Chương 145: Phiên ngoại 7
Long Thất
29/01/2023
Bọn Tào Kính ngoài phòng không hiểu tại sao, Bạch Tiểu Cốc trong phòng mất
kiên nhẫn, y sợ Tần Cửu Khinh nói bậy bạ, bèn nhanh chóng thay quần áo
rồi mở cửa ra.
Cửa bỗng mở ra, bọn Tào Kính dời mắt nhìn y: “Cốt ca?”
Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn họ, lí nhí với Tần Cửu Khinh: “Đi thôi.”
Tần Cửu Khinh lại không nhấc chân: “Khoan đã.”
Tầm mắt mọi người lại tập trung về phía hắn.
Bạch Tiểu Cốc ngước mắt nhìn hắn: “?”
Tần Cửu Khinh bước đến gần y, mi đen hơi rũ, chậm rãi nói: “Cổ áo không ngay ngắn.”
Dứt lời, hắn duỗi tay ra, ngón tay thon dài dừng trên cổ áo đồng phục, từ từ sửa lại cổ áo cho y.
Bạch Tiểu Cốc không dám nhúc nhích trong suốt quá trình, chỉ có hơi nóng không ngừng trào từ trái tim đến thính tai, y không cần soi gương cũng biết mình đã đỏ tới mang tai.
Cũng may ngoài cửa sổ là ráng chiều đỏ rực, soi vào người y, che giấu lỗ tai phiếm đỏ, chỉ có hàng mi khẽ run và hô hấp đình trệ là không giấu được.
Tần Cửu Khinh cao hơn Bạch Tiểu Cốc nửa cái đầu, hắn tắm mình trong hoàng hôn, đôi mắt sâu thẳm, màu da thiên lạnh, chỉ có ngón tay vươn ra nhiễm chút ánh sáng mỏng manh, nhẹ nhàng trượt xuống cổ áo đen của Bạch Tiểu Cốc, mang theo triền miên và lưu luyến câu hồn nhiếp phách.
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Xong rồi.”
Bạch Tiểu Cốc: “… Ừm.”
Tần Cửu Khinh buông tay xuống, như có như không câu lấy ngón tay trắng nõn đang buông thõng của Bạch Tiểu Cốc…
Bạch Tiểu Cốc căng thẳng, hai tay đút túi, vội vã đi thẳng về phía trước.
Bộ không muốn sống nữa sao?!
Y không để cho hắn nắm đâu!
Chờ hai người đi xa, “hoá thạch” quần chúng mới bình tĩnh lại.
Đám thẳng nam không nghĩ nhiều, bần thần nửa ngày mới thốt ra một câu: “Cốt ca và học sinh chuyển trường… hình như… rất thân nhau?”
Tào Kính trầm ngâm: “Đâu chỉ thân, quả thật như quen nhau trăm ngàn năm!”
–
Sau khi xuống xe, Tần Cửu Khinh cảm ơn Lý Thần rồi nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc nhìn cánh cửa đóng kín sau lưng Tần Cửu Khinh, ma xui quỷ nói: “Dì Hứa Nặc có nhà không?”
Tần Cửu Khinh hơi rũ mi, nói: “Chưa về.”
Trông có hơi đáng thương, ít nhất Bạch Tiểu Cốc cảm giác được.
Nhất là khi mặt trời lặn, sắc trời tối tăm, sau lưng là ba tầng lầu không có ánh đèn, thiếu niên cao gầy đứng trước cánh cửa sắt lạnh băng, làn da trắng lạnh dưới mái tóc đen và xương hàm rõ ràng đa phần là do dinh dưỡng không tốt.
Bởi vì lông mi mà mí mắt đen như mực, ở mùa hè oi bức càng thêm cô đơn quạnh quẽ.
Nghĩ đến cái ID tràn đầy hơi thở trẻ trâu và chỉ có một chữ…
Bạch Tiểu Cốc mềm lòng: “Tối nay… cậu ăn gì?”
Tần Cửu Khinh: “Tôi không…” Hắn dừng lại, sửa lời, “Chắc là trong nhà có đồ ăn.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tuy Tần Cửu Khinh đã sửa miệng, nhưng sao Bạch Tiểu Cốc không nghe ra!
Rõ ràng tên này không định ăn tối!
Khó trách “thiếu dinh dưỡng”, thời điểm phát triển thân thể mà không ăn cơm tối, không phải là tự tìm đường chết?
Bạch Tiểu Cốc: “Đừng ăn… cơm thừa, tới nhà tôi đi.”
Hai mắt Tần Cửu Khinh hơi sáng.
Bạch Tiểu Cốc giật mình, xụ mặt: “Không tới thì thôi.”
Tần Cửu Khinh: “Tôi về thay quần áo trước đã.”
Bạch Tiểu Cốc xoay người về nhà mình: “Ừm.”
–
Tần Vịnh bước ra khỏi phòng làm việc, đôi mắt thâm đen do thức suốt đêm, mệt mỏi nói: “Tiểu Cốt…”
Bạch Tiểu Cốc trong phòng bếp ló đầu ra: “Cơm tối sắp xong rồi.”
Tần Vịnh vịn cửa thăm chừng: “Phong phú vậy sao?!”
Bạch Tiểu Cốc đứng hình, nhìn những món đã chuẩn bị xong, lắp bắp: “Phong, phong phú ư?”
Tần Vịnh đếm đếm: “Tám món còn không phong phú?!”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Không biết sao làm nhiều như vậy nữa!
Hỏng rồi, Tần Cửu Khinh không hiểu lầm chứ? Y không có đặc biệt làm cho hắn, chỉ là giữa trưa… giữa trưa…
Á, giữa trưa no căng, hiện giờ không đói.
Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn Tần Vịnh thức cả đêm như du hồn, tự tin nói: “Bồi bổ cho ba!”
Đúng vậy, y vì Đại Tần, Đại Tần vất vả như vậy, đứa con như y phải cố gắng chăm sóc ổng!
Tần Vịnh cảm động cực kỳ: “Con trai thật ngoan.”
“…”
“Ba cảm động quá.”
“…”
“Tối nay ba ăn hai chén!”
“…”
Bạch Tiểu Cốc chột dạ, xua tay nói: “Chờ thêm nửa tiếng nữa là có thể ăn.”
Tần Vịnh nước mắt lưng tròng ngồi chờ ăn.
Tình cha con cảm động trời đất đột nhiên đình chỉ sau khi Tần Cửu Khinh bước vào cửa thăm hỏi.
Tần Vịnh u oán nói: “Hèn gì Tiểu Cốt làm tám món.”
Tần Cửu Khinh bỏ quà xuống, tò mò hỏi: “Còn có khách khác ạ?”
Tần Vịnh: “Không có.”
Tần Cửu Khinh cong cong mắt, trong lòng ngọt ngào.
Tần Vịnh vừa bê thức ăn lên bàn vừa nói với Tần Cửu Khinh: “Dù gì cháu cũng đến rồi, hay là tối nay ăn chút cải trắng luộc đi.”
Bạch Tiểu Cốc thẹn quá hoá giận: “Ba!”
Tần Vịnh không nể mặt: “Được rồi được rồi, ba biết con rất thích bạn mới.”
Bạch Tiểu Cốc không cầm nổi đũa: “Con không, không…”
Tần Cửu Khinh ôn thanh tiếp lời: “Cảm ơn.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Xong rồi, y nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Tay nghề Bạch Tiểu Cốc không có gì để bàn, tám món đồ ăn đều rất dân dã, không có gì món gì cầu kỳ, nhưng càng bình thường càng tỏ rõ tay nghề.
Khi Bạch Tiểu Cốc nấu ăn vẫn luôn nghĩ về Tần Cửu Khinh, luôn muốn bồi bổi thân thể cho hắn, phối hợp sắc thái khỏe mạnh cân đối, tận lực thêm những món không ngon nhưng rất dinh dưỡng như cà rốt làm crepe.
Ba người tám món, Bạch Tiểu Cốc không đói, cuối cùng lại không dư chút gì.
Tần Vịnh đói bụng cả ngày, ngấu nghiến ăn; điệu bộ ăn uống của Tần Cửu Khinh rất ưu nhã khiêm tốn, nhưng tốc độ không chậm hơn Tần Vịnh.
Ban đầu Bạch Tiểu Cốc có chút thẹn quá hoá giận, sau đó—— Có đầu bếp nào không vui khi thấy món mình làm ra được ăn sạch sẽ?
