Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh
Chương 45: Uống say
Thâu Tửu
02/10/2021
Biên tập: Hàn | Beta: Hàn, Lam
Lúc xe về đến nhà, Diệp Niệm Ninh vẫn còn đang hát trên livestream. Dù bị gián đoạn, nhưng cậu cũng không lạc nhịp.
Thời Yến An cũng vừa về đến, thấy xe của công ty Diệp Niệm Ninh, nhỏ giọng hỏi cậu: “Giờ mới về à?”
“Yến An!” Diệp Niệm Ninh xuống xe, nhìn thoáng qua thì thấy Thời Yến An đang đi về phía mình. Cậu ngạc nhiên gọi một tiếng.
“Sao giờ em mới về?”
Thời Yến An hơi nhíu mày, nhận chiếc túi từ tay Diệp Niệm Ninh. Lúc anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
“Tôi phải đi tham gia tiệc rượu đó!” Diệp Niệm Ninh nhét chiếc điện thoại vào tay Thời Yến An, lúc này Thời Yến An mới để ý thấy điện thoại vẫn đang bật chế độ livestream.
“Ủa ai vậy? Bạn của Niệm Niệm hở?”
“Hình như cái người hôm qua lên hot search với Niệm Niệm đó.”
“Ồ, là cháu nhà họ Thời đó hả?”
“Chời má ơi! Đẹp trai quá vậyyyyy!”
“Xin lỗi đồng bào, thuyền này tui nhất định phải lên áu áu!”
Đưa mắt nhìn bình luận, Thời Yến An nâng điện thoại lên cao hơn một chút, cố gắng để mình và Diệp Niệm Ninh có thể cùng xuất hiện trong một khung hình.
“Anh Lưu, anh về đi! Em có Yến An là được rồi!” Diệp Niệm Ninh nói với anh Lưu đang định đưa cậu lên nhà.
Anh Lưu nhìn Thời Yến An, gật đầu đáp được, sau đó lên xe đi về.
Diệp Niệm Ninh đứng tại chỗ nhìn xe bảo mẫu biến mất trong tầm mắt, còn Thời Yến An thì vẫn luôn nhìn cậu. Hai người đứng thật sự rất gần, nhìn cũng rất rõ.
Chàng trai ngũ quan anh tuấn, làn da trắng nõn, đứng dưới ánh đèn đường lung linh ấm áp, ít đi vài phần kiêu ngạo mạnh mẽ, dường như có vẻ nhu hòa hơn thường ngày.
“Anh Lưu đi rồi, tụi mình về nhà đi.” Thời Yến An trả lại điện thoại cho Diệp Niệm Ninh, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, dắt cậu hướng về nhà.
Diệp Niệm Ninh đi sau Thời Yến An hai bước. Cậu nhìn cánh tay của Thời Yến An đang nắm lấy cổ tay cậu, hình xăm vầng trăng nhỏ nơi bàn tay không tì vết của anh bỗng trông hơi bắt mắt, nhưng lại không hề mang lại cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại càng cảm thấy những đường nét đôi tay ấy càng đẹp hơn.
“Được, về nhà thôi.” Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, người đang xem phát sóng không nghe được, mà Thời Yến An cũng không nghe được. Chỉ có cậu mới biết mình đang nói gì mà thôi.
“Ảnh là hàng xóm của tôi, cũng là anh em của tôi, tên là Thời Yến An, chính là anh chàng hôm qua lên hotsearch với tôi đó. Mọi người nhìn ảnh thấy có quen hông?”
Diệp Niệm Ninh cười với mọi người.
“Ha, sao tự nhiên tui thấy hai người xứng đôi quá vầy nè (≧▽≦)/”
“Ảnh cũng ôn nhu với Niệm Niệm quá đi! Nãy giờ ảnh vẫn nhìn Niệm Niệm hoài luôn á, ối giồi ôi, ánh mắt ấyyyyyy!”
“Bố Ninh ơi, tình yêu của bố tới rồi kìaaaaa!!!!”
