Chương 50
Long Thất
24/10/2022
Edit: Phong Nguyệt
Một ngàn năm đối với Tu chân giới không phải ngắn.
Quả thật các tiên môn lão tổ còn tồn tại, thậm chí cảnh giới không có đột phá gì lớn, vậy mà đại tân sinh đã tới tới lui lui mấy trăm, thiên tài xuất hiện rồi ngã xuống, tên nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nhiều thế hệ có thể viết đầy một ngọn tiên sơn.
Đặc biệt là một hai trăm năm nay, bởi vì cách Tiên Ma đại chiến xa mà không ai cảm thấy Quỷ giới là sự uy hiếp.
Có đệ tử nghé con không sợ cọp, mới Luyện Khí đã muốn xông vào Quỷ giới càn quét vạn ma. Đương nhiên người tu hành càng lâu, tuổi tác càng dài sẽ biết Quỷ giới hung hiểm cỡ nào, chỉ coi cuồng ngôn là đùa giỡn.
Tỉnh Hoằng Văn khi mới nhập môn cũng từng mặc sức tưởng tượng ——
Nguyệt Tri tiên nhân vạch ra đại trận phong giới, dùng sức mình ngăn chặn tiên ma, công lao truyền đến đời sau, thần lực nghịch thiên cỡ đó, ai không hướng tới.
Hướng tới thì hướng tới, càng tu hành càng biết Nguyệt Tri tiên nhân xa xôi không thể với.
Thiên tài trăm vạn năm khó gặp, ngộ tính phẩm hạnh không gì sánh kịp và cơ duyên khả ngộ bất khả cầu…
Toàn bộ tụ lại bên nhau, thiếu một chút cũng không được, trăm triệu năm qua chỉ xuất hiện mỗi Nguyệt Tri tiên nhân.
Tu hành càng lâu càng hiểu đạo lý này.
Thập Nhị Tiên Môn dễ đổi, Nguyệt Tri tiên nhân khó tìm.
Vị chưởng toạ nổi tiếng ấy của Thiên Ngu Sơn đã vô tung vô tích.
Tỉnh Hoằng Văn vừa rút đi nét ngây thơ không bao lâu, nghe nói Càn Khôn Thanh Minh trận nới lỏng, trong lòng dâng lên sợ hãi đậm sâu.
Cân bằng ngàn năm bị phá vỡ.
Thập Nhị Tiên Sơn sắp rung chuyển!
Quỷ giới phủ bụi ngàn năm được phóng thích, những ma tu thượng cổ thích giết chóc như mạng còn sống không?
Nghĩ đến đây, Tỉnh Hoằng Văn không khỏi rùng mình.
Nếu những thượng cổ ma tu kia còn sống, nhất định rất hận Nguyệt Tri tiên nhân, hận lây Thiên Ngu Sơn.
Hắn ta ở Thiên Ngu Sơn, chẳng phải là…
Tỉnh Hoằng Văn bước nhanh hơn, hận không thể trong thời gian ngắn trở lại Thiên Ngu Sơn, trở lại bên cạnh sư phụ.
Thiên Ngu Sơn là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Ma tu thượng cổ hận Thiên Ngu Sơn, nhưng Thiên Ngu Sơn có thiên hạ đệ nhất kiếm Nguyệt Tri Tử để lại, có đệ tử thân truyền Quân Thượng Minh.
Tôn trưởng Thượng Minh đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn.
Nếu thế gian còn ai có thể đối đầu ma tôn, chỉ có thể là Thượng Minh tôn chủ!
Thiên Ngu Sơn.
Mười hai trưởng lão tề tụ một đường, sôi nổi nghị luận biến cố đột ngột phát sinh này.
Giáng Sương Cốc không có dấu hiệu nào tự dưng quỷ triều mãnh liệt? Sao Càn Khôn Thanh Minh Trận lại bị nới lỏng?
Trong Quỷ giới đã xảy ra chuyện gì?
Những ma tu giết người như ngoé bị phong ấn ngàn năm muốn lao khỏi gông cùm xiềng xích trở lại nhân gian?
Có không ít người đang ngồi ở đây đã trải qua đại chiến Tiên Ma năm đó, tuy khi đó tu vi họ không đủ, chỉ ở bên cạnh chiến trường, nhưng vẫn cảm nhận được đại chiến tàn khốc, chính mắt nhìn thấy ma tu bạo ngược.
Bọn họ biết nếu chiến loạn lần nữa xuất hiện sẽ không có Nguyệt Tri tiên nhân thứ hai dùng mệnh ngăn chặn.
Tháng ngày yên bình không thú vị, nhưng không ai muốn châm chiến hoả cả.
Vị trí giữa đại diện trống không.
Một mùi hương mộc mạc thanh lãnh xông vào mũi, mười hai trưởng lão cùng chắp tay: “Tôn thượng thánh an.”
Chỉ thấy ngón tay đẹp như lãnh ngọc vươn ra khỏi ống tay áo như vân vụ: “Chư vị trưởng lão không cần đa lễ.” Thanh âm như trăng sáng, thanh lãnh đạm nhiên.
Không ai dám ngẩng đầu, không ai dám liếc nhìn vị nam tử tóc bạc kia.
