Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 29: Hé lộ sự thật
Hoa Đào Tiểu Trà
19/04/2015
“Vương phi!”
Vừa bước ra cửa, đi được vài bước, Tú Nhi đã chờ sẵn ở ngoài, chạy nhanh đến tiếp nhận cái khay trong tay nàng.
“Tú Nhi, ngươi có cảm thấy vương gia và tướng gia có cái gì đó không bình thường không?” Thuận tay đưa đồ vật cho Tú Nhi, Bộ Nhu Nhi tươi cười hớn hở hỏi thăm. Nhìn nàng hiện tại, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, làm sao giống với dáng vẻ cẩn thận, khúm núm giống như vừa rồi đối mặt với Hoàng Phủ Nam Ninh.
Nghe nàng hỏi như thế, Tú Nhi liền nhíu mày: “Sao người lại hỏi như vậy? Vương gia và tướng gia là bằng hữu thân thiết, việc này toàn kinh thành đều biết mà!”
A! Đứa nhỏ này… Nàng cũng chưa từng nghĩ đến khía cạnh kia của vấn đề.
Không thể so sánh rồi, hiện tại, Bộ Nhu Nhi không thể không thừa nhận rằng, nha đầu ngốc bên cạnh nàng quả thực thuần khiết hơn nàng rồi.
Nàng liền lắc rồi thở dài một hơi vì bị mất hứng.
Sau đó, nàng lại tươi cười, vỗ vai Tú Nhi, nói: “Quên đi, chúng ta đi về!”
“Di? Vậy vương gia…”
“Hắn đã có tướng gia ở bên cạnh rồi, không cần đến chúng ta.” Tươi cười nhẹ, Bộ Nhu Nhi nhanh chóng bước đi
A? Tú Nhi lắc lắc đầu. Vì sao nàng cảm thấy lời nói của Vương phi, giống như lời độc thoại nhỉ? Hơn nữa, từ khi đến nơi này, bộ dáng của vương phi liền rất thần bí, cũng thường nói những lời khó hiểu, làm cho mình như bị rơi vào sương mù.
Nhưng mà, nha đầu ngốc cũng có chỗ tốt của nha đầu ngốc. Nếu nghĩ không ra, thì nàng sẽ không suy nghĩ nữa, vội vàng vui vẻ đuổi theo bước chân của Bộ Nhu Nhi: “Vương phi, hiện tại người tính làm gì?”
“Trở về phòng!” Bộ Nhu Nhi lớn tiếng trả lời.
“A? Người không đi dạo vườn hoa sao? Nơi này còn nhiều chỗ chúng ta chưa khám phá mà!”
“Đi dạo vườn còn nhiều cơ hội khác, bây giờ, ta có chuyện quan trọng cần phải làm.” Chớp chớp đôi mắt, Bộ Nhu Nhi ra vẻ thần bí khó lường.
Tú Nhi lại mê mang không hiểu, « Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện quen thuộc đường đi trong vương phủ ? »
Đương nhiên là đại sự rồi! Bộ Nhu Nhi âm thầm trả lời.
Hiện tại, mục tiêu lớn nhất của nàng chính là cứu Tiểu Tình ra khỏi hoàng cung. Mà hôm này, nàng đã vào hoàng cung, đã dò xét thử địa hình bên trong, cũng đã thăm dò nơi ở của Tiểu Tình, địa vị của nàng ấy và các mối quan hệ xung quanh. Hiện tại, nàng sẽ bắt tay vào thực hiện kế hoạch cứu Tiểu Tình ra khỏi hố lửa! Loại chuyện này nói ra thật đúng là đại nghịch bất đạo, nàng đương nhiên phải giấu diếm mọi người rồi. Mà hiện tại, Hoàng Phủ Nam Ninh đã trở về, lại chủ động nói không cần nàng hầu hạ, nàng tự nhiên mừng rỡ trong lòng, thừa dịp trí nhớ vẫn còn tốt, đem mọi thứ nhớ thật kỹ! Trước tiên nghĩ ra một kế hoạch sơ bộ, sau đó sẽ thêm thắt chi tiết, đây đúng là một việc hao tổn trí óc mà!
Nhưng so với khoảng thời gian trước đây, sương mù đã bị thổi đi một ít, đã mơ hồ nhìn thấy đoạn đường phía trước cần bước đi, tâm tình buồn bực của nàng cũng đã vơi đi ít nhiều. Ít nhất, nàng cũng đã xác định được mục tiêu của bản thân để cố gắng phấn đấu, Tiểu Tình cũng đã xác định được là an toàn, mọi việc đều ổn cả!
Bây giờ, nàng muốn ổn định tâm tình, vội vàng nắm tay Tú Nhi kéo đi: “Đi thôi, trở về!”
“A, vương phi…”
“Đi thôi!”
Không hề lãng phí thời gian, Bộ Nhu Nhi nắm tay nàng ấy, kéo nhanh về hướng phòng mình.
Vừa bước ra cửa, đi được vài bước, Tú Nhi đã chờ sẵn ở ngoài, chạy nhanh đến tiếp nhận cái khay trong tay nàng.
“Tú Nhi, ngươi có cảm thấy vương gia và tướng gia có cái gì đó không bình thường không?” Thuận tay đưa đồ vật cho Tú Nhi, Bộ Nhu Nhi tươi cười hớn hở hỏi thăm. Nhìn nàng hiện tại, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, làm sao giống với dáng vẻ cẩn thận, khúm núm giống như vừa rồi đối mặt với Hoàng Phủ Nam Ninh.
Nghe nàng hỏi như thế, Tú Nhi liền nhíu mày: “Sao người lại hỏi như vậy? Vương gia và tướng gia là bằng hữu thân thiết, việc này toàn kinh thành đều biết mà!”
A! Đứa nhỏ này… Nàng cũng chưa từng nghĩ đến khía cạnh kia của vấn đề.
Không thể so sánh rồi, hiện tại, Bộ Nhu Nhi không thể không thừa nhận rằng, nha đầu ngốc bên cạnh nàng quả thực thuần khiết hơn nàng rồi.
Nàng liền lắc rồi thở dài một hơi vì bị mất hứng.
Sau đó, nàng lại tươi cười, vỗ vai Tú Nhi, nói: “Quên đi, chúng ta đi về!”
“Di? Vậy vương gia…”
“Hắn đã có tướng gia ở bên cạnh rồi, không cần đến chúng ta.” Tươi cười nhẹ, Bộ Nhu Nhi nhanh chóng bước đi
A? Tú Nhi lắc lắc đầu. Vì sao nàng cảm thấy lời nói của Vương phi, giống như lời độc thoại nhỉ? Hơn nữa, từ khi đến nơi này, bộ dáng của vương phi liền rất thần bí, cũng thường nói những lời khó hiểu, làm cho mình như bị rơi vào sương mù.
Nhưng mà, nha đầu ngốc cũng có chỗ tốt của nha đầu ngốc. Nếu nghĩ không ra, thì nàng sẽ không suy nghĩ nữa, vội vàng vui vẻ đuổi theo bước chân của Bộ Nhu Nhi: “Vương phi, hiện tại người tính làm gì?”
“Trở về phòng!” Bộ Nhu Nhi lớn tiếng trả lời.
“A? Người không đi dạo vườn hoa sao? Nơi này còn nhiều chỗ chúng ta chưa khám phá mà!”
“Đi dạo vườn còn nhiều cơ hội khác, bây giờ, ta có chuyện quan trọng cần phải làm.” Chớp chớp đôi mắt, Bộ Nhu Nhi ra vẻ thần bí khó lường.
Tú Nhi lại mê mang không hiểu, « Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện quen thuộc đường đi trong vương phủ ? »
Đương nhiên là đại sự rồi! Bộ Nhu Nhi âm thầm trả lời.
Hiện tại, mục tiêu lớn nhất của nàng chính là cứu Tiểu Tình ra khỏi hoàng cung. Mà hôm này, nàng đã vào hoàng cung, đã dò xét thử địa hình bên trong, cũng đã thăm dò nơi ở của Tiểu Tình, địa vị của nàng ấy và các mối quan hệ xung quanh. Hiện tại, nàng sẽ bắt tay vào thực hiện kế hoạch cứu Tiểu Tình ra khỏi hố lửa! Loại chuyện này nói ra thật đúng là đại nghịch bất đạo, nàng đương nhiên phải giấu diếm mọi người rồi. Mà hiện tại, Hoàng Phủ Nam Ninh đã trở về, lại chủ động nói không cần nàng hầu hạ, nàng tự nhiên mừng rỡ trong lòng, thừa dịp trí nhớ vẫn còn tốt, đem mọi thứ nhớ thật kỹ! Trước tiên nghĩ ra một kế hoạch sơ bộ, sau đó sẽ thêm thắt chi tiết, đây đúng là một việc hao tổn trí óc mà!
Nhưng so với khoảng thời gian trước đây, sương mù đã bị thổi đi một ít, đã mơ hồ nhìn thấy đoạn đường phía trước cần bước đi, tâm tình buồn bực của nàng cũng đã vơi đi ít nhiều. Ít nhất, nàng cũng đã xác định được mục tiêu của bản thân để cố gắng phấn đấu, Tiểu Tình cũng đã xác định được là an toàn, mọi việc đều ổn cả!
Bây giờ, nàng muốn ổn định tâm tình, vội vàng nắm tay Tú Nhi kéo đi: “Đi thôi, trở về!”
“A, vương phi…”
“Đi thôi!”
Không hề lãng phí thời gian, Bộ Nhu Nhi nắm tay nàng ấy, kéo nhanh về hướng phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.