“A a a a a! Mị chết gòi, đừng ai cứu mị hết! Đẹp chai dzị ai chơi lại anh eiii!”
“Đẹp trai có ăn được không? Có chớ sao hông, nhưng mà người ăn hông phải là tui thuiii ಠ╭╮ಠ”
Diệp Niệm Ninh nhìn thấy có rất nhiều người đều đang nói cậu và Thời Yến An xứng đôi, không khỏi bật cười. Cậu bước đến bên cạnh Thời Yến An, giơ điện thoại lên trước mặt anh “Yến An, anh coi nè, bọn họ đều bảo tôi và anh rất xứng đôi đó nha!”
Thời Yến An nhìn lướt qua màn hình, rồi lại nhìn Diệp Niệm Ninh “Ừm, còn em thì sao? Em có cảm thấy chúng ta xứng đôi không?”
“Hở?” Có lẽ vì uống quá nhiều rượu, đầu óc phản ứng không kịp, cậu nghĩ mãi mới nói một câu: “Yến An, anh nói gì thế? Không phải anh đã có người mình thích rồi sao?”
Bước chân Thời Yên An khựng lại, khe khẽ thở dài. Đồ ngốc này, người tôi thích chẳng phải là em sao!
“Ừm.” Anh cất tiếng thật nhẹ.
“Yến An, nếu như tôi chưa từng thích người đó, có lẽ tôi sẽ theo đuổi anh, anh đúng là hình mẫu lý tưởng trước đây của tôi đó.” Diệp Niệm Ninh nhìn bóng dáng Thời Yến An, khẽ cười nói.
Lúc này trong trí óc cậu chỉ toàn là men say, cũng không rõ bản thân mình nên nói gì, chỉ muốn đem tất cả những điều trong lòng nói ra hết.
“Em có người em thích sao?” Thời Yến An quay lại, đôi mắt nhìn thẳng vào chàng trai, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu cũng vô thức siết chặt lại.
Diệp Niệm Ninh hơi nhíu mày: “Đau.”
Thời Yến An vội vàng buông tay, nhìn vệt đỏ hằn trên cổ tay cậu, mím môi, trong mắt tràn đầy áy náy: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Diệp Niệm Ninh lắc lắc cổ tay, sau đó cậu đưa tay nắm lấy ngón trỏ tay phải của Thời Yến An. “Bây giờ thì tôi không thích ai hết, người đó chỉ là người mà tôi đã từng thích thôi.”
“Có phải đến bây giờ em vẫn không quên được anh ta không?”
Ánh mắt Thời Yến An dời khỏi bàn tay của Diệp Niệm Ninh đang giữ lấy ngón tay mình, nhìn gương mặt cậu. Ánh mắt người con trai ấy ánh lên một nụ cười, như say, lại như không say, thời thời khắc khắc đều có thể khiến cảm xúc anh trập trùng dao động.
“Đúng thế, anh ta hại tôi thảm đến vậy, tôi nhất định phải giết anh ta mới vừa lòng!” Nói xong, Diệp Niệm Ninh lại cảm thấy hình như mình nói sai rồi, lại nói tiếp: “Không đúng không đúng không đúng! Giết người là phạm pháp! Tôi không làm vậy được! Tôi tôi tôi… nếu không thì, chỉ cần cho anh ta nếm trải cảm giác tuyệt vọng một lần cũng đủ rồi!”
“Hắn… từng khiến em nếm trải qua tuyệt vọng à?”
“Ừm.” Diệp Niệm Ninh khẽ nỉ non, rồi cúi đầu.
Thời Yến An nghiêng đầu nhìn anh. Sau vài giây phút trầm mặc ngắn ngủi, có tiếng khóc khe khẽ vang lên.
“Hắn thật sự rất quá đáng! Sao hắn lại có thể cùng người phụ nữ kia gạt tôi chứ? Tôi thích hắn đến vậy, cớ sao hắn chỉ muốn dùng tôi làm đá kê chân?” Từng câu từng chữ vang lên giữa tiếng khóc nghẹn ngào của Diệp Niệm Ninh.
Thời Yến An vươn tay xoa đầu cậu. Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu, đuôi mắt thon dài long lanh ánh nước, tựa hồ trong đó là bao nỗi tuyệt vọng mà cậu đã trải qua.
Vừa nghe được tiếng khóc của Diệp Niệm Ninh, tim Thời Yến An như thắt lại. Anh không rõ người đàn ông mà Diệp Niệm Ninh nói là ai, nhưng anh vẫn cảm thấy không đáng thay cho cậu. Người có thể khiến cậu đau lòng đến thế, chắc chắn là một tên xấu xa!
Anh nhịn xuống những cảm xúc đang chạy loạn trong lòng, ôm lấy Diệp Niệm Ninh: “Hắn là ai thế? Nói cho tôi biết, tôi giúp em dạy dỗ hắn nhé, có được không?”
“Không… không cần đâu! Tôi muốn tự mình xử anh ta.” Diệp Niệm Ninh nói xong thì ngáp một cái, âm thanh mềm mại “Yến An, tôi muốn đi ngủ.”
“Được.”
Thời Yến An cúi người ôm Diệp Niệm Ninh lên. Người con trai trong lòng không nặng như anh nghĩ, hóa ra em ấy rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống một chàng trai cao mét tám tí nào.
Đột nhiên bị ôm lên như thế, Diệp Niệm Ninh hoảng loạn nắm lấy áo Thời Yến An, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà.”
Diệp Niệm Ninh nghe được lời này của anh thì yên tâm, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Lúc này hai người đều đã quên nãy giờ vẫn đang phát trực tiếp. Mãi đến khi Thời Yến An ôm Diệp Niệm Ninh đã ngủ say đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận xong mới nhớ ra chuyện này.
Anh cầm lấy điện thoại của Diệp Niệm Ninh xem thử, livestream vẫn còn tiếp tục, số người xem không hề giảm xuống, mà ngược lại, dường như vẫn đang tăng mạnh. Anh cất tiếng: “Niệm Niệm ngủ rồi, tôi thay mặt cậu ấy chào mọi người. Tạm biệt!”
Thời Yến An làm lơ những bình luận “Đừng tắt livestream mà” đang chạy đầy màn hình, tắt livestream, sau đó giúp Diệp Niệm Ninh cắm sạc điện thoại. Làm xong, anh bước ra cửa định về nhà.
Lúc đi ngang qua phòng khách, anh thấy chiếc túi mà Diệp Niệm Ninh đưa cho mình lúc nãy. Anh dừng bước chân, đi đến mở túi ra, nhìn thấy ba chiếc cúp chói lọi.
Anh lấy từng chiếc cúp ra đặt ngay ngắn lên bàn, vươn tay vuốt ve những chiếc cúp, gương mặt lộ ra một nụ cười kiêu ngạo: Đây là vinh quang thuộc về người con trai mà anh yêu!
*
Lúc Diệp Niệm Ninh tỉnh lại đã là gần bốn giờ chiều hôm sau. Cậu mang dép vào định đi tới toilet, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy Thời Yến An.
“Cậu ấy tỉnh rồi, để tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.” Thời Yến An đi đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, đưa điện thoại của mình cho cậu.
Diệp Niệm Ninh nghi hoặc nhận lấy điện thoại, nhìn tên người gọi, là Tống Tử Khiêm.
“Alo, làm sao thế?”
“Làm sao thế? Cậu còn dám hỏi tôi làm sao à? Tôi vừa mới đi chưa được bao lâu cậu đã gây chuyện lớn như thế! Cậu mau mở Weibo lên đi! Tất cả hot search đều là cậu hết đó!” Tống Tử Khiêm nổi điên gào lên với Diệp Niệm Ninh.
Tống Tử Khiêm quả thật là tức đến điên rồi, gọi cho Diệp Niệm Ninh cả buổi sáng đều không được. Việc xã giao làm được một nửa thì Diệp Thanh Lâm lại đột nhiên bảo không cần nữa, để Diệp Niệm Ninh tự đi mà giải quyết.
Diệp Niệm Ninh còn đang ngủ như lợn thì giải quyết thế đếch nào được mà giải quyết? Hai anh em nhà này đúng là không khiến người khác bớt lo được!
“Ừm, đợi xíu tôi xem thử.” Lúc này Diệp Niệm Ninh đã nhớ lại chuyện hôm qua. Nhìn Thời Yến An, cậu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Ở trước mặt đối phương uống say vừa khóc vừa quậy, mất mặt quá đi QAQ!
“Anh cậu nói muốn để cậu tự giải quyết, tôi cũng chả buồn quản nữa, cậu tự coi mà làm đi!” Tống Tử Khiêm nói xong liền cúp điện thoại. Diệp Niệm Ninh trả lại điện thoại cho Thời Yến An, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua làm phiền anh quá, cảm ơn anh!”
Thời Yến An lắc đầu, thuận tay cất điện thoại vào túi “Việc nhỏ thôi. Em đi tắm trước đi, tắm xong chắc là vừa lúc ăn được cháo.”
“Ăn cháo hả?” Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Thời Yến An cười: “Nhà em không có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nên tôi đang nấu ở bên nhà tôi ấy, chắc cũng sắp được rồi.”
“Cảm ơn, đúng là làm phiền anh quá.”
“Đừng khách sáo.”
Diệp Niệm Ninh tắm xong, bước ra đã ngửi thấy mùi cháo nghi ngút, chiếc bụng rỗng đã sớm réo gọi. Cậu vội vàng đi đến bàn ăn ngồi xuống, nói với Thời Yến An “Tôi ăn trước nha!” rồi cầm muỗng bắt đầu ăn cháo.
Thời Yến An nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của Diệp Niệm Ninh, cảm thấy cậu thật đáng yêu, vẫn là kiểu đáng yêu luôn khiến trái tim anh không thể thôi rung động.
Diệp Niệm Ninh ăn được một lúc mới nhớ ra chuyện Tống Tử Khiêm nói, liền về phòng lấy điện thoại, mở Weibo ra xem thử. Hầy, đúng là lại lên xếp đầu bảng hot search thật này.
“Nóng! Diệp Niệm Ninh say rượu livestream!”
“Diệp Niệm Ninh uống say bộc bạch, dường như đã từng tổn thương trong chuyện tình cảm!”
“Diệp Niệm Ninh Thời Yến An!”
“Diệp Niệm Ninh chơi game trong lễ trao giải!”
“Diệp Niệm Ninh Hứa Độ!”
Mấy cái đầu thì cậu còn hiểu được, còn cái với Hứa Độ… Mắc mớ gì tự nhiên cậu lại lên hotsearch chung với Hứa Độ vậy???
Cậu mở xem bài đăng này trước. Hóa ra là có mấy fan cảm thấy hành động giữa cậu và Hứa Độ có chút ngọt. Sau khi xem xong bài đăng, cậu càng hoang mang hơn. Ủa, tui với tên đó nói còn chưa được mấy câu, ngọt chỗ nào vậy trời???? Bây giờ người ta thích tự nhét cơm chó vào miệng mình thế này à???
Bố Ninh Online dỗi V: Xin lỗi, tối qua chắc đã làm mất nhiều thời gian của mọi người. Tôi và Yến An chỉ là anh em thôi, đừng suy nghĩ linh tinh, cảm ơn. Với lại, trước đây quả thật tôi từng đụng phải một gã đàn ông xấu xa. Cuộc đời ấy mà, ai mà chưa từng gặp qua người xấu chứ? Được rồi, vậy thôi nhé, những chuyện còn lại tôi cũng không muốn giải thích nữa.
Đăng Weibo xong, Diệp Niệm Ninh đặt điện thoại qua một bên, lại tiếp tục ăn cháo.
