Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 221: Nghiêm trị tỷ đệ
Hoa Đào Tiểu Trà
21/04/2015
Dĩ nhiên.
Con mồi cũng đã rơi vào trong cạm bẫy rồi, những người đó chẳng lẽ còn không nắm chặt được thời gian để tới đây bắt sao?
Hạ Mộng cười khẽ, vỗ vỗ đầu của nàng: "Muội ngoan ngoãn không nên lộn xộn, cũng không nên nói lời nào, tất cả đều nghe ta phân phó, nhớ chưa?"
"Ừ." Nam Vân công chúa ngoan ngoãn gật đầu.
"Hừ, đã muốn chết đến nơi, các ngươi vẫn còn nói được? Chẳng lẽ còn muốn chạy trốn hay sao? Ta cho các ngươi biết, bọn hắn bây giờ cũng đã đi tham gia thọ yến rồi, nơi này ngoại trừ ta ra, cũng không có người khác, các ngươi chết chắc!" Nhìn hai người bọn họ châu đầu ghé tai, Bích Vân công chúa lạnh lùng cười một tiếng, cằm cũng giơ lên thật cao.
Đối với cái công chúa này, thì Hạ Mộng càng không phản bác.
Khôngtới mộttháng,cũng đã thua trong tay nàng đến ba lần rồi, hiện tại nàng cư nhiên lại ngu ngốc muốn chui đầu vào tròng.
Định làm lần thứ tư lun sao! Chim ngốc cũng không ngốc bằng nàng ta như vậy đấy! Thứ người như thế, đần chết đáng đời!
Khóe miệng liền hé ra: "Rốt cuộc là ai chết đến nơi, chẳng phải sẽ biết ngay lập tức sao?"
"Đương nhiên chính là ngươi!" Bích Vân công chúa kêu to.
Hạ Mộng chẳng nói đúng sai chỉ hừ nhẹ một tiếng.
"Ai?"
Lập tức nghe thấy một tiếng quát to và tiếng bước chân truyền đến. Hơn nữa, dày đặc, tạp nhạp tiếng bước chân, còn có giọng nói, nghe như thiên quân vạn mã cùng nhau đánh tới, trong nháy mắt liền khiến sắc mặt của Bích Vân công chúa và Thập Lục hoàng tử đại biến.
"Ái phi! Vân nhi, có phải các người hay không? Phải không?"
Sau đó liền nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Nam Ninh. "Cứu tinh đến rồi!" Trong lòng suy đoán được chứng thật, Hạ Mộng vội vàng cất cao âm điệu: "Vương Gia, chúng ta ở chỗ này!"
"Sao hắn cũng tới đây?" Nghe vậy, huyết sắc trên mặt Thập Lục hoàng tử liền thối lui hơn phân nửa.
Bích Vân công chúa cũng bắt đầu phát run."Thế này. . . Xảy ra chuyện gì? Thái tử ca ca không phải đã nói. . ."
"Hắn nói thì các ngươi phải tin sao? Các ngươi không biết mẫu phi của các ngươi cùng mẫu hậu của hắn là hơn mười năm cừu địch, cừu địch sinh hạ con cái, chẳng lẽ còn có thể trở thành đồng minh hay sao?" Hạ Mộng cười lạnh, không chút thương hại nói với đôi tỷ đệ này.
Hai người lập tức biến thành pho tượng, đều không thể cử động.
Thôi đi, đáng đời.
Hạ Mộng cười lạnh.
"Ái phi! Ái phi!"
Bên kia, nghe được thanh âm của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng liền chạy đi qua bên này. Liền nhìn thấy cung nữ thái giám đang bao quanh bọn họ, cùng với cửa trái mà nàng đang đứng là tỷ đệ Bích Vân công chúa, mặt hắn trầm xuống: "Lại là các ngươi!"
"Tứ ca ca, ta. . . . . . Không phải vậy! Ta. . . . . . Ta là bị hãm hại, chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . ."
Vừa thấy hắn, Bích Vân công chúa lập tức hoảng hốt nói. Muốn giải thích nhưng ai biết càng giải thích càng giải thích không rõ, tay chân nàng đều loạn cả lên.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh liền quay đầu đi: "Hoàng thượng, đây cũng là ngài nói sẽ hảo hảo giáo dục lại con cái của ngài, để cho bọn họ đàng hoàng nghe lời, sẽ không quay trở lại tìm vương phi của bổn vương gây phiền phức sao?"
"Phụ hoàng!"
Nghe xong lời này, bọn họ đã biết lão hoàng đế cũng tới, hai tỷ muội lập tức run lên bần bật.
"Bích Vân, Diệc nhi, các ngươi lại đang làm cái gì? Ta không phải đã sớm nói với các ngươi rồi sao, đàng hoàng một chút sống ở trong tẩm cung, chờ Minh Vương gia bọn họ đi liền trở ra sao? Sao các ngươi lại. . . . . . Lại. . . . . .?" Một thân áo bào mới tinh, trên y phục ngũ trảo kim long rạng rỡ phát sáng, trên đỉnh đầu kim quang càng thêm chiếu lấp lánh. Nhưng mà, dưới ánh lửa bập bùng, lão hoàng đế lại giống như già thêm hai mươi tuổi, một chút cũng không nhìn ra được biểu tình vui mừng của lễ mừng thọ.
"Phụ hoàng, con. . . . . . Chúng con. . . . . ." Đối mặt với ánh mắt thất vọng của phụ thân, Bích Vân công chúa cùng Thập Lục hoàng tử liền suy sụp, một chữ đều nói không ra.
"Ai!" Lão hoàng đế lại không nhịn được thở dài, dùng sức lắc đầu, "Hai người các ngươi, lần này ta không gánh nổi các ngươi, các ngươi liền. . . . . ."
"Hoàng thượng!"
Lập tức nghe một tiếng thét vang lên, một thân trang phục được thêu huy hoàng, nữ nhân ăn mặc giống như phi tử vội vàng từ trong đám người chạy ra ngoài: "Bích Vân cùng Diệc nhi cũng chỉ là tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài tạm tha chúng nó lần thứ nhất đi! Nô tì bảo đảm, bọn họ về sau nhất định sẽ nghe lời, sẽ không bao giờ nữa làm ra cái loại sự tình này nữa!"
Nhìn bộ dáng của nàng ấy: ngũ quan tinh xảo, phục sức xa hoa càng thêm diễm lệ thiên hạ ít ai có được. Mặc dù có hơi lớn tuổi một chút, nhưng khí chất toàn thân cũng là cực hảo, hơn nữa đầy vẻ quyến rũ của một nữ nhân, gương mặt điềm đạm đáng yêu, là nam nhân ai đều cũng sẽ vì nàng khuynh đảo. Nữ nhân như thế, điều này cũng khó trách lão hoàng đế chuyên sủng nàng cho đến bây giờ.
"Ái phi, lần này vô dụng."
Tuy đau lòng nhưng đối mặt với sự cầu cạnh của nàng, lão hoàng đế chỉ có thể lắc đầu. "Trẫm đã vì bọn họ khai ân qua rất nhiều lần rồi. Lần này, ở thọ yến của trẫm, bọn họ lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Ngay trước mặt rất nhiều sứ giả, trẫm vô luận như thế nào cũng nên cho Minh Vương phi bọn họ một cái công đạo!"
À?
Nghe đến câu này, Bích Vân công chúa nội tâm run lên, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra ởsau lưng của hoàng đế còn có một nhóm ngườiđi theo! Những người này, đương nhiên là văn võ bá quan cùng vớicung nữ thái giám rồi. Còn có một nửa, đều là các sứ thần đến xem náo nhiệt! Mà dưới ánh mắt vui mừng xem náo nhiệt của họ quả thật làm cho bọn họ không có đất để dung thân.
Bùm!
Nghe lời ấy, nữ nhân nọ lập tức quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy nước mắt: "Hoàng thượng, chẳng lẽ nô tì van xin ngài đều vô dụng rồi sao? Xin ngài nghĩ tình nô tì hầu hạ ngài hai mươi năm, ở nơi này hai mươi năm khổ cực, ngài tạm tha cho bọn nó lần này đi!"
"Ái phi, không thể nào." Lắc đầu, lão hoàng đế vẻ mặt thống khổ nói.
"Hoàng thượng. . . . . ."
"Tần Quý Phi, người không cần phảinói nữa! Hôm nay, lục hoàng muội cùng thập lục hoàng đệ liên thủ làm ra cái loại sự tình này, chuyện này chính là đưa đến Phượng Tường vương triều không còn thể diện, bọn họ vì tư lợi, không chút nàosuy tính cho chúng ta lẫn quốc gia, thật sự không xứng với địa vị hoàng tử, công chúa! Huống chi trước đó, bọn họ cũng đã khi dễ qua Minh Vương phi mấy lần nhưng Minh Vương phi cùng Minh vương gia tâm địa thiện lương, cũng không cùng với bọn họ so đo, bọn họ liền được voi đòi tiên, lại làm ra cái loại sự tình này! Phá hủy thọ yến của phụ hoàng đã là đại nghịch bất đạo, bọn họ lại còn khi dễ nước láng giềng! Nếu không cấp Phượng Tường vương triều một cái công đạo, nếu không như vậy thì phụ hoàng ngày sau nên xử sự như thế nào? Quốc gia chúng ta nên xử sự ra sao?" Thái tử điện hạ đứng ra ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt như thế nói cắt đứt lời nàng.
"Đại hoàng huynh, là ngươi!Ngươi hãm hại chúng ta!".Thấy hắn xuất hiện, lại nghe hắn lời nói những lời này, thập lục hoàng tử liền nhảy lên nói.
“Được lắm! Đại hoàng huynh, ngươi hãm hại chúng ta!" Bích Vân công chúa vội vàng cũng kêu to: "Phụ hoàng, đây là Đại hoàng huynh hắn hãm hại chúng ta đấy! Hắn nói có thể giúp chúng ta hả giận, nói có thể đem Minh Vương phi đưa đến đây, để cho chúng ta hạ cơn tức ở trên người của nàng, giết chết nàngđều được, tất cả đều là hắn làm chủ! Nhưng ai biết chỉ chớp mắt, hắn cư nhiên lại đem các người cho mang đến!"
"Ngươi chớ có nói hươu nói vượn!" Lời nói vừa dứt, thái tử điện hạ liền giận tái mặt quát khẽ, "Lục hoàng muội, thập lục hoàng đệ, chúng ta từ nhỏ tình cảm liền không giống như nhau, liền chơi cũng không cùng nhau chơi đùa qua, ta như thế nào chủ động giúp các ngươi ra cái chủ ý này? Huống hồ, vợ chồng Minh Vương gia cùngThái tử phi của ta có giao hảo, chúng ta thường xuyênlui tới lẫn nhau, tình cảm có thể so với thân huynh đệ tỷ muội, ta làm sao có thể đem huynh đệ tỷ muội của ta đẩy vào hố lửa? Còn phải vì vậy đắc tội Phượng Tường vương triều! Các ngươi nói láo cũng phải tìm người thích hợp hơn một chút có được không?"
"Đại hoàng huynh!"
Nghe vậy, Bích Vân công chúa và Thập Lục hoàng tử cũng nhảy dựng lên."Ngươi mới phải nói hưu nói vượn, rõ ràng chính là ngươi"
"Đủ rồi!" Lão hoàng đế gầm lên một tiếng để cho bọn họ hai cái tập thể im miệng.
"Phụ hoàng?" Hai tỷ đệ vội vàng chuyển sang lão hoàng đế bên kia.
Lão hoàng đế quay đầu ra: "Người đâu! Bích Vân công chúa cùng Thập Lục hoàng tửkhông nghe khuyên bảo, mấy lần mạo phạm Minh vương phi, nghiệp chướng nặng nề, phạt hai người mỗi người 50 đại bản, ngay tại chỗ trừng phạt. Bích Vân công chúa đưa vào Phật Đường, đóng cửa suy nghĩ ba tháng. Ba tháng sao, cho phép gả đến nước Cầm Đông, đời này kiếp này không được trở về nước. Thập Lục hoàng tử nhốt vào từ đường, đem tổ huấn sao chép một vạn lần, rồi sau đó mang ra cung, phong Lệ Vương, thưởng thực ấp 1000 hộ!"
"Hoàng thượng!"
"Phụ hoàng!"
Lời vừa nói ra, đôi tỷ đệ Bích Vân công chúa thậm chí còn có Tần quý phi cũng không nhịn được nhỏ giọng hô ra tiếng.
Hắn làm như vậy, như thế là đưa tỷ đệbọn họ đánh vào địa ngục! Trước mặt nhiều người như vậy đánh bọn họ bằng roi như vậy chắc chắn sẽ xuống tay không lưu tình, bọn họ nhất định sẽ bị đánh gần chết. Hơn nữa phải biết là hiện tại tới đây vây xem còn có sứ giả của nước khác! Ở trước mặt những người này chịu phạt, hơn nữa còn là đại bản hình phạt, đó chính là để cho mặt mũi mất hết, sau này làm sao đi gặp người? Còn nữa, nước Cầm Đông chỉ là một nước nhỏ, nơi đó hoàng đế cũng chỉ là tượng gỗ mà thôi, đem Bích Vân công chúa gả đi, nàng cả đời không phải sẽ bị phá hủy hay sao? Chứ đừng nói Thập Lục hoàng tử, hắn mới nhỏ như vậy, nói ra cho oai là vương gia nhưng thực ấp chỉ có 1000 hộ, vậy làm sao mà sống? Phải biết, đương kim thái tử thực ấp nhưng là có hơn một vạn hộ! Mặc dù không là hoàng tử con vợ cả nhưng lúc Tần quý phi khổ cựcsinh hắn ra, lão hoàng đế đã từng hứa hẹn cho nhi tử ít nhất 5000 hộ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Thật là làm không được rồi ! Cái địa vị này, nói là Vương gia, thật ra thì so với Công hầu không còn sai biệt lắm, cái này bảo hắn tiếp thụ được như thế nào?
Nhưng bất kể có tiếp được hay không chịu được, tất cả đã định thành cục. Lão hoàng đế vung tay lên: "Người tới, hành hình!"
"Dạ!"
Mấy tên thị vệ lập tức tiến lên, đem BíchVân công chúa và thập lục hoàng tử sớm đã hóa đá ép đến trên mặt đất dùng sức mà đánh.
Hai tỷ đệ bị đánh đến liên tục kêu thảm thiết, người khác ít ai dám nhìn thẳng. Thời điểm Tần quý phi nhìn thấy người kéo đại bản đến đây chỉ có thể kêu một tiếng rồi ngất xỉu.
Thật vất vả, đợi đến 50 đại bản đánh xong, Bích Vân công chúa tỷ đệ đã sớm hấp hối, gọi cũngkhông dậy nỗi.
Lão hoàng đế đau lòng liếc mắt nhìn về hai đứa con sủng ái. Đôi tay nắm thậtchặt, hàm răng cũng cắn chặt hơn mới có thể để cho mình không khẩn trương.
Mắt thấy phụ thân tạm thời không thể đứng ra nói chuyện, thái tử điện hạ vội vàng nói: "Người đâu, theo phụ hoàng phân phó, dẫn bọn họ đến nơi mà bọn họ nên đi đi!"
"Dạ!"
Vì thế lại thấy cung nữ thái giám vội vàng đi tới, thận trọng dẫn bọn hắn đi.
"Chư vị, thật sự là xin lỗi, quốc giáo tử vô phương, để mọi người nhìn thấychuyện cười. Hôm nay, trước mặt chư vị cho bọn hắn trừng phạt, cũng là cho mọi người một hứa hẹn. Từ nay về sau, người trong nước ta tuyệt đối sẽ không như thế ỷ thế hiếp người. Nếu không, ngay tại chỗ đánh chết! Tuyệt không tha thứ!" thái tử điện hạ quay lại, ánh mắt nhìn thẳng lớn tiếng nói.
A, nam nhân này thật đúng là biết cách làm người.
Trước đó bất chấp tất cả, phá hủy muội muộiđệ đệ của mình. Sau đó, lạixoay chuyển lời nói, đem chuyện cho thành quá khứ, hơn nữa thuận theo thời thế, phủcho mình thêm một cái áo khoác hoa lệ, khiến mọi người nhìn thấy bọn họ tốt, sẽ không đem chuyện xấu này ghi nhớ trong lòng.
Thái tử điện hạ ơi thái tử điện hạ, nước cờ của ngươi từng bước một đi được đến nơi nha!
"Phụ hoàng." Giải quyết xong những người này, thái tử điện hạ lại trở về bên người lão hoàng đế bắt đầu tỏ tâm ý. "Ngài mệt mỏi, bên này cũng không có chuyện rồi, chúng ta hay là trở về thọ yến đi! Nhi thần còn chưa có kính rượu cho ngài xong!"
"Ta. . . . . . Ai!" Chuyện cho tới bây giờ, hắn như thế nào còn uống trôi được chứ! Mình sủng ái nhất là đôi huynh đệ này nhưng cứ như vậy mà bị hủy, tim của hắn cũng bị xé thành thành từng mảnh nhỏ rồi.
Nhưng tại chỗ còn có nhiều sứ giả của các quốc gia thế này, cho dù là vì mặt mũi suy nghĩ, hắn cũng không thể để cho bọn hắn qua loa giải tán. Vì kế hoạch hôm nay, lại cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, trước đem tất cả đối phó trước, sau đó mới có thể trở về đóng cửa lại khóc rống.
Đều nói không ra được một câu, lão hoàng đế chỉ có thể để thái tử điện hạ nâng đỡ xoay qua chỗ khác, từ từ rời đi.
"Minh Vương phi, Nam Vân công chúa, các người không có sao chứ? Chuyện mới vừa rồi, không có hù được hai người chứ?" Cho đến lúc này, Thái tử phi mới xuất hiện, còn là vẻ mặt hòa ái đối với các nàng cười.
Nữ nhân này như thế nào mà còn cười được?
Hạ Mộng hàm răng khẽ cắn, cũng liền nặn ra một tiếng cười."Không có việc gì, loại chiến trận này chúng ta kinh nghiệm có hơi bị nhiều. Mới vừa rồi các người xuất hiện rất kịp thời, chúng ta còn không có bị làm cho sợ hãi đâu."
"Vậy thì tốt." Thái tử phi liền vội vàng gật đầu, muốn tới đây nâng lên vị thế của nàng ta, "Ai, nha đầu dẫn đường cũng vậy, nhìn thấy hoàng đệ hoàng muội bọn họ tới, dĩ nhiên ngay lập tức bỏ lại các người, vội vàng hấp tấp chạy về báo tin, chẳng lẽ nàng còn không biết việc cấp bách nhất là bảo vệ các người sao? Các người yên tâm, một hồi ta về liền nhất định hảo hảo giáo huấn nàng một chút!"
Dạy dỗ thế nào? Cho một vạn ngân phiếu, mấy trăm lượng bạc, để cho nàng vui mừng hớn hở trở về nhà sao? Hạ Mộng cười lạnh nghĩ thầm.
"Ái phi!"Hoàng Phủ Nam Ninh cũng chạy tới, đẩy tay Thái tử phi ra, đem Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa ôm vào lòng."Các người không sao chứ?"
"Không có việc gì." Hạ Mộng lắc đầu.
"Không có việc gì, Tứ tẩu vẫn luôn chăm sóc cho muội!" Nam Vân công chúa cũng nhỏ giọng nói.
"Vậy thì tốt." Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, một tay kéo một người liền nói: "Chúng ta quay trở lại yến tiệc. Một hồi chờ trở lại dịch quán, chúng ta mới hảo hảo nói một chút."
"Ừ." Hạ Mộng gật đầu.
Nam Vân công chúa cũng ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng là, vừa ngẩng đầu, thân thể của nàng lập tức vừa cứng đờ!
"Thế nào?" Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi.
Nam Vân công chúa vội vàng cúi đầu. "Không có. . . . . . Không có việc gì!"
Làm sao có thể nói cho bọn hắn biết, lúc mình dùng sức ngẩng đầu len, vị Thập vương gia kia cũng theo tới đây xem kịch vui lại quay đầu lại nhìn nàng. Lúc tầm mắt hai người giao nhau, khóe miệng của hắn cong lên, đối với nàng bỏ ra một nụ cười lạnh!
Con mồi cũng đã rơi vào trong cạm bẫy rồi, những người đó chẳng lẽ còn không nắm chặt được thời gian để tới đây bắt sao?
Hạ Mộng cười khẽ, vỗ vỗ đầu của nàng: "Muội ngoan ngoãn không nên lộn xộn, cũng không nên nói lời nào, tất cả đều nghe ta phân phó, nhớ chưa?"
"Ừ." Nam Vân công chúa ngoan ngoãn gật đầu.
"Hừ, đã muốn chết đến nơi, các ngươi vẫn còn nói được? Chẳng lẽ còn muốn chạy trốn hay sao? Ta cho các ngươi biết, bọn hắn bây giờ cũng đã đi tham gia thọ yến rồi, nơi này ngoại trừ ta ra, cũng không có người khác, các ngươi chết chắc!" Nhìn hai người bọn họ châu đầu ghé tai, Bích Vân công chúa lạnh lùng cười một tiếng, cằm cũng giơ lên thật cao.
Đối với cái công chúa này, thì Hạ Mộng càng không phản bác.
Khôngtới mộttháng,cũng đã thua trong tay nàng đến ba lần rồi, hiện tại nàng cư nhiên lại ngu ngốc muốn chui đầu vào tròng.
Định làm lần thứ tư lun sao! Chim ngốc cũng không ngốc bằng nàng ta như vậy đấy! Thứ người như thế, đần chết đáng đời!
Khóe miệng liền hé ra: "Rốt cuộc là ai chết đến nơi, chẳng phải sẽ biết ngay lập tức sao?"
"Đương nhiên chính là ngươi!" Bích Vân công chúa kêu to.
Hạ Mộng chẳng nói đúng sai chỉ hừ nhẹ một tiếng.
"Ai?"
Lập tức nghe thấy một tiếng quát to và tiếng bước chân truyền đến. Hơn nữa, dày đặc, tạp nhạp tiếng bước chân, còn có giọng nói, nghe như thiên quân vạn mã cùng nhau đánh tới, trong nháy mắt liền khiến sắc mặt của Bích Vân công chúa và Thập Lục hoàng tử đại biến.
"Ái phi! Vân nhi, có phải các người hay không? Phải không?"
Sau đó liền nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Nam Ninh. "Cứu tinh đến rồi!" Trong lòng suy đoán được chứng thật, Hạ Mộng vội vàng cất cao âm điệu: "Vương Gia, chúng ta ở chỗ này!"
"Sao hắn cũng tới đây?" Nghe vậy, huyết sắc trên mặt Thập Lục hoàng tử liền thối lui hơn phân nửa.
Bích Vân công chúa cũng bắt đầu phát run."Thế này. . . Xảy ra chuyện gì? Thái tử ca ca không phải đã nói. . ."
"Hắn nói thì các ngươi phải tin sao? Các ngươi không biết mẫu phi của các ngươi cùng mẫu hậu của hắn là hơn mười năm cừu địch, cừu địch sinh hạ con cái, chẳng lẽ còn có thể trở thành đồng minh hay sao?" Hạ Mộng cười lạnh, không chút thương hại nói với đôi tỷ đệ này.
Hai người lập tức biến thành pho tượng, đều không thể cử động.
Thôi đi, đáng đời.
Hạ Mộng cười lạnh.
"Ái phi! Ái phi!"
Bên kia, nghe được thanh âm của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng liền chạy đi qua bên này. Liền nhìn thấy cung nữ thái giám đang bao quanh bọn họ, cùng với cửa trái mà nàng đang đứng là tỷ đệ Bích Vân công chúa, mặt hắn trầm xuống: "Lại là các ngươi!"
"Tứ ca ca, ta. . . . . . Không phải vậy! Ta. . . . . . Ta là bị hãm hại, chúng ta. . . . . . Chúng ta. . . . . ."
Vừa thấy hắn, Bích Vân công chúa lập tức hoảng hốt nói. Muốn giải thích nhưng ai biết càng giải thích càng giải thích không rõ, tay chân nàng đều loạn cả lên.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên liếc nàng một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh liền quay đầu đi: "Hoàng thượng, đây cũng là ngài nói sẽ hảo hảo giáo dục lại con cái của ngài, để cho bọn họ đàng hoàng nghe lời, sẽ không quay trở lại tìm vương phi của bổn vương gây phiền phức sao?"
"Phụ hoàng!"
Nghe xong lời này, bọn họ đã biết lão hoàng đế cũng tới, hai tỷ muội lập tức run lên bần bật.
"Bích Vân, Diệc nhi, các ngươi lại đang làm cái gì? Ta không phải đã sớm nói với các ngươi rồi sao, đàng hoàng một chút sống ở trong tẩm cung, chờ Minh Vương gia bọn họ đi liền trở ra sao? Sao các ngươi lại. . . . . . Lại. . . . . .?" Một thân áo bào mới tinh, trên y phục ngũ trảo kim long rạng rỡ phát sáng, trên đỉnh đầu kim quang càng thêm chiếu lấp lánh. Nhưng mà, dưới ánh lửa bập bùng, lão hoàng đế lại giống như già thêm hai mươi tuổi, một chút cũng không nhìn ra được biểu tình vui mừng của lễ mừng thọ.
"Phụ hoàng, con. . . . . . Chúng con. . . . . ." Đối mặt với ánh mắt thất vọng của phụ thân, Bích Vân công chúa cùng Thập Lục hoàng tử liền suy sụp, một chữ đều nói không ra.
"Ai!" Lão hoàng đế lại không nhịn được thở dài, dùng sức lắc đầu, "Hai người các ngươi, lần này ta không gánh nổi các ngươi, các ngươi liền. . . . . ."
"Hoàng thượng!"
Lập tức nghe một tiếng thét vang lên, một thân trang phục được thêu huy hoàng, nữ nhân ăn mặc giống như phi tử vội vàng từ trong đám người chạy ra ngoài: "Bích Vân cùng Diệc nhi cũng chỉ là tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngài tạm tha chúng nó lần thứ nhất đi! Nô tì bảo đảm, bọn họ về sau nhất định sẽ nghe lời, sẽ không bao giờ nữa làm ra cái loại sự tình này nữa!"
Nhìn bộ dáng của nàng ấy: ngũ quan tinh xảo, phục sức xa hoa càng thêm diễm lệ thiên hạ ít ai có được. Mặc dù có hơi lớn tuổi một chút, nhưng khí chất toàn thân cũng là cực hảo, hơn nữa đầy vẻ quyến rũ của một nữ nhân, gương mặt điềm đạm đáng yêu, là nam nhân ai đều cũng sẽ vì nàng khuynh đảo. Nữ nhân như thế, điều này cũng khó trách lão hoàng đế chuyên sủng nàng cho đến bây giờ.
"Ái phi, lần này vô dụng."
Tuy đau lòng nhưng đối mặt với sự cầu cạnh của nàng, lão hoàng đế chỉ có thể lắc đầu. "Trẫm đã vì bọn họ khai ân qua rất nhiều lần rồi. Lần này, ở thọ yến của trẫm, bọn họ lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế. Ngay trước mặt rất nhiều sứ giả, trẫm vô luận như thế nào cũng nên cho Minh Vương phi bọn họ một cái công đạo!"
À?
Nghe đến câu này, Bích Vân công chúa nội tâm run lên, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra ởsau lưng của hoàng đế còn có một nhóm ngườiđi theo! Những người này, đương nhiên là văn võ bá quan cùng vớicung nữ thái giám rồi. Còn có một nửa, đều là các sứ thần đến xem náo nhiệt! Mà dưới ánh mắt vui mừng xem náo nhiệt của họ quả thật làm cho bọn họ không có đất để dung thân.
Bùm!
Nghe lời ấy, nữ nhân nọ lập tức quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy nước mắt: "Hoàng thượng, chẳng lẽ nô tì van xin ngài đều vô dụng rồi sao? Xin ngài nghĩ tình nô tì hầu hạ ngài hai mươi năm, ở nơi này hai mươi năm khổ cực, ngài tạm tha cho bọn nó lần này đi!"
"Ái phi, không thể nào." Lắc đầu, lão hoàng đế vẻ mặt thống khổ nói.
"Hoàng thượng. . . . . ."
"Tần Quý Phi, người không cần phảinói nữa! Hôm nay, lục hoàng muội cùng thập lục hoàng đệ liên thủ làm ra cái loại sự tình này, chuyện này chính là đưa đến Phượng Tường vương triều không còn thể diện, bọn họ vì tư lợi, không chút nàosuy tính cho chúng ta lẫn quốc gia, thật sự không xứng với địa vị hoàng tử, công chúa! Huống chi trước đó, bọn họ cũng đã khi dễ qua Minh Vương phi mấy lần nhưng Minh Vương phi cùng Minh vương gia tâm địa thiện lương, cũng không cùng với bọn họ so đo, bọn họ liền được voi đòi tiên, lại làm ra cái loại sự tình này! Phá hủy thọ yến của phụ hoàng đã là đại nghịch bất đạo, bọn họ lại còn khi dễ nước láng giềng! Nếu không cấp Phượng Tường vương triều một cái công đạo, nếu không như vậy thì phụ hoàng ngày sau nên xử sự như thế nào? Quốc gia chúng ta nên xử sự ra sao?" Thái tử điện hạ đứng ra ngẩng đầu ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt như thế nói cắt đứt lời nàng.
"Đại hoàng huynh, là ngươi!Ngươi hãm hại chúng ta!".Thấy hắn xuất hiện, lại nghe hắn lời nói những lời này, thập lục hoàng tử liền nhảy lên nói.
“Được lắm! Đại hoàng huynh, ngươi hãm hại chúng ta!" Bích Vân công chúa vội vàng cũng kêu to: "Phụ hoàng, đây là Đại hoàng huynh hắn hãm hại chúng ta đấy! Hắn nói có thể giúp chúng ta hả giận, nói có thể đem Minh Vương phi đưa đến đây, để cho chúng ta hạ cơn tức ở trên người của nàng, giết chết nàngđều được, tất cả đều là hắn làm chủ! Nhưng ai biết chỉ chớp mắt, hắn cư nhiên lại đem các người cho mang đến!"
"Ngươi chớ có nói hươu nói vượn!" Lời nói vừa dứt, thái tử điện hạ liền giận tái mặt quát khẽ, "Lục hoàng muội, thập lục hoàng đệ, chúng ta từ nhỏ tình cảm liền không giống như nhau, liền chơi cũng không cùng nhau chơi đùa qua, ta như thế nào chủ động giúp các ngươi ra cái chủ ý này? Huống hồ, vợ chồng Minh Vương gia cùngThái tử phi của ta có giao hảo, chúng ta thường xuyênlui tới lẫn nhau, tình cảm có thể so với thân huynh đệ tỷ muội, ta làm sao có thể đem huynh đệ tỷ muội của ta đẩy vào hố lửa? Còn phải vì vậy đắc tội Phượng Tường vương triều! Các ngươi nói láo cũng phải tìm người thích hợp hơn một chút có được không?"
"Đại hoàng huynh!"
Nghe vậy, Bích Vân công chúa và Thập Lục hoàng tử cũng nhảy dựng lên."Ngươi mới phải nói hưu nói vượn, rõ ràng chính là ngươi"
"Đủ rồi!" Lão hoàng đế gầm lên một tiếng để cho bọn họ hai cái tập thể im miệng.
"Phụ hoàng?" Hai tỷ đệ vội vàng chuyển sang lão hoàng đế bên kia.
Lão hoàng đế quay đầu ra: "Người đâu! Bích Vân công chúa cùng Thập Lục hoàng tửkhông nghe khuyên bảo, mấy lần mạo phạm Minh vương phi, nghiệp chướng nặng nề, phạt hai người mỗi người 50 đại bản, ngay tại chỗ trừng phạt. Bích Vân công chúa đưa vào Phật Đường, đóng cửa suy nghĩ ba tháng. Ba tháng sao, cho phép gả đến nước Cầm Đông, đời này kiếp này không được trở về nước. Thập Lục hoàng tử nhốt vào từ đường, đem tổ huấn sao chép một vạn lần, rồi sau đó mang ra cung, phong Lệ Vương, thưởng thực ấp 1000 hộ!"
"Hoàng thượng!"
"Phụ hoàng!"
Lời vừa nói ra, đôi tỷ đệ Bích Vân công chúa thậm chí còn có Tần quý phi cũng không nhịn được nhỏ giọng hô ra tiếng.
Hắn làm như vậy, như thế là đưa tỷ đệbọn họ đánh vào địa ngục! Trước mặt nhiều người như vậy đánh bọn họ bằng roi như vậy chắc chắn sẽ xuống tay không lưu tình, bọn họ nhất định sẽ bị đánh gần chết. Hơn nữa phải biết là hiện tại tới đây vây xem còn có sứ giả của nước khác! Ở trước mặt những người này chịu phạt, hơn nữa còn là đại bản hình phạt, đó chính là để cho mặt mũi mất hết, sau này làm sao đi gặp người? Còn nữa, nước Cầm Đông chỉ là một nước nhỏ, nơi đó hoàng đế cũng chỉ là tượng gỗ mà thôi, đem Bích Vân công chúa gả đi, nàng cả đời không phải sẽ bị phá hủy hay sao? Chứ đừng nói Thập Lục hoàng tử, hắn mới nhỏ như vậy, nói ra cho oai là vương gia nhưng thực ấp chỉ có 1000 hộ, vậy làm sao mà sống? Phải biết, đương kim thái tử thực ấp nhưng là có hơn một vạn hộ! Mặc dù không là hoàng tử con vợ cả nhưng lúc Tần quý phi khổ cựcsinh hắn ra, lão hoàng đế đã từng hứa hẹn cho nhi tử ít nhất 5000 hộ. Nhưng còn bây giờ thì sao? Thật là làm không được rồi ! Cái địa vị này, nói là Vương gia, thật ra thì so với Công hầu không còn sai biệt lắm, cái này bảo hắn tiếp thụ được như thế nào?
Nhưng bất kể có tiếp được hay không chịu được, tất cả đã định thành cục. Lão hoàng đế vung tay lên: "Người tới, hành hình!"
"Dạ!"
Mấy tên thị vệ lập tức tiến lên, đem BíchVân công chúa và thập lục hoàng tử sớm đã hóa đá ép đến trên mặt đất dùng sức mà đánh.
Hai tỷ đệ bị đánh đến liên tục kêu thảm thiết, người khác ít ai dám nhìn thẳng. Thời điểm Tần quý phi nhìn thấy người kéo đại bản đến đây chỉ có thể kêu một tiếng rồi ngất xỉu.
Thật vất vả, đợi đến 50 đại bản đánh xong, Bích Vân công chúa tỷ đệ đã sớm hấp hối, gọi cũngkhông dậy nỗi.
Lão hoàng đế đau lòng liếc mắt nhìn về hai đứa con sủng ái. Đôi tay nắm thậtchặt, hàm răng cũng cắn chặt hơn mới có thể để cho mình không khẩn trương.
Mắt thấy phụ thân tạm thời không thể đứng ra nói chuyện, thái tử điện hạ vội vàng nói: "Người đâu, theo phụ hoàng phân phó, dẫn bọn họ đến nơi mà bọn họ nên đi đi!"
"Dạ!"
Vì thế lại thấy cung nữ thái giám vội vàng đi tới, thận trọng dẫn bọn hắn đi.
"Chư vị, thật sự là xin lỗi, quốc giáo tử vô phương, để mọi người nhìn thấychuyện cười. Hôm nay, trước mặt chư vị cho bọn hắn trừng phạt, cũng là cho mọi người một hứa hẹn. Từ nay về sau, người trong nước ta tuyệt đối sẽ không như thế ỷ thế hiếp người. Nếu không, ngay tại chỗ đánh chết! Tuyệt không tha thứ!" thái tử điện hạ quay lại, ánh mắt nhìn thẳng lớn tiếng nói.
A, nam nhân này thật đúng là biết cách làm người.
Trước đó bất chấp tất cả, phá hủy muội muộiđệ đệ của mình. Sau đó, lạixoay chuyển lời nói, đem chuyện cho thành quá khứ, hơn nữa thuận theo thời thế, phủcho mình thêm một cái áo khoác hoa lệ, khiến mọi người nhìn thấy bọn họ tốt, sẽ không đem chuyện xấu này ghi nhớ trong lòng.
Thái tử điện hạ ơi thái tử điện hạ, nước cờ của ngươi từng bước một đi được đến nơi nha!
"Phụ hoàng." Giải quyết xong những người này, thái tử điện hạ lại trở về bên người lão hoàng đế bắt đầu tỏ tâm ý. "Ngài mệt mỏi, bên này cũng không có chuyện rồi, chúng ta hay là trở về thọ yến đi! Nhi thần còn chưa có kính rượu cho ngài xong!"
"Ta. . . . . . Ai!" Chuyện cho tới bây giờ, hắn như thế nào còn uống trôi được chứ! Mình sủng ái nhất là đôi huynh đệ này nhưng cứ như vậy mà bị hủy, tim của hắn cũng bị xé thành thành từng mảnh nhỏ rồi.
Nhưng tại chỗ còn có nhiều sứ giả của các quốc gia thế này, cho dù là vì mặt mũi suy nghĩ, hắn cũng không thể để cho bọn hắn qua loa giải tán. Vì kế hoạch hôm nay, lại cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng, trước đem tất cả đối phó trước, sau đó mới có thể trở về đóng cửa lại khóc rống.
Đều nói không ra được một câu, lão hoàng đế chỉ có thể để thái tử điện hạ nâng đỡ xoay qua chỗ khác, từ từ rời đi.
"Minh Vương phi, Nam Vân công chúa, các người không có sao chứ? Chuyện mới vừa rồi, không có hù được hai người chứ?" Cho đến lúc này, Thái tử phi mới xuất hiện, còn là vẻ mặt hòa ái đối với các nàng cười.
Nữ nhân này như thế nào mà còn cười được?
Hạ Mộng hàm răng khẽ cắn, cũng liền nặn ra một tiếng cười."Không có việc gì, loại chiến trận này chúng ta kinh nghiệm có hơi bị nhiều. Mới vừa rồi các người xuất hiện rất kịp thời, chúng ta còn không có bị làm cho sợ hãi đâu."
"Vậy thì tốt." Thái tử phi liền vội vàng gật đầu, muốn tới đây nâng lên vị thế của nàng ta, "Ai, nha đầu dẫn đường cũng vậy, nhìn thấy hoàng đệ hoàng muội bọn họ tới, dĩ nhiên ngay lập tức bỏ lại các người, vội vàng hấp tấp chạy về báo tin, chẳng lẽ nàng còn không biết việc cấp bách nhất là bảo vệ các người sao? Các người yên tâm, một hồi ta về liền nhất định hảo hảo giáo huấn nàng một chút!"
Dạy dỗ thế nào? Cho một vạn ngân phiếu, mấy trăm lượng bạc, để cho nàng vui mừng hớn hở trở về nhà sao? Hạ Mộng cười lạnh nghĩ thầm.
"Ái phi!"Hoàng Phủ Nam Ninh cũng chạy tới, đẩy tay Thái tử phi ra, đem Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa ôm vào lòng."Các người không sao chứ?"
"Không có việc gì." Hạ Mộng lắc đầu.
"Không có việc gì, Tứ tẩu vẫn luôn chăm sóc cho muội!" Nam Vân công chúa cũng nhỏ giọng nói.
"Vậy thì tốt." Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, một tay kéo một người liền nói: "Chúng ta quay trở lại yến tiệc. Một hồi chờ trở lại dịch quán, chúng ta mới hảo hảo nói một chút."
"Ừ." Hạ Mộng gật đầu.
Nam Vân công chúa cũng ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng là, vừa ngẩng đầu, thân thể của nàng lập tức vừa cứng đờ!
"Thế nào?" Hoàng Phủ Nam Ninh hỏi.
Nam Vân công chúa vội vàng cúi đầu. "Không có. . . . . . Không có việc gì!"
Làm sao có thể nói cho bọn hắn biết, lúc mình dùng sức ngẩng đầu len, vị Thập vương gia kia cũng theo tới đây xem kịch vui lại quay đầu lại nhìn nàng. Lúc tầm mắt hai người giao nhau, khóe miệng của hắn cong lên, đối với nàng bỏ ra một nụ cười lạnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.