Tiểu Bạch Dương

Chương 40: Chương 40

Thủy Thiên Thừa

16/12/2017

Tân Cương tiến vào mùa đông, ngày và đêm rét cóng, thành viên đội làm bếp mỗi ngày phải dậy sớm hơn những người khác một chút để chuẩn bị bữa sáng, lúc trời ấm thì chẳng sao, trời lạnh đi rồi mới thấy công việc này gian nan cỡ nào.

Bạch Tân Vũ ngày nào cũng gói mình kín mít trong đóng vải bông dày cộm, choàng thêm cái áo mưa, đi tưới tiêu với cho heo ăn, có đôi khi nước hắt lên chân, dù cách một lớp giày, cậu vẫn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương. Bởi vì mấy bữa rồi cậu quậy quá, Võ Thành dần dà không cho cậu vào phòng bếp nữa, tưởng đâu vui lắm, nhưng bây giờ trời vừa cóng vừa rét, cậu thèm được làm việc ở trong phòng bếp chết đi được. Đàn heo cậu chăm giờ đã trưởng thành, có một con heo nái đang chữa, vì để heo mẹ sinh đẻ thuận lợi, cả đội làm bếp tìm sách vở nghiên cứu, lập chế độ ăn uống cho nó, săn sóc hơn cả người bệnh. Ngày nào Bạch Tân Vũ cũng mong ngóng được thoát khỏi đàn heo này, nhưng lúc chúng nó bị lôi đi làm thịt, trong lòng cậu lại râm ran khó chịu, bỏ ăn thịt heo cả tuần lễ. Có điều, tâm trạng ăn uống của cậu phần nhiều là có liên quan đến tâm sự nặng nề gần đây.

Sau cái hôm Võ Thanh hết lời với Bạch Tân Vũ, cậu có một điều vẫn luôn thầm hỏi trong lòng — ý nghĩa sống, nó đối với cậu vừa mới lạ lại vừa to lớn, khi nghĩ đến vấn đề này, cậu cứ mãi nhớ về quãng thời gian trước đây, cái thời mà cậu hoài phí biết bao là thời gian và sự kỳ vọng, hồi ức ấy chẳng mang đến cho cậu cảm giác dễ chịu gì, bởi vì càng nghĩ về nó, cậu lại càng xấu hổ cho hành vi trước kia của mình. Thế nhưng, những lời Võ Thanh nói cậu cũng không hẳn không hiểu, câu nói “Không phụ những viên đạn mình đã hoài phí ” chỉ có thể thực hiện khi cậu ra trận giết địch, nhưng cậu rất sợ, cậu còn trẻ vậy, đi chết sớm làm gì, cho nên vấn đề này cậu vẫn không muốn cho mình đáp án.

Cuộc sống sinh hoạt ở quân doanh đa phần đều buồn tẻ chán chường, cho nên khi có hoạt động gì đó là mọi người rất hăng hái, hệt như đại đội thể thục thể thao từng tham gia ở trường khi còn bé, chỉ khác ở chỗ là không cần đến trường mà thôi, thành thử người thi hay không thi, cũng đều mong ngóng ngày diễn ra đại hội đấu võ này. Toàn quân hăng hái làm công tác chuẩn bị cho đại hội, riêng đội làm bếp lại càng thêm bận rộn tiếp đãi lãnh đạo đến quân doanh.

Đang lúc bề bộn, Võ Thanh lại cho Bạch Tân Vũ nghỉ ba ngày, cậu vừa nghe vậy bèn sững sờ, “Hả? Nghỉ? Tại sao?”

Võ Thanh nói: “Cho cậu thời gian tập luyện, đừng có vì trời lạnh mà lười đấy.”

Bạch Tân Vũ mừng rỡ nói: “Thật vậy sao? Cám ơn đội trưởng.”

Võ Thanh phất tay bảo, “Đi đi.”

Bạch Tân Vũ mượn súng xong chạy vèo ra sân tập, vừa đến nơi, cậu bắt gặp đội trưởng đại đội bốn đang giám sát việc tập luyện, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra cậu, “Ấy dà, chẳng phải tiểu Bạch đây sao, đội trưởng nhà cậu đâu rồi?”

“Đội trưởng đang làm việc.”

Đội trưởng đại đội bốn nhìn cậu, “Cậu tự mình tập à?”

Bạch Tân Vũ gật gật đầu, “Tôi muốn thi hạng mục bắn súng, đội trưởng cho tôi nghỉ vài ngày.”

“Cậu thi bắn súng á?” Hắn đánh giá cậu lần nữa, “Đội trưởng bảo cậu thi sao?”

“Không phải, là tự tôi muốn.”

“Gần đây cậu luyện tập thế nào rồi?” Đội trưởng đội bốn vỗ vai cậu, “Chỗ tôi nhiều tay súng lợi hại lắm nha, tuy đội trưởng Võ là Tay Súng Thần, chưa chắc ai cậu ta cũng dạy đâu, tôi hơi tò mò, không biết cậu ta dạy cậu thế nào nhỉ?”

Bạch Tân Vũ nhận ra chút khiêu khích trong giọng nói của hắn, trên mặt thì tỏ ra khiên nhường, nhưng trong bụng thì thầm rủa, tôi bắn mấy người chết hết cho mà xem, “Bình thường thôi, đội trưởng thấy lâu lâu có hoạt động toàn doanh lớn thế này, đội làm bếp cũng nên phái người tham dự.”

Đội trưởng đội bốn rất hài lòng với câu trả lời này, “Ừ, tham dự mới là quan trọng, vậy cậu tập luyện đi nhé.”

Bạch Tân Vũ cũng không nói nhảm với hắn nữa, khéo léo lên băng đạn, điều chỉnh ông ngắm, để không ảnh hưởng đến tiết tấu của người khác, cậu và thành viên đội bốn nằm sấp chung một chỗ, chờ lệnh của huấn luyện viên.

Sau khi vòng bắn súng đầu tiên kết thúc, người bên kia tấm bia bắt đầu báo điểm, “76, 79, 83, 92, 94, 86… 98!”

Đội trưởng đội bốn sững sờ, “Đợi một chút, 98 là ai?”

Thành viên đội bốn trầm mặc, Bạch Tân Vũ xoay đầu sang, cười hắc hắc, “Thủ trưởng, là tôi ạ.”

Đội trưởng đội bốn đi qua ngồi xổm bên cạnh cậu, kinh ngạc nói: “Được đấy nhóc.”

Bạch Tân Vũ ra vẻ tiếc nuối nói: “Không dám ạ, tay tôi cứng hết rồi.”

Đội trưởng đội bốn xoa đầu cậu, “Cậu thấy cây 85 thế nào?”

“Cũng được.” Kỳ thật cậu muốn nói “vừa khéo”, thế nhưng “khiêm tốn” đang là trào lưu trong quân đội, không muốn giả vờ cũng không được, thiệt là chán muốn chết.

“95 thì sao?”

“Coi như cũng được.”

Đội trưởng đội bốn đưa cho cậu cây súng ngắm 85 chưa lắp, “Thử xem.”

Bạch Tân Vũ cầm lấy súng, nhanh chóng bắt tay vào lắp ráp, cậu nhớ hồi lúc mới học ráp, Trần Tĩnh cầm một cái băng đạn rỗng, ráp sai một bước là gõ vào tay một phát, tuy chẳng đau đớn tẹo nào nhưng rất xấu hổ, giống như hồi bé bị thầy gõ tay vì không làm bài tập ấy, đến lượt Võ Thanh thì không thấy đánh nhưng hắn lại hay trừng mắt, trừng mãi cho tới khi người ta xấu hổ thì thôi, Bạch Tân Vũ cảm thấy tám tháng này ở quân đội, sở trường giỏi nhất của cậu thành “xấu hổ” luôn rồi.

Cậu lên súng, nã một phát vào tấm bia giấy vừa thay, bên kia tức thì hô lên, “9. 76 điểm!”

Đội trưởng đội bốn sắp rớt cả mắt ra ngoài, “Tất cả cậu đều học từ đội trưởng Võ à?”

Bạch Tân Vũ gật đầu.

Đội trưởng đội bốn bỗng cảm thấy rối ren trong lòng, có vài lần hắn nài nỉ Võ Thanh làm huấn luyện viên cho mình, Võ Thanh đều từ chối thẳng thừng, chợt hắn ngộ ra, Võ Thanh nói rất có lý, hắn bắn súng tốt, không có nghĩa hắn sẽ là một huấn luyện viên giỏi, Võ Thanh có thể bồi dưỡng được một đệ tử như vậy, những người khác qua tay hắn chưa chắc cũng được như thế, bản thân cậu nhóc này ắt có thiên phú, nhưng một binh sĩ có tiềm lực như vậy, sao Hứa lão tam lại đưa cậu ta sang đội làm bếp thế nhỉ?

Đội trưởng đội bốn đỡ Bạch Tân Vũ đứng dậy, “Đến đây, tiểu đồng chí, tôi với cậu tâm sự một tí.”

Bạch Tân Vũ mờ mịt không hiểu gì, đi cùng hắn đến sân tập bắn bên kia, hắn móc ra một bao thuốc lá, đưa cho cậu một điếu, Bạch Tân Vũ nhìn chung quanh, không dám đưa tay nhận. Trong quân đội có luật không được phép hút thuốc, mặc dù vậy vẫn có nhiều người hút trộm, chỉ cần đừng bị phát hiện là được rồi, đương nhiên, cái này không bao gồm binh sĩ.

Đội trưởng đội bốn dúi điếu thuốc vào tay cậu. “Cứ hút đi, không sao đâu.”

Bạch Tân Vũ nhận lấy, đã lâu không hút, cậu có chút thèm, “Thủ trưởng, anh tìm tôi là vì…”

Hắn cười dài nói: “Ai tuyển cậu vào đây?”

Bạch Tân Vũ trong lòng tự nhủ tôi đây đi cửa sau vào đấy, cậu ho nhẹ nói: “Chỉ đạo viên.”

“Ánh mắt của lão Vương không tồi, nhưng tại sao đại đội trưởng các cậu đưa cậu vào đội làm bếp?”

Bạch Tân Vũ không được tự nhiên nói: “Thành thích kiểm tra của tôi kém.”

“Hả? Tôi thấy cậu bắn súng tốt lắm mà.”

“Chỉ có bắn súng nhỉnh hơn một chút, những mặt khác thì….”

Đội trưởng đội bốn nở nụ cười, “Vậy sao, binh sĩ ở chỗ tôi hễ là nổi trội ở một hạng mục thôi, tôi cũng sẽ không tùy tiện đá người ta vào đội làm bếp đâu, trừ phi không chịu nổi cường độ tập luyện thì tôi mới làm vậy, mục đích của đại đội trưởng nhà cậu, tôi thấy không đơn giản tí nào đâu.”



Bạch Tân Vũ nghe không hiểu, “Ý anh là gì?”

Đội trưởng đội bốn nở nụ cười thần bí, “Không có gì, tiểu Bạch à, để tôi nói thẳng, cậu có chịu vào đội của tôi không?”

Bạch Tân Vũ kinh ngạc nói: “Đại đội bốn ư?”

“Đúng vậy, đại đội của tôi là bộ binh, rất cần những nhân tài bắn súng như cậu, cậu vào đội của tôi, tôi có thể bồi dưỡng cậu thành một tay súng bắn tỉa ưu tú.”

“Tay súng bắn tỉa?” Trái tim Bạch Tân Vũ nảy mạnh bịch bịch vài cái, “Tôi có thể trở thành lính bắn tỉa sao?”

Đội trưởng đội bốn lại cười nói: “Tại sao không thể? Cậu thích bắn súng mà phải không?”

Bạch Tân Vũ gật gật đầu.

“Cậu không muốn cầm súng xịn ư? Không muốn xài trang bị tốt ư? Chẳng lẽ cậu không muốn trải nghiệm thực chiến thay vì bắn bia giấy cả ngày?”

Bạch Tân Vũ nghe vậy bỗng động lòng, lính bắn tỉa đối với đại đa số binh sĩ mà nói là một từ rất oai, nó đại biểu cho cái ngàn dặm mới tìm được một, cho món tiền bồi dưỡng to lớn, cho cái oai phong, khí phách và sự ngưỡng mộ của những người khác, trở thành lính bắn tỉa là giấc mơ của hầu hết binh sĩ, Bạch Tân Vũ cũng từng mơ như vậy, nhưng cậu mãi đặt tâm trí của mình vào việc ra khỏi đây, mà chẳng hề ngó ngàng gì đến giấc mơ này, cho nên lời nói của đội trưởng đội bốn, khiến cho cậu có cảm giác muốn khẳng định bản thân mình, muốn hướng về cái tốt hơn, cậu nuốt nước bọt nói, “Muốn.”

Đội trưởng đội bốn nói: “Vậy là được rồi, tôi đi nói với đại đội trưởng nhà cậu, tiềm năng của cậu không nên bị mai một ở đội làm bếp.”

“Ừm…ờ..” Bạch Tân Vũ có chút do dự, cậu vẫn muốn trở về đội của Trần Tĩnh hơn.

“Sao vậy?”

Bạch Tân Vũ gãi đầu, “Thủ trưởng, để, để tôi suy nghĩ đã.”

Đội trưởng đại đội bốn liền cười dài nói: “Không vấn đề, cậu suy nghĩ đi, tôi cũng phải đi làm việc đây, đó là một cơ hội tốt, cậu không cần gấp gáp đâu.”

Sau khi từ sân tập trở về, Bạch Tân Vũ cứ mãi suy nghĩ về lời của đội trưởng đại đội bốn, cậu cảm thấy Hứa Sấm chẳng đời nào giữ cậu lại đâu, có lẽ cậu nên vào đại đội bốn thì hơn, ít ra vẫn có thể theo đuổi mục đích ban đầu — rời khỏi đội bếp, thế nhưng mà, cậu không nỡ rời xa các thành viên trong đội làm bếp và các chiến hữu đại đội ba, hơn nữa… Nếu cậu đi rồi, sau này rất ít cơ hội được gặp bọn họ, ngay cả mặt Du Phong Thành cũng chẳng nhìn được luôn. (em nhớ chồng rồi kìa)

Xoay đi xoay lại một hồi cậu mới chợt nhận ra mình không nỡ rời xa Du Phong Thành, nghĩ vậy cậu hoảng hồn, tại sao cậu phải buồn rầu vì tên sát tinh kia chứ, hai người cũng chẳng có gì ngoài quan hệ bạn tình lâu lâu giải tỏa tí cho nhau đâu, tên khốn kiếp Du Phong Thành này qua chỗ cậu hắn vẫn là tốt hơn.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Tân Vũ cảm thấy nếu mình mà đi thật thì có gì đó không ổn lắm, giống như… giống như phản đội đại đội ba vậy.

Bạch Tân Vũ nghĩ hồi lâu, bèn chạy sang đại đội ba, Du Phong Thành vừa cơm nước xong xuôi, đang nghỉ ngơi, cậu hô to gọi Du Phong Thành.

Hai người chạy ra chỗ vắng vẻ, Du Phong Thành niết cằm cậu cười nói: “Sao vậy, nhớ tôi hả?”

Bạch Tân Vũ nói: “Hôm nay tôi ở sân tập bắn với súng ngắm 85, được 9. 76 điểm lận, có oai không?”

Du Phong Thành nhướng mày, “Thật ư?”

“Đương nhiên là thật, cậu thấy thành tích tôi bây giờ có thể xếp hạng ở đại hội đấu võ không?”

Du Phong Thành ngẫm nghĩ, “Thành tích của anh ở chỗ tôi có thể xếp vào top 3, còn toàn danh thì tôi không biết.”

Bạch Tân Vũ nháy mắt với hắn, “Vậy so với cậu thì sao? Có lợi hại hơn cậu không?”

Du Phong Thành “hừ” cười nói: “Cái này thì không nói chính xác được đâu, tôi từng có thành tích cao hơn thế rồi, đợi khi tôi biểu diễn trên trường thi rồi sẽ biết.”

“Rốt cục cậu tham gia bao nhiêu hạng mục vậy?”

“Nhiều lắm.” Du Phong Thành hời hợt nói.

Bạch Tân Vũ nhìn hắn, “Cậu cố gắng như vậy là để vào đại đội Báo Tuyết sao?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Du Phong Thành bỗng nghiêm túc hẳn lên.

“Tại sao? Bộ đội đặc chủng lại khắc khổ vừa nguy hiểm, cậu không sợ chết à.”

Du Phong Thành bất ngờ nhìn cậu, “Bộ hôm nay anh đến tìm tôi để nói chuyện phiếm hay sao vậy?”

“Cứ nói đi, tôi muốn nghe lý tưởng của cậu.”

Du Phong Thành cười nhạo nói: “Hôm nay anh bị chập mạch hả?”

“Nói đi mà.”

Du Phong Thành nhìn cậu hồi lâu, mới nói: “Cả nhà tôi đều là quân nhân, kể cả mẹ tôi, nhưng bà làm văn chức ở đoàn nghệ thuật, từ bé tôi đã được gia đình soi sáng, lớn lên phải làm quân nhân, trong khoảng thời gian đó người có sức ảnh hưởng lớn nhất với tôi là cậu.” (aka Hoắc Kiều)

“Tại sao?”

“Tôi và cậu tôi không kém tuổi nhau bao nhiêu, hồi bé cậu hay đưa tôi đi chơi, tôi luôn coi cậu là mục tiêu của đời mình.”

Bạch Tân Vũ cố lấy dũng khí, hỏi lại vấn đề lần trước Du Phong Thành vẫn chưa đáp, “Cậu không vào trường quân đội, là vì chú ấy à?”

Du Phong Thành rũ mắt, ngay khi Bạch Tân Vũ cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn lại mở miệng, “Phải, nếu tôi học trường quân đội, rồi đầu quân vào đây, tính cả việc thông qua đề cử, tuyển bạt, và nhiều đợt khảo hạch, ít nhất phải mất đến năm, sáu năm mới vào được đại đội Báo Tuyết, lúc đó không chừng cậu tôi đã không còn ở trong đội nữa, tôi muốn đứng trên cùng một chiến trường với cậu.”

Bạch Tân Vũ không biết vì sao trong lòng cảm thấy râm ran khó chịu, té ra Du Phong Thành đã bám gót cậu hắn từ bé cho tới khi lớn, thậm chí vì người ấy mà hắn từ bỏ việc học ở trường quân đội, hành động này đối với người muốn theo nghiệp lính cả đời mà nói là một sự hi sinh rất lớn, đã không học trường quân đội, sau này muốn thăng quan tiến chức, khó đã càng thêm khó, cho dù gia đình hắn có bối cảnh làm lính lâu đời, việc thăng cấp từ sĩ quan lên quan quân cũng khó mà xoay sở, Du Phong Thành từ bỏ con đường tắt này, cậu cũng chẳng mấy vui vẻ mà nói: “Ba mẹ cho cậu làm vậy à? Họ không ngăn cậu sao?”

Du Phong Thành nhún nhún vai, “Trễ rồi, chờ đến khi bọn họ biết thì tôi đã vào đội Báo Tuyết từ lâu.”

Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Làm sao cậu biết chắc mình được vào chứ, nghe nói họ có rất nhiều bậc khảo hạch, cho dù có vào được, không hợp quy cách họ cũng đuổi cậu về.”

Du Phong Thành kiên định nói: “Tôi nhất định sẽ vào được.”



Bạch Tân Vũ thốt lên, “Cậu thấy tôi có vào được không?”

Du Phong Thành nghẹn giọng cười: “Anh hả? Để tôi hỏi cậu tôi xem đội làm bếp của họ có thiếu người không nhé?”

Bạch Tân Vũ thẹn quá hoá giận, “Con mẹ cậu, hôm nay có người nói với tôi, tôi có thể trở thành lính bắn tỉa đó.”

Du Phong Thành “hừ” cười nói: “Ai? Mà cũng chẳng cần biết ai, người ta xạo anh đấy.”

Bạch Tân Vũ cả giận nói: “Cậu biết gì mà nói người ta xạo với tôi, người ta tiếp xúc với nhiều binh sĩ rồi, tôi có thành thích tốt như vậy, sao không thể thành lính bắn tỉa chớ?”

“Anh có biết điều quan trọng nhất khi làm lính bắn tỉa là gì không?” Du Phong Thành nhìn cậu, ánh mắt lạnh đi, “Tôi cho anh biết, kỹ năng bắn bách phát bách trúng chỉ là cơ bản, còn có một điều nữa, đó là phải giữ tỉnh táo dưới mọi tình huống, ý chí phải cực kỳ kiên định và ngoan cường. Cái này, anh có không?”

Bạch Tân Vũ sững sờ, cậu đột nhiên nhớ tới những lời Võ Thanh nói, hắn đã không thể đưa ra quyết định chính xác trong tình huống ấy, hắn đã xử trí theo cảm tính, dù không bị thương, hắn cũng đã mất đi tư cách làm một lính bắn tỉa. Giờ cậu đã hiểu rõ vì sao Võ Thanh hối hận như vậy, đối với Võ Thanh, danh hiệu tay súng thần khẳng định cột mốc cao nhất trong nghiệp bắn tỉa của hắn, nhưng cuối cùng kỹ thuật không đánh bại hắn, mà là cảm xúc.

Du Phong Thành trầm giọng nói: “Tôi không biết ai nói gì với anh, nhưng anh nhớ kỹ, anh bắn tốt, điều đó chỉ thể hiện rằng anh có thiên phú hơn những người khác ở phương diện này, chứ không có nghĩa rằng anh có thể trở thành lính bắn tỉa, tính cách của anh, thái độ của anh, trí óc của anh, không một yếu tố nào phù hợp với yêu cầu cơ bản của một lính bắn tỉa cả. Anh có biết tại sao lúc anh mới đến đây tôi đã muốn đuổi anh về không, bởi vì anh khi ấy, ngay cả thái độ làm người lính cũng chẳng có, bản thân anh bây giờ cũng chẳng phù hợp bao nhiêu, kẻ khờ khạo như anh dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể làm lính bắn tỉa?”

Bạch Tân Vũ xiết nắm đấm, cơn tức tích đầy trong ngực, xẩy một cái là nổ tung ngay, cậu cảm thấy cho dù thành tích của mình có tốt đến đâu, cũng đều là thứ chẳng đáng gì trong mắt Du Phong Thành, ấn tượng mà cậu cho Du Phong Thành đó giờ có lẽ cũng chỉ từ một tên “bùn trơn không dính được tường” cho đến một tên lính tạm được mà thôi, cậu có “chém gió” thành tích cỡ mấy, thì trong mắt Du Phong Thành cũng chỉ là con số không, hoặc là nói, Du Phong Thành chỉ coi cậu là đối tượng để lôi ra chơi đùa khi cần chứ chẳng phải chiến hữu gì sất. Cậu trừng mắt nhìn Du Phong Thành, cảm thấy vừa bực mình vừa khó chịu khôn tả, nhưng Du Phong Thành giỏi mồm giỏi miệng là thế, cho dù cậu muốn khoác loác, thì trước mặt tên trùm sò này, bảo đảm một câu cũng “chém” không nổi.

Du Phong Thành nhìn cậu tức đến bừng đỏ cả mặt, bèn cười một tiếng, “Tức à? Không phải anh không muốn thi bắn súng sao, nếu điểm của anh cao hơn tôi, tôi và đội trưởng sẽ xin đại đội trưởng cho anh về đội.” Hắn nhéo nhéo hai má Bạch Tân Vũ, “Như vậy mỗi ngày bọn mình đều có thể gặp mặt.”

Bạch Tân Vũ gạt tay hắn ra, “Du Phong Thành, con mẹ nó thật ra cậu nghĩ sau khi đưa tôi về thì có thể giở trò dê xồm hằng ngày chứ gì, cậu coi tôi là thứ gì hả? Đệt mẹ nó kỹ nữ người ta còn ăn tiền, còn cậu được miễn phí suốt ngày mà lại chẳng nói được câu tốt lành gì, ông đây có nợ nần gì cậu đâu hả!”

Du Phong Thành trầm mặt, “Hôm nay anh làm sao vậy?”

Bạch Tân Vũ chỉ vào mặt hắn, “Tôi biết, ngay từ đầu cậu đã xem thường tôi rồi, cậu tưởng mình đặc biệt lắm hả, cuộc thi bắn súng lần này, tôi sẽ thắng cậu cho mà xem.”

Du Phong Thành cười một tiếng, “Anh ư?”

“Đúng, tôi muốn thắng cậu thì sao?”

“Thì sao, anh nói đi?”

“Tìm cách xin cho tôi một tháng nghỉ phép.”

Du Phong Thành nheo mắt, cười cười, “Được thôi.”

Bạch Tân Vũ thở hổn hển nói, “Đừng tưởng tôi nhát, cậu cứ chờ mà xem.”

Du Phong Thành niết lấy cằm cậu, cười mập mờ, “Hôm nay anh rất đáng yêu.”(anh ơi gu của anh thật là… đặc biệt)

Bạch Tân Vũ đẩy tay hắn ra, “Tôi lớn hơn cậu đấy, lễ phép dùm tí!”

“Hửm? Anh lớn hơn tôi chỗ nào?” Du Phong Thành mỉm cười dò xét cậu từ đầu đến chân.

Bạch Tân Vũ giận muốn điên đầu, cậu đạp mạnh Du Phong Thành một cước, “Con mẹ nó cậu chờ xem, chờ mà xem!” Nói xong quay người chạy đi mất.

Sau khi bị Du Phong Thành chọc tức, cậu quay về ký túc xá, nhào đến trước mặt Võ Thanh, “Đội trưởng, đội trưởng, tôi đã xác định được mục tiêu rồi!”

Võ Thanh đang nghiên cứu cách chăm sóc heo nái thời kỳ hậu sản, chợt giật mình, “Bộ lên cơn thần kinh hả?”

Bạch Tân Vũ kích động nói: “Đội trưởng, tôi muốn giành hạng nhất!”

“Hạng nhất gì cơ?”

“Hạng nhất cuộc thi bắn súng ấy, hôm nay tôi gặp đội trưởng đại đội bốn, ảnh khen tôi có thiên phú, thành tích tốt, ảnh còn nói muốn giúp tôi trở thành lính bắn tỉa nữa.”

Võ Thanh vỗ đầu cậu cái “bộp”, “Lính bắn tỉa cái quần què, cậu mới thấy heo đã chạy mất dép, có chắc lúc thấy súng trước mặt cậu có nằm sấp tại chỗ không nhúc nhích không?”

Bạch Tân Vũ sững sờ, dường như chưa hề nghĩ tới vấn đề này, cậu gãi gãi đầu, “Tôi có thể tập…”

Võ Thanh đứng lên, thân hình cao lớn phủ bóng lên người Bạch Tân Vũ, “Cậu muốn làm lính bắn tỉa, vậy tôi hỏi cậu nhé, liệu cậu có thể nằm yên một chỗ không động đậy, bất kể trời mưa hay tuyết, 39 độ dương hay 39 độ âm, một ngày hai bữa chẳng dính kẽ răng, chưa kể tiểu tiện trong quần luôn không? Thấy chuột, bò cạp và nhện bò lên người, cậu có nằm yên được không? Cậu có thể nấp trong lô cốt lạnh lẽo, trên đầu có trực thăng, dưới có súng lùng sục, cậu có thể làm được mà không bị phát hiện không? Dù có chịu đựng được hết đi nũa, cậu có thể trơ mắt nhìn đồng đội mình sắp chết mà không thể cứu vì sợ bị phát hiện không? Cậu có làm được không?!”

Bạch Tân Vũ bị Võ Thanh dọa xém quỳ xuống đất, tất cả mọi người trong ký túc xá cũng không dám thở mạnh, một số ít cựu binh trong đội làm bếp biết rõ quá khứ của Võ Thanh, cũng biết ba chữ “Lính Bắn Tỉa” là điều cấm kỵ của đội trưởng Võ, thằng nhóc Bạch Tân Vũ này đã nông cạn thì thôi, hôm nay lại chẳng biết lên cơn gì mà dám nói điều này với đội trưởng, tất cả mọi người đều tỏ ra đồng tình mà nhìn cậu.

Võ Thanh nhìn vẻ hoảng sợ của Bạch Tân Vũ, chợt tỉnh táo ra chút, hắn xốc cổ áo Bạch Tân Vũ, “Đứng thẳng lên.”

Bạch Tân Vũ vội vã đứng thẳng dậy, trong bụng thầm mắng to Du Phong Thành, cũng tại thằng nhóc đó kích thích mới hại cậu chạy đến chỗ đội trưởng ăn khổ.

Võ Thanh trầm giọng nói: “Cậu nói muốn học bắn súng, tôi dạy cho cậu, rồi cậu nói muốn tham gia thi đấu, tôi cũng cho cậu tham gia, nhưng tôi cho cậu biết, không phải cứ bắn súng giỏi là được làm lính bắn tỉa đâu, loại người nông cạn như cậu, đừng mơ quân đội nào dám giao nhiệm vụ quan trọng cho cậu.” Hắn dường như nhớ tới sự việc ngày trước, ánh mắt ảm đạm đi.

Mặc dù lời nói khác nhau, nhưng hàm ý của Võ Thanh và Du Phong Thành biểu đạt lại như nhau, trong lòng Bạch Tân Vũ vô cùng khó chịu, cậu càng ngày càng không thể chịu đựng được nữa cảm giác bị mọi người chối bỏ, bây giờ cậu hệt như mặt trái của cuốn sách tham khảo, cái gì cậu cũng không làm được, cái gì cậu cũng không bằng người khác, cậu vốn cho rằng mình đã lấy làm quen với sự thất vọng của mọi người chung quanh mình, rằng cậu chỉ cần tiền bạc và phụ nữ, nhưng hiện tại cậu nhận ra mình không thể làm vậy được nữa, cậu cảm thấy mình là một kẻ xấu mặt và vô tích sự.

Võ Thanh trông thấy vành mắt hồng của Bạch Tân Vũ, đại khái đã nhận ra mình hơi quá lời, bèn ho nhẹ một tiếng, xoa đầu Bạch Tân Vũ, “Hôm nay cậu bị ai kích thích vậy? Đội trưởng đại đội bốn nói với cậu vài cậu, cậu đã không biết trời cao đất rộng rồi hả?”

Bạch Tân Vũ uất ức nói: “Tôi, tôi không nói chuyện lính bắn tỉa nữa đâu, nhưng tôi muốn đứng hạng nhất, đội trưởng, tôi có thể đứng hạng nhất không?”

Võ Thanh nhìn ánh mắt lấp lánh đầy chờ mong của Bạch Tân Vũ, tựa như đó là cọng rơm cứu mạng của cậu, nếu mình nói “không”, thằng nhóc này sẽ sụp đổ ngay mà xem, hắn nói: “Có thể.”

Vẻ mặt Bạch Tân Vũ thoắt rạng rỡ hẳn, “Thật ư?”

“Ừ, với trình độ của cậu, nếu lúc ấy phát huy tốt, ít nhất cũng đạt top 5 trở lên.”

“Tôi không muốn top 5, tôi muốn… tôi muốn giành hạng nhất.” Cậu không biết Du Phong Thành sẽ đứng thứ mấy, dù gì hạng nhất cũng chỉ có một, cậu cũng chỉ muốn vị trí đó, không biết Du Phong Thành sẽ có vẻ mặt gì khi cậu thắng hắn, vừa nghĩ tới cậu đã thấy sướng run người.

Võ Thanh có vẻ như rất áy náy với thái độ vừa rồi của mình, bèn lên giọng: “Được, tôi giúp cậu giành hạng nhất.”

Bạch Tân Vũ khẽ gật đầu, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Bạch Dương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook