Chương 5: Hai phân đoạn ngắn
Cố Mạn
14/12/2013
Chuyện về con dao quý
Song Nghi có một con dao bổ dưa rất tốt, dài hơn 30cm, thân dao dày, mũi nhọn lóe sáng, cực kì sắc bén.
Nói về lai lịch của con dao này, phải quay ngược về ba năm trước đây. Lúc đó Song Nghi mới đến thành phố B, vừa thuê được một phòng trọ khá tiện nghi. Trong khu nhà có một kẻ trộm, hơn nữa lại là một tên trộm rất lì, chỉ canh me tòa nhà nơi Song Nghi thuê. Hàng xóm chung quanh đều đã bị trộm viếng rồi, vì thế Song Nghi rất quyết tâm mua một con dao 20 tệ ở một cửa hàng ven đường mang về nhà. Kết quả, cô vừa mang dao về đến dưới lầu đã nghe thấy tiếng mấy bà bác bàn chuyện rôm rả, nói đến việc tên trộm kia đã bị bắt. . .
Vì vậy con dao này đã không còn tác dụng nữa, ném nó vào một góc nên lâu ngày rồi Song Nghi cũng quên mất. Bây giờ cô đang thu dọn đề chuyển về nhà Chu Ninh Tự, nó đột nhiên lại xuất hiện. . .
Con dao này giải quyết thế nào đây? Song Nghi ngồi xổm cạnh va li, rầu rĩ.
Nếu như mang theo cũng không có tác dụng gì, hơn nữa nhỡ Chu Ninh Tự thấy được lại cho rằng cô muốn giết người cướp của thì phải làm sao? Còn nếu mà quăng đi thì cũng không xong, nhỡ đâu có người nào đó nhặt được —— đem đi làm chuyện xấu —— án mạng xảy ra —— con dao có dấu vân tay của cô . . . .
Hic hic. . . .
“Vậy thì cứ mang theo.” Song Nghi hạ quyết tâm.
Vì vậy, con dao bổ dưa được bỏ vào trong va li, cái va li sau đó được mang đến nhà của Chu Ninh Tự.
Ở cùng đến ngày thứ ba, Chu Ninh Tự nói với Song Nghi, khi nào anh đi làm về sẽ mang về cả một quả dưa hấu nữa. Chu Ninh Tự không hề biết gì về dưa này nọ, tốt xấu thế nào hoàn toàn không biết, vì vậy rốt cục mua một quả dưa tròn hoàn hảo siêu to mang về.
Sau khi về nhà, anh phải vào phòng nghe điện thoại. Song Nghi một thân ngồi trên sàn nhà nhìn chằm chằm quả dưa ‘cực đại’ kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chạy vào nhà bếp tìm dao, rốt cục tùm trước tìm sau vẫn không thấy. Còn đang rầu rĩ suy nghĩ, Song Nghi bỗng nhiên nhớ tới, mình không phải cũng có dao hay sao!
May là chưa bỏ đi nha! Song Nghi cực kì hưng phấn đi vào phòng mình, lấy ra con dao bổ dưa.
Ta bổ bổ bổ.
Chu Ninh Tự sau khi nói chuyện điện thoại xong, đi ra khỏi thư phòng, vừa lúc nhìn thấy dưa đã được cắt thành từng miếng nhỏ, nghiêm chỉnh sắp hàng ở trên bàn.
Nhưng mà, điều này không quan trọng.
Điều quan trọng ở đây là, trên bàn trà tự nhiên sao lại có một con dao hoành tráng thế kia. .
“Dao này từ đâu mà có?”
“Là đi mua về.” Song Nghi đang gặm dưa mồm miệng không rõ ngoàm ngoàm trả lời.
“Mua để làm gì?” .
“Ặc. . . phòng thân.” Song Nghi bình thản mà trả lời. Ba năm trước mua chính xác là để phòng thân.
Thế nhưng, Chu Ninh Tự nghe được thì chuyện không phải đơn giản thế.
Phòng thân?
Hơn nữa hình như là lấy từ trong phòng ngủ ra nữa.
Lông mày Chu Ninh Tự khẽ nhếch, hiểu rồi. Gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, khoan thai mà ăn dưa.
Song Nghi ăn dưa cực kì vui vẻ, sau khi gặm đến miếng dưa thứ N, rất ngoan ngoãn dọn bàn gọn gẽ lại, lau sạch dao, dự tính mang vào phòng ngủ để cất đi.
Chu Ninh Tự từ nãy đến giờ yên lặng ăn dưa mở miệng.”Để dao lại đây.”
Song Nghi sửng sốt.”Dao? Anh cần nó làm gì? “
Chu Ninh Tự mỉm cười, lo lắng nói: “Phòng thân.” .
Chuyện về Sam Sam và Song Nghi
Song Nghi ở nhà của Ninh Ninh đến buổi sáng thứ N. Cô online QQ.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: bạn mà lại sống chung với người khác!
Nghi ăn Nghi ngủ: chỉ là ở nhờ, rất thuẩn khiết mà! Mình có trả tiền thuê nhà đàng hoàng nhé. Được rồi, chuyện này bạn đừng kể cho bố mẹ mình nghe, cả bố mẹ bạn cũng không được kể luôn.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: biết rồi, nhưng mà Song Nghi à. . . . bạn mà lại sống chung với người khác!
Nghi ăn Nghi ngủ: . . . Bạn có thể đừng dùng cách nói chuyện này không? Hơn nữa, ở chung cũng đâu có chuyện gì. Bạn đã kết hôn ba năm rồi, giờ mình ở cùng một người đàn ông cũng đâu phải chuyện kinh thiên động địa gì.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: đừng nói chuyện của mình. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: mình đột nhiên nhớ đến, trước khi kết hôn, nickname QQ của bạn là “Đánh xong boss mới ngủ ngon”, sau khi kết hôn, tên QQ lại thành “Boss đại nhân vĩ đại nhất” . . . .
Boss đại nhân vĩ đại nhất: 5555, lúc trước cùng bạn nói chuyện bị anh ấy nhìn thấy. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: ~~>__________<~~.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: chuyện kia. . . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: ? ? ? .
Boss đại nhân vĩ đại nhất: hai người là thật thuần khiết trong sáng sao. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ ( hiện hắc tuyến): nói thừa! Mình chính là người rất truyền thống đấy, bạn xem tiểu thuyết của mình viết, nam chính nữ chính đều rất truyền thống đều kết hôn rồi mới làm cái kia kia nhé.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, truyện trước hình như không phải vậy.
Nghi ăn Nghi ngủ: ah, đúng, chẳng quá đó là do nữ chính đi nhầm phòng, là chuyện ngoài ý muốn.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, truyện trước đó nữa cũng không phải vậy.
Nghi ăn Nghi ngủ: . . . đó là do nam chính ăn nhầm, ngoài ý muốn ngoài ý muốn.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, lần trước trước trước nữa cũng không phải vậy. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: . . . lần đó là do nữ chính đang bị say. . . ngoài ý muốn. . . .
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, lần trước trước trước trước nữa hình như cũng không phải như thế. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: Dừng! Nói chung là! Không có gì ngoài ý muốn cả, mình chính là người rất truyền thống!
Boss đại nhân vĩ đại nhất: … . .
Nghi ăn Nghi ngủ: bạn sao vậy?
Nghi ăn Nghi ngủ: người đâu rồi?
Boss đại nhân vĩ đại nhất: vừa nghe điện thoại của Boss, mình đi ăn cơm đây = =
Nghi ăn Nghi ngủ:
Boss đại nhân vĩ đại nhất: 88.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: cẩn thận chuyện ngoài ý muốn. . . .
Song Nghi có một con dao bổ dưa rất tốt, dài hơn 30cm, thân dao dày, mũi nhọn lóe sáng, cực kì sắc bén.
Nói về lai lịch của con dao này, phải quay ngược về ba năm trước đây. Lúc đó Song Nghi mới đến thành phố B, vừa thuê được một phòng trọ khá tiện nghi. Trong khu nhà có một kẻ trộm, hơn nữa lại là một tên trộm rất lì, chỉ canh me tòa nhà nơi Song Nghi thuê. Hàng xóm chung quanh đều đã bị trộm viếng rồi, vì thế Song Nghi rất quyết tâm mua một con dao 20 tệ ở một cửa hàng ven đường mang về nhà. Kết quả, cô vừa mang dao về đến dưới lầu đã nghe thấy tiếng mấy bà bác bàn chuyện rôm rả, nói đến việc tên trộm kia đã bị bắt. . .
Vì vậy con dao này đã không còn tác dụng nữa, ném nó vào một góc nên lâu ngày rồi Song Nghi cũng quên mất. Bây giờ cô đang thu dọn đề chuyển về nhà Chu Ninh Tự, nó đột nhiên lại xuất hiện. . .
Con dao này giải quyết thế nào đây? Song Nghi ngồi xổm cạnh va li, rầu rĩ.
Nếu như mang theo cũng không có tác dụng gì, hơn nữa nhỡ Chu Ninh Tự thấy được lại cho rằng cô muốn giết người cướp của thì phải làm sao? Còn nếu mà quăng đi thì cũng không xong, nhỡ đâu có người nào đó nhặt được —— đem đi làm chuyện xấu —— án mạng xảy ra —— con dao có dấu vân tay của cô . . . .
Hic hic. . . .
“Vậy thì cứ mang theo.” Song Nghi hạ quyết tâm.
Vì vậy, con dao bổ dưa được bỏ vào trong va li, cái va li sau đó được mang đến nhà của Chu Ninh Tự.
Ở cùng đến ngày thứ ba, Chu Ninh Tự nói với Song Nghi, khi nào anh đi làm về sẽ mang về cả một quả dưa hấu nữa. Chu Ninh Tự không hề biết gì về dưa này nọ, tốt xấu thế nào hoàn toàn không biết, vì vậy rốt cục mua một quả dưa tròn hoàn hảo siêu to mang về.
Sau khi về nhà, anh phải vào phòng nghe điện thoại. Song Nghi một thân ngồi trên sàn nhà nhìn chằm chằm quả dưa ‘cực đại’ kia, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chạy vào nhà bếp tìm dao, rốt cục tùm trước tìm sau vẫn không thấy. Còn đang rầu rĩ suy nghĩ, Song Nghi bỗng nhiên nhớ tới, mình không phải cũng có dao hay sao!
May là chưa bỏ đi nha! Song Nghi cực kì hưng phấn đi vào phòng mình, lấy ra con dao bổ dưa.
Ta bổ bổ bổ.
Chu Ninh Tự sau khi nói chuyện điện thoại xong, đi ra khỏi thư phòng, vừa lúc nhìn thấy dưa đã được cắt thành từng miếng nhỏ, nghiêm chỉnh sắp hàng ở trên bàn.
Nhưng mà, điều này không quan trọng.
Điều quan trọng ở đây là, trên bàn trà tự nhiên sao lại có một con dao hoành tráng thế kia. .
“Dao này từ đâu mà có?”
“Là đi mua về.” Song Nghi đang gặm dưa mồm miệng không rõ ngoàm ngoàm trả lời.
“Mua để làm gì?” .
“Ặc. . . phòng thân.” Song Nghi bình thản mà trả lời. Ba năm trước mua chính xác là để phòng thân.
Thế nhưng, Chu Ninh Tự nghe được thì chuyện không phải đơn giản thế.
Phòng thân?
Hơn nữa hình như là lấy từ trong phòng ngủ ra nữa.
Lông mày Chu Ninh Tự khẽ nhếch, hiểu rồi. Gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, khoan thai mà ăn dưa.
Song Nghi ăn dưa cực kì vui vẻ, sau khi gặm đến miếng dưa thứ N, rất ngoan ngoãn dọn bàn gọn gẽ lại, lau sạch dao, dự tính mang vào phòng ngủ để cất đi.
Chu Ninh Tự từ nãy đến giờ yên lặng ăn dưa mở miệng.”Để dao lại đây.”
Song Nghi sửng sốt.”Dao? Anh cần nó làm gì? “
Chu Ninh Tự mỉm cười, lo lắng nói: “Phòng thân.” .
Chuyện về Sam Sam và Song Nghi
Song Nghi ở nhà của Ninh Ninh đến buổi sáng thứ N. Cô online QQ.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: bạn mà lại sống chung với người khác!
Nghi ăn Nghi ngủ: chỉ là ở nhờ, rất thuẩn khiết mà! Mình có trả tiền thuê nhà đàng hoàng nhé. Được rồi, chuyện này bạn đừng kể cho bố mẹ mình nghe, cả bố mẹ bạn cũng không được kể luôn.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: biết rồi, nhưng mà Song Nghi à. . . . bạn mà lại sống chung với người khác!
Nghi ăn Nghi ngủ: . . . Bạn có thể đừng dùng cách nói chuyện này không? Hơn nữa, ở chung cũng đâu có chuyện gì. Bạn đã kết hôn ba năm rồi, giờ mình ở cùng một người đàn ông cũng đâu phải chuyện kinh thiên động địa gì.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: đừng nói chuyện của mình. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: mình đột nhiên nhớ đến, trước khi kết hôn, nickname QQ của bạn là “Đánh xong boss mới ngủ ngon”, sau khi kết hôn, tên QQ lại thành “Boss đại nhân vĩ đại nhất” . . . .
Boss đại nhân vĩ đại nhất: 5555, lúc trước cùng bạn nói chuyện bị anh ấy nhìn thấy. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: ~~>__________<~~.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: chuyện kia. . . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: ? ? ? .
Boss đại nhân vĩ đại nhất: hai người là thật thuần khiết trong sáng sao. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ ( hiện hắc tuyến): nói thừa! Mình chính là người rất truyền thống đấy, bạn xem tiểu thuyết của mình viết, nam chính nữ chính đều rất truyền thống đều kết hôn rồi mới làm cái kia kia nhé.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, truyện trước hình như không phải vậy.
Nghi ăn Nghi ngủ: ah, đúng, chẳng quá đó là do nữ chính đi nhầm phòng, là chuyện ngoài ý muốn.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, truyện trước đó nữa cũng không phải vậy.
Nghi ăn Nghi ngủ: . . . đó là do nam chính ăn nhầm, ngoài ý muốn ngoài ý muốn.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, lần trước trước trước nữa cũng không phải vậy. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: . . . lần đó là do nữ chính đang bị say. . . ngoài ý muốn. . . .
Boss đại nhân vĩ đại nhất: @_@, lần trước trước trước trước nữa hình như cũng không phải như thế. . . .
Nghi ăn Nghi ngủ: Dừng! Nói chung là! Không có gì ngoài ý muốn cả, mình chính là người rất truyền thống!
Boss đại nhân vĩ đại nhất: … . .
Nghi ăn Nghi ngủ: bạn sao vậy?
Nghi ăn Nghi ngủ: người đâu rồi?
Boss đại nhân vĩ đại nhất: vừa nghe điện thoại của Boss, mình đi ăn cơm đây = =
Nghi ăn Nghi ngủ:
Boss đại nhân vĩ đại nhất: 88.
Boss đại nhân vĩ đại nhất: cẩn thận chuyện ngoài ý muốn. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.