Chương 143: Phiên ngoại 5
Long Thất
29/01/2023
Đây là một từ đa âm, một tiếng là một nghĩa khác, hai tiếng là một nghĩa khác.
*聊: là nói chuyện, 撩: trêu, cả hai đều có cách đọc gần giống nhau.
Bạch Tiểu Cốc vô cùng chắc chắn Tần Cửu Khinh nói hai tiếng, nghĩa chữ “nói chuyện” cũng rất phù hợp.
Vậy rốt cuộc là chữ nào?
Kết hợp với câu trước của Bạch Tiểu Cốc, đương nhiên ý Tần Cửu Khinh là “trêu”!
Nhưng Bạch Tiểu Cốc sao dám đi hỏi, lỡ Tần Cửu Khinh mặt dày nói câu: “Tôi nói là nói chuyện…”
Vậy chẳng phải…
Hèn gì phải dùng giọng, lưu manh!
Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý hắn nữa, cũng không dám nhìn những dòng chữ kia, bèn gõ: “Ngủ.”
Ai ngờ Tần Cửu Khinh nhanh chóng rep: “Ngủ ngon.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Ngủ ngon?
Mới qua mười giờ đã ngủ ngon?
Có còn là thiếu niên đêm thức khuya sáng dậy không nổi nữa không?!
Rõ ràng là Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý, Tần Cửu Khinh chiều theo, y lại không vui.
Ngón tay Bạch Tiểu Cốc lơ lửng trên bàn phím, do dự hồi lâu, không gõ nữa.
Ngủ.
Không để ý thì không để ý.
Ai cần!
Nổi trận lôi đình đi vào giấc ngủ, vậy mà vẫn ngủ rất ngon.
Một đêm không mộng, Bạch Tiểu Cốc dậy sớm thần thanh khí sảng, y rửa mặt bằng nước lạnh rồi mang dép lê đi chuẩn bị bữa sáng.
Chỉ cần đứng dậy là y sẽ xuống bếp.
Chủ yếu là y và Đại Tần sợ người lạ, không mời dì giúp việc, y cũng thích và giỏi nấu nướng. Xét thấy Đại Tần đang cố gắng làm việc, bản thân mình không có áp lực học tập, Bạch Tiểu Cốc sẵn lòng ra sức ở phòng bếp.
Tần Vịnh mơ màng hỏi: “Tâm trạng tốt?”
Bạch Tiểu Cốc ngâm nga: “Ánh nắng chiếu rọi, tất nhiên tâm trạng sẽ tốt.”
Tần Vịnh chưa ngủ tỉnh: “Ồ…”
Bạch Tiểu Cốc: “Rửa mặt, ăn cơm.”
Tần Vịnh lững thững súc miệng.
Khi dùng bữa sáng xong, Bạch Tiểu Cốc xách cặp ra cửa, Tần Vịnh mới hoảng hốt nhớ tới một chuyện —— Á, quên nói cho con trai biết rồi!
Thôi, dù sao hai đứa cũng chơi với nhau rất vui, không sao.
Bạch Tiểu Cốc thong thả xuống lầu, đẩy tay nắm cửa sang quý, lên chiếc xe Tần Vịnh mua cho y, chào hỏi tài xế: “Chú Lý, chào buổi…”
Bạch Tiểu Cốc khựng lại, trợn to mắt.
Trong xe có người!
Bình mình giữa hè đến sớm một cách kỳ quặc, bảy giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, điểm trên mái tóc ngắn của hắn, giữa trán có vài sợi tóc mái, nổi bật nước da lạnh lẽo, đôi mắt đen dưới mày kiếm phản chiếu ánh nắng, âm u tĩnh lặng như cảnh non nước ngoài cửa sổ đêm qua.
Vừa thấy Bạch Tiểu Cốc, con ngươi hắn chợt lóe, môi mỏng hơi cong, lộ ra nụ cười như hồ nước được ánh ban mai đánh thức, lóng lánh sóng nước.
Tần Cửu Khinh: “Chào buổi sáng.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Cửa xe đóng lại, sau một lúc lâu Bạch Tiểu Cốc mới hoàn hồn: “Sao, sao cậu…”
Y chưa thể quên được cảnh tượng vừa rồi, trong đầu toàn là sườn mặt câu hồn nhiếp phách kia.
Tài xế Lý Thần: “Tiên sinh không nói với cháu?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Đúng là Tần Vịnh đã quên nói với Bạch Tiểu Cốc, quên nói chuyện mà hôm qua gã và Hứa Nặc thương lượng.
Hai đứa nhỏ ở đối diện, lại học cùng trường, Tần Vịnh thấy Hứa Nặc mới dọn đến, có lẽ chưa sắp xếp xong xuôi, vội nói: “Ngày mai để Tiểu Cửu đi chung Tiểu Cốc là được rồi.”
“Tôi sẽ dặn tài xế ngay.”
“Không sao không sao, hai đứa nhỏ đi chung, chúng ta cũng yên tâm.”
“Chị xem bọn họ hợp rơ như vậy.”
Vì thế… dưới tình huống Bạch Tiểu Cốc không hay không biết, chiếc xe độc quyền biến thành chiếc xe công cộng!
Sao Bạch Tiểu Cốc không hiểu ba mình nghĩ gì, sáng dậy ăn cơm đã là chuyện lạ thứ tám thế giới rồi, chuyện khác… nhớ được mới lạ!
Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh: “Nhà cậu không có xe?”
Tối qua bọn họ đã làm quen, y biết Hứa Nặc là quản lý cấp cao lương chục triệu một năm, hai mẹ con không thiếu tiền, sao có thể không có xe.
Tần Cửu Khinh: “Không có người.” Có xe không có người lái.
Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Vậy trước kia cậu đi học thế nào?”
Tần Cửu Khinh: “Hôm qua mới khai giảng.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
À, vừa chuyển đến một ngày, chưa sắp xếp xong xuôi.
Thấy Bạch Tiểu Cốc không vui, Tần Cửu Khinh cố ý nói: “Nếu không thích hợp thì tôi sẽ xuống.” Sau đó vươn ngón tay thon dài, khẽ cầm tay nắm, như thật sự muốn mở cửa bước xuống.
Bạch Tiểu Cốc: “… Ngồi xuống.”
Tần Cửu Khinh thu tay lại.
Lý Thần khởi động ô tô, mỉm cười nói: “Không sao, Tiểu Cốc rất tốt tính, chú đã đưa đón thằng bé năm sáu năm…”
Lý Thần rất hiểu biết gia đình Tần Vịnh, Tần Vịnh hào phóng không so đo tính toán, Bạch Tiểu Cốc ôn hòa không gây chuyện, cả nhà họ đều rất thích hai cha con nương tựa lẫn nhau này.
Lý Thần khôn ngừng khen, Tần Cửu Khinh mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Cốc “tốt tính”.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Đau mặt.
Lộ trình không xa, hơn mười phút đã nhìn thấy cổng trường, Bạch Tiểu Cốc hô dừng ở khoảng cách hai trăm mét.
Tần Cửu Khinh nghiêng đầu nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc mở cửa xuống xe: “Đậu xe trước cổng rất khó.”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Tần Cửu Khinh tạm biệt Lý Thần, sau khi xe lăn bánh, hắn nhìn Bạch Tiểu Cốc đang đứng đực tại chỗ.
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu đi trước.”
Tần Cửu Khinh: “Tại sao?”
Bạch Tiểu Cốc bịa không chớp mắt: “Học tra và học thần không chung một thế giới, cậu đi trước.”
Tần Cửu Khinh: “Đi chung với tôi rất mất mặt?”
Bạch Tiểu Cốc không khách sáo: “Phí lời!”
Tần Cửu Khinh bật cười: “Vậy cậu đi trước.”
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu trước.”
Tần Cửu Khinh chậm rãi nói: “Cậu trước.”
Bạch Tiểu Cốc không muốn thua: “Cậu…”
Tần Cửu Khinh nói thẳng: “Muốn trèo tường vì đến trễ?”
Bạch Tiểu Cốc nhớ tới nỗi sợ vắt vưởng trên tường, không hơn thua với hắn nữa: “…… Tạm biệt!”
Bạch Tiểu Cốc vắt cặp lên vai, nghênh ngang bước đi.
Tần Cửu Khinh hiểu ý, cố ý dừng bước, nhìn y đi xa.
Ánh mặt trời đẹp đẽ đọng trên lọn tóc trắng nhếch lên của thiếu niên, phản chiếu màu của trăng; sau gáy trắng như tuyết, dường như phát sáng dưới cổ áo đen, cánh tay lộ ra ngoài cũng sáng trong như ngọc; thân hình thon gầy, dáng người lại rất tốt, mắt cá chân ẩn hiện dưới ống quần dài như vật trang trí xinh đẹp trên miếng ngọc.
Tần Cửu Khinh nhìn Bạch Tiểu Cốc chạy xa, hồi lâu mới dời mắt.
Ngoài miệng hắn mỉm cười, trong lòng là câu nói quanh quẩn cả ngày hôm qua: Hoá ra trên đời này thực sự có nhất kiến chung tình.
Tuy là nam nhưng lại nằm trên đầu quả tim hắn.
–
Bạch Tiểu Cốc ngồi vào chỗ, vẫn còn tâm phiền ý loạn.
Tiết truy bài chưa bắt đầu, các bạn học sáp đến chỗ y tìm hiểu tin tức.
Cảnh tượng y và học thần chạm mặt hôm qua đã bị truyền thành quyết đấu thế kỷ.
“Cốt ca quen học sinh mới chuyển tới hả?”
“Không quen.”
“Vậy sao…”
“Hắn có bệnh.”
“Ặc…”
Thấy Cốt ca không đúng, mọi người giải tán.
Chỉ có Tào Kính muốn tán cũng tán không được, đương nhiên cậu ta cũng không sợ. Cậu ta và Bạch Tiểu Cốc rất thân, biết y không mạnh miệng, tâm cũng mềm èo.
“Cốt ca, cậu thật sự không quen học sinh mới chuyển tới?”
“Không quen!”
“Vậy à…” Tào Kính rất tiếc, “Bạn cùng bàn, bạn ngồi trước và bạn ngồi sau bạn gái tớ muốn xin phương thức liên lạc của cậu ta…”
“…”
Đừng hỏi, hỏi chỉ làm Cốt ca tức hơn thôi.
——Lưu manh trêu hoa ghẹo nguyệt!
Một buổi sáng bình thường trôi qua, tối hôm ngủ quá ngon, sáng nay Bạch Tiểu Cốc ngủ không được, miễn cưỡng nghe xong một tiết như đang nghe thiên thư, tai trái đi vào tai phải ra sạch trơn.
Aiss, học khó quá.
Tại sao không giống tiểu thuyết ấy, song tu gì đó…
Khụ, ngưng!
Giữa trưa Bạch Tiểu Cốc không về nhà ăn cơm, không phải không có thời gian mà là Tần Vịnh không muốn y cực. Dù học không giỏi nhưng trạng thái phải tốt, nếu Bạch Tiểu Cốc về nhà, chắc chắn phải nấu cơm, vậy thì…
Tần Vịnh vừa chột dạ vừa đau lòng vừa mệt mỏi—— Có khi con trai còn lải nhải hơn cả mẹ.
Bạch Tiểu Cốc không về nhà chỉ có thể cố đến nhà ăn mà ba y quyên tặng.
Ba tần giàu nứt đố đổ vách, trực tiếp xây ba tầng nhà ăn trong căn tin, tầng một tầng hai tầng ba có đầy đủ các loại món ăn, các học sinh Nhất Trung vô cùng cảm động!
Nếu có thể trả bằng thẻ cơm thì hay quá.
Đương nhiên Bạch Tiểu Cốc không thiếu tiền, y rề rà tới nhà ăn, định chọn đại món nào đó.
Ai ngờ vừa đến tầng một đã nhìn thấy người con trai chói mắt kia.
Nhà ăn tầng một rất lớn, có thể chứa mấy trăm người, tới giờ cơm, học sinh ùa vào, vì đỡ mất công lên xuống, ai nấy đều đổ xô vào tầng 1.
Vậy mà cái bàn ăn năm sáu người ở góc trái chỉ có một người ngồi.
Hắn không dựa cửa sổ, lại chói hơn cả ánh mặt trời, tóc đen lẫn vào trong bóng tối, khiến da thịt trông lạnh lẽo hơn, lông mĩ dài hẹp hơi rũ, che khuất con ngươi đầy sao lạnh lẽo.
Hắn chán ngắn cầm đũa lùa cơm, vẻ mặt lười biếng, tràn đầy xa cách.
Tần Cửu Khinh…
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm hắn, xác định không ai tới gần hắn mới lộp bộp trong lòng:
Bị xa lánh?
Học sinh chuyển tới lớp A có thành tích tốt, xấu miệng lại không giống người.
Ừm, chắc chắn là bị cô lập rồi!
Đáng đời!
Bạch Tiểu Cốc không thèm quan tâm hắn.
Y lấy cơm, khi tìm chỗ lại nhịn không được liếc qua…
Dì Hứa Nặc đối xử với y rất tốt, Đại Tần còn định làm ba hắn… Bốn bỏ năm lên, hai người họ sẽ chung hộ khẩu.
Bạch Tiểu Cốc nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn nổi.
Y bê mâm đồ ăn tới bàn Tần Cửu Khinh: “Có người không?”
Tay Tần Cửu Khinh hơi khựng lại, khi ngước mắt, con ngươi sáng ngời: “Cậu ngồi xuống thì sẽ có người.”
Bạch Tiểu Cốc đặt mâm ngồi đối diện hắn, nhấn mạnh: “Không phải tôi muốn ăn cơm với cậu, chỉ là chỗ này còn trống thôi.”
Tần Cửu Khinh nhếch môi, cười đáp: “Ừm.”
Hắn không nói thêm gì khác, nhìn dáng vẻ ấm áp như ánh mặt trời này, nhớ đến dáng vẻ lạnh băng ban nãy…
Bạch Tiểu Cốc không được tự nhiên.
Tại sao mỗi khi y đến gần hắn đều cười?
Cười cười cười, ánh mắt nữ sinh trong nhà ăn đều dính hết lên người cậu!
Bạch Tiểu Cốc liếc nhìn mâm đồ ăn của hắn… cạn lời.
Mâm trắng, đũa trắng, chén canh trắng, cơm trắng, cải trắng hầm đậu hủ trắng!
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu ăn kiểu gì…”
Tần Cửu Khinh nhìn mâm đồ ăn của mình, nói: “Tôi không quan tâm đến món ăn lắm, chỉ thích màu trắng…” Hắn cố ý dừng lại, liếc y một cái.
Bạch Tiểu Cốc vốn không nghĩ nhiều, lại bởi vì cái liếc mắt này mà giật mình.
Thích màu trắng…?!
Tần Cửu Khinh ngâm giọng, chậm rì nói: “Chỉ thích màu trắng… tất cả màu trắng.”
Hắn buông đũa, yên lặng nhìn Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tất cả màu trắng, bao gồm cậu.
Tần Cửu Khinh không nói ra, Bạch Tiểu Cốc lại nhận ra từ đôi ngươi đen láy hơi phát sáng kia.
Lại trêu y…
Y không nên tôi nghiệp hắn!
*聊: là nói chuyện, 撩: trêu, cả hai đều có cách đọc gần giống nhau.
Bạch Tiểu Cốc vô cùng chắc chắn Tần Cửu Khinh nói hai tiếng, nghĩa chữ “nói chuyện” cũng rất phù hợp.
Vậy rốt cuộc là chữ nào?
Kết hợp với câu trước của Bạch Tiểu Cốc, đương nhiên ý Tần Cửu Khinh là “trêu”!
Nhưng Bạch Tiểu Cốc sao dám đi hỏi, lỡ Tần Cửu Khinh mặt dày nói câu: “Tôi nói là nói chuyện…”
Vậy chẳng phải…
Hèn gì phải dùng giọng, lưu manh!
Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý hắn nữa, cũng không dám nhìn những dòng chữ kia, bèn gõ: “Ngủ.”
Ai ngờ Tần Cửu Khinh nhanh chóng rep: “Ngủ ngon.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Ngủ ngon?
Mới qua mười giờ đã ngủ ngon?
Có còn là thiếu niên đêm thức khuya sáng dậy không nổi nữa không?!
Rõ ràng là Bạch Tiểu Cốc không muốn để ý, Tần Cửu Khinh chiều theo, y lại không vui.
Ngón tay Bạch Tiểu Cốc lơ lửng trên bàn phím, do dự hồi lâu, không gõ nữa.
Ngủ.
Không để ý thì không để ý.
Ai cần!
Nổi trận lôi đình đi vào giấc ngủ, vậy mà vẫn ngủ rất ngon.
Một đêm không mộng, Bạch Tiểu Cốc dậy sớm thần thanh khí sảng, y rửa mặt bằng nước lạnh rồi mang dép lê đi chuẩn bị bữa sáng.
Chỉ cần đứng dậy là y sẽ xuống bếp.
Chủ yếu là y và Đại Tần sợ người lạ, không mời dì giúp việc, y cũng thích và giỏi nấu nướng. Xét thấy Đại Tần đang cố gắng làm việc, bản thân mình không có áp lực học tập, Bạch Tiểu Cốc sẵn lòng ra sức ở phòng bếp.
Tần Vịnh mơ màng hỏi: “Tâm trạng tốt?”
Bạch Tiểu Cốc ngâm nga: “Ánh nắng chiếu rọi, tất nhiên tâm trạng sẽ tốt.”
Tần Vịnh chưa ngủ tỉnh: “Ồ…”
Bạch Tiểu Cốc: “Rửa mặt, ăn cơm.”
Tần Vịnh lững thững súc miệng.
Khi dùng bữa sáng xong, Bạch Tiểu Cốc xách cặp ra cửa, Tần Vịnh mới hoảng hốt nhớ tới một chuyện —— Á, quên nói cho con trai biết rồi!
Thôi, dù sao hai đứa cũng chơi với nhau rất vui, không sao.
Bạch Tiểu Cốc thong thả xuống lầu, đẩy tay nắm cửa sang quý, lên chiếc xe Tần Vịnh mua cho y, chào hỏi tài xế: “Chú Lý, chào buổi…”
Bạch Tiểu Cốc khựng lại, trợn to mắt.
Trong xe có người!
Bình mình giữa hè đến sớm một cách kỳ quặc, bảy giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, điểm trên mái tóc ngắn của hắn, giữa trán có vài sợi tóc mái, nổi bật nước da lạnh lẽo, đôi mắt đen dưới mày kiếm phản chiếu ánh nắng, âm u tĩnh lặng như cảnh non nước ngoài cửa sổ đêm qua.
Vừa thấy Bạch Tiểu Cốc, con ngươi hắn chợt lóe, môi mỏng hơi cong, lộ ra nụ cười như hồ nước được ánh ban mai đánh thức, lóng lánh sóng nước.
Tần Cửu Khinh: “Chào buổi sáng.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Cửa xe đóng lại, sau một lúc lâu Bạch Tiểu Cốc mới hoàn hồn: “Sao, sao cậu…”
Y chưa thể quên được cảnh tượng vừa rồi, trong đầu toàn là sườn mặt câu hồn nhiếp phách kia.
Tài xế Lý Thần: “Tiên sinh không nói với cháu?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Đúng là Tần Vịnh đã quên nói với Bạch Tiểu Cốc, quên nói chuyện mà hôm qua gã và Hứa Nặc thương lượng.
Hai đứa nhỏ ở đối diện, lại học cùng trường, Tần Vịnh thấy Hứa Nặc mới dọn đến, có lẽ chưa sắp xếp xong xuôi, vội nói: “Ngày mai để Tiểu Cửu đi chung Tiểu Cốc là được rồi.”
“Tôi sẽ dặn tài xế ngay.”
“Không sao không sao, hai đứa nhỏ đi chung, chúng ta cũng yên tâm.”
“Chị xem bọn họ hợp rơ như vậy.”
Vì thế… dưới tình huống Bạch Tiểu Cốc không hay không biết, chiếc xe độc quyền biến thành chiếc xe công cộng!
Sao Bạch Tiểu Cốc không hiểu ba mình nghĩ gì, sáng dậy ăn cơm đã là chuyện lạ thứ tám thế giới rồi, chuyện khác… nhớ được mới lạ!
Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh: “Nhà cậu không có xe?”
Tối qua bọn họ đã làm quen, y biết Hứa Nặc là quản lý cấp cao lương chục triệu một năm, hai mẹ con không thiếu tiền, sao có thể không có xe.
Tần Cửu Khinh: “Không có người.” Có xe không có người lái.
Bạch Tiểu Cốc lại hỏi: “Vậy trước kia cậu đi học thế nào?”
Tần Cửu Khinh: “Hôm qua mới khai giảng.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
À, vừa chuyển đến một ngày, chưa sắp xếp xong xuôi.
Thấy Bạch Tiểu Cốc không vui, Tần Cửu Khinh cố ý nói: “Nếu không thích hợp thì tôi sẽ xuống.” Sau đó vươn ngón tay thon dài, khẽ cầm tay nắm, như thật sự muốn mở cửa bước xuống.
Bạch Tiểu Cốc: “… Ngồi xuống.”
Tần Cửu Khinh thu tay lại.
Lý Thần khởi động ô tô, mỉm cười nói: “Không sao, Tiểu Cốc rất tốt tính, chú đã đưa đón thằng bé năm sáu năm…”
Lý Thần rất hiểu biết gia đình Tần Vịnh, Tần Vịnh hào phóng không so đo tính toán, Bạch Tiểu Cốc ôn hòa không gây chuyện, cả nhà họ đều rất thích hai cha con nương tựa lẫn nhau này.
Lý Thần khôn ngừng khen, Tần Cửu Khinh mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Cốc “tốt tính”.
Bạch Tiểu Cốc: “…” Đau mặt.
Lộ trình không xa, hơn mười phút đã nhìn thấy cổng trường, Bạch Tiểu Cốc hô dừng ở khoảng cách hai trăm mét.
Tần Cửu Khinh nghiêng đầu nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc mở cửa xuống xe: “Đậu xe trước cổng rất khó.”
Tần Cửu Khinh: “Ừm.”
Tần Cửu Khinh tạm biệt Lý Thần, sau khi xe lăn bánh, hắn nhìn Bạch Tiểu Cốc đang đứng đực tại chỗ.
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu đi trước.”
Tần Cửu Khinh: “Tại sao?”
Bạch Tiểu Cốc bịa không chớp mắt: “Học tra và học thần không chung một thế giới, cậu đi trước.”
Tần Cửu Khinh: “Đi chung với tôi rất mất mặt?”
Bạch Tiểu Cốc không khách sáo: “Phí lời!”
Tần Cửu Khinh bật cười: “Vậy cậu đi trước.”
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu trước.”
Tần Cửu Khinh chậm rãi nói: “Cậu trước.”
Bạch Tiểu Cốc không muốn thua: “Cậu…”
Tần Cửu Khinh nói thẳng: “Muốn trèo tường vì đến trễ?”
Bạch Tiểu Cốc nhớ tới nỗi sợ vắt vưởng trên tường, không hơn thua với hắn nữa: “…… Tạm biệt!”
Bạch Tiểu Cốc vắt cặp lên vai, nghênh ngang bước đi.
Tần Cửu Khinh hiểu ý, cố ý dừng bước, nhìn y đi xa.
Ánh mặt trời đẹp đẽ đọng trên lọn tóc trắng nhếch lên của thiếu niên, phản chiếu màu của trăng; sau gáy trắng như tuyết, dường như phát sáng dưới cổ áo đen, cánh tay lộ ra ngoài cũng sáng trong như ngọc; thân hình thon gầy, dáng người lại rất tốt, mắt cá chân ẩn hiện dưới ống quần dài như vật trang trí xinh đẹp trên miếng ngọc.
Tần Cửu Khinh nhìn Bạch Tiểu Cốc chạy xa, hồi lâu mới dời mắt.
Ngoài miệng hắn mỉm cười, trong lòng là câu nói quanh quẩn cả ngày hôm qua: Hoá ra trên đời này thực sự có nhất kiến chung tình.
Tuy là nam nhưng lại nằm trên đầu quả tim hắn.
–
Bạch Tiểu Cốc ngồi vào chỗ, vẫn còn tâm phiền ý loạn.
Tiết truy bài chưa bắt đầu, các bạn học sáp đến chỗ y tìm hiểu tin tức.
Cảnh tượng y và học thần chạm mặt hôm qua đã bị truyền thành quyết đấu thế kỷ.
“Cốt ca quen học sinh mới chuyển tới hả?”
“Không quen.”
“Vậy sao…”
“Hắn có bệnh.”
“Ặc…”
Thấy Cốt ca không đúng, mọi người giải tán.
Chỉ có Tào Kính muốn tán cũng tán không được, đương nhiên cậu ta cũng không sợ. Cậu ta và Bạch Tiểu Cốc rất thân, biết y không mạnh miệng, tâm cũng mềm èo.
“Cốt ca, cậu thật sự không quen học sinh mới chuyển tới?”
“Không quen!”
“Vậy à…” Tào Kính rất tiếc, “Bạn cùng bàn, bạn ngồi trước và bạn ngồi sau bạn gái tớ muốn xin phương thức liên lạc của cậu ta…”
“…”
Đừng hỏi, hỏi chỉ làm Cốt ca tức hơn thôi.
——Lưu manh trêu hoa ghẹo nguyệt!
Một buổi sáng bình thường trôi qua, tối hôm ngủ quá ngon, sáng nay Bạch Tiểu Cốc ngủ không được, miễn cưỡng nghe xong một tiết như đang nghe thiên thư, tai trái đi vào tai phải ra sạch trơn.
Aiss, học khó quá.
Tại sao không giống tiểu thuyết ấy, song tu gì đó…
Khụ, ngưng!
Giữa trưa Bạch Tiểu Cốc không về nhà ăn cơm, không phải không có thời gian mà là Tần Vịnh không muốn y cực. Dù học không giỏi nhưng trạng thái phải tốt, nếu Bạch Tiểu Cốc về nhà, chắc chắn phải nấu cơm, vậy thì…
Tần Vịnh vừa chột dạ vừa đau lòng vừa mệt mỏi—— Có khi con trai còn lải nhải hơn cả mẹ.
Bạch Tiểu Cốc không về nhà chỉ có thể cố đến nhà ăn mà ba y quyên tặng.
Ba tần giàu nứt đố đổ vách, trực tiếp xây ba tầng nhà ăn trong căn tin, tầng một tầng hai tầng ba có đầy đủ các loại món ăn, các học sinh Nhất Trung vô cùng cảm động!
Nếu có thể trả bằng thẻ cơm thì hay quá.
Đương nhiên Bạch Tiểu Cốc không thiếu tiền, y rề rà tới nhà ăn, định chọn đại món nào đó.
Ai ngờ vừa đến tầng một đã nhìn thấy người con trai chói mắt kia.
Nhà ăn tầng một rất lớn, có thể chứa mấy trăm người, tới giờ cơm, học sinh ùa vào, vì đỡ mất công lên xuống, ai nấy đều đổ xô vào tầng 1.
Vậy mà cái bàn ăn năm sáu người ở góc trái chỉ có một người ngồi.
Hắn không dựa cửa sổ, lại chói hơn cả ánh mặt trời, tóc đen lẫn vào trong bóng tối, khiến da thịt trông lạnh lẽo hơn, lông mĩ dài hẹp hơi rũ, che khuất con ngươi đầy sao lạnh lẽo.
Hắn chán ngắn cầm đũa lùa cơm, vẻ mặt lười biếng, tràn đầy xa cách.
Tần Cửu Khinh…
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm hắn, xác định không ai tới gần hắn mới lộp bộp trong lòng:
Bị xa lánh?
Học sinh chuyển tới lớp A có thành tích tốt, xấu miệng lại không giống người.
Ừm, chắc chắn là bị cô lập rồi!
Đáng đời!
Bạch Tiểu Cốc không thèm quan tâm hắn.
Y lấy cơm, khi tìm chỗ lại nhịn không được liếc qua…
Dì Hứa Nặc đối xử với y rất tốt, Đại Tần còn định làm ba hắn… Bốn bỏ năm lên, hai người họ sẽ chung hộ khẩu.
Bạch Tiểu Cốc nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn nổi.
Y bê mâm đồ ăn tới bàn Tần Cửu Khinh: “Có người không?”
Tay Tần Cửu Khinh hơi khựng lại, khi ngước mắt, con ngươi sáng ngời: “Cậu ngồi xuống thì sẽ có người.”
Bạch Tiểu Cốc đặt mâm ngồi đối diện hắn, nhấn mạnh: “Không phải tôi muốn ăn cơm với cậu, chỉ là chỗ này còn trống thôi.”
Tần Cửu Khinh nhếch môi, cười đáp: “Ừm.”
Hắn không nói thêm gì khác, nhìn dáng vẻ ấm áp như ánh mặt trời này, nhớ đến dáng vẻ lạnh băng ban nãy…
Bạch Tiểu Cốc không được tự nhiên.
Tại sao mỗi khi y đến gần hắn đều cười?
Cười cười cười, ánh mắt nữ sinh trong nhà ăn đều dính hết lên người cậu!
Bạch Tiểu Cốc liếc nhìn mâm đồ ăn của hắn… cạn lời.
Mâm trắng, đũa trắng, chén canh trắng, cơm trắng, cải trắng hầm đậu hủ trắng!
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu ăn kiểu gì…”
Tần Cửu Khinh nhìn mâm đồ ăn của mình, nói: “Tôi không quan tâm đến món ăn lắm, chỉ thích màu trắng…” Hắn cố ý dừng lại, liếc y một cái.
Bạch Tiểu Cốc vốn không nghĩ nhiều, lại bởi vì cái liếc mắt này mà giật mình.
Thích màu trắng…?!
Tần Cửu Khinh ngâm giọng, chậm rì nói: “Chỉ thích màu trắng… tất cả màu trắng.”
Hắn buông đũa, yên lặng nhìn Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tất cả màu trắng, bao gồm cậu.
Tần Cửu Khinh không nói ra, Bạch Tiểu Cốc lại nhận ra từ đôi ngươi đen láy hơi phát sáng kia.
Lại trêu y…
Y không nên tôi nghiệp hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.