Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 153: Dưới Ánh Trăng Mê Tình
Hoa Đào Tiểu Trà
21/04/2015
Bộ Nhu Nhi quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, chuẩn bị tư thế,thân thể tự nhiên tùy theo động tác đứng lên
Tiếng cười của nàng trong trẻo như chuông bạc, nàng khẽ hát một khúc
Động tác vũ đạo rất đơn giản, chỉ có mấy cái đá chân, xoay người, nghiêng người. Không có nhạc, không có bối cảnh, chỉ có tiếng hát của nàng
Dưới đêm trăng, tiếng hát như hòa vào trong không gian, quang cảnh thanh lương mà thoải mái, tay áo tung bay, tóc dài phiêu dật, dáng người mềm mại. Bất tri bất giác, ánh mắt hắn chỉ tập trung nhìn nàng, cảm xúc hòa theo tiếng hát
Một khúc xong rồi, nàng dừng lại cước bộ, quay đầu cười: "Vương gia, thiếp thân nhảy tốt chứ ?"
"Tốt lắm?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức gật đầu, sực nhớ tới muốn uống tiếp "Lại thêm một khúc đi?"
"Tốt?"
Bộ Nhu Nhi đáp ứng, lại vũ động ống tay áo, tiếp tục vừa hát vừa múa——
"Hoa gian nhất bầu rượu, độc chước vô tướng thân.
Nâng chén yêu Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người.
Nguyệt vừa không giải ẩm, ảnh đồ tùy ta thân.
Tạm bầu bạn nguyệt đem ảnh, hành lạc tu kịp xuân.
Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần.
...
"Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần. Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần. Ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn độn..."( Ta ko biết chỉnh làm sao nên để vậy luôn)
Cũng không biết như thế nào mà tại niệm câu này một lúc, nàng cảm giác được trong lòng khẽ run? Tựa hồ bị cái gì hung hăng đánh trúng.
Ngẩng đầu, nhìn thiên ánh trăng, lòng của nàng, tựa hồ không tỉnh táo.
"Ngươi thật sự là ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn độn”
Cảm nhận được cánh tay hắn đặt lên lưng nàng, giọng nói trầm thấp gần bên tai. Còn có mùi rượu, thoang thoảng, hòa trong không gian, làm cho nàng tựa hồ như say
"Vương gia..."
Không biết sao lại thế này,nàng nâng mắt đối với hắn nhợt nhạt cười, ôn nhu gọi hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cười, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu to, sau đó cúi người, đến gần gương mặt nàng.
Lúc này đây, không có đơn giản thuần túy như lần trước.Đầu lưỡi hắn cạy mở môi nàng, lưỡi lập tức chui vào, đem rượu ngon dẫn vào trong miệng nàng, còn dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, nhợt nhạt dây dưa, thật lâu không muốn rời đi.
Triền triền bên trong, Bộ Nhu Nhi chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, trên người lại càng nóng. Còn có đầu, hỗn loạn, trong lòng tựa hồ như đang chờ đợi cái gì.
"Vương gia, Vương gia..." Hai tay bất tri bất giác ôm chặt cánh tay hắn, cơ hồ thân thể đều xụi lơ trong lòng hắn, nàng nhỏ giọng kêu.
"Đã biết, đã biết."
Vội vàng gật đầu, cùng nàng hôn đủ, Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu, uống một ngụm rượu, lại đến bên môi nàng, dịu dàng triền miên.
Cứ như vậy, một ngụm, một ngụm, tiếp theo một ngụm, cũng không biết uy nàng uống lên bao nhiêu, Bộ Nhu Nhi ý thức đã không còn rõ ràng lắm. Nhưng mà, ngay tại ngay lúc này, trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý tưởng!
Ngay lúc Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đãng nháy mắt, nàng đoạt lấy bầu rượu: "Đến phiên thiếp?"
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày “Nhu Nhi?"
"Chàng đã muốn uy thiếp nhiều như vậy lần, hiện tại, đến phiên thiếp uy chàng?"
Bầu rượu giơ lên cao cao, Bộ Nhu Nhi la lớn.
Một chút sửng sốt, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười."Tốt?" Liền đứng ở nơi đó, "Theo ý nàng, đến đây đi?"
Bộ Nhu Nhi một hơi uống ngụm rượu lớn, vốn định ngẩng đầu đi uy, lại phát hiện hắn cao hơn nàng nhiều lắm, nàng phải kiễng chân, ngẩng cổ mới với tới hắn. Kia thật sự là quá mệt mỏi ?
Vì thế, cầm tay hắn, dùng sức đẩy? Làm cho hắn ngồi xuống trên mặt cỏ .
Hoàng Phủ Nam Ninh khó hiểu." Nhu Nhi, nàng làm gì —— ngô?"
Cái này, là hắn bị nàng đánh úp.
Ngay khi hắn ngồi xuống liền bị nàng dùng sức công chiếm môi của hắn, Bộ Nhu Nhi hai tay chặt chẽ ôm lấy lưng hắn, cái lưỡi đinh hương như con rắn nhỏ cũng chạy nhanh đẩy ra quấn lấy lưỡi hắn, đem rượu ngon dẫn độ đi qua, Hoàng Phủ Nam Ninh thoải mái tiếp nhận hảo ý của nàng, đem rượu nuốt xuống.
Nhưng mà hắn muốn không chỉ có rượu ngon.
Ngay lúc uy xong rồi, Bộ Nhu Nhi muốn thối lui lại, bỗng Hoàng Phủ Nam Ninh dùng lực, dùng sức đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng hướng đến bên hắn? Lại dùng lưỡi dây dưa với nàng.
Lưỡi hắn cũng giống như con người hắn, khổng võ hữu lực, nàng mảnh mai căn bản không phải đối thủ của hắn . Bộ Nhu Nhi liền chỉ có thể ưm một tiếng, dùng sức đánh vào ngực hắn vài cái, sau đó liền mặc kệ nó, tùy tiện hắn muốn làm gì thì làm.
Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Huống chi, cũng không biết là rượu ngon quấy phá, hay là tại ánh trăng thật đẹp, khẩu vị đại khai, càng lúc càng thấy nàng thập phần mỹ vị, làm cho hắn nhịn không được ăn còn muốn ăn?
Môi hắn vuốt ve môi nàng, dùng lưỡi dây dưa lưỡi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay nắm thắt lưng nàng, mà một tay kia, cũng sớm không chịu khống chế nhẹ nhàng sờ soạng dần lên.
"Ngô —— không cần?"
Nhận thấy được điểm này, Bộ Nhu Nhi cả kinh, vội vàng đẩy ra hắn.
Ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc tiêu thất, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm xuống: " Nhu Nhi?"
Bộ Nhu Nhi vội vàng giơ khuôn mặt tươi cười: "Vương gia, ngài đừng nóng vội? Vừa rồi rượu, chàng cảm thấy uống được không?"
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng khẽ nhếch: "Cũng không tệ lắm."
"Như vậy, kế tiếp, ngài cảm thấy không tệ đúng không."
Nhợt nhạt cười, Bộ Nhu Nhi lại uống một ngụm, chủ động đến gần hắn
Lúc này đây, nàng không muốn hắn có cơ hội đối nàng như khi nãy, nàng liền áp dụng thế chủ động——làm cho hắn hảo hảo hưởng thụ, nàng muốn chiếm trước quyền chủ đạo, đưa hắn áp chế xuống người?
Có lẽ là say đi? Nàng cũng không biết chính mình vì sao lại sinh ra chủ ý đấy.Nhưng mà, lúc này điều đó không trọng yếu. Hiện tại Bộ Nhu Nhi, nàng chỉ biết là, nàng không nghĩ bị hắn áp chế, nàng muốn phản kháng?
Cho nên, hai tay nàng ôm chặt lấy hắn, đầu lưỡi cũng chủ động đi quyến rũ hắn, đem rượu uy cho hắn, đầu lưỡi lại không ly khai, mà tại bên trong tìm kiếm, tìm được lưỡi hắn liền nhẹ nhàng đụng chạm một chút, sau đó lập tức rời đi. Qua một hồi, lại đi đụng chạm một chút, lại rời đi. Như thế lặp lại, quyến rũ Hoàng Phủ Nam Ninh cả người bốc hỏa, nhưng không cách nào thư giải.
"Khanh khách."
Thấy hắn bất mãn, ngũ quan thậm chí đều gắt gao nhăn lại, Bộ Nhu Nhi vui vẻ nở nụ cười.
Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang âm trầm: "Nàng còn cười được?" Liền một phen giữ chặt gáy nàng, tựa hồ muốn làm cái gì.
Nhưng Bộ Nhu Nhi tránh miệng hắn: "Thế này mới là bắt đầu đâu, chàng gấp cái gì?"
Hoàng Phủ Nam Ninh đuôi lông mày nhếch cao, lẳng lặng nhìn nàng.
Bộ Nhu Nhi lập tức cười nhu hòa, nhưng cũng hơi đắc ý.
Chậm rãi buông ra tay, nàng lại dùng môi đỏ mọng của mình hôn lên môi hắn, cái lưỡi đinh hương tự nhiên thuận lợi chui vào.
Nhưng mà, mới bắt đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh đã muốn đè lại đầu nàng, chủ động dùng lưỡi mình đến triền miên dây dưa với lưỡi của nàng.
Nhưng nàng không cho hắn thuận lợi.Vì thế, hắn tiến, nàng liền lui. Hắn càng là sốt ruột truy đuổi, nàng lại càng không vội không chậm trốn tránh. Dù sao, mặc kệ hắn áp dụng cái gì, nàng liền có biện pháp hóa giải. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy phản ứng của hắn, tâm tình của nàng liền tốt?
Đáy lòng giống như có một mãnh thú bắt đầu rít gào, mỹ vị gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, loại cảm giác này thật thống khổ khiến Hoàng Phủ Nam Ninh muốn điên lên?
Mà Bộ Nhu Nhi, nàng quan sát thấy phản ứng của hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, nàng rốt cục buông tha không trốn tránh, nhẹ nhàng lưỡi mình đưa lên
Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nắm chặt cơ hội, lại dùng sức dây dưa. Không cần phải nói, bị nàng chơi đùa nãy giờ khiến Hoàng Phủ Nam Ninh đã nhịn đến cực điểm. Hắn hiện tại, thầm nghĩ muốn phát tiết, hắn cơ hồ đem nàng gắt gao giam cầm trong ngực,dường như muốn khắc thân thể nàng dung nhập vào hắn, sống chết dây dưa, Bộ Nhu Nhi toàn thân cao thấp đều cảm thấy đau quá.
Nhưng là đau đớn ở ngoài còn có một loại cảm giác khác trong đáy lòng nảy sinh. Nàng cũng không biết là cái gì, nhưng mà nàng biết, loại cảm giác này làm cho nàng thích thú.
Vì thế, cái gì cũng không nói, hai tay ôm chặt lấy hắn, đầu lưỡi cũng lặng lẽ quyến rũ hắn, tuyệt đối không cho hắn như nguyện —— dù sao, Bộ Nhu Nhi nàng cũng không phải chịu nhẫn nhịn người khác.
Dưới ánh trăng, hai người gắt gao ôm nhau, liều chết dây dưa, âm thầm phân cao thấp. Cũng không biết dây dưa bao lâu, Bộ Nhu Nhi cảm thấy hô hấp của nàng bị hút hết rồi——
"Nha?"
Trên người không biết bị ai đẩy, nàng vô lực ngã xuống đất.
Phía sau lưng cảm nhận được sự lạnh lẽo của đất, còn có vô số cây cỏ cọ sau lưng, nàng cảm thấy có chút lạnh, có chút ngứa, càng có chút khó chịu, lại có cảm giác không nên lời.
Nhưng không để nàng kịp suy nghĩ Hoàng Phủ Nam Ninh đã ôm lấy nàng dùng sức hôn nàng, tiếp tục cùng nàng liều chết triền miên.
Bộ Nhu Nhi cũng lập tức dấn thân vào trong chiến đấu, hai tay ôm lưng hắn, đôi môi dùng sức tranh thủ quyền chủ động.
Nhận thấy được ý đồ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ nhàng cười —— một tiểu nữ nhân, cũng dám đến cùng hắn ngoạn? Tốt lắm? Như vậy, hắn cũng phụng bồi ?
A, dám xem thường nàng. Phát hiện trong mắt hắn có ý cười cùng khinh miệt, nàng cũng lạnh lùng cười, dùng một chút lực. Đem thân thể mình lên trên chiếm thượng phong .
Này tiểu nữ nhân, nàng thật là có chút bản sự nha?
Hoàng Phủ Nam Ninh thực sự bị dọa đến.
Trong nháy mắt, hắn tựa hồ càng lúc càng thích nàng nha.
Tiếng cười của nàng trong trẻo như chuông bạc, nàng khẽ hát một khúc
Động tác vũ đạo rất đơn giản, chỉ có mấy cái đá chân, xoay người, nghiêng người. Không có nhạc, không có bối cảnh, chỉ có tiếng hát của nàng
Dưới đêm trăng, tiếng hát như hòa vào trong không gian, quang cảnh thanh lương mà thoải mái, tay áo tung bay, tóc dài phiêu dật, dáng người mềm mại. Bất tri bất giác, ánh mắt hắn chỉ tập trung nhìn nàng, cảm xúc hòa theo tiếng hát
Một khúc xong rồi, nàng dừng lại cước bộ, quay đầu cười: "Vương gia, thiếp thân nhảy tốt chứ ?"
"Tốt lắm?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức gật đầu, sực nhớ tới muốn uống tiếp "Lại thêm một khúc đi?"
"Tốt?"
Bộ Nhu Nhi đáp ứng, lại vũ động ống tay áo, tiếp tục vừa hát vừa múa——
"Hoa gian nhất bầu rượu, độc chước vô tướng thân.
Nâng chén yêu Minh Nguyệt, đối ảnh thành ba người.
Nguyệt vừa không giải ẩm, ảnh đồ tùy ta thân.
Tạm bầu bạn nguyệt đem ảnh, hành lạc tu kịp xuân.
Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần.
...
"Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần. Ta ca nguyệt bồi hồi, ta vũ ảnh thất thần. Ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn độn..."( Ta ko biết chỉnh làm sao nên để vậy luôn)
Cũng không biết như thế nào mà tại niệm câu này một lúc, nàng cảm giác được trong lòng khẽ run? Tựa hồ bị cái gì hung hăng đánh trúng.
Ngẩng đầu, nhìn thiên ánh trăng, lòng của nàng, tựa hồ không tỉnh táo.
"Ngươi thật sự là ca nguyệt bồi hồi, vũ ảnh hỗn độn”
Cảm nhận được cánh tay hắn đặt lên lưng nàng, giọng nói trầm thấp gần bên tai. Còn có mùi rượu, thoang thoảng, hòa trong không gian, làm cho nàng tựa hồ như say
"Vương gia..."
Không biết sao lại thế này,nàng nâng mắt đối với hắn nhợt nhạt cười, ôn nhu gọi hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh cũng cười, lại ngửa đầu uống một ngụm rượu to, sau đó cúi người, đến gần gương mặt nàng.
Lúc này đây, không có đơn giản thuần túy như lần trước.Đầu lưỡi hắn cạy mở môi nàng, lưỡi lập tức chui vào, đem rượu ngon dẫn vào trong miệng nàng, còn dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, nhợt nhạt dây dưa, thật lâu không muốn rời đi.
Triền triền bên trong, Bộ Nhu Nhi chỉ cảm thấy cả người nhũn ra, trên người lại càng nóng. Còn có đầu, hỗn loạn, trong lòng tựa hồ như đang chờ đợi cái gì.
"Vương gia, Vương gia..." Hai tay bất tri bất giác ôm chặt cánh tay hắn, cơ hồ thân thể đều xụi lơ trong lòng hắn, nàng nhỏ giọng kêu.
"Đã biết, đã biết."
Vội vàng gật đầu, cùng nàng hôn đủ, Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩng đầu, uống một ngụm rượu, lại đến bên môi nàng, dịu dàng triền miên.
Cứ như vậy, một ngụm, một ngụm, tiếp theo một ngụm, cũng không biết uy nàng uống lên bao nhiêu, Bộ Nhu Nhi ý thức đã không còn rõ ràng lắm. Nhưng mà, ngay tại ngay lúc này, trong đầu nàng đột nhiên toát ra một ý tưởng!
Ngay lúc Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đãng nháy mắt, nàng đoạt lấy bầu rượu: "Đến phiên thiếp?"
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày “Nhu Nhi?"
"Chàng đã muốn uy thiếp nhiều như vậy lần, hiện tại, đến phiên thiếp uy chàng?"
Bầu rượu giơ lên cao cao, Bộ Nhu Nhi la lớn.
Một chút sửng sốt, Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức cười."Tốt?" Liền đứng ở nơi đó, "Theo ý nàng, đến đây đi?"
Bộ Nhu Nhi một hơi uống ngụm rượu lớn, vốn định ngẩng đầu đi uy, lại phát hiện hắn cao hơn nàng nhiều lắm, nàng phải kiễng chân, ngẩng cổ mới với tới hắn. Kia thật sự là quá mệt mỏi ?
Vì thế, cầm tay hắn, dùng sức đẩy? Làm cho hắn ngồi xuống trên mặt cỏ .
Hoàng Phủ Nam Ninh khó hiểu." Nhu Nhi, nàng làm gì —— ngô?"
Cái này, là hắn bị nàng đánh úp.
Ngay khi hắn ngồi xuống liền bị nàng dùng sức công chiếm môi của hắn, Bộ Nhu Nhi hai tay chặt chẽ ôm lấy lưng hắn, cái lưỡi đinh hương như con rắn nhỏ cũng chạy nhanh đẩy ra quấn lấy lưỡi hắn, đem rượu ngon dẫn độ đi qua, Hoàng Phủ Nam Ninh thoải mái tiếp nhận hảo ý của nàng, đem rượu nuốt xuống.
Nhưng mà hắn muốn không chỉ có rượu ngon.
Ngay lúc uy xong rồi, Bộ Nhu Nhi muốn thối lui lại, bỗng Hoàng Phủ Nam Ninh dùng lực, dùng sức đưa tay ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng hướng đến bên hắn? Lại dùng lưỡi dây dưa với nàng.
Lưỡi hắn cũng giống như con người hắn, khổng võ hữu lực, nàng mảnh mai căn bản không phải đối thủ của hắn . Bộ Nhu Nhi liền chỉ có thể ưm một tiếng, dùng sức đánh vào ngực hắn vài cái, sau đó liền mặc kệ nó, tùy tiện hắn muốn làm gì thì làm.
Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Huống chi, cũng không biết là rượu ngon quấy phá, hay là tại ánh trăng thật đẹp, khẩu vị đại khai, càng lúc càng thấy nàng thập phần mỹ vị, làm cho hắn nhịn không được ăn còn muốn ăn?
Môi hắn vuốt ve môi nàng, dùng lưỡi dây dưa lưỡi nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay nắm thắt lưng nàng, mà một tay kia, cũng sớm không chịu khống chế nhẹ nhàng sờ soạng dần lên.
"Ngô —— không cần?"
Nhận thấy được điểm này, Bộ Nhu Nhi cả kinh, vội vàng đẩy ra hắn.
Ôm ấp ôn hương nhuyễn ngọc tiêu thất, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt trầm xuống: " Nhu Nhi?"
Bộ Nhu Nhi vội vàng giơ khuôn mặt tươi cười: "Vương gia, ngài đừng nóng vội? Vừa rồi rượu, chàng cảm thấy uống được không?"
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng khẽ nhếch: "Cũng không tệ lắm."
"Như vậy, kế tiếp, ngài cảm thấy không tệ đúng không."
Nhợt nhạt cười, Bộ Nhu Nhi lại uống một ngụm, chủ động đến gần hắn
Lúc này đây, nàng không muốn hắn có cơ hội đối nàng như khi nãy, nàng liền áp dụng thế chủ động——làm cho hắn hảo hảo hưởng thụ, nàng muốn chiếm trước quyền chủ đạo, đưa hắn áp chế xuống người?
Có lẽ là say đi? Nàng cũng không biết chính mình vì sao lại sinh ra chủ ý đấy.Nhưng mà, lúc này điều đó không trọng yếu. Hiện tại Bộ Nhu Nhi, nàng chỉ biết là, nàng không nghĩ bị hắn áp chế, nàng muốn phản kháng?
Cho nên, hai tay nàng ôm chặt lấy hắn, đầu lưỡi cũng chủ động đi quyến rũ hắn, đem rượu uy cho hắn, đầu lưỡi lại không ly khai, mà tại bên trong tìm kiếm, tìm được lưỡi hắn liền nhẹ nhàng đụng chạm một chút, sau đó lập tức rời đi. Qua một hồi, lại đi đụng chạm một chút, lại rời đi. Như thế lặp lại, quyến rũ Hoàng Phủ Nam Ninh cả người bốc hỏa, nhưng không cách nào thư giải.
"Khanh khách."
Thấy hắn bất mãn, ngũ quan thậm chí đều gắt gao nhăn lại, Bộ Nhu Nhi vui vẻ nở nụ cười.
Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang âm trầm: "Nàng còn cười được?" Liền một phen giữ chặt gáy nàng, tựa hồ muốn làm cái gì.
Nhưng Bộ Nhu Nhi tránh miệng hắn: "Thế này mới là bắt đầu đâu, chàng gấp cái gì?"
Hoàng Phủ Nam Ninh đuôi lông mày nhếch cao, lẳng lặng nhìn nàng.
Bộ Nhu Nhi lập tức cười nhu hòa, nhưng cũng hơi đắc ý.
Chậm rãi buông ra tay, nàng lại dùng môi đỏ mọng của mình hôn lên môi hắn, cái lưỡi đinh hương tự nhiên thuận lợi chui vào.
Nhưng mà, mới bắt đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh đã muốn đè lại đầu nàng, chủ động dùng lưỡi mình đến triền miên dây dưa với lưỡi của nàng.
Nhưng nàng không cho hắn thuận lợi.Vì thế, hắn tiến, nàng liền lui. Hắn càng là sốt ruột truy đuổi, nàng lại càng không vội không chậm trốn tránh. Dù sao, mặc kệ hắn áp dụng cái gì, nàng liền có biện pháp hóa giải. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy phản ứng của hắn, tâm tình của nàng liền tốt?
Đáy lòng giống như có một mãnh thú bắt đầu rít gào, mỹ vị gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, loại cảm giác này thật thống khổ khiến Hoàng Phủ Nam Ninh muốn điên lên?
Mà Bộ Nhu Nhi, nàng quan sát thấy phản ứng của hắn đã nhẫn nại đến cực hạn, nàng rốt cục buông tha không trốn tránh, nhẹ nhàng lưỡi mình đưa lên
Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức nắm chặt cơ hội, lại dùng sức dây dưa. Không cần phải nói, bị nàng chơi đùa nãy giờ khiến Hoàng Phủ Nam Ninh đã nhịn đến cực điểm. Hắn hiện tại, thầm nghĩ muốn phát tiết, hắn cơ hồ đem nàng gắt gao giam cầm trong ngực,dường như muốn khắc thân thể nàng dung nhập vào hắn, sống chết dây dưa, Bộ Nhu Nhi toàn thân cao thấp đều cảm thấy đau quá.
Nhưng là đau đớn ở ngoài còn có một loại cảm giác khác trong đáy lòng nảy sinh. Nàng cũng không biết là cái gì, nhưng mà nàng biết, loại cảm giác này làm cho nàng thích thú.
Vì thế, cái gì cũng không nói, hai tay ôm chặt lấy hắn, đầu lưỡi cũng lặng lẽ quyến rũ hắn, tuyệt đối không cho hắn như nguyện —— dù sao, Bộ Nhu Nhi nàng cũng không phải chịu nhẫn nhịn người khác.
Dưới ánh trăng, hai người gắt gao ôm nhau, liều chết dây dưa, âm thầm phân cao thấp. Cũng không biết dây dưa bao lâu, Bộ Nhu Nhi cảm thấy hô hấp của nàng bị hút hết rồi——
"Nha?"
Trên người không biết bị ai đẩy, nàng vô lực ngã xuống đất.
Phía sau lưng cảm nhận được sự lạnh lẽo của đất, còn có vô số cây cỏ cọ sau lưng, nàng cảm thấy có chút lạnh, có chút ngứa, càng có chút khó chịu, lại có cảm giác không nên lời.
Nhưng không để nàng kịp suy nghĩ Hoàng Phủ Nam Ninh đã ôm lấy nàng dùng sức hôn nàng, tiếp tục cùng nàng liều chết triền miên.
Bộ Nhu Nhi cũng lập tức dấn thân vào trong chiến đấu, hai tay ôm lưng hắn, đôi môi dùng sức tranh thủ quyền chủ động.
Nhận thấy được ý đồ của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ nhàng cười —— một tiểu nữ nhân, cũng dám đến cùng hắn ngoạn? Tốt lắm? Như vậy, hắn cũng phụng bồi ?
A, dám xem thường nàng. Phát hiện trong mắt hắn có ý cười cùng khinh miệt, nàng cũng lạnh lùng cười, dùng một chút lực. Đem thân thể mình lên trên chiếm thượng phong .
Này tiểu nữ nhân, nàng thật là có chút bản sự nha?
Hoàng Phủ Nam Ninh thực sự bị dọa đến.
Trong nháy mắt, hắn tựa hồ càng lúc càng thích nàng nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.