Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 246
Hoa Đào Tiểu Trà
22/04/2015
Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, bắt đầu kiểm tra hành lý chuẩn bị lên đường hồi phủ.
Thật không nghĩ đến lúc này, còn có người muốn tới bọn họ nơi này tham gia náo nhiệt ——
"Vương gia, Thập vương gia tới."
"Hắn?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh hơi sững sờ.
Nam Vân công chúa thân thể lập tức cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch.
Hạ Mộng mỉm cười: "Người ta tới là để tiễn chúng ta sao? Vương gia, tựa hồ cũng không có gì là không tốt!"
"Vậy hãy để cho hắn vào đi! Chúng ta sợ hắn sao?" Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh phất tay một cái.
"Dạ!"
Vừa dứt lời lập tức xoay người đi ra ngoài, rất nhanh liền đem người mới tới dẫn đến.
Đã lâu không gặp, Thập vương gia trước sau như một ăn mặc giản dị mà hoa lệ. Khóe miệng chứa đựng ý cười yếu ớt, một đôi mắt thâm trầm tự lúc vừa vào liền quét một lượt xung quanh, đến trên người Nam Vân công chúa thì dừng lại mấy giây, sau liền nhìn đến Hoàng Phủ Nam Ninh.
"Minh vương gia!" Hai tay cung kính đối với hắn hành lễ.
Hoàng Phủ Nam Ninh đáp lễ. Hạ Mộng cũng liền vội lôi kéo Nam Vân công chúa đáp lễ.
Rồi sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh trực tiếp khai môn kiến sơn hỏi: "Không biết Thập vương gia sáng sớm chạy tới nơi này có chuyện gì?"
"A, tiểu vương chỉ là muốn tới xem một chút, có thể trong vòng một tháng, người đem mọi chuyện huyên náo gà chó không yên, thử xem những người đó rốt cuộc có chút bản lãnh gì!"
Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức trầm xuống!
Đem Hạ Mộng ngăn ở phía sau, hắn lạnh lùng mở miệng: "Thập vương gia ngài có phải nghĩ nhiều quá không? Chính các người đấu đi đấu lại, chúng ta bị liên lụy vào trong, không nói gì cũng đã đối với các người đủ tha thứ, ngài hôm nay còn tới tìm chúng ta hưng sư vấn tội?"
"Ha ha, Minh vương gia hiểu lầm rồi. Tiểu vương chỉ là tới xem một chút, còn chưa nói muốn hưng sư vấn tội mà! Bọn họ đấu nhau, tiểu vương chỉ là ở ngoài xem cuộc vui mà thôi. Đùa giỡn vậy đủ rồi, các người muốn đi, tiểu vương nhất thời hơi luyến tiếc, cho nên mới tới bên này xem xem, thuận tiện đối với các người đưa tiễn."
Có thể sao?
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng. "Hiện tại, thấy được, ngài có thể đi rồi chứ?"
"Ai, Minh vương gia, vì sao mỗi lần chúng ta gặp mặt, ngài đều như vậy? Tiểu vương có đắc tội gì với ngài đâu?" Thập vương gia lắc đầu, thở dài trên mặt vẫn còn mang theo nhất mạt ý vị không rõ ý cười.
Hoàng Phủ Nam Ninh mắt lạnh. "Ngài không có đắc tội qua Bổn vương. Chỉ là, Bổn vương thật sự bị nhóm người quý quốc giày vò làm phiền, nên thật sự không muốn cùng các người có bất kỳ dính dấp nào!"
"Vương gia!" Tuy biết lời nói này phải! Hạ Mộng vội vàng kéo kéo hắn, "Chúng ta đến lúc nên rời đi rồi!"
"Ha ha, không cần gấp gáp. Minh vương gia nhanh mồm nhanh miệng, tiểu vương hiểu." Cười nhẹ một tiếng, Thập vương gia nhìn lại Hạ Mộng, sau đó lại quay đầu lại, "Minh vương gia, tiểu vương biết các người đối với chúng ta ấn tượng không tốt lắm. Chỉ là tiểu vương bây giờ là phụng mệnh tiễn các người. Cho nên, không tiễn các người đến cửa thành, không nhìn thấy các người đi xa, tiểu vương chắc chắn sẽ không rời đi."
"A!"
Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh còn chưa kịp có phản ứng, Nam Vân công chúa tái mặt thét chói tai.
"Vân nhi!" Hạ Mộng chạy nhanh qua đè chặt nàng ngồi xuống.
"Nam Vân công chúa, người làm sao vậy?" Tiếng thét chói tai này tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt Thập vương gia. Khách sáo hỏi một câu, cộng thêm gương mặt nhàn nhạt cười, chẳng biết tại sao, lại làm cho thân thể nàng run lên.
Hạ Mộng vội vàng giữ vai nàng lại, quay đầu lại cười một tiếng: "Theo cách nói Thập vương gia, ngài là phụng mệnh Hoàng thượng đến tiễn chúng ta hay sao?"
"Đúng vậy đó!" Thập vương gia gật đầu, "Phụ hoàng nói, kể từ ngày các người tới đây, phụ hoàng cơ hồ không có ngày nào sống yên ổn. Hiện nay, bên cạnh con cái không còn ai, ngài ấy thành người cô đơn rồi. Nếu như cùng các người tiếp tục ở chung, chắc cái mạng già cũng sợ khó giữ được, cho nên, để cho ta cần phải nhìn các người rời đi, tin chắc các người sẽ không trở lại nữa, phụ hoàng mới có thể yên lòng."
Ha ha, đó không phải là sợ chết bọn họ sao? Cảm thấy họa nơi này tất cả đều là do bọn hắn mang tới? Hạ Mộng nghe vậy liền cười yếu ớt. Lại nói vị lão hoàng đế kia cũng thật là mệnh khổ, có một đám thê thiếp nam nữ, mà bản thân hắn cũng không phải là một người quá cường thế, cho nên, luân lạc tới tình trạng hôm nay, có thể lý giải được.
Liền chớp mắt mấy cái. "Đúng rồi, Thập vương gia, xin hỏi, hiện tại Tần quý phi thế nào rồi?"
"A, nàng rất tốt. Tối hôm qua hồi cung, nàng khóc đến nửa đêm, còn tìm cái chết mấy lần, nhưng đều bị cản lại. Phụ hoàng hướng nàng bảo đảm mấy lần, nói sẽ không truy cứu chuyện này, cũng vĩnh viễn sẽ khiến Thái Tử không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, nàng mới dịu một chút, bây giờ đang trong tẩm cung nghỉ ngơi, sợ là không thể tới tiễn các người rồi." Nói đến đây, trong mắt của hắn lại sáng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Mộng.
Hạ Mộng không kiêu ngạo không tự ti quay lại nói: "Thì ra là như vậy, vậy ta liền yên tâm."
"Chỉ là, Minh vương phi, tiểu vương không biết là, từ khi nào người cùng Tần quý phi lại có quan hệ tốt như vậy? Bích Vân cùng Thập Lục hoàng đệ đều nằm trong tay người, theo đạo lý mà nói, nàng nên hận người chết đi được mới đúng, như thế nào các người thế nhưng mấy lần chung đụng, cho tới bây giờ còn bình an vô sự?"
"Cái này Thập vương gia trong tâm đã biết rõ ràng rồi cần gì hỏi nữa chứ?" Hạ Mộng giật nhẹ khóe miệng, kéo Nam Vân công chúa, "Vân nhi, chúng ta đi xem một chút xem có cái gì cần thu thập không? Nơi này đã có Tứ ca muội ứng phó là được."
"Ừ."
Sớm bị dọa hai chân như nhũn ra, Nam Vân công chúa không ngừng chống đỡ lấy thân thể đứng lên.
Nhưng là, mới nhúc nhích, nàng lại phát hiện có một đôi mắt chứa đựng ý cười rơi vào trên người mình. Chỉ là tùy tiện đảo qua, nàng liền cảm thấy cả người vô lực.
"Tứ tẩu!" Vội vàng ôm lấy Hạ Mộng.
Hạ Mộng liền nắm chặt tay của nàng. "Không có việc gì, đi theo ta đi!"
Vụng trộm lại hơi nhíu mày: Nha đầu này có việc gì? Cùng nam nhân này trời sinh xung khắc sao?
"Ha ha, Minh vương phi, sao các người lại gấp gáp như vậy? Sợ sao?" Chợt, lại nghe Thập vương gia cười mấy tiếng, vô cùng kích thích ý vị lời chui vào trong tai.
Hạ Mộng quay đầu lại cười khẽ: "Thập vương gia, dùng phép khích tướng đối với ta vô dụng thôi. Ngài mặc dù ý định thâm trầm, nhưng dầu gì cũng không giống vợ chồng thái tử bình thường tâm tồn ác niệm, cho nên ta không sợ ngài. Việc ta muốn rời khỏi, chỉ là không muốn lại bị ngài trêu mà thôi. Nói giỡn một chút vốn là chuyện bình thường, nhưng nếu là rõ quá mức như vậy, vậy coi như không xong."
Nói chuyện cả buổi, liền chặn miệng hắn.
Nụ cười của Thập vương gia cứng lại, lập tức lại khóe miệng cong cong. "Minh vương phi người thật lợi hại, tiểu vương xem như đã hiểu Tần quý phi vì sao phải cùng người liên thủ rồi!"
"Chúng ta không gọi là liên thủ, chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi." Hạ Mộng âm thanh nhạt nói.
"Vương gia! Vương phi! Tần quý phi sai người đưa tới quà tặng mười hòm, nói là quà tạ lễ tối hôm qua vương phi làm nhân chứng chứng minh sự trong sạch của nàng!" Đang nói, một gã sai vặt xuất hiện tại cửa, lớn tiếng như thế kêu lên.
"Xem ra!" Hạ Mộng mỉm cười, "Chúng ta chính là hợp tác cùng có lợi. Chỉ là thanh toán ngay như vậy thì chắc sẽ không còn có lần sau."
Liền đối với bên ngoài cao giọng nói: "Đồ thủ hạ, đa tạ Tần quý phi. Cũng xin nhờ truyền lời cho Tần quý phi, hai chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi!"
"Vâng"
"Minh vương phi quả nhiên là hiểu chuyện." Nghe vậy, Thập vương gia hài lòng gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
"Tứ tẩu." Sau lưng, Nam Vân công chúa lại lặng lẽ kéo kéo nàng, "Cái đó Tần quý phi, nàng thật đúng là không có thất sủng à?"
"Dĩ nhiên sẽ không rồi, ta không phải sớm đã nói với muội rồi sao?"
"Nhưng là, muội cảm thấy không thể tin được nha!"
"Không có gì là không thể. Chờ về nhà, muội đi tìm người hỏi thăm một chút sự tình chúng ta trong triều, cũng có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi!"