–
Tần Vịnh vỗ vỗ cái bụng căng cứng: “Để ba dọn cho, hai đứa lên lầu học thêm đi.”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Bạch Tiểu Cốc đờ ra.
Y đã quên hạng mục đáng sợ vừa ra lò hôm qua.
Học thêm?
Phải học thêm thật sao?!
Bạch Tiểu Cốc giãy giụa nhìn Tần Vịnh: “Ba…”
Tần Vịnh nhìn y: “Không tới tiết tự học buổi tối, không làm bài tập, thi thì xếp chót, Bạch Tiểu Cốt…”
Thấy Đại Tần chuẩn bị lầm bầm, Bạch Tiểu Cốc giơ tay đầu hàng.
Hức, đều tại Tần Cửu Khinh, học chi giỏi dữ vậy, hại y phải học thêm!
Thấy y như vậy, sao Tần Cửu Khinh không hiểu, hắn nén ý cười bên môi: “Đến chỗ tôi đi.”
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác nhìn hắn.
Tần Vịnh: “Cũng được, chỗ cháu yên tĩnh.” Gã cực kỳ tin tưởng Tần Cửu Khinh.
Vì thế… Bạch Tiểu Cốc bị Tần Vịnh đuổi khỏi nhà, theo Tần Cửu Khinh đến nhà hắn.
Hai nhà đối diện, chỉ cần băng qua sân là xong, muốn tiện bao nhiêu tiện bấy nhiêu.
Bạch Tiểu Cốc cực kỳ bài xích chuyện học thêm, ở nhà mình hay qua nhà Tần Cửu Khinh không khác gì nhau, tóm lại… không muốn học thêm!
Bạch Tiểu Cốc tức tối đến nhà Tần Cửu Khinh, khi đổi giày, y liếc thấy bữa ăn bày ngay ngắn trong phòng bếp.
Tần Cửu Khinh cũng nhìn thấy, thần thái đạm nhiên.
Bạch Tiểu Cốc bước tới, đánh giá món y cho là đồ thừa.
Ôi, đây là đồ thừa?
Thức ăn giới hạn được đóng gói từ nhà hàng là đồ thừa?
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh bình tĩnh nói: “Có lẽ là mẹ tôi đặt.”
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu không biết?”
Tần Cửu Khinh thành thật nói: “Biết.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy cậu…”
Tần Cửu Khinh cong môi: “Sao bằng cậu làm?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh ngẫm lại bữa tối, vẻ mặt thích thú: “Ăn món cậu làm một lần, không ăn nổi những món khác.”
Bạch Tiểu Cốc hừ lạnh: “Vậy cậu nhịn đói đi!”
Đương nhiên y nấu ăn rất ngon, nhưng tên này…tên này…
Ừm, hình như cũng không thể coi là nói dối.
Hắn chỉ nói nhà mình có đồ ăn, không nói là đồ thừa, là Bạch Tiểu Cốc tự nghĩ vậy.
Tuy không nói dối nhưng cũng có hiềm nghi đánh lạc hướng!
Mà cũng phải, dì Hứa Nặc có bận rộn thế nào cũng không nỡ bạc đãi con trai duy nhất, dù không về nhà thì cũng sẽ tìm cách gửi món ngon cho hắn.
Là, y, phí, công, vô, ích!
Tất nhiên hai người học thêm ở phòng sách, đây là lần thứ hai Bạch Tiểu Cốc vào phòng sách nhà Tần Cửu Khinh, tuy không đến mức quen đường quen nẻo, nhưng tầm mắt không kiềm được mà hướng về phía “khu trò chơi”.
Học thêm sao bằng chơi game!
Bạch Tiểu Cốc bỏ cặp xuống, chán ngán nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh ngồi bên cạnh y, khoảng cách hai người gần như hồi chơi game, Bạch Tiểu Cốc hơi bồn chồn: “Học thêm kiểu gì?”
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Môn nào yếu?”
Bạch Tiểu Cốc trợn mắt trắng.
Tần Cửu Khinh cười: “Có thể xem cặp của cậu không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Tùy tiện.”
Đầu ngón tay Tần Cửu Khinh dừng ở khóa kéo trên cặp, khẽ nhìn y: “Không có thứ kỳ quái gì chứ?”
Bạch Tiểu Cốc cố ý nói: “Ai biết, có lẽ sẽ có một hai bức thư tình nào đó.”
Tần Cửu Khinh nhướng mày: “Được hoan nghênh như vậy?”
Bạch Tiểu Cốc nâng má: “Đẹp như thế này mà.”
Tần Cửu Khinh kéo khóa kéo, ung dung nói: “Đúng là cậu… rất đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm sách giáo khoa trong cặp, lật sơ là hiểu: “Xem ra môn nào cũng không ổn?”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Nếu ổn thì cần học thêm?”
Tần Cửu Khinh cong môi nhìn y: “Không thích học?”
Bạch Tiểu Cốc: “Vô nghĩa.”
Ai ngờ Tần Cửu Khinh lại nói: “Vậy chơi game nhé?”
Bạch Tiểu Cốc mở to mắt, đồng tử xám nhạt tràn đầy kinh ngạc.
Tần Cửu Khinh cất từng cuốn vào cặp rồi kéo khoá kéo lại: “Học không phải chuyện ép buộc, chờ khi nào cậu muốn học thì chúng ta học.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩn người.
Tần Cửu Khinh cười: “Vậy… có muốn chơi game với anh không?”
Ánh đèn trong phòng lờ mờ tối, bóng dáng Tần Cửu Khinh nghiêng đầu mỉm cười vừa ái muội vừa mê hoặc, cộng thêm chất giọng trầm thấp dễ nghe, quả thật là yêu nghiệt!
Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt: Cậu… ai…”
Anh cái quái gì, hắn không phải anh y!
Tần Cửu Khinh hiểu: “Hoá ra cậu rất thích học thêm.”
Bạch Tiểu Cốc hoảng hốt: “Không!”
“Chơi game?”
“Ừm…”
“Gọi anh ơi.”
“Cậu!”
Tần Cửu Khinh cong khoé mắt, nhìn y: “Vậy nói tôi biết cậu sinh ngày nào?
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh: “Xem xem tôi gọi cậu là anh hay cậu gọi tôi là anh.”
Âm điệu từ trước từ sau bất đồng, Bạch Tiểu Cốc chộn rộn không thôi, không hiểu sao lại muốn hắn kêu mình là anh.
Mé!
Chắc chắn kiếp trước tên này không phải người!
Là yêu nghiệt mới đúng!
Cửa bỗng mở ra, bọn Tào Kính dời mắt nhìn y: “Cốt ca?”
Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn họ, lí nhí với Tần Cửu Khinh: “Đi thôi.”
Tần Cửu Khinh lại không nhấc chân: “Khoan đã.”
Tầm mắt mọi người lại tập trung về phía hắn.
Bạch Tiểu Cốc ngước mắt nhìn hắn: “?”
Tần Cửu Khinh bước đến gần y, mi đen hơi rũ, chậm rãi nói: “Cổ áo không ngay ngắn.”
Dứt lời, hắn duỗi tay ra, ngón tay thon dài dừng trên cổ áo đồng phục, từ từ sửa lại cổ áo cho y.
Bạch Tiểu Cốc không dám nhúc nhích trong suốt quá trình, chỉ có hơi nóng không ngừng trào từ trái tim đến thính tai, y không cần soi gương cũng biết mình đã đỏ tới mang tai.
Cũng may ngoài cửa sổ là ráng chiều đỏ rực, soi vào người y, che giấu lỗ tai phiếm đỏ, chỉ có hàng mi khẽ run và hô hấp đình trệ là không giấu được.
Tần Cửu Khinh cao hơn Bạch Tiểu Cốc nửa cái đầu, hắn tắm mình trong hoàng hôn, đôi mắt sâu thẳm, màu da thiên lạnh, chỉ có ngón tay vươn ra nhiễm chút ánh sáng mỏng manh, nhẹ nhàng trượt xuống cổ áo đen của Bạch Tiểu Cốc, mang theo triền miên và lưu luyến câu hồn nhiếp phách.
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Xong rồi.”
Bạch Tiểu Cốc: “… Ừm.”
Tần Cửu Khinh buông tay xuống, như có như không câu lấy ngón tay trắng nõn đang buông thõng của Bạch Tiểu Cốc…
Bạch Tiểu Cốc căng thẳng, hai tay đút túi, vội vã đi thẳng về phía trước.
Bộ không muốn sống nữa sao?!
Y không để cho hắn nắm đâu!
Chờ hai người đi xa, “hoá thạch” quần chúng mới bình tĩnh lại.
