Chương 1
Nguyên Viện
06/01/2015
TIẾT TỬ
“ Ô..ô..trả lại đây..trả cho muội…đó là tiền mừng tuổi của muội” Một nữ oa nhi chừng bảy tám tuổi khóc như mưa.
“ Đây..đây.. nhát gan tiểu Mãn lấy được là của muội a…Đến đây lấy đi” Cùng với tiểu nam hài đang hả hê chạy nháo phía trước là vài nam hài khác ở xung quanh cười đùa vui vẻ, với lợi thế cao lớn của nam hài nữ oa nhi chỉ còn biết ai oán nhìn các ca ca cười nhạo mình, vóc dáng nhỏ bé của nàng vẫn là không so được với các ca ca, vói như thế nào cũng đều hụt cả còn có sơ sẩy ngả xuống đất thật đau.
“ Ô..ô..trả cho tiểu Mãn”. Tiểu oa nhi khóc rống thật thương tâm, liều mạng chạy rượt theo nam hài ca ca, tay không ngừng quơ quàng trong không khí muốn theo đó mà cướp lại tiền mừng tuổi của nàng.
“ Mau đến đây…nhanh đến cướp lại..ha..ha..Nếu muội lấy được ca sẽ trả lại cho muội!”Nhìn thấy nữ hài bộ dáng khổ sở, chật vật cả đám tiểu nam hài rất hả hê, cười đùa bỡn cợt thật vui vẻ, náo nhiệt.
“ Hu..hu..”tiểu Mãn còn nhỏ chỉ biết khóc càng to hơn.
Rượt đuổi quần thảo mãi một hồi vẫn không lấy lại được đồ của mình, nữ oa nhi lần này trượt chân ngã xấp xuống đất một cái ầm, cả thân người nặng nề té ngã trên mặt đất phát ra một tiếng vang thật lớn, khuôn mặt nàng vùi cả trong tuyết trắng.
“ Ha..ha..tiểu Mãn thật là một đứa ngốc! Đại ngu ngốc!” Các nam hài nhìn thấy nàng té ngã, bộ dáng đáng thương hề hề vẫn không tỏ vẻ ái náy thương xót mà còn cười đến vui vẻ, long trời lở đất.
“ Ô..ô.” Nước mắt không ngừng rơi nữ oa nhi đáng thương ngẩng đầu nhìn các vị ca ca, khuôn mặt mũm mĩm, thanh tú còn động lại tèm lem nước mắt nước mũi sụt sịt không thôi, vài hạt bông tuyết dính trên mặt khi nàng té ngã.
Búi tóc to dày được bới gọn gàng giờ tán loạn từng sợi trên khuôn mặt, quần áo mới màu đỏ cũng bị dính bẩn, cả người bộ dáng vốn rất tươm tất, sạch sẽ đã biến mất.
“Các ca ca là đồ xấu!Người xấu!Tiểu Mãn chán ghét các người! Ô..ô..” Rốt cuộc nhịn không được nữ oa nhi tiếp tục khóc nức nở, bù lu bù loa vừa khóc vừa mắng.
Nàng càng khóc, các tiểu nam hài đứng xem lại càng khoái trá vui vẻ, vòng quanh nàng, không ngừng vỗ tay, trêu chọc.
“Hạ tiểu Mãn là quỷ yêu khóc, đại ngu ngốc!Tiền mừng tuổi của mình mà cũng không lấy lại được..đúng là đứa ngốc..”
“Xem ra các người chơi đùa thật vui vẻ!” Một tiểu nam hài lớn tuổi hơn xuất hiện, nhếch miệng mỉm cười ngạo nghễnh nhìn bọn họ “ Tiểu Mãn nhà chúng ta để cho các người đem ra giải trí sao?”
Nam hài một bên hỏi, một bên hai tay nắm lại với nhau xoa lấy các khớp tay, phát ra âm thanh ken két ghê người, toả ra tà khí áp đảo.
Vừa thấy hắn xuất hiện, cả đám tiểu nam hài sắc mặt trắng bệch, lung túng sợ hãi nhanh chóng xoay người tính bỏ chạy thoát thân.
Nhưng là không còn kịp rồi, nam hài một bàn tay to chỉ cần một thế đã rất nhanh bắt gọn bọn họ, ra tay không chút lưu tình từng người một bị cảnh cáo một cách thê thảm.
“Hu..hu..đã sai rồi” Tiếng kêu thảm thiết không dứt ở bên tai.
Một hồi lâu sau, nhóm tiểu nam hài đều chạy trối chết thoát thân không dám quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ còn lại nam hài nghĩa hiệp thoải mái, nhàn nhã đứng yên tại chỗ, cầm trên tay tiền mừng tuổi của nữ oa nhi bị cướp mất.
Nữ oa nhi ngừng khóc, đôi mắt đỏ ao nhìn về phía trên tay của nam hài nghĩa hiệp là tiền mừng tuổi của nàng, vẻ mặt mong đợi chằm chằm nhìn hắn.
“ Hàn ca ca,cám ơn…Ôi!” Lời cảm tạ còn chưa nói xong đầu nàng bị ai đó hung hăng gõ một cái thiệt đau.” Ôi..Đau quá!”
“ Không cho phép khóc.” Nam hài thanh âm dữ tợn la to, biểu tình nghiêm khắc, cứng rắn làm cho nữ oa nhi nín re không dám nức nở, sợ hãi lấm lét nhìn hắn chăm chú.
Cái mũi nhỏ phập phồng ửng hồng, âm thanh nho nhỏ nữ oa nhi nhút nhát lên tiếng “ Hàn ca ca, tiền mừng tuổi là của tiểu Mãn a.”
“ Đã biết nhưng là ta giúp ngươi cướp về cho nên tiền mừng tuổi này là của ta.” Khóe miệng giơ lên tươi cười đối với việc ức hiếp một tiểu oa nhi nhỏ tuổi hơn hắn càng lý thú, kích thích hơn mà đây là nữ oa nhi cơ, hắn càng không thấy có gì hổ thẹn mà là cực khoái chí.
Ai dạy nàng quá vô dụng, xứng đáng bị hắn khi dễ, ức hiếp.
“Hả…nhưng mà là của tiểu Mãn…” hốc mắt nàng muốn rơi ra nước mắt nhưng nhìn biểu tình đáng sợ đầy bức bách của ác ma nam hài, nàng nén nhịn không cho lệ chậm chạp rơi xuống.
“ Tiểu Mãn, ta hỏi ngươi nếu ta không lấy lại nó trong tay đám nam hài kia, ngươi có thể từ trên tay bọn họ đoạt được sao?
“Không thể.” Nữ oa nhi thành thật lắc đầu.
“Đúng là vậy!”Nam hài cười dịu dàng. “Cho nên tiền mừng tuổi là ta cướp từ tay bọn họ về đương nhiên là của ta.”
“Vô lý…..” Nào có tiểu nam hài nào quỷ quyệt như vậy?
Nữ oa nhi bất mãn trong lòng giận dỗi mà không dám nói gì. Đối với nàng, nam hài kia so với các ca ca khi nãy ức hiếp nàng còn đáng sợ hơn gấp bội.
“Còn có ta đã bảo bao nhiêu lần muốn ngươi học cách bảo hộ chính mình, không được để cho người khác ức hiếp, trêu chọc mình, muốn ức hiếp, khi dễ ngươi cũng chỉ có duy nhất ta mới có quyền đó, ngươi đem lời nói của ta như gió thoảng mây bay mà quên hết, ngươi là để chúng đi nơi nào rồi?”
Nam hài thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ, biểu tình sắc mặt cũng rất ôn nhu nhưng đôi mắt chậm rãi nheo lại, mang theo một tia nguy hiểm tà mị.
Nữ oa nhi sợ hãi rụt cả người lui từng bước một về phía sau, mở to mắt ủy khuất mở miệng giải thích. “Là vì…… Ôi!”
Chưa kịp giải thích cái đầu nho nhỏ đáng thương của nàng đã bị vài cái gõ đau, cả người một bụng đầy ủy khuất cùng sợ hãi không thể nhịn nổi nữa rồi.
“ Ô..ô..oa.oa”Mặt nhăn lại bất bình nàng òa khóc nức nở, bao nhiêu uất ức cứ như vậy mà hòa vào nước mắt dồn lực phát ra tiếng khóc tức tưởi.”Đáng ghét!Xấu xa! Trứng thối!Bùi Diệc Hàn ngươi là đồ xấu xa,ác ma, ngươi so với bọn họ còn đáng sợ hơn, tiểu Mãn chán ghét ngươi, thực chán ghét ngươi! Chán ghét là chán ghét!”
Tiếng khóc kinh thiên động địa quấy nhiễu đến các trưởng bối trong nhà chú ý đến, cũng làm cho Hạ tiểu Mãn hạ quyết tâm thề nàng từ nay về sau muốn cách xa Bùi Diệc Hàn một chút có hắn không có nàng.
Nàng trong lòng mừng rỡ như điên nhớ lại một sự kiện, thật là may mắn hắn là vị hôn phu của tỷ tỷ, mà không phải của nàng……
Chương 1
Nước mắt của nàng.
Từng giọt từng giọt vô cùng trân quý.
Không cho bất luận kẻ nào được phép…
Hạ tiểu Mãn cuộc đời không có lý tưởng gì lớn, trong nhà đã có ca ca cùng tỷ tỷ thông minh, lanh lợi thay nàng gánh vác tất cả, đại ca từ khi trưởng thành đã tiếp nhận sản nghiệp Hạ gia, làm cho của cải cùng danh tiếng Hạ gia không ngừng mở rộng, thăng hoa khắp tứ phương, trong giới thương nhân vị thế là ổn định, được nhiều người kiêng nể, ngưỡng mộ.
Nói đến đại tỷ còn lại của nàng, từ khi tỷ tỷ được sinh ra đã được mẫu thân cấp cho làm con thừa tự, kế thừa tổ truyền kinh doanh mai mối của gia tộc, là truyền nhân đắc ý của mẫu thân tiếp quản “ Hồng Nương Quán” hiện tại danh tiếng vang lừng khắp nơi, không có hôn sự nào vào tay tỷ tỷ mà không đạt thành chính quả.
Còn về phần nàng – Hạ tiểu Mãn là một cái ốc sên đuổi không kịp hai vị ca ca và tỷ tỷ vốn là nhân tài kiệt xuất, hoàn mỹ tuyệt sắc, nếu nói lấy nàng ra so sánh chính là trứng chọi với đá, không biết lượng sức tí nào. Trời sanh nàng tính tình nhát gan lại yêu khóc, từ nhỏ thường hay bị bắt nạt cùng khi dễ.
Hơn nữa không chỉ ở bên ngoài bị bắt nạt, ở nhà cũng bị hai vị huynh tỷ ức hiếp cực độ làm cho nàng vốn sợ hãi, rụt rè lại càng bị tác động mạnh hơn so với người khác càng có nỗi sợ gấp đôi, gặp được ác nhân liền tự động né tránh.
Trong cuộc sống nhàm chán của nàng thứ làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn và yêu thích nhất chính là thức ăn ngon, chỉ cần mỹ vị đều vừa miệng bất kể sơn hào hải vị hay tầm thường món ăn nàng đều nhiệt tình nếm qua.
May mà trong nhà gia sản khá giả làm cho nàng cơm áo không lo thích gì được đó đặc biệt nàng rất hứng thú với việc được ăn ngon, cho nên vị giác của nàng vì vậy mà được dưỡng thành siêu cấp hưởng thụ mỹ vị thức ăn.
