Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi
Chương 39: Hạnh phúc mở cửa
jenny282003
07/09/2016
''Crap....crap''- Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, cả căn phòng như náo nhiệt đi hẳn, các tên lúc nãy đánh Lục Phong cũng vỗ tay, cô và anh ngơ ngác nhìn
xung quanh, chuyện gì vậy nè, Minh Huy và Hàn Dư bước tới, đỡ cô và anh
đứng dậy:
- Kế hoạch thành công...yeah- Hai người vỗ tay nhau.
- Kế hoạch?- Cô và anh đồng thanh
''Gật .....gật''
- Vậy những chuyện này?
- Là tôi và Hàn Dư bày ra,những người này là do tôi thuê nên yên tâm, đánh không có chết đâu !(Jen: Đánh gần chết thôi đúng không ạ ?)- Minh Huy
- Cảm ..ơn- Anh yếu ớt nói, nhờ họ mà anh biết anh yêu cô thế nào và nhờ vậy mà cô mới trở về bên anh
- Không có chi, bây giờ đưa cậu vào bệnh viện đi!(Đánh đến đi bệnh viện luôn mà nói yên tâm hả ông nội Minh Huy ?) - Minh Huy nói rồi qua dìu Lục Phong đi ra xe!
...............
Bác sĩ nói vết thương của anh không nguy hiểm gì mấy nhưng cần ở lại để theo dõi, nói gì anh cũng không chịu, anh luôn nói mọi thứ đều ổn, cuối cùng vẫn là Bảo Nhi thuyết phục được anh miễn cưỡng đồng ý nằm viện.
Mấy ngày nay Bảo Nhi cũng không được rãnh rỗi, cả ngày đều lo làm thức ăn cho anh ăn, người đàn ông này thật là được lợi còn khoe mẽ, còn muốn cô tự mình làm anh mới ăn, nếu không tình nguyện đói chết. Đúng là tức chết mà.Điều này sao cô chịu được, chỉ có thể ngày ngày làm cho anh, vì cô nấu cơm rất ngon, nên anh luôn kén chọn.
Cái này cũng không,cái kia cũng không!
- Tiểu nhi à, em thương anh không vậy?Ăn những thứ này sao anh chịu nỗi,nhạt nhẽo muốn chết, một chút mỡ cũng không có, làm sao ăn được?- Lục Phong tính trẻ con đẩy chén cháo và đĩa thức ăn nhỏ ra trước mặt, uất ức nhìn cô.
Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, sau đó như dỗ một đứa bé mà dụ dỗ anh:
- Ngoan, bác sĩ đã nói rồi, bây giờ anh mới vừa hồi phục lại, không thể ăn những thức ăn đầy dầu mỡ kia, cháo này rất thơm, nhanh nếm thử một chút, há miệng nào.- Múc một muỗng đút đến miệng của anh.
- Không ăn đâu !- Lục Phong hất mặt, có chiều hướng muốn chống lại tới cùng.
Bảo Nhi dù tức giận đến đâu cũng không mắng anh được, dù gì anh vẫn còn là bệnh nhân.
- Vậy anh muốn như thế nào mới chịu ăn, nhưng cũng phải nói trước là không cho phép ăn đồ ăn đầy dầu mỡ, những điều kiện khác em đều đồng ý với anh.
Nghe cô nói thế, Lục Phong nở nụ cười nham hiểm, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại:
- Có thật không? Điều kiện gì cũng có thể?- Anh nghiêm túc nói, lại làm cho toàn thân Bảo Nhi một đợt da gà nổi lên.
- Thế nào, em nói không giữ lời sao? Vậy coi như cứ để anh đói chết đi- Rất ấm ức quay lưng về phía cô, thật ra thì trong lòng đã sớm hồi hộp, anh cũng không tin, cô sẽ bỏ mặc mình đói chết.
- Aiz. . . . . .-Bảo Nhi rất bất đắc dĩ, gặp phải một người đàn ông còn trẻ con hơn cả đứa bé, cô có thể làm gì chứ:
- Được rồi, nhưng phải nhớ, trừ ăn đồ ăn dầu mỡ ra.
- Yên tâm, anh biết mà!- Lục Phong xấu xa cười một tiếng, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm:
- Dùng miệng của em đút cháo cho anh!
Bảo Nhi mở mắt thật to, mặt cũng lập tức đỏ đến cổ, yêu cầu như thế hình như hơi quá đáng, dù sao nơi này cũng là bệnh viện đấy?