"Vậy sao?"
. . . . . .
Hai người ở đó to nhỏ, làm Thập vương gia bất giác nổi lên tính tò mò, cũng nâng lỗ tai lên lắng nghe. Gương mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống, hắng giọng quát lên: "Thập vương gia, ngài không phải là tới tiễn chúng ta ra khỏi thành sao? Hiện tại, ngài ở đây chờ chốc lát, chúng ta xem lại chuẩn bị hành lý rồi lên đường."
"Minh vương gia xin cứ tự nhiên." Thập vương gia lập tức gật đầu.
Hoàng Phủ Nam Ninh liền xoay người, tay kéo Hạ Mộng tay túm Nam Vân trở về nội điện.
"Bọn họ thật đúng là âm hồn bất tán! Thật vất vả mới thoát khỏi chuyện vừa rồi, không nghĩ tới hôm nay lại quấn lên tới một kẻ khác!" Rời khỏi tầm mắt của Thập vương gia, Hoàng Phủ Nam Ninh không nhịn được muốn ôm oán.
Hạ Mộng mỉm cười. "Vương gia, thêm người thì như thế nào? Chúng ta cũng bị bọn họ dây dưa lâu rồi, hiện tại nhiều thêm chút nữa cũng chả là gì nha!"
"Ta cũng không biết, dù sao ta chính là. . . . . . Chính là cảm thấy, người này, tựa hồ so những người khác càng khó dây dưa hơn. Hơn nữa hắn mỗi lần cười đến như vậy đều không có ý gì tốt, làm ta mỗi lần nhìn thấy lại muốn đạp cho hắn một phát! Vốn còn muốn, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi những phiền phức, thật cao hứng rời khỏi nơi này, nhưng lại có một người muốn dây dưa không dứt xuất hiện! Thật là làm tâm tình đang khởi xướng lên lại biến mất. thật mất hứng!" Hoàng Phủ Nam Ninh chau mày càu nhàu nói.
Nam Vân công chúa phiền muộn gật đầu. "Đúng vậy đó, người này ánh mắt thật là đáng sợ, cười cũng thật đáng sợ, muội mỗi lần nhìn đến hắn đã cảm thấy kinh hồn bạt vía đấy!"
Hai huynh muội cũng tâm ý tương thông nha!
Hạ Mộng nhàn nhạt cười một tiếng. "Vậy cũng không có biện pháp, người ta phụng hoàng mệnh tới. Mọi người nhịn một chút, chờ đến cửa thành lại vô sự rồi."
"Cũng chỉ có thể như vậy", Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm trầm thở dài không vui.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Vân công chúa cũng mang theo vài phần tái nhợt. "Tứ tẩu, chúng ta thật để hắn tiễn đi thật sao? Có thể đổi người khác hay không?"
"Muội rất sợ hắn hả?" Hạ Mộng chau đuôi lông mày lên.
Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu.
"Tại sao?"
"Muội. . . . . ."
"Hả?"
"Muội cũng không biết nữa."
Ách. . . . . . Hạ Mộng khóe miệng run run.
"Dù sao, muội cũng không biết chuyện gì nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tự nhiên trong lòng muội liền nổi lên sự bất an. Hắn vừa nhìn muội, muội liền muốn phát run. Cùng hắn đứng ở một chỗ, muội liền muốn chạy trốn!" Cắn cắn môi, Nam Vân công chúa đem ý tưởng trong lòng nói ra.
"Có khi nào đã gặp hắn ở đâu đó mà muội đã quên không? Hay đã nằm mơ thấy qua hắn hay không?" Hạ Mộng cười hỏi.
"Có!" Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu.
"Mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy hắn biến thành một con cọp lớn đuổi theo muội. Muội chạy không nổi, hắn liền cắn xé muội, đem muội ăn sống!"
Rất tốt, cũng nằm mơ thấy người ta đem nàng ăn.
Hạ Mộng bĩu môi. "Còn nữa không?"
"Còn có. . . . . ." Nam Vân công chúa ngẩn ra. "Muội. . . . . ."
Chần chờ? "Còn gì nữa?"
Nam Vân công chúa cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên một rạng đỏ ửng.
Ai, đứa bé đáng thương. Bóng dáng người đàn ông ấy đã cắm rễ thật sâu ở đáy lòng nàng rồi.
Sờ sờ đầu của nàng, Hạ Mộng khẽ thở dài. "Xem ra, chúng ta phải gia tăng tiến độ mới được rồi."
"À? Tứ tẩu, tẩu nói cái gì vậy?" Nam Vân công chúa không hiểu nhìn nàng.
Hạ Mộng mỉm cười. "Không có việc gì, muội trước đừng nghĩ nhiều như vậy. Rời khỏi chỗ này, muội liền tạm thời an toàn."
"Nha."
Nam Vân công chúa khéo léo gật đầu một cái. Nhưng là, sau đó nàng mới nhớ tới: Tại sao là tạm thời? Tại sao không phải là vĩnh viễn?
Chỉ là, Hạ Mộng không có thời gian đến trả lời nàng vấn đề này. Bởi vì nàng đang bận nhìn vòng quanh phòng, kiểm lại hành lý. Khi tất cả đều chuẩn bị xong, Thập vương gia đang ngồi ở tiền thính, thoải mái nhàn nhã thưởng thức trà.