Chỉ cần nàng ngửi qua liền có thể tinh tường nói ra bên trong có những vị gì vật liệu ra sao, hơn nữa chỉ cần nàng nói món nào là hảo ngon đại ca nhất định muốn lập tức đem món kia vào tửu lâu kinh doanh, chưa tới ba ngày món đó nhất định sẽ rất thịnh hành, truyền bá khắp nơi trong thành.
Mặc dù nàng rất vô dụng bù lại vẫn là có một ưu điểm để bổ khuyết.
Bất quá nàng thích ăn, thường xuyên nếm qua những thứ ngon vật lạ nên mỹ vị cũng dưỡng quá thành thói quen cao cấp khiến nàng rất kén ăn a.
Nàng trời sinh dù ăn no vẫn không béo lên được, hồi nhỏ nàng tuy béo tròn đáng yêu nhưng càng lớn thân thể càng biến chuyển nho nhỏ, manh khảnh vai, eo, bụng bằng phẳng, làn da trắng nõn, mềm mại, hơn nữa đôi mắt to tròn ngập nước rất quyến rũ, phong tình. Nhìn ra, nàng đích xác là một tiểu bạch thỏ ngây thơ rất dễ khiến người khác nảy sinh ý niệm muốn bắt nạt.
Hạ tiểu Mãn chính xác là một tiểu cô nương đơn thuần như thế, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được nguyên nhân nàng vì sao luôn bị bắt nạt, chính vì vậy nàng chỉ có thể lộ ra bộ dáng đáng thương, đầy mình ủy khuất để lẩn tránh người xấu yêu khi dễ nàng.
Nàng đời này ghét nhất chính là hai kiện sự, một cái là ác ma yêu khi dễ cùng bắt nạt nàng trứng thối Bùi Diệc Hàn, một cái khác chính là thời tiết nóng bức của mùa hè.
Nàng từ nhỏ sợ nhất là oi bức, thât sự không thể chịu được mùa hè rất oi nồng, rất khó chịu không có thoải mái.
Ban đêm mùa hè nhiệt độ thường cao hơn, Hạ tiểu Mãn có thói quen mặc trên người duy nhất cái yếm màu đỏ cùng tiết khố màu trắng, đơn bạc như vậy nẳm trên giường thoải mái ngủ.
Dù sao đây cũng là khuê phòng của nàng, trừ bỏ nha hoàn thân cận thường hay ra vào, những người khác là không có khả năng tiến vào, cho nên nàng một chút lo lắng cũng không có.
Phù.. phù….cả thân người rất nóng Hạ tiểu Mãn khẽ nhíu mày, động đậy thân mình, không may cái chăn trên người vì vậy mà rơi xuống đất, cả người không ngừng xoay trở đủ mọi tư thế.
Đêm đến, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường đi ngủ, trên người chỉ khoác tùy tiện cái yếm mỏng mà thôi, bởi vì nàng xoay trở liên tục mà sợi dây áo phía sau gáy dần bị tuột lỏng ra.
Thoáng một cái chỉ thấy cái yếm đỏ rớt ra nằm lại trên giường, hiển hiện trước mắt một đôi tuyết trắng no đủ, tròn đầy không gì che đậy, theo hô hấp của nàng không ngừng phập phồng, nụ hoa đỏ nhạt nhỏ xinh không ngừng run rẩy.
Nàng ngủ say trong giấc mộng không có phát hiện bên ngoài cửa sổ gần giường nàng có một thân ảnh to lớn, tà mị theo ánh trăng sáng hững hờ rọi vào ngây ngẩn nhìn cảnh đẹp vô hạn không sót thứ gì.
***
Đôi mắt đen sâu thẳm, tà mị phát ra tinh quang nhìn thân thể trần trụi nhuốm một mảng ánh trăng lồ lộ vẻ mời gọi cùng nụ hồng nhạt vươn thẳng trên làn da tuyết trắng thật là kiều diễm, làm cho cả người hắn rạo rực, khó chịu không thôi.
Hạ thân hắn từng trận nóng lên như rèn lửa trong lò.
Yết hầu nóng cháy, hai con người đen láy đem hết dục vọng đặt lên thân thể phong tình kìa đang say giấc bình yên trên giường.
Máu nóng chạy loạn trong huyết mạch, hô hấp phập phồng rối loạn không thôi.
Khuôn mặt nàng nhỏ xinh, thanh tú, đôi mắt vừa to vừa tròn rất đáng yêu, chiếc mũi cao cân xứng, đôi môi hồng đào đỏ mộng khiến người khác muốn cắn từng ngụm say mê, cả thân hình cũng thật là mê người trắng nõn, bóng loáng, nhìn ngắm thật lâu hắn xem ra nàng quả thật là một tiểu bạch thỏ xinh xắn làm cho hắn ngay lập tức muốn chiếm lấy nàng hoàn toàn, từng tấc đất da thịt, chiếm lĩnh toàn bộ địa phương.
Cả người nàng toàn thân trắng hồng, trần trụi da thịt lõa lồ dưới ánh trăng càng muốn thiêu đốt dục vọng nam tính của nam nhân.
Hắn yêu nhất chính là làn da của nàng vô cùng mịn màn, thơm mát, trắng nõn như bông tuyết đầu mùa, chỉ cần chạm qua khẽ vuốt ve, nhẹ nhàng vân vê khắp người thỏ con vì mẫn cảm khẽ cựa mình nấc lên nho nhỏ âm thanh yêu kiều, làm cho hắn yêu thích, xúc động không ngừng, không muốn rời đi nữa.
“Ưm..thơm quá…”
Trong lúc mơ ngủ, cái miệng nhỏ xinh của Hạ tiểu Mãn khẽ liếm lấy đôi môi mình, chẹp chẹp tiếc nuối, mũi không ngừng phập phồng hấp háy, cảm giác trong lòng kích thích ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, quyến rũ làm cho nàng không tự chủ nuốt xuống mấy ngụm nước miếng thèm thuồng.
Phát hiện nàng có phản ứng, nam nhân khẽ mỉm cười xảo huyệt, liếc mắt nhìn qua trên tay mình có một vật nóng hổi, thơm lừng.
Hắn mang đến cho nàng bát canh đường phèn táo đỏ, được nấu theo bí quyết riêng có một không hai của hắn, canh này là sự kết hợp của nhiều hương liệu quý hiếm đủ sức cám dỗ giác quan mỹ vị của nàng.
“Mãn nhi, tỉnh nào” Hắn đặt xuống bát kia nóng hổi lên trên đầu giường, miệng kêu gọi nàng cùng đó là tay chân hắn đồng loạt lạp xả quần áo chính mình, cả người không có gì che đậy nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.
Bàn tay to ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng vào lòng, vật đàn ông thẳng cứng của hắn chỉ cách một lớp vải mỏng tiết khố của nàng vô tình cọ sát, cái ôm ghì ngày càng siết chặt hơn.
“ A…” Hạ tiểu Mãn nhíu mày, cả người đều bị lửa nóng thiêu đốt truyền đến cho nàng cảm giác rất ngứa lại khó chịu, không ngừng xoay trở người thoát ra.
Bầu ngực đầy đặn vì vậy mà càng dính chặt vào người hắn, nàng càng cử động mạnh thoát ra thì càng cọ sát vào người hắn, hai nụ hoa cứ như vậy ép chặt trong lòng ngực hắn cọ xát lẫn nhau, nháy mắt càng thêm đỏ bừng.
Nóng quá…… Hạ tiểu Mãn đến lúc này nhịn không nổi nữa không ngừng thở dốc, lờ mờ mở mắt đang còn say ngủ.
Vừa hé ra mắt đã thấy trước mặt mình là một khuôn mặt rất tuấn tú, làm cho nàng vô cùng kinh hoảng hô to lên một tiếng, tiếng thét vang xa trong màn đêm tĩnh lặng.
Sớm đoán được phản ứng của nàng, hắn thừa dịp nàng còn hé miệng, nam nhân nhanh chóng tiến nhập miệng nàng, đem thanh âm của nàng toàn bộ lấp hết vào trong miệng hắn, từ từ nhấm nháp vị ngọt của riêng nàng.
Cái lưỡi linh hoạt của hắn nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cuồng dã quấn quýt làm cho nàng không thể phản kháng, giảo hoạt đoạt lấy từng chút một hương vị thơm tho của nàng.
“ Ưm…ưm” phản kháng là điều không thể, bất lực mềm mại thân thể sớm đã bị hắn dưỡng thành thói quen để hắn khi dễ, Hạ tiểu Mãn đẩy ra hắn vài cái liền không tự chủ được đáp lại nhiệt tình của hắn.
Chiếc lưỡi mềm mại của nàng từ từ đáp lại hắn không ngờ hắn nhận được sự quy thuận của nàng dục vọng càng mạnh mẽ hơn, dường như muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng, làm cho cả người nàng đều muốn có mùi hương nam tính của hắn.
Vật nóng cứng rắn cách tiết khố mỏng manh của nàng không ngừng va chạm, cọ sát chỉ trong chốc lát một đợt xuân thủy đã thoát ra, trong suốt hoa dịch làm ướt đẫm tiết khố, nàng không tự chủ uốn lượn thân mình.
“Ưm..” Hạ tiểu Mãn phát hiện hắn hình như lại muốn bắt nạt nàng, cả người rúng động, thần trí sợ hãi muốn thoát khỏi nụ hôn triền miên không dứt của hắn.”Không muốn! Bùi Diệc Hàn…”
“Có muốn nếm qua canh đường phèn táo đỏ không?” Hắn liếm môi, đưa tay chỉ về hướng có mùi thơm nghi ngút bỏ lại cái nhìn hài lòng, hắn biết nàng không thể nào kháng cự được.
Quả nhiên, Hạ tiểu Mãn nhanh chóng đình chỉ giãy dụa. “Canh đường phèn táo đỏ ư?” Mũi nàng khẽ hấp háy ngửi ra được một chút mùi thơm ngọt ngào, hai mắt sáng ngời nhìn đến đầu giường có một bát canh nóng.
Mùi thơm kia chính là theo nơi đó truyền ra…… Tâm nàng bắt đầu lung lay!
“ Muốn” nuốt xuống vài mgụm nước miếng nàng liền đáp trả hắn.
Cụp mắt xuống, nàng chờ mong thái độ của hắn như thế nào, mùi thơm kia cũng rất là quen thuộc thứ này chắc chắn là do hắn nấu.
Thế mới nói, nàng vốn rất là kiêng ăn, lăn lê khắp các thiện phòng, tửu lâu biết đến rất nhiều đầu bếp nhưng không ai đạt đến trình độ siêu cấp như hắn.
Thật là kỳ quái, hắn đường đường là một thương nhân chỉ biết kinh doanh mua bán, lại là trang chủ Thương Minh sơn trang lừng lẫy trong thiên hạ, thế lực to lớn, thâu tóm cả hai vùng Nam Bắc, thủ đoạn hành sự là lãnh khốc, vô tình, ở thương trường cùng đại ca của nàng ngang tài ngang sức, không có kẻ nào có gan trêu chọc đến.
Với thân phận bá chủ một phương không thua kém ai vì lý nào hắn lại đi học tập trù nghệ, nấu ra món ăn nào cũng đều rất thơm ngon, hương vị nồng đậm khó quên, khiến nàng từ khi nào đã trở nên nghiện hương vị riêng của hắn.
“ Nàng đã biết muốn ăn qua canh ta nấu thì phải như thế nào?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, tà mị cười khẽ cầm lên bát canh đường phèn táo đỏ đưa đến dụ dỗ nàng.
Nhớ lại khi nàng mười bốn tuổi kia, hắn cũng như vậy dùng thức ăn ngon lành mang đến mê hoặc nàng, mà nàng thì là đồ đại ngốc cứ như vậy rơi vào cạm bẫy đáng sợ của hắn, trở thành nữ nhân của hắn.
Hai năm cùng một phương pháp, trăm lần thử đều đạt được cùng một kết quả, hơn nữa mỗi lần hắn đều đạt thỏa mãn mong muốn.
Nàng cũng không hiểu lắm, quan hệ mờ ám của hai người như vậy, thân mật thân thể là đại biểu cái gì chỉ là nàng đơn thuần nghĩ đến hắn là yêu khi dễ nàng mà thôi.
Bị bắt nạt liền có đồ ăn ngon cho nên tuy rằng chắn ghét hắn, cũng không muốn cùng hắn một chỗ nhưng vì thức ăn cùng việc thỏa mãn chiếc lưỡi nàng đành cắn câu vậy.
Thật sự đúng là đồ ngốc mà! Bất quá, nàng chính là ngốc như vậy, đơn thuần như vậy hắn mới có thể dụ dỗ a!
Đồng tử đen sâu hút phát ra một tia giả dối, khoái trá, bạc môi vì vậy khẽ nhếch lên ý cười, Bùi Diệc Hàn nhàn hạ chờ Hạ tiểu Mãn ngoan ngoãn chui vào bẫy, dục vọng trong mắt không ngừng sôi trào, nghĩ đến cảnh xuân tươi đẹp trước mắt cả người không khỏi hưng phấn mà truyền đến một tia đau đớn.
Hạ tiểu Mãn nháy mắt cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thẹn thùng, hai mắt lấp láy, nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.
Nàng thật sự không hiểu, hắn như thế nào đặc biệt yêu thích dùng phương thức này để khi dễ nàng, tuy rằng nàng không chán ghét nhưng là mệt chết đi được!
***
Không hiểu hết ý đồ xấu xa của hắn nhưng là nàng bị thức ăn cám dỗ là thật, không cần hỏi lại, nàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng cởi bỏ tiết khố mỏng manh còn lại trên người, lồ lộ ra hoa huyệt non mịn đã ướt đẫm xuân thủy như ẩn như hiện trước tầm mắt hắn.
Đôi mắt thâm sâu, mờ mịt cảm nhận hoa huyệt dịu mát kia thật mẫn cảm chỉ cần một động tác nhẹ tiếp xúc đã có thể kích thích tiết ra thật nhiều dịch yêu, ướt đẫm đầy dụ hoặc, từng giọt nhỏ lăn dài xuống phía dưới đùi nàng.
“Vật này thì sao?” Bàn tay to tà ác nâng lên một bên ngực tròn đầy, no đủ, các ngón tay như có lửa thiêu đốt từng nấc da thịt lạnh lẽo của nàng, cả người hắn rạo rực dục vọng, đôi tay ôm trọn bầu ngực sữa của nàng, xoa nắn trong lòng bàn tay hắn.
Tiểu yêu tinh bề ngoài nhỏ nhắn, đáng yêu, bộ dáng bên trong của nàng thật sự là mê người mà điều này chỉ duy nhất có mình hắn được tận mắt tận tay chiêm ngưỡng, mà bí mật này cũng chỉ có một mình hắn khám phá ra.
Thân thể xinh đẹp, yêu kiều của nàng chỉ có thể thuộc riêng hắn mà thôi!
Ngón tay tà nghễ, lần lượt vuốt ve khắp da thịt nàng, rồi đến hai bầu ngực sữa căng mịn, ở nơi khe hở hai bầu ngực ác độc dừng lại mơn trớn, tiếp đến tấn công nụ hoa hồng nhạt đang run rẩy, vươn cao như muốn dụ hoặc hắn đến thử sức cắn từng ngụm.
“Ưm..” Cái vuốt ve nhẹ nhàng, khiêu khích của hắn làm cho thân thể nàng truyền đến một trận run nhẹ, choáng váng, Hạ tiểu Mãn nhịn không được rên rĩ thành tiếng, nụ hoa hồng mẫn cảm nở rộ tươi thắm.
“ Mới như vậy đã thỏa mãn ư?” Nhiệt tình của nàng làm cho Bùi Diệc Hàn thập phần vừa lòng, ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm lấy nụ hoa xoa nắn thô bạo, cảm nhận nhũ tiêm của nàng rất non mềm, nhỏ xinh.
Nụ hoa nhỏ xinh kia đỏ bừng trong bàn tay hắn, ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào cảnh xuân tươi đẹp bên trong làm cho nụ hoa của nàng vốn có màu hồng phấn nay đỏ rực như đóa hoa hồng, cũng làm cho đôi mắt thâm trầm của hắn đã nhuốm màu tình ái càng nồng đậm hơn, hắn nhịn không được cảm giác nóng bức dưới bụng liền cúi xuống hôn lên một bên ngực nàng.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm nhẹ đỉnh nụ hoa, rồi di chuyển xung quanh trêu đùa, khiêu khích, đem bầu ngực sữa non mềm kia liếm mút đến khi chúng căng đầy, cao nghễnh vươn thẳng về phía hắn, sau đó lại dùng miệng hàm trụ cắn lấy từng ngụm.
Hắn một bên liếm hôn nụ hoa nhỏ của nàng, bàn tay to cũng không buông tha bầu ngực trắng mịn, vận động xoa bóp bên ngoài thật nhuần nhuyễn, làm cho một bên ngực nàng no đầy căng tròn, ẩn hiện những dấu hôn ngân trước trăng sáng vừa e lệ, xẩu hổ.
Mà hắn thì không biết xấu hổ, một ngón tay khác kẹp lấy nụ hoa đỏ ửng khác của nàng, cũng lại xoa nắn, liếm hôn, ngón tay tà tứ vuốt ve, xoay tròn đỉnh nụ hoa làm cho nó biến dạng phi thường.
“Ưm.a..ưm” Động tác âu yếm, vuốt ve của hắn làm cho nàng cả người mềm yếu, hoa huyệt mẫn cảm truyền đến từng đợt khoái cảm rung động, mật dịch tràn ra càng nhiều, làm ẩm ướt đệm giường ở bên dưới.
Môi hắn vừa rời khỏi người nàng, nháy mắt Bùi Diệc Hàn lại tiếp tục khiêu khích, khẽ liếm đôi bồng đào đã được hắn hấp hôn đến bóng loáng, ngạo nghễ mà hắn lại tà mị không buông tay lại há miệng ngậm lấy nụ hoa thơm ngọt đầy say mê lần nữa. Hắn cứ nhiệt tình như vậy làm càn trên thân thể nàng cho đến khi đôi bồng đào của nàng vấy nhiễm đầy bọt dịch của hắn, lúc này hắn mới thỏa mãn trong lòng buông ra nàng, tà ý liếm qua cánh môi.
Liền như vậy ngón tay tà ác lại đi vào giữa hai chân nàng, ẩm ướt dịch yêu không ngừng chảy dọc xuống, ngay cả cánh hoa mềm mại của nàng do chịu nhiều kích thích vuốt ve của hắn mà mẫn cảm, ướt át không thôi, hắn cố tình để ngón tay chậm rãi ở cửa động vuốt ve, trêu đùa.
“ Đừng chỉ lo hưởng thụ, động tác của nàng đâu?”Thanh âm hắn tràn đầy lửa tình dục vọng , ngón tay tà ác không ngừng tới lui tuần tra trong cái động âm u của nàng, dùng nhiều kỹ xảo khiêu khích để hoa huyệt nàng tiết ra càng nhiều mật dịch ẩm ướt cho đến khi hắn xác định nàng đã đủ ướt át để đón nhận con người hắn.
“ A..ưm……” Đôi mắt to mờ mịt vì sương mù che phủ, Hạ tiểu Mãn thở gấp phì phò, khẽ cắn cánh môi, nhìn chăm chú vào ánh mắt mị hoặc của hắn, cả thân mình khẽ động, chậm rãi khóa ngồi ở trên người hắn.
Nàng khẽ nâng lên tuyết trắng cái mông, làm cho hoa huyệt vốn có thật nhiều xuân thủy kề cận với lửa nóng nam tính thô dài của hắn, chậm rãi sát nhập.
Động tác của nàng thẹn thùng, lại khẩn trương, nhìn lửa nóng to lớn đang đặt tại cửa động âm u, ra sức ma sát cánh hoa non mềm sau chậm rãi từng bước tiến công vào hoa viên thần bí của nàng.
“ Ưm..” Mãnh thú vừa tiến vào được một nửa, của hắn tốc độ tiến công hung mãnh khiến thân thể nàng từng trận run rẩy khoái cảm, cả người cũng vì vậy mà nhanh mất sức, vô lực ngã lên trên thân thể hắn, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn thóang cái ửng hồng, mồ hôi lạnh đổ ra càng nhiều. “ Bùi Diệc Hàn……”
Nàng lắc đầu, cầu cứu nhìn hắn, cảm thấy chính mình không được, hắn quá lớn, nàng không thể cất chứa nổi.
Theo bản năng, nàng muốn rời khỏi hắn, mà hắn đã sớm nhìn thấu lòng của nàng bất ổn, quyết không cho nàng lui bước, bàn tay to chế trụ thắt lưng nàng, hơi dùng lực kéo nàng kề sát vào lòng ngực hắn, làm cho cả hai càng thêm gắn bó, hắn làm cho chính mình nâng lên thắt lưng, khẽ luật động đâm vào thật sâu.
“ Á ..a” Tiến công hùng dũng của hắn đánh thẳng vào trong hoa tâm của nàng, cũng làm cho Hạ tiểu Mãn thét to một tiếng chói tai, toàn thân vô lực, suy nhuyễn gục xuống trên người hắn.
Bùi Diệc Hàn nhíu mày hưởng thụ cảm giác hoa kính của nàng ôm chặt lấy hắn rất khích khao, từng chút siết chặt, sau đó là từng đợt sóng khoái cảm dâng trào, bao trùm thần trí si dại của hắn, mãnh thú vẫn còn nằm trong người nàng không ngừng dây dưa, cao thấp tiến công theo luật động.
“Ưm..a” Hoa huyệt ướt đẫm theo hành động của hắn qua lại, liền mở ra hút vào lửa nóng, truyền đến từng đợt sóng tình khoái trá.
Cắn môi, nàng nâng người ngồi lên, tay nhỏ bé đặt lên trên lòng ngực đầy mồ hôi, ngửa đầu ra sau, phối hợp nhịp điệu cùng hắn, làm cho hoa huyệt hấp thụ lửa nóng thô dài kia.
“Tốt lắm…… Chính là như vậy…… Mãn nhi nàng thật giỏi a……”Mãnh thú hài lòng hưởng thụ cánh hoa mềm mại siết chặt lấy hắn, con ngươi đen híp lại, nhìn đôi tuyết lê vận động cao thấp, hắn nhịn không được nắm lấy một bên, hòa theo tiết tấu của nàng mà xoa nắn.
Ngón tay kẹp lấy đỉnh nụ hoa, vân vê xoay tròn, bàn tay cũng không ngừng xoa bóp bầu ngực sữa non mềm, đem ngực nàng chơi đùa đến đỏ bừng từng mảng.
