Tiểu Bạch Dương

Chương 110: Chương 110

Thủy Thiên Thừa

16/12/2017

Lúc Bạch Tân Vũ về nhà, đã qua sáng sớm, đến nơi thì đã hơn 9 giờ, cậu thở dài, nhắm mắt bước vào.

Cha cậu đã đến công ty, mẹ cậu ngồi ở trên salon, nhác thấy cậu trở về, liền nhìn cậu chăm chăm, “Mẹ còn tưởng mẹ nghe nhầm, mới bốn năm giờ sáng con ra khỏi nhà làm cái gì?”

Bạch Tân Vũ liếc mắt nhìn bác giúp việc, bác ta cười trừ, tự giác tránh đi. Cậu ngồi bên cạnh mẹ mình, nói: “Tối hôm qua, Du Phong Thành tới tìm con, cậu ấy sốt, nên con đưa cậu ta đến bệnh viện.”

Giọng nói của Lý Úy Chi không tự chủ mà cất cao, “Nửa đêm nửa hôm nó đến tìm con làm gì?”

Bạch Tân Vũ ôm lấy bả vai bà, “Cậu ta biết mẹ phát hiện ra chuyện của hai đứa bọn con rồi, nên….đến gặp con.”

Lý Úy Chi đẩy tay cậu ra, nghiêm túc nhìn cậu, “Sau đó thì sao?”

Bạch Tân Vũ nhìn bà, nhẹ than một tiếng, “Mẹ ơi, hơn một năm trước con xuất ngũ từ Báo Tuyết, con đã quyết định sẽ hoàn toàn cắt đứt với cậu ta, nếu con không có quyết tâm, ngay từ đầu con cũng sẽ không về. Lúc ấy bọn con, có mâu thuẫn, con cho rằng con xuất ngũ xong, chính là kết thúc, nhưng đến tận bây giờ, bọn con vẫn lằng nhằng lâu như vậy, con phát hiện ra con chưa quên được cậu ta. Mẹ, từ nhỏ đến lớn có cái gì con cũng đều kể cho mẹ nghe, riêng chuyện này con cũng chẳng muốn gạt mẹ, thật sự là con không quên được cậu ta, đời này sẽ không bao giờ có địa phương nào khiến con khắc ghi như trong quân ngũ, mà cũng sẽ không có ai khiến con có thể nặng tình hơn cậu ta được nữa.”

Hai tròng mắt Lý Úy Chi trợn to, trong ánh nhìn đó tràn đầy lo nghĩ, oán giận, khó hiểu, “Con à, tại sao con lại hồ đồ như thế, con chung đụng với đàn ông, người ngoài sẽ nhìn chúng ta như thế nào đây? Anh trai con là cái dạng này, con cũng cùng một tuồng luôn sao!”

Bạch Tân Vũ bắt lại tay bà, nhẹ nhàng áp trán mình lên trán bà, dịu dàng bảo: “Mẹ, cái này không liên quan chút xíu gì đến anh con hết, nếu con bị ảnh hưởng bởi anh ấy, thì phải bị ảnh hưởng từ lúc con còn ở bên cạnh ảnh chứ, sẽ không chờ đến khi đi bộ đội đâu. Mẹ à, trước nay mẹ vẫn luôn thương con, chuyện này con lại khiến mẹ khó xử như vậy, con xin lỗi, những đạo lý mẹ nói con hiểu hết, nếu con có thể khống chế chính mình, con cũng không muốn thích đàn ông đâu.”

Lý Úy Chi ôm lấy cổ cậu, khẽ sụt sùi, lặp đi lặp lại: “Tại sao con không khiến người bớt lo, tại sao không để người bớt lo chứ.”

Bạch Tân Vũ khẽ khàng vuốt vuốt lưng bà, viền mắt ẩm ướt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Cậu xoắn xuýt lưỡng lự đã quá lâu, cậu luôn cho rằng thời gian có thể giải quyết hết thảy phiền muộn hộ mình, cuối cùng cậu phát hiện ra nếu bản thân cậu không đối mặt, thực ra chẳng giải quyết được cái gì hết. Dù có lảng tránh như thế nào, cậu cũng không lừa được bản thân, rằng cậu vẫn thích Du Phong Thành, vẫn len lén hoài niệm khoảng thời gian tốt đẹp của hai người khi còn trong quân ngũ, nhiều lúc cậu nghĩ làm sao để thời gian quay trở lại hai năm về trước, cậu muốn quý trọng những thời khắc kề vai chiến đấu cùng Du Phong Thành, ở Botswana, khi cậu cảm giác tính mạng của mình sắp tận, hết thảy nhớ nhung của cậu với Du Phong Thành bạo phát trong nháy mắt, thứ cảm giác tuyệt vọng cùng chua xót khi đó, đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức của cậu.

Sinh mệnh vô thường, e rằng sẽ có một ngày cậu thực sự biến mất trên cõi đời này, cậu hi vọng khi tới khoảnh khắc đó, cậu sẽ không đến mức bị dội xăng vào người hối hận không kịp, cho nên, cậu muốn cùng Du Phong Thành đi tiếp, lần này mỗi bước đi của cậu nhất định sẽ vững vàng, không còn mù quáng bám theo Du Phong Thành, mà là sóng vai, cùng nhau quyết định hướng đi trong tương lai.

An ủi mẹ mình một hồi, cậu thực sự ý loạn tâm phiền, định đến công ty.

Cậu vừa mới đến công ty, anh trai gọi cậu vào phòng làm việc, muốn họp bàn với cậu, theo thường lệ Lý Ngọc đã chờ ở trong phòng, nhìn hai người đó, lần đầu tiên Bạch Tân Vũ cảm thấy có chút ước ao.

Giản Tùy Anh hỏi: “Trên mặt chú mày viết hẳn chữ “buồn” ra kìa, bị làm sao?”

Bạch Tân Vũ ngã ngồi trên ghế salon, thở dài, “Mẹ em….phát hiện ra rồi.”

Giản Tùy Anh nhíu mày, hừ một tiếng, “Đây không phải chuyện sớm muộn à?”

Bạch Tân Vũ cười khổ đáp: “Đúng vậy, sớm muộn.”

“Cha chú mày thì sao?”

“Còn chưa biết.”

Giản Tùy Anh liếc cậu, “Đến lúc đó đừng vời tao xin tha cho mày.”

Bạch Tân Vũ đáng thương mà nhìn y, “Anh ơi, nếu em bị cha đánh cho đần luôn, anh sẽ không cứ mặc kệ em luôn chứ.”

“Mặc kệ mày.”

“Anh sẽ không mặc kệ em.”

“Con mẹ nó sao mặt mày dầy thế nhỉ, không phải mày muốn tự mình giải quyết à? Mày giải quyết thành cái gì?”

Bạch Tân Vũ thu lại vẻ không đứng đắn, trên mặt trưng ra một cái cười nhàn nhạt, “Anh, em biết anh nhất định sẽ nổi giận, nhưng mà em….em định thử một lần nữa với cậu ta xem.”



Giản Tùy Anh nheo mắt, “Tao tức cái gì, tao đã chả nói còn gì, mày sinh ra cũng không mang họ tao.”

Bạch Tân Vũ ôm lấy đầu, dùng sức cào tóc, giọng nói có chút khàn khàn bất đắc dĩ, “Em đã thử, thử đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn không đoạn được, em nhớ mãi vụ bắt cóc ở Botswana lần đó, nhớ mãi khi em sắp chết, em hối hận mình đã không quý trọng thời gian tốt đẹp bên cậu ta biết bao nhiêu.” Cậu khẽ khàng hít mũi một cái, “Anh mắt nhắm mắt mở cho em một lần đi! Em thực sự thích cậu ta.”

Giản Tùy Anh muốn quơ đại cái gì chọi cậu, lại không tìm được vật gì thích hợp, cuối cùng đành nặng nề vỗ bàn một cái, “Chớ dính lấy tao thêm phiền, mày lớn như thế rồi, tao lười quản mày luôn.”

Bạch Tân Vũ ngẩng mặt lên, vành mắt phiếm hồng, cậu cười cười, “Anh, cảm ơn anh, cho dù thế nào, anh vẫn tốt với em.”

Giản Tùy Anh nghiêng đầu đi, quai hàm nhẹ nhàng cử động, không thèm đáp lại.

Điện thoại của Bạch Tân Vũ lại kêu lên, cậu cầm lên nhìn, là của Du Phong Thành gọi đến, cậu điều chỉnh lại cảm xúc, cầm điện thoại lên, “Alo?”

“Tiểu Bạch hả?”

Bạch Tân Vũ sửng sốt, là giọng của Hoắc Khiết, cậu đáp: “Chào cô, là con ạ.”

*Đổi xưng hô nhé

“À, cô đang ở bệnh viện, nó hết sốt rồi, chân cũng không có gì đáng ngại nữa, nhưng thạch cao có ngấm nước mưa, cũng may là không bị cảm.”

Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

“Tối hôm qua cám ơn con đã đưa nó đế bệnh viện, nó lại gây thêm phiền toái cho con rồi.”

“Dạ không, không có gì đâu ạ.”

Hoắc Khiết cười bảo: “Sau khi cô đến, nó vẫn nhắc con với cô đấy, giờ mới ngủ.”

Mỗi lần nói chuyện cùng Hoắc Khiết Bạch Tân Vũ đều có cảm giác không biết phải làm sao, theo lý cậu cũng không nên sợ một người phụ nữ chứ nhỉ, song thậm chí cậu còn có cảm giác bị đàn áp về khí thế nữa kia, mà rõ ràng Hoắc Khiết chẳng hề hung dữ một chút nào.

“Hôm nay con có đến thăm nó không? Cô đang định tối nay sẽ đưa nó về trường.”

“Con…”

“Đến đây đi, con không đến, nó còn muốn gọi điện giục con nữa cơ.”

Trực giác nói với Bạch Tân Vũ rằng Du Phong Thành đã kể gì đó với Hoắc Khiết, tuy Hoắc Khiết không nói gì, nhưng thái độ đã có chút biến hóa, cậu ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy nếu chính mình không tính giấu diếm, cũng chẳng tội gì mà phải trốn tránh Hoắc Khiết, bèn nói: “Được ạ, xế chiều con đến.”

Cúp điện thoại, Bạch Tân Vũ trở về phòng làm việc của mình. Cậu cảm thấy ngày hôm nay quả thực quá dài, giờ đây cậu mệt nhoài, đáy lòng cậu vẫn còn có một giọng nói rất nhỏ, chất vấn cậu rằng làm như thế có đúng hay không, nhưng cậu cảm thấy rằng khả năng phán đoán của bản thân đã thành cỏ mọc đầu tường, còn không bằng dứt khoát bước tới theo trái tim mình.

Trong lòng cậu lo lắng thực sự, nghĩ tới nghĩ lui, cậu gọi điện thoại cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nghe được giọng nói của cậu thì rất vui vẻ, “Tân Vũ, có bận gì không?”

“Bận chuyện công ty thôi, tiến triển vẫn rất thuận lợi.”

Hai người hàn huyên chuyện trò tình hình gần đây với nhau, qua điện thoại, Bạch Tân Vũ tưởng tượng ra được đôi mắt sạch sẽ khiến người không nhịn được mà muốn phó thác niềm tin của Trần Tĩnh đang ở cách xa ngàn dặm, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại, cậu gọi điện vốn là muốn tìm người tâm sự, vì vậy cũng không quanh co lòng vòng: “Tiểu đội trưởng, tôi và Du Phong Thành hẳn là nên làm lại đúng không?”

Trần Tĩnh ngẩn người, im lặng một chốc, “Cái này tôi cũng không dám nói, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm giữa hai người, cậu hỏi tôi vấn đề này, thực ra cậu đã quyết định trong lòng rồi mà.”