Nhìn thấy bọn hắn đi ra rồi, hắn vội vàng đứng dậy: "Minh vương gia, Minh vương phi, thu thập xong rồi chứ? Có thể lên đường rồi chứ?"
"Có thể." Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh.
"Tốt lắm, ta sẽ cho người đi vào giúp một tay!" Thập vương gia vội nói.
"Không cần!" Ngang nhiên cắt lời hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh đối với người của mình gật đầu một cái, mấy tên gã sai vặt vội vàng tới đây đem mấy thứ mang đi.
"Ai, Minh vương gia, nếu hiện là ở nước chúng ta, để tiểu vương giúp ngài làm chút chuyện mà một chủ nhà nên làm, điều này cũng không có gì đáng nói mà." Vội vàng đi theo phía sau hắn, Thập vương gia tiếp tục nhàn nhạt cười nói.
Hắn càng cười thì tâm tình của Hoàng Phủ Nam Ninh càng ác liệt.
Không để ý đến hắn nữa, chỉ chú ý mang theo Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa đi ra ngoài, hộ tống thê tử cùng muội muội ngồi lên xe ngựa, sau đó phi người lên ngựa.
Thập vương gia cũng liền vội cưỡi ngựa của hắn: "Minh vương gia, đi thôi!"
Lườm hắn một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu trở lại, động roi ——
"Giá!"
"Giá!" Thập vương gia cũng điều khiển ngựa, đi theo phía sau hắn.
Một đường không nói gì, thật vất vả đi tới cửa thành, có Thập vương gia ở đây, bọn họ rất thuận lợi liền qua cổng thành.
"Minh vương gia, các người đi thong thả, chúng ta sau này còn gặp lại."
Kiên trì đưa bọn họ đưa ra ngoài cửa thành, Thập vương gia nhạc a a nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi, thật không muốn cùng hắn nói chuyện.
"Thập vương gia." Hạ Mộng lại đột nhiên từ trong xe ngựa nhô đầu ra.
"Minh vương phi?" Thập vương gia vội vàng chuyển sang nàng.
"Thập vương gia, ta vẫn có chút điểm nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không?" Nhìn nàng, Hạ Mộng nhỏ giọng nói.
Thập vương gia mỉm cười. "Không sao, Minh vương phi cứ nói."
"Ta nghe nói, vương phi của ngài ba năm trước đây ở đêm động phòng hoa chúc liền đã qua đời. Tại sao lâu như thế rồi, ngài còn chưa có tái giá?"
Lời kia vừa thốt ra, nàng rõ ràng nghe được bên cạnh tiểu nha đầu hít sâu một hơi.
Thập vương gia nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó liền cười nhẹ một tiếng. "Không có gì. Không có gặp được người hợp ý, nên vẫn trì hoãn cho tới hôm nay."
"Chẳng lẽ hoàng đế không thúc giục sao? Lệnh đường không vì ngài giới thiệu cô nương khuê tú trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp?"
"Cũng thúc giục, cũng giới thiệu. Nhưng là, tiểu vương lập chí nên vì vợ đã chết giữ đạo phu thê ba năm, cho nên bọn họ làm gì tiểu vương cũng không phải."
Giữ đạo phu thê. . . . . .
Nghe thế hai chữ, Hạ Mộng khóe miệng co lại mãnh liệt.
"Như vậy, ba năm sau đây? Ngài lại tính toán như thế nào?"
"Đến lúc đó, thuận theo tự nhiên đi! Nếu như gặp phải cô gái vừa ý, liền cưới nàng." Xem xem, Thập vương gia đưa tầm mắt nhìn qua, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua mành xe để thấy ai đó. Hạ Mộng che chắn thật tốt quá, khiến hắn cái gì đều nhìn không tới, liền bất đắc dĩ bĩu môi.
Hạ Mộng vì vậy đắc ý cười. "Như vậy, cần ta giúp ngài lưu ý một chút không?"
"Tốt!" Thập vương gia vội vàng gật đầu, "Các người Phượng Tường vương triều cũng có nhiều cô gái rất tốt, tiểu vương hết sức thích. Nếu nhờ vào phúc khí của vương phi, có thể để cho tiểu vương cưới được một vương phi đắc ý, tiểu vương nhất định vô cùng cảm kích!"
Nói xong, còn đối với nàng làm động tác.
"Các ngươi nói cái gì đó? Ái phi, thời gian không sớm rồi, chúng ta nên đi!" Nhìn hai người kia cùng nói cùng cười, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình cực kì khó chịu, vội vàng liền cắt đứt bọn họ.
"A, tốt." Hắn tức giận, Hạ Mộng không cần phải nhiều lời nữa, vội vàng thả rèm xuống.
Thập vương gia còn lưu luyến hướng bên kia nhìn vài lần, sau đó mới quay đầu lại rồi hướng Hoàng Phủ Nam Ninh cười cười: "Đã như vậy, Minh vương gia đi thong thả. Về sau chúng ta có cơ hội gặp lại."
"Chờ có cơ hội rồi hãy nói!" Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ.
Cái chỗ này, hắn đời này cũng không muốn trở lại!
Nhưng là, trời mới biết, vô luận có kháng cự như thế nào đi nữa thì không lâu về sau, thân là huynh trưởng chính hắn vì muội muội mình, không thể không trở lại chốn cũ, cùng người đàn ông này tiếp tục đấu trí đấu dũng. Chỉ là, nói sau đi.
Thật không nghĩ đến lúc này, còn có người muốn tới bọn họ nơi này tham gia náo nhiệt ——
"Vương gia, Thập vương gia tới."