“Ưm..a..” Sợi tóc dài ẩm ướt rớt ra tán loạn trên mặt, Hạ tiểu Mãn xấu hổ, cắn lấy cánh môi, làm cho chính mình cùng hắn phóng túng rong ruổi trò chơi, cũng làm cho hoa huyệt cao thấp quấn lấy vật nóng không buông.
Từng trận run rẩy khoái cảm dâng lên cũng làm cho mật dịch ở hạ thân cả hai thoát ra càng nhiều, đẫm ướt từng mảng thật lớn.
Khoái cảm không ngừng đáp úp vào, ngay tại lần cuối cùng trừu đưa rong ruổi, hô hấp của nàng dồn dập, nức nở, hoàn toàn hấp thụ lấy vật nóng to dài của hắn xâm chiếm, truyền đến hoa kính từng trận co rút nhanh.
Biết nàng nhanh đã đạt cao trào, Bùi Diệc Hàn phốc cái xoay người, đem chân của nàng đặt lên vai, một lần lại một lần tiến công thần tốc, rất nhanh rất nhịp nhàng bắn thật sâu vào hoa tâm của nàng.
Thâm nhập mạnh mẽ tiến quân thần tốc mỗi một lần đánh càng nhanh dần, càng thô bạo, ở nơi cánh hoa nàng càng ma sát va chạm, làm cho ngọt ngào đến mê người hoa viên bí ẩn đỏ bừng.
“ A..a..” Hạ tiểu Mãn nhịn không rên lên kiều mị, thân thể vì đạt tới cao trào mà run rẩy, cả người là những dấu hồng ngân kí hạ đến ghê người.
Nàng cả người tràn đầy khoái cảm tình ái, mà Bùi Diệc Hàn cũng thỏa mãn hưởng thụ cánh hoa non mềm của nàng kịch liệt co rút, siết chặt, bao lấy lửa nóng của hắn, khoái cảm yêu như tiếp thêm sức lực cho hắn, lại tiếp tục thẳng tiến ra vào chốn không người, dây dưa trừu sáp không dứt, kéo dài phút giây trầm luân của cả hai cho đến khi nàng mệt mỏi buông lỏng ra hắn, thở gấp không thôi.
“Ô.. a..ưm…..” Nàng lắc đầu bắt đầu nức nở khóc, toàn thân đau nhức còn có hắn quấn lấy nàng quá chặt, quá khít khao, cuồng dã xâm nhập, dục vọng khoái cảm vẫn âm ỉ hưng phấn không thôi nhưng thâm tâm nàng có chút gì đó sợ hãi.
Chỉ biết hòa mình theo luật động của hắn đong đưa, mãnh mẽ tiến nhập ra vào, hoa huyệt cũng vì vậy mà nhanh co rút, càng siết chặt lấy mãnh thú của hắn khiến cánh hoa mềm mại của nàng đỏ bừng nhức nhói.
“Không…… Không cần a…..” Hạ tiểu Mãn rốt cuộc cũng phải đầu hàng, rên lên một tiếng kêu nhỏ, liền sau đó cả người vô lực bất tỉnh.
Bùi Diệc Hàn không để ý nàng mất sức mà ngất đi, cũng không chịu dừng lại động tác, tiếp tục ra vào càng mãnh liệt hơn, giống như dã thú đói khát chưa được thỏa mãn dục vọng sâu xa bên trong, tham lam cướp đoạt hương vị ngọt ngào, say mê của nàng một cách nhanh nhất có thể.
Cho đến khi cao trào tình ái trong hắn qua đi, hắn ngửa đầu ra sau, cả người thả lỏng khoái hoạt, sau đó hét to lên một tiếng rên rỉ âm trầm, mới cam tâm đem lửa nóng rút ra khỏi người nàng……
***
Đêm khuya, một đôi nam nữ nhàn hạ ngồi quây quần bên một bàn dài thưởng trà, mùi hương của trà thật thơm vì đây là loại trà long tĩnh tốt nhất, cả hai người đang háo hức chờ đợi kẻ hái hoa tặc gõ cửa.
“ Phanh” một tiếng động vang thật lớn, Bùi Diệc Hàn đẩy mạnh ra cánh cửa, không thèm liếc nhìn về phía ghế dài có hai người đang vui vẻ trò chuyện, thản nhiên ngồi vào một chiếc ghế khác bên cạnh, bưng lên một chén trà long tĩnh, tự tại uống một hớp.
Một khuôn mặt sắc bén, nghiêm nghị , khẽ nhếch môi cười, vài sợi tóc hỗn loạn phía trước, trên người là bộ quần áo xốc xếch chưa được chỉnh trang gọn gàng làm lộ ra lồng ngực to lớn, tinh tráng, với làn da màu đồng, săn chắc trên da thịt còn ẩn hiện những dấu hồng ngân đỏ thắm.
Bộ dáng hắn rất là phong tình, cả người toát ra hương khí thỏa mãn, vui thích không gì che dấu nổi, tâm trạng rất là nhiệt huyết, hào hứng. Hai người ngồi đối diện không cần hỏi thêm cái gì cũng đủ nhận ra vừa rồi hắn là như thế nào kịch liệt vận động buổi đêm.
Hạ Ngự Đường mày khẽ nhíu lại, tựa tiếu phi tiếu nhẹ giọng cất lời: “ Bùi huynh, tiểu Mãn nhà ta thật sự là món ăn khuya rất ngon , rất thỏa mãn a.”
“Như vậy không được! Ngươi hành động ngông cuồng thì mặt mũi vị hôn thê còn ở chỗ nào, nếu để người khác biết hôn phu của tiểu thư Hoa Hỉ Nhi cùng muội muội thông gian, ta suốt đời này làm sao dám ra đường ? Nhấm nháp thêm một ngụm trà, Hoa Hỉ Nhi nhàn nhạt mở miệng, dung mạo nàng kiều diễm, thanh tú, mắt phượng mày ngài tinh xảo, nam nhân trông thấy đều phải quỳ rạp dưới chân.
Đáng tiếc, Bùi Diệc Hàn chính là người nam nhân ngoại lệ.
“Bớt nói điều sàm ngôn đi! Điều kiện là gì?” Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng là hắn lười cùng hai tên hồ ly này đấu trí, ngoạn cảnh đến hồ nháo điên loạn.
Vì Hạ tiểu Mãn, hắn cam tâm tình nguyện dẫn xác đến miệng cọp để cho bọn họ ăn thịt cùng áp bức. Chỉ cần có thể có được nàng , mãi mãi để nàng ở bên cạnh, hắn là không tiếc bất cứ thứ gì, dù cái giá phải trả thật lớn đi nữa!
Nếu huynh đã như vậy không khách khí, Hạ Ngự Đường cũng không dám phụ lòng. “Nghe nói Thương Minh sơn trang đang khai thác nhân sâm ngàn năm ở trên núi, nhân sâm ở vùng đó rất là trừu phú, tươi tốt, nên sản lượng nhân sâm mỗi năm thu hoạch được đều phải nhượng ta một nửa.”
“Một nửa?” Bùi Diệc Hàn nhíu mày, hắn mất rất nhiều năm mới tìm được nhân sâm ngàn năm quý hiếm, tên này mở miệng là muốn chiếm lấy một nửa?
Bĩu môi, hắn tức giận nói: “Hạ Ngự Đường, ta nên cảm kích tâm ý của ngươi như thế nào nếu không không thành toàn cho?”
“ Thật là! Ta đã rất có lương tâm.” Hạ Ngự Đường cười đắc ý, cả người rúng động trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy, bộ dáng hắn nho nhã quý phái, thoáng nhìn giống với một quý công tử khoái hoạt, thanh tao.
Không ai biết được bộ mặt thật của hắn, chính xác bản chất của hắn chỉ biết ăn tươi nuốt sống người khác, hắn là đại diện của ác ma gian thương.
“Bỏ đi!” Không sao cả, dù sao đi nữa Bùi Diệc Hàn là tự nguyện đưa đến cửa, hắn ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt. “Còn ngươi thì sao?” Bùi Diệc Hàn nhìn về phía vị hôn thê được chỉ hôn của mình.
“Ta không cần tiền.” Hoa Hỉ Nhi đối với tiền bạc căn bản không có hứng thú, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng lay động, gợi lên tia giảo hoạt điêu ngoa, sau nàng nở nụ cười trong trẻo. “Nghe thiên hạ đồn thổi Thương Minh sơn trang có nuôi dưỡng một đám mật thám rất tài giỏi, bất cứ tin tức gì bọn họ đều thu thập được, lại tra ra một cách tỉ mỉ, ta chỉ cần có thể sai sử đám mật thám này thì tốt rồi.”
Ngươi muốn sử dụng bọn họ vào việc gì? Bùi Diệc Hàn nhíu mày.
“ Đương nhiên là sai sử bọn họ đi hành sự, giúp ta điều tra các gia đình nào có nam nhân chưa lấy vợ, nữ nhân chưa gả đi nha! Hoa gia nhà ta mới có thể nhanh chóng đến giúp đỡ, nâng khăn sữa túi giúp con cái họ. Có như thế Hồng Nương Quán mới làm ăn khấm khá, xuôi chèo mát mái, làm ăn như vậy mới ngày càng phát triển không ngừng.”
Nàng chính là bà mai thành công nhất ở Hồng Nương Quán, dự trù mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nhưng có thêm tư liệu xác thực thì mới có thể tốc chiến tốc thắng nha.
Nhắm mắt lại, Bùi Diệc Hàn cảm thấy cả đầu đều choáng váng đau. Hắn vất vả huấn luyện ra mật thám, lại để cho nàng tùy ý sai sử vào việc lung tung, nhỏ nhặt ư?
“ Hảo” Điều kiện trao đổi của hai huynh muội này, hắn đáp ứng a! Ai dạy hắn làm cho bọn họ bắt được nhược điểm, cái kia tiểu ngu ngốc, chính là nhược điểm trí mạng của hắn.
“Khi nào thì giải trừ hôn ước?” Bùi Diệc Hàn hai mắt thâm sâu như chim ưng, sắc bén nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi.
Hoa Hỉ Nhi mỉm cười, càng lộ ra vẻ giảo hoạt. “Ai nói muốn giải trừ hôn ước? Chỉ cần đem tân nương tử thay đổi không phải được rồi sao?”
Mâu quang chợt lóe lên, Bùi Diệc Hàn nở nụ cười thỏa nguyện. “Tháng sau, ta muốn có được tân nương như ý của ta.”
“Tháng sau trước mắt, ta muốn nhìn thấy nhân sâm ngàn năm.” Hạ Ngự Đường theo đó cũng mở miệng tiếp lời.
“Tháng sau trước mắt, ta muốn có được lệnh bài sai sử bọn mật thám kia.” Hoa Hỉ Nhi cũng không quên nhắc nhở.
“ Thành giao.” Hai cái điều kiện đổi lấy bảo bối trong lòng hắn, thực sự rất đáng giá!
Bóng đêm u ám, lạnh lẽo trong lúc ngủ mơ màng Hạ tiểu Mãn nhịn không được khẽ rùng mình một cái.
“ Ách xì…..” Nàng nhập nhằng buồn ngủ mở ra mắt, cả thân thể trần trụi không mảnh vải che đậy, vội vã kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên người, lại thêm một cái ách xì, mệt mỏi kiệt sức vì vận động quá mức khiến nàng một lần nữa nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nàng không hề biết, chính mình đã được ca ca cùng tỷ tỷ đem cấp bán……
“ Ô..ô..trả lại đây..trả cho muội…đó là tiền mừng tuổi của muội” Một nữ oa nhi chừng bảy tám tuổi khóc như mưa.
“ Đây..đây.. nhát gan tiểu Mãn lấy được là của muội a…Đến đây lấy đi” Cùng với tiểu nam hài đang hả hê chạy nháo phía trước là vài nam hài khác ở xung quanh cười đùa vui vẻ, với lợi thế cao lớn của nam hài nữ oa nhi chỉ còn biết ai oán nhìn các ca ca cười nhạo mình, vóc dáng nhỏ bé của nàng vẫn là không so được với các ca ca, vói như thế nào cũng đều hụt cả còn có sơ sẩy ngả xuống đất thật đau.
“ Ô..ô..trả cho tiểu Mãn”. Tiểu oa nhi khóc rống thật thương tâm, liều mạng chạy rượt theo nam hài ca ca, tay không ngừng quơ quàng trong không khí muốn theo đó mà cướp lại tiền mừng tuổi của nàng.
“ Mau đến đây…nhanh đến cướp lại..ha..ha..Nếu muội lấy được ca sẽ trả lại cho muội!”Nhìn thấy nữ hài bộ dáng khổ sở, chật vật cả đám tiểu nam hài rất hả hê, cười đùa bỡn cợt thật vui vẻ, náo nhiệt.
“ Hu..hu..”tiểu Mãn còn nhỏ chỉ biết khóc càng to hơn.
Rượt đuổi quần thảo mãi một hồi vẫn không lấy lại được đồ của mình, nữ oa nhi lần này trượt chân ngã xấp xuống đất một cái ầm, cả thân người nặng nề té ngã trên mặt đất phát ra một tiếng vang thật lớn, khuôn mặt nàng vùi cả trong tuyết trắng.
“ Ha..ha..tiểu Mãn thật là một đứa ngốc! Đại ngu ngốc!” Các nam hài nhìn thấy nàng té ngã, bộ dáng đáng thương hề hề vẫn không tỏ vẻ ái náy thương xót mà còn cười đến vui vẻ, long trời lở đất.
“ Ô..ô.” Nước mắt không ngừng rơi nữ oa nhi đáng thương ngẩng đầu nhìn các vị ca ca, khuôn mặt mũm mĩm, thanh tú còn động lại tèm lem nước mắt nước mũi sụt sịt không thôi, vài hạt bông tuyết dính trên mặt khi nàng té ngã.
Búi tóc to dày được bới gọn gàng giờ tán loạn từng sợi trên khuôn mặt, quần áo mới màu đỏ cũng bị dính bẩn, cả người bộ dáng vốn rất tươm tất, sạch sẽ đã biến mất.
“Các ca ca là đồ xấu!Người xấu!Tiểu Mãn chán ghét các người! Ô..ô..” Rốt cuộc nhịn không được nữ oa nhi tiếp tục khóc nức nở, bù lu bù loa vừa khóc vừa mắng.
Nàng càng khóc, các tiểu nam hài đứng xem lại càng khoái trá vui vẻ, vòng quanh nàng, không ngừng vỗ tay, trêu chọc.
“Hạ tiểu Mãn là quỷ yêu khóc, đại ngu ngốc!Tiền mừng tuổi của mình mà cũng không lấy lại được..đúng là đứa ngốc..”
“Xem ra các người chơi đùa thật vui vẻ!” Một tiểu nam hài lớn tuổi hơn xuất hiện, nhếch miệng mỉm cười ngạo nghễnh nhìn bọn họ “ Tiểu Mãn nhà chúng ta để cho các người đem ra giải trí sao?”
Nam hài một bên hỏi, một bên hai tay nắm lại với nhau xoa lấy các khớp tay, phát ra âm thanh ken két ghê người, toả ra tà khí áp đảo.
Vừa thấy hắn xuất hiện, cả đám tiểu nam hài sắc mặt trắng bệch, lung túng sợ hãi nhanh chóng xoay người tính bỏ chạy thoát thân.
Nhưng là không còn kịp rồi, nam hài một bàn tay to chỉ cần một thế đã rất nhanh bắt gọn bọn họ, ra tay không chút lưu tình từng người một bị cảnh cáo một cách thê thảm.
“Hu..hu..đã sai rồi” Tiếng kêu thảm thiết không dứt ở bên tai.
Một hồi lâu sau, nhóm tiểu nam hài đều chạy trối chết thoát thân không dám quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ còn lại nam hài nghĩa hiệp thoải mái, nhàn nhã đứng yên tại chỗ, cầm trên tay tiền mừng tuổi của nữ oa nhi bị cướp mất.
Nữ oa nhi ngừng khóc, đôi mắt đỏ ao nhìn về phía trên tay của nam hài nghĩa hiệp là tiền mừng tuổi của nàng, vẻ mặt mong đợi chằm chằm nhìn hắn.
“ Hàn ca ca,cám ơn…Ôi!” Lời cảm tạ còn chưa nói xong đầu nàng bị ai đó hung hăng gõ một cái thiệt đau.” Ôi..Đau quá!”
“ Không cho phép khóc.” Nam hài thanh âm dữ tợn la to, biểu tình nghiêm khắc, cứng rắn làm cho nữ oa nhi nín re không dám nức nở, sợ hãi lấm lét nhìn hắn chăm chú.
Cái mũi nhỏ phập phồng ửng hồng, âm thanh nho nhỏ nữ oa nhi nhút nhát lên tiếng “ Hàn ca ca, tiền mừng tuổi là của tiểu Mãn a.”
“ Đã biết nhưng là ta giúp ngươi cướp về cho nên tiền mừng tuổi này là của ta.” Khóe miệng giơ lên tươi cười đối với việc ức hiếp một tiểu oa nhi nhỏ tuổi hơn hắn càng lý thú, kích thích hơn mà đây là nữ oa nhi cơ, hắn càng không thấy có gì hổ thẹn mà là cực khoái chí.
Ai dạy nàng quá vô dụng, xứng đáng bị hắn khi dễ, ức hiếp.
“Hả…nhưng mà là của tiểu Mãn…” hốc mắt nàng muốn rơi ra nước mắt nhưng nhìn biểu tình đáng sợ đầy bức bách của ác ma nam hài, nàng nén nhịn không cho lệ chậm chạp rơi xuống.
“ Tiểu Mãn, ta hỏi ngươi nếu ta không lấy lại nó trong tay đám nam hài kia, ngươi có thể từ trên tay bọn họ đoạt được sao?
“Không thể.” Nữ oa nhi thành thật lắc đầu.
“Đúng là vậy!”Nam hài cười dịu dàng. “Cho nên tiền mừng tuổi là ta cướp từ tay bọn họ về đương nhiên là của ta.”
“Vô lý…..” Nào có tiểu nam hài nào quỷ quyệt như vậy?
Nữ oa nhi bất mãn trong lòng giận dỗi mà không dám nói gì. Đối với nàng, nam hài kia so với các ca ca khi nãy ức hiếp nàng còn đáng sợ hơn gấp bội.
“Còn có ta đã bảo bao nhiêu lần muốn ngươi học cách bảo hộ chính mình, không được để cho người khác ức hiếp, trêu chọc mình, muốn ức hiếp, khi dễ ngươi cũng chỉ có duy nhất ta mới có quyền đó, ngươi đem lời nói của ta như gió thoảng mây bay mà quên hết, ngươi là để chúng đi nơi nào rồi?”
Nam hài thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ, biểu tình sắc mặt cũng rất ôn nhu nhưng đôi mắt chậm rãi nheo lại, mang theo một tia nguy hiểm tà mị.
Nữ oa nhi sợ hãi rụt cả người lui từng bước một về phía sau, mở to mắt ủy khuất mở miệng giải thích. “Là vì…… Ôi!”
Chưa kịp giải thích cái đầu nho nhỏ đáng thương của nàng đã bị vài cái gõ đau, cả người một bụng đầy ủy khuất cùng sợ hãi không thể nhịn nổi nữa rồi.
“ Ô..ô..oa.oa”Mặt nhăn lại bất bình nàng òa khóc nức nở, bao nhiêu uất ức cứ như vậy mà hòa vào nước mắt dồn lực phát ra tiếng khóc tức tưởi.”Đáng ghét!Xấu xa! Trứng thối!Bùi Diệc Hàn ngươi là đồ xấu xa,ác ma, ngươi so với bọn họ còn đáng sợ hơn, tiểu Mãn chán ghét ngươi, thực chán ghét ngươi! Chán ghét là chán ghét!”
Tiếng khóc kinh thiên động địa quấy nhiễu đến các trưởng bối trong nhà chú ý đến, cũng làm cho Hạ tiểu Mãn hạ quyết tâm thề nàng từ nay về sau muốn cách xa Bùi Diệc Hàn một chút có hắn không có nàng.
Nàng trong lòng mừng rỡ như điên nhớ lại một sự kiện, thật là may mắn hắn là vị hôn phu của tỷ tỷ, mà không phải của nàng……
Chương 1
Nước mắt của nàng.
Từng giọt từng giọt vô cùng trân quý.
Không cho bất luận kẻ nào được phép…
Hạ tiểu Mãn cuộc đời không có lý tưởng gì lớn, trong nhà đã có ca ca cùng tỷ tỷ thông minh, lanh lợi thay nàng gánh vác tất cả, đại ca từ khi trưởng thành đã tiếp nhận sản nghiệp Hạ gia, làm cho của cải cùng danh tiếng Hạ gia không ngừng mở rộng, thăng hoa khắp tứ phương, trong giới thương nhân vị thế là ổn định, được nhiều người kiêng nể, ngưỡng mộ.
Nói đến đại tỷ còn lại của nàng, từ khi tỷ tỷ được sinh ra đã được mẫu thân cấp cho làm con thừa tự, kế thừa tổ truyền kinh doanh mai mối của gia tộc, là truyền nhân đắc ý của mẫu thân tiếp quản “ Hồng Nương Quán” hiện tại danh tiếng vang lừng khắp nơi, không có hôn sự nào vào tay tỷ tỷ mà không đạt thành chính quả.
Còn về phần nàng – Hạ tiểu Mãn là một cái ốc sên đuổi không kịp hai vị ca ca và tỷ tỷ vốn là nhân tài kiệt xuất, hoàn mỹ tuyệt sắc, nếu nói lấy nàng ra so sánh chính là trứng chọi với đá, không biết lượng sức tí nào. Trời sanh nàng tính tình nhát gan lại yêu khóc, từ nhỏ thường hay bị bắt nạt cùng khi dễ.
Hơn nữa không chỉ ở bên ngoài bị bắt nạt, ở nhà cũng bị hai vị huynh tỷ ức hiếp cực độ làm cho nàng vốn sợ hãi, rụt rè lại càng bị tác động mạnh hơn so với người khác càng có nỗi sợ gấp đôi, gặp được ác nhân liền tự động né tránh.
Trong cuộc sống nhàm chán của nàng thứ làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn và yêu thích nhất chính là thức ăn ngon, chỉ cần mỹ vị đều vừa miệng bất kể sơn hào hải vị hay tầm thường món ăn nàng đều nhiệt tình nếm qua.
May mà trong nhà gia sản khá giả làm cho nàng cơm áo không lo thích gì được đó đặc biệt nàng rất hứng thú với việc được ăn ngon, cho nên vị giác của nàng vì vậy mà được dưỡng thành siêu cấp hưởng thụ mỹ vị thức ăn.
Chỉ cần nàng ngửi qua liền có thể tinh tường nói ra bên trong có những vị gì vật liệu ra sao, hơn nữa chỉ cần nàng nói món nào là hảo ngon đại ca nhất định muốn lập tức đem món kia vào tửu lâu kinh doanh, chưa tới ba ngày món đó nhất định sẽ rất thịnh hành, truyền bá khắp nơi trong thành.
Mặc dù nàng rất vô dụng bù lại vẫn là có một ưu điểm để bổ khuyết.
Bất quá nàng thích ăn, thường xuyên nếm qua những thứ ngon vật lạ nên mỹ vị cũng dưỡng quá thành thói quen cao cấp khiến nàng rất kén ăn a.
Nàng trời sinh dù ăn no vẫn không béo lên được, hồi nhỏ nàng tuy béo tròn đáng yêu nhưng càng lớn thân thể càng biến chuyển nho nhỏ, manh khảnh vai, eo, bụng bằng phẳng, làn da trắng nõn, mềm mại, hơn nữa đôi mắt to tròn ngập nước rất quyến rũ, phong tình. Nhìn ra, nàng đích xác là một tiểu bạch thỏ ngây thơ rất dễ khiến người khác nảy sinh ý niệm muốn bắt nạt.
Hạ tiểu Mãn chính xác là một tiểu cô nương đơn thuần như thế, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được nguyên nhân nàng vì sao luôn bị bắt nạt, chính vì vậy nàng chỉ có thể lộ ra bộ dáng đáng thương, đầy mình ủy khuất để lẩn tránh người xấu yêu khi dễ nàng.
Nàng đời này ghét nhất chính là hai kiện sự, một cái là ác ma yêu khi dễ cùng bắt nạt nàng trứng thối Bùi Diệc Hàn, một cái khác chính là thời tiết nóng bức của mùa hè.
Nàng từ nhỏ sợ nhất là oi bức, thât sự không thể chịu được mùa hè rất oi nồng, rất khó chịu không có thoải mái.
Ban đêm mùa hè nhiệt độ thường cao hơn, Hạ tiểu Mãn có thói quen mặc trên người duy nhất cái yếm màu đỏ cùng tiết khố màu trắng, đơn bạc như vậy nẳm trên giường thoải mái ngủ.
Dù sao đây cũng là khuê phòng của nàng, trừ bỏ nha hoàn thân cận thường hay ra vào, những người khác là không có khả năng tiến vào, cho nên nàng một chút lo lắng cũng không có.
Phù.. phù….cả thân người rất nóng Hạ tiểu Mãn khẽ nhíu mày, động đậy thân mình, không may cái chăn trên người vì vậy mà rơi xuống đất, cả người không ngừng xoay trở đủ mọi tư thế.
Đêm đến, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường đi ngủ, trên người chỉ khoác tùy tiện cái yếm mỏng mà thôi, bởi vì nàng xoay trở liên tục mà sợi dây áo phía sau gáy dần bị tuột lỏng ra.
Thoáng một cái chỉ thấy cái yếm đỏ rớt ra nằm lại trên giường, hiển hiện trước mắt một đôi tuyết trắng no đủ, tròn đầy không gì che đậy, theo hô hấp của nàng không ngừng phập phồng, nụ hoa đỏ nhạt nhỏ xinh không ngừng run rẩy.
Nàng ngủ say trong giấc mộng không có phát hiện bên ngoài cửa sổ gần giường nàng có một thân ảnh to lớn, tà mị theo ánh trăng sáng hững hờ rọi vào ngây ngẩn nhìn cảnh đẹp vô hạn không sót thứ gì.
***
Đôi mắt đen sâu thẳm, tà mị phát ra tinh quang nhìn thân thể trần trụi nhuốm một mảng ánh trăng lồ lộ vẻ mời gọi cùng nụ hồng nhạt vươn thẳng trên làn da tuyết trắng thật là kiều diễm, làm cho cả người hắn rạo rực, khó chịu không thôi.
Hạ thân hắn từng trận nóng lên như rèn lửa trong lò.
Yết hầu nóng cháy, hai con người đen láy đem hết dục vọng đặt lên thân thể phong tình kìa đang say giấc bình yên trên giường.
Máu nóng chạy loạn trong huyết mạch, hô hấp phập phồng rối loạn không thôi.
Khuôn mặt nàng nhỏ xinh, thanh tú, đôi mắt vừa to vừa tròn rất đáng yêu, chiếc mũi cao cân xứng, đôi môi hồng đào đỏ mộng khiến người khác muốn cắn từng ngụm say mê, cả thân hình cũng thật là mê người trắng nõn, bóng loáng, nhìn ngắm thật lâu hắn xem ra nàng quả thật là một tiểu bạch thỏ xinh xắn làm cho hắn ngay lập tức muốn chiếm lấy nàng hoàn toàn, từng tấc đất da thịt, chiếm lĩnh toàn bộ địa phương.
Cả người nàng toàn thân trắng hồng, trần trụi da thịt lõa lồ dưới ánh trăng càng muốn thiêu đốt dục vọng nam tính của nam nhân.
Hắn yêu nhất chính là làn da của nàng vô cùng mịn màn, thơm mát, trắng nõn như bông tuyết đầu mùa, chỉ cần chạm qua khẽ vuốt ve, nhẹ nhàng vân vê khắp người thỏ con vì mẫn cảm khẽ cựa mình nấc lên nho nhỏ âm thanh yêu kiều, làm cho hắn yêu thích, xúc động không ngừng, không muốn rời đi nữa.
“Ưm..thơm quá…”
Trong lúc mơ ngủ, cái miệng nhỏ xinh của Hạ tiểu Mãn khẽ liếm lấy đôi môi mình, chẹp chẹp tiếc nuối, mũi không ngừng phập phồng hấp háy, cảm giác trong lòng kích thích ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, quyến rũ làm cho nàng không tự chủ nuốt xuống mấy ngụm nước miếng thèm thuồng.
Phát hiện nàng có phản ứng, nam nhân khẽ mỉm cười xảo huyệt, liếc mắt nhìn qua trên tay mình có một vật nóng hổi, thơm lừng.
Hắn mang đến cho nàng bát canh đường phèn táo đỏ, được nấu theo bí quyết riêng có một không hai của hắn, canh này là sự kết hợp của nhiều hương liệu quý hiếm đủ sức cám dỗ giác quan mỹ vị của nàng.
“Mãn nhi, tỉnh nào” Hắn đặt xuống bát kia nóng hổi lên trên đầu giường, miệng kêu gọi nàng cùng đó là tay chân hắn đồng loạt lạp xả quần áo chính mình, cả người không có gì che đậy nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.
Bàn tay to ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng vào lòng, vật đàn ông thẳng cứng của hắn chỉ cách một lớp vải mỏng tiết khố của nàng vô tình cọ sát, cái ôm ghì ngày càng siết chặt hơn.
“ A…” Hạ tiểu Mãn nhíu mày, cả người đều bị lửa nóng thiêu đốt truyền đến cho nàng cảm giác rất ngứa lại khó chịu, không ngừng xoay trở người thoát ra.
Bầu ngực đầy đặn vì vậy mà càng dính chặt vào người hắn, nàng càng cử động mạnh thoát ra thì càng cọ sát vào người hắn, hai nụ hoa cứ như vậy ép chặt trong lòng ngực hắn cọ xát lẫn nhau, nháy mắt càng thêm đỏ bừng.
Nóng quá…… Hạ tiểu Mãn đến lúc này nhịn không nổi nữa không ngừng thở dốc, lờ mờ mở mắt đang còn say ngủ.
Vừa hé ra mắt đã thấy trước mặt mình là một khuôn mặt rất tuấn tú, làm cho nàng vô cùng kinh hoảng hô to lên một tiếng, tiếng thét vang xa trong màn đêm tĩnh lặng.
Sớm đoán được phản ứng của nàng, hắn thừa dịp nàng còn hé miệng, nam nhân nhanh chóng tiến nhập miệng nàng, đem thanh âm của nàng toàn bộ lấp hết vào trong miệng hắn, từ từ nhấm nháp vị ngọt của riêng nàng.
Cái lưỡi linh hoạt của hắn nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cuồng dã quấn quýt làm cho nàng không thể phản kháng, giảo hoạt đoạt lấy từng chút một hương vị thơm tho của nàng.
“ Ưm…ưm” phản kháng là điều không thể, bất lực mềm mại thân thể sớm đã bị hắn dưỡng thành thói quen để hắn khi dễ, Hạ tiểu Mãn đẩy ra hắn vài cái liền không tự chủ được đáp lại nhiệt tình của hắn.
Chiếc lưỡi mềm mại của nàng từ từ đáp lại hắn không ngờ hắn nhận được sự quy thuận của nàng dục vọng càng mạnh mẽ hơn, dường như muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng, làm cho cả người nàng đều muốn có mùi hương nam tính của hắn.
Vật nóng cứng rắn cách tiết khố mỏng manh của nàng không ngừng va chạm, cọ sát chỉ trong chốc lát một đợt xuân thủy đã thoát ra, trong suốt hoa dịch làm ướt đẫm tiết khố, nàng không tự chủ uốn lượn thân mình.
“Ưm..” Hạ tiểu Mãn phát hiện hắn hình như lại muốn bắt nạt nàng, cả người rúng động, thần trí sợ hãi muốn thoát khỏi nụ hôn triền miên không dứt của hắn.”Không muốn! Bùi Diệc Hàn…”
“Có muốn nếm qua canh đường phèn táo đỏ không?” Hắn liếm môi, đưa tay chỉ về hướng có mùi thơm nghi ngút bỏ lại cái nhìn hài lòng, hắn biết nàng không thể nào kháng cự được.
Quả nhiên, Hạ tiểu Mãn nhanh chóng đình chỉ giãy dụa. “Canh đường phèn táo đỏ ư?” Mũi nàng khẽ hấp háy ngửi ra được một chút mùi thơm ngọt ngào, hai mắt sáng ngời nhìn đến đầu giường có một bát canh nóng.
Mùi thơm kia chính là theo nơi đó truyền ra…… Tâm nàng bắt đầu lung lay!
“ Muốn” nuốt xuống vài mgụm nước miếng nàng liền đáp trả hắn.
Cụp mắt xuống, nàng chờ mong thái độ của hắn như thế nào, mùi thơm kia cũng rất là quen thuộc thứ này chắc chắn là do hắn nấu.
Thế mới nói, nàng vốn rất là kiêng ăn, lăn lê khắp các thiện phòng, tửu lâu biết đến rất nhiều đầu bếp nhưng không ai đạt đến trình độ siêu cấp như hắn.
Thật là kỳ quái, hắn đường đường là một thương nhân chỉ biết kinh doanh mua bán, lại là trang chủ Thương Minh sơn trang lừng lẫy trong thiên hạ, thế lực to lớn, thâu tóm cả hai vùng Nam Bắc, thủ đoạn hành sự là lãnh khốc, vô tình, ở thương trường cùng đại ca của nàng ngang tài ngang sức, không có kẻ nào có gan trêu chọc đến.
Với thân phận bá chủ một phương không thua kém ai vì lý nào hắn lại đi học tập trù nghệ, nấu ra món ăn nào cũng đều rất thơm ngon, hương vị nồng đậm khó quên, khiến nàng từ khi nào đã trở nên nghiện hương vị riêng của hắn.
“ Nàng đã biết muốn ăn qua canh ta nấu thì phải như thế nào?” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, tà mị cười khẽ cầm lên bát canh đường phèn táo đỏ đưa đến dụ dỗ nàng.
Nhớ lại khi nàng mười bốn tuổi kia, hắn cũng như vậy dùng thức ăn ngon lành mang đến mê hoặc nàng, mà nàng thì là đồ đại ngốc cứ như vậy rơi vào cạm bẫy đáng sợ của hắn, trở thành nữ nhân của hắn.
Hai năm cùng một phương pháp, trăm lần thử đều đạt được cùng một kết quả, hơn nữa mỗi lần hắn đều đạt thỏa mãn mong muốn.
Nàng cũng không hiểu lắm, quan hệ mờ ám của hai người như vậy, thân mật thân thể là đại biểu cái gì chỉ là nàng đơn thuần nghĩ đến hắn là yêu khi dễ nàng mà thôi.
Bị bắt nạt liền có đồ ăn ngon cho nên tuy rằng chắn ghét hắn, cũng không muốn cùng hắn một chỗ nhưng vì thức ăn cùng việc thỏa mãn chiếc lưỡi nàng đành cắn câu vậy.
Thật sự đúng là đồ ngốc mà! Bất quá, nàng chính là ngốc như vậy, đơn thuần như vậy hắn mới có thể dụ dỗ a!
Đồng tử đen sâu hút phát ra một tia giả dối, khoái trá, bạc môi vì vậy khẽ nhếch lên ý cười, Bùi Diệc Hàn nhàn hạ chờ Hạ tiểu Mãn ngoan ngoãn chui vào bẫy, dục vọng trong mắt không ngừng sôi trào, nghĩ đến cảnh xuân tươi đẹp trước mắt cả người không khỏi hưng phấn mà truyền đến một tia đau đớn.
Hạ tiểu Mãn nháy mắt cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thẹn thùng, hai mắt lấp láy, nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.
Nàng thật sự không hiểu, hắn như thế nào đặc biệt yêu thích dùng phương thức này để khi dễ nàng, tuy rằng nàng không chán ghét nhưng là mệt chết đi được!
***
Không hiểu hết ý đồ xấu xa của hắn nhưng là nàng bị thức ăn cám dỗ là thật, không cần hỏi lại, nàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng cởi bỏ tiết khố mỏng manh còn lại trên người, lồ lộ ra hoa huyệt non mịn đã ướt đẫm xuân thủy như ẩn như hiện trước tầm mắt hắn.
Đôi mắt thâm sâu, mờ mịt cảm nhận hoa huyệt dịu mát kia thật mẫn cảm chỉ cần một động tác nhẹ tiếp xúc đã có thể kích thích tiết ra thật nhiều dịch yêu, ướt đẫm đầy dụ hoặc, từng giọt nhỏ lăn dài xuống phía dưới đùi nàng.
“Vật này thì sao?” Bàn tay to tà ác nâng lên một bên ngực tròn đầy, no đủ, các ngón tay như có lửa thiêu đốt từng nấc da thịt lạnh lẽo của nàng, cả người hắn rạo rực dục vọng, đôi tay ôm trọn bầu ngực sữa của nàng, xoa nắn trong lòng bàn tay hắn.
Tiểu yêu tinh bề ngoài nhỏ nhắn, đáng yêu, bộ dáng bên trong của nàng thật sự là mê người mà điều này chỉ duy nhất có mình hắn được tận mắt tận tay chiêm ngưỡng, mà bí mật này cũng chỉ có một mình hắn khám phá ra.
Thân thể xinh đẹp, yêu kiều của nàng chỉ có thể thuộc riêng hắn mà thôi!
Ngón tay tà nghễ, lần lượt vuốt ve khắp da thịt nàng, rồi đến hai bầu ngực sữa căng mịn, ở nơi khe hở hai bầu ngực ác độc dừng lại mơn trớn, tiếp đến tấn công nụ hoa hồng nhạt đang run rẩy, vươn cao như muốn dụ hoặc hắn đến thử sức cắn từng ngụm.
“Ưm..” Cái vuốt ve nhẹ nhàng, khiêu khích của hắn làm cho thân thể nàng truyền đến một trận run nhẹ, choáng váng, Hạ tiểu Mãn nhịn không được rên rĩ thành tiếng, nụ hoa hồng mẫn cảm nở rộ tươi thắm.
“ Mới như vậy đã thỏa mãn ư?” Nhiệt tình của nàng làm cho Bùi Diệc Hàn thập phần vừa lòng, ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm lấy nụ hoa xoa nắn thô bạo, cảm nhận nhũ tiêm của nàng rất non mềm, nhỏ xinh.
Nụ hoa nhỏ xinh kia đỏ bừng trong bàn tay hắn, ánh sáng từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào cảnh xuân tươi đẹp bên trong làm cho nụ hoa của nàng vốn có màu hồng phấn nay đỏ rực như đóa hoa hồng, cũng làm cho đôi mắt thâm trầm của hắn đã nhuốm màu tình ái càng nồng đậm hơn, hắn nhịn không được cảm giác nóng bức dưới bụng liền cúi xuống hôn lên một bên ngực nàng.
Đầu lưỡi linh hoạt liếm nhẹ đỉnh nụ hoa, rồi di chuyển xung quanh trêu đùa, khiêu khích, đem bầu ngực sữa non mềm kia liếm mút đến khi chúng căng đầy, cao nghễnh vươn thẳng về phía hắn, sau đó lại dùng miệng hàm trụ cắn lấy từng ngụm.
Hắn một bên liếm hôn nụ hoa nhỏ của nàng, bàn tay to cũng không buông tha bầu ngực trắng mịn, vận động xoa bóp bên ngoài thật nhuần nhuyễn, làm cho một bên ngực nàng no đầy căng tròn, ẩn hiện những dấu hôn ngân trước trăng sáng vừa e lệ, xẩu hổ.
Mà hắn thì không biết xấu hổ, một ngón tay khác kẹp lấy nụ hoa đỏ ửng khác của nàng, cũng lại xoa nắn, liếm hôn, ngón tay tà tứ vuốt ve, xoay tròn đỉnh nụ hoa làm cho nó biến dạng phi thường.
“Ưm.a..ưm” Động tác âu yếm, vuốt ve của hắn làm cho nàng cả người mềm yếu, hoa huyệt mẫn cảm truyền đến từng đợt khoái cảm rung động, mật dịch tràn ra càng nhiều, làm ẩm ướt đệm giường ở bên dưới.
Môi hắn vừa rời khỏi người nàng, nháy mắt Bùi Diệc Hàn lại tiếp tục khiêu khích, khẽ liếm đôi bồng đào đã được hắn hấp hôn đến bóng loáng, ngạo nghễ mà hắn lại tà mị không buông tay lại há miệng ngậm lấy nụ hoa thơm ngọt đầy say mê lần nữa. Hắn cứ nhiệt tình như vậy làm càn trên thân thể nàng cho đến khi đôi bồng đào của nàng vấy nhiễm đầy bọt dịch của hắn, lúc này hắn mới thỏa mãn trong lòng buông ra nàng, tà ý liếm qua cánh môi.
Liền như vậy ngón tay tà ác lại đi vào giữa hai chân nàng, ẩm ướt dịch yêu không ngừng chảy dọc xuống, ngay cả cánh hoa mềm mại của nàng do chịu nhiều kích thích vuốt ve của hắn mà mẫn cảm, ướt át không thôi, hắn cố tình để ngón tay chậm rãi ở cửa động vuốt ve, trêu đùa.
“ Đừng chỉ lo hưởng thụ, động tác của nàng đâu?”Thanh âm hắn tràn đầy lửa tình dục vọng , ngón tay tà ác không ngừng tới lui tuần tra trong cái động âm u của nàng, dùng nhiều kỹ xảo khiêu khích để hoa huyệt nàng tiết ra càng nhiều mật dịch ẩm ướt cho đến khi hắn xác định nàng đã đủ ướt át để đón nhận con người hắn.
“ A..ưm……” Đôi mắt to mờ mịt vì sương mù che phủ, Hạ tiểu Mãn thở gấp phì phò, khẽ cắn cánh môi, nhìn chăm chú vào ánh mắt mị hoặc của hắn, cả thân mình khẽ động, chậm rãi khóa ngồi ở trên người hắn.
Nàng khẽ nâng lên tuyết trắng cái mông, làm cho hoa huyệt vốn có thật nhiều xuân thủy kề cận với lửa nóng nam tính thô dài của hắn, chậm rãi sát nhập.
Động tác của nàng thẹn thùng, lại khẩn trương, nhìn lửa nóng to lớn đang đặt tại cửa động âm u, ra sức ma sát cánh hoa non mềm sau chậm rãi từng bước tiến công vào hoa viên thần bí của nàng.
“ Ưm..” Mãnh thú vừa tiến vào được một nửa, của hắn tốc độ tiến công hung mãnh khiến thân thể nàng từng trận run rẩy khoái cảm, cả người cũng vì vậy mà nhanh mất sức, vô lực ngã lên trên thân thể hắn, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn thóang cái ửng hồng, mồ hôi lạnh đổ ra càng nhiều. “ Bùi Diệc Hàn……”
Nàng lắc đầu, cầu cứu nhìn hắn, cảm thấy chính mình không được, hắn quá lớn, nàng không thể cất chứa nổi.
Theo bản năng, nàng muốn rời khỏi hắn, mà hắn đã sớm nhìn thấu lòng của nàng bất ổn, quyết không cho nàng lui bước, bàn tay to chế trụ thắt lưng nàng, hơi dùng lực kéo nàng kề sát vào lòng ngực hắn, làm cho cả hai càng thêm gắn bó, hắn làm cho chính mình nâng lên thắt lưng, khẽ luật động đâm vào thật sâu.
“ Á ..a” Tiến công hùng dũng của hắn đánh thẳng vào trong hoa tâm của nàng, cũng làm cho Hạ tiểu Mãn thét to một tiếng chói tai, toàn thân vô lực, suy nhuyễn gục xuống trên người hắn.
Bùi Diệc Hàn nhíu mày hưởng thụ cảm giác hoa kính của nàng ôm chặt lấy hắn rất khích khao, từng chút siết chặt, sau đó là từng đợt sóng khoái cảm dâng trào, bao trùm thần trí si dại của hắn, mãnh thú vẫn còn nằm trong người nàng không ngừng dây dưa, cao thấp tiến công theo luật động.
“Ưm..a” Hoa huyệt ướt đẫm theo hành động của hắn qua lại, liền mở ra hút vào lửa nóng, truyền đến từng đợt sóng tình khoái trá.
Cắn môi, nàng nâng người ngồi lên, tay nhỏ bé đặt lên trên lòng ngực đầy mồ hôi, ngửa đầu ra sau, phối hợp nhịp điệu cùng hắn, làm cho hoa huyệt hấp thụ lửa nóng thô dài kia.
“Tốt lắm…… Chính là như vậy…… Mãn nhi nàng thật giỏi a……”Mãnh thú hài lòng hưởng thụ cánh hoa mềm mại siết chặt lấy hắn, con ngươi đen híp lại, nhìn đôi tuyết lê vận động cao thấp, hắn nhịn không được nắm lấy một bên, hòa theo tiết tấu của nàng mà xoa nắn.
Ngón tay kẹp lấy đỉnh nụ hoa, vân vê xoay tròn, bàn tay cũng không ngừng xoa bóp bầu ngực sữa non mềm, đem ngực nàng chơi đùa đến đỏ bừng từng mảng.
“Ưm..a..” Sợi tóc dài ẩm ướt rớt ra tán loạn trên mặt, Hạ tiểu Mãn xấu hổ, cắn lấy cánh môi, làm cho chính mình cùng hắn phóng túng rong ruổi trò chơi, cũng làm cho hoa huyệt cao thấp quấn lấy vật nóng không buông.
Từng trận run rẩy khoái cảm dâng lên cũng làm cho mật dịch ở hạ thân cả hai thoát ra càng nhiều, đẫm ướt từng mảng thật lớn.
Khoái cảm không ngừng đáp úp vào, ngay tại lần cuối cùng trừu đưa rong ruổi, hô hấp của nàng dồn dập, nức nở, hoàn toàn hấp thụ lấy vật nóng to dài của hắn xâm chiếm, truyền đến hoa kính từng trận co rút nhanh.
Biết nàng nhanh đã đạt cao trào, Bùi Diệc Hàn phốc cái xoay người, đem chân của nàng đặt lên vai, một lần lại một lần tiến công thần tốc, rất nhanh rất nhịp nhàng bắn thật sâu vào hoa tâm của nàng.
Thâm nhập mạnh mẽ tiến quân thần tốc mỗi một lần đánh càng nhanh dần, càng thô bạo, ở nơi cánh hoa nàng càng ma sát va chạm, làm cho ngọt ngào đến mê người hoa viên bí ẩn đỏ bừng.
“ A..a..” Hạ tiểu Mãn nhịn không rên lên kiều mị, thân thể vì đạt tới cao trào mà run rẩy, cả người là những dấu hồng ngân kí hạ đến ghê người.
Nàng cả người tràn đầy khoái cảm tình ái, mà Bùi Diệc Hàn cũng thỏa mãn hưởng thụ cánh hoa non mềm của nàng kịch liệt co rút, siết chặt, bao lấy lửa nóng của hắn, khoái cảm yêu như tiếp thêm sức lực cho hắn, lại tiếp tục thẳng tiến ra vào chốn không người, dây dưa trừu sáp không dứt, kéo dài phút giây trầm luân của cả hai cho đến khi nàng mệt mỏi buông lỏng ra hắn, thở gấp không thôi.
“Ô.. a..ưm…..” Nàng lắc đầu bắt đầu nức nở khóc, toàn thân đau nhức còn có hắn quấn lấy nàng quá chặt, quá khít khao, cuồng dã xâm nhập, dục vọng khoái cảm vẫn âm ỉ hưng phấn không thôi nhưng thâm tâm nàng có chút gì đó sợ hãi.
Chỉ biết hòa mình theo luật động của hắn đong đưa, mãnh mẽ tiến nhập ra vào, hoa huyệt cũng vì vậy mà nhanh co rút, càng siết chặt lấy mãnh thú của hắn khiến cánh hoa mềm mại của nàng đỏ bừng nhức nhói.
“Không…… Không cần a…..” Hạ tiểu Mãn rốt cuộc cũng phải đầu hàng, rên lên một tiếng kêu nhỏ, liền sau đó cả người vô lực bất tỉnh.
Bùi Diệc Hàn không để ý nàng mất sức mà ngất đi, cũng không chịu dừng lại động tác, tiếp tục ra vào càng mãnh liệt hơn, giống như dã thú đói khát chưa được thỏa mãn dục vọng sâu xa bên trong, tham lam cướp đoạt hương vị ngọt ngào, say mê của nàng một cách nhanh nhất có thể.
Cho đến khi cao trào tình ái trong hắn qua đi, hắn ngửa đầu ra sau, cả người thả lỏng khoái hoạt, sau đó hét to lên một tiếng rên rỉ âm trầm, mới cam tâm đem lửa nóng rút ra khỏi người nàng……
***
Đêm khuya, một đôi nam nữ nhàn hạ ngồi quây quần bên một bàn dài thưởng trà, mùi hương của trà thật thơm vì đây là loại trà long tĩnh tốt nhất, cả hai người đang háo hức chờ đợi kẻ hái hoa tặc gõ cửa.
“ Phanh” một tiếng động vang thật lớn, Bùi Diệc Hàn đẩy mạnh ra cánh cửa, không thèm liếc nhìn về phía ghế dài có hai người đang vui vẻ trò chuyện, thản nhiên ngồi vào một chiếc ghế khác bên cạnh, bưng lên một chén trà long tĩnh, tự tại uống một hớp.
Một khuôn mặt sắc bén, nghiêm nghị , khẽ nhếch môi cười, vài sợi tóc hỗn loạn phía trước, trên người là bộ quần áo xốc xếch chưa được chỉnh trang gọn gàng làm lộ ra lồng ngực to lớn, tinh tráng, với làn da màu đồng, săn chắc trên da thịt còn ẩn hiện những dấu hồng ngân đỏ thắm.
Bộ dáng hắn rất là phong tình, cả người toát ra hương khí thỏa mãn, vui thích không gì che dấu nổi, tâm trạng rất là nhiệt huyết, hào hứng. Hai người ngồi đối diện không cần hỏi thêm cái gì cũng đủ nhận ra vừa rồi hắn là như thế nào kịch liệt vận động buổi đêm.
Hạ Ngự Đường mày khẽ nhíu lại, tựa tiếu phi tiếu nhẹ giọng cất lời: “ Bùi huynh, tiểu Mãn nhà ta thật sự là món ăn khuya rất ngon , rất thỏa mãn a.”
“Như vậy không được! Ngươi hành động ngông cuồng thì mặt mũi vị hôn thê còn ở chỗ nào, nếu để người khác biết hôn phu của tiểu thư Hoa Hỉ Nhi cùng muội muội thông gian, ta suốt đời này làm sao dám ra đường ? Nhấm nháp thêm một ngụm trà, Hoa Hỉ Nhi nhàn nhạt mở miệng, dung mạo nàng kiều diễm, thanh tú, mắt phượng mày ngài tinh xảo, nam nhân trông thấy đều phải quỳ rạp dưới chân.
Đáng tiếc, Bùi Diệc Hàn chính là người nam nhân ngoại lệ.
“Bớt nói điều sàm ngôn đi! Điều kiện là gì?” Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cũng là hắn lười cùng hai tên hồ ly này đấu trí, ngoạn cảnh đến hồ nháo điên loạn.
Vì Hạ tiểu Mãn, hắn cam tâm tình nguyện dẫn xác đến miệng cọp để cho bọn họ ăn thịt cùng áp bức. Chỉ cần có thể có được nàng , mãi mãi để nàng ở bên cạnh, hắn là không tiếc bất cứ thứ gì, dù cái giá phải trả thật lớn đi nữa!
Nếu huynh đã như vậy không khách khí, Hạ Ngự Đường cũng không dám phụ lòng. “Nghe nói Thương Minh sơn trang đang khai thác nhân sâm ngàn năm ở trên núi, nhân sâm ở vùng đó rất là trừu phú, tươi tốt, nên sản lượng nhân sâm mỗi năm thu hoạch được đều phải nhượng ta một nửa.”
“Một nửa?” Bùi Diệc Hàn nhíu mày, hắn mất rất nhiều năm mới tìm được nhân sâm ngàn năm quý hiếm, tên này mở miệng là muốn chiếm lấy một nửa?
Bĩu môi, hắn tức giận nói: “Hạ Ngự Đường, ta nên cảm kích tâm ý của ngươi như thế nào nếu không không thành toàn cho?”
“ Thật là! Ta đã rất có lương tâm.” Hạ Ngự Đường cười đắc ý, cả người rúng động trên tay cầm chiếc quạt phe phẩy, bộ dáng hắn nho nhã quý phái, thoáng nhìn giống với một quý công tử khoái hoạt, thanh tao.
Không ai biết được bộ mặt thật của hắn, chính xác bản chất của hắn chỉ biết ăn tươi nuốt sống người khác, hắn là đại diện của ác ma gian thương.
“Bỏ đi!” Không sao cả, dù sao đi nữa Bùi Diệc Hàn là tự nguyện đưa đến cửa, hắn ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt. “Còn ngươi thì sao?” Bùi Diệc Hàn nhìn về phía vị hôn thê được chỉ hôn của mình.
“Ta không cần tiền.” Hoa Hỉ Nhi đối với tiền bạc căn bản không có hứng thú, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng lay động, gợi lên tia giảo hoạt điêu ngoa, sau nàng nở nụ cười trong trẻo. “Nghe thiên hạ đồn thổi Thương Minh sơn trang có nuôi dưỡng một đám mật thám rất tài giỏi, bất cứ tin tức gì bọn họ đều thu thập được, lại tra ra một cách tỉ mỉ, ta chỉ cần có thể sai sử đám mật thám này thì tốt rồi.”
Ngươi muốn sử dụng bọn họ vào việc gì? Bùi Diệc Hàn nhíu mày.
“ Đương nhiên là sai sử bọn họ đi hành sự, giúp ta điều tra các gia đình nào có nam nhân chưa lấy vợ, nữ nhân chưa gả đi nha! Hoa gia nhà ta mới có thể nhanh chóng đến giúp đỡ, nâng khăn sữa túi giúp con cái họ. Có như thế Hồng Nương Quán mới làm ăn khấm khá, xuôi chèo mát mái, làm ăn như vậy mới ngày càng phát triển không ngừng.”
Nàng chính là bà mai thành công nhất ở Hồng Nương Quán, dự trù mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nhưng có thêm tư liệu xác thực thì mới có thể tốc chiến tốc thắng nha.
Nhắm mắt lại, Bùi Diệc Hàn cảm thấy cả đầu đều choáng váng đau. Hắn vất vả huấn luyện ra mật thám, lại để cho nàng tùy ý sai sử vào việc lung tung, nhỏ nhặt ư?
“ Hảo” Điều kiện trao đổi của hai huynh muội này, hắn đáp ứng a! Ai dạy hắn làm cho bọn họ bắt được nhược điểm, cái kia tiểu ngu ngốc, chính là nhược điểm trí mạng của hắn.
“Khi nào thì giải trừ hôn ước?” Bùi Diệc Hàn hai mắt thâm sâu như chim ưng, sắc bén nhìn về phía Hoa Hỉ Nhi.
Hoa Hỉ Nhi mỉm cười, càng lộ ra vẻ giảo hoạt. “Ai nói muốn giải trừ hôn ước? Chỉ cần đem tân nương tử thay đổi không phải được rồi sao?”
Mâu quang chợt lóe lên, Bùi Diệc Hàn nở nụ cười thỏa nguyện. “Tháng sau, ta muốn có được tân nương như ý của ta.”
“Tháng sau trước mắt, ta muốn nhìn thấy nhân sâm ngàn năm.” Hạ Ngự Đường theo đó cũng mở miệng tiếp lời.
“Tháng sau trước mắt, ta muốn có được lệnh bài sai sử bọn mật thám kia.” Hoa Hỉ Nhi cũng không quên nhắc nhở.
“ Thành giao.” Hai cái điều kiện đổi lấy bảo bối trong lòng hắn, thực sự rất đáng giá!
Bóng đêm u ám, lạnh lẽo trong lúc ngủ mơ màng Hạ tiểu Mãn nhịn không được khẽ rùng mình một cái.
“ Ách xì…..” Nàng nhập nhằng buồn ngủ mở ra mắt, cả thân thể trần trụi không mảnh vải che đậy, vội vã kéo tấm chăn bên cạnh đắp lên người, lại thêm một cái ách xì, mệt mỏi kiệt sức vì vận động quá mức khiến nàng một lần nữa nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nàng không hề biết, chính mình đã được ca ca cùng tỷ tỷ đem cấp bán……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.