Lúc xe về đến nhà, Diệp Niệm Ninh vẫn còn đang hát trên livestream. Dù bị gián đoạn, nhưng cậu cũng không lạc nhịp.
Thời Yến An cũng vừa về đến, thấy xe của công ty Diệp Niệm Ninh, nhỏ giọng hỏi cậu: “Giờ mới về à?”
“Yến An!” Diệp Niệm Ninh xuống xe, nhìn thoáng qua thì thấy Thời Yến An đang đi về phía mình. Cậu ngạc nhiên gọi một tiếng.
“Sao giờ em mới về?”
Thời Yến An hơi nhíu mày, nhận chiếc túi từ tay Diệp Niệm Ninh. Lúc anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
“Tôi phải đi tham gia tiệc rượu đó!” Diệp Niệm Ninh nhét chiếc điện thoại vào tay Thời Yến An, lúc này Thời Yến An mới để ý thấy điện thoại vẫn đang bật chế độ livestream.
“Ủa ai vậy? Bạn của Niệm Niệm hở?”
“Hình như cái người hôm qua lên hot search với Niệm Niệm đó.”
“Ồ, là cháu nhà họ Thời đó hả?”
“Chời má ơi! Đẹp trai quá vậyyyyy!”
“Xin lỗi đồng bào, thuyền này tui nhất định phải lên áu áu!”
Đưa mắt nhìn bình luận, Thời Yến An nâng điện thoại lên cao hơn một chút, cố gắng để mình và Diệp Niệm Ninh có thể cùng xuất hiện trong một khung hình.
“Anh Lưu, anh về đi! Em có Yến An là được rồi!” Diệp Niệm Ninh nói với anh Lưu đang định đưa cậu lên nhà.
Anh Lưu nhìn Thời Yến An, gật đầu đáp được, sau đó lên xe đi về.
Diệp Niệm Ninh đứng tại chỗ nhìn xe bảo mẫu biến mất trong tầm mắt, còn Thời Yến An thì vẫn luôn nhìn cậu. Hai người đứng thật sự rất gần, nhìn cũng rất rõ.
Chàng trai ngũ quan anh tuấn, làn da trắng nõn, đứng dưới ánh đèn đường lung linh ấm áp, ít đi vài phần kiêu ngạo mạnh mẽ, dường như có vẻ nhu hòa hơn thường ngày.
“Anh Lưu đi rồi, tụi mình về nhà đi.” Thời Yến An trả lại điện thoại cho Diệp Niệm Ninh, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, dắt cậu hướng về nhà.
Diệp Niệm Ninh đi sau Thời Yến An hai bước. Cậu nhìn cánh tay của Thời Yến An đang nắm lấy cổ tay cậu, hình xăm vầng trăng nhỏ nơi bàn tay không tì vết của anh bỗng trông hơi bắt mắt, nhưng lại không hề mang lại cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại càng cảm thấy những đường nét đôi tay ấy càng đẹp hơn.
“Được, về nhà thôi.” Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, người đang xem phát sóng không nghe được, mà Thời Yến An cũng không nghe được. Chỉ có cậu mới biết mình đang nói gì mà thôi.
“Ảnh là hàng xóm của tôi, cũng là anh em của tôi, tên là Thời Yến An, chính là anh chàng hôm qua lên hotsearch với tôi đó. Mọi người nhìn ảnh thấy có quen hông?”
Diệp Niệm Ninh cười với mọi người.
“Ha, sao tự nhiên tui thấy hai người xứng đôi quá vầy nè (≧▽≦)/”
“Ảnh cũng ôn nhu với Niệm Niệm quá đi! Nãy giờ ảnh vẫn nhìn Niệm Niệm hoài luôn á, ối giồi ôi, ánh mắt ấyyyyyy!”
“Bố Ninh ơi, tình yêu của bố tới rồi kìaaaaa!!!!”
“A a a a a! Mị chết gòi, đừng ai cứu mị hết! Đẹp chai dzị ai chơi lại anh eiii!”
