Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!
Chương 141: Tương phủ tiếp người
Hoa Đào Tiểu Trà
21/04/2015
Cứ như vậy, thật vất vả cố lấy dũng khí đi nhờ vả nàng, mẹ con bốn người nhà lăng gia là bị Nam Vân công chúa dùng roi da đuổi đánh ra ngoài. Tình huống thảm hại, quả thực không thể dùng lời nào để miêu tả
Lập tức mấy người vừa khóc van xin, chạy trốn xong lại ngã lộn nhào xuống đất, Nhu nhi quả thực trong lòng thực thích
Ba, ba, ba.....
Sau đó, đem mấy người đuổi đánh ra bên ngoài, Nam vân công chúa ném roi da đi, vỗ vỗ tay, lúc này mới nhớ tới hỏi: Đúng rồi, tứ tẩu, các nàng là ai vậy?
Ách.....
Nhu nhi bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên trong lòng rất muốn cười: “Các nàng? Nàng là đại nương của ta, còn có thêm ba vị tỉ tỉ ."
"Hả" thời gian trôi qua mất nữa ngày Nam Vân công chúa cũng sợ ngây người:" Sao tẩu lại không nói sớm?"
"Không có việc gì. Dù sao các nàng từ trước đến nay đối với ta cũng không tốt, hôm nay tìm tới cửa, cũng là vì chuyện của bản thân các nàng .Muội giúp ta đem các nàng đánh chạy đi ra ngoài đúng lúc vừa gặp, bằng không, ta còn không biết đối phó với các nàng như thế nào?" Nàng vội vàng nắm lấy tay công chúa, ôn nhu nói
"Như thế có sao không? Vậy là tốt rồi?" Khuôn mặt lo lắng mất đi thay vào đó là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ngay tức khắc lại nở nụ cười sáng lạn như hoa, Nam Vân công chúa lớn tiếng nói,"Muội là nghe người ta nói, tẩu trước kia ở nhà mẹ đẻ bị lão bà kia ngược đãi. Sớm biết là các nàng, muội gọi người đem các nàng lôi dậy, hảo hảo giáo huấn các nàng một trận roi no đủ"
"Không cần, lần này đem các nàng giáo huấn đã đủ rồi". Ít nhất làm cho các nàng sẽ không đem lời lẽ nàng không muốn nghe tới làm phiền nàng. Khẽ cười, Nhu nhi liền tiến lên bên cạnh nàng," Sao hôm nay muội lại rảnh rỗi đến thăm ta?"
"Bởi vì muội biết tứ ca không có ở đây" Vội vã cười, Nam Vân công chúa lớn tiếng nói.
Nhu nhi nghe vậy, lại nhịn không được ngẩn ra, nhanh chóng đem nàng từ trên xuống đánh giá một lần:" Vân nhi, muội không sao chứ? Ngày đó ta xem tứ ca muội...."
"Không có việc gì, chúng ta từ nhỏ chính là như vậy, muội đều bị hắn đánh như vậy thành ra quen rồi" Khoát tay, Nam Vân công chúa không chút nào để ý đáp.
Nhu nhi lại nhịn không được giật nhẹ khóe miệng : “ Vương gia cũng thật là. Muội là muội muội của vương gia, sao người lại có thể như vậy đối với muội ác độc như vậy?"
Nàng là thật tâm nói. Nhìn trước mặt, chính là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, người khác nhìn thấy, đều đau lòng không kịp. Nhưng nam nhân họ Hoàng phủ thì lại khác? Hắn thế nhưng còn thoải mái hung ác tự tay đi đánh? Còn đánh như vậy? Nàng làm người nhìn thấy đều đau lòng !!"
"Tứ tẩu?"
Nghe ra nàng trong lời nói có chút thương tiếc, Nam vân công chúa chớp chớp hai mắt to tròn, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Vội vàng hai tay ôm chặt nàng:" Muội biết mà,tẩu hiểu rõ ta nhất"
Nàng đây không gọi là yêu thương đi? Chẳng qua với người bình thường thương hại thế thôi. Nhu nhi trong lòng thầm nghĩ.
Nàng nhanh chóng vỗ vỗ vai của tiểu cô nương kia:" Được rồi, đừng khóc nữa. Muội không phải đến thăm ta sao? Đi thôi, chúng ta vào nhà trò chuyện."
"Được". Nhanh chóng thu lại nước mắt trên mặt, Nam vân công chúa nghẩng đầu:" Tứ tẩu, muội còn muốn ăn kem ly?"
"Không thành vấn đề" Nhu nhị lặp tức gật đầu
"Muội cùng đi làm với tẩu, có được không?" Nam Vân công chúa lại hỏi
Nhu nhi lại gật đầu lần nữa" Được"
"Tốt quá" Nỗi buồn biến mất, Nam Vân công chúa hấp tấp dùng lực ôm nàng thực chặt," Tứ tẩu, tẩu thật tốt "
Khóe miệng nàng bỗng co rút lại. Nàng chẳng lẽ lại không tốt?
Ôm nàng xong, ở thân thể của nàng cọ lên cọ xuống, Nam Vân công chúa lại với lên tay nàng giục:" Tứ tẩu chúng ta đi thôi, muội thèm ăn muốn chết"
Này....
Bị túm đi phía trước, Nhu nhi mệt mỏi nhìn nàng: Không biết tại sao, nàng có một loại cảm giác dường như tiểu nha đầu này đến đây thăm ànng là cái cớ, kỳ thực nàng ta chính là cố tình tới cửa tìm ăn mới đúng.
Một canh giờ sau, hai người cùng nhau "hợp tác" làm ra mấy mấy chén nhỏ thành hình kem ly kem cốc
"Ân, ăn ngon? Này bát này bỏ thêm chính là ô mai, vậy một chén này là lê, còn có một chén này là tây qua( dưa hấu), đều cùng ăn rất ngon". Cầm thìa, nơi này một ngụm, nơi đó một ngụm, Nam vân công chúa trong miệng nhét đầy kem, nhưng vẫn nhịn không được múc thêm cho vào miệng.
Nhu nhi mệt mỏi lắc đầu:" Vân nhhi, muội không ăn từ từ được sao? Thứ đồ này ta làm vẫn còn nhiều mà"
"Ừ, muội biết". Nhanh chóng gật đầu, nhưng Nam Vân công chúa cũng không có ăn chậm lại...."
Nhu nhi hết chỗ nói rồi.
Lắc lắc đầu, nàng thở dài một tiếng:"Ai!!!"
Nam Vân công chúa đứng thẳng người một chút" Tứ tẩu, tẩu sao vậy?"
Nhu nhi quay đầu lại nhìn nàng than:" Vương gia đã ra phủ vài ngày. Vài ngày không có nhìn thấy, cũng không biết Vương gia hiện tại sao rồi."
" Tứ tẩu, tẩu cứ việc yên tâm, huynh ấy không phải cùng Như phong ca ca ở cùng một chỗ sao? Sáng hôm nay muội còn nhìn thấy huynh ấy, huynh ấy rất tốt nha. Cũng không biết ai đắc tội huynh ấy, mặt đều sa sầm lại, cũng không nói nói gì cả. Nhìn thấy muội, huynh ấy sẽ trừng mắt nhìn muội, giống như muội nợ tiền huynh ấy không trả vậy. Muội sợ quá liền mau chóng rời đi". Nuốt vào miệng miếng kem, Nam Vân công chúa mơ hồ nói.
Nga, thật tốt . Nhu nhi nhẹ nhàng thở ra
"Hắc hắc, tứ tẩu, mới vài ngày không thấy tứ ca, tẩu đã nhớ huynh ấy rồi sao?" Lại tiếp tục nhét thêm một miếng kem to vào mồm, Nam Vân công chúa vẻ mặt bát quái hỏi
Nhớ hắn?
Nghe thấy hai chữ " nhớ hắn", Nhu nhi cảm giác được trong lòng tựa hồ bị cái gì đó hung hăng đăm phải.
Hình như, nàng có nhớ hắn, nhưng chỉ một chút xíu xíu.
Không được, không thể như thế được!!!
Lập tức cơ thể nàng liền run lên, thiếu chút nữa tự mình cho một cái tát:" Nhu nhi, ngươi đang suy nghĩ cái quái gì thế?Tên kia hiện tại người hắn để ý ở cùng thật là tốt nha, đều chẳng phải rất hạnh phúc hay sao, ngươi ở chỗ này suy nghĩ nhiều cái quái gì? Ngươi hẳn là phải chúc phúc cho bọn họ mới đúng chứ"
Vội vàng lắc đầu" không có. ta chỉ là lo lắng vương gia, cũng đã vài ngày không trở lại rồi"
"Ai nha, lo lắng liền lo lắng thôi, có cái gì mà ngượng với ngùng chứ?" Lại lắc đầu, Nam Vân công chúa lớn tiếng nói. Lập tức, thu lại ý cười, không hờn giận nhún vai, " Bất quá, tứ tẩu, tứ ca rốt cuộc có cái gì tốt,tẩu tại sao lại đối với huynh ấy tốt như vậy?uynh ấy tính cách hư hỏng, lại coi thường nữ nhân chúng ta, hàng ngày chỉ biết cùng Như phong ca ca ở cùng một chỗ, nếu như là ta, ta đã sớm hận chết cái tên nam nhân đáng ghét đó rồi? Tẩu như thế nào còn đối với huynh ấy tốt như vậy?????"
Lập tức mấy người vừa khóc van xin, chạy trốn xong lại ngã lộn nhào xuống đất, Nhu nhi quả thực trong lòng thực thích
Ba, ba, ba.....
Sau đó, đem mấy người đuổi đánh ra bên ngoài, Nam vân công chúa ném roi da đi, vỗ vỗ tay, lúc này mới nhớ tới hỏi: Đúng rồi, tứ tẩu, các nàng là ai vậy?
Ách.....
Nhu nhi bỗng nhiên khóe miệng nhếch lên trong lòng rất muốn cười: “Các nàng? Nàng là đại nương của ta, còn có thêm ba vị tỉ tỉ ."
"Hả" thời gian trôi qua mất nữa ngày Nam Vân công chúa cũng sợ ngây người:" Sao tẩu lại không nói sớm?"
"Không có việc gì. Dù sao các nàng từ trước đến nay đối với ta cũng không tốt, hôm nay tìm tới cửa, cũng là vì chuyện của bản thân các nàng .Muội giúp ta đem các nàng đánh chạy đi ra ngoài đúng lúc vừa gặp, bằng không, ta còn không biết đối phó với các nàng như thế nào?" Nàng vội vàng nắm lấy tay công chúa, ôn nhu nói
"Như thế có sao không? Vậy là tốt rồi?" Khuôn mặt lo lắng mất đi thay vào đó là khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, ngay tức khắc lại nở nụ cười sáng lạn như hoa, Nam Vân công chúa lớn tiếng nói,"Muội là nghe người ta nói, tẩu trước kia ở nhà mẹ đẻ bị lão bà kia ngược đãi. Sớm biết là các nàng, muội gọi người đem các nàng lôi dậy, hảo hảo giáo huấn các nàng một trận roi no đủ"
"Không cần, lần này đem các nàng giáo huấn đã đủ rồi". Ít nhất làm cho các nàng sẽ không đem lời lẽ nàng không muốn nghe tới làm phiền nàng. Khẽ cười, Nhu nhi liền tiến lên bên cạnh nàng," Sao hôm nay muội lại rảnh rỗi đến thăm ta?"
"Bởi vì muội biết tứ ca không có ở đây" Vội vã cười, Nam Vân công chúa lớn tiếng nói.
Nhu nhi nghe vậy, lại nhịn không được ngẩn ra, nhanh chóng đem nàng từ trên xuống đánh giá một lần:" Vân nhi, muội không sao chứ? Ngày đó ta xem tứ ca muội...."
"Không có việc gì, chúng ta từ nhỏ chính là như vậy, muội đều bị hắn đánh như vậy thành ra quen rồi" Khoát tay, Nam Vân công chúa không chút nào để ý đáp.
Nhu nhi lại nhịn không được giật nhẹ khóe miệng : “ Vương gia cũng thật là. Muội là muội muội của vương gia, sao người lại có thể như vậy đối với muội ác độc như vậy?"
Nàng là thật tâm nói. Nhìn trước mặt, chính là một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, người khác nhìn thấy, đều đau lòng không kịp. Nhưng nam nhân họ Hoàng phủ thì lại khác? Hắn thế nhưng còn thoải mái hung ác tự tay đi đánh? Còn đánh như vậy? Nàng làm người nhìn thấy đều đau lòng !!"
"Tứ tẩu?"
Nghe ra nàng trong lời nói có chút thương tiếc, Nam vân công chúa chớp chớp hai mắt to tròn, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Vội vàng hai tay ôm chặt nàng:" Muội biết mà,tẩu hiểu rõ ta nhất"
Nàng đây không gọi là yêu thương đi? Chẳng qua với người bình thường thương hại thế thôi. Nhu nhi trong lòng thầm nghĩ.
Nàng nhanh chóng vỗ vỗ vai của tiểu cô nương kia:" Được rồi, đừng khóc nữa. Muội không phải đến thăm ta sao? Đi thôi, chúng ta vào nhà trò chuyện."
"Được". Nhanh chóng thu lại nước mắt trên mặt, Nam vân công chúa nghẩng đầu:" Tứ tẩu, muội còn muốn ăn kem ly?"
"Không thành vấn đề" Nhu nhị lặp tức gật đầu
"Muội cùng đi làm với tẩu, có được không?" Nam Vân công chúa lại hỏi
Nhu nhi lại gật đầu lần nữa" Được"
"Tốt quá" Nỗi buồn biến mất, Nam Vân công chúa hấp tấp dùng lực ôm nàng thực chặt," Tứ tẩu, tẩu thật tốt "
Khóe miệng nàng bỗng co rút lại. Nàng chẳng lẽ lại không tốt?
Ôm nàng xong, ở thân thể của nàng cọ lên cọ xuống, Nam Vân công chúa lại với lên tay nàng giục:" Tứ tẩu chúng ta đi thôi, muội thèm ăn muốn chết"
Này....
Bị túm đi phía trước, Nhu nhi mệt mỏi nhìn nàng: Không biết tại sao, nàng có một loại cảm giác dường như tiểu nha đầu này đến đây thăm ànng là cái cớ, kỳ thực nàng ta chính là cố tình tới cửa tìm ăn mới đúng.
Một canh giờ sau, hai người cùng nhau "hợp tác" làm ra mấy mấy chén nhỏ thành hình kem ly kem cốc
"Ân, ăn ngon? Này bát này bỏ thêm chính là ô mai, vậy một chén này là lê, còn có một chén này là tây qua( dưa hấu), đều cùng ăn rất ngon". Cầm thìa, nơi này một ngụm, nơi đó một ngụm, Nam vân công chúa trong miệng nhét đầy kem, nhưng vẫn nhịn không được múc thêm cho vào miệng.
Nhu nhi mệt mỏi lắc đầu:" Vân nhhi, muội không ăn từ từ được sao? Thứ đồ này ta làm vẫn còn nhiều mà"
"Ừ, muội biết". Nhanh chóng gật đầu, nhưng Nam Vân công chúa cũng không có ăn chậm lại...."
Nhu nhi hết chỗ nói rồi.
Lắc lắc đầu, nàng thở dài một tiếng:"Ai!!!"
Nam Vân công chúa đứng thẳng người một chút" Tứ tẩu, tẩu sao vậy?"
Nhu nhi quay đầu lại nhìn nàng than:" Vương gia đã ra phủ vài ngày. Vài ngày không có nhìn thấy, cũng không biết Vương gia hiện tại sao rồi."
" Tứ tẩu, tẩu cứ việc yên tâm, huynh ấy không phải cùng Như phong ca ca ở cùng một chỗ sao? Sáng hôm nay muội còn nhìn thấy huynh ấy, huynh ấy rất tốt nha. Cũng không biết ai đắc tội huynh ấy, mặt đều sa sầm lại, cũng không nói nói gì cả. Nhìn thấy muội, huynh ấy sẽ trừng mắt nhìn muội, giống như muội nợ tiền huynh ấy không trả vậy. Muội sợ quá liền mau chóng rời đi". Nuốt vào miệng miếng kem, Nam Vân công chúa mơ hồ nói.
Nga, thật tốt . Nhu nhi nhẹ nhàng thở ra
"Hắc hắc, tứ tẩu, mới vài ngày không thấy tứ ca, tẩu đã nhớ huynh ấy rồi sao?" Lại tiếp tục nhét thêm một miếng kem to vào mồm, Nam Vân công chúa vẻ mặt bát quái hỏi
Nhớ hắn?
Nghe thấy hai chữ " nhớ hắn", Nhu nhi cảm giác được trong lòng tựa hồ bị cái gì đó hung hăng đăm phải.
Hình như, nàng có nhớ hắn, nhưng chỉ một chút xíu xíu.
Không được, không thể như thế được!!!
Lập tức cơ thể nàng liền run lên, thiếu chút nữa tự mình cho một cái tát:" Nhu nhi, ngươi đang suy nghĩ cái quái gì thế?Tên kia hiện tại người hắn để ý ở cùng thật là tốt nha, đều chẳng phải rất hạnh phúc hay sao, ngươi ở chỗ này suy nghĩ nhiều cái quái gì? Ngươi hẳn là phải chúc phúc cho bọn họ mới đúng chứ"
Vội vàng lắc đầu" không có. ta chỉ là lo lắng vương gia, cũng đã vài ngày không trở lại rồi"
"Ai nha, lo lắng liền lo lắng thôi, có cái gì mà ngượng với ngùng chứ?" Lại lắc đầu, Nam Vân công chúa lớn tiếng nói. Lập tức, thu lại ý cười, không hờn giận nhún vai, " Bất quá, tứ tẩu, tứ ca rốt cuộc có cái gì tốt,tẩu tại sao lại đối với huynh ấy tốt như vậy?uynh ấy tính cách hư hỏng, lại coi thường nữ nhân chúng ta, hàng ngày chỉ biết cùng Như phong ca ca ở cùng một chỗ, nếu như là ta, ta đã sớm hận chết cái tên nam nhân đáng ghét đó rồi? Tẩu như thế nào còn đối với huynh ấy tốt như vậy?????"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.