Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 302
Hoa Đào Tiểu Trà
22/04/2015
Nhoáng một cái, lại hơn nửa tháng đã qua.
Bộ phủ của Bộ Ngưng Vận đã thu thập thỏa đáng, chuẩn bị nhà dời đi.
Trước đó, Bộ Ngưng Vận đã kết thúc việc nghiền ngẫm lỗi lầm, rốt cục cũng rời đi, hướng người bốn phía đều đưa lên bái thiếp, chỉ nói muốn trước khi đi thỉnh chư vị đồng liêu ăn một bữa cơm, coi như bái biệt. Mọi người rối rít nhận thiệp mời.
Trên thiệp mời đã viết xong ngày giờ, mọi người rối rít tham dự hội nghị, được Bộ Ngưng Vận nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng mà, đã có người được hoan nghênh, kia tự nhiên cũng có người không được hoan nghênh, tỷ như - -
"Ngươi tới làm gì?"
Ngăn ở cửa, nhìn nam nhân ăn mặc trang trọng khác biệt kia, sắc mặt Bộ Ngưng Vận vô cùng khó coi.
Hoàng Phủ Nam Ninh lại mang theo ý cười, hai tay ôm quyền đối với hắn làm một cái lễ: "Nghe nói nhạc phụ đại nhân sắp đi xa, tiểu tế vì ngài đến dự tiệc tiễn đưa."
"Không cần." Bộ Ngưng Vận quay đầu, "Tiểu nữ đã cùng Minh Vương phủ đoạn tuyệt quan hệ, Minh Vương gia ngài cũng không cần gọi vi thần là nhạc phụ, vi thần đảm đương không nổi."
"Mặc dù bây giờ không phải là nhạc phụ, nhưng trước đó vẫn là nhạc phụ. Vô luận như thế nào, quan hệ giữa chúng ta là chém không đứt, kính xin nhạc phụ đại nhân ngài mở một mặt lưới, làm cho tiểu tế đi vào vì ngài kính chén rượu." Không để ý tới vẻ mặt giận dữ của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh trưng ra vẻ mặt khiêm tốn.
Bộ dáng này làm sợ hãi không ít người vây xem - - nhìn lại Hoàng Phủ Nam Ninh làm xằng làm bậy những năm này, bọn họ chưa từng thấy hắn ăn nói khép nép như vậy lần nào. Nhưng bây giờ, vì một Minh Vương phi, hắn rõ ràng... Chẳng lẽ nói, hắn đối với nàng thật sự là chân ái?
Nhất thời, trong lòng mọi người lại bắt đầu suy nghĩ. Ngày thứ hai sau hôm nay, trên kinh thành sẽ truyền lưu bát quái gì mới, mọi người cũng đã bắt đầu đoán được.
Nhưng mà, mặc kệ hành vi của hắn lại cỡ nào khác thường, Bộ Ngưng Vận vẫn tiếp tục làm hổ giấy của mình. "Hàn xá đơn sơ, không thể dung nổi tôn đại Phật vương gia ngài đây, Minh Vương gia hay là mời ngài trở về đi."
Nghĩ đuổi hắn đi? Hắn cứ không đi đấy.
Lời đã nói xong, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn kiên trì bảo trì tư thế hành lễ, hạ quyết tâm muốn cưỡng chế.
"Ngươi" Thấy thế, Bộ Ngưng Vận trong một lúc bắt đầu phẫn nộ.
"Bộ đại nhân." Lúc này, Lý Như Phong vội vàng bu lại, "Nếu thăng quan là chuyện tốt, vậy thì nên hoà hợp êm thấm mới phải, cần gì tức giận chứ? Minh Vương gia hắn cũng bất quá là niệm tình cảm trước kia, muốn tới đây vì ngài kính rượu đưa tiễn, cũng không ý tứ gì khác, ngài cần gì phải tức giận như vậy?"
Tâm tư của hắn sẽ đơn thuần như vậy sao? Bộ Ngưng Vận mặc dù chỉ là một kẻ vũ phu, nhưng hắn không ngốc. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. "Không được. Hạ quan cũng không có đối với Minh Vương gia đưa thiếp mời, Minh Vương gia ngài hay là trở về đi."
"Tiểu tế không đi!!! Tiểu tế chỉ muốn kính nhạc phụ đại nhân ngài chén rượu mà thôi!!!" Hiện tại, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng bắt đầu chai đòn dày mặt, hắn chính là cố tình đứng tại chỗ bất động.
Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi như vậy ta liền không có biện pháp sao? Có biết hay không chỉ cần ta nghĩ, thì sẽ có thể bắt ngươi ném văng ra ngoài? Bộ Ngưng Vận tức muốn rống lên.
"Bộ đại nhân." Lúc này, lại một quan viên có chum râu bạc hơi dài một tí chạy tới, "Ngươi để cho Minh Vương gia vào đi thôi. Bất quá là một chén rượu thôi mà, có cái gì không được chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, uống chén rượu mà thôi. Coi như nể tình tình nghĩa trước kia, ngươi cũng đừng có lại ghi hận như vậy." Những người khác cũng rối rít tới khuyên.
Đừng tưởng rằng bọn họ hảo tâm, những người này, rõ ràng chuẩn bị tiếp tục xem kịch vui mà!!!
Dù sao, chuyện Hoàng Phủ Nam Ninh bị hành hung lúc trước, bọn họ chỉ là nghe thấy hay nằm mơ tưởng tượng ra thôi. Hôm nay, nhìn thấy bầu không khí giữa hắn và vị nhạc phụ này căng thẳng như thế, thêm tí nữa thế nào bọn họ cũng lại động thủ... Vậy bọn họ sẽ được chiêm ngưỡng cảnh hay hiếm thấy này. Được xem kịch vui miễn phí ai lại muốn bỏ dở cơ chứ?
Cho nên, càng có nhiều người hơn bắt đầu vây lại, bắt đầu mồm bảy miệng tám khuyên bảo Bộ Ngưng Vận.
Ai, đáng thương Minh Vương gia. Xem xem nhân phẩm của ngươi, thật sự đã sai đến cảnh giới nhất định rồi đấy.
"Tốt lắm."
Nếu đã có nhiều người ủng hộ hắn như vậy, Bộ Ngưng Vận đương nhiên cũng chỉ có thể bán cái mặt mũi. Chỉ là, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.
"Nếu đã đến đây, vậy thì tiến đến uống chén rượu đi. Bất quá, hàn xá đơn sơ, thức ăn cũng thập phần thô bỉ, kính xin Minh Vương gia không cần ghét bỏ." Ghét bỏ là tốt nhất, cút nhanh cho ta. Hắn mới không muốn nam nhân này xuất hiện ở trong nhà của hắn!!!
"Ha ha, không quan hệ, bất quá là nhiều người tham gia náo nhiệt mà thôi, bản vương sẽ không ghét bỏ." Rốt cục nghe được hắn đổi giọng, Hoàng Phủ Nam Ninh vui tươi hớn hở gật đầu nói. (anh nì chân chó quá đi ^^)
Phong thủy luân chuyển, người ta ghét bỏ hắn, mà chính mình lại cố ý đến gần.
Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại màn này, Hoàng Phủ Nam Ninh mặc dù vẫn còn có chút hậm hực, nhưng trong đầu vẫn ức chế không được muốn dương dương đắc ý. Dù sao, hắn da mặt dày, lại đổi lấy nửa đời sau hạnh phúc, này cũng đáng ấy chứ.
"Hắn thật sự đến đây?"
Lúc này, tin tức từ tiền viện cũng được gã sai vặt truyền về hậu viện. Khóe miệng Hạ Mộng nhảy lên, trên mặt lại hiện ra một nụ cười.
Ngồi ở bên người nàng, Bộ phu nhân lập tức bối rối: "Minh Vương gia làm sao tới rồi? Hắn lại tới làm gì? Không phải lại muốn tại phủ của chúng ta đại náo một hồi chứ? Lần trước hắn nháo chưa đủ sao?"
Thẹn thùng, đại nương, lần trước hắn là tại ta xúi giục phía sau nháo lên, kỳ thật cần phải tính tại trên đầu ta. Nhưng lúc này đây, hắn cần phải nháo a. Khẽ mỉm cười, Hạ Mộng nhìn sang nói: "Đại nương, người cứ yên tâm đi, có cha ở đây, không có chuyện gì đâu."
"Thật vậy chăng?" Bộ phu nhân không dám tin tưởng nhiều nói.
Hạ Mộng gật đầu.
"Nha." Ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng có thể Bộ phu nhân còn chưa yên tâm.
Thôi, chờ một lát chuyện qua đi, nàng liền sẽ biết. Hạ Mộng cười cười, nhìn lại gã sai vặt truyền lời: "Hiện tại, bọn họ đúng là đang ngồi cùng nhau?"
"Vâng, đều đã ngồi xuống, đã lên rượu và thức ăn." Gã sai vặt trả lời, "Bất quá, Tứ tiểu thư, lão gia có lời muốn tiểu nhân nói lại với người."
"Nói."
"Lão gia nói, một hồi hắn sẽ sai người tới đón Tiểu công tử đi lên phía trước, người không cần phải đi tiếp khách vất vả."
Đây là hạ quyết tâm muốn ngăn cách bọn hạ sao? Hạ Mộng mỉm cười. "Tốt, ta biết rồi, ngươi về báo lại với cha, ta sẽ ở tại chỗ này."
“Vâng." Lời đã chuyển xong, gã sai vặt hành lễ, liền xoay người lui ra.
Bộ phủ của Bộ Ngưng Vận đã thu thập thỏa đáng, chuẩn bị nhà dời đi.
Trước đó, Bộ Ngưng Vận đã kết thúc việc nghiền ngẫm lỗi lầm, rốt cục cũng rời đi, hướng người bốn phía đều đưa lên bái thiếp, chỉ nói muốn trước khi đi thỉnh chư vị đồng liêu ăn một bữa cơm, coi như bái biệt. Mọi người rối rít nhận thiệp mời.
Trên thiệp mời đã viết xong ngày giờ, mọi người rối rít tham dự hội nghị, được Bộ Ngưng Vận nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng mà, đã có người được hoan nghênh, kia tự nhiên cũng có người không được hoan nghênh, tỷ như - -
"Ngươi tới làm gì?"
Ngăn ở cửa, nhìn nam nhân ăn mặc trang trọng khác biệt kia, sắc mặt Bộ Ngưng Vận vô cùng khó coi.
Hoàng Phủ Nam Ninh lại mang theo ý cười, hai tay ôm quyền đối với hắn làm một cái lễ: "Nghe nói nhạc phụ đại nhân sắp đi xa, tiểu tế vì ngài đến dự tiệc tiễn đưa."
"Không cần." Bộ Ngưng Vận quay đầu, "Tiểu nữ đã cùng Minh Vương phủ đoạn tuyệt quan hệ, Minh Vương gia ngài cũng không cần gọi vi thần là nhạc phụ, vi thần đảm đương không nổi."
"Mặc dù bây giờ không phải là nhạc phụ, nhưng trước đó vẫn là nhạc phụ. Vô luận như thế nào, quan hệ giữa chúng ta là chém không đứt, kính xin nhạc phụ đại nhân ngài mở một mặt lưới, làm cho tiểu tế đi vào vì ngài kính chén rượu." Không để ý tới vẻ mặt giận dữ của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh trưng ra vẻ mặt khiêm tốn.
Bộ dáng này làm sợ hãi không ít người vây xem - - nhìn lại Hoàng Phủ Nam Ninh làm xằng làm bậy những năm này, bọn họ chưa từng thấy hắn ăn nói khép nép như vậy lần nào. Nhưng bây giờ, vì một Minh Vương phi, hắn rõ ràng... Chẳng lẽ nói, hắn đối với nàng thật sự là chân ái?
Nhất thời, trong lòng mọi người lại bắt đầu suy nghĩ. Ngày thứ hai sau hôm nay, trên kinh thành sẽ truyền lưu bát quái gì mới, mọi người cũng đã bắt đầu đoán được.
Nhưng mà, mặc kệ hành vi của hắn lại cỡ nào khác thường, Bộ Ngưng Vận vẫn tiếp tục làm hổ giấy của mình. "Hàn xá đơn sơ, không thể dung nổi tôn đại Phật vương gia ngài đây, Minh Vương gia hay là mời ngài trở về đi."
Nghĩ đuổi hắn đi? Hắn cứ không đi đấy.
Lời đã nói xong, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn kiên trì bảo trì tư thế hành lễ, hạ quyết tâm muốn cưỡng chế.
"Ngươi" Thấy thế, Bộ Ngưng Vận trong một lúc bắt đầu phẫn nộ.
"Bộ đại nhân." Lúc này, Lý Như Phong vội vàng bu lại, "Nếu thăng quan là chuyện tốt, vậy thì nên hoà hợp êm thấm mới phải, cần gì tức giận chứ? Minh Vương gia hắn cũng bất quá là niệm tình cảm trước kia, muốn tới đây vì ngài kính rượu đưa tiễn, cũng không ý tứ gì khác, ngài cần gì phải tức giận như vậy?"
Tâm tư của hắn sẽ đơn thuần như vậy sao? Bộ Ngưng Vận mặc dù chỉ là một kẻ vũ phu, nhưng hắn không ngốc. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi. "Không được. Hạ quan cũng không có đối với Minh Vương gia đưa thiếp mời, Minh Vương gia ngài hay là trở về đi."
"Tiểu tế không đi!!! Tiểu tế chỉ muốn kính nhạc phụ đại nhân ngài chén rượu mà thôi!!!" Hiện tại, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng bắt đầu chai đòn dày mặt, hắn chính là cố tình đứng tại chỗ bất động.
Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng ngươi như vậy ta liền không có biện pháp sao? Có biết hay không chỉ cần ta nghĩ, thì sẽ có thể bắt ngươi ném văng ra ngoài? Bộ Ngưng Vận tức muốn rống lên.
"Bộ đại nhân." Lúc này, lại một quan viên có chum râu bạc hơi dài một tí chạy tới, "Ngươi để cho Minh Vương gia vào đi thôi. Bất quá là một chén rượu thôi mà, có cái gì không được chứ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, uống chén rượu mà thôi. Coi như nể tình tình nghĩa trước kia, ngươi cũng đừng có lại ghi hận như vậy." Những người khác cũng rối rít tới khuyên.
Đừng tưởng rằng bọn họ hảo tâm, những người này, rõ ràng chuẩn bị tiếp tục xem kịch vui mà!!!
Dù sao, chuyện Hoàng Phủ Nam Ninh bị hành hung lúc trước, bọn họ chỉ là nghe thấy hay nằm mơ tưởng tượng ra thôi. Hôm nay, nhìn thấy bầu không khí giữa hắn và vị nhạc phụ này căng thẳng như thế, thêm tí nữa thế nào bọn họ cũng lại động thủ... Vậy bọn họ sẽ được chiêm ngưỡng cảnh hay hiếm thấy này. Được xem kịch vui miễn phí ai lại muốn bỏ dở cơ chứ?
Cho nên, càng có nhiều người hơn bắt đầu vây lại, bắt đầu mồm bảy miệng tám khuyên bảo Bộ Ngưng Vận.
Ai, đáng thương Minh Vương gia. Xem xem nhân phẩm của ngươi, thật sự đã sai đến cảnh giới nhất định rồi đấy.
"Tốt lắm."
Nếu đã có nhiều người ủng hộ hắn như vậy, Bộ Ngưng Vận đương nhiên cũng chỉ có thể bán cái mặt mũi. Chỉ là, sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm.
"Nếu đã đến đây, vậy thì tiến đến uống chén rượu đi. Bất quá, hàn xá đơn sơ, thức ăn cũng thập phần thô bỉ, kính xin Minh Vương gia không cần ghét bỏ." Ghét bỏ là tốt nhất, cút nhanh cho ta. Hắn mới không muốn nam nhân này xuất hiện ở trong nhà của hắn!!!
"Ha ha, không quan hệ, bất quá là nhiều người tham gia náo nhiệt mà thôi, bản vương sẽ không ghét bỏ." Rốt cục nghe được hắn đổi giọng, Hoàng Phủ Nam Ninh vui tươi hớn hở gật đầu nói. (anh nì chân chó quá đi ^^)
Phong thủy luân chuyển, người ta ghét bỏ hắn, mà chính mình lại cố ý đến gần.
Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại màn này, Hoàng Phủ Nam Ninh mặc dù vẫn còn có chút hậm hực, nhưng trong đầu vẫn ức chế không được muốn dương dương đắc ý. Dù sao, hắn da mặt dày, lại đổi lấy nửa đời sau hạnh phúc, này cũng đáng ấy chứ.
"Hắn thật sự đến đây?"
Lúc này, tin tức từ tiền viện cũng được gã sai vặt truyền về hậu viện. Khóe miệng Hạ Mộng nhảy lên, trên mặt lại hiện ra một nụ cười.
Ngồi ở bên người nàng, Bộ phu nhân lập tức bối rối: "Minh Vương gia làm sao tới rồi? Hắn lại tới làm gì? Không phải lại muốn tại phủ của chúng ta đại náo một hồi chứ? Lần trước hắn nháo chưa đủ sao?"
Thẹn thùng, đại nương, lần trước hắn là tại ta xúi giục phía sau nháo lên, kỳ thật cần phải tính tại trên đầu ta. Nhưng lúc này đây, hắn cần phải nháo a. Khẽ mỉm cười, Hạ Mộng nhìn sang nói: "Đại nương, người cứ yên tâm đi, có cha ở đây, không có chuyện gì đâu."
"Thật vậy chăng?" Bộ phu nhân không dám tin tưởng nhiều nói.
Hạ Mộng gật đầu.
"Nha." Ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng có thể Bộ phu nhân còn chưa yên tâm.
Thôi, chờ một lát chuyện qua đi, nàng liền sẽ biết. Hạ Mộng cười cười, nhìn lại gã sai vặt truyền lời: "Hiện tại, bọn họ đúng là đang ngồi cùng nhau?"
"Vâng, đều đã ngồi xuống, đã lên rượu và thức ăn." Gã sai vặt trả lời, "Bất quá, Tứ tiểu thư, lão gia có lời muốn tiểu nhân nói lại với người."
"Nói."
"Lão gia nói, một hồi hắn sẽ sai người tới đón Tiểu công tử đi lên phía trước, người không cần phải đi tiếp khách vất vả."
Đây là hạ quyết tâm muốn ngăn cách bọn hạ sao? Hạ Mộng mỉm cười. "Tốt, ta biết rồi, ngươi về báo lại với cha, ta sẽ ở tại chỗ này."
“Vâng." Lời đã chuyển xong, gã sai vặt hành lễ, liền xoay người lui ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.