“Đẹp trai có ăn được không? Có chớ sao hông, nhưng mà người ăn hông phải là tui thuiii ಠ╭╮ಠ”
Diệp Niệm Ninh nhìn thấy có rất nhiều người đều đang nói cậu và Thời Yến An xứng đôi, không khỏi bật cười. Cậu bước đến bên cạnh Thời Yến An, giơ điện thoại lên trước mặt anh “Yến An, anh coi nè, bọn họ đều bảo tôi và anh rất xứng đôi đó nha!”
Thời Yến An nhìn lướt qua màn hình, rồi lại nhìn Diệp Niệm Ninh “Ừm, còn em thì sao? Em có cảm thấy chúng ta xứng đôi không?”
“Hở?” Có lẽ vì uống quá nhiều rượu, đầu óc phản ứng không kịp, cậu nghĩ mãi mới nói một câu: “Yến An, anh nói gì thế? Không phải anh đã có người mình thích rồi sao?”
Bước chân Thời Yên An khựng lại, khe khẽ thở dài. Đồ ngốc này, người tôi thích chẳng phải là em sao!
“Ừm.” Anh cất tiếng thật nhẹ.
“Yến An, nếu như tôi chưa từng thích người đó, có lẽ tôi sẽ theo đuổi anh, anh đúng là hình mẫu lý tưởng trước đây của tôi đó.” Diệp Niệm Ninh nhìn bóng dáng Thời Yến An, khẽ cười nói.
Lúc này trong trí óc cậu chỉ toàn là men say, cũng không rõ bản thân mình nên nói gì, chỉ muốn đem tất cả những điều trong lòng nói ra hết.
“Em có người em thích sao?” Thời Yến An quay lại, đôi mắt nhìn thẳng vào chàng trai, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cậu cũng vô thức siết chặt lại.
Diệp Niệm Ninh hơi nhíu mày: “Đau.”
Thời Yến An vội vàng buông tay, nhìn vệt đỏ hằn trên cổ tay cậu, mím môi, trong mắt tràn đầy áy náy: “Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Diệp Niệm Ninh lắc lắc cổ tay, sau đó cậu đưa tay nắm lấy ngón trỏ tay phải của Thời Yến An. “Bây giờ thì tôi không thích ai hết, người đó chỉ là người mà tôi đã từng thích thôi.”
“Có phải đến bây giờ em vẫn không quên được anh ta không?”
Ánh mắt Thời Yến An dời khỏi bàn tay của Diệp Niệm Ninh đang giữ lấy ngón tay mình, nhìn gương mặt cậu. Ánh mắt người con trai ấy ánh lên một nụ cười, như say, lại như không say, thời thời khắc khắc đều có thể khiến cảm xúc anh trập trùng dao động.
“Đúng thế, anh ta hại tôi thảm đến vậy, tôi nhất định phải giết anh ta mới vừa lòng!” Nói xong, Diệp Niệm Ninh lại cảm thấy hình như mình nói sai rồi, lại nói tiếp: “Không đúng không đúng không đúng! Giết người là phạm pháp! Tôi không làm vậy được! Tôi tôi tôi… nếu không thì, chỉ cần cho anh ta nếm trải cảm giác tuyệt vọng một lần cũng đủ rồi!”
“Hắn… từng khiến em nếm trải qua tuyệt vọng à?”
“Ừm.” Diệp Niệm Ninh khẽ nỉ non, rồi cúi đầu.
Thời Yến An nghiêng đầu nhìn anh. Sau vài giây phút trầm mặc ngắn ngủi, có tiếng khóc khe khẽ vang lên.
“Hắn thật sự rất quá đáng! Sao hắn lại có thể cùng người phụ nữ kia gạt tôi chứ? Tôi thích hắn đến vậy, cớ sao hắn chỉ muốn dùng tôi làm đá kê chân?” Từng câu từng chữ vang lên giữa tiếng khóc nghẹn ngào của Diệp Niệm Ninh.
