Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 299
Hoa Đào Tiểu Trà
22/04/2015
Thân hình nho nhỏ này, cảm giác đụng vào rất mềm mại, mùi thân thể thơm thoang thoảng, không có chỗ nào trên người nàng mà hắn không thích. Hắn cũng đã lâu không có chạm qua. Lần nữa cảm nhận được nàng chân chân thật thật tồn tại, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên cảm động đến muốn khóc.
Một giây sau, hắn liền đem nàng ôm vào trong ngực, cảm thụ nàng thật tốt.
Nhưng mà, lúc hắn nghĩ định làm vậy, bả vai Hạ Mộng liền hất lên, lại đem hắn vứt qua một bên.
Hoàng Phủ Nam Ninh ngây ngẩn cả người. "Tiểu bạch thỏ..."
"Chớ lộn xộn, Duệ nhi mới vừa ngủ. Nếu đánh thức nó, nó sẽ lại khóc lớn."
Đứa nhỏ này tính tình xấu cực kỳ, mỗi lần chỉ cần ăn chưa no, lúc đói bụng, ngủ không đủ, hoặc là ai dám trêu chọc nó, hay chỉ là tâm tình không tốt, bé con này liền khóc cho ngươi nghe. Phải dụ dỗ thật lâu mới nín.
Nghe nàng nhắc tới hài tử, Hoàng Phủ Nam Ninh mới chú ý tới tiểu hài tử trong ngực nàng. Dừng lại một chút, một cỗ tức giận trong lòng lại trào lên.
"Nó sao cũng ở đây?"
"Con của ta, vì cái gì không nên ở chỗ này!" Hạ Mộng hừ lạnh.
Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại. "Tiểu bạch thỏ, bây giờ không cần để ý đến nó, hiện tại, ta chỉ muốn cùng nàng thôi."
"Nhưng mà ta không muốn cùng chàng." Hạ Mộng lạnh nhạt cự tuyệt, "Hơn nữa, nếu như cho cha biết rõ ta nói chuyện với chàng, cha nhất định sẽ tức giận. Hôm nay trước lúc tiến cung, cha ngàn lần dặn dò, bảo ta nhất định phải coi chừng, thể nào chàng cũng tiến cung."
Quả nhiên, Bộ Ngưng Vận đoán được rất chính xác!! Kỳ thật điểm này nàng cũng sớm đoán được, đám người bọn họ có tính toán gì nàng đều biết hết. Nhưng mà, nếu đã bọn họ không nói, nàng cũng giả vờ như không biết.
"Tiểu bạch thỏ..."
"Minh Vương gia." Cắt đứt lời của hắn, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Gió nổi lên rồi, bên ngoài rất lạnh, hài tử không chịu nổi, chúng ta nên đi rồi."
"Tiểu bạch thỏ."
Mở miệng một tiếng hài tử, hai tiếng tiểu hài tử, hắn trong lòng nàng còn có chút trọng lượng nào nữa không? Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận đến cắn răng, một tay hung hăng đè lại bả vai nàng. Nàng thử chống lại xem.
Hạ Mộng sững sờ "Chàng..."
"Oa"
Ngay tại lúc này, tiểu oa nhi bị đánh thức. Do không có ngủ đủ, nên ánh mắt của bé con vẫn chưa hoàn toàn mở ra liền toét ra cái miệng nhỏ nhắn khóc lớn.
Này…
Ngay lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm giác được đầu như muốn nức ra vì đau đớn.
"Này này này... Nàng xác định đó là hài tử mới một tháng tuổi sao?"
Vì cái gì khóc to như vậy chứ, phảng phất như một tràng thanh âm dài, muốn tiến vào lòng hắn, khó chịu vô cùng. Muốn cự tuyệt, nhưng căn bản tiếng khóc không dừng lại được, làm cho hắn không có chỗ lẩn tránh, làm hắn bị bức muốn điên rồi.
"Ta xác định." Hạ Mộng gật đầu, ôm tiểu oa nhi nhẹ nhàng lay động vài cái, "Cục cưng ngoan nào, không khóc, đừng khóc a. Mẫu thân ở chỗ này đây, cục cưng ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nào."
Nhỏ nhẹ dịu dàng làm vài lần, tiểu oa nhi trong ngực mới từ từ thu hồi tiếng khóc, dần dần ngừng lại nước mắt.
Cám ơn trời đất.
Đầu đều nhanh muốn nổ tung, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt tràn đầy cảm kích nhìn nàng một chút. "Xem ra nàng đã có biện pháp rồi."
Hạ Mộng khẽ mỉm cười "Đương nhiên, đây là con trai của ta mà."
Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lại trầm xuống. Đây cũng là con của hắn được không? Mặc dù... Hắn không nguyện ý thừa nhận nó.
"Lả lướt... Nha nha..."
Nếu đã tỉnh, tiểu oa nhi sẽ không ngủ được nữa, một đôi tay quơ quơ tinh nghịch trên không trung lung tung.
Hạ Mộng vội nắm lấy tay con trai. "Duệ nhi ngoan ngoãn, chớ lộn xộn."
Một bàn tay nhỏ bé khác tiếp tục vung vung, cuối cùng đã rơi vào phía trên ngực Hạ Mộng - - Năm ngón tay còn duỗi co rúm người lại, cuối cùng buộc chặt, nắm chặt lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức thấy hai mắt như bốc lửa.
Khó trách hắn từ lúc vừa mới bắt đầu liền xem tiểu tử này không vừa mắt, thì ra đây là có nguyên nhân. Tiểu tử, còn nhỏ tuổi cũng đã không ngoan, chỉ biết ăn đậu hủ của nữ nhân thôi, mấu chốt là ăn đậu hủ nữ nhân của hắn. Hắn khó chịu, cực kỳ khó chịu!!!
Nhưng mà, khó chịu thì chỉ có một mình hắn. Xem động tác của con trai, khóe miệng Hạ Mộng kéo nhẹ: "Tiểu tử này, chính là yêu thích lăn qua lăn lại người như vậy nha." Nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, trong mắt cũng nhiều thêm tia sủng ái.
Hắn muốn nổ tung luôn rồi.
Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận đến điên mất. Đặc biệt là móng vuốt của tiểu oa nhi kia đặt ở ngực nữ nhân của hắn, thật sự là chướng mắt, không thể nhịn được nữa, hắn chộp tiểu oa nhi đoạt qua.
"Chàng định làm gì?" Trong ngực không còn cảm giác, ngay lập tức mặt sắc Hạ Mộng đại biến.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh "Tiểu tử này định làm khúc nhạc dạo à." Dám ăn đậu hủ của nữ nhân hắn, nhìn hắn thu thập nó như thế nào cho mà biết.
Nói liền làm, xách tiểu oa nhi lên, đang muốn lật người đánh lên cái mông nhỏ, nhưng - -
Xuỵt xuỵt.
Đang lúc sắp hành động, tự nhiên có cái gì ươn ướt phóng đến trên mặt hắn.
Nước chảy âm ấm, còn mang theo một chút hương vị lưu hoàng, còn có vài phần hương vị nói không nên lời, từ từ vung đến, làm hắn bất động.
Hạ Mộng cũng ngây ngẩn cả người. Trơ mắt nhìn chim nhỏ của con trai bại lộ trong không khí, mà Hoàng Phủ Nam Ninh mặt đối mặt nhận lấy lễ rửa tội bằng nước tiểu, này...
"Ha ha ha."
Thật sự là nhịn không được, cười ha ha.
"Không cho cười!!" Thật vất vả, chờ tiểu oa nhi tiểu xong, Hoàng Phủ Nam Ninh rốt cục cũng kịp phản ứng lại. Lập tức đem mặt trầm xuống, "Nhóc này, muốn chết à?"
"Chàng dám!" Lập tức giận tái mặt, Hạ Mộng một tay đem hài tử đoạt lại, "Chàng đối với con trai ta động thủ thử xem?"
Nàng rõ ràng... Lại vì tiểu tử này trở mặt với hắn sao?
Hoàng Phủ Nam Ninh bị kích động.
"Tiểu bạch thỏ, nàng dám…"
"Vì con, ta có cái gì không dám." Hạ Mộng hừ nhẹ, vội vàng ôm chặt con trai, lại giương mắt nhìn vẻ mặt hắn đang đọng nước... Tặc tặc, hương vị cũng thật là khó ngửi nha.
Bĩu môi, hảo tâm từ ống tay áo rút ra một tấm khăn ném qua: "Hiện tại, hay là chàng đi tìm Hoàng Thượng, hướng hắn muợn bộ quần áo thay đi. Rồi hảo hảo rửa mặt, không nên như vậy... Ha ha, nếu như cho người khác thấy được, như vậy hình tượng Minh Vương gia liền thật sự bị hủy."
Hoàng Phủ Nam Ninh trầm mặt không nói.
Hạ Mộng lại nhún nhún vai "Minh Vương gia, ta cùng Tô chiêu nghi có hẹn, không tiện ở lại chỗ này, chúng ta sau này gặp lại nhé." Sau đó, ôm con trai nghênh ngang rời đi.
Trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh các loại tình tự như bị đan xen, có phẫn hận, có bất mãn, có ai oán, nhưng mà, không biết vì sao, hắn chính là không có dũng khí đem nàng trở lại. Cho nên, hắn chỉ có thể mở to mắt, khắp người lại toàn mùi khai nước tiểu, nhìn mẹ con bọn họ rời đi càng lúc càng xa.
Mà Hạ Mộng bên kia, ôm hài tử đi về phía trước vài bước, nàng rốt cục không nhịn được cười ha hả.
"Duệ nhi, con thật lợi hại!" Đối với con trai giơ lên ngón tay cái, nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, "Lần này, cha con đối với con khẳng định khắc sâu ấn tượng rồi."
Tiểu oa nhi tròn mắt như bánh xe chuyển lên một vòng, lập tức mí mắt cao thấp nhíu lại, há mồm ngáp một cái.
Oa, thật đáng yêu!!!
Hạ Mộng tâm đều muốn nhũn, nhịn không được cúi đầu hôn một cái trên khuôn mặt con trai.
Một giây sau, hắn liền đem nàng ôm vào trong ngực, cảm thụ nàng thật tốt.
Nhưng mà, lúc hắn nghĩ định làm vậy, bả vai Hạ Mộng liền hất lên, lại đem hắn vứt qua một bên.
Hoàng Phủ Nam Ninh ngây ngẩn cả người. "Tiểu bạch thỏ..."
"Chớ lộn xộn, Duệ nhi mới vừa ngủ. Nếu đánh thức nó, nó sẽ lại khóc lớn."
Đứa nhỏ này tính tình xấu cực kỳ, mỗi lần chỉ cần ăn chưa no, lúc đói bụng, ngủ không đủ, hoặc là ai dám trêu chọc nó, hay chỉ là tâm tình không tốt, bé con này liền khóc cho ngươi nghe. Phải dụ dỗ thật lâu mới nín.
Nghe nàng nhắc tới hài tử, Hoàng Phủ Nam Ninh mới chú ý tới tiểu hài tử trong ngực nàng. Dừng lại một chút, một cỗ tức giận trong lòng lại trào lên.
"Nó sao cũng ở đây?"
"Con của ta, vì cái gì không nên ở chỗ này!" Hạ Mộng hừ lạnh.
Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại. "Tiểu bạch thỏ, bây giờ không cần để ý đến nó, hiện tại, ta chỉ muốn cùng nàng thôi."
"Nhưng mà ta không muốn cùng chàng." Hạ Mộng lạnh nhạt cự tuyệt, "Hơn nữa, nếu như cho cha biết rõ ta nói chuyện với chàng, cha nhất định sẽ tức giận. Hôm nay trước lúc tiến cung, cha ngàn lần dặn dò, bảo ta nhất định phải coi chừng, thể nào chàng cũng tiến cung."
Quả nhiên, Bộ Ngưng Vận đoán được rất chính xác!! Kỳ thật điểm này nàng cũng sớm đoán được, đám người bọn họ có tính toán gì nàng đều biết hết. Nhưng mà, nếu đã bọn họ không nói, nàng cũng giả vờ như không biết.
"Tiểu bạch thỏ..."
"Minh Vương gia." Cắt đứt lời của hắn, Hạ Mộng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Gió nổi lên rồi, bên ngoài rất lạnh, hài tử không chịu nổi, chúng ta nên đi rồi."
"Tiểu bạch thỏ."
Mở miệng một tiếng hài tử, hai tiếng tiểu hài tử, hắn trong lòng nàng còn có chút trọng lượng nào nữa không? Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận đến cắn răng, một tay hung hăng đè lại bả vai nàng. Nàng thử chống lại xem.
Hạ Mộng sững sờ "Chàng..."
"Oa"
Ngay tại lúc này, tiểu oa nhi bị đánh thức. Do không có ngủ đủ, nên ánh mắt của bé con vẫn chưa hoàn toàn mở ra liền toét ra cái miệng nhỏ nhắn khóc lớn.
Này…
Ngay lập tức, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm giác được đầu như muốn nức ra vì đau đớn.
"Này này này... Nàng xác định đó là hài tử mới một tháng tuổi sao?"
Vì cái gì khóc to như vậy chứ, phảng phất như một tràng thanh âm dài, muốn tiến vào lòng hắn, khó chịu vô cùng. Muốn cự tuyệt, nhưng căn bản tiếng khóc không dừng lại được, làm cho hắn không có chỗ lẩn tránh, làm hắn bị bức muốn điên rồi.
"Ta xác định." Hạ Mộng gật đầu, ôm tiểu oa nhi nhẹ nhàng lay động vài cái, "Cục cưng ngoan nào, không khóc, đừng khóc a. Mẫu thân ở chỗ này đây, cục cưng ngoan ngoãn, ngoan ngoãn nào."
Nhỏ nhẹ dịu dàng làm vài lần, tiểu oa nhi trong ngực mới từ từ thu hồi tiếng khóc, dần dần ngừng lại nước mắt.
Cám ơn trời đất.
Đầu đều nhanh muốn nổ tung, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt tràn đầy cảm kích nhìn nàng một chút. "Xem ra nàng đã có biện pháp rồi."
Hạ Mộng khẽ mỉm cười "Đương nhiên, đây là con trai của ta mà."
Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lại trầm xuống. Đây cũng là con của hắn được không? Mặc dù... Hắn không nguyện ý thừa nhận nó.
"Lả lướt... Nha nha..."
Nếu đã tỉnh, tiểu oa nhi sẽ không ngủ được nữa, một đôi tay quơ quơ tinh nghịch trên không trung lung tung.
Hạ Mộng vội nắm lấy tay con trai. "Duệ nhi ngoan ngoãn, chớ lộn xộn."
Một bàn tay nhỏ bé khác tiếp tục vung vung, cuối cùng đã rơi vào phía trên ngực Hạ Mộng - - Năm ngón tay còn duỗi co rúm người lại, cuối cùng buộc chặt, nắm chặt lại.
Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức thấy hai mắt như bốc lửa.
Khó trách hắn từ lúc vừa mới bắt đầu liền xem tiểu tử này không vừa mắt, thì ra đây là có nguyên nhân. Tiểu tử, còn nhỏ tuổi cũng đã không ngoan, chỉ biết ăn đậu hủ của nữ nhân thôi, mấu chốt là ăn đậu hủ nữ nhân của hắn. Hắn khó chịu, cực kỳ khó chịu!!!
Nhưng mà, khó chịu thì chỉ có một mình hắn. Xem động tác của con trai, khóe miệng Hạ Mộng kéo nhẹ: "Tiểu tử này, chính là yêu thích lăn qua lăn lại người như vậy nha." Nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, trong mắt cũng nhiều thêm tia sủng ái.
Hắn muốn nổ tung luôn rồi.
Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận đến điên mất. Đặc biệt là móng vuốt của tiểu oa nhi kia đặt ở ngực nữ nhân của hắn, thật sự là chướng mắt, không thể nhịn được nữa, hắn chộp tiểu oa nhi đoạt qua.
"Chàng định làm gì?" Trong ngực không còn cảm giác, ngay lập tức mặt sắc Hạ Mộng đại biến.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh "Tiểu tử này định làm khúc nhạc dạo à." Dám ăn đậu hủ của nữ nhân hắn, nhìn hắn thu thập nó như thế nào cho mà biết.
Nói liền làm, xách tiểu oa nhi lên, đang muốn lật người đánh lên cái mông nhỏ, nhưng - -
Xuỵt xuỵt.
Đang lúc sắp hành động, tự nhiên có cái gì ươn ướt phóng đến trên mặt hắn.
Nước chảy âm ấm, còn mang theo một chút hương vị lưu hoàng, còn có vài phần hương vị nói không nên lời, từ từ vung đến, làm hắn bất động.
Hạ Mộng cũng ngây ngẩn cả người. Trơ mắt nhìn chim nhỏ của con trai bại lộ trong không khí, mà Hoàng Phủ Nam Ninh mặt đối mặt nhận lấy lễ rửa tội bằng nước tiểu, này...
"Ha ha ha."
Thật sự là nhịn không được, cười ha ha.
"Không cho cười!!" Thật vất vả, chờ tiểu oa nhi tiểu xong, Hoàng Phủ Nam Ninh rốt cục cũng kịp phản ứng lại. Lập tức đem mặt trầm xuống, "Nhóc này, muốn chết à?"
"Chàng dám!" Lập tức giận tái mặt, Hạ Mộng một tay đem hài tử đoạt lại, "Chàng đối với con trai ta động thủ thử xem?"
Nàng rõ ràng... Lại vì tiểu tử này trở mặt với hắn sao?
Hoàng Phủ Nam Ninh bị kích động.
"Tiểu bạch thỏ, nàng dám…"
"Vì con, ta có cái gì không dám." Hạ Mộng hừ nhẹ, vội vàng ôm chặt con trai, lại giương mắt nhìn vẻ mặt hắn đang đọng nước... Tặc tặc, hương vị cũng thật là khó ngửi nha.
Bĩu môi, hảo tâm từ ống tay áo rút ra một tấm khăn ném qua: "Hiện tại, hay là chàng đi tìm Hoàng Thượng, hướng hắn muợn bộ quần áo thay đi. Rồi hảo hảo rửa mặt, không nên như vậy... Ha ha, nếu như cho người khác thấy được, như vậy hình tượng Minh Vương gia liền thật sự bị hủy."
Hoàng Phủ Nam Ninh trầm mặt không nói.
Hạ Mộng lại nhún nhún vai "Minh Vương gia, ta cùng Tô chiêu nghi có hẹn, không tiện ở lại chỗ này, chúng ta sau này gặp lại nhé." Sau đó, ôm con trai nghênh ngang rời đi.
Trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh các loại tình tự như bị đan xen, có phẫn hận, có bất mãn, có ai oán, nhưng mà, không biết vì sao, hắn chính là không có dũng khí đem nàng trở lại. Cho nên, hắn chỉ có thể mở to mắt, khắp người lại toàn mùi khai nước tiểu, nhìn mẹ con bọn họ rời đi càng lúc càng xa.
Mà Hạ Mộng bên kia, ôm hài tử đi về phía trước vài bước, nàng rốt cục không nhịn được cười ha hả.
"Duệ nhi, con thật lợi hại!" Đối với con trai giơ lên ngón tay cái, nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, "Lần này, cha con đối với con khẳng định khắc sâu ấn tượng rồi."
Tiểu oa nhi tròn mắt như bánh xe chuyển lên một vòng, lập tức mí mắt cao thấp nhíu lại, há mồm ngáp một cái.
Oa, thật đáng yêu!!!
Hạ Mộng tâm đều muốn nhũn, nhịn không được cúi đầu hôn một cái trên khuôn mặt con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.