Chương 30: Lồng giam
Tình Tịch
12/09/2024
Cạch cạch.
Cánh cửa nối căn phòng và phòng ngủ mở ra, Lý Chuẩn mang theo đĩa thức ăn bước vào.
Căn phòng này là căn phòng lớn nhất tại khách sạn Hyatt, bao gồm phòng khách, phòng ngủ chính, phòng thay đồ và phòng tắm. Phòng ngủ chính và phòng khách đều có cửa dẫn ra hành lang bên ngoài.
Lý Chuẩn khóa cửa ngoài phòng khách và cửa dẫn vào phòng ngủ chính, sau đó từ cửa phòng ngủ đi vào, Bạch Linh khó có thể trốn thoát.
Bạch Linh hoàn toàn phớt lờ anh.
Lý Chuẩn đặt đĩa xuống và nói: "Gọi cho bố mẹ em đi."
Bạch Linh ngước mắt lên nhìn anh.
"Gia đình em đang gặp khó khăn, em mất tích lúc này, bố mẹ em không chịu nổi đâu." Lý Chuẩn nghiêm túc nói: "Chỉ cần nói em đã bàn bạc xong với đối phương, tiền sẽ vào tài khoản sớm thôi, em phải sang Hồng Kông xử lý tài chính bên kia, có lẽ không về được trong một khoảng thời gian."
"Anh sắp xếp chu đáo nhỉ?" Bạch Linh giễu cợt nói.
“Anh chỉ muốn giải quyết vấn đề thay em thôi. Anh hoàn toàn không cần đất nhà em, anh chỉ cần một lý do hợp lý để nhà em nhận tiền thôi."
Những lời như vậy, bất kể ai nói ra thì cũng là lời yêu thương vô cùng thực tế.
Nhưng Bạch Linh chỉ lắc đầu.
Ngồi đó cả buổi chiều, cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
"Lý Chuẩn, anh thật kỳ lạ." Cô lẩm bẩm: "Hay người tôi biết chưa bao giờ là anh?"
Vào lúc đó, nhiều giọng nói không thể kiểm soát nổi lên trong đầu Lý Chuẩn.
Cô ấy ghét mày.
Cô ấy ghét mày, cô ấy ghét mày, cô ấy ghét mày, cô ấy ghét mày.
Âm thanh vo ve khiến da đầu Lý Chuẩn tê dại, anh nhắm mắt lại, cố gắng đuổi nó đi nhưng căn bản anh không thể làm gì nó, anh thậm chí còn không biết Bạch Linh đang nói gì với mình.
Quả nhiên, sau khi ngừng thuốc tâm trạng sẽ trở thất thường hơn, bệnh có lẽ đã tái phát rồi.
Chỉ là anh vẫn cố chấp, lại yêu cầu Bạch Linh gọi về nhà lần nữa.
"Những tài sản mà bố em gây dựng lên, anh sẽ không cướp đi. Tiểu Bạch, nói cho bọn họ biết em rất ổn, em tới Hồng Kông rồi, nếu không em sẽ thiếu rất nhiều tiền, bố mẹ em càng không thể nào chịu nổi chuyện em mất tích. Chẳng lẽ em hy vọng bọn họ bạc đầu sau một đêm sao?"
Móng tay của Bạch Linh lại cắm vào da thịt.
"Anh đang uy hiếp tôi." Cô hít một hơi thật sâu: "Hay lắm, tôi bị uy hiếp. Lý Chuẩn, tôi chưa bao giờ ghét anh tới vậy."
Lý Chuẩn chỉ cảm thấy trái tim mình quặn đau.
Anh không thay đổi sắc mặt nhìn Bạch Linh gọi điện xong, sau đó nối lại thiết bị gây nhiễu tín hiệu.
Bạch Linh cũng không thèm nhìn anh nữa.
Khi rời khỏi phòng, Lý Chuẩn gọi lại cho Văn Duệ.
"Văn tổng, toàn bộ số tiền bồi thường thiệt hại của nhà họ Bạch tính hết cho tôi. Làm phiền hai ngày nữa anh nói với Bạch Chính là Tiểu Bạch đã chuyển tiền từ tài khoản Hồng Kông để thanh toán tiền bồi thường."
Văn Duệ thở dài: “Gia đình bọn họ gặp xui xẻo như vậy, nhưng may mắn gặp được anh.”
Lý Chuẩn chỉ có thể cười khổ.
May mắn sao?
Không, rõ ràng anh là nguồn gốc của bất hạnh.
Bây giờ vấn đề cấp bách nhất đã được giải quyết.
Những người còn lại, anh muốn tiếp tục xử lý từng người một.
Tên phóng hỏa bỏ trốn, chủ nhiệm Hồ và Chu Miên Miên.
Và tất nhiên còn có thủ phạm nữa, Lý Lương Thục Nghi.
Những kẻ khiến Tiểu Bạch đau khổ, không ai có thể trốn thoát.
***
Đây đã là ngày thứ ba Bạch Linh bị nhốt trong phòng.
Người giao đồ ăn cho cô trở thành bồi bàn, còn Lý Chuẩn không xuất hiện nữa. Đây không phải 72 giờ quá khó khăn, lúc đầu Bạch Linh khó có thể ngồi im, lâu dần liền biến thành ngồi hàng giờ bên cửa sổ.
Cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cực kỳ yên tĩnh, cũng chưa động đến những thứ được giao hôm nay.
Mãi cho đến khi hoàng hôn sắp tới, Lý Chuẩn mới đích thân mang bữa tối đến.
"Em dùng cách này để trừng phạt anh à?" Anh ngồi xuống đối diện Bạch Linh.
Bạch Linh hoàn toàn không nhìn anh.
Lý Chuẩn mệt mỏi day day thái dương.
Trong ba ngày liên tục, anh huy động mọi nguồn lực trong tay để giải quyết vấn đề, thực sự sức cùng lực kiệt rồi..
Lý Chuẩn thở dài, chuyển đĩa cơm đến trước mặt Bạch Linh: "Ngoan, ăn chút gì đi. Sức khỏe của em không tốt, không ăn sẽ bị bệnh."
Bạch Linh lại quay sang bên khác.
Vẻ mặt cô gái vô cùng lãnh đạm, như thể nói với anh thêm một lời nữa cũng là lãng phí.
Giọng nói trong đầu Lý Chuẩn lại vang lên, giống như lời thì thầm của ma quỷ.
Tại sao cô ấy không nhìn mày?
Làm cô ấy nhìn mày đi. Ép cô ấy nhìn mày đi.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, sự phản kháng của cô ấy có ý nghĩa gì?
“Tiểu Bạch, nhìn anh.” Giọng anh khàn khàn.
Bạch Linh cuối cùng cũng liếc nhìn anh.
Cô gái môi hơi hé mở, lạnh lùng nói hai chữ.
"Đáng ghét."
Dây cung trong tâm trí Lý Chuẩn trong phút chốc đứt.
Anh đứng dậy, cúi xuống đè lên người cô, một tay vòng qua eo cô, tay kia giữ cằm cô, trực tiếp hôn.
Ánh mắt cô gái trở nên cảnh giác trong giây lát, sau đó tức giận hét lên: "Cút ngay!"
Lý Chuẩn vẫn không buông tay, thậm chí còn dùng nhiều lực hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho đến khi có một tiếng “bốp” vang lên.
Bạch Linh tát anh, gần như dùng hết sức.
Một dấu tay màu đỏ tươi ngay lập tức xuất hiện trên một bên mặt của Lý Chuẩn, sau đó sưng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Anh vẫn giữ tư thế quay mặt đi rất lâu.
Có một vệt máu nhỏ chảy ra từ khóe miệng anh.
Anh ngước mắt lên, lau khóe miệng bằng đốt ngón tay.
Những giọng nói trong đầu ngừng lại.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng, cái tát của Tiểu Bạch rất hiệu quả.
"Tiểu Bạch, anh từng đính hôn với người khác về mặt hình thức, nhưng chỉ là kế sách đối phó Lý Lương Thục Nghi thôi, anh và đối phương chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần. Hiện tại hai nhà cũng không nhắc tới chuyện này, cô ấy du học ở Anh, anh tới Bình Thành, chỉ thiếu chính thức tuyên bố hủy hôn với bên ngoài thôi."
"Anh chưa bao giờ đến đỉnh núi Thái Bình cùng cô ấy. Anh chưa bao giờ hôn cô ấy, thậm chí anh còn chưa bao giờ nắm tay cô ấy."
"Em là cô gái đầu tiên anh thích, em cũng sẽ là người duy nhất."
"Nếu em cần, anh có thể để giới truyền thông Hồng Kông đăng tải một tin tức rầm rộ khác về việc hủy bỏ hôn ước, hoặc trực tiếp công khai việc đính hôn của em với anh. Em cứ nói ra yêu cầu của mình đi."
Anh thậm chí còn cho rằng nếu Bạch Linh quan tâm đến việc kinh doanh lời lỗ thì anh sẽ chắp tay mang toàn bộ tài sản dưới tên mình cho cô cũng không sao, dù sao anh vốn dĩ chẳng quan tâm.
Nhưng cô không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với anh, chỉ có nước mắt lăn dài.
Lý Chuẩn nhất thời ngơ ngác, vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng Bạch Linh lại gạt đi.
Một cô gái tao nhã giỏi giang như vậy, cho dù vào lúc này cũng không điên cuồng.
"Tôi ghét anh." Cô chỉ nói như vậy và khóc nức nở.
Lý Chuẩn lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đen láy ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
“Anh biết.” Một lúc lâu sau, anh khàn giọng nói.
***
Một chiếc Bombardier Global 6000 với logo Lý Ký Hồng Kông và số model được in trên thân máy bay đã hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế Bình Thành, trượt vào vạch trắng một cách xinh đẹp.
Chiếc máy bay tư nhân này nổi tiếng với sự sang trọng, được mệnh danh là máy bay phản lực thương gia tiên tiến và sang trọng nhất trên thế giới.
Cửa cabin mở ra, bốn người đàn ông mặc vest và đeo cà vạt bước xuống Global 6000. Người đứng đầu là Lý Chính Lâm. Anh ta tốt nghiệp khoa luật của Đại học Trung Hoa Hồng Kông, sau đó đến Trường Luật Harvard để học thêm. Bây giờ được phân công quản lý toàn bộ công việc pháp lý của Lý Ký. Đương nhiên, dựa vào số cổ phần được thừa kế từ bố mình, anh ta có thể tham gia hội đồng quản trị Lý Ký, trở thành một cổ đông nhỏ được biểu quyết bằng cách giơ tay.
Lần trước đại thiếu gia Lý Ký và phu nhân tranh giành hạng mục hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, anh ta không chút do dự bầu cho đại thiếu gia. Ai ngờ lúc này mới chưa được mấy ngày, đại thiếu gia đã tìm anh ta, đề nghị thành lập một đội ngũ luật sư ưu tú trải khắp đại lục và Hồng Kông tới thẳng Bình Thành hội họp với anh.
Lý Chính Lâm còn tưởng việc kinh doanh tại địa phương của Lý Ký có vấn đề về luật, ai biết rằng điều đầu tiên mà thiếu gia nói với anh ta lại là muốn kiện Lý Lương Thục Nghi vì tội hối lộ quan chức.
Lý Chính Lâm trong lòng sửng sốt: Đại thiếu gia định đối đầu với phu nhân sao?
Tuy nhiên anh ta đã chọn phe rồi, nếu phu nhân chiến thắng thì anh ta cũng chẳng có quả ngon mà ăn. Tuyên chiến thì tuyên chiến, đánh tới chết là được.
Sau khi vội vàng thu thập thông tin trong tình thế hỗn loạn, Lý Chính Lâm cảm thấy chuyện này không dễ xử lý.
Anh ta gọi cho Lý Chuẩn.
"Đại thiếu gia, phu nhân làm việc rất sạch sẽ trong chuyện này, toàn bộ quá trình đều là thư ký Hà Lệ Tư của bà ta ra mặt. Về phần Hà Lệ Tư, ngài cũng biết, cô ta là người Macao, trong tay còn có hộ chiếu Bồ Đào Nha, hôm nay đã ở Châu Âu rồi."
Ý là không tìm được người, cho dù tìm được thì khả năng cao cũng không làm gì được đối phương.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại im lặng hai ba giây rồi hỏi: “Chủ nhiệm Hồ thì sao?”
"Thông tin về hối lộ khá đầy đủ. Nếu chỉ muốn hạ bệ ông ta thì cứ báo án trực tiếp."
"Chu Miên Miên đóng vai trò gì trong đó?"
"Xem qua chỉ là tình nhân." Lý Chính Lâm nói: "Nhưng theo điều tra của chúng tôi, cô ta là người có mâu thuẫn với cô Bạch, bị hai người đưa vào trại tạm giam. Chắc hẳn cô ta ghi hận trong lòng nên về sau mới để cho phu nhân lợi dụng, trở thành món quà phu nhân tặng cho chủ nhiệm Hồ."
Suy cho cùng, trước đây Lý Lương Thục Nghi và Hà Lệ Tư đều không có qua lại với chủ nhiệm Hồ, nếu muốn nhanh chóng thắt chặt mối quan hệ và làm việc cùng nhau, cách tốt nhất là đáp ứng sở thích của nhau.
“Tôi hiểu rồi.” Giọng nói bình tĩnh không cho phép ý kiến nhiều của chàng trai vang lên trong điện thoại: “Sắp xếp người báo án việc của chủ nhiệm Hồ, công bố tất cả những bức ảnh mà các anh chụp được cảnh ông ta với Chu Miên Miên, bỏ tiền đưa lên hot search."
"Đã rõ."
Lúc hot search lọt vào top 10, Chu Miên Miên đang ở trong lớp.
Bạch Linh xin nghỉ, Chu Miên Miên từ chỗ Hà Lệ Tư biết gia đình Bạch Linh mắc nợ rất nhiều, thiên kim đại tiểu thư ngang ngược ngã từ trên mây xuống bùn trong một đêm, không có kịch bản nào hoàn hảo hơn thế này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đương nhiên chủ nhiệm Hồ sẽ không công khai quan hệ giữa bọn họ, không ai biết bọn họ đã làm gì, nội bộ Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành đều rất yên bình.
Mãi đến giờ giải lao, Cố Tử Minh mới chủ động đi tới trước mặt Chu Miên Miên, đưa điện thoại tới trước mắt cô ta.
Giao diện weibo tràn ngập chữ chói mắt, Chu Miên Miên bị gọi tên trên hotsearch là tình nhân của Hồ XX, những bức ảnh minh chứng lại càng không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Cố Tử Minh không còn có thể hình dung là thất vọng nữa, mà còn chứa đựng sự tự trách móc và đau lòng khiến người ta khó hiểu.
"Chu Miên Miên, rốt cuộc cậu có bao nhiêu bí mật mà tôi không biết?"
Chu Miên Miên sững sờ ở đó một lúc.
Lần này, người cuối cùng giúp đỡ cô ta cũng không còn.
Mọi chuyện nhanh chóng gây xôn xao, sáng hôm đó Chu Miên Miên bị đình chỉ học, khi tin tức Hồ XX bị bắt được tung ra, nhà trường cũng áp dụng biện pháp trừng phạt.
Chu Miên Miên bị đuổi học.
Con người là như vậy, cầu ưu và tránh nhược điểm, khi bạn gặp rắc rối, bên giám hiệu sẽ muốn vứt bạn đi thật xa, cho dù bạn là sinh viên ở đây.
Bảo vệ? Bảo vệ là gì? Chuyện bạn làm không phải thứ chúng tôi dạy ở trường.
Sinh viên ưu tú mới là cựu học sinh, nếu phạm sai lầm thì đuổi học, dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến danh tiếng của một ngôi trường trăm tuổi.
Vào lúc đó, nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Chu Miên Miên.
Những cảnh tượng này là những điều cô ta chưa từng trải qua trước đây, nhưng chúng lại khắc sâu vào tâm trí cô ta một cách chân thực.
Người trong ảnh là Bạch Linh. Sau một thời gian dài cô ấy xuất hiện trở lại trong khuôn viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, tuy nhiên trong trường đã lan truyền tin đồn rằng, gì mà trong nhà kinh doanh tang lễ, chơi cùng sẽ gặp xui xẻo...
Nước miếng của người đời bao giờ cũng sắc hơn lưỡi dao giết người.
Sau đó, cô ấy chán nản đến mức mang theo rất nhiều thuốc, bị cố vấn gọi lên văn phòng, buộc phải nộp đơn xin "tự nguyện nghỉ học".
Cô ấy đã làm gì sai chứ? Dường như cô ấy không làm gì sai cả, nhưng nơi này không thể chứa cô ấy được nữa.
Ai đã để khiến cô ấy rơi vào hoàn cảnh như vậy, hình như là... chính mình.
Là cô ta, Chu Miên Miên.
Chu Miên Miên gần như bừng tỉnh trong chốc lát.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô ta reo lên.
Một số lạ ở Hồng Kông bắt đầu bằng +852.
Chu Miên Miên toàn thân run rẩy, gần đây cô ta có phản ứng căng thẳng khi nhìn thấy từ "Hồng Kông".
Nhưng cô ta vẫn run rẩy trả lời điện thoại.
Cô ta không dám không nhận điện thoại, trực giác nói cho cô ta biết, người đối diện có bối cảnh rất lớn.
Cuộc gọi đã được kết nối, một giọng nam trầm vang lên từ điện thoại.
"Cô Chu đúng không?"
"... Anh là ai?"
"Tôi là người đã đưa cô lên hot search."
Chu Miên Miên nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng.
Cô ta bám tay vào tường, miễn cưỡng mới chống đỡ được cơ thể đang lảo đảo.
Đối phương tiếp tục nói: "Đại thiếu gia của chúng tôi nói, dù thế nào cũng phải cho cô chết rõ ràng, vì vậy tôi trịnh trọng gọi điện tới nói với cô Chu một câu..."
"Bây giờ cô chỉ bị mất bằng cấp, về sau nếu cô còn làm bất cứ chuyện gì hại cô Bạch... " Đối phương nói chậm lại: "Chúng tôi sẽ đưa cô tới miền bắc Myanmar."
Tay của Chu Miên Miên mất đi sức lực không thể kiểm soát, cô ta ngã xuống ngay lập tức.
Cô ta run rẩy toàn thân, không thể dừng lại được.
Sau đó, cô ta mới nhận ra rằng mình đã chọc vào một người mà cô ta không đủ khả năng để xúc phạm. Đối phương có thể dễ dàng tiêu diệt và nghiền nát cô ta dễ dàng như bóp nát một con kiến.
Lý Chuẩn ngồi ở bàn làm việc, xem tin tức trên màn hình máy tính.
"Ông Hồ - Chủ nhiệm Văn phòng XX của Bộ Tài chính ở thành phố Bình Thành bị bắt vì nhận hối lộ hàng chục triệu đô la."
"Tình nhân của ông Hồ đã lộ diện. Cô ta là sinh viên Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, trông rất trong sáng."
"Nghi phạm trong vụ đốt nhà kho ở quận mới đã ra đầu thú."
...
Lý Chuẩn đóng màn hình máy tính lại, nhìn lên trần nhà.
Đáng lẽ anh phải làm việc này từ lâu rồi.
Ai làm cho Tiểu Bạch chướng mắt thì phải xuống địa ngục.
Về phần người cuối cùng, Lý Lương Thục Nghi...
Không phải bà ta muốn toàn bộ Lý Ký sao? Vậy giao Lý Ký cho bà ta.
Dù sao cũng chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch, dù bà ta có muốn thì cũng sẽ có thể biến thành như thế nào cơ chứ?
Dưới khuôn mặt bình tĩnh gần như vô cảm đó, không ai biết rằng những giọng nói ồn ào và tràn ngập mê hoặc xen lẫn tiếng cười man rợ đang vang lên điên cuồng trong tâm trí Lý Chuẩn.
Ngày hôm sau.
William Lý, con trai cả của người sáng lập Hồng Kông Lý Ký công khai tuyên bố sẽ bán cổ phần Lý Ký của mình.
Lúc 9h30 sáng, chứng khoán Hồng Kông mở cửa, cổ phiếu của Lý Ký giảm mạnh.
Cánh cửa nối căn phòng và phòng ngủ mở ra, Lý Chuẩn mang theo đĩa thức ăn bước vào.
Căn phòng này là căn phòng lớn nhất tại khách sạn Hyatt, bao gồm phòng khách, phòng ngủ chính, phòng thay đồ và phòng tắm. Phòng ngủ chính và phòng khách đều có cửa dẫn ra hành lang bên ngoài.
Lý Chuẩn khóa cửa ngoài phòng khách và cửa dẫn vào phòng ngủ chính, sau đó từ cửa phòng ngủ đi vào, Bạch Linh khó có thể trốn thoát.
Bạch Linh hoàn toàn phớt lờ anh.
Lý Chuẩn đặt đĩa xuống và nói: "Gọi cho bố mẹ em đi."
Bạch Linh ngước mắt lên nhìn anh.
"Gia đình em đang gặp khó khăn, em mất tích lúc này, bố mẹ em không chịu nổi đâu." Lý Chuẩn nghiêm túc nói: "Chỉ cần nói em đã bàn bạc xong với đối phương, tiền sẽ vào tài khoản sớm thôi, em phải sang Hồng Kông xử lý tài chính bên kia, có lẽ không về được trong một khoảng thời gian."
"Anh sắp xếp chu đáo nhỉ?" Bạch Linh giễu cợt nói.
“Anh chỉ muốn giải quyết vấn đề thay em thôi. Anh hoàn toàn không cần đất nhà em, anh chỉ cần một lý do hợp lý để nhà em nhận tiền thôi."
Những lời như vậy, bất kể ai nói ra thì cũng là lời yêu thương vô cùng thực tế.
Nhưng Bạch Linh chỉ lắc đầu.
Ngồi đó cả buổi chiều, cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
"Lý Chuẩn, anh thật kỳ lạ." Cô lẩm bẩm: "Hay người tôi biết chưa bao giờ là anh?"
Vào lúc đó, nhiều giọng nói không thể kiểm soát nổi lên trong đầu Lý Chuẩn.
Cô ấy ghét mày.
Cô ấy ghét mày, cô ấy ghét mày, cô ấy ghét mày, cô ấy ghét mày.
Âm thanh vo ve khiến da đầu Lý Chuẩn tê dại, anh nhắm mắt lại, cố gắng đuổi nó đi nhưng căn bản anh không thể làm gì nó, anh thậm chí còn không biết Bạch Linh đang nói gì với mình.
Quả nhiên, sau khi ngừng thuốc tâm trạng sẽ trở thất thường hơn, bệnh có lẽ đã tái phát rồi.
Chỉ là anh vẫn cố chấp, lại yêu cầu Bạch Linh gọi về nhà lần nữa.
"Những tài sản mà bố em gây dựng lên, anh sẽ không cướp đi. Tiểu Bạch, nói cho bọn họ biết em rất ổn, em tới Hồng Kông rồi, nếu không em sẽ thiếu rất nhiều tiền, bố mẹ em càng không thể nào chịu nổi chuyện em mất tích. Chẳng lẽ em hy vọng bọn họ bạc đầu sau một đêm sao?"
Móng tay của Bạch Linh lại cắm vào da thịt.
"Anh đang uy hiếp tôi." Cô hít một hơi thật sâu: "Hay lắm, tôi bị uy hiếp. Lý Chuẩn, tôi chưa bao giờ ghét anh tới vậy."
Lý Chuẩn chỉ cảm thấy trái tim mình quặn đau.
Anh không thay đổi sắc mặt nhìn Bạch Linh gọi điện xong, sau đó nối lại thiết bị gây nhiễu tín hiệu.
Bạch Linh cũng không thèm nhìn anh nữa.
Khi rời khỏi phòng, Lý Chuẩn gọi lại cho Văn Duệ.
"Văn tổng, toàn bộ số tiền bồi thường thiệt hại của nhà họ Bạch tính hết cho tôi. Làm phiền hai ngày nữa anh nói với Bạch Chính là Tiểu Bạch đã chuyển tiền từ tài khoản Hồng Kông để thanh toán tiền bồi thường."
Văn Duệ thở dài: “Gia đình bọn họ gặp xui xẻo như vậy, nhưng may mắn gặp được anh.”
Lý Chuẩn chỉ có thể cười khổ.
May mắn sao?
Không, rõ ràng anh là nguồn gốc của bất hạnh.
Bây giờ vấn đề cấp bách nhất đã được giải quyết.
Những người còn lại, anh muốn tiếp tục xử lý từng người một.
Tên phóng hỏa bỏ trốn, chủ nhiệm Hồ và Chu Miên Miên.
Và tất nhiên còn có thủ phạm nữa, Lý Lương Thục Nghi.
Những kẻ khiến Tiểu Bạch đau khổ, không ai có thể trốn thoát.
***
Đây đã là ngày thứ ba Bạch Linh bị nhốt trong phòng.
Người giao đồ ăn cho cô trở thành bồi bàn, còn Lý Chuẩn không xuất hiện nữa. Đây không phải 72 giờ quá khó khăn, lúc đầu Bạch Linh khó có thể ngồi im, lâu dần liền biến thành ngồi hàng giờ bên cửa sổ.
Cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cực kỳ yên tĩnh, cũng chưa động đến những thứ được giao hôm nay.
Mãi cho đến khi hoàng hôn sắp tới, Lý Chuẩn mới đích thân mang bữa tối đến.
"Em dùng cách này để trừng phạt anh à?" Anh ngồi xuống đối diện Bạch Linh.
Bạch Linh hoàn toàn không nhìn anh.
Lý Chuẩn mệt mỏi day day thái dương.
Trong ba ngày liên tục, anh huy động mọi nguồn lực trong tay để giải quyết vấn đề, thực sự sức cùng lực kiệt rồi..
Lý Chuẩn thở dài, chuyển đĩa cơm đến trước mặt Bạch Linh: "Ngoan, ăn chút gì đi. Sức khỏe của em không tốt, không ăn sẽ bị bệnh."
Bạch Linh lại quay sang bên khác.
Vẻ mặt cô gái vô cùng lãnh đạm, như thể nói với anh thêm một lời nữa cũng là lãng phí.
Giọng nói trong đầu Lý Chuẩn lại vang lên, giống như lời thì thầm của ma quỷ.
Tại sao cô ấy không nhìn mày?
Làm cô ấy nhìn mày đi. Ép cô ấy nhìn mày đi.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, sự phản kháng của cô ấy có ý nghĩa gì?
“Tiểu Bạch, nhìn anh.” Giọng anh khàn khàn.
Bạch Linh cuối cùng cũng liếc nhìn anh.
Cô gái môi hơi hé mở, lạnh lùng nói hai chữ.
"Đáng ghét."
Dây cung trong tâm trí Lý Chuẩn trong phút chốc đứt.
Anh đứng dậy, cúi xuống đè lên người cô, một tay vòng qua eo cô, tay kia giữ cằm cô, trực tiếp hôn.
Ánh mắt cô gái trở nên cảnh giác trong giây lát, sau đó tức giận hét lên: "Cút ngay!"
Lý Chuẩn vẫn không buông tay, thậm chí còn dùng nhiều lực hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cho đến khi có một tiếng “bốp” vang lên.
Bạch Linh tát anh, gần như dùng hết sức.
Một dấu tay màu đỏ tươi ngay lập tức xuất hiện trên một bên mặt của Lý Chuẩn, sau đó sưng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Anh vẫn giữ tư thế quay mặt đi rất lâu.
Có một vệt máu nhỏ chảy ra từ khóe miệng anh.
Anh ngước mắt lên, lau khóe miệng bằng đốt ngón tay.
Những giọng nói trong đầu ngừng lại.
Anh thậm chí còn nghĩ rằng, cái tát của Tiểu Bạch rất hiệu quả.
"Tiểu Bạch, anh từng đính hôn với người khác về mặt hình thức, nhưng chỉ là kế sách đối phó Lý Lương Thục Nghi thôi, anh và đối phương chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần. Hiện tại hai nhà cũng không nhắc tới chuyện này, cô ấy du học ở Anh, anh tới Bình Thành, chỉ thiếu chính thức tuyên bố hủy hôn với bên ngoài thôi."
"Anh chưa bao giờ đến đỉnh núi Thái Bình cùng cô ấy. Anh chưa bao giờ hôn cô ấy, thậm chí anh còn chưa bao giờ nắm tay cô ấy."
"Em là cô gái đầu tiên anh thích, em cũng sẽ là người duy nhất."
"Nếu em cần, anh có thể để giới truyền thông Hồng Kông đăng tải một tin tức rầm rộ khác về việc hủy bỏ hôn ước, hoặc trực tiếp công khai việc đính hôn của em với anh. Em cứ nói ra yêu cầu của mình đi."
Anh thậm chí còn cho rằng nếu Bạch Linh quan tâm đến việc kinh doanh lời lỗ thì anh sẽ chắp tay mang toàn bộ tài sản dưới tên mình cho cô cũng không sao, dù sao anh vốn dĩ chẳng quan tâm.
Nhưng cô không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với anh, chỉ có nước mắt lăn dài.
Lý Chuẩn nhất thời ngơ ngác, vươn tay lau nước mắt cho cô, nhưng Bạch Linh lại gạt đi.
Một cô gái tao nhã giỏi giang như vậy, cho dù vào lúc này cũng không điên cuồng.
"Tôi ghét anh." Cô chỉ nói như vậy và khóc nức nở.
Lý Chuẩn lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đen láy ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
“Anh biết.” Một lúc lâu sau, anh khàn giọng nói.
***
Một chiếc Bombardier Global 6000 với logo Lý Ký Hồng Kông và số model được in trên thân máy bay đã hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế Bình Thành, trượt vào vạch trắng một cách xinh đẹp.
Chiếc máy bay tư nhân này nổi tiếng với sự sang trọng, được mệnh danh là máy bay phản lực thương gia tiên tiến và sang trọng nhất trên thế giới.
Cửa cabin mở ra, bốn người đàn ông mặc vest và đeo cà vạt bước xuống Global 6000. Người đứng đầu là Lý Chính Lâm. Anh ta tốt nghiệp khoa luật của Đại học Trung Hoa Hồng Kông, sau đó đến Trường Luật Harvard để học thêm. Bây giờ được phân công quản lý toàn bộ công việc pháp lý của Lý Ký. Đương nhiên, dựa vào số cổ phần được thừa kế từ bố mình, anh ta có thể tham gia hội đồng quản trị Lý Ký, trở thành một cổ đông nhỏ được biểu quyết bằng cách giơ tay.
Lần trước đại thiếu gia Lý Ký và phu nhân tranh giành hạng mục hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, anh ta không chút do dự bầu cho đại thiếu gia. Ai ngờ lúc này mới chưa được mấy ngày, đại thiếu gia đã tìm anh ta, đề nghị thành lập một đội ngũ luật sư ưu tú trải khắp đại lục và Hồng Kông tới thẳng Bình Thành hội họp với anh.
Lý Chính Lâm còn tưởng việc kinh doanh tại địa phương của Lý Ký có vấn đề về luật, ai biết rằng điều đầu tiên mà thiếu gia nói với anh ta lại là muốn kiện Lý Lương Thục Nghi vì tội hối lộ quan chức.
Lý Chính Lâm trong lòng sửng sốt: Đại thiếu gia định đối đầu với phu nhân sao?
Tuy nhiên anh ta đã chọn phe rồi, nếu phu nhân chiến thắng thì anh ta cũng chẳng có quả ngon mà ăn. Tuyên chiến thì tuyên chiến, đánh tới chết là được.
Sau khi vội vàng thu thập thông tin trong tình thế hỗn loạn, Lý Chính Lâm cảm thấy chuyện này không dễ xử lý.
Anh ta gọi cho Lý Chuẩn.
"Đại thiếu gia, phu nhân làm việc rất sạch sẽ trong chuyện này, toàn bộ quá trình đều là thư ký Hà Lệ Tư của bà ta ra mặt. Về phần Hà Lệ Tư, ngài cũng biết, cô ta là người Macao, trong tay còn có hộ chiếu Bồ Đào Nha, hôm nay đã ở Châu Âu rồi."
Ý là không tìm được người, cho dù tìm được thì khả năng cao cũng không làm gì được đối phương.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại im lặng hai ba giây rồi hỏi: “Chủ nhiệm Hồ thì sao?”
"Thông tin về hối lộ khá đầy đủ. Nếu chỉ muốn hạ bệ ông ta thì cứ báo án trực tiếp."
"Chu Miên Miên đóng vai trò gì trong đó?"
"Xem qua chỉ là tình nhân." Lý Chính Lâm nói: "Nhưng theo điều tra của chúng tôi, cô ta là người có mâu thuẫn với cô Bạch, bị hai người đưa vào trại tạm giam. Chắc hẳn cô ta ghi hận trong lòng nên về sau mới để cho phu nhân lợi dụng, trở thành món quà phu nhân tặng cho chủ nhiệm Hồ."
Suy cho cùng, trước đây Lý Lương Thục Nghi và Hà Lệ Tư đều không có qua lại với chủ nhiệm Hồ, nếu muốn nhanh chóng thắt chặt mối quan hệ và làm việc cùng nhau, cách tốt nhất là đáp ứng sở thích của nhau.
“Tôi hiểu rồi.” Giọng nói bình tĩnh không cho phép ý kiến nhiều của chàng trai vang lên trong điện thoại: “Sắp xếp người báo án việc của chủ nhiệm Hồ, công bố tất cả những bức ảnh mà các anh chụp được cảnh ông ta với Chu Miên Miên, bỏ tiền đưa lên hot search."
"Đã rõ."
Lúc hot search lọt vào top 10, Chu Miên Miên đang ở trong lớp.
Bạch Linh xin nghỉ, Chu Miên Miên từ chỗ Hà Lệ Tư biết gia đình Bạch Linh mắc nợ rất nhiều, thiên kim đại tiểu thư ngang ngược ngã từ trên mây xuống bùn trong một đêm, không có kịch bản nào hoàn hảo hơn thế này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đương nhiên chủ nhiệm Hồ sẽ không công khai quan hệ giữa bọn họ, không ai biết bọn họ đã làm gì, nội bộ Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành đều rất yên bình.
Mãi đến giờ giải lao, Cố Tử Minh mới chủ động đi tới trước mặt Chu Miên Miên, đưa điện thoại tới trước mắt cô ta.
Giao diện weibo tràn ngập chữ chói mắt, Chu Miên Miên bị gọi tên trên hotsearch là tình nhân của Hồ XX, những bức ảnh minh chứng lại càng không thể nghi ngờ.
Vẻ mặt Cố Tử Minh không còn có thể hình dung là thất vọng nữa, mà còn chứa đựng sự tự trách móc và đau lòng khiến người ta khó hiểu.
"Chu Miên Miên, rốt cuộc cậu có bao nhiêu bí mật mà tôi không biết?"
Chu Miên Miên sững sờ ở đó một lúc.
Lần này, người cuối cùng giúp đỡ cô ta cũng không còn.
Mọi chuyện nhanh chóng gây xôn xao, sáng hôm đó Chu Miên Miên bị đình chỉ học, khi tin tức Hồ XX bị bắt được tung ra, nhà trường cũng áp dụng biện pháp trừng phạt.
Chu Miên Miên bị đuổi học.
Con người là như vậy, cầu ưu và tránh nhược điểm, khi bạn gặp rắc rối, bên giám hiệu sẽ muốn vứt bạn đi thật xa, cho dù bạn là sinh viên ở đây.
Bảo vệ? Bảo vệ là gì? Chuyện bạn làm không phải thứ chúng tôi dạy ở trường.
Sinh viên ưu tú mới là cựu học sinh, nếu phạm sai lầm thì đuổi học, dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến danh tiếng của một ngôi trường trăm tuổi.
Vào lúc đó, nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu Chu Miên Miên.
Những cảnh tượng này là những điều cô ta chưa từng trải qua trước đây, nhưng chúng lại khắc sâu vào tâm trí cô ta một cách chân thực.
Người trong ảnh là Bạch Linh. Sau một thời gian dài cô ấy xuất hiện trở lại trong khuôn viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, tuy nhiên trong trường đã lan truyền tin đồn rằng, gì mà trong nhà kinh doanh tang lễ, chơi cùng sẽ gặp xui xẻo...
Nước miếng của người đời bao giờ cũng sắc hơn lưỡi dao giết người.
Sau đó, cô ấy chán nản đến mức mang theo rất nhiều thuốc, bị cố vấn gọi lên văn phòng, buộc phải nộp đơn xin "tự nguyện nghỉ học".
Cô ấy đã làm gì sai chứ? Dường như cô ấy không làm gì sai cả, nhưng nơi này không thể chứa cô ấy được nữa.
Ai đã để khiến cô ấy rơi vào hoàn cảnh như vậy, hình như là... chính mình.
Là cô ta, Chu Miên Miên.
Chu Miên Miên gần như bừng tỉnh trong chốc lát.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô ta reo lên.
Một số lạ ở Hồng Kông bắt đầu bằng +852.
Chu Miên Miên toàn thân run rẩy, gần đây cô ta có phản ứng căng thẳng khi nhìn thấy từ "Hồng Kông".
Nhưng cô ta vẫn run rẩy trả lời điện thoại.
Cô ta không dám không nhận điện thoại, trực giác nói cho cô ta biết, người đối diện có bối cảnh rất lớn.
Cuộc gọi đã được kết nối, một giọng nam trầm vang lên từ điện thoại.
"Cô Chu đúng không?"
"... Anh là ai?"
"Tôi là người đã đưa cô lên hot search."
Chu Miên Miên nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng.
Cô ta bám tay vào tường, miễn cưỡng mới chống đỡ được cơ thể đang lảo đảo.
Đối phương tiếp tục nói: "Đại thiếu gia của chúng tôi nói, dù thế nào cũng phải cho cô chết rõ ràng, vì vậy tôi trịnh trọng gọi điện tới nói với cô Chu một câu..."
"Bây giờ cô chỉ bị mất bằng cấp, về sau nếu cô còn làm bất cứ chuyện gì hại cô Bạch... " Đối phương nói chậm lại: "Chúng tôi sẽ đưa cô tới miền bắc Myanmar."
Tay của Chu Miên Miên mất đi sức lực không thể kiểm soát, cô ta ngã xuống ngay lập tức.
Cô ta run rẩy toàn thân, không thể dừng lại được.
Sau đó, cô ta mới nhận ra rằng mình đã chọc vào một người mà cô ta không đủ khả năng để xúc phạm. Đối phương có thể dễ dàng tiêu diệt và nghiền nát cô ta dễ dàng như bóp nát một con kiến.
Lý Chuẩn ngồi ở bàn làm việc, xem tin tức trên màn hình máy tính.
"Ông Hồ - Chủ nhiệm Văn phòng XX của Bộ Tài chính ở thành phố Bình Thành bị bắt vì nhận hối lộ hàng chục triệu đô la."
"Tình nhân của ông Hồ đã lộ diện. Cô ta là sinh viên Đại học Khoa học và Công nghệ Bình Thành, trông rất trong sáng."
"Nghi phạm trong vụ đốt nhà kho ở quận mới đã ra đầu thú."
...
Lý Chuẩn đóng màn hình máy tính lại, nhìn lên trần nhà.
Đáng lẽ anh phải làm việc này từ lâu rồi.
Ai làm cho Tiểu Bạch chướng mắt thì phải xuống địa ngục.
Về phần người cuối cùng, Lý Lương Thục Nghi...
Không phải bà ta muốn toàn bộ Lý Ký sao? Vậy giao Lý Ký cho bà ta.
Dù sao cũng chỉ còn là một cái vỏ rỗng tuếch, dù bà ta có muốn thì cũng sẽ có thể biến thành như thế nào cơ chứ?
Dưới khuôn mặt bình tĩnh gần như vô cảm đó, không ai biết rằng những giọng nói ồn ào và tràn ngập mê hoặc xen lẫn tiếng cười man rợ đang vang lên điên cuồng trong tâm trí Lý Chuẩn.
Ngày hôm sau.
William Lý, con trai cả của người sáng lập Hồng Kông Lý Ký công khai tuyên bố sẽ bán cổ phần Lý Ký của mình.
Lúc 9h30 sáng, chứng khoán Hồng Kông mở cửa, cổ phiếu của Lý Ký giảm mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.