Vô luận dung mạo tuyệt thế đến đâu cũng là người đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn——
Thượng Minh tôn chủ chỉ cần nhấc tay một cái là có thể nghiền áp một đám tu sĩ.
Tùng Dương Tử mở miệng, truyền tin tức từ Giáng Sương Cốc cho hắn ta biết.
Lông mi Quân Thượng Minh cũng là màu ngân bạch nhàn nhạt, khi hơi hơi rũ xuống tựa như một lớp tuyết mỏng.
Hắn ta không lên tiếng, mười hai trưởng lão cũng căng thẳng đến mức đổ mồ hôi sau lưng.
Uy áp chân chính là vô hình.
Nhìn như không có, thật ra bao phủ toàn bộ Thập Nhị Tiên Sơn.
Vô đã có, hữu tắc toàn.
Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, con người cũng như kiến.
Tựa hồ qua rất lâu, lại tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, Quân Thượng Minh mở miệng, thanh âm vẫn thanh thanh lãnh lãnh như trước: “Chuẩn bị sẵn sàng, quá lắm mười năm.”
Mười hai trưởng lão sửng sốt, cảnh giới thấp hơn đã đổ mồ hôi trán.
Dẫu là Tùng Dương Tử cũng thấy hãi hùng khiếp vía ——
Mười năm, Càn Khôn Thanh Minh đại trận nhiều nhất chỉ có thể cầm cự mười năm?
Mười năm sau…
Quỷ giới vỡ? Ma tu xuất hiện?
Thập Nhị Tiên Sơn loạn!
Tùng Dương Tử nhịn không được mở miệng: “Tôn thượng, Thiên Ngu Sơn chúng ta…”
Quân Thượng Minh nhìn về phía lão.
Tùng Dương Tử cuống quít cúi đầu, tim đập mau đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Quân Thượng Minh nói: “Thế gian vốn không có Quỷ giới.”
Mọi người thần hồn chấn động.
Quân Thượng Minh tiếp tục nói: “Có chăng là sư phụ…” Hắn ta không nói hết lời, chỉ nhẹ nhàng cười một cái, gương mặt tuyệt thế nháy mắt như đông tuyết hòa tan, xuân hoa nở rộ, ánh nắng ấm áp..
Không ai dám nhìn hắn ta, nhưng chư vị ở đây đã tới Nguyên Anh kỳ, rũ mắt cũng có thể nhìn thấy hết thảy.
Dùng thần thức nhìn còn chấn động hơn dùng mắt nhìn.
Quân Thượng Minh dung mạo khuynh thành, nhưng nghe nói người không bằng bảy phần Nguyệt Tri.
Nguyệt Tri tiên nhân năm đó tuyệt thế cỡ nào.
Đáng tiếc…
Tùng Dương Tử hoàn hồn trước, đáp: “Tôn thượng đã có chủ trương, chờ nghe an bài.”
Nụ cười Quân Thượng Minh phai nhạt, khôi phục dáng vẻ quạnh quẽ, hắn ta xoè tay ra, Hồn Kính xuất hiện: “Kính này vốn đúc ra để tiến vào Quỷ giới, nay Quỷ giới tan rã, không cần dùng tới nó nữa.”
Ánh sáng Hồn Kính lưu chuyển, hơi giống Càn Khôn Thanh Minh Trận loại nhỏ.
Đầu ngón tay Quân Thượng Minh dừng trên Hồn Kính, một âm thanh ‘đinh’ khe khẽ vang lên, thanh thúy như ngọc thạch va chạm, ngay sau đó Hồn Kính vỡ nát, ánh sáng xanh thẳm như bọt sóng từ biển sâu dâng lên, vọt vào không khí, như muốn khuấy động không gian yên tĩnh.
Mười hai trưởng lão sắc mặt trắng bệch.
Màu xanh thẳm nhanh chóng bao trùm toàn bộ đại điện, những mảnh vỡ như ánh sao rơi xuống sàn huyền thạch, giống như ngân hà đảo ngược.
Thần khí nói huỷ là huỷ!
Đừng nói trưởng lão khác, Tùng Dương Tử tự nhận là hiểu Quân Thượng Minh cũng không hiểu.
Quân Thượng Minh có dáng vẻ đẹp nhất thế gian, tâm tư lại xảo trá khó dò.
Âm tình bất định, thay đổi thất thường…
Song chỉ mỗi hắn ta kế thừa y bát của Nguyệt Tri tiên nhân, là tu sĩ duy nhất có thể hoàn toàn phát huy uy lực vấn thiên, cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn duy nhất.
Hắn ta chỉ cách Hóa Thần một bước.
Tùng Dương Tử luôn cảm thấy hắn ta tùy thời có thể Hóa Thần, song hắn ta không chịu tiến tới.
Còn nguyên do là gì thì không ai hiểu.
Mười hai trưởng lão giải tán, Càn Khôn Thanh Minh trận nhất định sẽ bị phá, Quỷ giới không thể giam cầm những ma tu đó, mười năm này họ sẽ phải bận rộn.
Mười năm ngắn ngủi, tu sĩ cấp cao khó đột phá, thế hệ trẻ tuổi có thể thăng cấp vù vù.
Quỷ giới vỡ, cách cục tiên sơn chắc chắn nghiêng trời lệch đất.
Còn kết quả như thế nào, chỉ có chậm rãi chuẩn bị!
Tùng Dương Tử ở lại cuối cùng, Quân Thượng Minh đưa cho lão một ngọc giản: “Đẩy nhanh tiến độ đi.”
Tùng Dương Tử: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Quân Thượng Minh biến mất, Tùng Dương Tử không cần cúi đầu nhìn cũng biết ngọc giản viết cái gì ——
Thánh phẩm linh căn, hàn cốt ngàn năm, vô số quả Xích Đề.
Tất cả đều là đồ vật dùng cho cấm thuật nghịch thiên sửa mệnh.
Chỉ là có thân thể, có thể gọi được hồn về?
Ngọn núi cao nhất của Thiên Ngu Sơn có tên là Lãm Nguyệt.
Trăng sáng giơ tay có thể với tới, sao trời ở trước mắt.
Đỉnh núi là một dãy hải đường hoa vĩnh viễn không úa tàn, cánh hoa quét trắng đỉnh núi, như lạnh suốt ngàn năm.
Mùi hương thanh lãnh quanh thân Quân Thượng Minh đến từ biển hoa hải đường này.
Hải đường, nỗi buồn ly biệt.
Vô tận cầu mà không được.
Quân Thượng Minh đứng ở biển hải đường trắng như tuyết, tóc bạc da trắng dung hoà.
Khi hắn ta ngửa đầu, tóc dài như thác nước rũ xuống mặt đất, đắm chìm trong ánh trăng mềm mại lạnh băng. Hắn ta nhìn chằm chằm trăng sáng nơi chân trời, trong ánh mắt đạm sắc có quyến luyến sâu sắc.
Tiếp sao trời, ôm trăng sáng.
Hắn ta vô tâm hiểu thiên hạ, chỉ nguyện cầu một người.
Sư phụ.
Người nhất định sẽ trở về.
Quân Thượng Minh nhìn trăng sáng nơi chân trời, khóe miệng lộ nụ cười khó phát hiện.
Nụ cười nhạt, chấp niệm sâu.
Dưới vân đạm phong khinh là nỗi khổ khắc sâu trong lòng.
*
Tần Cửu Khinh dẫn tiểu bạch cốt trở lại thôn trang.
Tần Vịnh và Hứa thị không biết chuyện Từ gia gặp phải, Tần Cửu Khinh cũng không nhiều lời.
Tần Vịnh và Hứa thị không quan tâm những người ngoài kia thế nào, lúc họ rời khỏi Tần phủ đã buông xuống.
Từ Nguyên Đức suýt giết con trai họ, bọn họ hận.
Chỉ là con trai còn trước mắt, bọn họ không có tâm tình trả thù.
Oan oan tương báo bao giờ dứt.
Tiểu phu thê thiện lương chỉ nguyện ngày sau hạnh phúc vui vẻ.
Bạch Tiểu Cốc nói hết thảy những gì mình biết cho họ nghe.
Nhưng tiểu cốt đầu cũng chỉ biết những chuyện như: “Cửu Đại Tịch quá thông minh, hắn lao đến trước mặt Từ Nguyên Đức, tên kia khóc thét! Tên kia coi Cửu Đại Tịch là quỷ, Từ Nguyên Đức nhát gan ghê, quỷ cũng sợ…”
Tiểu Bạch Cốt không biết tình huống cuối cùng, không biết Từ Nguyên Đức chết trước cửa Tần phủ, không biết Từ thị bị Từ gia hưu, treo cổ tự sát…
Tiểu bạch cốt nói một hồi bèn nói tới: “Cửu Đại Tịch biết được nhiều lắm, hắn còn dạy con nhận biết sao, hắn còn biết chuyện xưa ngân hà, còn…” Ừm, bắt đầu nói về chuyện ngôi sao cho cha nương nghe.
Tần Cửu Khinh không chen vào, chỉ ngồi một bên nghe.
Như vậy tốt lắm rồi, người nhà của hắn không cần biết những chuyện dơ bẩn kia.
Cơm tối xong, Tần Cửu Khinh nói: “Ngày mai chúng ta khởi hành rời khỏi Hoàng An thành.”
Tần Vịnh và Hứa thị đáp: “Được!”
Hai người không hỏi đi chỗ nào, hoàn toàn tin tưởng con trai.
Tần Cửu Khinh nói chỗ an thân sau này với họ: “Dưới Chiêu Diêu Sơn có thôn nhỏ, người và tinh quái hỗn cư…”
Chiêu Diêu Sơn là thánh địa yêu tu nổi tiếng gần xa của Thập Nhị Tiên Sơn.
Vì vấn đề thể chế, yêu tu cực dễ đọa ma, thế nên không được yêu thích ở Thập Nhị Tiên Sơn, mấy năm trước Tần Cửu Khinh cũng không thích Chiêu Diêu Sơn, nhưng khi mười sáu tuổi, hắn ngẫu nhiên có cơ hội dừng chân ở thôn trang kia một thời gian.
Trong thôn có người thường cũng có tiểu tinh quái khai trí khó hóa hình.
Có Chiêu Diêu Sơn lão tổ che chở, người và tinh quái ở chung hòa hợp, thôn dân không sợ tinh quái, cũng không có thành kiến với tinh quái.
Rất thích hợp với một nhà bốn người họ.
Nghe Tần Cửu Khinh miêu tả, Tần Vịnh và Hứa thị thầm vui mừng: “Được! Chúng ta đi Chiêu Diêu Sơn!”
Con trai lớn của họ là tu sĩ, con trai nhỏ là tiểu cốt đầu, ở thế tục không tiện, không bằng đi Thập Nhị Tiên Sơn, tóm lại bọn họ còn trẻ, có thể thích ứng hoàn cảnh mới.
Người một nhà quyết định hành trình, Tần Vịnh bỗng nói: “Nếu rời khỏi Tần gia, tên Cửu nhi cũng nên vứt đi!”
Cửu Tịch là tên lão thái thái đặt cho Tần Cửu Khinh, tràn ngập xui xẻo và oán hận.
Tần Cửu Khinh hơi thấy ấm lòng.
Đúng rồi, lúc bảy tuổi hắn được chọn đến Thiên Ngu Môn, trước khi đi phụ mẫu hắn quan tâm nhất là chuyện đổi tên cho hắn.
Hiện giờ hết thảy đều thay đổi, cha mẹ vẫn không thay đổi.
Bọn họ vẫn canh cánh chuyện này.
Tần Cửu Khinh cười nói: “Được.”
Lần trước hắn không biết phụ mẫu đặt tên cho hắn như thế nào, lúc này có thể ngồi nghe bên cạnh.
Tần Cửu Khinh chờ phụ mẫu nói hai chữ ‘Cửu Khinh’, ai ngờ Tần Vịnh mở miệng nói: “Tần Tiểu Vịnh thế nào!”
Tần Cửu Khinh: “…………”
Hứa thị trừng trượng phu: “So không thấy chàng gọi là Tần Đại Vịnh.”
Tần Vịnh lặng lẽ cười: “Ta cũng có thể sửa tên.”
Đại Vịnh Tiểu Vịnh, vừa thấy là biết hai phụ tử.
Hứa thị không tán đồng.
Bạch Tiểu Cốc rất hứng thú với đề tài này, y nhấc tay.
Tần Vịnh: “Tiểu Cốc có ý tưởng gì?”
Bạch Tiểu Cốc buột miệng thốt: “Tần Đại Cát!” Tiểu Cốt Đại Cát*, thật không tệ!
*Cát đồng âm với Cơ, là cái ấy ấy:))))))
Người một nhà: “……………”
Chữ nào, không phải là ấy ấy đó chứ, không không không, chữ nào cũng không được!
Tần Cửu Khinh xách Tiểu Bạch Cốt lên.
Bạch Tiểu Cốc bẹp miệng: “Không dễ nghe sao?”
Tần Cửu Khinh: “Khó nghe.” Đặt tiểu gia hoả lên đầu vai.
Bạch Tiểu Cốc ôm ngực: “………” Không để ý tới Cửu Đại Tịch nữa!
Tần Vịnh và Hứa thị không dám trông cậy vào tiểu hoàng cốt, chỉ có thể vắt hết óc nghĩ.
Tần Cửu Khinh chờ chờ, chờ tới phụ thân: Tần Nặc Nặc Tần Ái Nặc Tần Đại Nặc.
Lại chờ tới mẫu thân: Tần Trường Thọ Tần Bách Tuế Tần Bảo Bảo Tần Ngoan Ngoan…
Đừng nói Tần Cửu Khinh, ngay cả Tiểu Bạch Cốt cũng nghe không nổi nữa: “Không tốt không tốt, đều không dễ nghe.”
Tần Vịnh và Hứa thị cũng cảm thấy quái quái, họ gọi Cửu nhi Cửu nhi quen rồi, cảm thấy tên khác có chút xa lạ.
Hứa thị nói: “Nếu không hay là giữ lại chữ Cửu, thay chữ Tịch?”
Tần Vịnh gật đầu: “Có lý!”
Giữ lại chữ Cửu, đổi chữ Tịch?
Trong đầu Tiểu Bạch Cốt toát ra một cái tên, buột miệng thốt: “Tần Cửu Khinh.”
Bạch Tiểu Cốc nói xong bèn hối hận —— Xong rồi xong rồi, y trộm tên Tần Cửu Khinh!
Không đợi Tiểu Bạch Cốt nói gì nữa, Tần Vịnh vỗ án khen: “Tên này hay!”
Hứa thị cũng liên tục gật đầu.
Tần Vịnh nói: “Tần Cửu Khinh —— Nhẹ nhàng bay cao chín vạn dặm!”
Là hy vọng lớn nhất của bọn họ với Cửu nhi, rất thích hợp.
Tần Cửu Khinh giật mình, hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch Cốt trên vai, trong lòng sinh ra chút khác thường ——
Tên của hắn.
Thế mà là do nhóc xương khô đặt.
Hết chương 50
Một ngàn năm đối với Tu chân giới không phải ngắn.
Quả thật các tiên môn lão tổ còn tồn tại, thậm chí cảnh giới không có đột phá gì lớn, vậy mà đại tân sinh đã tới tới lui lui mấy trăm, thiên tài xuất hiện rồi ngã xuống, tên nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nhiều thế hệ có thể viết đầy một ngọn tiên sơn.
Đặc biệt là một hai trăm năm nay, bởi vì cách Tiên Ma đại chiến xa mà không ai cảm thấy Quỷ giới là sự uy hiếp.
Có đệ tử nghé con không sợ cọp, mới Luyện Khí đã muốn xông vào Quỷ giới càn quét vạn ma. Đương nhiên người tu hành càng lâu, tuổi tác càng dài sẽ biết Quỷ giới hung hiểm cỡ nào, chỉ coi cuồng ngôn là đùa giỡn.
Tỉnh Hoằng Văn khi mới nhập môn cũng từng mặc sức tưởng tượng ——
Nguyệt Tri tiên nhân vạch ra đại trận phong giới, dùng sức mình ngăn chặn tiên ma, công lao truyền đến đời sau, thần lực nghịch thiên cỡ đó, ai không hướng tới.
Hướng tới thì hướng tới, càng tu hành càng biết Nguyệt Tri tiên nhân xa xôi không thể với.
Thiên tài trăm vạn năm khó gặp, ngộ tính phẩm hạnh không gì sánh kịp và cơ duyên khả ngộ bất khả cầu…
Toàn bộ tụ lại bên nhau, thiếu một chút cũng không được, trăm triệu năm qua chỉ xuất hiện mỗi Nguyệt Tri tiên nhân.
Tu hành càng lâu càng hiểu đạo lý này.
Thập Nhị Tiên Môn dễ đổi, Nguyệt Tri tiên nhân khó tìm.
Vị chưởng toạ nổi tiếng ấy của Thiên Ngu Sơn đã vô tung vô tích.
Tỉnh Hoằng Văn vừa rút đi nét ngây thơ không bao lâu, nghe nói Càn Khôn Thanh Minh trận nới lỏng, trong lòng dâng lên sợ hãi đậm sâu.
Cân bằng ngàn năm bị phá vỡ.
Thập Nhị Tiên Sơn sắp rung chuyển!
Quỷ giới phủ bụi ngàn năm được phóng thích, những ma tu thượng cổ thích giết chóc như mạng còn sống không?
Nghĩ đến đây, Tỉnh Hoằng Văn không khỏi rùng mình.
Nếu những thượng cổ ma tu kia còn sống, nhất định rất hận Nguyệt Tri tiên nhân, hận lây Thiên Ngu Sơn.
Hắn ta ở Thiên Ngu Sơn, chẳng phải là…
Tỉnh Hoằng Văn bước nhanh hơn, hận không thể trong thời gian ngắn trở lại Thiên Ngu Sơn, trở lại bên cạnh sư phụ.
Thiên Ngu Sơn là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Ma tu thượng cổ hận Thiên Ngu Sơn, nhưng Thiên Ngu Sơn có thiên hạ đệ nhất kiếm Nguyệt Tri Tử để lại, có đệ tử thân truyền Quân Thượng Minh.
Tôn trưởng Thượng Minh đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn.
Nếu thế gian còn ai có thể đối đầu ma tôn, chỉ có thể là Thượng Minh tôn chủ!
Thiên Ngu Sơn.
Mười hai trưởng lão tề tụ một đường, sôi nổi nghị luận biến cố đột ngột phát sinh này.
Giáng Sương Cốc không có dấu hiệu nào tự dưng quỷ triều mãnh liệt? Sao Càn Khôn Thanh Minh Trận lại bị nới lỏng?
Trong Quỷ giới đã xảy ra chuyện gì?
Những ma tu giết người như ngoé bị phong ấn ngàn năm muốn lao khỏi gông cùm xiềng xích trở lại nhân gian?
Có không ít người đang ngồi ở đây đã trải qua đại chiến Tiên Ma năm đó, tuy khi đó tu vi họ không đủ, chỉ ở bên cạnh chiến trường, nhưng vẫn cảm nhận được đại chiến tàn khốc, chính mắt nhìn thấy ma tu bạo ngược.
Bọn họ biết nếu chiến loạn lần nữa xuất hiện sẽ không có Nguyệt Tri tiên nhân thứ hai dùng mệnh ngăn chặn.
Tháng ngày yên bình không thú vị, nhưng không ai muốn châm chiến hoả cả.
Vị trí giữa đại diện trống không.
Một mùi hương mộc mạc thanh lãnh xông vào mũi, mười hai trưởng lão cùng chắp tay: “Tôn thượng thánh an.”
Chỉ thấy ngón tay đẹp như lãnh ngọc vươn ra khỏi ống tay áo như vân vụ: “Chư vị trưởng lão không cần đa lễ.” Thanh âm như trăng sáng, thanh lãnh đạm nhiên.
Không ai dám ngẩng đầu, không ai dám liếc nhìn vị nam tử tóc bạc kia.
Vô luận dung mạo tuyệt thế đến đâu cũng là người đứng đầu Thập Nhị Tiên Sơn——
Thượng Minh tôn chủ chỉ cần nhấc tay một cái là có thể nghiền áp một đám tu sĩ.
Tùng Dương Tử mở miệng, truyền tin tức từ Giáng Sương Cốc cho hắn ta biết.
Lông mi Quân Thượng Minh cũng là màu ngân bạch nhàn nhạt, khi hơi hơi rũ xuống tựa như một lớp tuyết mỏng.
Hắn ta không lên tiếng, mười hai trưởng lão cũng căng thẳng đến mức đổ mồ hôi sau lưng.
Uy áp chân chính là vô hình.
Nhìn như không có, thật ra bao phủ toàn bộ Thập Nhị Tiên Sơn.
Vô đã có, hữu tắc toàn.
Ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, con người cũng như kiến.
Tựa hồ qua rất lâu, lại tựa hồ chỉ là một cái chớp mắt, Quân Thượng Minh mở miệng, thanh âm vẫn thanh thanh lãnh lãnh như trước: “Chuẩn bị sẵn sàng, quá lắm mười năm.”
Mười hai trưởng lão sửng sốt, cảnh giới thấp hơn đã đổ mồ hôi trán.
Dẫu là Tùng Dương Tử cũng thấy hãi hùng khiếp vía ——
Mười năm, Càn Khôn Thanh Minh đại trận nhiều nhất chỉ có thể cầm cự mười năm?
Mười năm sau…
Quỷ giới vỡ? Ma tu xuất hiện?
Thập Nhị Tiên Sơn loạn!
Tùng Dương Tử nhịn không được mở miệng: “Tôn thượng, Thiên Ngu Sơn chúng ta…”
Quân Thượng Minh nhìn về phía lão.
Tùng Dương Tử cuống quít cúi đầu, tim đập mau đến nỗi muốn nhảy ra khỏi cuống họng.
Quân Thượng Minh nói: “Thế gian vốn không có Quỷ giới.”
Mọi người thần hồn chấn động.
Quân Thượng Minh tiếp tục nói: “Có chăng là sư phụ…” Hắn ta không nói hết lời, chỉ nhẹ nhàng cười một cái, gương mặt tuyệt thế nháy mắt như đông tuyết hòa tan, xuân hoa nở rộ, ánh nắng ấm áp..
Không ai dám nhìn hắn ta, nhưng chư vị ở đây đã tới Nguyên Anh kỳ, rũ mắt cũng có thể nhìn thấy hết thảy.
Dùng thần thức nhìn còn chấn động hơn dùng mắt nhìn.
Quân Thượng Minh dung mạo khuynh thành, nhưng nghe nói người không bằng bảy phần Nguyệt Tri.
Nguyệt Tri tiên nhân năm đó tuyệt thế cỡ nào.
Đáng tiếc…
Tùng Dương Tử hoàn hồn trước, đáp: “Tôn thượng đã có chủ trương, chờ nghe an bài.”
Nụ cười Quân Thượng Minh phai nhạt, khôi phục dáng vẻ quạnh quẽ, hắn ta xoè tay ra, Hồn Kính xuất hiện: “Kính này vốn đúc ra để tiến vào Quỷ giới, nay Quỷ giới tan rã, không cần dùng tới nó nữa.”
Ánh sáng Hồn Kính lưu chuyển, hơi giống Càn Khôn Thanh Minh Trận loại nhỏ.
Đầu ngón tay Quân Thượng Minh dừng trên Hồn Kính, một âm thanh ‘đinh’ khe khẽ vang lên, thanh thúy như ngọc thạch va chạm, ngay sau đó Hồn Kính vỡ nát, ánh sáng xanh thẳm như bọt sóng từ biển sâu dâng lên, vọt vào không khí, như muốn khuấy động không gian yên tĩnh.
Mười hai trưởng lão sắc mặt trắng bệch.
Màu xanh thẳm nhanh chóng bao trùm toàn bộ đại điện, những mảnh vỡ như ánh sao rơi xuống sàn huyền thạch, giống như ngân hà đảo ngược.
Thần khí nói huỷ là huỷ!
Đừng nói trưởng lão khác, Tùng Dương Tử tự nhận là hiểu Quân Thượng Minh cũng không hiểu.
Quân Thượng Minh có dáng vẻ đẹp nhất thế gian, tâm tư lại xảo trá khó dò.
Âm tình bất định, thay đổi thất thường…
Song chỉ mỗi hắn ta kế thừa y bát của Nguyệt Tri tiên nhân, là tu sĩ duy nhất có thể hoàn toàn phát huy uy lực vấn thiên, cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn duy nhất.
Hắn ta chỉ cách Hóa Thần một bước.
Tùng Dương Tử luôn cảm thấy hắn ta tùy thời có thể Hóa Thần, song hắn ta không chịu tiến tới.
Còn nguyên do là gì thì không ai hiểu.
Mười hai trưởng lão giải tán, Càn Khôn Thanh Minh trận nhất định sẽ bị phá, Quỷ giới không thể giam cầm những ma tu đó, mười năm này họ sẽ phải bận rộn.
Mười năm ngắn ngủi, tu sĩ cấp cao khó đột phá, thế hệ trẻ tuổi có thể thăng cấp vù vù.
Quỷ giới vỡ, cách cục tiên sơn chắc chắn nghiêng trời lệch đất.
Còn kết quả như thế nào, chỉ có chậm rãi chuẩn bị!
Tùng Dương Tử ở lại cuối cùng, Quân Thượng Minh đưa cho lão một ngọc giản: “Đẩy nhanh tiến độ đi.”
Tùng Dương Tử: “Thuộc hạ đã hiểu.”
Quân Thượng Minh biến mất, Tùng Dương Tử không cần cúi đầu nhìn cũng biết ngọc giản viết cái gì ——
Thánh phẩm linh căn, hàn cốt ngàn năm, vô số quả Xích Đề.
Tất cả đều là đồ vật dùng cho cấm thuật nghịch thiên sửa mệnh.
Chỉ là có thân thể, có thể gọi được hồn về?
Ngọn núi cao nhất của Thiên Ngu Sơn có tên là Lãm Nguyệt.
Trăng sáng giơ tay có thể với tới, sao trời ở trước mắt.
Đỉnh núi là một dãy hải đường hoa vĩnh viễn không úa tàn, cánh hoa quét trắng đỉnh núi, như lạnh suốt ngàn năm.
Mùi hương thanh lãnh quanh thân Quân Thượng Minh đến từ biển hoa hải đường này.
Hải đường, nỗi buồn ly biệt.
Vô tận cầu mà không được.
Quân Thượng Minh đứng ở biển hải đường trắng như tuyết, tóc bạc da trắng dung hoà.
Khi hắn ta ngửa đầu, tóc dài như thác nước rũ xuống mặt đất, đắm chìm trong ánh trăng mềm mại lạnh băng. Hắn ta nhìn chằm chằm trăng sáng nơi chân trời, trong ánh mắt đạm sắc có quyến luyến sâu sắc.
Tiếp sao trời, ôm trăng sáng.
Hắn ta vô tâm hiểu thiên hạ, chỉ nguyện cầu một người.
Sư phụ.
Người nhất định sẽ trở về.
Quân Thượng Minh nhìn trăng sáng nơi chân trời, khóe miệng lộ nụ cười khó phát hiện.
Nụ cười nhạt, chấp niệm sâu.
Dưới vân đạm phong khinh là nỗi khổ khắc sâu trong lòng.
*
Tần Cửu Khinh dẫn tiểu bạch cốt trở lại thôn trang.
Tần Vịnh và Hứa thị không biết chuyện Từ gia gặp phải, Tần Cửu Khinh cũng không nhiều lời.
Tần Vịnh và Hứa thị không quan tâm những người ngoài kia thế nào, lúc họ rời khỏi Tần phủ đã buông xuống.
Từ Nguyên Đức suýt giết con trai họ, bọn họ hận.
Chỉ là con trai còn trước mắt, bọn họ không có tâm tình trả thù.
Oan oan tương báo bao giờ dứt.
Tiểu phu thê thiện lương chỉ nguyện ngày sau hạnh phúc vui vẻ.
Bạch Tiểu Cốc nói hết thảy những gì mình biết cho họ nghe.
Nhưng tiểu cốt đầu cũng chỉ biết những chuyện như: “Cửu Đại Tịch quá thông minh, hắn lao đến trước mặt Từ Nguyên Đức, tên kia khóc thét! Tên kia coi Cửu Đại Tịch là quỷ, Từ Nguyên Đức nhát gan ghê, quỷ cũng sợ…”
Tiểu Bạch Cốt không biết tình huống cuối cùng, không biết Từ Nguyên Đức chết trước cửa Tần phủ, không biết Từ thị bị Từ gia hưu, treo cổ tự sát…
Tiểu bạch cốt nói một hồi bèn nói tới: “Cửu Đại Tịch biết được nhiều lắm, hắn còn dạy con nhận biết sao, hắn còn biết chuyện xưa ngân hà, còn…” Ừm, bắt đầu nói về chuyện ngôi sao cho cha nương nghe.
Tần Cửu Khinh không chen vào, chỉ ngồi một bên nghe.
Như vậy tốt lắm rồi, người nhà của hắn không cần biết những chuyện dơ bẩn kia.
Cơm tối xong, Tần Cửu Khinh nói: “Ngày mai chúng ta khởi hành rời khỏi Hoàng An thành.”
Tần Vịnh và Hứa thị đáp: “Được!”
Hai người không hỏi đi chỗ nào, hoàn toàn tin tưởng con trai.
Tần Cửu Khinh nói chỗ an thân sau này với họ: “Dưới Chiêu Diêu Sơn có thôn nhỏ, người và tinh quái hỗn cư…”
Chiêu Diêu Sơn là thánh địa yêu tu nổi tiếng gần xa của Thập Nhị Tiên Sơn.
Vì vấn đề thể chế, yêu tu cực dễ đọa ma, thế nên không được yêu thích ở Thập Nhị Tiên Sơn, mấy năm trước Tần Cửu Khinh cũng không thích Chiêu Diêu Sơn, nhưng khi mười sáu tuổi, hắn ngẫu nhiên có cơ hội dừng chân ở thôn trang kia một thời gian.
Trong thôn có người thường cũng có tiểu tinh quái khai trí khó hóa hình.
Có Chiêu Diêu Sơn lão tổ che chở, người và tinh quái ở chung hòa hợp, thôn dân không sợ tinh quái, cũng không có thành kiến với tinh quái.
Rất thích hợp với một nhà bốn người họ.
Nghe Tần Cửu Khinh miêu tả, Tần Vịnh và Hứa thị thầm vui mừng: “Được! Chúng ta đi Chiêu Diêu Sơn!”
Con trai lớn của họ là tu sĩ, con trai nhỏ là tiểu cốt đầu, ở thế tục không tiện, không bằng đi Thập Nhị Tiên Sơn, tóm lại bọn họ còn trẻ, có thể thích ứng hoàn cảnh mới.
Người một nhà quyết định hành trình, Tần Vịnh bỗng nói: “Nếu rời khỏi Tần gia, tên Cửu nhi cũng nên vứt đi!”
Cửu Tịch là tên lão thái thái đặt cho Tần Cửu Khinh, tràn ngập xui xẻo và oán hận.
Tần Cửu Khinh hơi thấy ấm lòng.
Đúng rồi, lúc bảy tuổi hắn được chọn đến Thiên Ngu Môn, trước khi đi phụ mẫu hắn quan tâm nhất là chuyện đổi tên cho hắn.
Hiện giờ hết thảy đều thay đổi, cha mẹ vẫn không thay đổi.
Bọn họ vẫn canh cánh chuyện này.
Tần Cửu Khinh cười nói: “Được.”
Lần trước hắn không biết phụ mẫu đặt tên cho hắn như thế nào, lúc này có thể ngồi nghe bên cạnh.
Tần Cửu Khinh chờ phụ mẫu nói hai chữ ‘Cửu Khinh’, ai ngờ Tần Vịnh mở miệng nói: “Tần Tiểu Vịnh thế nào!”
Tần Cửu Khinh: “…………”
Hứa thị trừng trượng phu: “So không thấy chàng gọi là Tần Đại Vịnh.”
Tần Vịnh lặng lẽ cười: “Ta cũng có thể sửa tên.”
Đại Vịnh Tiểu Vịnh, vừa thấy là biết hai phụ tử.
Hứa thị không tán đồng.
Bạch Tiểu Cốc rất hứng thú với đề tài này, y nhấc tay.
Tần Vịnh: “Tiểu Cốc có ý tưởng gì?”
Bạch Tiểu Cốc buột miệng thốt: “Tần Đại Cát!” Tiểu Cốt Đại Cát*, thật không tệ!
*Cát đồng âm với Cơ, là cái ấy ấy:))))))
Người một nhà: “……………”
Chữ nào, không phải là ấy ấy đó chứ, không không không, chữ nào cũng không được!
Tần Cửu Khinh xách Tiểu Bạch Cốt lên.
Bạch Tiểu Cốc bẹp miệng: “Không dễ nghe sao?”
Tần Cửu Khinh: “Khó nghe.” Đặt tiểu gia hoả lên đầu vai.
Bạch Tiểu Cốc ôm ngực: “………” Không để ý tới Cửu Đại Tịch nữa!
Tần Vịnh và Hứa thị không dám trông cậy vào tiểu hoàng cốt, chỉ có thể vắt hết óc nghĩ.
Tần Cửu Khinh chờ chờ, chờ tới phụ thân: Tần Nặc Nặc Tần Ái Nặc Tần Đại Nặc.
Lại chờ tới mẫu thân: Tần Trường Thọ Tần Bách Tuế Tần Bảo Bảo Tần Ngoan Ngoan…
Đừng nói Tần Cửu Khinh, ngay cả Tiểu Bạch Cốt cũng nghe không nổi nữa: “Không tốt không tốt, đều không dễ nghe.”
Tần Vịnh và Hứa thị cũng cảm thấy quái quái, họ gọi Cửu nhi Cửu nhi quen rồi, cảm thấy tên khác có chút xa lạ.
Hứa thị nói: “Nếu không hay là giữ lại chữ Cửu, thay chữ Tịch?”
Tần Vịnh gật đầu: “Có lý!”
Giữ lại chữ Cửu, đổi chữ Tịch?
Trong đầu Tiểu Bạch Cốt toát ra một cái tên, buột miệng thốt: “Tần Cửu Khinh.”
Bạch Tiểu Cốc nói xong bèn hối hận —— Xong rồi xong rồi, y trộm tên Tần Cửu Khinh!
Không đợi Tiểu Bạch Cốt nói gì nữa, Tần Vịnh vỗ án khen: “Tên này hay!”
Hứa thị cũng liên tục gật đầu.
Tần Vịnh nói: “Tần Cửu Khinh —— Nhẹ nhàng bay cao chín vạn dặm!”
Là hy vọng lớn nhất của bọn họ với Cửu nhi, rất thích hợp.
Tần Cửu Khinh giật mình, hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch Cốt trên vai, trong lòng sinh ra chút khác thường ——
Tên của hắn.
Thế mà là do nhóc xương khô đặt.
Hết chương 50
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.