Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 43: Chạy nhanh rời cửa
Hoa Đào Tiểu Trà
19/04/2015
Đoàn người tiến vào trong phòng, rồi đều tự mình ngồi xuống. Bộ Nhu Nhi đem các lễ vật đã chuẩn bị kỹ lưỡng ra dâng cho cha mẹ.
Tơ lụa mỗi người một phần, vòng vàng mỗi người một đôi, trâm ngọc bích mỗi người một bộ, càng không cầng nói tới những món vụn vặt khác, những thứ này gộp lại giá trị vô cùng xa xỉ. Những thứ đó vừa đưa lên, bốn mẹ con liền nhìn chằm chằm vào chúng, mừng rỡ nhanh tay nhận lấy.
Bộ Ngưng Vận thì bình tĩnh hơn. Nhìn thấy Bộ Nhu Nhi đưa đến bộ lâu lục ngọc đoản đao mình yêu thích từ lâu, đôi mắt liền sáng lên. Nhưng lại lập tức lắc đầu, “Nhu nhi, con không cần phải làm vậy đâu.”
“Phụ thân sao lại nói vậy? Người đã nuôi dạy nữ nhi trưởng thành như ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có cơ hội báo đáp, dĩ nhiên là phải làm cho thật tốt rồi. ” Nở nụ cười dịu dàng, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng nói.
“Phải đó! Nha đầu kia hiện tại đã là Minh Vương phi, mấy thứ này đối với nàng có đáng kể gì chứ?” Vui sướng nhìn ngắm phần quà mình được tặng, Bộ phu nhân lớn tiếng nói.
Bộ Ngưng Vận nhíu mày. “Phu nhân!”
“Cha!” Vươn bàn tay nắm lấy tay của Bộ Ngưng Vận nhằm chặn lại cơn tức giận của ông, Bộ Nhu Nhi dịu dàng cười, “Nữ nhi đói bụng rồi, cha xuống bếp nhìn xem đồ ăn chuẩn bị xong chưa, có được không cha?”
“Con đói bụng à?” Nghe vậy, gương mặt Bộ Ngưng Vận liền hiện ra chút gấp gáp, “Được, cha đi ngay.” Xoay người vừa định chạy đi, nhưng vừa đến cửa, ông liền quay đầu lại, “Phu nhân, các ngươi liệu mà chăm sóc Nhu Nhi cho tốt, không được phép bắt nạt con bé nữa.”
“Ai nha, cha suy nghĩ nhiều quá đi. Tứ muội nàng giờ đã là Minh Vương phi, bọn con sao mà còn dám bắt nạt muội ấy nữa.” Đại tiểu thư cười nói, khoát tay chặn lại lời của Bộ Ngưng Vận.
Ba người khác liền gật đầu phụ họa, chờ Bộ Ngưng Vận rời đi.
Ý cười trên mặt của các nàng liền tan biến ngay khi không còn thấy bóng dáng của Bộ Ngưng Vận nữa.
“Hừ, thật nhìn không có ra ngươi có điểm gì hay. Mới vào Minh Vương phủ có ba ngày, đã có được bao nhiêu là đồ tốt.” Nhị tiểu thư vừa nói vừa xem xét bộ trang sức quý giá trên tay mình.
Tam tiểu thư khóe miệng nhếch lên, vừa sai người lấy gương để nàng ngắm trâm cài trên tóc mình, vừa không quên hờn giận khẽ quát, “Nếu nàng ta mà được Minh Vương gia sủng ái, còn chẳng phải sẽ có được nhiều hơn sao?”
Nghĩ tới đó, bốn mẹ con liền thay đổi sắc mặt.
“Vì sao hả?” Đại phu nhân tức giận đến tái mặt, bắt đầu răn dạy. “Tú nhi, ngươi làm sao vậy hả? Trước khi xuất giá chẳng phải nương đã dặn đi dặn lại ngươi, nhất định phải hầu hạ Vương gia cho thật tốt, để ngài chiều chuộng, sủng ái ngươi. Vậy mà, ngươi nhìn lại chính mình xem, mới vừa gả qua, liền ngay cả một cái liếc mắt ngài cũng không muốn cho ngươi. Ngươi nói xem, ngươi như vậy làm sao giúp các tỷ tỷ của ngươi tìm được nơi môn đăng hộ đối để gả hả? Còn có a, hôm nay ta mời rất nhiều thân thích tới, tính để họ nhìn ngắm phong thái của Vương gia, vậy mà, vì sao Vương gia lại không tới hả? Ngươi thử nói xem, hiện tại nên làm sao hả? Ta đã cam đoan với họ, ngươi giờ làm vậy, làm sao ta còn mặt mũi nhìn họ đây.”
“ Thật không?”
Nghe bà ta nói thế, Bộ Nhu Nhi liền nở nụ cười.
Gọi nhiều người đến xem như vậy, thật không có uổng phí công phu của nàng nha.
“Phu nhân, biểu phu nhân đã tới.” Đại phu nhân đang mắng hăng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn.
“Ngươi nhìn đi, các nàng đều đã sắp đến đây rồi!” Sắc mặt Bộ phu nhân liền trầm xuống, trừng mắt liếc nàng một cái. “Đều tại ngươi. Một chút ít hữu dụng đều không có, không hiểu vì sao lúc trước Minh Vương gia lại coi trọng ngươi cơ chứ.”
“Vì sao lại coi trọng á.”
Khóe miệng khẽ nhếch. Bộ Nhu Nhi đứng dậy, lững thững tiến về phía các nàng.
Bộ phu nhân lập tức sửng sốt.
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”
“Làm gì à?” Bộ Nhu Nhi cười cười, “Chẳng phải bà sẽ lập tức được biết sao?”
Dứt lời, nàng dùng sức, đẩy mạnh các hộp nhỏ trên bàn xuống đất.
“Tơ lụa của ta! Vòng tay của ta! Trâm cài tóc của ta!” Sắc mặt Bộ phu nhân trở nên trắng nhợt, kêu lên.
Không thèm để ý tới bà ta, Bộ Nhu Nhi xoay người, bước đến trước mặt các vị tỷ tỷ, giằng lấy vòng tay và trâm cài trên tóc các nàng, dùng sức quăng xuống đất.
“Ngươi làm gì…”
Thấy thế, một đám nữ nhân cơ hồ phát điên, quỳ xuống nhặt lại các món đồ bị quăng, miệng lớn tiếng kêu to.
Bộ Nhu Nhi cũng nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nước mắt trào mi ---
“Đại nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ. Ta biết các người cho tới giờ đều không thích ta. Nhưng hôm nay ta thành tâm tặng lệ vật cho các người, tặng cho các người nhiều đồ như thế, vì sao các người vẫn không chịu chấp nhận tâm ý của ta, còn muốn quăng hết đồ xuống đất như vậy? Các người… các người thật sự làm tổn thương ta mà.”
Bộ Nhu Nhi giọng nghẹn ngào, lớn tiếng kêu lên. Lại lấy hai tay che mặt, dùng sức lắc đầu. Nức nở chạy ra cửa.
Vừa đến cửa, liền đụng phải những vị khách nhân đang tiến vào. Bộ Nhu Nhi khựng người lại, nâng gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn họ một cái, rồi tiếp tục khóc nức nở, ôm mặt rời đi.
Tơ lụa mỗi người một phần, vòng vàng mỗi người một đôi, trâm ngọc bích mỗi người một bộ, càng không cầng nói tới những món vụn vặt khác, những thứ này gộp lại giá trị vô cùng xa xỉ. Những thứ đó vừa đưa lên, bốn mẹ con liền nhìn chằm chằm vào chúng, mừng rỡ nhanh tay nhận lấy.
Bộ Ngưng Vận thì bình tĩnh hơn. Nhìn thấy Bộ Nhu Nhi đưa đến bộ lâu lục ngọc đoản đao mình yêu thích từ lâu, đôi mắt liền sáng lên. Nhưng lại lập tức lắc đầu, “Nhu nhi, con không cần phải làm vậy đâu.”
“Phụ thân sao lại nói vậy? Người đã nuôi dạy nữ nhi trưởng thành như ngày hôm nay, khó khăn lắm mới có cơ hội báo đáp, dĩ nhiên là phải làm cho thật tốt rồi. ” Nở nụ cười dịu dàng, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng nói.
“Phải đó! Nha đầu kia hiện tại đã là Minh Vương phi, mấy thứ này đối với nàng có đáng kể gì chứ?” Vui sướng nhìn ngắm phần quà mình được tặng, Bộ phu nhân lớn tiếng nói.
Bộ Ngưng Vận nhíu mày. “Phu nhân!”
“Cha!” Vươn bàn tay nắm lấy tay của Bộ Ngưng Vận nhằm chặn lại cơn tức giận của ông, Bộ Nhu Nhi dịu dàng cười, “Nữ nhi đói bụng rồi, cha xuống bếp nhìn xem đồ ăn chuẩn bị xong chưa, có được không cha?”
“Con đói bụng à?” Nghe vậy, gương mặt Bộ Ngưng Vận liền hiện ra chút gấp gáp, “Được, cha đi ngay.” Xoay người vừa định chạy đi, nhưng vừa đến cửa, ông liền quay đầu lại, “Phu nhân, các ngươi liệu mà chăm sóc Nhu Nhi cho tốt, không được phép bắt nạt con bé nữa.”
“Ai nha, cha suy nghĩ nhiều quá đi. Tứ muội nàng giờ đã là Minh Vương phi, bọn con sao mà còn dám bắt nạt muội ấy nữa.” Đại tiểu thư cười nói, khoát tay chặn lại lời của Bộ Ngưng Vận.
Ba người khác liền gật đầu phụ họa, chờ Bộ Ngưng Vận rời đi.
Ý cười trên mặt của các nàng liền tan biến ngay khi không còn thấy bóng dáng của Bộ Ngưng Vận nữa.
“Hừ, thật nhìn không có ra ngươi có điểm gì hay. Mới vào Minh Vương phủ có ba ngày, đã có được bao nhiêu là đồ tốt.” Nhị tiểu thư vừa nói vừa xem xét bộ trang sức quý giá trên tay mình.
Tam tiểu thư khóe miệng nhếch lên, vừa sai người lấy gương để nàng ngắm trâm cài trên tóc mình, vừa không quên hờn giận khẽ quát, “Nếu nàng ta mà được Minh Vương gia sủng ái, còn chẳng phải sẽ có được nhiều hơn sao?”
Nghĩ tới đó, bốn mẹ con liền thay đổi sắc mặt.
“Vì sao hả?” Đại phu nhân tức giận đến tái mặt, bắt đầu răn dạy. “Tú nhi, ngươi làm sao vậy hả? Trước khi xuất giá chẳng phải nương đã dặn đi dặn lại ngươi, nhất định phải hầu hạ Vương gia cho thật tốt, để ngài chiều chuộng, sủng ái ngươi. Vậy mà, ngươi nhìn lại chính mình xem, mới vừa gả qua, liền ngay cả một cái liếc mắt ngài cũng không muốn cho ngươi. Ngươi nói xem, ngươi như vậy làm sao giúp các tỷ tỷ của ngươi tìm được nơi môn đăng hộ đối để gả hả? Còn có a, hôm nay ta mời rất nhiều thân thích tới, tính để họ nhìn ngắm phong thái của Vương gia, vậy mà, vì sao Vương gia lại không tới hả? Ngươi thử nói xem, hiện tại nên làm sao hả? Ta đã cam đoan với họ, ngươi giờ làm vậy, làm sao ta còn mặt mũi nhìn họ đây.”
“ Thật không?”
Nghe bà ta nói thế, Bộ Nhu Nhi liền nở nụ cười.
Gọi nhiều người đến xem như vậy, thật không có uổng phí công phu của nàng nha.
“Phu nhân, biểu phu nhân đã tới.” Đại phu nhân đang mắng hăng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thông báo của nha hoàn.
“Ngươi nhìn đi, các nàng đều đã sắp đến đây rồi!” Sắc mặt Bộ phu nhân liền trầm xuống, trừng mắt liếc nàng một cái. “Đều tại ngươi. Một chút ít hữu dụng đều không có, không hiểu vì sao lúc trước Minh Vương gia lại coi trọng ngươi cơ chứ.”
“Vì sao lại coi trọng á.”
Khóe miệng khẽ nhếch. Bộ Nhu Nhi đứng dậy, lững thững tiến về phía các nàng.
Bộ phu nhân lập tức sửng sốt.
“Ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?”
“Làm gì à?” Bộ Nhu Nhi cười cười, “Chẳng phải bà sẽ lập tức được biết sao?”
Dứt lời, nàng dùng sức, đẩy mạnh các hộp nhỏ trên bàn xuống đất.
“Tơ lụa của ta! Vòng tay của ta! Trâm cài tóc của ta!” Sắc mặt Bộ phu nhân trở nên trắng nhợt, kêu lên.
Không thèm để ý tới bà ta, Bộ Nhu Nhi xoay người, bước đến trước mặt các vị tỷ tỷ, giằng lấy vòng tay và trâm cài trên tóc các nàng, dùng sức quăng xuống đất.
“Ngươi làm gì…”
Thấy thế, một đám nữ nhân cơ hồ phát điên, quỳ xuống nhặt lại các món đồ bị quăng, miệng lớn tiếng kêu to.
Bộ Nhu Nhi cũng nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, nước mắt trào mi ---
“Đại nương, đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ. Ta biết các người cho tới giờ đều không thích ta. Nhưng hôm nay ta thành tâm tặng lệ vật cho các người, tặng cho các người nhiều đồ như thế, vì sao các người vẫn không chịu chấp nhận tâm ý của ta, còn muốn quăng hết đồ xuống đất như vậy? Các người… các người thật sự làm tổn thương ta mà.”
Bộ Nhu Nhi giọng nghẹn ngào, lớn tiếng kêu lên. Lại lấy hai tay che mặt, dùng sức lắc đầu. Nức nở chạy ra cửa.
Vừa đến cửa, liền đụng phải những vị khách nhân đang tiến vào. Bộ Nhu Nhi khựng người lại, nâng gương mặt tràn đầy nước mắt nhìn họ một cái, rồi tiếp tục khóc nức nở, ôm mặt rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.