Tiểu Bạch Dương

Chương 1

Thủy Thiên Thừa

13/12/2017

Edit: Miêu Tử

Tiếng nhạc nổi lên ầm ầm, dưới ánh đèn sặc sỡ, những người nam nữ trẻ tuổi uốn éo cơ thể một cách điên loạn, gần như khiến cho quán bar chất nhất thủ đô này càng tô đậm thêm bầu không khí trụy lạc, mười chiếc máy điều hòa trong quán đã được mở hết công suất, nhưng vì hơi nóng cơ thể người tỏa ra quá nhiều, Bạch Tân Vũ rút vào một góc sô pha vắng vẻ, mình mẩy đầm đìa mồ hôi, cậu bực bội giật toang hai chiếc cúc áo, đặt ly rượu lên bàn đá cẩm thạch.

“Sao thế? Ra ngoài chơi mà mặt cậu như mấy bà dì vậy, thiệt hết hứng.” Trâu Hành nhéo gáy cậu, cười hì hì nói: “Thấy cô nào vừa mắt hả?”

“Không phải.”

“Ôi dào, được rồi, tôi còn không rõ cậu hả, còn bày đặt giả vờ, để tôi đuổi đám anh em chướng mắt đi cho cậu, hôm nay tôi làm ông chủ, cậu không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu.”

Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Ai muốn tiết kiệm tiền cho cậu, tôi không có tâm trạng thật mà.”

Trâu Hoành vỗ đùi cậu, “Rốt cuộc cậu làm sao thế?”

Bạch Tân Vũ bới mái tóc nâu vừa nhuộm, “Tôi vừa chạm mặt anh tôi mấy ngày hôm trước.”

“Anh của cậu? Anh cậu là ai? Giản Tùy Anh à?”

“Ừ.”

Trâu Hành nhếch miệng, “Chậc chậc, anh ta lại đánh cậu nữa hả?”

“Không có, đúng là ảnh muốn đánh tôi, nhưng lúc ấy tôi ở trên xe, nên lái xe chạy tót luôn.”

“Sao cậu lại chọc anh ta thế? Nhưng mà gã anh họ của cậu ấy, thật tình ngang ngược hết sức, nói thật tôi cũng hơi sợ anh ta.”

Bạch Tân Vũ nghe Trâu Hoành nói xấu Tùy Anh, trong lòng chẳng khoái chí cho mấy, song chẳng thể nào phản bác lại, bởi vì lời Trâu Hoành nói cũng không sai, cậu nghĩ ngợi một chút, rồi vẫn nói: “Thật ra ảnh cũng tốt với tôi lắm…”

Trâu Hoành vỗ lưng cậu, “Cái này là cậu có thói quen bị ngược.”

Bạch Tân Vũ trút cả ly rượu vào miệng, “Không nói nữa, mấy cậu HIGH đi, tôi về.”

“Hả? Đi thật à? Mới có mấy tiếng thôi mà.”

Bạch Tân Vũ cho hắn một cước, “Hôm nào tôi sẽ mổ cậu ra cho xem.” Nói rồi cầm lấy chìa khóa và ví bước đi.

Đến khi ra khỏi quán bar, tuy bầu không khí không còn ngột ngạt như lúc trước, nhưng tiết trời hôm nay lại nóng như lửa đốt, Bạch Tân Vũ thấy người mình còn dính dấp, đầu óc cũng xây xẩm, cậu đi đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thấp nhất rồi ngã lưng lên ghế, thở dài một hơi nặng nề.

Kể từ hôm Bạch Tân Vũ chạm mặt anh cậu đến giờ, trái tim của cậu cứ treo ở đâu đâu, hễ nhớ đến vẻ mặt hung ác của anh, tay chân cậu vẫn không ngừng run rẩy sao cho hết.

Giản Tùy Anh là anh họ cậu và cũng con trai độc nhất của dì cậu, bởi vì mệnh của dì anh không tốt, bị một kẻ thứ ba chèn ép đến độ mà chết, cho nên anh mồ côi mẹ, mẹ cậu thương anh, nên đối xử với anh rất tốt, anh của cậu lớn lên rất có tiền đồ, cũng rất tốt với cậu, mặc dù có lúc hay trách mắng cậu, nhưng từ bé nào là anh cho cậu tiền tiêu vặt, nào là giúp cậu đánh nhau, đầu tư kinh doanh cho cậu, rồi còn thay cậu giải quyết nợ cờ bạc nữa, những việc này anh liên quan không ít, thế nên tuy tính cách có phần hung dữ, nhưng anh đối xử với cậu rất tốt. Từ nhỏ cậu chỉ sợ mỗi mình anh, ngay cả cha mẹ cậu cũng không nghe, anh vừa ra tay là cậu chịu thua ngay, cũng đâu có cách nào khác, cậu sợ anh lắm, hễ anh trừng mắt, cậu đã cảm thấy một cái bạt tai giáng xuống rồi. Cho nên cậu cũng không biết nửa năm trước mình đào đâu ra cái lá gan mà dám lừa bịp tiền của anh.

Nhớ tới chuyện nửa năm trước, mặt mày Bạch Tân Vũ lại ảo não, cậu siết chặt tay lái dùng sức va đầu mạnh vài cái, tiếng còi xe kêu lên inh ỏi.

Lúc ấy cậu cá độ bóng đá, thiếu hơn ba triệu tiền vay lãi suất cao, cậu nào dám mở miệng với ba, mới nhắm mắt đi tìm anh cậu vay tiền, ai dè anh cậu cũng phát hỏa, chửi mắng té tát một trận rồi đuổi cậu ra ngoài, còn nói không bao giờ… quan tâm cậu nữa, khi đó trái tim cậu thật sự đã chết. Nào ngờ tên em trai khác mẹ của anh cậu, cũng chính là đứa con của kẻ thứ ba nọ, hắn tìm đến rồi nói rằng có thể giúp cậu, lúc ấy cậu quả thật đã cùng đường, mới kết bè với thằng nhóc đó lừa được ba căn hộ của anh cậu, bán rồi lại bán, mới trả đủ hết khoản nợ. Làm xong chuyện, cậu lại thấy hối hận biết bao, vừa áy náy vừa sợ hãi, đành phải sang chỗ cô cậu bên Australia trốn nửa năm trời.

Mà ở cái nơi chim chóc khỉ gió đó, đâu đâu cũng chỉ toàn tiếng chim(1), lại không có một bạn bè quen biết nào, mỗi ngày cậu dắt chó đi dạo trong trang viên của cô, suýt tí nữa thì bứt rứt đến phát điên cả lên, cuối cùng chịu không nổi mà trở về. Về rồi cũng chẳng dám ló mặt, ai dè vừa về vài ngày, đang dẫn một em người mẫu trẻ tuổi mới cua đi chơi, vừa đến bãi đỗ xe thì đúng lúc đụng phải anh cậu, cậu quýnh quáng đạp chân ga bỏ chạy, bây giờ nhớ lại tiếng quát của anh, tim gan cứ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

(1) Ở Australia có số lượng chim nhiều vô kể, có thể thấy chúng ở bất cứ đâu, chúng rất tự nhiên và không sợ người.

Cậu thấy mình đã xong đời, hoàn toàn xong đời thật rồi, chẳng biết anh cậu sẽ trừng phạt cậu thế nào, cậu sợ đến độ ngay cả nhà cũng chẳng dám về. Hơn nữa anh cậu đến giờ vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, cũng chưa gọi cho ba mẹ cậu, e là chuẩn bị có bão táp nổi lên, vừa nghĩ đến mấy trò chỉnh đốn của anh, cả người cậu lại run rẩy, lo lắng đến suýt khóc.



Ngẩn người trong xe gần một giờ đồng hồ, cơn say gần như đã lui hết, cậu nghĩ tới nghĩ lui, trong ví còn rất ít tiền, sớm muộn gì cũng phải về nhà, dù sao trong nhà vẫn an toàn nhất, ít nhất khi anh cậu tìm đến cửa, còn phải nể mặt mũi mẹ cậu nên không thể đánh chết cậu được, còn nếu bị anh cậu tóm ở ngoài đường, thế nào cũng mất nửa cái mạng. Bạch tiểu thiếu gia bị sự lanh trí của mình làm cho cảm động, bèn nhanh chóng khởi động xe, vội vã chạy về nhà.

Lúc này tâm trạng đã bình tĩnh hơn một chút. Bạch Tân Vũ đỗ xe trong gara, lặng lẽ mở cửa nhà, mò mẫm trong bóng tối chạy lên lầu. Mới đi được hai bước, đèn phòng khách bỗng nhiên sáng trưng, Bạch Tân Vũ hoảng sợ, cậu ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt ba mẹ cậu nghiêm túc ngồi trên ghế salon.