"Hắn?" Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh hơi sững sờ.
Nam Vân công chúa thân thể lập tức cứng đờ, khuôn mặt trắng bệch.
Hạ Mộng mỉm cười: "Người ta tới là để tiễn chúng ta sao? Vương gia, tựa hồ cũng không có gì là không tốt!"
"Vậy hãy để cho hắn vào đi! Chúng ta sợ hắn sao?" Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh phất tay một cái.
"Dạ!"
Vừa dứt lời lập tức xoay người đi ra ngoài, rất nhanh liền đem người mới tới dẫn đến.
Đã lâu không gặp, Thập vương gia trước sau như một ăn mặc giản dị mà hoa lệ. Khóe miệng chứa đựng ý cười yếu ớt, một đôi mắt thâm trầm tự lúc vừa vào liền quét một lượt xung quanh, đến trên người Nam Vân công chúa thì dừng lại mấy giây, sau liền nhìn đến Hoàng Phủ Nam Ninh.
"Minh vương gia!" Hai tay cung kính đối với hắn hành lễ.
Hoàng Phủ Nam Ninh đáp lễ. Hạ Mộng cũng liền vội lôi kéo Nam Vân công chúa đáp lễ.
Rồi sau đó, Hoàng Phủ Nam Ninh trực tiếp khai môn kiến sơn hỏi: "Không biết Thập vương gia sáng sớm chạy tới nơi này có chuyện gì?"
"A, tiểu vương chỉ là muốn tới xem một chút, có thể trong vòng một tháng, người đem mọi chuyện huyên náo gà chó không yên, thử xem những người đó rốt cuộc có chút bản lãnh gì!"
Sắc mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức trầm xuống!
Đem Hạ Mộng ngăn ở phía sau, hắn lạnh lùng mở miệng: "Thập vương gia ngài có phải nghĩ nhiều quá không? Chính các người đấu đi đấu lại, chúng ta bị liên lụy vào trong, không nói gì cũng đã đối với các người đủ tha thứ, ngài hôm nay còn tới tìm chúng ta hưng sư vấn tội?"
"Ha ha, Minh vương gia hiểu lầm rồi. Tiểu vương chỉ là tới xem một chút, còn chưa nói muốn hưng sư vấn tội mà! Bọn họ đấu nhau, tiểu vương chỉ là ở ngoài xem cuộc vui mà thôi. Đùa giỡn vậy đủ rồi, các người muốn đi, tiểu vương nhất thời hơi luyến tiếc, cho nên mới tới bên này xem xem, thuận tiện đối với các người đưa tiễn."
Có thể sao?
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng. "Hiện tại, thấy được, ngài có thể đi rồi chứ?"
"Ai, Minh vương gia, vì sao mỗi lần chúng ta gặp mặt, ngài đều như vậy? Tiểu vương có đắc tội gì với ngài đâu?" Thập vương gia lắc đầu, thở dài trên mặt vẫn còn mang theo nhất mạt ý vị không rõ ý cười.
Hoàng Phủ Nam Ninh mắt lạnh. "Ngài không có đắc tội qua Bổn vương. Chỉ là, Bổn vương thật sự bị nhóm người quý quốc giày vò làm phiền, nên thật sự không muốn cùng các người có bất kỳ dính dấp nào!"
"Vương gia!" Tuy biết lời nói này phải! Hạ Mộng vội vàng kéo kéo hắn, "Chúng ta đến lúc nên rời đi rồi!"
"Ha ha, không cần gấp gáp. Minh vương gia nhanh mồm nhanh miệng, tiểu vương hiểu." Cười nhẹ một tiếng, Thập vương gia nhìn lại Hạ Mộng, sau đó lại quay đầu lại, "Minh vương gia, tiểu vương biết các người đối với chúng ta ấn tượng không tốt lắm. Chỉ là tiểu vương bây giờ là phụng mệnh tiễn các người. Cho nên, không tiễn các người đến cửa thành, không nhìn thấy các người đi xa, tiểu vương chắc chắn sẽ không rời đi."
"A!"
Nghe vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh còn chưa kịp có phản ứng, Nam Vân công chúa tái mặt thét chói tai.
"Vân nhi!" Hạ Mộng chạy nhanh qua đè chặt nàng ngồi xuống.
"Nam Vân công chúa, người làm sao vậy?" Tiếng thét chói tai này tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt Thập vương gia. Khách sáo hỏi một câu, cộng thêm gương mặt nhàn nhạt cười, chẳng biết tại sao, lại làm cho thân thể nàng run lên.
Hạ Mộng vội vàng giữ vai nàng lại, quay đầu lại cười một tiếng: "Theo cách nói Thập vương gia, ngài là phụng mệnh Hoàng thượng đến tiễn chúng ta hay sao?"
"Đúng vậy đó!" Thập vương gia gật đầu, "Phụ hoàng nói, kể từ ngày các người tới đây, phụ hoàng cơ hồ không có ngày nào sống yên ổn. Hiện nay, bên cạnh con cái không còn ai, ngài ấy thành người cô đơn rồi. Nếu như cùng các người tiếp tục ở chung, chắc cái mạng già cũng sợ khó giữ được, cho nên, để cho ta cần phải nhìn các người rời đi, tin chắc các người sẽ không trở lại nữa, phụ hoàng mới có thể yên lòng."
Ha ha, đó không phải là sợ chết bọn họ sao? Cảm thấy họa nơi này tất cả đều là do bọn hắn mang tới? Hạ Mộng nghe vậy liền cười yếu ớt. Lại nói vị lão hoàng đế kia cũng thật là mệnh khổ, có một đám thê thiếp nam nữ, mà bản thân hắn cũng không phải là một người quá cường thế, cho nên, luân lạc tới tình trạng hôm nay, có thể lý giải được.
Liền chớp mắt mấy cái. "Đúng rồi, Thập vương gia, xin hỏi, hiện tại Tần quý phi thế nào rồi?"
"A, nàng rất tốt. Tối hôm qua hồi cung, nàng khóc đến nửa đêm, còn tìm cái chết mấy lần, nhưng đều bị cản lại. Phụ hoàng hướng nàng bảo đảm mấy lần, nói sẽ không truy cứu chuyện này, cũng vĩnh viễn sẽ khiến Thái Tử không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, nàng mới dịu một chút, bây giờ đang trong tẩm cung nghỉ ngơi, sợ là không thể tới tiễn các người rồi." Nói đến đây, trong mắt của hắn lại sáng lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hạ Mộng.
Hạ Mộng không kiêu ngạo không tự ti quay lại nói: "Thì ra là như vậy, vậy ta liền yên tâm."
"Chỉ là, Minh vương phi, tiểu vương không biết là, từ khi nào người cùng Tần quý phi lại có quan hệ tốt như vậy? Bích Vân cùng Thập Lục hoàng đệ đều nằm trong tay người, theo đạo lý mà nói, nàng nên hận người chết đi được mới đúng, như thế nào các người thế nhưng mấy lần chung đụng, cho tới bây giờ còn bình an vô sự?"
"Cái này Thập vương gia trong tâm đã biết rõ ràng rồi cần gì hỏi nữa chứ?" Hạ Mộng giật nhẹ khóe miệng, kéo Nam Vân công chúa, "Vân nhi, chúng ta đi xem một chút xem có cái gì cần thu thập không? Nơi này đã có Tứ ca muội ứng phó là được."
"Ừ."
Sớm bị dọa hai chân như nhũn ra, Nam Vân công chúa không ngừng chống đỡ lấy thân thể đứng lên.
Nhưng là, mới nhúc nhích, nàng lại phát hiện có một đôi mắt chứa đựng ý cười rơi vào trên người mình. Chỉ là tùy tiện đảo qua, nàng liền cảm thấy cả người vô lực.
"Tứ tẩu!" Vội vàng ôm lấy Hạ Mộng.
Hạ Mộng liền nắm chặt tay của nàng. "Không có việc gì, đi theo ta đi!"
Vụng trộm lại hơi nhíu mày: Nha đầu này có việc gì? Cùng nam nhân này trời sinh xung khắc sao?
"Ha ha, Minh vương phi, sao các người lại gấp gáp như vậy? Sợ sao?" Chợt, lại nghe Thập vương gia cười mấy tiếng, vô cùng kích thích ý vị lời chui vào trong tai.
Hạ Mộng quay đầu lại cười khẽ: "Thập vương gia, dùng phép khích tướng đối với ta vô dụng thôi. Ngài mặc dù ý định thâm trầm, nhưng dầu gì cũng không giống vợ chồng thái tử bình thường tâm tồn ác niệm, cho nên ta không sợ ngài. Việc ta muốn rời khỏi, chỉ là không muốn lại bị ngài trêu mà thôi. Nói giỡn một chút vốn là chuyện bình thường, nhưng nếu là rõ quá mức như vậy, vậy coi như không xong."
Nói chuyện cả buổi, liền chặn miệng hắn.
Nụ cười của Thập vương gia cứng lại, lập tức lại khóe miệng cong cong. "Minh vương phi người thật lợi hại, tiểu vương xem như đã hiểu Tần quý phi vì sao phải cùng người liên thủ rồi!"
"Chúng ta không gọi là liên thủ, chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi." Hạ Mộng âm thanh nhạt nói.
"Vương gia! Vương phi! Tần quý phi sai người đưa tới quà tặng mười hòm, nói là quà tạ lễ tối hôm qua vương phi làm nhân chứng chứng minh sự trong sạch của nàng!" Đang nói, một gã sai vặt xuất hiện tại cửa, lớn tiếng như thế kêu lên.
"Xem ra!" Hạ Mộng mỉm cười, "Chúng ta chính là hợp tác cùng có lợi. Chỉ là thanh toán ngay như vậy thì chắc sẽ không còn có lần sau."
Liền đối với bên ngoài cao giọng nói: "Đồ thủ hạ, đa tạ Tần quý phi. Cũng xin nhờ truyền lời cho Tần quý phi, hai chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi!"
"Vâng"
"Minh vương phi quả nhiên là hiểu chuyện." Nghe vậy, Thập vương gia hài lòng gật đầu, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
"Tứ tẩu." Sau lưng, Nam Vân công chúa lại lặng lẽ kéo kéo nàng, "Cái đó Tần quý phi, nàng thật đúng là không có thất sủng à?"
"Dĩ nhiên sẽ không rồi, ta không phải sớm đã nói với muội rồi sao?"
"Nhưng là, muội cảm thấy không thể tin được nha!"
"Không có gì là không thể. Chờ về nhà, muội đi tìm người hỏi thăm một chút sự tình chúng ta trong triều, cũng có rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi!"
"Vậy sao?"
. . . . . .
Hai người ở đó to nhỏ, làm Thập vương gia bất giác nổi lên tính tò mò, cũng nâng lỗ tai lên lắng nghe. Gương mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Nam Ninh trầm xuống, hắng giọng quát lên: "Thập vương gia, ngài không phải là tới tiễn chúng ta ra khỏi thành sao? Hiện tại, ngài ở đây chờ chốc lát, chúng ta xem lại chuẩn bị hành lý rồi lên đường."
"Minh vương gia xin cứ tự nhiên." Thập vương gia lập tức gật đầu.
Hoàng Phủ Nam Ninh liền xoay người, tay kéo Hạ Mộng tay túm Nam Vân trở về nội điện.
"Bọn họ thật đúng là âm hồn bất tán! Thật vất vả mới thoát khỏi chuyện vừa rồi, không nghĩ tới hôm nay lại quấn lên tới một kẻ khác!" Rời khỏi tầm mắt của Thập vương gia, Hoàng Phủ Nam Ninh không nhịn được muốn ôm oán.
Hạ Mộng mỉm cười. "Vương gia, thêm người thì như thế nào? Chúng ta cũng bị bọn họ dây dưa lâu rồi, hiện tại nhiều thêm chút nữa cũng chả là gì nha!"
"Ta cũng không biết, dù sao ta chính là. . . . . . Chính là cảm thấy, người này, tựa hồ so những người khác càng khó dây dưa hơn. Hơn nữa hắn mỗi lần cười đến như vậy đều không có ý gì tốt, làm ta mỗi lần nhìn thấy lại muốn đạp cho hắn một phát! Vốn còn muốn, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi những phiền phức, thật cao hứng rời khỏi nơi này, nhưng lại có một người muốn dây dưa không dứt xuất hiện! Thật là làm tâm tình đang khởi xướng lên lại biến mất. thật mất hứng!" Hoàng Phủ Nam Ninh chau mày càu nhàu nói.
Nam Vân công chúa phiền muộn gật đầu. "Đúng vậy đó, người này ánh mắt thật là đáng sợ, cười cũng thật đáng sợ, muội mỗi lần nhìn đến hắn đã cảm thấy kinh hồn bạt vía đấy!"
Hai huynh muội cũng tâm ý tương thông nha!
Hạ Mộng nhàn nhạt cười một tiếng. "Vậy cũng không có biện pháp, người ta phụng hoàng mệnh tới. Mọi người nhịn một chút, chờ đến cửa thành lại vô sự rồi."
"Cũng chỉ có thể như vậy", Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm trầm thở dài không vui.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Vân công chúa cũng mang theo vài phần tái nhợt. "Tứ tẩu, chúng ta thật để hắn tiễn đi thật sao? Có thể đổi người khác hay không?"
"Muội rất sợ hắn hả?" Hạ Mộng chau đuôi lông mày lên.
Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu.
"Tại sao?"
"Muội. . . . . ."
"Hả?"
"Muội cũng không biết nữa."
Ách. . . . . . Hạ Mộng khóe miệng run run.
"Dù sao, muội cũng không biết chuyện gì nữa. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, tự nhiên trong lòng muội liền nổi lên sự bất an. Hắn vừa nhìn muội, muội liền muốn phát run. Cùng hắn đứng ở một chỗ, muội liền muốn chạy trốn!" Cắn cắn môi, Nam Vân công chúa đem ý tưởng trong lòng nói ra.
"Có khi nào đã gặp hắn ở đâu đó mà muội đã quên không? Hay đã nằm mơ thấy qua hắn hay không?" Hạ Mộng cười hỏi.
"Có!" Nam Vân công chúa liền vội vàng gật đầu.
"Mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy hắn biến thành một con cọp lớn đuổi theo muội. Muội chạy không nổi, hắn liền cắn xé muội, đem muội ăn sống!"
Rất tốt, cũng nằm mơ thấy người ta đem nàng ăn.
Hạ Mộng bĩu môi. "Còn nữa không?"
"Còn có. . . . . ." Nam Vân công chúa ngẩn ra. "Muội. . . . . ."
Chần chờ? "Còn gì nữa?"
Nam Vân công chúa cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên một rạng đỏ ửng.
Ai, đứa bé đáng thương. Bóng dáng người đàn ông ấy đã cắm rễ thật sâu ở đáy lòng nàng rồi.
Sờ sờ đầu của nàng, Hạ Mộng khẽ thở dài. "Xem ra, chúng ta phải gia tăng tiến độ mới được rồi."
"À? Tứ tẩu, tẩu nói cái gì vậy?" Nam Vân công chúa không hiểu nhìn nàng.
Hạ Mộng mỉm cười. "Không có việc gì, muội trước đừng nghĩ nhiều như vậy. Rời khỏi chỗ này, muội liền tạm thời an toàn."
"Nha."
Nam Vân công chúa khéo léo gật đầu một cái. Nhưng là, sau đó nàng mới nhớ tới: Tại sao là tạm thời? Tại sao không phải là vĩnh viễn?
Chỉ là, Hạ Mộng không có thời gian đến trả lời nàng vấn đề này. Bởi vì nàng đang bận nhìn vòng quanh phòng, kiểm lại hành lý. Khi tất cả đều chuẩn bị xong, Thập vương gia đang ngồi ở tiền thính, thoải mái nhàn nhã thưởng thức trà.
Nhìn thấy bọn hắn đi ra rồi, hắn vội vàng đứng dậy: "Minh vương gia, Minh vương phi, thu thập xong rồi chứ? Có thể lên đường rồi chứ?"
"Có thể." Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh.
"Tốt lắm, ta sẽ cho người đi vào giúp một tay!" Thập vương gia vội nói.
"Không cần!" Ngang nhiên cắt lời hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh đối với người của mình gật đầu một cái, mấy tên gã sai vặt vội vàng tới đây đem mấy thứ mang đi.
"Ai, Minh vương gia, nếu hiện là ở nước chúng ta, để tiểu vương giúp ngài làm chút chuyện mà một chủ nhà nên làm, điều này cũng không có gì đáng nói mà." Vội vàng đi theo phía sau hắn, Thập vương gia tiếp tục nhàn nhạt cười nói.
Hắn càng cười thì tâm tình của Hoàng Phủ Nam Ninh càng ác liệt.
Không để ý đến hắn nữa, chỉ chú ý mang theo Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa đi ra ngoài, hộ tống thê tử cùng muội muội ngồi lên xe ngựa, sau đó phi người lên ngựa.
Thập vương gia cũng liền vội cưỡi ngựa của hắn: "Minh vương gia, đi thôi!"
Lườm hắn một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu trở lại, động roi ——
"Giá!"
"Giá!" Thập vương gia cũng điều khiển ngựa, đi theo phía sau hắn.
Một đường không nói gì, thật vất vả đi tới cửa thành, có Thập vương gia ở đây, bọn họ rất thuận lợi liền qua cổng thành.
"Minh vương gia, các người đi thong thả, chúng ta sau này còn gặp lại."
Kiên trì đưa bọn họ đưa ra ngoài cửa thành, Thập vương gia nhạc a a nói.
Hoàng Phủ Nam Ninh bĩu môi, thật không muốn cùng hắn nói chuyện.
"Thập vương gia." Hạ Mộng lại đột nhiên từ trong xe ngựa nhô đầu ra.
"Minh vương phi?" Thập vương gia vội vàng chuyển sang nàng.
"Thập vương gia, ta vẫn có chút điểm nghi vấn, không biết có nên hỏi hay không?" Nhìn nàng, Hạ Mộng nhỏ giọng nói.
Thập vương gia mỉm cười. "Không sao, Minh vương phi cứ nói."
"Ta nghe nói, vương phi của ngài ba năm trước đây ở đêm động phòng hoa chúc liền đã qua đời. Tại sao lâu như thế rồi, ngài còn chưa có tái giá?"
Lời kia vừa thốt ra, nàng rõ ràng nghe được bên cạnh tiểu nha đầu hít sâu một hơi.
Thập vương gia nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó liền cười nhẹ một tiếng. "Không có gì. Không có gặp được người hợp ý, nên vẫn trì hoãn cho tới hôm nay."
"Chẳng lẽ hoàng đế không thúc giục sao? Lệnh đường không vì ngài giới thiệu cô nương khuê tú trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp?"
"Cũng thúc giục, cũng giới thiệu. Nhưng là, tiểu vương lập chí nên vì vợ đã chết giữ đạo phu thê ba năm, cho nên bọn họ làm gì tiểu vương cũng không phải."
Giữ đạo phu thê. . . . . .
Nghe thế hai chữ, Hạ Mộng khóe miệng co lại mãnh liệt.
"Như vậy, ba năm sau đây? Ngài lại tính toán như thế nào?"
"Đến lúc đó, thuận theo tự nhiên đi! Nếu như gặp phải cô gái vừa ý, liền cưới nàng." Xem xem, Thập vương gia đưa tầm mắt nhìn qua, tựa hồ muốn nhìn xuyên qua mành xe để thấy ai đó. Hạ Mộng che chắn thật tốt quá, khiến hắn cái gì đều nhìn không tới, liền bất đắc dĩ bĩu môi.
Hạ Mộng vì vậy đắc ý cười. "Như vậy, cần ta giúp ngài lưu ý một chút không?"
"Tốt!" Thập vương gia vội vàng gật đầu, "Các người Phượng Tường vương triều cũng có nhiều cô gái rất tốt, tiểu vương hết sức thích. Nếu nhờ vào phúc khí của vương phi, có thể để cho tiểu vương cưới được một vương phi đắc ý, tiểu vương nhất định vô cùng cảm kích!"
Nói xong, còn đối với nàng làm động tác.
"Các ngươi nói cái gì đó? Ái phi, thời gian không sớm rồi, chúng ta nên đi!" Nhìn hai người kia cùng nói cùng cười, Hoàng Phủ Nam Ninh tâm tình cực kì khó chịu, vội vàng liền cắt đứt bọn họ.
"A, tốt." Hắn tức giận, Hạ Mộng không cần phải nhiều lời nữa, vội vàng thả rèm xuống.
Thập vương gia còn lưu luyến hướng bên kia nhìn vài lần, sau đó mới quay đầu lại rồi hướng Hoàng Phủ Nam Ninh cười cười: "Đã như vậy, Minh vương gia đi thong thả. Về sau chúng ta có cơ hội gặp lại."
"Chờ có cơ hội rồi hãy nói!" Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ.
Cái chỗ này, hắn đời này cũng không muốn trở lại!
Nhưng là, trời mới biết, vô luận có kháng cự như thế nào đi nữa thì không lâu về sau, thân là huynh trưởng chính hắn vì muội muội mình, không thể không trở lại chốn cũ, cùng người đàn ông này tiếp tục đấu trí đấu dũng. Chỉ là, nói sau đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.