Đám thẳng nam không nghĩ nhiều, bần thần nửa ngày mới thốt ra một câu: “Cốt ca và học sinh chuyển trường… hình như… rất thân nhau?”
Tào Kính trầm ngâm: “Đâu chỉ thân, quả thật như quen nhau trăm ngàn năm!”
–
Sau khi xuống xe, Tần Cửu Khinh cảm ơn Lý Thần rồi nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc nhìn cánh cửa đóng kín sau lưng Tần Cửu Khinh, ma xui quỷ nói: “Dì Hứa Nặc có nhà không?”
Tần Cửu Khinh hơi rũ mi, nói: “Chưa về.”
Trông có hơi đáng thương, ít nhất Bạch Tiểu Cốc cảm giác được.
Nhất là khi mặt trời lặn, sắc trời tối tăm, sau lưng là ba tầng lầu không có ánh đèn, thiếu niên cao gầy đứng trước cánh cửa sắt lạnh băng, làn da trắng lạnh dưới mái tóc đen và xương hàm rõ ràng đa phần là do dinh dưỡng không tốt.
Bởi vì lông mi mà mí mắt đen như mực, ở mùa hè oi bức càng thêm cô đơn quạnh quẽ.
Nghĩ đến cái ID tràn đầy hơi thở trẻ trâu và chỉ có một chữ…
Bạch Tiểu Cốc mềm lòng: “Tối nay… cậu ăn gì?”
Tần Cửu Khinh: “Tôi không…” Hắn dừng lại, sửa lời, “Chắc là trong nhà có đồ ăn.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tuy Tần Cửu Khinh đã sửa miệng, nhưng sao Bạch Tiểu Cốc không nghe ra!
Rõ ràng tên này không định ăn tối!
Khó trách “thiếu dinh dưỡng”, thời điểm phát triển thân thể mà không ăn cơm tối, không phải là tự tìm đường chết?
Bạch Tiểu Cốc: “Đừng ăn… cơm thừa, tới nhà tôi đi.”
Hai mắt Tần Cửu Khinh hơi sáng.
Bạch Tiểu Cốc giật mình, xụ mặt: “Không tới thì thôi.”
Tần Cửu Khinh: “Tôi về thay quần áo trước đã.”
Bạch Tiểu Cốc xoay người về nhà mình: “Ừm.”
–
Tần Vịnh bước ra khỏi phòng làm việc, đôi mắt thâm đen do thức suốt đêm, mệt mỏi nói: “Tiểu Cốt…”
Bạch Tiểu Cốc trong phòng bếp ló đầu ra: “Cơm tối sắp xong rồi.”
Tần Vịnh vịn cửa thăm chừng: “Phong phú vậy sao?!”
Bạch Tiểu Cốc đứng hình, nhìn những món đã chuẩn bị xong, lắp bắp: “Phong, phong phú ư?”
Tần Vịnh đếm đếm: “Tám món còn không phong phú?!”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Không biết sao làm nhiều như vậy nữa!
Hỏng rồi, Tần Cửu Khinh không hiểu lầm chứ? Y không có đặc biệt làm cho hắn, chỉ là giữa trưa… giữa trưa…
Á, giữa trưa no căng, hiện giờ không đói.
Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn Tần Vịnh thức cả đêm như du hồn, tự tin nói: “Bồi bổ cho ba!”
Đúng vậy, y vì Đại Tần, Đại Tần vất vả như vậy, đứa con như y phải cố gắng chăm sóc ổng!
Tần Vịnh cảm động cực kỳ: “Con trai thật ngoan.”
“…”
“Ba cảm động quá.”
“…”
“Tối nay ba ăn hai chén!”
“…”
Bạch Tiểu Cốc chột dạ, xua tay nói: “Chờ thêm nửa tiếng nữa là có thể ăn.”
Tần Vịnh nước mắt lưng tròng ngồi chờ ăn.
Tình cha con cảm động trời đất đột nhiên đình chỉ sau khi Tần Cửu Khinh bước vào cửa thăm hỏi.
Tần Vịnh u oán nói: “Hèn gì Tiểu Cốt làm tám món.”
Tần Cửu Khinh bỏ quà xuống, tò mò hỏi: “Còn có khách khác ạ?”
Tần Vịnh: “Không có.”
Tần Cửu Khinh cong cong mắt, trong lòng ngọt ngào.
Tần Vịnh vừa bê thức ăn lên bàn vừa nói với Tần Cửu Khinh: “Dù gì cháu cũng đến rồi, hay là tối nay ăn chút cải trắng luộc đi.”
Bạch Tiểu Cốc thẹn quá hoá giận: “Ba!”
Tần Vịnh không nể mặt: “Được rồi được rồi, ba biết con rất thích bạn mới.”
Bạch Tiểu Cốc không cầm nổi đũa: “Con không, không…”
Tần Cửu Khinh ôn thanh tiếp lời: “Cảm ơn.”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Xong rồi, y nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Tay nghề Bạch Tiểu Cốc không có gì để bàn, tám món đồ ăn đều rất dân dã, không có gì món gì cầu kỳ, nhưng càng bình thường càng tỏ rõ tay nghề.
Khi Bạch Tiểu Cốc nấu ăn vẫn luôn nghĩ về Tần Cửu Khinh, luôn muốn bồi bổi thân thể cho hắn, phối hợp sắc thái khỏe mạnh cân đối, tận lực thêm những món không ngon nhưng rất dinh dưỡng như cà rốt làm crepe.
Ba người tám món, Bạch Tiểu Cốc không đói, cuối cùng lại không dư chút gì.
Tần Vịnh đói bụng cả ngày, ngấu nghiến ăn; điệu bộ ăn uống của Tần Cửu Khinh rất ưu nhã khiêm tốn, nhưng tốc độ không chậm hơn Tần Vịnh.
Ban đầu Bạch Tiểu Cốc có chút thẹn quá hoá giận, sau đó—— Có đầu bếp nào không vui khi thấy món mình làm ra được ăn sạch sẽ?
–
Tần Vịnh vỗ vỗ cái bụng căng cứng: “Để ba dọn cho, hai đứa lên lầu học thêm đi.”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, Bạch Tiểu Cốc đờ ra.
Y đã quên hạng mục đáng sợ vừa ra lò hôm qua.
Học thêm?
Phải học thêm thật sao?!
Bạch Tiểu Cốc giãy giụa nhìn Tần Vịnh: “Ba…”
Tần Vịnh nhìn y: “Không tới tiết tự học buổi tối, không làm bài tập, thi thì xếp chót, Bạch Tiểu Cốt…”
Thấy Đại Tần chuẩn bị lầm bầm, Bạch Tiểu Cốc giơ tay đầu hàng.
Hức, đều tại Tần Cửu Khinh, học chi giỏi dữ vậy, hại y phải học thêm!
Thấy y như vậy, sao Tần Cửu Khinh không hiểu, hắn nén ý cười bên môi: “Đến chỗ tôi đi.”
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác nhìn hắn.
Tần Vịnh: “Cũng được, chỗ cháu yên tĩnh.” Gã cực kỳ tin tưởng Tần Cửu Khinh.
Vì thế… Bạch Tiểu Cốc bị Tần Vịnh đuổi khỏi nhà, theo Tần Cửu Khinh đến nhà hắn.
Hai nhà đối diện, chỉ cần băng qua sân là xong, muốn tiện bao nhiêu tiện bấy nhiêu.
Bạch Tiểu Cốc cực kỳ bài xích chuyện học thêm, ở nhà mình hay qua nhà Tần Cửu Khinh không khác gì nhau, tóm lại… không muốn học thêm!
Bạch Tiểu Cốc tức tối đến nhà Tần Cửu Khinh, khi đổi giày, y liếc thấy bữa ăn bày ngay ngắn trong phòng bếp.
Tần Cửu Khinh cũng nhìn thấy, thần thái đạm nhiên.
Bạch Tiểu Cốc bước tới, đánh giá món y cho là đồ thừa.
Ôi, đây là đồ thừa?
Thức ăn giới hạn được đóng gói từ nhà hàng là đồ thừa?
Bạch Tiểu Cốc nhìn chằm chằm Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh bình tĩnh nói: “Có lẽ là mẹ tôi đặt.”
Bạch Tiểu Cốc: “Cậu không biết?”
Tần Cửu Khinh thành thật nói: “Biết.”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy cậu…”
Tần Cửu Khinh cong môi: “Sao bằng cậu làm?”
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh ngẫm lại bữa tối, vẻ mặt thích thú: “Ăn món cậu làm một lần, không ăn nổi những món khác.”
Bạch Tiểu Cốc hừ lạnh: “Vậy cậu nhịn đói đi!”
Đương nhiên y nấu ăn rất ngon, nhưng tên này…tên này…
Ừm, hình như cũng không thể coi là nói dối.
Hắn chỉ nói nhà mình có đồ ăn, không nói là đồ thừa, là Bạch Tiểu Cốc tự nghĩ vậy.
Tuy không nói dối nhưng cũng có hiềm nghi đánh lạc hướng!
Mà cũng phải, dì Hứa Nặc có bận rộn thế nào cũng không nỡ bạc đãi con trai duy nhất, dù không về nhà thì cũng sẽ tìm cách gửi món ngon cho hắn.
Là, y, phí, công, vô, ích!
Tất nhiên hai người học thêm ở phòng sách, đây là lần thứ hai Bạch Tiểu Cốc vào phòng sách nhà Tần Cửu Khinh, tuy không đến mức quen đường quen nẻo, nhưng tầm mắt không kiềm được mà hướng về phía “khu trò chơi”.
Học thêm sao bằng chơi game!
Bạch Tiểu Cốc bỏ cặp xuống, chán ngán nhìn Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh ngồi bên cạnh y, khoảng cách hai người gần như hồi chơi game, Bạch Tiểu Cốc hơi bồn chồn: “Học thêm kiểu gì?”
Tần Cửu Khinh hỏi y: “Môn nào yếu?”
Bạch Tiểu Cốc trợn mắt trắng.
Tần Cửu Khinh cười: “Có thể xem cặp của cậu không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Tùy tiện.”
Đầu ngón tay Tần Cửu Khinh dừng ở khóa kéo trên cặp, khẽ nhìn y: “Không có thứ kỳ quái gì chứ?”
Bạch Tiểu Cốc cố ý nói: “Ai biết, có lẽ sẽ có một hai bức thư tình nào đó.”
Tần Cửu Khinh nhướng mày: “Được hoan nghênh như vậy?”
Bạch Tiểu Cốc nâng má: “Đẹp như thế này mà.”
Tần Cửu Khinh kéo khóa kéo, ung dung nói: “Đúng là cậu… rất đẹp.”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm sách giáo khoa trong cặp, lật sơ là hiểu: “Xem ra môn nào cũng không ổn?”
Bạch Tiểu Cốc nói: “Nếu ổn thì cần học thêm?”
Tần Cửu Khinh cong môi nhìn y: “Không thích học?”
Bạch Tiểu Cốc: “Vô nghĩa.”
Ai ngờ Tần Cửu Khinh lại nói: “Vậy chơi game nhé?”
Bạch Tiểu Cốc mở to mắt, đồng tử xám nhạt tràn đầy kinh ngạc.
Tần Cửu Khinh cất từng cuốn vào cặp rồi kéo khoá kéo lại: “Học không phải chuyện ép buộc, chờ khi nào cậu muốn học thì chúng ta học.”
Bạch Tiểu Cốc ngẩn người.
Tần Cửu Khinh cười: “Vậy… có muốn chơi game với anh không?”
Ánh đèn trong phòng lờ mờ tối, bóng dáng Tần Cửu Khinh nghiêng đầu mỉm cười vừa ái muội vừa mê hoặc, cộng thêm chất giọng trầm thấp dễ nghe, quả thật là yêu nghiệt!
Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt: Cậu… ai…”
Anh cái quái gì, hắn không phải anh y!
Tần Cửu Khinh hiểu: “Hoá ra cậu rất thích học thêm.”
Bạch Tiểu Cốc hoảng hốt: “Không!”
“Chơi game?”
“Ừm…”
“Gọi anh ơi.”
“Cậu!”
Tần Cửu Khinh cong khoé mắt, nhìn y: “Vậy nói tôi biết cậu sinh ngày nào?
Bạch Tiểu Cốc: “…”
Tần Cửu Khinh: “Xem xem tôi gọi cậu là anh hay cậu gọi tôi là anh.”
Âm điệu từ trước từ sau bất đồng, Bạch Tiểu Cốc chộn rộn không thôi, không hiểu sao lại muốn hắn kêu mình là anh.
Mé!
Chắc chắn kiếp trước tên này không phải người!
Là yêu nghiệt mới đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.