Bạch Tân Vũ cười bảo: “Không thể lừa được cậu mà, tôi chỉ nghĩ là, trước đây tôi dứt khoát với cậu ta như vậy, cậu ta vẫn không buông bỏ tôi, tôi chỉ muốn cho cậu ta một cơ hội.”

Trần Tĩnh nở nụ cười, “Tân Vũ, chúng ta đều là những người xuất thân từ Báo Tuyết, lòng can đảm đều được luyện ra dưới khảo nghiệm sinh tử, cậu thích cậu ta, cũng đừng suy nghĩ nhiều, ngay cả chết cậu cũng không sợ, thì sợ cái gì nữa? Cuộc sống ngắn ngủi, không có ai hiểu đạo lý này hơn chúng ta cả.”



Bạch Tân Vũ mỉm cười tiếp lời: “Tiểu đội trưởng, tôi thích nghe cậu nói chuyện nhất, dù trước đây lúc cậu mắng tôi tôi cũng thích nghe.”

Trần Tĩnh cười mắng: “Ngưng nịnh hót, trước đây lúc tôi giáo dục cậu, thật sự không nhìn ra là cậu thích nghe tôi nói cơ đấy.”

Bạch Tân Vũ cảm thấy trái tim mình ấm áp, “Tiểu đội trưởng, Đông Nguyên lên đại học rồi, chuyên ngành kế toán, Du Phong Thành cũng vào học viện quân sự, mặc dù bây giờ còn bị thương ở chân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc học hành, công ty bảo an mà tôi hợp tác cùng người ta cũng đã lên nhật báo, mỗi người bọn tôi đều sống tốt, mặc dù nói cái này thì có hơi buồn nôn, nhưng cũng do trước kia lũ chúng tôi có một tiểu đội trưởng tốt bụng, cái này không nhiều thì ít đều ảnh hưởng đến chúng tôi bây giờ.”

Trần Tĩnh nghe vậy, hô hấp có chút nặng nề.

“Giờ chỉ còn lại có cậu ở tiền tuyến, mạo hiểm tính mạng thực hiện chức trách quân nhân, tiểu đội trưởng, cậu nhất định phải sống cho thật tốt, tôi muốn ngày nào đó khi chúng ta già khú rồi, vẫn có thể ngồi uống rượu khoác lác với nhau, cậu phải là tiểu đội trưởng của chúng tôi cả đời.”

Trần Tĩnh cười hai tiếng, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Hôm nay cậu bị làm sao vậy, nói mấy câu này, đương nhiên tôi muốn làm tiểu đội trưởng của các cậu đến hết đời rồi.”

Bạch Tân Vũ cười đáp: “Cậu không biết à, tôi lớn lên đẹp trai dẻo miệng nhiều người yêu mến, là trời sinh đó, không có biện pháp.”

Trần Tĩnh cười ha hả, hai người tán gẫu rất lâu, lưu luyến không buông mà cúp điện thoại.

Gọi xong cuộc điện thoại này, Bạch Tân Vũ có cảm giác tâm tình đã thông suốt rất nhiều, cậu vớ lấy áo khoác cùng chìa khóa, rời công ty, lái ô tô đến bệnh viện.

Lúc đến được bệnh viện, đã mấp mé giờ ăn tối, Bạch Tân Vũ đẩy cửa phòng bệnh, phát hiện Du Phong Thành vừa lúc đang ăn cơm.

Du Phong Thành nhìn thấy cậu, ánh mắt hờ hững trong một khắc đã chuyển thành kinh hỉ, nhìn thần thái thay đổi trên gương mặt đó, trái tim Bạch Tân Vũ cũng theo đó nhảy dựng lên.

“Tân Vũ, sao anh lại tới.” Du Phong Thành thật sự sướng đến phát rồ luôn rồi, lâu lắc trước nay, đây là lần đầu tiên Bạch Tân Vũ chủ động gặp hắn, nếu chân hắn có thể cử động, chắc chắc sẽ chồm đến Bạch Tân Vũ hôn hít cho thỏa.

