Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 212: tập thể nghiêng về
Hoa Đào Tiểu Trà
21/04/2015
Một lúc sau, Hạ Mộng, thái tử phi, Thập Lục hoàng tử cùng với Bích Vân công chúa đều bị đưa đến trước mặt hoàng đế.
Bích Vân công chúa vẻ mặt mờ mịt, thái tử phi hai mắt ngốc trệ, Thập Lục hoàng tử lòng tràn đầy sợ hãi, Nam Vân công chúa cũng ngu si đần độn đứng ở một bên, chỉ có Hạ Mộng bình thường chút ít mà lúc này nàng vô lực chạy tới bên cạnh Hoàng Phủ Nam Ninh.
Rút kinh nghiệm lần trước, khi nghe nói chuyện phát sinh, lão hoàng đế liền lập tức hạ lệnh thái tử tiếp nhận chuyện bên kia, ổn định đại cục còn mình thì cùng Hoàng Phủ Nam Ninh hoả tốc chạy đến xử lý sự cố.
Bất quá khi đến xem tình hình, lão hoàng đế trong lòng đã nguội một nửa.
Xong rồi, lúc này, không cần phải nói nhất định là phía mình vấn đề chiếm đa số.
Nhưng bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, hắn vẫn hít sâu một cái, ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng, sau đó trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Ô ô ô..."
Ngã vào ngực Hoàng Phủ Nam Ninh, Hạ Mộng thấp giọng khóc, sụt sùi khóc đến không kềm chế được.
Đám người Thập Lục hoàng tử vẫn còn đang trong mộng du, chưa lấy lại tinh thần.
Lẳng lặng chờ đợi mấy giây, không có bất kỳ người chủ động đứng ra nói chuyện. Lão hoàng đế đành phải điểm danh: "Củng nhân huynh, nói cho cùng là chuyện gì xảy ra?"
Kẻ gọi là Củng chính là nhũ danh của Thập Lục hoàng tử. Nghe đến tên mình bị gọi, hắn mới như sực tỉnh cơn mê vội vàng ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng nhi thần..."
"Ừ "
"Nhi thần..."
"Ngươi nói rõ ràng đi chứ, chuyện gì đã xảy ra?"
"Nhi thần thật không có đem nàng làm gì hết! Ngược lại, nàng dùng roi thiếu chút nữa đánh chết đại hắc, còn gọi đại hắc tới cắn nhi thần! Nếu như không phải là Lục hoàng tỷ xuất hiện kịp thời, nhi thần sẽ bị đại hắc cắn chết tươi!"
Lời vừa nói ra, lão hoàng đế lập tức bị khiếp sợ!
"Làm sao có thể?"
Nói lời này lại là Bích Vân công chúa?
Không có thấy tận mắt thấy, đến bọn thái giám cũng đi theo gật đầu.
Thập Lục hoàng tử hít hít mũi: "Thực chính là như vậy! Nữ nhân này nàng thật hung dữ!" Vừa nói chuyện, một tay chỉ hướng Hạ Mộng bên kia: "Nàng rõ ràng dùng roi đem đại hắc tươi sống tuần phục. Còn nói muốn gậy ông đập lưng ông!"
"Ô ô ô… Vương gia ta thật là sợ!"
Lập tức thân thể Hạ Mộng run lên bần bật. Đầu hướng ngực Hoàng Phủ Nam Ninh lao vào.
Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng ôm nàng, ngước mắt quát lạnh: "Thập Lục hoàng tử. Mời ngài khi nói chuyện cũng nên viết nháp trước có được không? Cho tới bây giờ chỉ nghe nói ngài có thể thuần phục được chó. Vậy thì đừng nói vương phi của bản vương! Nàng nhỏ nhắn xinh xắn, làm sao có thể thuần phục được một con chó lớn như vậy. Ngài đùa giỡn hay sao?"
Nói xong câu rất hợp lý kia. Con chó bự đứng lên chỉ sợ so với Hạ Mộng cao hơn ra một cái đầu. Nàng có thể thuần phục nó, nếu như lời này không phải con trai nói ra. Lão hoàng đế sẽ phải nở nụ cười.
"Nhưng đó chính là nàng làm! Trên người đại hắc còn nhiều máu như vậy. Không tin các ngươi có thể xem một chút!" Cảm giác mình bị oan uổng Thập Lục hoàng tử vội vàng kêu to.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy hừ lạnh: "Chẳng lẽ không thể là ngài làm như vậy sao? Nàng, một nữ nhi có thể làm được cơ à?"
Phải không? Ngay từ đầu trông thấy, hắn cũng không tin là có thể. Về sau tận mắt thấy Hạ Mộng dùng roi uy. Hắn không thể không tin. Cắn cắn môi, Thập Lục hoàng tử cơ hồ muốn giơ chân: "Nếu không tin, vương gia nói nàng làm lại cho mọi người xem đi! Khí lực của nàng so với ta còn lớn hơn nhiều!"
"Ô! Ta không có!"
Lời vừa nói ra, Hạ Mộng lập tức khóc đến càng thương tâm. Hai tay nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Nam Ninh. Nàng nâng lên một đôi con ngươi nước mắt lưng tròng: "Vương gia ta thật không có!"
"Bản vương tin tưởng nàng!" Liền tranh thủ ấn đầu nhỏ của nàng vào trong ngực. Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói: "Nàng yên tâm đi! Có bản vương đây, bản vương nhất định sẽ không để bọn họ đổ oan cho nàng đâu!"
"Ừ!" Liền vội vàng gật đầu, Hạ Mộng vẫn còn nhỏ giọng nức nở.
"Ngươi, tiện nữ nhân!" Nghe lời của nàng, Thập Lục hoàng tử đương nhiên tức giận không nhẹ, nhảy dựng lên liền mắng.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe thấy, sắc mặt mãnh liệt âm trầm đi xuống: "Hoàng Thượng, đây là hoàng tử mà hoàng thất các người nuôi dạy?"
"Củng!" Lập tức lão hoàng đế cũng sắc mặt trầm xuống, tăng thêm thanh âm hô!
Thập Lục hoàng tử khuôn mặt ủy khuất: "Phụ hoàng, nhi thần không có nói dối. Thái tử phi cũng nhìn thấy, không tin người hỏi nàng đi!"
Thấy hắn nói như vậy, nội tâm hoàng đế cũng không thấy tức giận, có vài phần nghi vấn, vội vàng chuyển hướng thái tử phi bên kia: "Thái tử phi, sự thật rốt cuộc như thế nào?"
Thái tử phi tựa hồ giật sửng mình!
Thập Lục hoàng tử vội vàng quát to một tiếng: "Thái tử phi, phụ hoàng hỏi ngươi đấy!"
Rốt cục cũng tỉnh lại. Thái tử phi giương mắt nhìn Thập Lục hoàng tử, lại nhìn bên kia Hạ Mộng, rồi cúi đầu: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần nhớ rõ thập lục đệ hắn chỉ huy chó cắn Minh vương phi, còn nói đem nàng cắn chết! Sau đó nhi thần mắt thấy con chó kia đánh về phía Minh vương phi. Lúc tình huống thật sự quá thảm thiết, nhi thần đã sợ ngây người... Trở lại là nghe tiếng kêu của Bích Vân, nhi thần mới tỉnh lại. Sau đó đần độn u mê, nhi thần bị mang đến nơi đây, căn bản không biết rõ xảy ra chuyện gì!"
Di.
Lời vừa nói ra Hạ Mộng sợ hết hồn.
Nữ nhân này rõ ràng không giúp người trong nhà nói chuyện.
Lặng lẽ ngẩng đầu hướng bên kia nhìn sang đúng lúc liền đối mặt ánh mắt thái tử phi hướng nàng khẽ mỉm cười, thần thái thập phần hữu hảo.
Thái độ... Rất khả nghi!
Khóe miệng kéo nhẹ, Hạ Mộng quay đầu trở lại đi tiếp tục ôm Hoàng Phủ Nam Ninh nhắm mắt chợp mắt!
Kẻ chờ nàng mở miệng, Thập Lục hoàng tử cũng ngẩn ngơ. Lập tức lại giơ chân đứng lên: "Thái tử phi sao ngươi có thể nói như vậy? Khi nãy, ngươi rõ ràng hết thảy đều nhìn thấy mà!"
Thái tử phi vẻ mặt sợ hãi: "Thập lục đệ ta thật bị sợ mơ hồ. Sau đó thật là không trông thấy gì cả! Lúc đó Nam Vân công chúa cũng ở đây, nàng còn nói phải bảo vệ Minh vương phi. Nàng khẳng định thấy rõ ràng. Ngươi hỏi nàng đi!"
Rất tốt, đơn giản mấy câu liền đem trách nhiệm từ chối. Nữ nhân này không đơn giản!
Trong nội tâm thầm suy nghĩ. Hạ Mộng lại nghe Hoàng Phủ Nam Ninh trầm thấp tiếng nói, từ đỉnh đầu truyền đến: "Vân nhi, muội đến nói một chút. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là Thập Lục hoàng tử khi dễ Tứ tẩu hay Tứ tẩu ngược lại khi dễ Thập Lục hoàng tử?"
"Cái này..."
Nam Vân công chúa lập tức ngây ngẩn cả người~
Hạ Mộng tâm lập tức bị nhéo. Vân nhi, ngươi nhất định phải cố lên nha! Hiện tại hết thảy đều dựa vào ngươi!
"Nam Vân công chúa, người nhìn thấy gì cứ việc nói! Nếu như là Củng khi dễ Minh vương phi, người cứ nói. Trẫm nhất định sẽ theo lẽ công bằng chấp pháp cho các người một cái công đạo!" Vội vàng, lão hoàng đế chuyển hướng về phía bên kia, trong ánh mắt mang theo vài phần chờ mong!
Nam Vân công chúa lại nháy mắt mấy cái: "Ta..." Liếc mắt nhìn Thập Lục hoàng tử.
Hoàng Phủ Nam Ninh không nhịn được: "Vân nhi nói nhanh một chút!"
"Được rồi, được rồi. Chính là khi chúng ta cùng các phu nhân uống chung trà. Các nàng buộc Tứ tẩu nhận sai với Bích Vân công chúa. Nói Tứ tẩu làm hại Bích Vân công chúa mất mặt, thật sự là không được. Ngươi một lời, ta một câu, nhiều người như vậy cùng nhau tạo áp lực. Tứ tẩu nàng gánh không được, đáp ứng. Sau đó các nàng lại buộc nàng lập tức đi nhận lầm ngay. Tứ tẩu cũng đáp ứng. Nhưng ai biết đang khi đi tìm Bích Vân công chúa, Thập Lục hoàng tử xuất hiện. Hắn luôn miệng nói Tứ tẩu làm hại Hoàng Thượng cùng Bích Vân công chúa mất thể diện, muốn trả thù Tứ tẩu nên để chó cắn Tứ tẩu chạy trối chết. Thập Lục hoàng tử hắn còn cười, nói muốn cho Bích Vân công chúa tới đây tận mắt xem kết cục của Tứ tẩu. Ta muốn cứu Tứ tẩu, kết quả chạy đến chân bị thương cũng không đuổi kịp bọn họ. Tứ tẩu cũng không tránh thoát con chó kia. Mắt thấy sắp bị con chó kia té nhào vào. Nếu như không phải là Bích Vân công chúa kịp thời xuất hiện chỉ sợ Tứ tẩu mệnh cũng không bảo vệ đươc! "
O o!!!
Vân nhi nói thật hay nhaa. Không uổng công Tứ tẩu thương ngươi!
Vội vàng thở dài một hơi, tâm Hạ Mộng đang treo cao, buông xuống yên tâm rúc vào trước ngực Hoàng Phủ Nam Ninh.
"Ngươi nói bậy!" Vừa nghe nàng kể, Thập Lục hoàng tử nóng nảy, trên trán gân xanh đều nổi lên: "Ngươi bao che người một nhà mà đổi trắng thay đen!"
"Củng!"
Vừa thấy như thế, lão hoàng đế vội vàng quát khẽ!
Thập Lục hoàng tử vội vàng quay đầu lại: "Phụ hoàng người đừng tin nàng nói một bên! Nàng gạt người. Nữ nhân kia nàng... Nàng thật rất lợi hại mà!"
Hiện nay hai nhân chứng một của bên này, một của Hoàng Phủ Nam Ninh bên kia luôn miệng một lời đều chỉ ra và xác nhận là hắn khi dễ. Nhân chứng xác thực hắn vẫn còn thề thốt phủ nhận. Dù hắn là phụ thân cũng không cách nào bao che được nữa!
Lão hoàng đế chau mày nghĩ như thế nào mới có thể để tiểu nhi tử thoát tội.
Lúc này Hoàng Phủ Nam Ninh lại nở nụ cười lạnh: "Hoàng Thượng xem ra Thập Lục hoàng tử thật sự là kiêu căng có chút quá. Nếu như không phải có vận khí tốt, ái phi bản vương sẽ táng thân trong bụng chó. Đến lúc đó các ngươi lại dự định xử lý việc này như thế nào?"
"Cái này ta biết rõ!" Vội vàng Nam Vân công chúa giơ tay kêu to: "Ta nghe thấy Thập Lục hoàng tử nói, ngài ấy nói nữ nhân chết thì đều đã chết rồi, cùng lắm bọn họ bồi cho ca mười nữ nhân!"
Nghe vậy Hoàng Phủ Nam Ninh nụ cười trên mặt trở nên lạnh hơn.
"Xem ra Thập Lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, không biết tình là vật chi! Bản vương sống hai mươi năm thật vất vả mới tìm được một cô gái thuận mắt. Cũng là trăm phương ngàn kế mới đưa nàng đến bên cạnh. Nhưng bây giờ một câu chết thì chết, đem nàng từ bên cạnh bản vương cướp đi. Ngài có biết hay không? Trên đời này cho dù ngài tìm đến một trăm nữ nhân, các nàng cũng không bằng vương phi của bản vương! Nếu như nàng thật sự có gì không hay xảy ra, bản vương nhất định để người nọ chết không có chỗ chôn! Bất quản hắn xuất thân như thế nào, là ai, hắn là tâm can bảo bối của ai!"
Uống!
Nghe Minh Vương nói như thế, mọi người tại đây đều bị hù dọa, thân thể cũng không tự chủ được run lên. Nhìn Vương gia vẻ mặt âm ngoan, bọn họ không hoài nghi chút nào việc Hoàng Phủ Nam Ninh sẽ nói lời giữ lời.
Rùng cả mình, ăn mòn toàn thân, lão hoàng đế vội vàng hoà giải: "Minh vương gia, ngài đừng nói như vậy chứ! Củng hắn tuổi nhỏ, ngài đừng cùng hắn chấp nhặt. Hiện tại Minh vương phi không sao rồi!"
"Ha ha... Đúng vậy nàng là mệnh tốt, thân thể không có gì đáng ngại. Nhưng ngài không thấy nàng bị dọa thành hình dáng gì sao?" Cắn răng, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức ôm Hạ Mộng.
Hạ Mộng cũng thuận thế ôm chặt hắn, cúi đầu nức nở nghẹn ngào vài tiếng: "Ô ô vương gia ta sợ... Ta thật là sợ!"
Thuần thanh yếu thế, kỹ xảo, không nhìn thấy mặt nàng. Những người khác không thể không tin nàng thực bị dọa đến mất hồn mất vía.
Lão hoàng đế trong một lúc không biết nói gì.
"Nàng là giả bộ! Nàng mới không có sợ đến vậy! Nàng gan lớn phải chết! Ta mới là bị dọa đến khóc!" Bên cạnh, mắt thấy cán cân ý vị đi xuống bên kia, Thập Lục hoàng tử lại nhịn không được kêu to.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh: "Thập Lục hoàng tử, bằng không bản vương cũng để ngài cùng chó bản vương thuần dưỡng vài chục năm sống chung một chỗ xem ngài có thể sợ đến như vậy hay không? Bản vương ở bên ngoài nhìn xem, có thể hay không cũng bị hù dọa khóc lên. Nếu quả thật là như vậy, bản vương liền tin tưởng lời ngài nói!"
"Ta..."
Này hoàn toàn là không thể nào!"
Thập Lục hoàng tử muốn tranh cãi lại phát hiện mình không thể! Lúc này, duy nhất chỉ có thể chuyển hướng lão hoàng đế bên kia mang theo khóc nức nở kêu to: "Phụ hoàng người nhất định phải tin tưởng nhi thần! Nhi thần thật sự mới là người bị hại!"
"A! Qua nhiều năm như vậy, bản cung là lần đầu tiên nghe nói Thập Lục hoàng tử có thể là người bị hại. Từ trước đến bây giờ không phải liên tục chỉ có ngài hãm hại người khác sao? Ai có lá gan đó hại ngài chứ? Huống chi bây giờ còn là trong hoàng cung của các ngươi nữa chứ!" Chợt Nam Vân công chúa hừ nhẹ một tiếng thong thả ung dung nói.
Nghe nói như thế Thập Lục hoàng tử hoàn toàn á khẩu không trả lời được.
Lão hoàng đế vẻ mặt thật bất đắc dĩ.
"Củng nhân huynh..."
Trong nội tâm chợt kéo căng, có một cảm giác bất phục, trong mắt Thập Lục hoàng tử nặn ra viên nước mắt: "Phụ hoàng ngay cả người cũng không chịu tin tưởng ta có phải hay không? Người tình nguyện tin tưởng bọn họ cũng không chịu tin tưởng ta có phải hay không?"
Không phải là hắn không chịu tin tưởng. Mà là sự thật bày ở trước mặt hắn không thể không tin! Lão hoàng đế nhăn mặt: "Củng, không phải là phụ hoàng không muốn tin tưởng con mà là..."
"Đủ rồi người không cần nói nữa! Ta biết rồi!" Lập tức cắt đứt lời lão hoàng đế, Thập Lục hoàng tử dùng sức bôi nước mắt: "Các người đã không tin ta. Ta cũng không muốn gặp lại các người!"
Nói xong xoay người muốn đi.
"Chậm đã!"
Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức ngăn cản lại đường đi của hắn.
Thập Lục hoàng tử dùng sức trừng hắn: "Ngài còn muốn làm gì?"
Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: "Thập Lục hoàng tử. Ngài thả chó cắn ái phi bản vương. Hiện tại lại ở chỗ này vu oan nàng. Những chuyện này còn chưa giải quyết, ngài muốn chạy đi đâu?"
"Nếu không ngài muốn như thế nào?"
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng kéo nhẹ: "Cái này nên hỏi phụ hoàng của ngài mới đúng chứ?"
"Trẫm..."
Bóng cao su lại đẩy tới bên này, lão hoàng đế vẻ mặt khó xử.
"Cái kia Minh vương gia, người cũng biết Củng hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện cho nên mới làm ra cơ sự này. Chờ khi trở về trẫm nhất định sẽ dạy dỗ hắn để hắn về sau sẽ không lại làm loạn. Hiện tại người liền..."
"Tha hắn sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng nói tiếp: "Hoàng Thượng, nếu như bản vương thực cứ như vậy tha. Người cho rằng bản vương nên như thế nào hướng vương phi của ta trả lời? Nàng đã bị kinh hãi như vậy, chỉ sợ những ngày tiếp theo sẽ cơm nuốt không trôi, ngủ bất an gối, bản vương vốn nghĩ dẫn nàng đi theo giải sầu. Đến cùng lại đến trình độ này, ngài nói bản vương như thế nào cho phải? Hơn nữa Thập Lục hoàng tử hắn đã mười ba tuổi, chừng hai năm nữa cũng nên nạp phi, cái tuổi này đã quả thực không nhỏ. Bản vương ở vào tuổi của hắn đã thay thế phụ hoàng nhiều lần đi sứ. Có thể nói chưa từng làm Phượng Tường vương triều mất mặt! Hơn nữa cho dù là bản vương ngôn hành cử chỉ có phân nửa sơ thất, khi trở về cũng sẽ bị phụ hoàng đánh vào mông. Nhưng bây giờ, Thập Lục hoàng tử quý quốc đến cái tuổi này còn không được giáo dục tốt thì phải?"
Buổi nói chuyện như nguyên cái tát tai răng rắc đánh trên mặt khiến lão hoàng đế quả thực trên mặt không còn chút ánh sáng nào.
Nhưng không thừa nhận cũng không được. Hoàng Phủ Nam Ninh nói phi thường có đạo lý.
Con mình nói lý ra ngang ngược ương ngạnh còn chưa tính, hiện tại ngay trước mặt nước khác làm ra sự tình này. Thực tại quá ném mặt mũi họ đi. Dựa theo đạo lý mà nói nhất định phải trọng phạt, bất kể là từ mặt mũi,... Nhưng dù nói như thế nào, đây cũng là hài tử mình sủng ái nhất. Trách phạt hắn cũng không thể ra tay hung ác được.
"Minh Vương gia nếu không chúng ta thương lượng một chút..."
"Hoàng Thượng!" Lập tức giận tái mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh không vui quát khẽ: "Nếu như ngài không làm. Bản vương cũng không thể nói gì hơn, như vậy tiểu Vương liền mang theo vương phi bái biệt. Xin thứ cho chúng ta không thể tham gia thọ yến của ngài!"
Dứt lời thật sự đối với hắn hành lễ sau đó kéo Hạ Mộng đi.
"Minh Vương gia không cần như vậy!"
Nhìn hắn làm thật, lão hoàng đế bị dọa. Lập tức từ trên long ỷ đứng lên: "Người đâu! Ngăn cản Minh Vương gia! Ngàn vạn không thể để cho vương gia đi!"
Lập tức thị vệ canh giữ ở cửa đem đường đi của bọn họ chặn lại.
Con đường phía trước không thông, Hoàng Phủ Nam Ninh đành phải quay đầu lại: "Hoàng Thượng ngài chẳng lẽ còn muốn đem bản vương bắt lại sao?"
"Trẫm không phải là ý này..."
"Vậy ngài có ý gì?"
"Cái này Minh Vương gia..."
"Hoàng Thượng, nói thẳng bản vương dù gì cũng là sứ giả vương triều Phượng Tường, cũng đường đường là vương gia con vợ cả vương triều Phượng Tường. Nếu như chúng ta ở chỗ này gặp bất kỳ bất trắc. Truyền ra ngoài chỉ sợ Hoàng Thượng vương triều Phượng Tường cũng sẽ tức giận!"
Cái này là đe dọa!
Lão hoàng đế miệng nhắm lại, mặc dù còn một sọt lời hữu ích giấu ở trong lòng, hắn đều không nói ra được.
"Người đâu!" Vô lực cúi đầu, hắn vẫy vẫy tay
"Hoàng Thượng!"
Hai gã thị vệ xuất hiện.
"Đem Thập Lục hoàng tử đi xuống đánh hai mươi roi để khiển trách!"
"Phụ hoàng!"
Vừa nghe lời ấy, Thập Lục hoàng tử mặt mũi trắng bệch. Người đứng thẳng bất động nguyên chỗ.
Lão hoàng đế không đành lòng nhìn hắn, liền khoát tay: "Nhanh lên mang hắn đi xuống!"
"Dạ!"
Thị vệ tới đem người mang đi.
Thập Lục hoàng tử chỉ ngây ngốc cho đến roi rơi vào thân, một khắc trước, hắn không thể tin được phụ hoàng yêu thương mình thế nhưng tàn nhẫn đối đãi với mình như vậy."
Con trai bị mang đi, lão hoàng đế đau lòng đến mặt mũi cũng trắng bệch.
"Minh Vương gia, hiện tại trẫm trừng phạt Củng nhân huynh, ngài coi như vậy đã hài lòng chưa?" Lại ngẩng đầu, người hắn phảng phất già nua đi mười tuổi.
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng kéo nhẹ "Còn có con chó kia!"
"Người đâu đem chó của Thập Lục hoàng tử giết đi!" Lão hoàng đế liền lập tức ra lệnh.
Này cũng không sai biệt lắm!
Trên mặt rốt cục giương cao cười, Hoàng Phủ Nam Ninh chắp tay đối với hắn hành lễ: "Đa tạ Hoàng Thượng anh minh vì đại nghĩa diệt thân. Tiểu Vương thật sự là bội phục!"
Ô ô. Hắn không phải đại nghĩa diệt thân, hắn là bị buộc bất đắc dĩ.
Quả thực muốn khóc, lão hoàng đế vội vàng quay đầu: "Minh Vương gia, nếu Minh Vương phi bị kinh hãi vậy, ngài mau mang nàng trở về nghỉ ngơi đi! Lát trẫm sẽ phái thái y đi xem nàng!"
"Không cần! Tự chúng ta có dẫn theo thái y tới!" Lời nói dịu dàng, Hoàng Phủ Nam Ninh chắp tay: "Đã như vậy, tiểu Vương cáo lui!"
Đẩy Hạ Mộng: "Ái phi chúng ta đi thôi!"
"Vương gia ta... Chân ta mỏi!" Cắn cắn môi, hai tay Hạ Mộng nắm chặt cánh tay hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh không nói hai lời liền ôm lấy eo nàng: "Đi thôi! Chúng ta trở về!"
"Vương gia..."
Thân thể bay lên không Hạ Mộng vội vàng hai tay ôm cổ hắn, vẻ mặt e lệ chui vào trong lòng hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đễnh mở rộng bước chân đi.
"Tứ ca, Tứ tẩu chờ ta một chút!" Vội vàng, Nam Vân công chúa quát to một tiếng, khập khiễng đi theo phía sau bọn họ!
"Ai!"
Sau đó, mắt thấy ba người biến mất, lão hoàng đế nhịn không được thở dài: "Minh vương gia khó đối phó như vậy! Củng như thế nào hết lần này tới lần khác lại chọc hắn?"
"Hừ! Đều là con tiểu hồ ly tinh kia! Nàng cho hắn mê choáng váng, cái gì đều nhìn không thấy!" Dậm chân một cái, Bích Vân công chúa vội vàng tiến lên xoa ngực cho phụ thân: "Phụ hoàng ngài yên tâm đi! Chờ một ngày kia, Minh vương gia sẽ thấy rõ diện mục thật của nàng. Hắn nhất định sẽ đem con tiểu hồ ly tinh bầm thây vạn đoạn!"
"Ngươi, cái nha đầu này!" Nghe vậy lão hoàng đế lại nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra Minh vương gia là động tâm thật đối với cái nha đầu này sao? Trong mắt hắn, khắp thiên hạ cũng không trọng yếu bằng cái nha đầu này! Ai dám động đến nha đầu kia, so với động vào hắn còn nghiêm trọng hơn!"
"Có sao?" Ngay lập tức mặt Bích Vân công chúa tái đi, một cổ thâm trầm hận ý vọt lên trong lòng nàng.
Vỗ vỗ vai nàng, lão hoàng đế thấm thía nói: "Bích Vân, việc đã đến nước này, con coi như xong đi! Minh vương gia hắn thật sự trong lòng không có con đâu. Tuổi con cũng không nhỏ, hay là nhân lúc đang có rất nhiều vương tân quý tộc cầu hôn chọn một - - "
"Ta không cần!" Lập tức cất cao thanh âm lớn, Bích Vân công chúa xoay người bỏ chạy.
"Bích Vân! Bích Vân! - - ai!" Thân hình già nua lần nữa héo rũ không ít. Lão hoàng đế vô lực nằm vật xuống trên ghế rồng.
Cho đến lúc này, thái tử phi mới nhẹ nhàng tiến lên: "Phụ hoàng ngài phải thoải mái, buông lỏng tinh thần, Bích Vân nàng chỉ là tạm thời không thể tiếp nhận sự thực. Chờ hai ngày nữa nàng sẽ tốt thôi."
"Chỉ mong là vậy!" Lắc đầu, lão hoàng đế tiếp tục thở ngắn thở dài.
Mắt thấy hắn căn bản không đem lời mình nghe lọt, thái tử phi liền cúi đầu: "Đã như vậy, nhi thần cũng xin cáo lui!"
"Con đi đi!" Khoát tay, lão hoàng đế nhạt thanh.
"Dạ!" Thái tử phi khẽ cúi người xoay người rời đi/
Chỉ là, khi xoay người, trong nháy mắt đầu nàng mạnh nhấc quẹt qua một tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bích Vân công chúa vẻ mặt mờ mịt, thái tử phi hai mắt ngốc trệ, Thập Lục hoàng tử lòng tràn đầy sợ hãi, Nam Vân công chúa cũng ngu si đần độn đứng ở một bên, chỉ có Hạ Mộng bình thường chút ít mà lúc này nàng vô lực chạy tới bên cạnh Hoàng Phủ Nam Ninh.
Rút kinh nghiệm lần trước, khi nghe nói chuyện phát sinh, lão hoàng đế liền lập tức hạ lệnh thái tử tiếp nhận chuyện bên kia, ổn định đại cục còn mình thì cùng Hoàng Phủ Nam Ninh hoả tốc chạy đến xử lý sự cố.
Bất quá khi đến xem tình hình, lão hoàng đế trong lòng đã nguội một nửa.
Xong rồi, lúc này, không cần phải nói nhất định là phía mình vấn đề chiếm đa số.
Nhưng bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, hắn vẫn hít sâu một cái, ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng, sau đó trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Ô ô ô..."
Ngã vào ngực Hoàng Phủ Nam Ninh, Hạ Mộng thấp giọng khóc, sụt sùi khóc đến không kềm chế được.
Đám người Thập Lục hoàng tử vẫn còn đang trong mộng du, chưa lấy lại tinh thần.
Lẳng lặng chờ đợi mấy giây, không có bất kỳ người chủ động đứng ra nói chuyện. Lão hoàng đế đành phải điểm danh: "Củng nhân huynh, nói cho cùng là chuyện gì xảy ra?"
Kẻ gọi là Củng chính là nhũ danh của Thập Lục hoàng tử. Nghe đến tên mình bị gọi, hắn mới như sực tỉnh cơn mê vội vàng ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng nhi thần..."
"Ừ "
"Nhi thần..."
"Ngươi nói rõ ràng đi chứ, chuyện gì đã xảy ra?"
"Nhi thần thật không có đem nàng làm gì hết! Ngược lại, nàng dùng roi thiếu chút nữa đánh chết đại hắc, còn gọi đại hắc tới cắn nhi thần! Nếu như không phải là Lục hoàng tỷ xuất hiện kịp thời, nhi thần sẽ bị đại hắc cắn chết tươi!"
Lời vừa nói ra, lão hoàng đế lập tức bị khiếp sợ!
"Làm sao có thể?"
Nói lời này lại là Bích Vân công chúa?
Không có thấy tận mắt thấy, đến bọn thái giám cũng đi theo gật đầu.
Thập Lục hoàng tử hít hít mũi: "Thực chính là như vậy! Nữ nhân này nàng thật hung dữ!" Vừa nói chuyện, một tay chỉ hướng Hạ Mộng bên kia: "Nàng rõ ràng dùng roi đem đại hắc tươi sống tuần phục. Còn nói muốn gậy ông đập lưng ông!"
"Ô ô ô… Vương gia ta thật là sợ!"
Lập tức thân thể Hạ Mộng run lên bần bật. Đầu hướng ngực Hoàng Phủ Nam Ninh lao vào.
Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng ôm nàng, ngước mắt quát lạnh: "Thập Lục hoàng tử. Mời ngài khi nói chuyện cũng nên viết nháp trước có được không? Cho tới bây giờ chỉ nghe nói ngài có thể thuần phục được chó. Vậy thì đừng nói vương phi của bản vương! Nàng nhỏ nhắn xinh xắn, làm sao có thể thuần phục được một con chó lớn như vậy. Ngài đùa giỡn hay sao?"
Nói xong câu rất hợp lý kia. Con chó bự đứng lên chỉ sợ so với Hạ Mộng cao hơn ra một cái đầu. Nàng có thể thuần phục nó, nếu như lời này không phải con trai nói ra. Lão hoàng đế sẽ phải nở nụ cười.
"Nhưng đó chính là nàng làm! Trên người đại hắc còn nhiều máu như vậy. Không tin các ngươi có thể xem một chút!" Cảm giác mình bị oan uổng Thập Lục hoàng tử vội vàng kêu to.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe vậy hừ lạnh: "Chẳng lẽ không thể là ngài làm như vậy sao? Nàng, một nữ nhi có thể làm được cơ à?"
Phải không? Ngay từ đầu trông thấy, hắn cũng không tin là có thể. Về sau tận mắt thấy Hạ Mộng dùng roi uy. Hắn không thể không tin. Cắn cắn môi, Thập Lục hoàng tử cơ hồ muốn giơ chân: "Nếu không tin, vương gia nói nàng làm lại cho mọi người xem đi! Khí lực của nàng so với ta còn lớn hơn nhiều!"
"Ô! Ta không có!"
Lời vừa nói ra, Hạ Mộng lập tức khóc đến càng thương tâm. Hai tay nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Nam Ninh. Nàng nâng lên một đôi con ngươi nước mắt lưng tròng: "Vương gia ta thật không có!"
"Bản vương tin tưởng nàng!" Liền tranh thủ ấn đầu nhỏ của nàng vào trong ngực. Hoàng Phủ Nam Ninh trầm giọng nói: "Nàng yên tâm đi! Có bản vương đây, bản vương nhất định sẽ không để bọn họ đổ oan cho nàng đâu!"
"Ừ!" Liền vội vàng gật đầu, Hạ Mộng vẫn còn nhỏ giọng nức nở.
"Ngươi, tiện nữ nhân!" Nghe lời của nàng, Thập Lục hoàng tử đương nhiên tức giận không nhẹ, nhảy dựng lên liền mắng.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe thấy, sắc mặt mãnh liệt âm trầm đi xuống: "Hoàng Thượng, đây là hoàng tử mà hoàng thất các người nuôi dạy?"
"Củng!" Lập tức lão hoàng đế cũng sắc mặt trầm xuống, tăng thêm thanh âm hô!
Thập Lục hoàng tử khuôn mặt ủy khuất: "Phụ hoàng, nhi thần không có nói dối. Thái tử phi cũng nhìn thấy, không tin người hỏi nàng đi!"
Thấy hắn nói như vậy, nội tâm hoàng đế cũng không thấy tức giận, có vài phần nghi vấn, vội vàng chuyển hướng thái tử phi bên kia: "Thái tử phi, sự thật rốt cuộc như thế nào?"
Thái tử phi tựa hồ giật sửng mình!
Thập Lục hoàng tử vội vàng quát to một tiếng: "Thái tử phi, phụ hoàng hỏi ngươi đấy!"
Rốt cục cũng tỉnh lại. Thái tử phi giương mắt nhìn Thập Lục hoàng tử, lại nhìn bên kia Hạ Mộng, rồi cúi đầu: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần nhớ rõ thập lục đệ hắn chỉ huy chó cắn Minh vương phi, còn nói đem nàng cắn chết! Sau đó nhi thần mắt thấy con chó kia đánh về phía Minh vương phi. Lúc tình huống thật sự quá thảm thiết, nhi thần đã sợ ngây người... Trở lại là nghe tiếng kêu của Bích Vân, nhi thần mới tỉnh lại. Sau đó đần độn u mê, nhi thần bị mang đến nơi đây, căn bản không biết rõ xảy ra chuyện gì!"
Di.
Lời vừa nói ra Hạ Mộng sợ hết hồn.
Nữ nhân này rõ ràng không giúp người trong nhà nói chuyện.
Lặng lẽ ngẩng đầu hướng bên kia nhìn sang đúng lúc liền đối mặt ánh mắt thái tử phi hướng nàng khẽ mỉm cười, thần thái thập phần hữu hảo.
Thái độ... Rất khả nghi!
Khóe miệng kéo nhẹ, Hạ Mộng quay đầu trở lại đi tiếp tục ôm Hoàng Phủ Nam Ninh nhắm mắt chợp mắt!
Kẻ chờ nàng mở miệng, Thập Lục hoàng tử cũng ngẩn ngơ. Lập tức lại giơ chân đứng lên: "Thái tử phi sao ngươi có thể nói như vậy? Khi nãy, ngươi rõ ràng hết thảy đều nhìn thấy mà!"
Thái tử phi vẻ mặt sợ hãi: "Thập lục đệ ta thật bị sợ mơ hồ. Sau đó thật là không trông thấy gì cả! Lúc đó Nam Vân công chúa cũng ở đây, nàng còn nói phải bảo vệ Minh vương phi. Nàng khẳng định thấy rõ ràng. Ngươi hỏi nàng đi!"
Rất tốt, đơn giản mấy câu liền đem trách nhiệm từ chối. Nữ nhân này không đơn giản!
Trong nội tâm thầm suy nghĩ. Hạ Mộng lại nghe Hoàng Phủ Nam Ninh trầm thấp tiếng nói, từ đỉnh đầu truyền đến: "Vân nhi, muội đến nói một chút. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là Thập Lục hoàng tử khi dễ Tứ tẩu hay Tứ tẩu ngược lại khi dễ Thập Lục hoàng tử?"
"Cái này..."
Nam Vân công chúa lập tức ngây ngẩn cả người~
Hạ Mộng tâm lập tức bị nhéo. Vân nhi, ngươi nhất định phải cố lên nha! Hiện tại hết thảy đều dựa vào ngươi!
"Nam Vân công chúa, người nhìn thấy gì cứ việc nói! Nếu như là Củng khi dễ Minh vương phi, người cứ nói. Trẫm nhất định sẽ theo lẽ công bằng chấp pháp cho các người một cái công đạo!" Vội vàng, lão hoàng đế chuyển hướng về phía bên kia, trong ánh mắt mang theo vài phần chờ mong!
Nam Vân công chúa lại nháy mắt mấy cái: "Ta..." Liếc mắt nhìn Thập Lục hoàng tử.
Hoàng Phủ Nam Ninh không nhịn được: "Vân nhi nói nhanh một chút!"
"Được rồi, được rồi. Chính là khi chúng ta cùng các phu nhân uống chung trà. Các nàng buộc Tứ tẩu nhận sai với Bích Vân công chúa. Nói Tứ tẩu làm hại Bích Vân công chúa mất mặt, thật sự là không được. Ngươi một lời, ta một câu, nhiều người như vậy cùng nhau tạo áp lực. Tứ tẩu nàng gánh không được, đáp ứng. Sau đó các nàng lại buộc nàng lập tức đi nhận lầm ngay. Tứ tẩu cũng đáp ứng. Nhưng ai biết đang khi đi tìm Bích Vân công chúa, Thập Lục hoàng tử xuất hiện. Hắn luôn miệng nói Tứ tẩu làm hại Hoàng Thượng cùng Bích Vân công chúa mất thể diện, muốn trả thù Tứ tẩu nên để chó cắn Tứ tẩu chạy trối chết. Thập Lục hoàng tử hắn còn cười, nói muốn cho Bích Vân công chúa tới đây tận mắt xem kết cục của Tứ tẩu. Ta muốn cứu Tứ tẩu, kết quả chạy đến chân bị thương cũng không đuổi kịp bọn họ. Tứ tẩu cũng không tránh thoát con chó kia. Mắt thấy sắp bị con chó kia té nhào vào. Nếu như không phải là Bích Vân công chúa kịp thời xuất hiện chỉ sợ Tứ tẩu mệnh cũng không bảo vệ đươc! "
O o!!!
Vân nhi nói thật hay nhaa. Không uổng công Tứ tẩu thương ngươi!
Vội vàng thở dài một hơi, tâm Hạ Mộng đang treo cao, buông xuống yên tâm rúc vào trước ngực Hoàng Phủ Nam Ninh.
"Ngươi nói bậy!" Vừa nghe nàng kể, Thập Lục hoàng tử nóng nảy, trên trán gân xanh đều nổi lên: "Ngươi bao che người một nhà mà đổi trắng thay đen!"
"Củng!"
Vừa thấy như thế, lão hoàng đế vội vàng quát khẽ!
Thập Lục hoàng tử vội vàng quay đầu lại: "Phụ hoàng người đừng tin nàng nói một bên! Nàng gạt người. Nữ nhân kia nàng... Nàng thật rất lợi hại mà!"
Hiện nay hai nhân chứng một của bên này, một của Hoàng Phủ Nam Ninh bên kia luôn miệng một lời đều chỉ ra và xác nhận là hắn khi dễ. Nhân chứng xác thực hắn vẫn còn thề thốt phủ nhận. Dù hắn là phụ thân cũng không cách nào bao che được nữa!
Lão hoàng đế chau mày nghĩ như thế nào mới có thể để tiểu nhi tử thoát tội.
Lúc này Hoàng Phủ Nam Ninh lại nở nụ cười lạnh: "Hoàng Thượng xem ra Thập Lục hoàng tử thật sự là kiêu căng có chút quá. Nếu như không phải có vận khí tốt, ái phi bản vương sẽ táng thân trong bụng chó. Đến lúc đó các ngươi lại dự định xử lý việc này như thế nào?"
"Cái này ta biết rõ!" Vội vàng Nam Vân công chúa giơ tay kêu to: "Ta nghe thấy Thập Lục hoàng tử nói, ngài ấy nói nữ nhân chết thì đều đã chết rồi, cùng lắm bọn họ bồi cho ca mười nữ nhân!"
Nghe vậy Hoàng Phủ Nam Ninh nụ cười trên mặt trở nên lạnh hơn.
"Xem ra Thập Lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, không biết tình là vật chi! Bản vương sống hai mươi năm thật vất vả mới tìm được một cô gái thuận mắt. Cũng là trăm phương ngàn kế mới đưa nàng đến bên cạnh. Nhưng bây giờ một câu chết thì chết, đem nàng từ bên cạnh bản vương cướp đi. Ngài có biết hay không? Trên đời này cho dù ngài tìm đến một trăm nữ nhân, các nàng cũng không bằng vương phi của bản vương! Nếu như nàng thật sự có gì không hay xảy ra, bản vương nhất định để người nọ chết không có chỗ chôn! Bất quản hắn xuất thân như thế nào, là ai, hắn là tâm can bảo bối của ai!"
Uống!
Nghe Minh Vương nói như thế, mọi người tại đây đều bị hù dọa, thân thể cũng không tự chủ được run lên. Nhìn Vương gia vẻ mặt âm ngoan, bọn họ không hoài nghi chút nào việc Hoàng Phủ Nam Ninh sẽ nói lời giữ lời.
Rùng cả mình, ăn mòn toàn thân, lão hoàng đế vội vàng hoà giải: "Minh vương gia, ngài đừng nói như vậy chứ! Củng hắn tuổi nhỏ, ngài đừng cùng hắn chấp nhặt. Hiện tại Minh vương phi không sao rồi!"
"Ha ha... Đúng vậy nàng là mệnh tốt, thân thể không có gì đáng ngại. Nhưng ngài không thấy nàng bị dọa thành hình dáng gì sao?" Cắn răng, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức ôm Hạ Mộng.
Hạ Mộng cũng thuận thế ôm chặt hắn, cúi đầu nức nở nghẹn ngào vài tiếng: "Ô ô vương gia ta sợ... Ta thật là sợ!"
Thuần thanh yếu thế, kỹ xảo, không nhìn thấy mặt nàng. Những người khác không thể không tin nàng thực bị dọa đến mất hồn mất vía.
Lão hoàng đế trong một lúc không biết nói gì.
"Nàng là giả bộ! Nàng mới không có sợ đến vậy! Nàng gan lớn phải chết! Ta mới là bị dọa đến khóc!" Bên cạnh, mắt thấy cán cân ý vị đi xuống bên kia, Thập Lục hoàng tử lại nhịn không được kêu to.
Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh: "Thập Lục hoàng tử, bằng không bản vương cũng để ngài cùng chó bản vương thuần dưỡng vài chục năm sống chung một chỗ xem ngài có thể sợ đến như vậy hay không? Bản vương ở bên ngoài nhìn xem, có thể hay không cũng bị hù dọa khóc lên. Nếu quả thật là như vậy, bản vương liền tin tưởng lời ngài nói!"
"Ta..."
Này hoàn toàn là không thể nào!"
Thập Lục hoàng tử muốn tranh cãi lại phát hiện mình không thể! Lúc này, duy nhất chỉ có thể chuyển hướng lão hoàng đế bên kia mang theo khóc nức nở kêu to: "Phụ hoàng người nhất định phải tin tưởng nhi thần! Nhi thần thật sự mới là người bị hại!"
"A! Qua nhiều năm như vậy, bản cung là lần đầu tiên nghe nói Thập Lục hoàng tử có thể là người bị hại. Từ trước đến bây giờ không phải liên tục chỉ có ngài hãm hại người khác sao? Ai có lá gan đó hại ngài chứ? Huống chi bây giờ còn là trong hoàng cung của các ngươi nữa chứ!" Chợt Nam Vân công chúa hừ nhẹ một tiếng thong thả ung dung nói.
Nghe nói như thế Thập Lục hoàng tử hoàn toàn á khẩu không trả lời được.
Lão hoàng đế vẻ mặt thật bất đắc dĩ.
"Củng nhân huynh..."
Trong nội tâm chợt kéo căng, có một cảm giác bất phục, trong mắt Thập Lục hoàng tử nặn ra viên nước mắt: "Phụ hoàng ngay cả người cũng không chịu tin tưởng ta có phải hay không? Người tình nguyện tin tưởng bọn họ cũng không chịu tin tưởng ta có phải hay không?"
Không phải là hắn không chịu tin tưởng. Mà là sự thật bày ở trước mặt hắn không thể không tin! Lão hoàng đế nhăn mặt: "Củng, không phải là phụ hoàng không muốn tin tưởng con mà là..."
"Đủ rồi người không cần nói nữa! Ta biết rồi!" Lập tức cắt đứt lời lão hoàng đế, Thập Lục hoàng tử dùng sức bôi nước mắt: "Các người đã không tin ta. Ta cũng không muốn gặp lại các người!"
Nói xong xoay người muốn đi.
"Chậm đã!"
Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức ngăn cản lại đường đi của hắn.
Thập Lục hoàng tử dùng sức trừng hắn: "Ngài còn muốn làm gì?"
Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh: "Thập Lục hoàng tử. Ngài thả chó cắn ái phi bản vương. Hiện tại lại ở chỗ này vu oan nàng. Những chuyện này còn chưa giải quyết, ngài muốn chạy đi đâu?"
"Nếu không ngài muốn như thế nào?"
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng kéo nhẹ: "Cái này nên hỏi phụ hoàng của ngài mới đúng chứ?"
"Trẫm..."
Bóng cao su lại đẩy tới bên này, lão hoàng đế vẻ mặt khó xử.
"Cái kia Minh vương gia, người cũng biết Củng hắn tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện cho nên mới làm ra cơ sự này. Chờ khi trở về trẫm nhất định sẽ dạy dỗ hắn để hắn về sau sẽ không lại làm loạn. Hiện tại người liền..."
"Tha hắn sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh lùng nói tiếp: "Hoàng Thượng, nếu như bản vương thực cứ như vậy tha. Người cho rằng bản vương nên như thế nào hướng vương phi của ta trả lời? Nàng đã bị kinh hãi như vậy, chỉ sợ những ngày tiếp theo sẽ cơm nuốt không trôi, ngủ bất an gối, bản vương vốn nghĩ dẫn nàng đi theo giải sầu. Đến cùng lại đến trình độ này, ngài nói bản vương như thế nào cho phải? Hơn nữa Thập Lục hoàng tử hắn đã mười ba tuổi, chừng hai năm nữa cũng nên nạp phi, cái tuổi này đã quả thực không nhỏ. Bản vương ở vào tuổi của hắn đã thay thế phụ hoàng nhiều lần đi sứ. Có thể nói chưa từng làm Phượng Tường vương triều mất mặt! Hơn nữa cho dù là bản vương ngôn hành cử chỉ có phân nửa sơ thất, khi trở về cũng sẽ bị phụ hoàng đánh vào mông. Nhưng bây giờ, Thập Lục hoàng tử quý quốc đến cái tuổi này còn không được giáo dục tốt thì phải?"
Buổi nói chuyện như nguyên cái tát tai răng rắc đánh trên mặt khiến lão hoàng đế quả thực trên mặt không còn chút ánh sáng nào.
Nhưng không thừa nhận cũng không được. Hoàng Phủ Nam Ninh nói phi thường có đạo lý.
Con mình nói lý ra ngang ngược ương ngạnh còn chưa tính, hiện tại ngay trước mặt nước khác làm ra sự tình này. Thực tại quá ném mặt mũi họ đi. Dựa theo đạo lý mà nói nhất định phải trọng phạt, bất kể là từ mặt mũi,... Nhưng dù nói như thế nào, đây cũng là hài tử mình sủng ái nhất. Trách phạt hắn cũng không thể ra tay hung ác được.
"Minh Vương gia nếu không chúng ta thương lượng một chút..."
"Hoàng Thượng!" Lập tức giận tái mặt, Hoàng Phủ Nam Ninh không vui quát khẽ: "Nếu như ngài không làm. Bản vương cũng không thể nói gì hơn, như vậy tiểu Vương liền mang theo vương phi bái biệt. Xin thứ cho chúng ta không thể tham gia thọ yến của ngài!"
Dứt lời thật sự đối với hắn hành lễ sau đó kéo Hạ Mộng đi.
"Minh Vương gia không cần như vậy!"
Nhìn hắn làm thật, lão hoàng đế bị dọa. Lập tức từ trên long ỷ đứng lên: "Người đâu! Ngăn cản Minh Vương gia! Ngàn vạn không thể để cho vương gia đi!"
Lập tức thị vệ canh giữ ở cửa đem đường đi của bọn họ chặn lại.
Con đường phía trước không thông, Hoàng Phủ Nam Ninh đành phải quay đầu lại: "Hoàng Thượng ngài chẳng lẽ còn muốn đem bản vương bắt lại sao?"
"Trẫm không phải là ý này..."
"Vậy ngài có ý gì?"
"Cái này Minh Vương gia..."
"Hoàng Thượng, nói thẳng bản vương dù gì cũng là sứ giả vương triều Phượng Tường, cũng đường đường là vương gia con vợ cả vương triều Phượng Tường. Nếu như chúng ta ở chỗ này gặp bất kỳ bất trắc. Truyền ra ngoài chỉ sợ Hoàng Thượng vương triều Phượng Tường cũng sẽ tức giận!"
Cái này là đe dọa!
Lão hoàng đế miệng nhắm lại, mặc dù còn một sọt lời hữu ích giấu ở trong lòng, hắn đều không nói ra được.
"Người đâu!" Vô lực cúi đầu, hắn vẫy vẫy tay
"Hoàng Thượng!"
Hai gã thị vệ xuất hiện.
"Đem Thập Lục hoàng tử đi xuống đánh hai mươi roi để khiển trách!"
"Phụ hoàng!"
Vừa nghe lời ấy, Thập Lục hoàng tử mặt mũi trắng bệch. Người đứng thẳng bất động nguyên chỗ.
Lão hoàng đế không đành lòng nhìn hắn, liền khoát tay: "Nhanh lên mang hắn đi xuống!"
"Dạ!"
Thị vệ tới đem người mang đi.
Thập Lục hoàng tử chỉ ngây ngốc cho đến roi rơi vào thân, một khắc trước, hắn không thể tin được phụ hoàng yêu thương mình thế nhưng tàn nhẫn đối đãi với mình như vậy."
Con trai bị mang đi, lão hoàng đế đau lòng đến mặt mũi cũng trắng bệch.
"Minh Vương gia, hiện tại trẫm trừng phạt Củng nhân huynh, ngài coi như vậy đã hài lòng chưa?" Lại ngẩng đầu, người hắn phảng phất già nua đi mười tuổi.
Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng kéo nhẹ "Còn có con chó kia!"
"Người đâu đem chó của Thập Lục hoàng tử giết đi!" Lão hoàng đế liền lập tức ra lệnh.
Này cũng không sai biệt lắm!
Trên mặt rốt cục giương cao cười, Hoàng Phủ Nam Ninh chắp tay đối với hắn hành lễ: "Đa tạ Hoàng Thượng anh minh vì đại nghĩa diệt thân. Tiểu Vương thật sự là bội phục!"
Ô ô. Hắn không phải đại nghĩa diệt thân, hắn là bị buộc bất đắc dĩ.
Quả thực muốn khóc, lão hoàng đế vội vàng quay đầu: "Minh Vương gia, nếu Minh Vương phi bị kinh hãi vậy, ngài mau mang nàng trở về nghỉ ngơi đi! Lát trẫm sẽ phái thái y đi xem nàng!"
"Không cần! Tự chúng ta có dẫn theo thái y tới!" Lời nói dịu dàng, Hoàng Phủ Nam Ninh chắp tay: "Đã như vậy, tiểu Vương cáo lui!"
Đẩy Hạ Mộng: "Ái phi chúng ta đi thôi!"
"Vương gia ta... Chân ta mỏi!" Cắn cắn môi, hai tay Hạ Mộng nắm chặt cánh tay hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh không nói hai lời liền ôm lấy eo nàng: "Đi thôi! Chúng ta trở về!"
"Vương gia..."
Thân thể bay lên không Hạ Mộng vội vàng hai tay ôm cổ hắn, vẻ mặt e lệ chui vào trong lòng hắn.
Hoàng Phủ Nam Ninh lơ đễnh mở rộng bước chân đi.
"Tứ ca, Tứ tẩu chờ ta một chút!" Vội vàng, Nam Vân công chúa quát to một tiếng, khập khiễng đi theo phía sau bọn họ!
"Ai!"
Sau đó, mắt thấy ba người biến mất, lão hoàng đế nhịn không được thở dài: "Minh vương gia khó đối phó như vậy! Củng như thế nào hết lần này tới lần khác lại chọc hắn?"
"Hừ! Đều là con tiểu hồ ly tinh kia! Nàng cho hắn mê choáng váng, cái gì đều nhìn không thấy!" Dậm chân một cái, Bích Vân công chúa vội vàng tiến lên xoa ngực cho phụ thân: "Phụ hoàng ngài yên tâm đi! Chờ một ngày kia, Minh vương gia sẽ thấy rõ diện mục thật của nàng. Hắn nhất định sẽ đem con tiểu hồ ly tinh bầm thây vạn đoạn!"
"Ngươi, cái nha đầu này!" Nghe vậy lão hoàng đế lại nhướng mày: "Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra Minh vương gia là động tâm thật đối với cái nha đầu này sao? Trong mắt hắn, khắp thiên hạ cũng không trọng yếu bằng cái nha đầu này! Ai dám động đến nha đầu kia, so với động vào hắn còn nghiêm trọng hơn!"
"Có sao?" Ngay lập tức mặt Bích Vân công chúa tái đi, một cổ thâm trầm hận ý vọt lên trong lòng nàng.
Vỗ vỗ vai nàng, lão hoàng đế thấm thía nói: "Bích Vân, việc đã đến nước này, con coi như xong đi! Minh vương gia hắn thật sự trong lòng không có con đâu. Tuổi con cũng không nhỏ, hay là nhân lúc đang có rất nhiều vương tân quý tộc cầu hôn chọn một - - "
"Ta không cần!" Lập tức cất cao thanh âm lớn, Bích Vân công chúa xoay người bỏ chạy.
"Bích Vân! Bích Vân! - - ai!" Thân hình già nua lần nữa héo rũ không ít. Lão hoàng đế vô lực nằm vật xuống trên ghế rồng.
Cho đến lúc này, thái tử phi mới nhẹ nhàng tiến lên: "Phụ hoàng ngài phải thoải mái, buông lỏng tinh thần, Bích Vân nàng chỉ là tạm thời không thể tiếp nhận sự thực. Chờ hai ngày nữa nàng sẽ tốt thôi."
"Chỉ mong là vậy!" Lắc đầu, lão hoàng đế tiếp tục thở ngắn thở dài.
Mắt thấy hắn căn bản không đem lời mình nghe lọt, thái tử phi liền cúi đầu: "Đã như vậy, nhi thần cũng xin cáo lui!"
"Con đi đi!" Khoát tay, lão hoàng đế nhạt thanh.
"Dạ!" Thái tử phi khẽ cúi người xoay người rời đi/
Chỉ là, khi xoay người, trong nháy mắt đầu nàng mạnh nhấc quẹt qua một tinh quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.