Trái tim của Bạch Tân Vũ chợt đông cứng, cậu láo liên nhìn quanh căn phòng khách lớn, không thấy bóng dáng anh cậu, nhưng cậu vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cậu mới về nước vài ngày, bao nhiêu nhung nhớ của mẹ dành cho cậu vẫn chưa tiết hết, sao có thể thoáng cái lạnh mặt nhanh vậy được. Cậu nghĩ thầm, xong rồi, nhất định anh đã đến chỗ ba mẹ. Cậu kinh hồn bạt vía nói: “Ai, ba, mẹ, trễ thế này rồi sao hai người vẫn chưa đi ngủ, cũng không bật đèn nữa…”

Bạch Khánh Dân chỉ vào sô pha, “Mày lại đây ngồi xuống.”

Bắp chân Bạch Tân Vũ hơi nhũn ra, cậu nhỏ giọng nói: “Ba, có chuyện gì sao?”

“Lại đây!”

Bạch Tân Vũ nhìn mẹ cầu cứu, mẹ cậu quay đầu đi. Cậu nuốt nước miếng một cái, đi qua đó ngồi xuống.

Bạch Khánh Dân giận dữ nhìn cậu, “Mày nói xem, mày về nước rồi lại đi đổ nữa phải không?”

Bạch Tân Vũ hoảng hốt cầu xin, “Thiệt oan con quá ba ơi, con mới trở về được vài ngày mà, con làm gì có đi.” Lúc này cậu không hề nói dối, nhưng cậu không đi không phải vì kiềm chế được, mà là bởi vì không có tiền, dạo này ba trông cậu rất gắt, nên cậy không thể đi ra ngoài chơi được.

Tiếc là, trước kia cậu nói dối nhiều lắm, ba vốn không tin cậu, bỗng ông đập bàn một cái, “Hôm nay Tùy Anh đến nhà, nói mày từ Australia trở về vẫn không chịu học hành đàng hoàng, lại ăn chơi trác táng lêu lổng với băng nhóm của thằng Trâu Hoành, hết ăn rồi lại nằm, lại đổ lại phiêu, bây giờ mày nhìn xem cái thứ đức hạnh gì đó của mày kìa, nhuộm tóc vàng hoắc vàng hoe, cả ngày chẳng được cái dạng nào cho ra hồn!”

Bạch Tân Vũ rụt cổ, “Ba, anh con đã nói gì vậy? Hôm nay ba làm sao thế, buổi sáng còn khá tốt mà…” Cậu dám chắc anh cậu đã thổi không ít gió, bằng không ba không thể trở mặt nhanh thế được. Ba mẹ cậu nghe lời anh nhất, bởi việc kinh doanh chính của gia đình đều phải dựa vào anh, quan hệ lại rất thân thiết, trên cơ bản về vấn đề giáo dục cậu, anh cậu chỉ cần muốn định đoạt, là có thể định đoạt ngay, cho nên cậu sợ. Cậu sợ nếu anh nói cho ba mẹ biết chuyện mình hợp tác với Tiểu Lâm lừa lấy tiền của anh, ba cậu nhất định sẽ đánh chết cậu luôn cho xem.

Bạch Khánh Dân hít sâu một hơi, “Cả ngày nói dối hết bài này đến bài khác, trong nhà còn có ai tin mày? Tùy Anh quan tâm mày, mới đem tình tình bên ngoài của mày nói cho tao biết, bằng không người ta là một ông chủ lớn như vậy, lấy đâu ra rãnh rỗi suốt ngày đi quan tâm chuyện xấu của mày?”

Bạch Tân Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra anh cậu không nói ra chuyện nghiêm trọng nhất của cậu, nhưng cậu vẫn có linh cảm rất xấu, cậu lại nhìn mẹ xin giúp đỡ, ra sức nháy mắt liên hồi.

Lý Úy Chi đẩy chồng mình, thở dài: “Anh nói chính sự đi.”

Bạch Khánh Dân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc mắt nhìn Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ khẩn trương ngồi ngay ngắn lại ngay, không dám thở mạnh.

Bạch Khánh Dân nói: “Nếu Tùy Anh không nói cho ba mẹ biết, ba mẹ cũng không hề biết mày ở bên ngoài là một vết nhơ như vậy, mày năm nay cũng đã 22, còn muốn lừa ba mẹ thêm vài năm nữa sao? Cả ngày lêu lổng với đám băng nhóm thằng Trâu Hành, mày nghĩ mày lừa được chắc? Tài sản nhà Trâu Hành hơn mười triệu, chúng ta nào so được với người ta? Mày còn tiếp tục nữa, lão Bạch gia sẽ không còn ai hết.”

Bạch Tân Vũ co quắp nói: “Ba, ba đừng nói như vậy, con sẽ sửa, con cũng muốn kinh doanh, kinh doanh thì có lời có lỗ thôi mà, con về sau…”

“Mày kiếm cái rắm! Mày không mất tiền cũng là do Tùy Anh cho mày, bản thân mày tự kiếm được bao nhiêu? Chỉ giỏi sống xa xỉ thôi, mày nghĩ cả đời sẽ được như vậy sao? Mười năm hai mươi năm, tao và mẹ đều chết hết, ai cho mày tiền tiêu? Chỗ gia sản tầm thường kia của ba mẹ, chắc cũng đủ cho mày bại vài năm chứ hả?”

Bạch Tân Vũ bị mắng vô cùng uất ức, song cậu lại thấy mình có vài phần may mắn. Nếu cách anh cậu chỉnh đốn cậu là chạy đến nhà báo cáo tình hình của cậu, vậy thì cách trừng phạt này đúng là rất nhẹ, cậu đúng là phải cảm ơn trời đất, dù sao mấy lời lải nhải của ba đều chạy vào lỗ tai phải ra lỗ tai trái hết, chịu ăn năn hối lỗi tí rồi làm nũng với mẹ là được, mẹ cậu sẽ không bỏ mặc cậu đâu. Nghĩ vậy, Bạch Tân Vũ liền hạ thấp tư thế, khéo léo nói: “Ba, con sai rồi, sau này con sẽ không bao giờ… lừa mọi người nữa đâu, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không ham chơi, không hại nhà mình nữa, nếu không con lại quay về trường.”

“Thúi lắm!” Bạch Khánh Dân nổi giận mắng.

Bạch Tân Vũ sợ tới nỗi run rẩy, cậu nói thầm trong lòng, hôm nay ba làm sao vậy trời. Cậu từ nhỏ da mặt dày, miệng ngọt, chỉ cần phạm phải chuyện gì, tỏ rõ thái độ nhận lỗi luôn là cách tốt nhất, đơn giản vì ít phải bị đánh, ít phải nghe dong dài, hơn nữa chiêu này lần nào cũng có tác dụng, bình thường ba cậu chỉ trút giận một hồi là xong, sao hôm nay cơn tức lại lớn như vậy chứ?

“Mày còn dám nói đến trường? Tốn tiền cho mày đi du học, mày lại tiêu hết sạch tiền để rồi chán nản quay về, trường đại học tốt trong nước lại thi không đậu, mày nói xem đã nhiều năm như vậy, mày có làm được chuyện gì khiến cho ba mẹ mày nở mày nở mặt không? Có hay không!”

Bạch Tân Vũ cúi đầu không nói lời nào. Dầu cậu đã cố gắng luyện tập bản thân không biết xấu hổ, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích. Thật ra không phải cậu không muốn học tập tốt, không phải không muốn kinh doanh, xây dựng một doanh nghiệp lớn như anh cậu, cậu cũng không phải là một ‘khối liệu’(2)

(2) Khối liệu (块料): vật liệu dạng hòn, cục

Lý Úy Chi lại đẩy chồng mình, “Được rồi, ông đừng mắng nó nữa, lải nhải hoài, bộ nó nghe lọt tai sao.”



Bạch Khánh Dân giận chó đánh mèo nói: “Bà còn không biết xấu hổ, nó như vậy cũng do bà mà ra!”

Lý Úy Chi liền biến sắc, “Con do một mình tôi sinh ư? Ông suốt ngày không về nhà, khi con còn bé đều là tự tay tôi nuôi, kết quả tôi lại là người có lỗi ư?”

Sắc mặt Bạch Khánh Dân biến xanh, Lý Úy Chi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng một hơi cũng không nói ra nổi, cuối cùng vẫn đành nuốt xuống, đôi mắt bà hoe hoe đỏ, “Ầm ĩ vô dụng, ông mau nói chính sự cho nó nghe đi.”

Vừa nhắc tới “chính sự “, Bạch Tân Vũ lại lầm bầm trong lòng, rốt cuộc là “chính sự” gì? Không phải muốn trừ tiền tiêu vặt của cậu đấy chứ?

Bạch Khánh Dân hắng giọng một cái, cố gắng đè xuống tâm tình giận dữ của mình, nói, “Tân Vũ, hôm nay Tùy Anh đến, ba người đã chúng ta bàn bạc về việc xây dựng tương lai của mày, bây giờ có một kế hoạch.”

Bạch Tân Vũ khẽ run lên, cậu cảm thấy chuyện mình sắp được nghe nhất định không phải là chuyện gì tốt.

Bạch Khánh Dân nhìn đứa con trai duy nhất của mình, tâm tư quả tình muốn rối loạn cả lên. Ông nghĩ thầm rằng, bản thân mình coi cũng có chút năng lực, theo lý thì gien cũng tốt, có đứa con đẹp trai vậy, chỉ số thông minh bình thường, gia cảnh lại tốt, cớ sao lại trở thành một tên bất tài vậy chứ? Ông cương quyết, nói: “Cả nhà dự định đưa mày vào quân đội ở vài năm.”

Bạch Tân Vũ vừa nghe, như sấm sét giữa trời quang, thiếu chút nữa quỳ xuống ngay tại chỗ, cậu la lên thất thanh: “Ba ơi —— “

Bạch Khánh Dân vung tay lên, “Mày kêu tổ tông cũng vô dụng, chuyện này đã quyết định rồi.”

“Ba!” Bạch Tân Vũ bỗng nhiên đứng lên, lập tức bổ nhào tới trước mặt ba cậu, tròng mắt rưng rưng, “Ba, con không đi, con xin ba, có chết con cũng không đi đâu!”

“Vậy mày đi chết ngay đi!” Bạch Khánh Dân nhìn dáng vẻ chán ghét này của cậu, trong lòng vừa tức vừa hận, ông quyết tâm đẩy Bạch Tân Vũ. ra

“Ba, con xin ba, con đi bộ đội sẽ chết thật đó, con từ nhỏ không chịu khổ được, ba cũng biết mà, con không muốn đi đâu, ba, sau này con nhất định học tập thật tốt, ba bảo làm gì con làm nấy, ba đừng cho con đi quân đội, con xin ba.”

Bạch Khánh Dân nghiêng đầu đi không nhìn cậu.

Nước mắt của Bạch Tân Vũ không phải giả, mà là thật. Cậu bị trường ở Anh quốc đuổi học, chán nản vừa mới trở về nước, ba mẹ liền muốn đưa cậu vào quân đội ngay, lúc đó cậu lăn lộn khóc lóc gào thét mấy hồi, ba mẹ mới miễn cưỡng giữ lại. Đùa gì thế, bọn lính là một lũ ngu ngốc, vừa nghĩ mỗi ngày phải thức khuya dậy sớm tập luyện, quanh năm suốt tháng làm bạn với một đám đàn ông thối, không bằng giết chết cậu luôn cho rồi. Nào ngờ trốn được mồng một, lại không thoát được ngày rằm, lần này ba mẹ cậu nhắc lại chuyện xưa, thái độ trông rất kiên quyết, cậu vừa nghĩ tới số mệnh của mình, lập tức khóc bù lu bù loa cả lên. Cậu nhìn thái độ cương quyết của ba, lập tức đổi mục tiêu, bổ nhào vào người mẹ, khóc la lên: “Mẹ, mẹ nỡ cho con đi quân đội sao? Con đi rồi thì ai dạo phố cùng mẹ, ai đưa mẹ ra ngoài chơi. Mẹ, mẹ nói đi.”

Lý Úy Chi mặt mày khó xử, vành mắt đỏ ngầu, nhìn đứa con trai nõn nà của mình, trong lòng bà thật tình không muốn tí nào. Thật ra chồng nói đúng, con trai là do bà nuông chiều mà ra, bà cũng đành chịu, đứa con này là mạng sống của bà, từ nhỏ cái gì bà cũng đều tùy ý nó cả, bà biết như vậy là không tốt, nhưng chỉ cần con làm nũng, bà liền gánh không được, chỉ hận không thể hái cả sao xuống cho nó luôn thôi, kết quả đứa con trai lớn lên thành thế này đây, ngay cả chút bản lĩnh tự lập cũng không có, ngược lại còn nhiễm thói quen xấu hại nhà hại cửa. Hôm nay Tùy Anh đã nói với bà rất nhiều, có vài lời tuy rất nặng, nhưng cũng đã đánh thức bà, lần này bà cũng quyết tâm. Bà hít mũi, “Tân Vũ, con cũng tệ lắm, một năm nay con đã tiêu hơn 3 triệu, nhà chúng ta tuy không thiếu thốn tiền bạc, nhưng cũng không phải giàu có cho gì, ba mẹ không chịu nổi việc con phá tài sản như vậy, nếu mẹ có thể nuôi con cả đời, mẹ cũng chấp nhận, nhưng mà mẹ không thể, mẹ và ba con sớm muộn cũng có ngày già đi, con không thể cứ trông chờ Tùy Anh chăm sóc con cả đời chứ, nếu con còn tiếp tục như vậy, cả nhà làm sao yên tâm đây? Chuyện này… đã quyết định rồi, con phải đi đi, cả nhà cũng là vì tốt cho con, không có hại con đâu, đi quân đội có thể rèn luyện tính nết của con, cho con trưởng thành một chút, hơn nữa con cũng không có năng khiếu kinh doanh gì, sau này để anh con tìm chút mối quan hệ, con ở lại quân đội nắm cái chức, sau này cũng không cần lo ăn lo uống, chẳng lẽ không phải tốt lắm sao.”

Bạch Tân Vũ nước mắt ào ào, “Mẹ, con không ở đó nổi, thật không ở đó nổi đâu. Mẹ, con không muốn đi, mẹ mau khuyên ba đi, mẹ, mẹ ơi, con xin mẹ.” Bạch Tân Vũ ôm lấy eo mẹ, nức nở cầu xin, mẹ cậu đau lòng cậu nhất, là hy vọng duy nhất hiện giờ của cậu.

Bạch Khánh Dân nhịn không được đạp cậu một cước, “Mày chỉ giỏi ba cái trò này thôi, còn ra cái dạng gì nữa! Đứng lên!”

Lý Úy Chi nén giận nói: “Ông được rồi, con trai cũng sắp đi rồi, ông còn giận dữ làm chi, nói không chừng vài năm không gặp, cũng không đủ cho ông nhớ đâu.” Nói xong, nước mắt bà cũng rơi xuống.

Bạch Khánh Dân thở dài, quay đầu sang chỗ khác hút thuốc.

Bạch Tân Vũ khóc càng dữ, “Mẹ, sao mẹ chịu cho con đi chứ, con không muốn đi đâu, mẹ chỉ có một đứa con trai là con thôi mà, mẹ không yêu thương con ư? Làm lính vừa khổ lại vừa mệt, con chịu không nổi đâu, mẹ, con xin mẹ, mẹ đi nói với ba, nói với anh con, đừng bảo con đi mà, mẹ, con xin mẹ, xin mẹ mà.”

Lý Úy Chi vuốt tóc cậu, nói giọng khàn khàn: “Con trai, mẹ chịu cho con đi, nhưng đây không phải là vấn đề có chịu hay không, con xem con bây giờ chơi bời lêu lổng, mẹ thấy rất lo lắng, con không thể tiếp tục như vậy được. Con đừng xin mẹ, xin cũng vô dụng thôi, chuyện này mẹ không làm chủ được, cho dù mẹ có thể làm chủ, thì con… con vẫn phải đi thôi, cả nhà làm điều này đều là muốn tốt cho con, con cứ thành thật mà đi đi, chừng nào thành người rồi trở về.”

Bạch Tân Vũ mắt thấy làm nũng van xin không có tác dụng, bèn khóc lớn nói: “Con không đi, con không đi, chết cũng không đi đâu!”

Bạch Khánh Dân cả giận nói: “Mày không đi, về sau đừng hòng cầm một phân tiền của nhà này, phòng của mày, xe, chi phiếu, bắt đầu từ bây giờ tao tịch thu hết, chờ tao chết tao sẽ đem tất cả tiền quyên cho cô nhi viện, một tờ mày cũng đừng hòng lấy được, mày không đi, Bạch Khánh Dân tao không có đứa con trai hèn nhát như mày!”

Bạch Tân Vũ lập tức nín khóc, nước mắt nước mũi vẫn còn dính trên mặt, trông gương mặt nhếch nhác không thể tả, lại thêm cả dáng người yếu đuối vô dụng, Bạch Khánh Dân nhìn mà cơn tức trong lòng càng tăng thêm.

Bạch Khánh Dân dập mạnh điếu thuốc lá vừa hút được vài hơi vào cái gạt tàn, ông đứng dậy, “Chuyện này cứ quyết định vậy đi, mấy ngày này không cho phép mày ra ngoài chơi nữa, ngoan ngoãn mà ở nhà chuẩn bị, sau khi Tùy Anh lo liệu giấy tờ xong, ba mẹ sẽ đưa mày đi.”

Bạch Tân Vũ đặt mông ngồi bệt dưới đất, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Bạch Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook