Chương 154: Phiên ngoại 16
Long Thất
29/01/2023
Lời Bạch Tiểu Cốc làm Tần Cửu Khinh ngẩn ra.
Trái tim Tần Cửu Khinh mềm nhũn, mở miệng nói: “Không sao, anh…”
Hắn chưa nói xong, Bạch Tiểu Cốc đã ngắt lời: “Em không thể kéo chân anh, xuất sắc như anh phải đến đại học tốt nhất, em không muốn tách khỏi anh, thế nên phải cố gắng đuổi theo.”
Trong lòng Tần Cửu Khinh nóng hầm hập: “Tiểu Cốt, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn cười: “Sao là miễn cưỡng? Chuyện em muốn làm nhất là được ở bên anh!”
Y nói như vậy chẳng khác gì rót mật vào tâm can Tần Cửu Khinh, ngọt đến ngứa ngáy.
Tần Cửu Khinh ôm chặt y, hơi thở phả sau gáy y: “Em như vậy làm anh không nỡ thả em về.”
Bạch Tiểu Cốc tê dại, mềm nhũn trong lòng hắn: “Em cũng không muốn chạy.”
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, buông y ra: “Vậy… học thêm suốt đêm đi.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Khinh: “Hối hận?”
Bạch Tiểu Cốc nghiến răng nghiến lợi: “Đồ lừa đảo!”
Thật ra Tần Cửu Khinh không lừa y, hắn chỉ nói đùa thôi, nhưng Bạch Tiểu Cốc luôn muốn nói câu này, tựa như vô số năm trước, hắn từng hứa rất nhiều lần.
Hắn hứa sẽ không lừa y.
Nhưng y vẫn sợ hãi.
Sợ hắn vì y mà nói dối.
Suốt đêm là không thể, cũng không cần thiết.
Mới đầu Bạch Tiểu Cốc còn thất thần, một lát thầy Tần, một lát muốn hôn, một lát khát nước, một lát muốn ăn trái cây…
Cái gì Tần Cửu Khinh cũng thoả mãn, ngoại trừ không cho ở lại ngủ, cái gì cũng chiều theo.
Sau đó Bạch Tiểu Cốc lại tập trung học hành, không thể không nói, câu “thầy Tần” như lời tiên tri, Tần Cửu Khinh giảng rất tốt, chẳng những trật tự rõ ràng mà còn rất có đầu đuôi.
Chương trình lớp 12 bao gồm toàn bộ chương trình cấp ba, không phải là một học kỳ riêng, Bạch Tiểu Cốc bị mất gốc, kiến thức cơ bản cực kỳ tệ.
Còn cơ bản của Tần Cửu Khinh rất vững, giảng giải Bạch Tiểu Cốc một cách thoải mái.
Ba tiếng nhanh chóng trôi qua, Bạch Tiểu Cốc ngáp một cái.
Tần Cửu Khinh: “Được rồi, anh đưa em về.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc nhìn trước bàn: “Em viết xong rồi?”
Tần Cửu Khinh: “Nếu không thì sao?”
Bạch Tiểu Cốc cong mắt cười: “Thầy Tần lợi hại quá!”
Tần Cửu Khinh cũng cong môi: “Là bạn Tiểu Cốt thông minh.”
Bạch Tiểu Cốc đứng dậy, đôi mắt to tròn chuyển động, nói: “Vậy thầy có định khen thưởng em không…”
Tần Cửu Khinh cúi người hôn y một cái.
Bạch Tiểu Cốc: “Chỉ vậy thôi?”
Tần Cửu Khinh kề sát y, cắn vành tai trắng nõn xinh đẹp kia: “Về ngủ.”
Bạch Tiểu Cốc rụt cổ, lưu luyến không nỡ: “Được rồi…”
Nhà Bạch Tiểu Cốc ở đối diện, cần gì đón đưa, nhưng Tần Cửu Khinh muốn tiễn y, y cũng sẵn lòng để hắn tiễn, hai người lén lút nắm tay dưới ánh đèn mờ ảo trong sân.
Bạch Tiểu Cốc: “Sáng mai gặp.”
Tần Cửu Khinh: “Mơ đẹp.”
Nghe hắn nhắc tới chữ mơ, Bạch Tiểu Cốc bỗng dưng nóng mặt, ánh mắt mông lung: “Ừm…”
Ban đầu Tần Cửu Khinh không nghĩ nhiều, đợi Bạch Tiểu Cốc về nhà, hắn mới nhớ lại buổi sáng ở hải đảo.
Hắn khẽ cười, lấy di động ra gửi một tin nhắn.
Bạch Tiểu Cốc trở về phòng, đang định cởi quần áo tắm rửa thì nghe thấy tiếng di động.
Tịch:【Không được làm chuyện xấu trong mơ.】
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tịch:【Ngoan.】
Bạch Tiểu Cốc đỏ mặt đáp: “Chuyện này anh không quản được!”
Đừng nói Tần Cửu Khinh, ngay cả y cũng không quản được.
Chẳng qua…
Bạch Tiểu Cốc xoa gương mặt nóng hổi, mắng bản thân vài câu: “Từng thấy không biết xấu hổ, chưa thấy ai xấu hổ như mình!”
Nhớ tới cảnh tượng trong mơ, Bạch Tiểu Cốc vặn vòi nước, vọt tắm nước lạnh.
Cũng may trời nóng nên tắm rất thoải mái.
Một đêm mộng đẹp, khi tỉnh lại tâm tình Bạch Tiểu Cốc tốt vô cùng.
Y lấy di động bên gối, thấy Tần Cửu Khinh gửi tin chào buổi sáng.
Bạch Tiểu Cốc hạnh phúc đáp: “Chào buổi sáng.”
Tần Cửu Khinh trả lời rất nhanh: “Ngủ ngon không?”
Bạch Tiểu Cốc cố ý trả lời: “Mơ thấy anh.”
Có cuộc gọi đến, Bạch Tiểu Cốc run run ấn nghe: “Gì vậy?”
Giọng nói khàn khàn sáng sớm truyền đến, Tần Cửu Khinh như kề tai y nói: “Có làm chuyện xấu không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Không có!”
Tần Cửu Khinh: “Thật?”
Bạch Tiểu Cốc: “Lừa anh làm gì?”
“Ồ,” Tần Cửu Khinh đổi đề tài, “Anh làm chuyện xấu.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh than nhẹ một tiếng, trầm thấp nói: “Em thật trắng.”
Xoạt, Bạch Tiểu Cốc như bị lửa đốt, ngón chân cuộn tròn, lên án: “Anh, anh, đồ cuồng màu trắng!”
Tần Cửu Khinh buồn cười.
Bạch Tiểu Cốc không dám nói nữa: “Em, em phải đi làm bữa sáng.”
Tần Cửu Khinh không trêu y nữa: “Ừm.”
Trước khi ngắt điện thoại, Bạch Tiểu Cốc hỏi: “Đến ăn sáng không?”
Tần Cửu Khinh: “Xuống lầu.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Y bước xuống cầu thang, thấy Tần Cửu Khinh đang đứng trước phòng bếp.
Hắn đã thay đồng phục, đồng phục Nhất trung Ngu Thành không xấu lắm nhưng cũng không đẹp lắm: Tay ngắn đen viền cổ trắng, huy hiệu trường trước ngực, trên cổ tay áo có một lớp hoa văn trắng.
Áo thun rộng thùng thình kiểu này rất ít người mặc ra hình ra dạng, nhưng đặt trên người Tần Cửu Khinh lại phô ra vai rộng eo thon, chiếc quần thể thao rộng thùng thình dưới mắt cá chân hơi hẹp, phối hợp với giày thể thao xám đen, sạch sẽ gọn gàng, tỉ lệ hoàn mỹ.
Hắn hơi ngẩng đầu, ngũ quan anh tuấn tắm dưới ánh ban mai, còn loá mắt hơn vàng.
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn: “Anh… đến đây lúc nào?”
Tần Cửu Khinh nhìn y chạy xuống: “Vừa đến.”
Bạch Tiểu Cốc thấp thỏm ngó xung quanh: “Ba em…”
Tần Cửu Khinh: “Chú Tần còn ngủ.”
Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, kéo hắn vào phòng bếp.
Không đợi y làm gì, Tần Cửu Khinh đã xoa eo, hôn môi y.
Bạch Tiểu Cốc khẽ đẩy hắn ra: “Em, em chưa đánh răng.” Y ngửi thấy mùi thanh mát của bạc hà từ Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh cắn môi y: “Ngọt.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh: “Vừa mềm vừa ngọt.”
Mười phút làm xong bữa sáng lại nhây tới nửa tiếng.
Khi Tần Vịnh dụi mắt đi ra, thấy Tần Cửu Khinh: “Tiểu Cửu, chào buổi sáng.”
Tần Cửu Khinh mỉm cười: “Chào buổi sáng chú Tần.”
Bạch Tiểu Cốc bưng bữa sáng ra, bụng Tần Vịnh kêu ọt ọt, đang muốn ngồi xuống ăn cơm, lại thấy miệng con trai đỏ bừng, nhíu mày: “Sao lại sưng lên rồi?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Vịnh nghiêm túc hỏi: “Có phải không chịu uống thuốc dị ứng đàng hoàng không?!”
Bạch Tiểu Cốc dở khóc dở cười, chỉ đành xoa dịu ba mình: “Không ăn cơm mà uống thuốc lỡ đau dạ dày thì sao?”
Tần Vịnh: “… Đúng ha.”
Kế đó gã dặn dò Tần Cửu Khinh: “Tiểu Cửu, phiền con trông nó hôm nay nhé, nếu còn sưng thì phải đến bệnh viện khám.”
Tần Cửu Khinh: “Vâng ạ.”
Bạch Tiểu Cốc trừng hắn.
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn mâm đồ ăn, nghiêm túc nói: “Hôm nay sẽ tốt lên.” Dứt lời hắn liếc Bạch Tiểu Cốc, tỏ ý—— Chỉ cần tiểu cốt đầu đừng nghịch.
Ăn xong đi học, mới vừa ngồi vào trong xe, Lý Thần đã bắt đầu kể những chuyện vui vẻ trong kỳ nghỉ.
Ngày thường Bạch Tiểu Cốc rất sẵn lòng tám chuyện với ông, hôm nay…
Ghế sau rộng quá đi!
Khi không Đại Tần mua xe rộng như vậy làm gì!
Y và Tần Cửu Khinh mỗi người ngồi một bên, cách nhau một cái ghế trống ở giữa.
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm ghế trống, hận không thể đục thành cái lỗ.
Tần Cửu Khinh chợt đặt cặp lên ghế trống.
Bạch Tiểu Cốc ngơ ra.
Tần Cửu Khinh nhìn phía trước, thậm chí còn đáp lại tài xế, song ngón tay lại duỗi ra sau cặp.
Lòng bàn tay úp xuống, ngón tay thon dài hơi cong, khớp xương trở nên lạnh lẽo trong suốt hơn, dưới bóng đen, trắng phát sáng.
Bạch Tiểu Cốc giật thót, hiểu ý hắn.
Y cũng nhìn thẳng, tuy không thể đáp lời Lý Thần, nhưng cũng lặng lẽ duỗi tay ra.
Chầm chậm tới gần, khi đặt tay ra sau cặp, một bàn tay ấm áp phủ lên.
Bạch Tiểu Cốc cong khoé miệng.
Tần Cửu Khinh vân vê ngón tay trắng mịn của y, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay ấy.
Hai người không ai nhìn ai, chỉ có hai bàn tay nắm chặt phía sau cặp là không buông.
Trái tim Tần Cửu Khinh mềm nhũn, mở miệng nói: “Không sao, anh…”
Hắn chưa nói xong, Bạch Tiểu Cốc đã ngắt lời: “Em không thể kéo chân anh, xuất sắc như anh phải đến đại học tốt nhất, em không muốn tách khỏi anh, thế nên phải cố gắng đuổi theo.”
Trong lòng Tần Cửu Khinh nóng hầm hập: “Tiểu Cốt, đừng miễn cưỡng bản thân.”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn cười: “Sao là miễn cưỡng? Chuyện em muốn làm nhất là được ở bên anh!”
Y nói như vậy chẳng khác gì rót mật vào tâm can Tần Cửu Khinh, ngọt đến ngứa ngáy.
Tần Cửu Khinh ôm chặt y, hơi thở phả sau gáy y: “Em như vậy làm anh không nỡ thả em về.”
Bạch Tiểu Cốc tê dại, mềm nhũn trong lòng hắn: “Em cũng không muốn chạy.”
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, buông y ra: “Vậy… học thêm suốt đêm đi.”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Khinh: “Hối hận?”
Bạch Tiểu Cốc nghiến răng nghiến lợi: “Đồ lừa đảo!”
Thật ra Tần Cửu Khinh không lừa y, hắn chỉ nói đùa thôi, nhưng Bạch Tiểu Cốc luôn muốn nói câu này, tựa như vô số năm trước, hắn từng hứa rất nhiều lần.
Hắn hứa sẽ không lừa y.
Nhưng y vẫn sợ hãi.
Sợ hắn vì y mà nói dối.
Suốt đêm là không thể, cũng không cần thiết.
Mới đầu Bạch Tiểu Cốc còn thất thần, một lát thầy Tần, một lát muốn hôn, một lát khát nước, một lát muốn ăn trái cây…
Cái gì Tần Cửu Khinh cũng thoả mãn, ngoại trừ không cho ở lại ngủ, cái gì cũng chiều theo.
Sau đó Bạch Tiểu Cốc lại tập trung học hành, không thể không nói, câu “thầy Tần” như lời tiên tri, Tần Cửu Khinh giảng rất tốt, chẳng những trật tự rõ ràng mà còn rất có đầu đuôi.
Chương trình lớp 12 bao gồm toàn bộ chương trình cấp ba, không phải là một học kỳ riêng, Bạch Tiểu Cốc bị mất gốc, kiến thức cơ bản cực kỳ tệ.
Còn cơ bản của Tần Cửu Khinh rất vững, giảng giải Bạch Tiểu Cốc một cách thoải mái.
Ba tiếng nhanh chóng trôi qua, Bạch Tiểu Cốc ngáp một cái.
Tần Cửu Khinh: “Được rồi, anh đưa em về.”
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc nhìn trước bàn: “Em viết xong rồi?”
Tần Cửu Khinh: “Nếu không thì sao?”
Bạch Tiểu Cốc cong mắt cười: “Thầy Tần lợi hại quá!”
Tần Cửu Khinh cũng cong môi: “Là bạn Tiểu Cốt thông minh.”
Bạch Tiểu Cốc đứng dậy, đôi mắt to tròn chuyển động, nói: “Vậy thầy có định khen thưởng em không…”
Tần Cửu Khinh cúi người hôn y một cái.
Bạch Tiểu Cốc: “Chỉ vậy thôi?”
Tần Cửu Khinh kề sát y, cắn vành tai trắng nõn xinh đẹp kia: “Về ngủ.”
Bạch Tiểu Cốc rụt cổ, lưu luyến không nỡ: “Được rồi…”
Nhà Bạch Tiểu Cốc ở đối diện, cần gì đón đưa, nhưng Tần Cửu Khinh muốn tiễn y, y cũng sẵn lòng để hắn tiễn, hai người lén lút nắm tay dưới ánh đèn mờ ảo trong sân.
Bạch Tiểu Cốc: “Sáng mai gặp.”
Tần Cửu Khinh: “Mơ đẹp.”
Nghe hắn nhắc tới chữ mơ, Bạch Tiểu Cốc bỗng dưng nóng mặt, ánh mắt mông lung: “Ừm…”
Ban đầu Tần Cửu Khinh không nghĩ nhiều, đợi Bạch Tiểu Cốc về nhà, hắn mới nhớ lại buổi sáng ở hải đảo.
Hắn khẽ cười, lấy di động ra gửi một tin nhắn.
Bạch Tiểu Cốc trở về phòng, đang định cởi quần áo tắm rửa thì nghe thấy tiếng di động.
Tịch:【Không được làm chuyện xấu trong mơ.】
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tịch:【Ngoan.】
Bạch Tiểu Cốc đỏ mặt đáp: “Chuyện này anh không quản được!”
Đừng nói Tần Cửu Khinh, ngay cả y cũng không quản được.
Chẳng qua…
Bạch Tiểu Cốc xoa gương mặt nóng hổi, mắng bản thân vài câu: “Từng thấy không biết xấu hổ, chưa thấy ai xấu hổ như mình!”
Nhớ tới cảnh tượng trong mơ, Bạch Tiểu Cốc vặn vòi nước, vọt tắm nước lạnh.
Cũng may trời nóng nên tắm rất thoải mái.
Một đêm mộng đẹp, khi tỉnh lại tâm tình Bạch Tiểu Cốc tốt vô cùng.
Y lấy di động bên gối, thấy Tần Cửu Khinh gửi tin chào buổi sáng.
Bạch Tiểu Cốc hạnh phúc đáp: “Chào buổi sáng.”
Tần Cửu Khinh trả lời rất nhanh: “Ngủ ngon không?”
Bạch Tiểu Cốc cố ý trả lời: “Mơ thấy anh.”
Có cuộc gọi đến, Bạch Tiểu Cốc run run ấn nghe: “Gì vậy?”
Giọng nói khàn khàn sáng sớm truyền đến, Tần Cửu Khinh như kề tai y nói: “Có làm chuyện xấu không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Không có!”
Tần Cửu Khinh: “Thật?”
Bạch Tiểu Cốc: “Lừa anh làm gì?”
“Ồ,” Tần Cửu Khinh đổi đề tài, “Anh làm chuyện xấu.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh than nhẹ một tiếng, trầm thấp nói: “Em thật trắng.”
Xoạt, Bạch Tiểu Cốc như bị lửa đốt, ngón chân cuộn tròn, lên án: “Anh, anh, đồ cuồng màu trắng!”
Tần Cửu Khinh buồn cười.
Bạch Tiểu Cốc không dám nói nữa: “Em, em phải đi làm bữa sáng.”
Tần Cửu Khinh không trêu y nữa: “Ừm.”
Trước khi ngắt điện thoại, Bạch Tiểu Cốc hỏi: “Đến ăn sáng không?”
Tần Cửu Khinh: “Xuống lầu.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Y bước xuống cầu thang, thấy Tần Cửu Khinh đang đứng trước phòng bếp.
Hắn đã thay đồng phục, đồng phục Nhất trung Ngu Thành không xấu lắm nhưng cũng không đẹp lắm: Tay ngắn đen viền cổ trắng, huy hiệu trường trước ngực, trên cổ tay áo có một lớp hoa văn trắng.
Áo thun rộng thùng thình kiểu này rất ít người mặc ra hình ra dạng, nhưng đặt trên người Tần Cửu Khinh lại phô ra vai rộng eo thon, chiếc quần thể thao rộng thùng thình dưới mắt cá chân hơi hẹp, phối hợp với giày thể thao xám đen, sạch sẽ gọn gàng, tỉ lệ hoàn mỹ.
Hắn hơi ngẩng đầu, ngũ quan anh tuấn tắm dưới ánh ban mai, còn loá mắt hơn vàng.
Bạch Tiểu Cốc sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn: “Anh… đến đây lúc nào?”
Tần Cửu Khinh nhìn y chạy xuống: “Vừa đến.”
Bạch Tiểu Cốc thấp thỏm ngó xung quanh: “Ba em…”
Tần Cửu Khinh: “Chú Tần còn ngủ.”
Bạch Tiểu Cốc khẽ hít một hơi, kéo hắn vào phòng bếp.
Không đợi y làm gì, Tần Cửu Khinh đã xoa eo, hôn môi y.
Bạch Tiểu Cốc khẽ đẩy hắn ra: “Em, em chưa đánh răng.” Y ngửi thấy mùi thanh mát của bạc hà từ Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh cắn môi y: “Ngọt.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh: “Vừa mềm vừa ngọt.”
Mười phút làm xong bữa sáng lại nhây tới nửa tiếng.
Khi Tần Vịnh dụi mắt đi ra, thấy Tần Cửu Khinh: “Tiểu Cửu, chào buổi sáng.”
Tần Cửu Khinh mỉm cười: “Chào buổi sáng chú Tần.”
Bạch Tiểu Cốc bưng bữa sáng ra, bụng Tần Vịnh kêu ọt ọt, đang muốn ngồi xuống ăn cơm, lại thấy miệng con trai đỏ bừng, nhíu mày: “Sao lại sưng lên rồi?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Vịnh nghiêm túc hỏi: “Có phải không chịu uống thuốc dị ứng đàng hoàng không?!”
Bạch Tiểu Cốc dở khóc dở cười, chỉ đành xoa dịu ba mình: “Không ăn cơm mà uống thuốc lỡ đau dạ dày thì sao?”
Tần Vịnh: “… Đúng ha.”
Kế đó gã dặn dò Tần Cửu Khinh: “Tiểu Cửu, phiền con trông nó hôm nay nhé, nếu còn sưng thì phải đến bệnh viện khám.”
Tần Cửu Khinh: “Vâng ạ.”
Bạch Tiểu Cốc trừng hắn.
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn mâm đồ ăn, nghiêm túc nói: “Hôm nay sẽ tốt lên.” Dứt lời hắn liếc Bạch Tiểu Cốc, tỏ ý—— Chỉ cần tiểu cốt đầu đừng nghịch.
Ăn xong đi học, mới vừa ngồi vào trong xe, Lý Thần đã bắt đầu kể những chuyện vui vẻ trong kỳ nghỉ.
Ngày thường Bạch Tiểu Cốc rất sẵn lòng tám chuyện với ông, hôm nay…
Ghế sau rộng quá đi!
Khi không Đại Tần mua xe rộng như vậy làm gì!
Y và Tần Cửu Khinh mỗi người ngồi một bên, cách nhau một cái ghế trống ở giữa.
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm ghế trống, hận không thể đục thành cái lỗ.
Tần Cửu Khinh chợt đặt cặp lên ghế trống.
Bạch Tiểu Cốc ngơ ra.
Tần Cửu Khinh nhìn phía trước, thậm chí còn đáp lại tài xế, song ngón tay lại duỗi ra sau cặp.
Lòng bàn tay úp xuống, ngón tay thon dài hơi cong, khớp xương trở nên lạnh lẽo trong suốt hơn, dưới bóng đen, trắng phát sáng.
Bạch Tiểu Cốc giật thót, hiểu ý hắn.
Y cũng nhìn thẳng, tuy không thể đáp lời Lý Thần, nhưng cũng lặng lẽ duỗi tay ra.
Chầm chậm tới gần, khi đặt tay ra sau cặp, một bàn tay ấm áp phủ lên.
Bạch Tiểu Cốc cong khoé miệng.
Tần Cửu Khinh vân vê ngón tay trắng mịn của y, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay ấy.
Hai người không ai nhìn ai, chỉ có hai bàn tay nắm chặt phía sau cặp là không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.