Chương 40: Hứa Gia Mất Tất Cả!
Tam Nương
16/10/2022
Sau một thời gian loay hoay trong nhà vệ sinh thì cuối cùng Hạ Nhạc Nghi
cũng có thể ra ngoài, cô lấy điện thoại gọi cho Lâm Tuyến Tú.
"Tớ có thể ra ngoài rồi, cậu đợi tớ một lát, rất nhanh thôi." Hạ Nhạc nghi chân tay còn đang bận bịu mang giày vào chân, trên vai còn phải kẹp thêm chiếc điện thoại đang nói chuyện cùng với Lâm Tuyến Tú.
"Ừm đúng là Hạ gia làm cái gì cũng là lề mề như vậy." Lâm Tuyến Tú nghe Hạ Nhạc Nghi nói như vậy thì câu đầu tiên luôn là trách Hạ gia trước, sau đó thì mới nói đến Hạ Nhạc Nghi sau.
"Cậu nói gì vậy Hạ gia ?" Hạ Nhạc Nghi nếu không phải nhờ câu nói kia của Lâm Tuyến Tú thì chắc hẳn cô cũng chẳng thể nhớ ra được là bản thân vẫn còn chưa nói gì về chuyện hôn nhân bất đắc dĩ này với Lâm Tuyến Tú.
Nhưng hiện tại, tình trạng hôn nhân của cô vẫn là còn chưa mấy khả quan cho lắm, một người chồng suốt ngày chỉ đi ra ngoài, một người vợ thì đến ngủ cũng là ngủ riêng, thì có cái gì hay ho để nói đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất là cô vẫn cứ giữ bí mật này vậy, đợi đến khi mọi chuyện dần dần quay về quỷ đạo rồi sẽ nói với Lâm Tuyến Tú sau.
"Tớ sai gì sao, hay là cậu hiện tại không có ở Hạ gia?" Lâm Tuyến Tú tính cách con người thích hóng chuyện bát quái cho nên ngày qua ngày tính cách cũng trở nên rất tỉ mỉ, nghe thấy một chuyện gì đó bất bình thường thì liền ngay lập tức sinh ra nghi ngờ.
"À không có là do tớ nghe nhầm thôi, tớ tất nhiên là đang ở Hạ Gia rồi." Hạ Nhạc Nghi bị hỏi trúng tim đen ngay lập tức chột dạ.
"Không nói với cậu nữa tớ lên xe đây." Hạ Nhạc Nghi sẵn tiện cũng tìm cớ để không phải giải thích với Lâm Tuyến Tú, với bản tính càng nói càng loạn này của cô, tốt nhất là ít nói một chút sẽ tốt hơn.
"Cậu cứ nói với chú Dương chạy chậm thôi, tớ có thể đợi được." Lâm Tuyến Tú một chút cũng không nghi ngờ Hạ Nhạc Nghi là đang lừa mình, còn tốt bụng nhắc Hạ Nhạc Nghi đi đường cẩn thận.
"Ừm...được." Hạ Nhạc Nghi nghĩ lại cũng đã lâu rồi, cô không đi xe của chú Dương, không biết chú ấy hiện tại như thế nào rồi.
Người tài xế mới này của cô cũng là tài xế của Mạc Phu Nhân, mẹ Mạc sợ cô không thoải mái nên gọi tài xế thân cận với bà để chở cô đi.
Hạ Nhạc Nghi hiện tại đã yên vị trên xe hơi của Mạc Gia. Chiếc xe này rất tiện nghi, từ nước uống đến thức ăn vặt không thiếu một thứ gì, có thể là mẹ Mạc đã cho người chuẩn bị riêng cho cô. Vẫn theo thói quen cũ khi lên xe sẽ nhìn ra phía bên ngoài, hai bên đường lúc này đã là vào mùa đông, thành phố Thanh Long chưa hề có tuyết rơi, nhưng không khí se se lạnh thì đặt biệt là có rất sớm.
Hằng năm đều là như vậy, cô bởi vì ở Mạc gia, trong nhà toàn là lò sưởi nên không cảm nhận được tiết trời đã bắt đầu lạnh từ lúc nào.
Hôm nay cũng đã là những ngày đầu của tháng mười hai thật ra mà nói nếu cho đến hôm nay trời mới bắt đầu lạnh thì mùa đông năm nay ở Thành phố Thanh Long đến có chút muộn. Cô nhớ hằng năm vẫn là vào những ngày đầu của tháng mười một thì thời tiết đã bắt đầu bắt con người phải mặc áo phao để đến trường.
Cô còn nhớ năm trước, những ngày lạnh thế này cô thường là sẽ tìm cớ để không phải về Hạ Gia mà sẽ ở lại ký túc xá cùng với Lâm Tuyến Tú.
Cô sẽ cùng lâm Tuyến Tú đốt lò sưởi trong ký túc xá, sau đó cả hai sẽ ngồi trên thảm bông trong phòng để xem mấy thần tượng của Lâm Tuyến Tú đi thảm đỏ.
Những ngày cuối năm thế này ngày lễ có sự xuất hiện của các thần tường ngày một nhiều hơn, chắc hẳn Lâm Tuyến Tú sẽ phải bận rộn lắm, vậy mà giảng viên Lý Luận lại bắt cậu ấy chép thuyết trình.
Lâm Tuyến Tú trong lòng khẳng định là đã mắng bà ấy không ít. Chiếc xe đang chở cô đột ngột dừng lại ở ven đường. Hạ Nhạc Nghi khó hiểu nhìn lên tài xế đang ở trước mặt của cô.
"Chú à, có chuyện gì sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn tài xế lớn tuổi, nhưng kỹ thuật lái xe của ông rất tốt. Mẹ Mạc rất tin tưởng ông, cô cũng vậy nhưng cái thắng xe này chẳng phải có chút gấp rồi hay sao.
"Chỉ là dừng đèn đỏ thôi, làm cho tiểu thư hoảng sợ rồi, tôi xin lỗi." Người tài xế nhìn thấy cô hốt hoảng liền lên tiếng xin lỗi.
"Cháu không sao, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Tiểu thư dạo gần đây không ra ngoài nên có phần không biết, đường phố bởi vì không khí lạnh, sương mù ngày càng nhiều hơn, nên mặt đường cũng rất trơ. Tôi cũng rất cẩn thận nhưng mỗi lần dừng xe thì lại phải dừng như vậy nếu không xe sẽ rất trơn."
"À, cháu biết rồi."
Buổi sáng sớm mẹ Mạc trước khi cô ra khỏi nhà còn đặt biệt căn dặn là cô mang theo áo ấm khi ra ngoài, lúc đó cô còn tưởng là mẹ Mạc vì lo lắng quá nhiều nên mới như vậy, cuối cùng thì hiện tại cô cũng hiểu thế nào là phải mang theo áo ấm rồi.
Cô nhìn theo hai bên đường, ở thành phố xa hoa bật nhất này mọi người trang phục hằng ngày thường rất sành điệu, có người còn mặc đồ giống như biểu diễn thời trang vậy.
Nhưng hôm nay thì khác, hầu hết đều mặc áo ấm đến tận cầm, còn số còn lại thì lại mặc áo ấm đến tận mắt cá chân, cô đoán là thời tiét hôm nay nhất định không thể hơn năm độ.
Hạ Nhạc Nghi còn không tin vào mắt của bản thân nữa, như vậy mà cô cũng đoán đúng, vậy cả cái thành phố này chắc hẳn cũng chỉ có cô dám ăn mặt như thế này ra đường, một chiếc váy ngắn đến trên đầu gối, một chiếc áo khoác thời trang dài qua đầu gối màu be.
Cô thật sự không biết trước được, một lát nữa bản thân có thể bình bình an an mà về nhà được nữa hay không.
Hạ Nhạc Nghi lúc bước xuống xe của tài xế thì đã là đầu giờ trưa, nhưng trên đường phố đến cả một chút nắng để sưởi ấm cũng không có, cả một con đường rộng lớn, chỉ được bao phủ một lớp màu xám dày đặc, cả không khí cũng mang màu sắc lạnh đến thấu xương.
Hạ Nhạc Nghi bước xuống xe của tài xế thì ngay lập tức chạy vào trong quán cafe, sau nhiều lần đến đây cùng với Lâm Tuyến Tú thì cô cũng đã biết được là Lâm Tuyến Tú là có sở thích ngồi ở vị trí nào ở trong quán.
Cô đi đến phía sau của Lâm Tuyến Tú nhưng chắc hẳn là mùi hương trên người của cô có chút đặc trưng riêng nên chỉ cần đến gần thì Lâm Tuyến Tú đã có thể dễ dàng nhận ra người đó là cô.
"Cậu muốn hù dọa tớ, nằm mơ đi." Lâm Tuyến Tú ngửi thấy mùi hương hoa oải hương thoang thoảng liền biết ngày người phía sau lưng mình là ai. Cô cũng không cần quay lưng lại, chỉ cần nói ra một câu, ngay lập tức có người trả lời.
"Tớ mới là không có, tớ không giống cậu." Hạ nhạc Nghi chột dạ liền ngay lập tức đi nhanh về phía trước mặt của Lâm Tuyến Tú nói.
"..." Lâm Tuyến Tú không biết phải trả lời thế nào với Hạ nhạc Nghi, đúng là bản tính thù dai, trước đó ngay tại vị trí này, đúng là Lâm Tuyến Tú cô đã hù Hạ Nhạc Nghi một lần.
"Được, tâm tình của tớ lúc này không tệ, tớ có thể không cần cãi nhau với cậu." Lâm Tuyến Tú là người gọi Hạ Nhạc Nghi cô ngàn dặm xa xôi từ Hạ gia đến đây nên cũng không muốn so đo với cô.
"Cậu gọi cả nước cho tớ rồi?" Hạ Nhạc Nghi ngồi chưa được bao lâu thì phục vụ đã mang nước ra cho cô. Hạ Nhạc Nghi bất ngờ nhìn Lâm Tuyến Tú vẫn còn đang chăm chú xem điện thoại.
"Nếu không thì còn thế nào?" Lâm Tuyến Tú vẫn không rời mắt khỏi mấy cái tin trên báo lá cải kia trong điện thoại, nhưng tai vẫn có thể nghe Hạ Nhạc nghi nói chuyện, nên trả lời.
"Là chuyện quái quỷ gì làm cậu vui vẻ đến vậy?" Hạ Nhạc nghi thường xuyên được đối đãi như thế này nhưng vẫn là cô không hiểu là vì sao tâm trạng của Lâm tuyến Tú lại có thể nhanh như vậy mà thay đổi rồi, Hạ Nhạc Nghi liền muốn trêu Lâm Tuyến Tú nên nói lại một câu.
"Mạc Hàn Lâm bảo bối của tớ tái xuất rồi..." Lâm Tuyến Tú buôn mắt từ điện thoại ra để nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi, nhưng sau đó nhìn thấy hành động của Hạ Nhạc nghi cô mới biết bả thân đã sai, đáng lẻ ra cô lên cứ việc cúi đầu xem điện thoại thì có thể sẽ không thảm như thế này.
"Phụt..." Hạ Nhạc Nghi sau khi nghe mấy chữ nói đến Mạc Hàn Lâm của Lâm Tuyến Tú cô liền không tự chủ được đường tiêu hóa của bản thân nữa, phun hết tất cả soda trong miệng vào mặt của Lâm Tuyến Tú.
Có thể nói một cách chính xác hơn hơn là hai từ bảo bối đó cô nhất thời không tiêu hóa nổi.
"Hạ Nhạc Nghi!" Lâm Tuyến Tú cả người tức giận, mặt của cô hiện tại giống như được phun sương bởi nước soda vậy, trên gương mặt không còn sót lại chỗ nào mà không có cả.
"Tớ xin lỗi, cậu nói xem...cái kia...Mạc Hàn Lâm anh ta làm gì?" Hạ Nhạc Nghi hiện tại cũng chẳng quan tâm là Lâm Tuyến Tú nói gì nữa, thứ mà cô quan tâm chỉ là Mạc Hàn Lâm lại làm ra chuyện gì rồi.
"Là Mạc Hàn Lâm bảo bối của tớ."
"Hơ hơ, được được là bảo bối của cậu."
"Cậu không xem tin tức sao, Hứa Gia mất hết rồi." Lâm Tuyến Tú biết chuyện bản thân sắp nói ra cũng không phải cái gì hay ho, cái mẫu chuyện này cũng là do nhóm kín phát tán cho nên Lâm Tuyến Tú lúc này có thể nói nhỏ bao nhiêu thì sẽ nói nhỏ bấy nhiêu.
"Hứa gia là ai?" Hạ Nhạc Nghi cô chưa từng nghe qua mẹ Mạc nói gì về mấy chuyện này, cũng có thể là do Mạc Hàn Lâm và ba chồng của cô làm việc lén la lén lút, đến cả mẹ Mạc cũng chưa chắc đã biết qua mấy loại chuyện này.
"Là cả nhà họ Hứa đó...một đêm mất hết tất cả...mấy chuyện như thế này còn có thể do ai động thủ, khẳng định là do Mạc Hàn Lâm làm." Lâm Tuyến Tú nói mỗi lúc càng nhỏ hơn, câu cuối nhỏ đến mức nếu không phải là trong câu nói đó có tên của người quen cô thật sự là cũng không nghe ra là Lâm Tuyến Tú là đang nói gì.
"Cảnh sát..." Hạ Nhạc Nghi sau khi nghe thấy mấy chuyện nghiêm trọng kia là một tay người nhà trong nửa tháng của cô làm ra, cô liền lo lắng cho bản thân mình, có phải là mấy ngày nay cô đã bỏ qua thứ gì rồi hay không, ví dụ như cảnh sát.
"Tiểu Nhạc ngây thơ, đến chính phủ có bắt tay vào điều tra cũng không ra được, cậu đừng nghĩ đến cảnh sát nữa."Lâm Tuyến Tú tạch lưỡi kêu tách tách, sau đó là lắc đầu cảm thán nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Giết người rồi...?" Hạ Nhạc Nghi không nghe rõ câu nói trước đó của Lâm Tuyến Tú, cô chỉ quan tâm thứ mà cô đang lo sợ mà thôi.
"Cái này thì không, nghe nói là do chỗ quen biết nên chừa đường sống cho cả nhà bọn họ, đối với Mạc Hàn Lâm mà tớ biết, như vậy đã là rất nhân từ rồi." Lâm Tuyến Tú giọng nói nhàn nhạt, chỉ là thuật lại những thứ mà bản thân đã biết qua một số người uy tín nói lại.
"Tú Tú à...tớ quên mất rồi, cậu học ngành gì vậy?" Hạ Nhạc Nghi nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, là do cô quên mất hay là do tình cảm của Lâm Tuyến Tú quá lớn nên che mờ đi thực tại của cậu ấy rồi.
"Pháp y a, cậu ngốc rồi sao?" Lâm Tuyến Tú liếc cô một cái , nghĩ là Hạ Nhạc Nghi bị dọa đến ngốc luôn luôn rồi, đến cả ngành nghề của Lâm Tuyến Tú cô cũng không nhớ nổi.
"Người ngốc là cậu, cậu sau này khẳng định là làm việc cho nhà nước, vậy mà tôn sùng một người như Mạc Hàn Lâm.". Hạ Nhạc Nghi nghĩ là do bản thân cô đã không còn đường để lui nữa rồi nên cũng chẳng buồn nói tới, nhưng còn đối với Lâm Tuyến Tú, cậu ấy không có hôn nhân, không có trói buộc vậy mà chỉ vì vẻ ngoài của một người lại có thể quên mất cả bản thân là đang thích một kẻ tội phạm.
Cô còn nhớ lúc trước khi ở cùng ký túc xá với Lâm Tuyến Tú, cô có hỏi qua cậu ấy là vì sao thích chọn ngành pháp y, cậu ấy trả lời một câu chắc nịch là tớ thích tìm ra và bắt tội phạm. Lúc đó cô cũng nghĩ là Lâm Tuyến Tú chính nghĩa, nhưng hiện tại xem như Hạ Nhạc Nghi cô sáng mắt rồi, Lâm Tuyến Tú là muốn tìm tội phạm xem xem ai đẹp thì sẽ không tha, có thể bắt về nhà thì sẽ bắt về nhà.
"Tớ có thể ra ngoài rồi, cậu đợi tớ một lát, rất nhanh thôi." Hạ Nhạc nghi chân tay còn đang bận bịu mang giày vào chân, trên vai còn phải kẹp thêm chiếc điện thoại đang nói chuyện cùng với Lâm Tuyến Tú.
"Ừm đúng là Hạ gia làm cái gì cũng là lề mề như vậy." Lâm Tuyến Tú nghe Hạ Nhạc Nghi nói như vậy thì câu đầu tiên luôn là trách Hạ gia trước, sau đó thì mới nói đến Hạ Nhạc Nghi sau.
"Cậu nói gì vậy Hạ gia ?" Hạ Nhạc Nghi nếu không phải nhờ câu nói kia của Lâm Tuyến Tú thì chắc hẳn cô cũng chẳng thể nhớ ra được là bản thân vẫn còn chưa nói gì về chuyện hôn nhân bất đắc dĩ này với Lâm Tuyến Tú.
Nhưng hiện tại, tình trạng hôn nhân của cô vẫn là còn chưa mấy khả quan cho lắm, một người chồng suốt ngày chỉ đi ra ngoài, một người vợ thì đến ngủ cũng là ngủ riêng, thì có cái gì hay ho để nói đâu.
Nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất là cô vẫn cứ giữ bí mật này vậy, đợi đến khi mọi chuyện dần dần quay về quỷ đạo rồi sẽ nói với Lâm Tuyến Tú sau.
"Tớ sai gì sao, hay là cậu hiện tại không có ở Hạ gia?" Lâm Tuyến Tú tính cách con người thích hóng chuyện bát quái cho nên ngày qua ngày tính cách cũng trở nên rất tỉ mỉ, nghe thấy một chuyện gì đó bất bình thường thì liền ngay lập tức sinh ra nghi ngờ.
"À không có là do tớ nghe nhầm thôi, tớ tất nhiên là đang ở Hạ Gia rồi." Hạ Nhạc Nghi bị hỏi trúng tim đen ngay lập tức chột dạ.
"Không nói với cậu nữa tớ lên xe đây." Hạ Nhạc Nghi sẵn tiện cũng tìm cớ để không phải giải thích với Lâm Tuyến Tú, với bản tính càng nói càng loạn này của cô, tốt nhất là ít nói một chút sẽ tốt hơn.
"Cậu cứ nói với chú Dương chạy chậm thôi, tớ có thể đợi được." Lâm Tuyến Tú một chút cũng không nghi ngờ Hạ Nhạc Nghi là đang lừa mình, còn tốt bụng nhắc Hạ Nhạc Nghi đi đường cẩn thận.
"Ừm...được." Hạ Nhạc Nghi nghĩ lại cũng đã lâu rồi, cô không đi xe của chú Dương, không biết chú ấy hiện tại như thế nào rồi.
Người tài xế mới này của cô cũng là tài xế của Mạc Phu Nhân, mẹ Mạc sợ cô không thoải mái nên gọi tài xế thân cận với bà để chở cô đi.
Hạ Nhạc Nghi hiện tại đã yên vị trên xe hơi của Mạc Gia. Chiếc xe này rất tiện nghi, từ nước uống đến thức ăn vặt không thiếu một thứ gì, có thể là mẹ Mạc đã cho người chuẩn bị riêng cho cô. Vẫn theo thói quen cũ khi lên xe sẽ nhìn ra phía bên ngoài, hai bên đường lúc này đã là vào mùa đông, thành phố Thanh Long chưa hề có tuyết rơi, nhưng không khí se se lạnh thì đặt biệt là có rất sớm.
Hằng năm đều là như vậy, cô bởi vì ở Mạc gia, trong nhà toàn là lò sưởi nên không cảm nhận được tiết trời đã bắt đầu lạnh từ lúc nào.
Hôm nay cũng đã là những ngày đầu của tháng mười hai thật ra mà nói nếu cho đến hôm nay trời mới bắt đầu lạnh thì mùa đông năm nay ở Thành phố Thanh Long đến có chút muộn. Cô nhớ hằng năm vẫn là vào những ngày đầu của tháng mười một thì thời tiết đã bắt đầu bắt con người phải mặc áo phao để đến trường.
Cô còn nhớ năm trước, những ngày lạnh thế này cô thường là sẽ tìm cớ để không phải về Hạ Gia mà sẽ ở lại ký túc xá cùng với Lâm Tuyến Tú.
Cô sẽ cùng lâm Tuyến Tú đốt lò sưởi trong ký túc xá, sau đó cả hai sẽ ngồi trên thảm bông trong phòng để xem mấy thần tượng của Lâm Tuyến Tú đi thảm đỏ.
Những ngày cuối năm thế này ngày lễ có sự xuất hiện của các thần tường ngày một nhiều hơn, chắc hẳn Lâm Tuyến Tú sẽ phải bận rộn lắm, vậy mà giảng viên Lý Luận lại bắt cậu ấy chép thuyết trình.
Lâm Tuyến Tú trong lòng khẳng định là đã mắng bà ấy không ít. Chiếc xe đang chở cô đột ngột dừng lại ở ven đường. Hạ Nhạc Nghi khó hiểu nhìn lên tài xế đang ở trước mặt của cô.
"Chú à, có chuyện gì sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn tài xế lớn tuổi, nhưng kỹ thuật lái xe của ông rất tốt. Mẹ Mạc rất tin tưởng ông, cô cũng vậy nhưng cái thắng xe này chẳng phải có chút gấp rồi hay sao.
"Chỉ là dừng đèn đỏ thôi, làm cho tiểu thư hoảng sợ rồi, tôi xin lỗi." Người tài xế nhìn thấy cô hốt hoảng liền lên tiếng xin lỗi.
"Cháu không sao, nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Tiểu thư dạo gần đây không ra ngoài nên có phần không biết, đường phố bởi vì không khí lạnh, sương mù ngày càng nhiều hơn, nên mặt đường cũng rất trơ. Tôi cũng rất cẩn thận nhưng mỗi lần dừng xe thì lại phải dừng như vậy nếu không xe sẽ rất trơn."
"À, cháu biết rồi."
Buổi sáng sớm mẹ Mạc trước khi cô ra khỏi nhà còn đặt biệt căn dặn là cô mang theo áo ấm khi ra ngoài, lúc đó cô còn tưởng là mẹ Mạc vì lo lắng quá nhiều nên mới như vậy, cuối cùng thì hiện tại cô cũng hiểu thế nào là phải mang theo áo ấm rồi.
Cô nhìn theo hai bên đường, ở thành phố xa hoa bật nhất này mọi người trang phục hằng ngày thường rất sành điệu, có người còn mặc đồ giống như biểu diễn thời trang vậy.
Nhưng hôm nay thì khác, hầu hết đều mặc áo ấm đến tận cầm, còn số còn lại thì lại mặc áo ấm đến tận mắt cá chân, cô đoán là thời tiét hôm nay nhất định không thể hơn năm độ.
Hạ Nhạc Nghi còn không tin vào mắt của bản thân nữa, như vậy mà cô cũng đoán đúng, vậy cả cái thành phố này chắc hẳn cũng chỉ có cô dám ăn mặt như thế này ra đường, một chiếc váy ngắn đến trên đầu gối, một chiếc áo khoác thời trang dài qua đầu gối màu be.
Cô thật sự không biết trước được, một lát nữa bản thân có thể bình bình an an mà về nhà được nữa hay không.
Hạ Nhạc Nghi lúc bước xuống xe của tài xế thì đã là đầu giờ trưa, nhưng trên đường phố đến cả một chút nắng để sưởi ấm cũng không có, cả một con đường rộng lớn, chỉ được bao phủ một lớp màu xám dày đặc, cả không khí cũng mang màu sắc lạnh đến thấu xương.
Hạ Nhạc Nghi bước xuống xe của tài xế thì ngay lập tức chạy vào trong quán cafe, sau nhiều lần đến đây cùng với Lâm Tuyến Tú thì cô cũng đã biết được là Lâm Tuyến Tú là có sở thích ngồi ở vị trí nào ở trong quán.
Cô đi đến phía sau của Lâm Tuyến Tú nhưng chắc hẳn là mùi hương trên người của cô có chút đặc trưng riêng nên chỉ cần đến gần thì Lâm Tuyến Tú đã có thể dễ dàng nhận ra người đó là cô.
"Cậu muốn hù dọa tớ, nằm mơ đi." Lâm Tuyến Tú ngửi thấy mùi hương hoa oải hương thoang thoảng liền biết ngày người phía sau lưng mình là ai. Cô cũng không cần quay lưng lại, chỉ cần nói ra một câu, ngay lập tức có người trả lời.
"Tớ mới là không có, tớ không giống cậu." Hạ nhạc Nghi chột dạ liền ngay lập tức đi nhanh về phía trước mặt của Lâm Tuyến Tú nói.
"..." Lâm Tuyến Tú không biết phải trả lời thế nào với Hạ nhạc Nghi, đúng là bản tính thù dai, trước đó ngay tại vị trí này, đúng là Lâm Tuyến Tú cô đã hù Hạ Nhạc Nghi một lần.
"Được, tâm tình của tớ lúc này không tệ, tớ có thể không cần cãi nhau với cậu." Lâm Tuyến Tú là người gọi Hạ Nhạc Nghi cô ngàn dặm xa xôi từ Hạ gia đến đây nên cũng không muốn so đo với cô.
"Cậu gọi cả nước cho tớ rồi?" Hạ Nhạc Nghi ngồi chưa được bao lâu thì phục vụ đã mang nước ra cho cô. Hạ Nhạc Nghi bất ngờ nhìn Lâm Tuyến Tú vẫn còn đang chăm chú xem điện thoại.
"Nếu không thì còn thế nào?" Lâm Tuyến Tú vẫn không rời mắt khỏi mấy cái tin trên báo lá cải kia trong điện thoại, nhưng tai vẫn có thể nghe Hạ Nhạc nghi nói chuyện, nên trả lời.
"Là chuyện quái quỷ gì làm cậu vui vẻ đến vậy?" Hạ Nhạc nghi thường xuyên được đối đãi như thế này nhưng vẫn là cô không hiểu là vì sao tâm trạng của Lâm tuyến Tú lại có thể nhanh như vậy mà thay đổi rồi, Hạ Nhạc Nghi liền muốn trêu Lâm Tuyến Tú nên nói lại một câu.
"Mạc Hàn Lâm bảo bối của tớ tái xuất rồi..." Lâm Tuyến Tú buôn mắt từ điện thoại ra để nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi, nhưng sau đó nhìn thấy hành động của Hạ Nhạc nghi cô mới biết bả thân đã sai, đáng lẻ ra cô lên cứ việc cúi đầu xem điện thoại thì có thể sẽ không thảm như thế này.
"Phụt..." Hạ Nhạc Nghi sau khi nghe mấy chữ nói đến Mạc Hàn Lâm của Lâm Tuyến Tú cô liền không tự chủ được đường tiêu hóa của bản thân nữa, phun hết tất cả soda trong miệng vào mặt của Lâm Tuyến Tú.
Có thể nói một cách chính xác hơn hơn là hai từ bảo bối đó cô nhất thời không tiêu hóa nổi.
"Hạ Nhạc Nghi!" Lâm Tuyến Tú cả người tức giận, mặt của cô hiện tại giống như được phun sương bởi nước soda vậy, trên gương mặt không còn sót lại chỗ nào mà không có cả.
"Tớ xin lỗi, cậu nói xem...cái kia...Mạc Hàn Lâm anh ta làm gì?" Hạ Nhạc Nghi hiện tại cũng chẳng quan tâm là Lâm Tuyến Tú nói gì nữa, thứ mà cô quan tâm chỉ là Mạc Hàn Lâm lại làm ra chuyện gì rồi.
"Là Mạc Hàn Lâm bảo bối của tớ."
"Hơ hơ, được được là bảo bối của cậu."
"Cậu không xem tin tức sao, Hứa Gia mất hết rồi." Lâm Tuyến Tú biết chuyện bản thân sắp nói ra cũng không phải cái gì hay ho, cái mẫu chuyện này cũng là do nhóm kín phát tán cho nên Lâm Tuyến Tú lúc này có thể nói nhỏ bao nhiêu thì sẽ nói nhỏ bấy nhiêu.
"Hứa gia là ai?" Hạ Nhạc Nghi cô chưa từng nghe qua mẹ Mạc nói gì về mấy chuyện này, cũng có thể là do Mạc Hàn Lâm và ba chồng của cô làm việc lén la lén lút, đến cả mẹ Mạc cũng chưa chắc đã biết qua mấy loại chuyện này.
"Là cả nhà họ Hứa đó...một đêm mất hết tất cả...mấy chuyện như thế này còn có thể do ai động thủ, khẳng định là do Mạc Hàn Lâm làm." Lâm Tuyến Tú nói mỗi lúc càng nhỏ hơn, câu cuối nhỏ đến mức nếu không phải là trong câu nói đó có tên của người quen cô thật sự là cũng không nghe ra là Lâm Tuyến Tú là đang nói gì.
"Cảnh sát..." Hạ Nhạc Nghi sau khi nghe thấy mấy chuyện nghiêm trọng kia là một tay người nhà trong nửa tháng của cô làm ra, cô liền lo lắng cho bản thân mình, có phải là mấy ngày nay cô đã bỏ qua thứ gì rồi hay không, ví dụ như cảnh sát.
"Tiểu Nhạc ngây thơ, đến chính phủ có bắt tay vào điều tra cũng không ra được, cậu đừng nghĩ đến cảnh sát nữa."Lâm Tuyến Tú tạch lưỡi kêu tách tách, sau đó là lắc đầu cảm thán nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi.
"Giết người rồi...?" Hạ Nhạc Nghi không nghe rõ câu nói trước đó của Lâm Tuyến Tú, cô chỉ quan tâm thứ mà cô đang lo sợ mà thôi.
"Cái này thì không, nghe nói là do chỗ quen biết nên chừa đường sống cho cả nhà bọn họ, đối với Mạc Hàn Lâm mà tớ biết, như vậy đã là rất nhân từ rồi." Lâm Tuyến Tú giọng nói nhàn nhạt, chỉ là thuật lại những thứ mà bản thân đã biết qua một số người uy tín nói lại.
"Tú Tú à...tớ quên mất rồi, cậu học ngành gì vậy?" Hạ Nhạc Nghi nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, là do cô quên mất hay là do tình cảm của Lâm Tuyến Tú quá lớn nên che mờ đi thực tại của cậu ấy rồi.
"Pháp y a, cậu ngốc rồi sao?" Lâm Tuyến Tú liếc cô một cái , nghĩ là Hạ Nhạc Nghi bị dọa đến ngốc luôn luôn rồi, đến cả ngành nghề của Lâm Tuyến Tú cô cũng không nhớ nổi.
"Người ngốc là cậu, cậu sau này khẳng định là làm việc cho nhà nước, vậy mà tôn sùng một người như Mạc Hàn Lâm.". Hạ Nhạc Nghi nghĩ là do bản thân cô đã không còn đường để lui nữa rồi nên cũng chẳng buồn nói tới, nhưng còn đối với Lâm Tuyến Tú, cậu ấy không có hôn nhân, không có trói buộc vậy mà chỉ vì vẻ ngoài của một người lại có thể quên mất cả bản thân là đang thích một kẻ tội phạm.
Cô còn nhớ lúc trước khi ở cùng ký túc xá với Lâm Tuyến Tú, cô có hỏi qua cậu ấy là vì sao thích chọn ngành pháp y, cậu ấy trả lời một câu chắc nịch là tớ thích tìm ra và bắt tội phạm. Lúc đó cô cũng nghĩ là Lâm Tuyến Tú chính nghĩa, nhưng hiện tại xem như Hạ Nhạc Nghi cô sáng mắt rồi, Lâm Tuyến Tú là muốn tìm tội phạm xem xem ai đẹp thì sẽ không tha, có thể bắt về nhà thì sẽ bắt về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.