọi tới số của thư ký.
Sau khi mở loa ngoài, không lâu sau điện thoại đã được kết nối, "Alo, Diệp tổng, ngài đã tới rồi sao? Bây giờ tôi sẽ thông báo cho mọi người vào phòng họp chờ ngài."
"Không cần. Cuộc họp hôm nay dời sang ngày mai cho tôi, mọi người làm xong công việc của mình thì cứ tan tầm về nhà đi!"
"Hả?" Đầu dây bên kia thư ký còn chưa kịp phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: "Diệp tổng, hôm nay ngài làm sao vậy?"
"Làm sao là làm sao? Tôi rất tốt! Hôm nay Niệm Niệm tới nhà tôi ăn cơm, tôi phải nấu cơm cho nó, không nói nữa cúp đây."
"Dạ được."
Thư ký nghe xong câu này mới giật mình hiểu ra. Anh đã nói kiểu người cẩn thận như Diệp tổng, nếu không phải là có chuyện gì đặc biệt thì tuyệt đối không dời công việc lại, sao tự nhiên lại hoãn họp được chứ! Hóa ra là cậu chủ nhỏ về nhà!
"Được rồi, con đi ra ngoài đi! Để điện thoại trên bàn trà cho chú là được! Đúng rồi, dì hai con đang đánh đàn trên lầu đó, con đi tìm dì ấy trò chuyện một lát đi. Mấy ngày không gặp con dì ấy cứ nhắc bên tai chú mãi, lỗ tai chú đã sắp mọc kén luôn rồi!"
"Lão Diệp, ông lén lút nói xấu tôi với Niệm Niệm hả?" Dương Thục Dĩnh đi vào phòng bếp, dựa vào cửa nhà bếp trừng mắt nhìn Diệp Hoài một cái.
"Trời ơi, tôi làm sao mà dám!" Diệp Hoài không quay đầu lại, chỉ lớn giọng đáp lại một câu.
Dương Thục Dĩnh hừ lạnh một tiếng với Diệp Hoài, rồi sau đó mỉm cười nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, hỏi: "Niệm Niệm, nghe nói mấy ngày nay con đang ghi hình chương trình đúng không?"
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Con đang ghi hình chương trình ghi lại cuộc sống hằng ngày của nghệ sĩ. Vốn dĩ hôm nay con cũng phải quay, nhưng vừa nãy xảy ra chút chuyện nên con bảo người của tổ quay phim về trước rồi."
"Chuyện gì vậy?" Dương Thục Dĩnh kéo Diệp Niệm Ninh tới sô pha ngồi, sau đó đưa dĩa dâu tây cho cậu.
Diệp Niệm Ninh bốc một quả dâu tây lên ăn, chậm rãi nói: "Hồi này con tới nhà anh con đón Kẹo Sữa đó, con nghĩ nên gọi báo cho anh con một tiếng. Kết quả vừa gọi điện thoại qua, người nhận không phải anh con, mà là người đại diện của con nhận."
Dương Thục Dĩnh gật gật đầu, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Lúc đầu người đại diện còn gạt con nói là anh con có cuộc họp gì đó, rồi ngay lúc con đang định cúp máy, con lại nghe được anh con với người đại diện của con như vầy nè 'Sao cậu còn ngủ lì trên giường hả?'. Dì hai, dì nói xem có phải chuyện này rất nghiêm trọng hay không?!"
"Bí mật yêu đương, đúng là rất nghiêm trọng. Chỉ là anh con cũng già đầu rồi, quả thật cũng nên yêu đương thôi. Phải rồi, người đại diện kia của con là nam hay là nữ vậy?"
"Dạ là nam."
"Vậy nó có nói với con đến lúc nào nó sẽ dẫn người về không?"
"Dạ không, nhưng chắc là ảnh sẽ dẫn đến đây thôi."
"Vậy thì được." Dương Thục Dĩnh nói xong lại nói với Diệp Hoài đang bận rộn trong phòng bếp: "Lão Diệp, chút nữa ông làm thêm mấy món nữa đi, Thanh Lâm sắp dẫn đối tượng của nó về, là nam đó!"
Diệp Hoài nghe được câu này động tác trên tay dừng lại một chút, "Thôi được!"
"Niệm Niệm à, dì nghe nói con cũng thích nam hả?"
"Dạ dạ."
Diệp Niệm Ninh vò vò đầu, vẫn cảm thấy chuyện không giống như trong tưởng tượng của cậu lắm, lẽ nào chuyện đối tượng của anh cậu cứ thế mà qua à?
"Haiz, xem ra nhà họ Diệp gia sắp không có người nối dõi rồi!" Dương Thục Dĩnh thấy Diệp Niệm Ninh thừa nhận, liền cảm thán một câu.
"Không không không, đến lúc đó con và anh con đều đi nhận nuôi một đứa bé, cũng giống nhau mà!" Diệp Niệm Ninh vội nói.
Dương Thục Dĩnh cười khúc khích, vươn ngón tay ra chọt chọt cái trán của Diệp Niệm Ninh, "Nếu mấy đứa không muốn có con thì đừng đi nhận nuôi, vừa rồi dì cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi!"
Diệp Niệm Ninh nhẹ giọng dạ một tiếng, tiếp đó hỏi Dương Thục Dĩnh: "Vậy dì hai, nếu mà con có đối tượng dì cũng sẽ đối đãi với con và người yêu của con như đối đãi với anh trai bọn họ sao?"
Cậu vừa dứt lời, liền cảm thấy hối hận.
Thật ra chính cậu cũng không biết vì sao lại hỏi cái vấn đề này nữa, nhưng mà dù sao cậu vẫn muốn hỏi thử một chút. Cũng không nhất định phải biết được một đáp án hay gì, chủ yếu là muốn xem thử thái độ của nhà cậu đối với việc cậu yêu đương là thế nào.
Từ từ!
Yêu đương?
Bây giờ chính là thời kỳ sự nghiệp của cậu lên cao, làm sao có thể nghĩ tới chuyện yêu đương này được?
Chỉ có điều nếu là yêu đương với Thời Yến An, dường như cũng không phải không được.
... Mịa, Diệp Niệm Ninh mày mẹ nó suy nghĩ cái gì không vậy?
"Sẽ không." Dương Thục Dĩnh nghiêm túc nhìn Diệp Niệm Ninh, trả lời.
"Tại sao vậy ạ?" Diệp Niệm Ninh lập tức vứt đi suy nghĩ kỳ quái trong đầu, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Niệm Niệm, bây giờ con còn quá nhỏ, cũng không thể học theo giống như anh con. Hiện tại con nên dốc lòng cho sự nghiệp, chờ đến lúc sự nghiệp của con thành công, lại chọn người mình thích, như vậy thì con sẽ không gặp phải những kẻ cặn bã nữa."
"Sao anh lại nấu món cay?" Diệp Niệm Ninh chỉ vào ớt xào thịt heo và đậu phụ khô xào cần tây, ngẩng đầu lên hỏi Thời Yến An.
Thời Yến An tháo tạp dề ra, cười nói: "Không sao, ở đây vẫn còn có món rau và canh sườn mà!"
"Thôi được rồi. Nhưng lần sau ăn với tôi anh đừng nấu món cay nữa." Diệp Niệm Ninh đành chịu thua nói.
"Tôi biết rồi!"
Sau khi dùng bữa trưa ở nhà Thời Yến An xong, Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại đăng Weibo trước, sau đó thì lái xe đến nhà Diệp Thanh Lâm đón Kẹo Sữa.
Nhà anh cậu và nhà chú hai ở cùng một khu, vừa hay đón Kẹo Sữa xong còn có thể ăn chực bữa tối ở nhà chú hai rồi về nhà.
Diệp Niệm Ninh lái xe vào gara sau đó liền đi tới cửa nhà Diệp Thanh Lâm. Cậu gõ cửa nhưng không có ai trả lời, có lẽ là đang ở công ty.
Thế là Diệp Niệm Ninh bấm mật mã mở cửa đi thẳng vào nhà. Vừa vào cửa, Kẹo Sữa đã chạy về phía cậu. Diệp Niệm Ninh ngồi xổm xuống vuốt lông xong lại sờ đầu Kẹo Sữa một chút, đoạn lấy điện thoại ra gọi cho anh cậu.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng rồi kết nối.
Chỉ có điều người nghe máy lại không phải anh cậu, mà là Tống Tử Khiêm.
"Alo, ai vậy?" Giọng của Tống Tử Khiêm có hơi khàn khàn, Diệp Niệm Ninh nhíu mày hỏi: "Tống Tử Khiêm? Giọng anh làm sao vậy? Còn nữa, sao anh cầm điện thoại của anh tôi?"
Tống Tử Khiêm nghe thấy là giọng Diệp Niệm Ninh thì thoáng luống cuống, rồi sau đó lập tức trấn tĩnh lại, ngồi dậy trả lời Diệp Niệm Ninh: "Tôi đưa tài liệu tới văn phòng anh cậu, anh cậu đang bận họp rồi. Tôi đang chuẩn bị đi thì đúng lúc cậu gọi đến đây, vậy nên tôi liền nhận giùm anh ấy. Còn giọng hả, dạo gần đây tôi có bị cảm chút, cho nên giọng có hơi nghẹt, bình thường ấy mà."
Diệp Niệm Ninh hoài nghi hỏi: "Ra là vậy à?"
"Đương nhiên là vậy rồi. Đúng rồi, cậu tìm anh cậu có chuyện gì không? Tôi sẽ chuyển lời giúp cậu."
"Không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn nói với ảnh một câu là tôi đón Kẹo Sữa đi rồi, với lại thuận tiện muốn rủ ảnh tối nay về nhà chú hai..." Diệp Niệm Ninh nói còn chưa nói xong, thì bỗng nghe thấy giọng của anh cậu, "Sao cậu còn ngủ vậy? Đứng dậy nấu cơm cho tôi!"
Tống Tử Khiêm vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Diệp Thanh Lâm bảo anh đừng nói chuyện.
Lúc này Diệp Thanh Lâm mới thấy Tống Tử Khiêm đang nghe điện thoại, bèn làm khẩu hình với anh: "Ai đó?"
"Hai người..." Diệp Niệm Ninh cười tủm tỉm, "Bảo tối nay Diệp Thanh Lâm phải về nhà chú hai chúng ta cùng nói rõ tình hình!"
Dứt lời Diệp Niệm Ninh liền cúp máy.
Tống Tử Khiêm ném điện thoại di động sang một bên, sau đó nhìn về phía Diệp Thanh Lâm nói: "Là Niệm Niệm gọi tới, chắc là cậu ấy đã đoán được rồi."
Diệp Thanh Lâm à một tiếng, rồi sau đó hỏi: "Nó còn nói cái gì không?"
"Còn bảo tối nay anh phải về nhà chú hai anh nói rõ tình hình. À còn nữa, cậu ấy nói đã đón Kẹo Sữa đi rồi."
"Thôi được rồi, xem ra giấu không được." Diệp Thanh Lâm đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, Tống Tử Khiêm mím môi, "Sao nhất định phải giấu vậy?"
"Tôi......"
Tống Tử Khiêm liếc nhìn anh, cầm quần áo bên cạnh mặc vào, xuống giường lấy điện thoại rồi định rời đi.
Diệp Thanh Lâm nhìn bóng lưng anh thở dài, "Tối nay về nhà cùng tôi đi."
"Thật sao? Tôi thấy không ổn lắm đâu! Hai ta qua lại cũng đã được bao lâu đâu? Haiz, chú hai dì hai thích cái gì vậy? Bây giờ tôi sẽ đi mua cho bọn họ! Còn Niệm Niệm nữa, cũng phải mua một phần!" Tống Tử Khiêm nghe thấy lời này lập tức xoay người, ngoài miệng ríu rít nói hoài không ngừng, trong lòng mừng như hoa nở.
Diệp Thanh Lâm biết lần này lại bị Tống Tử Khiêm bẫy. Từ lúc hai người quen biết đến hiện tại gặp người nhà, dường như mỗi một bước đi của anh vẫn luôn nằm trong dự kiến của Tống Tử Khiêm.
Hời, thôi bỏ đi!
Nể mặt tình yêu to lớn hắn dành cho anh, anh không thèm so đo với hắn!
Vì lần ghi hình này có liên quan tới chuyện trong gia đình Diệp Niệm Ninh, vậy nên cậu đã bàn bạc với đạo diễn, có thể quay thêm vào trưa ngày mai được hay không.
Mặc dù đạo diễn rất muốn quay luôn cả mấy chuyện hot như thế này, nhưng Diệp Niệm Ninh cũng nói như vậy rồi anh ta từ chối cũng không hay, vả lại nhà họ Diệp anh ta quả thật không thể trêu vào, thế là cũng phải đồng ý.
Dù sao sau này chương trình được phát sóng còn có thể xào CP của Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh, đến lúc đó hẳn cũng sẽ nổi đình nổi đám cho xem.
Chờ khi người của tổ quay phim đều rời đi hết cả, Diệp Niệm Ninh mới dẫn theo Kẹo Sữa đến nhà Diệp Hoài.
Còn chưa tiến vào sân trước hết cậu đã nghe thấy tiếng dương cầm du dương, nghĩ cũng không cần nghĩ là biết ngay Dương Thục Dĩnh đang luyện dương cầm ở trên tầng hai.
"Niệm Niệm, sao con lại tới đây?"
Diệp Hoài vừa muốn ra ngoài đúng lúc đụng phải Diệp Niệm Ninh đang chuẩn bị vào nhà, Diệp Hoài nhanh chóng lui về sau hai bước. Đến lúc thấy rõ người tới là ai trên mặt lập tức hiện lên ý cười.
"Con tới ăn chực đây ạ!" Diệp Niệm Ninh cười cười hỏi tiếp: "Chú hai, chú định đi ra ngoài ạ?"
Kẹo Sữa vừa được phòng thích đã nhanh chóng vọt vào nhà, Diệp Niệm Ninh thay dép sau đó cũng đi theo vào.
Diệp Hoài thấy Diệp Niệm Ninh vào nhà thì dứt khoát đi tới đóng cửa lại, sau đó ném cặp tài liệu lên trên sô pha, rồi vội vàng lật đật đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Diệp Niệm Ninh.
"Đúng vậy! Chú định tới công ty dự một cuộc họp!" Diệp Hoài gọt trái cây cũng không quên trả lời câu hỏi của Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu này vội vàng nói: "Vậy chú hai chú đừng chuẩn bị nữa, mau đi họp đi! Nếu chậm trễ chuyện của chú thì phiền lắm."
Động tác trong tay Diệp Hoài không ngừng, cười ha ha nói với Diệp Niệm Ninh: "Cũng không phải cuộc họp gì quan trọng, hoãn lại tới ngày mai cũng được! Đúng rồi, con lấy điện thoại chú để trong túi lại đây, chú gọi cho thư ký nói một tiếng."
"Dạ." Diệp Niệm Ninh lục điện thoại từ trong cặp tài liệu của Diệp Hoài, mở khóa rồi giúp Diệp Hoài gọi tới số của thư ký.
Sau khi mở loa ngoài, không lâu sau điện thoại đã được kết nối, "Alo, Diệp tổng, ngài đã tới rồi sao? Bây giờ tôi sẽ thông báo cho mọi người vào phòng họp chờ ngài."
"Không cần. Cuộc họp hôm nay dời sang ngày mai cho tôi, mọi người làm xong công việc của mình thì cứ tan tầm về nhà đi!"
"Hả?" Đầu dây bên kia thư ký còn chưa kịp phản ứng lại, nghi ngờ hỏi: "Diệp tổng, hôm nay ngài làm sao vậy?"
"Làm sao là làm sao? Tôi rất tốt! Hôm nay Niệm Niệm tới nhà tôi ăn cơm, tôi phải nấu cơm cho nó, không nói nữa cúp đây."
"Dạ được."
Thư ký nghe xong câu này mới giật mình hiểu ra. Anh đã nói kiểu người cẩn thận như Diệp tổng, nếu không phải là có chuyện gì đặc biệt thì tuyệt đối không dời công việc lại, sao tự nhiên lại hoãn họp được chứ! Hóa ra là cậu chủ nhỏ về nhà!
"Được rồi, con đi ra ngoài đi! Để điện thoại trên bàn trà cho chú là được! Đúng rồi, dì hai con đang đánh đàn trên lầu đó, con đi tìm dì ấy trò chuyện một lát đi. Mấy ngày không gặp con dì ấy cứ nhắc bên tai chú mãi, lỗ tai chú đã sắp mọc kén luôn rồi!"
"Lão Diệp, ông lén lút nói xấu tôi với Niệm Niệm hả?" Dương Thục Dĩnh đi vào phòng bếp, dựa vào cửa nhà bếp trừng mắt nhìn Diệp Hoài một cái.
"Trời ơi, tôi làm sao mà dám!" Diệp Hoài không quay đầu lại, chỉ lớn giọng đáp lại một câu.
Dương Thục Dĩnh hừ lạnh một tiếng với Diệp Hoài, rồi sau đó mỉm cười nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, hỏi: "Niệm Niệm, nghe nói mấy ngày nay con đang ghi hình chương trình đúng không?"
Diệp Niệm Ninh gật đầu, "Con đang ghi hình chương trình ghi lại cuộc sống hằng ngày của nghệ sĩ. Vốn dĩ hôm nay con cũng phải quay, nhưng vừa nãy xảy ra chút chuyện nên con bảo người của tổ quay phim về trước rồi."
"Chuyện gì vậy?" Dương Thục Dĩnh kéo Diệp Niệm Ninh tới sô pha ngồi, sau đó đưa dĩa dâu tây cho cậu.
Diệp Niệm Ninh bốc một quả dâu tây lên ăn, chậm rãi nói: "Hồi này con tới nhà anh con đón Kẹo Sữa đó, con nghĩ nên gọi báo cho anh con một tiếng. Kết quả vừa gọi điện thoại qua, người nhận không phải anh con, mà là người đại diện của con nhận."
Dương Thục Dĩnh gật gật đầu, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Lúc đầu người đại diện còn gạt con nói là anh con có cuộc họp gì đó, rồi ngay lúc con đang định cúp máy, con lại nghe được anh con với người đại diện của con như vầy nè 'Sao cậu còn ngủ lì trên giường hả?'. Dì hai, dì nói xem có phải chuyện này rất nghiêm trọng hay không?!"
"Bí mật yêu đương, đúng là rất nghiêm trọng. Chỉ là anh con cũng già đầu rồi, quả thật cũng nên yêu đương thôi. Phải rồi, người đại diện kia của con là nam hay là nữ vậy?"
"Dạ là nam."
"Vậy nó có nói với con đến lúc nào nó sẽ dẫn người về không?"
"Dạ không, nhưng chắc là ảnh sẽ dẫn đến đây thôi."
"Vậy thì được." Dương Thục Dĩnh nói xong lại nói với Diệp Hoài đang bận rộn trong phòng bếp: "Lão Diệp, chút nữa ông làm thêm mấy món nữa đi, Thanh Lâm sắp dẫn đối tượng của nó về, là nam đó!"
Diệp Hoài nghe được câu này động tác trên tay dừng lại một chút, "Thôi được!"
"Niệm Niệm à, dì nghe nói con cũng thích nam hả?"
"Dạ dạ."
Diệp Niệm Ninh vò vò đầu, vẫn cảm thấy chuyện không giống như trong tưởng tượng của cậu lắm, lẽ nào chuyện đối tượng của anh cậu cứ thế mà qua à?
"Haiz, xem ra nhà họ Diệp gia sắp không có người nối dõi rồi!" Dương Thục Dĩnh thấy Diệp Niệm Ninh thừa nhận, liền cảm thán một câu.
"Không không không, đến lúc đó con và anh con đều đi nhận nuôi một đứa bé, cũng giống nhau mà!" Diệp Niệm Ninh vội nói.
Dương Thục Dĩnh cười khúc khích, vươn ngón tay ra chọt chọt cái trán của Diệp Niệm Ninh, "Nếu mấy đứa không muốn có con thì đừng đi nhận nuôi, vừa rồi dì cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi!"
Diệp Niệm Ninh nhẹ giọng dạ một tiếng, tiếp đó hỏi Dương Thục Dĩnh: "Vậy dì hai, nếu mà con có đối tượng dì cũng sẽ đối đãi với con và người yêu của con như đối đãi với anh trai bọn họ sao?"
Cậu vừa dứt lời, liền cảm thấy hối hận.
Thật ra chính cậu cũng không biết vì sao lại hỏi cái vấn đề này nữa, nhưng mà dù sao cậu vẫn muốn hỏi thử một chút. Cũng không nhất định phải biết được một đáp án hay gì, chủ yếu là muốn xem thử thái độ của nhà cậu đối với việc cậu yêu đương là thế nào.
Từ từ!
Yêu đương?
Bây giờ chính là thời kỳ sự nghiệp của cậu lên cao, làm sao có thể nghĩ tới chuyện yêu đương này được?
Chỉ có điều nếu là yêu đương với Thời Yến An, dường như cũng không phải không được.
... Mịa, Diệp Niệm Ninh mày mẹ nó suy nghĩ cái gì không vậy?
"Sẽ không." Dương Thục Dĩnh nghiêm túc nhìn Diệp Niệm Ninh, trả lời.
"Tại sao vậy ạ?" Diệp Niệm Ninh lập tức vứt đi suy nghĩ kỳ quái trong đầu, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Niệm Niệm, bây giờ con còn quá nhỏ, cũng không thể học theo giống như anh con. Hiện tại con nên dốc lòng cho sự nghiệp, chờ đến lúc sự nghiệp của con thành công, lại chọn người mình thích, như vậy thì con sẽ không gặp phải những kẻ cặn bã nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.