Bạch Tân Vũ nói: “Mẹ cậu gọi cho tôi, bảo tối nay cậu về trường, nên tôi đến thăm.” Cậu ngồi lên giường. “Mẹ cậu đâu rồi?”

“Bà ấy đi theo cha tôi buổi tối có tiệc.” Du Phong Thành ôm lấy hông Bạch Tân Vũ, vui mừng đầy mặt, “Anh nhớ tôi không? Có mấy tiếng không gặp đã nhớ rồi hả?”

Bạch Tân Vũ liếc mắt một cái, “Tôi mà đến mức như vậy á?” Cậu ngó cơm nước, “Còn nữa không? Tôi cũng đói.”

“Không ăn được, anh ăn đi.”

“Má, không ăn được mà còn cho tôi ăn.”

“Tôi ăn cơm bệnh viện lâu quá rồi, thực chán chết luôn, nếu như anh nếm thấy mới mẻ, thực ra cũng ăn được mà.” Du Phong Thành nhịn không được nghiêng người qua hôn một cái lên môi Bạch Tân Vũ, ánh mắt sâu lắng mê người, dường như nhìn một chút thôi cũng đủ khiến người bị hút vào, hắn nhẹ giọng bảo: “Đêm nay đừng đi, tôi sẽ không về trường.”

“Tôi không ngủ ở bệnh viện đâu, toàn là mùi thuốc khử trùng.”

Du Phong Thành lại hôn cậu một cái, “Lúc đầu tôi vốn không đói, giờ thấy anh thì đói muốn chết luôn nè.”

Bạch Tân Vũ đập hắn một cái, ánh mắt có chút né tránh, đại khái là lâu rồi chưa có thân mật như vậy, giờ cậu hơi hơi không quen, cậu muốn đẩy Du Phong Thành ra, ngược lại còn bị ôm cứng, cậu chau mày nói: “Cậu có để tôi ăn bữa cơm không đấy.”

Du Phong Thành chôn mặt ở hõm cổ cậu, nhỏ giọng nói: “Không, Tân Vũ, tôi rất nhớ anh, nhớ lắm luôn.”

Trong tâm Bạch Tân Vũ hơi dao động, thân thể cũng mềm nhũn, cậu tựa ở trong lòng Du Phong Thành, thấp giọng nói: “Du Phong Thành, hai ta giằng co lâu đến như vậy, tôi phải thừa nhận cậu thắng, trong lòng tôi quả thực không buông cậu được, cho nên cậu muốn cơ hội, tôi cho cậu một lần. Lần này con mẹ nó cậu phải nói với tôi, toàn tâm toàn ý mà nói, là cậu thích tôi nhất, ngoại trừ tôi ra sẽ không để mắt đến ai khác.”

Viền mắt Du Phong Thành chua xót, lệ nóng ậng lên, hắn dùng lực ôm cứng Bạch Tân Vũ, “Tôi thích anh nhất, trừ anh ra sẽ không để mắt đến ai khác, anh cũng thế, trừ tôi ra, không được để mắt tới bất cứ kẻ nào. Cả đời này Du Phong Thành tôi đã rơi vào trong tay anh rồi, cho nên anh phải ở lại bên cạnh tôi mãi mãi.”

Bạch Tân Vũ nhắm hai mắt lại, trái tim truyền đến đau đớn ê ẩm tê dại, cậu đã từng cho rằng đời này mình chỉ mê nữ sắc, sẽ vô tâm chẳng biết cùng ai nghiêm túc nói chuyện yêu đương, nhưng gặp người kia, cái này nói ra chính là bách chuyển thiên tràn, khắc cốt ghi tâm, cậu đã dồn hết tình cảm và yêu thương của bản thân ở trên người Du Phong Thành, vĩnh viễn không thể lấy lại mà cho ai khác, vậy nên cả đời cứ như thế một người thôi, chính là hắn.

Hai người nhiệt tình mà hôn, mặt trời chiều ngả về tây, phòng bệnh vốn ảm đạm bởi cái hôn nhiệt thành này mà trở nên ấm áp đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Bạch Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook