Chương 28: Ai Đó Đang Dang Tay Ôm Lấy Tôi!
Tam Nương
16/10/2022
Hạ Nhạc Nghi cô cũng chẳng nghĩ qua được là cuộc gặp mặt này của cô với bà ấy suy cho cùng thời gian mới qua chưa được ba mươi phút vậy mà bà ấy
lại có ấn tượng tốt về cô như vậy sao, hay chỉ là bởi vì biết cô là Hạ
Nhạc Nhu thông minh lanh lợi nên mới đối đãi tốt với cô như vậy. Nghĩ
đến đây thoáng chút trong lòng của Hạ Nhạc Nghi có chút chua xót.
"Được, được rồi, vậy hiện tại bà còn không dành thời gian chăm sóc cho con gái của bà."
"Sao lại phải mất thời gian cãi nhau với tôi?" Mạc Hàn Vũ dựa theo lời nói kia của Mạc Phu Nhân mà dỗ dành bà, nói xong với Mạc Phu Nhân ông còn nhìn qua phía của Hạ Nhạc Nhu mà biểu tình.
"Tiểu Nhạc con xem mẹ của con." Mạc Hàn Vũ nghĩ là Hạ Nhạc Nghi nhìn không ra ý tứ muốn giúp đỡ từ ông nên ông liền lôi lôi kéo kéo luôn cả cô vào.
"..." Hạ Nhạc Nghi có chút bất ngờ trước lời cầu cứu này của Mạc Hàn Vũ nên cô cũng có chút trong thời gian ngắn không phản ứng kịp liền im lặng cả một buổi.
"Con không sao chứ?" Mạc Phu Nhân nghe được lời nói của Mạc Hàn Phong không phải là không có đạo lý liền nhanh chóng quay người sang nắm lấy tay của Hạ Nhạc Nghi mà ân cần hỏi han cô.
"Con ... không sao." Hạ Nhạc Nghi im lặng nữa ngày sau đó cũng nhìn ra được ý tứ trong câu nói kia của Mạc Hàn Vũ cô liền nhanh chóng đáp lại lời nói của Mạc Phu Nhân.
Cứ như vậy mà một khoảng thời gian nói dài thì không quá dài còn nói ngắn thì cũng không hề ngắn, lúc ban đầu cô đến đây thì đã là đầu giờ chiều nhưng hiện tại khi Mạc Phu Nhân để cô lên phòng nghỉ ngơi thì cũng đã là hơn giờ bữa cơm tối.
Hạ Nhạc Nghi được người làm công trong nhà cũng với Mạc Phu Nhân dẫn dắt lên phòng của Mạc Hàn Lâm.
Ở phòng khách muốn đi lên phòng ngủ chính của Mạc Hàn Vũ ông ấy và Mạc Phu Nhân hay là phòng ngủ của Mạc Hàn Lâm thì đều phải đi lên cầu thang to lớn nằm giữa nhà. Hai bên tay nắm của cầu thang này được chạm khắc rất tinh xảo làm cho Hạ Nhạc Nghi không thể nào bỏ qua được.
Từ nơi này đi lên cầu thang lệch về phía bên phải là phòng ngủ chính của căn biệt thự này, Mạc Phu Nhân cũng không ngại ngần gì liền nhanh như vậy xem cô là người trong nhà mà dẫn cô đi tham quan cả phòng ngủ chính ấy.
Xem xét một lúc bà lại dẫn dắt cô đến phòng ngủ của Mạc Hàn Lâm, vốn dĩ từ lúc ban đầu nhìn thấy phòng ngủ chính cô đã có chút hốt hoảng bởi sự rộng lớn và vẻ đẹp cổ kính mà ấm áp của căn phòng mang lại.
Hạ Nhạc Nghi thầm nghĩ là có thể đây đã là căn phòng lớn nhất của Mạc Gia rồi, nhưng đến khi cô nhìn thấy được căn phòng của Mạc Hàn Lâm thì cô mới hiểu ra Hạ Nhạc Nghi cô đã nhầm to rồi.
Nơi này cũng là to lớn chẳng khác gì căn phòng ngủ lúc nãy, căn phòng này không có tông màu vàng nhạc ấm áp như phòng ngủ chính, cũng không hề cổ kính xinh đẹp như vậy mà nó lại mang một vẻ đẹp buồn bã của hơi thở hiện đại.
Màu xám trong căn phòng này là màu chủ đạo, bên cạnh đó còn có thêm vật dụng trong phòng hoàn toàn là màu đen và trắng. Trong căn phòng này chẳng có gì nhiều, mọi vật dụng đặt ở đây đều là vật dụng thường xuyên dụng tới của chủ nhân nơi này. Một thứ thừa thảy cũng không có.
Ở trong phòng còn tinh tế đặt thêm một nhà vệ sinh riêng, kích thước cũng khá lớn, bên trong chắc hẳn là có cả bồn tắm. Nơi này chỉ có một chiếc giường cở lớn, trên đó phủ một tấm ga trải giường màu xám nhạt. Sau đó là một chiếc tủ đựng quần áo, một cái tivi to như màn hình chiếu còn có chiếc ghế sô pha màu đen phía trước là một cái bàn thủy tinh trong suốt.
Ở trên có thể là do Mạc Phu Nhân nhìn thấy căn phòng này quá tẻ nhạt mà cho thêm vào phòng vài bông hoa hồng nở to cắm vào một chiếc bình thủy tinh đặt trên bàn, màu đỏ của hoa hồng sau khi được đặt trong một căn phòng tối với xung quanh toàn bộ đều là màu đen xám làm cho màu đỏ của hoa hồng lại càng thêm ngày càng nổi bật.
Mạc Phu Nhân cả một buổi đứng ở bên cạnh Hạ Nhạc Nghi cô, nhìn thấy cô im lặng mà nhìn xung quanh, bà cũng không muốn làm phiền hay cắt đứt đoạn suy nghĩ của cô, nhìn thấy cô bắt đầu lơ là đi thì bà liền nhận ra lại nói thêm vào.
"Ta chưa từng đến nhà của con, chưa từng xem qua phòng ngủ của con." Mạc Phu Nhân một tay vòng qua vai của Hạ Nhạc Nghi một tay để ở vai của cô, bà ân cần mà dịu dàng mà nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Nên ta cũng là không biết con thích phòng ngủ như thế nào."
"Nơi này là phòng ngủ của Hàn Lâm trong suốt mấy năm qua, màu sắc thì cũng chưa bao giờ thay đổi, chỉ có vật dụng dùng một thời gian sẽ không tránh khỏi hư hỏng thì đành phải thay cái mới."
Bà Nghĩ lại thì mới thấy là Mạc Hàn Lâm quả thực là một người rất quý trọng những thứ đi theo nó, càng là thứ gắn bó lâu dài với nó thì đứa con này của bà càng không thể nào vứt bỏ một cách dễ dàng được.
"..." Hạ Nhạc nghi là đang không hiểu lời nói của phu Nhân. Theo như cô đánh giá một người có tính cách quái dị như Mạc Hàn Lâm thì cô khẳng định anh ta phải là một người rất thích những cái mới mẻ, câu nói hư hỏng đành phải thay cái mới của bà theo như cô nghĩ có phải là do anh ta cố tình làm hư để có thể đường đường chính chính mà thay đổi hay không.
"Con là con gái, lại phải để cho con ở trong căn phòng ảm đạm như thế này ta cũng thật là có chút không đành lòng."
"..." Hạ Nhạc Nghi cô là đang nghĩ tới, chỉ cần nơi này không có tiếng la mắng của Lưu Lệnh Nhã, không có tiếng cãi vả của Hạ Phong thì đối với Hạ Nhạc Nghi cô nơi này đã là nơi tốt nhất rồi.
Hạ Nhạc Nghi đưa mắt nhìn khắp căn phòng này, tuy nói rằng nơi này có chút tối tăm ảm đạm, nhưng thực mà nói đó cũng chỉ bởi vì là một phần màu sắc chủ đạo ở nơi này làm nên mà thôi.
Nơi này vừa sạch sẽ vừa rộng lớn, còn có giường tủ không thiếu một thứ gì, so với căn phòng vừa nhỏ vừa hẹp, lâu ngày còn có mấy sinh vật lạ ghé thăm thì cô đã thấy nơi đây đã quá tốt rồi.
"Ta không biết là con thích cái gì, ngoài vườn thứ không thiếu nhất chính là hoa, ta có hái một vài bông hoa hồng đỏ, con thích nó chứ?"
"Thích chứ ạ, con thích nhất là hoa hồng đỏ!"
"Người không cần phải vì con mà lo lắng, nơi này đối với con đã là rất tốt rồi."
"Con gái à...phải để con chịu ủy khuất rồi." Mạc Phu Nhân nhìn Hạ Nhạc Nghi sau đó lấy tay quay người cô lại đối diện với bà.
"Không có đâu ạ!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Phu Nhân ở trước mặt, hiện tại cho dù là lời nói hay là biểu cảm trên gương mặt đều là có chút rất giống với người mẹ đã mất của cô.
Trong lòng của Hạ Nhạc Nghi hiện tại mang chút cảm động, nhưng trong tâm cô tự nhủ với bản thân rằng, nơi tốt đẹp này vốn dĩ thuộc về một người khác, cô cũng chỉ không hơn không kém một kẻ gả thay mà thôi. Hạ Nhạc Nghi cô tốt nhất đừng suy nghĩ quá nhiều.
"Được rồi, ta không làm phiền con nghỉ ngơi nữa." Mạc Phu Nhân nhìn thấy cô trong đôi mắt to tròn đáng yêu lại mang chút tâm sự, bà hiện tại cũng chẳng thể nào thẳng thừng mà hỏi rõ, suy cho cùng vẫn là trả lại không gian riêng tư cho Hạ Nhạc Nghi cô, để có thể có thời gian để suy nghĩ và nghĩ ngơi.
"Để con tiễn người về phòng..."
"Ây da không sao...con nghĩ ngơi trước đi." Mạc Phu Nhân nhìn thấy Hạ Nhạc Nhu trước mặt bà đúng là quá hiểu biết quá hiểu chuyện rồi, hiểu chuyện đến mức khiến người khác nhìn vào liền không khỏi đau lòng thay cho cô.
"Dạ, Con hiểu rồi ạ!"
Hiện tại cả một căn phòng to lớn dưới ánh đèn sáng trưng suy cho cùng cũng chỉ còn lại có một mình cô đứng lại nơi này.
Căn phòng lớn đến như vậy cô không thể hiểu được hằng ngày Mạc Hàn Lâm đã phải ngủ như thế nào. Anh ta có hay không có ban đêm sau khi thức giấc liền chỉ thấy bản thân một mình cô độc trên giường mà hoảng sợ. Anh ta có sợ ở một mình giống như cô hay không.
"Được, được rồi, vậy hiện tại bà còn không dành thời gian chăm sóc cho con gái của bà."
"Sao lại phải mất thời gian cãi nhau với tôi?" Mạc Hàn Vũ dựa theo lời nói kia của Mạc Phu Nhân mà dỗ dành bà, nói xong với Mạc Phu Nhân ông còn nhìn qua phía của Hạ Nhạc Nhu mà biểu tình.
"Tiểu Nhạc con xem mẹ của con." Mạc Hàn Vũ nghĩ là Hạ Nhạc Nghi nhìn không ra ý tứ muốn giúp đỡ từ ông nên ông liền lôi lôi kéo kéo luôn cả cô vào.
"..." Hạ Nhạc Nghi có chút bất ngờ trước lời cầu cứu này của Mạc Hàn Vũ nên cô cũng có chút trong thời gian ngắn không phản ứng kịp liền im lặng cả một buổi.
"Con không sao chứ?" Mạc Phu Nhân nghe được lời nói của Mạc Hàn Phong không phải là không có đạo lý liền nhanh chóng quay người sang nắm lấy tay của Hạ Nhạc Nghi mà ân cần hỏi han cô.
"Con ... không sao." Hạ Nhạc Nghi im lặng nữa ngày sau đó cũng nhìn ra được ý tứ trong câu nói kia của Mạc Hàn Vũ cô liền nhanh chóng đáp lại lời nói của Mạc Phu Nhân.
Cứ như vậy mà một khoảng thời gian nói dài thì không quá dài còn nói ngắn thì cũng không hề ngắn, lúc ban đầu cô đến đây thì đã là đầu giờ chiều nhưng hiện tại khi Mạc Phu Nhân để cô lên phòng nghỉ ngơi thì cũng đã là hơn giờ bữa cơm tối.
Hạ Nhạc Nghi được người làm công trong nhà cũng với Mạc Phu Nhân dẫn dắt lên phòng của Mạc Hàn Lâm.
Ở phòng khách muốn đi lên phòng ngủ chính của Mạc Hàn Vũ ông ấy và Mạc Phu Nhân hay là phòng ngủ của Mạc Hàn Lâm thì đều phải đi lên cầu thang to lớn nằm giữa nhà. Hai bên tay nắm của cầu thang này được chạm khắc rất tinh xảo làm cho Hạ Nhạc Nghi không thể nào bỏ qua được.
Từ nơi này đi lên cầu thang lệch về phía bên phải là phòng ngủ chính của căn biệt thự này, Mạc Phu Nhân cũng không ngại ngần gì liền nhanh như vậy xem cô là người trong nhà mà dẫn cô đi tham quan cả phòng ngủ chính ấy.
Xem xét một lúc bà lại dẫn dắt cô đến phòng ngủ của Mạc Hàn Lâm, vốn dĩ từ lúc ban đầu nhìn thấy phòng ngủ chính cô đã có chút hốt hoảng bởi sự rộng lớn và vẻ đẹp cổ kính mà ấm áp của căn phòng mang lại.
Hạ Nhạc Nghi thầm nghĩ là có thể đây đã là căn phòng lớn nhất của Mạc Gia rồi, nhưng đến khi cô nhìn thấy được căn phòng của Mạc Hàn Lâm thì cô mới hiểu ra Hạ Nhạc Nghi cô đã nhầm to rồi.
Nơi này cũng là to lớn chẳng khác gì căn phòng ngủ lúc nãy, căn phòng này không có tông màu vàng nhạc ấm áp như phòng ngủ chính, cũng không hề cổ kính xinh đẹp như vậy mà nó lại mang một vẻ đẹp buồn bã của hơi thở hiện đại.
Màu xám trong căn phòng này là màu chủ đạo, bên cạnh đó còn có thêm vật dụng trong phòng hoàn toàn là màu đen và trắng. Trong căn phòng này chẳng có gì nhiều, mọi vật dụng đặt ở đây đều là vật dụng thường xuyên dụng tới của chủ nhân nơi này. Một thứ thừa thảy cũng không có.
Ở trong phòng còn tinh tế đặt thêm một nhà vệ sinh riêng, kích thước cũng khá lớn, bên trong chắc hẳn là có cả bồn tắm. Nơi này chỉ có một chiếc giường cở lớn, trên đó phủ một tấm ga trải giường màu xám nhạt. Sau đó là một chiếc tủ đựng quần áo, một cái tivi to như màn hình chiếu còn có chiếc ghế sô pha màu đen phía trước là một cái bàn thủy tinh trong suốt.
Ở trên có thể là do Mạc Phu Nhân nhìn thấy căn phòng này quá tẻ nhạt mà cho thêm vào phòng vài bông hoa hồng nở to cắm vào một chiếc bình thủy tinh đặt trên bàn, màu đỏ của hoa hồng sau khi được đặt trong một căn phòng tối với xung quanh toàn bộ đều là màu đen xám làm cho màu đỏ của hoa hồng lại càng thêm ngày càng nổi bật.
Mạc Phu Nhân cả một buổi đứng ở bên cạnh Hạ Nhạc Nghi cô, nhìn thấy cô im lặng mà nhìn xung quanh, bà cũng không muốn làm phiền hay cắt đứt đoạn suy nghĩ của cô, nhìn thấy cô bắt đầu lơ là đi thì bà liền nhận ra lại nói thêm vào.
"Ta chưa từng đến nhà của con, chưa từng xem qua phòng ngủ của con." Mạc Phu Nhân một tay vòng qua vai của Hạ Nhạc Nghi một tay để ở vai của cô, bà ân cần mà dịu dàng mà nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Nên ta cũng là không biết con thích phòng ngủ như thế nào."
"Nơi này là phòng ngủ của Hàn Lâm trong suốt mấy năm qua, màu sắc thì cũng chưa bao giờ thay đổi, chỉ có vật dụng dùng một thời gian sẽ không tránh khỏi hư hỏng thì đành phải thay cái mới."
Bà Nghĩ lại thì mới thấy là Mạc Hàn Lâm quả thực là một người rất quý trọng những thứ đi theo nó, càng là thứ gắn bó lâu dài với nó thì đứa con này của bà càng không thể nào vứt bỏ một cách dễ dàng được.
"..." Hạ Nhạc nghi là đang không hiểu lời nói của phu Nhân. Theo như cô đánh giá một người có tính cách quái dị như Mạc Hàn Lâm thì cô khẳng định anh ta phải là một người rất thích những cái mới mẻ, câu nói hư hỏng đành phải thay cái mới của bà theo như cô nghĩ có phải là do anh ta cố tình làm hư để có thể đường đường chính chính mà thay đổi hay không.
"Con là con gái, lại phải để cho con ở trong căn phòng ảm đạm như thế này ta cũng thật là có chút không đành lòng."
"..." Hạ Nhạc Nghi cô là đang nghĩ tới, chỉ cần nơi này không có tiếng la mắng của Lưu Lệnh Nhã, không có tiếng cãi vả của Hạ Phong thì đối với Hạ Nhạc Nghi cô nơi này đã là nơi tốt nhất rồi.
Hạ Nhạc Nghi đưa mắt nhìn khắp căn phòng này, tuy nói rằng nơi này có chút tối tăm ảm đạm, nhưng thực mà nói đó cũng chỉ bởi vì là một phần màu sắc chủ đạo ở nơi này làm nên mà thôi.
Nơi này vừa sạch sẽ vừa rộng lớn, còn có giường tủ không thiếu một thứ gì, so với căn phòng vừa nhỏ vừa hẹp, lâu ngày còn có mấy sinh vật lạ ghé thăm thì cô đã thấy nơi đây đã quá tốt rồi.
"Ta không biết là con thích cái gì, ngoài vườn thứ không thiếu nhất chính là hoa, ta có hái một vài bông hoa hồng đỏ, con thích nó chứ?"
"Thích chứ ạ, con thích nhất là hoa hồng đỏ!"
"Người không cần phải vì con mà lo lắng, nơi này đối với con đã là rất tốt rồi."
"Con gái à...phải để con chịu ủy khuất rồi." Mạc Phu Nhân nhìn Hạ Nhạc Nghi sau đó lấy tay quay người cô lại đối diện với bà.
"Không có đâu ạ!" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Phu Nhân ở trước mặt, hiện tại cho dù là lời nói hay là biểu cảm trên gương mặt đều là có chút rất giống với người mẹ đã mất của cô.
Trong lòng của Hạ Nhạc Nghi hiện tại mang chút cảm động, nhưng trong tâm cô tự nhủ với bản thân rằng, nơi tốt đẹp này vốn dĩ thuộc về một người khác, cô cũng chỉ không hơn không kém một kẻ gả thay mà thôi. Hạ Nhạc Nghi cô tốt nhất đừng suy nghĩ quá nhiều.
"Được rồi, ta không làm phiền con nghỉ ngơi nữa." Mạc Phu Nhân nhìn thấy cô trong đôi mắt to tròn đáng yêu lại mang chút tâm sự, bà hiện tại cũng chẳng thể nào thẳng thừng mà hỏi rõ, suy cho cùng vẫn là trả lại không gian riêng tư cho Hạ Nhạc Nghi cô, để có thể có thời gian để suy nghĩ và nghĩ ngơi.
"Để con tiễn người về phòng..."
"Ây da không sao...con nghĩ ngơi trước đi." Mạc Phu Nhân nhìn thấy Hạ Nhạc Nhu trước mặt bà đúng là quá hiểu biết quá hiểu chuyện rồi, hiểu chuyện đến mức khiến người khác nhìn vào liền không khỏi đau lòng thay cho cô.
"Dạ, Con hiểu rồi ạ!"
Hiện tại cả một căn phòng to lớn dưới ánh đèn sáng trưng suy cho cùng cũng chỉ còn lại có một mình cô đứng lại nơi này.
Căn phòng lớn đến như vậy cô không thể hiểu được hằng ngày Mạc Hàn Lâm đã phải ngủ như thế nào. Anh ta có hay không có ban đêm sau khi thức giấc liền chỉ thấy bản thân một mình cô độc trên giường mà hoảng sợ. Anh ta có sợ ở một mình giống như cô hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.