Thời Yến An vươn tay xoa đầu cậu. Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu, đuôi mắt thon dài long lanh ánh nước, tựa hồ trong đó là bao nỗi tuyệt vọng mà cậu đã trải qua.
Vừa nghe được tiếng khóc của Diệp Niệm Ninh, tim Thời Yến An như thắt lại. Anh không rõ người đàn ông mà Diệp Niệm Ninh nói là ai, nhưng anh vẫn cảm thấy không đáng thay cho cậu. Người có thể khiến cậu đau lòng đến thế, chắc chắn là một tên xấu xa!
Anh nhịn xuống những cảm xúc đang chạy loạn trong lòng, ôm lấy Diệp Niệm Ninh: “Hắn là ai thế? Nói cho tôi biết, tôi giúp em dạy dỗ hắn nhé, có được không?”
“Không… không cần đâu! Tôi muốn tự mình xử anh ta.” Diệp Niệm Ninh nói xong thì ngáp một cái, âm thanh mềm mại “Yến An, tôi muốn đi ngủ.”
“Được.”
Thời Yến An cúi người ôm Diệp Niệm Ninh lên. Người con trai trong lòng không nặng như anh nghĩ, hóa ra em ấy rất nhẹ, nhẹ đến mức không giống một chàng trai cao mét tám tí nào.
Đột nhiên bị ôm lên như thế, Diệp Niệm Ninh hoảng loạn nắm lấy áo Thời Yến An, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
“Đừng sợ, chúng ta về nhà.”
Diệp Niệm Ninh nghe được lời này của anh thì yên tâm, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Lúc này hai người đều đã quên nãy giờ vẫn đang phát trực tiếp. Mãi đến khi Thời Yến An ôm Diệp Niệm Ninh đã ngủ say đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận xong mới nhớ ra chuyện này.
Anh cầm lấy điện thoại của Diệp Niệm Ninh xem thử, livestream vẫn còn tiếp tục, số người xem không hề giảm xuống, mà ngược lại, dường như vẫn đang tăng mạnh. Anh cất tiếng: “Niệm Niệm ngủ rồi, tôi thay mặt cậu ấy chào mọi người. Tạm biệt!”
Thời Yến An làm lơ những bình luận “Đừng tắt livestream mà” đang chạy đầy màn hình, tắt livestream, sau đó giúp Diệp Niệm Ninh cắm sạc điện thoại. Làm xong, anh bước ra cửa định về nhà.
Lúc đi ngang qua phòng khách, anh thấy chiếc túi mà Diệp Niệm Ninh đưa cho mình lúc nãy. Anh dừng bước chân, đi đến mở túi ra, nhìn thấy ba chiếc cúp chói lọi.
Anh lấy từng chiếc cúp ra đặt ngay ngắn lên bàn, vươn tay vuốt ve những chiếc cúp, gương mặt lộ ra một nụ cười kiêu ngạo: Đây là vinh quang thuộc về người con trai mà anh yêu!
*
Lúc Diệp Niệm Ninh tỉnh lại đã là gần bốn giờ chiều hôm sau. Cậu mang dép vào định đi tới toilet, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy Thời Yến An.
“Cậu ấy tỉnh rồi, để tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.” Thời Yến An đi đến trước mặt Diệp Niệm Ninh, đưa điện thoại của mình cho cậu.
Diệp Niệm Ninh nghi hoặc nhận lấy điện thoại, nhìn tên người gọi, là Tống Tử Khiêm.
“Alo, làm sao thế?”
“Làm sao thế? Cậu còn dám hỏi tôi làm sao à? Tôi vừa mới đi chưa được bao lâu cậu đã gây chuyện lớn như thế! Cậu mau mở Weibo lên đi! Tất cả hot search đều là cậu hết đó!” Tống Tử Khiêm nổi điên gào lên với Diệp Niệm Ninh.
Tống Tử Khiêm quả thật là tức đến điên rồi, gọi cho Diệp Niệm Ninh cả buổi sáng đều không được. Việc xã giao làm được một nửa thì Diệp Thanh Lâm lại đột nhiên bảo không cần nữa, để Diệp Niệm Ninh tự đi mà giải quyết.
Diệp Niệm Ninh còn đang ngủ như lợn thì giải quyết thế đếch nào được mà giải quyết? Hai anh em nhà này đúng là không khiến người khác bớt lo được!
“Ừm, đợi xíu tôi xem thử.” Lúc này Diệp Niệm Ninh đã nhớ lại chuyện hôm qua. Nhìn Thời Yến An, cậu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng. Ở trước mặt đối phương uống say vừa khóc vừa quậy, mất mặt quá đi QAQ!
“Anh cậu nói muốn để cậu tự giải quyết, tôi cũng chả buồn quản nữa, cậu tự coi mà làm đi!” Tống Tử Khiêm nói xong liền cúp điện thoại. Diệp Niệm Ninh trả lại điện thoại cho Thời Yến An, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua làm phiền anh quá, cảm ơn anh!”
Thời Yến An lắc đầu, thuận tay cất điện thoại vào túi “Việc nhỏ thôi. Em đi tắm trước đi, tắm xong chắc là vừa lúc ăn được cháo.”
“Ăn cháo hả?” Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc.
Thời Yến An cười: “Nhà em không có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nên tôi đang nấu ở bên nhà tôi ấy, chắc cũng sắp được rồi.”
“Cảm ơn, đúng là làm phiền anh quá.”
“Đừng khách sáo.”
Diệp Niệm Ninh tắm xong, bước ra đã ngửi thấy mùi cháo nghi ngút, chiếc bụng rỗng đã sớm réo gọi. Cậu vội vàng đi đến bàn ăn ngồi xuống, nói với Thời Yến An “Tôi ăn trước nha!” rồi cầm muỗng bắt đầu ăn cháo.
Thời Yến An nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của Diệp Niệm Ninh, cảm thấy cậu thật đáng yêu, vẫn là kiểu đáng yêu luôn khiến trái tim anh không thể thôi rung động.
Diệp Niệm Ninh ăn được một lúc mới nhớ ra chuyện Tống Tử Khiêm nói, liền về phòng lấy điện thoại, mở Weibo ra xem thử. Hầy, đúng là lại lên xếp đầu bảng hot search thật này.
“Nóng! Diệp Niệm Ninh say rượu livestream!”
“Diệp Niệm Ninh uống say bộc bạch, dường như đã từng tổn thương trong chuyện tình cảm!”
“Diệp Niệm Ninh Thời Yến An!”
“Diệp Niệm Ninh chơi game trong lễ trao giải!”
“Diệp Niệm Ninh Hứa Độ!”
Mấy cái đầu thì cậu còn hiểu được, còn cái với Hứa Độ… Mắc mớ gì tự nhiên cậu lại lên hotsearch chung với Hứa Độ vậy???
Cậu mở xem bài đăng này trước. Hóa ra là có mấy fan cảm thấy hành động giữa cậu và Hứa Độ có chút ngọt. Sau khi xem xong bài đăng, cậu càng hoang mang hơn. Ủa, tui với tên đó nói còn chưa được mấy câu, ngọt chỗ nào vậy trời???? Bây giờ người ta thích tự nhét cơm chó vào miệng mình thế này à???
Bố Ninh Online dỗi V: Xin lỗi, tối qua chắc đã làm mất nhiều thời gian của mọi người. Tôi và Yến An chỉ là anh em thôi, đừng suy nghĩ linh tinh, cảm ơn. Với lại, trước đây quả thật tôi từng đụng phải một gã đàn ông xấu xa. Cuộc đời ấy mà, ai mà chưa từng gặp qua người xấu chứ? Được rồi, vậy thôi nhé, những chuyện còn lại tôi cũng không muốn giải thích nữa.
Đăng Weibo xong, Diệp Niệm Ninh đặt điện thoại qua một bên, lại tiếp tục ăn cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.