- Đây chính là em nói, trừ thức ăn dầu mỡ, những điều kiện khác đều có thể.- Điều này rõ ràng là anh đang dùng lời nói vừa rồi của cô để đối phó với cô hay sao? Người đàn ông này thiệt là, trong đầu cả ngày đều là những chuyện này sao?
- Nhưng. . . .Đây là bệnh viện.. -Bảo Nhi nói.
Lục Phong nhìn chằm chằm cô:
- Vậy tính để anh đói chết?
Bảo Nhi cuối cùng cũng đồng ý, mở cửa nhìn xung quanh xem thử có ai không, mới ngoan ngoãn trở lại bên giường, lúng túng ăn một muỗng cháo vào trong miệng, sau đó từ từ đến gần, dưới cái nhìn nóng bỏng của Lục Phong, chuyển cháo vào trong miệng của anh, đang muốn đứng dậy, chợt, một tay của Lục Phong giữ chặt eo của cô, một tay khác giữ đầu của cô lại, không để cho môi của cô rời đi, tiếp theo chính là một nụ hôn mãnh liệt và triền miên hơn nữa.
Bão Nhi đầu tiên còn phản kháng lại, nhưng cuối cùng không còn cách nào kiềm chế được nên yên lặng bị người đàn ông này hấp dẫn.
...........
Ba tháng sau.......
Cô đã cùng Hiển Hiển chuyển về nhà của anh ở, anh đã trả điện thoại lại cho cô, anh tin cô sẽ không rời xa mình, trong lúc anh đang kí vào sấp tài liệu thì cô từ trong phòng tắm chạy ra:
- Lục Phong, cho em đi đến sân bay nha!
Anh đang làm bỗng giật mình ngước mắt lên, cô còn muốn đi? Nhất quyết không được.
- Em còn muốn đi đâu ?- Anh rống lên
- Hửm? Em có đi đâu đâu?- Cô ngơ ngác nói
- Chứ sao lại đến sân bay ?- Anh đứng dậy đi về phía cô
- Anh hiểu lầm rồi, Gia Minh mới về nên em cùng Hiển Hiển ra đó !- Cô vội giải thích
Nghe đến cái tên Gia Minh anh chợt nhớ lại, Hiển Hiển là con của cô với anh ta sao?Trong mắt ánh lên nỗi lo sợ, sợ những điều anh đang nghĩ là sự thật, vội giơ tay ra kéo cô vào lòng, bên tai thủ thỉ :
- Làm ơn nói cho anh biết quan hệ giữa em và Gia Minh đi !
- Kế hoạch thành công...yeah- Hai người vỗ tay nhau.
- Kế hoạch?- Cô và anh đồng thanh
''Gật .....gật''
- Vậy những chuyện này?
- Là tôi và Hàn Dư bày ra,những người này là do tôi thuê nên yên tâm, đánh không có chết đâu !(Jen: Đánh gần chết thôi đúng không ạ ?)- Minh Huy
- Cảm ..ơn- Anh yếu ớt nói, nhờ họ mà anh biết anh yêu cô thế nào và nhờ vậy mà cô mới trở về bên anh
- Không có chi, bây giờ đưa cậu vào bệnh viện đi!(Đánh đến đi bệnh viện luôn mà nói yên tâm hả ông nội Minh Huy ?) - Minh Huy nói rồi qua dìu Lục Phong đi ra xe!
...............
Bác sĩ nói vết thương của anh không nguy hiểm gì mấy nhưng cần ở lại để theo dõi, nói gì anh cũng không chịu, anh luôn nói mọi thứ đều ổn, cuối cùng vẫn là Bảo Nhi thuyết phục được anh miễn cưỡng đồng ý nằm viện.
Mấy ngày nay Bảo Nhi cũng không được rãnh rỗi, cả ngày đều lo làm thức ăn cho anh ăn, người đàn ông này thật là được lợi còn khoe mẽ, còn muốn cô tự mình làm anh mới ăn, nếu không tình nguyện đói chết. Đúng là tức chết mà.Điều này sao cô chịu được, chỉ có thể ngày ngày làm cho anh, vì cô nấu cơm rất ngon, nên anh luôn kén chọn.
Cái này cũng không,cái kia cũng không!
- Tiểu nhi à, em thương anh không vậy?Ăn những thứ này sao anh chịu nỗi,nhạt nhẽo muốn chết, một chút mỡ cũng không có, làm sao ăn được?- Lục Phong tính trẻ con đẩy chén cháo và đĩa thức ăn nhỏ ra trước mặt, uất ức nhìn cô.
Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, sau đó như dỗ một đứa bé mà dụ dỗ anh:
- Ngoan, bác sĩ đã nói rồi, bây giờ anh mới vừa hồi phục lại, không thể ăn những thức ăn đầy dầu mỡ kia, cháo này rất thơm, nhanh nếm thử một chút, há miệng nào.- Múc một muỗng đút đến miệng của anh.
- Không ăn đâu !- Lục Phong hất mặt, có chiều hướng muốn chống lại tới cùng.
Bảo Nhi dù tức giận đến đâu cũng không mắng anh được, dù gì anh vẫn còn là bệnh nhân.
- Vậy anh muốn như thế nào mới chịu ăn, nhưng cũng phải nói trước là không cho phép ăn đồ ăn đầy dầu mỡ, những điều kiện khác em đều đồng ý với anh.
Nghe cô nói thế, Lục Phong nở nụ cười nham hiểm, sau đó mới chậm rãi quay đầu lại:
- Có thật không? Điều kiện gì cũng có thể?- Anh nghiêm túc nói, lại làm cho toàn thân Bảo Nhi một đợt da gà nổi lên.
- Thế nào, em nói không giữ lời sao? Vậy coi như cứ để anh đói chết đi- Rất ấm ức quay lưng về phía cô, thật ra thì trong lòng đã sớm hồi hộp, anh cũng không tin, cô sẽ bỏ mặc mình đói chết.
- Aiz. . . . . .-Bảo Nhi rất bất đắc dĩ, gặp phải một người đàn ông còn trẻ con hơn cả đứa bé, cô có thể làm gì chứ:
- Được rồi, nhưng phải nhớ, trừ ăn đồ ăn dầu mỡ ra.
- Yên tâm, anh biết mà!- Lục Phong xấu xa cười một tiếng, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm:
- Dùng miệng của em đút cháo cho anh!
Bảo Nhi mở mắt thật to, mặt cũng lập tức đỏ đến cổ, yêu cầu như thế hình như hơi quá đáng, dù sao nơi này cũng là bệnh viện đấy?
- Đây chính là em nói, trừ thức ăn dầu mỡ, những điều kiện khác đều có thể.- Điều này rõ ràng là anh đang dùng lời nói vừa rồi của cô để đối phó với cô hay sao? Người đàn ông này thiệt là, trong đầu cả ngày đều là những chuyện này sao?
- Nhưng. . . .Đây là bệnh viện.. -Bảo Nhi nói.
Lục Phong nhìn chằm chằm cô:
- Vậy tính để anh đói chết?
Bảo Nhi cuối cùng cũng đồng ý, mở cửa nhìn xung quanh xem thử có ai không, mới ngoan ngoãn trở lại bên giường, lúng túng ăn một muỗng cháo vào trong miệng, sau đó từ từ đến gần, dưới cái nhìn nóng bỏng của Lục Phong, chuyển cháo vào trong miệng của anh, đang muốn đứng dậy, chợt, một tay của Lục Phong giữ chặt eo của cô, một tay khác giữ đầu của cô lại, không để cho môi của cô rời đi, tiếp theo chính là một nụ hôn mãnh liệt và triền miên hơn nữa.
Bão Nhi đầu tiên còn phản kháng lại, nhưng cuối cùng không còn cách nào kiềm chế được nên yên lặng bị người đàn ông này hấp dẫn.
...........
Ba tháng sau.......
Cô đã cùng Hiển Hiển chuyển về nhà của anh ở, anh đã trả điện thoại lại cho cô, anh tin cô sẽ không rời xa mình, trong lúc anh đang kí vào sấp tài liệu thì cô từ trong phòng tắm chạy ra:
- Lục Phong, cho em đi đến sân bay nha!
Anh đang làm bỗng giật mình ngước mắt lên, cô còn muốn đi? Nhất quyết không được.
- Em còn muốn đi đâu ?- Anh rống lên
- Hửm? Em có đi đâu đâu?- Cô ngơ ngác nói
- Chứ sao lại đến sân bay ?- Anh đứng dậy đi về phía cô
- Anh hiểu lầm rồi, Gia Minh mới về nên em cùng Hiển Hiển ra đó !- Cô vội giải thích
Nghe đến cái tên Gia Minh anh chợt nhớ lại, Hiển Hiển là con của cô với anh ta sao?Trong mắt ánh lên nỗi lo sợ, sợ những điều anh đang nghĩ là sự thật, vội giơ tay ra kéo cô vào lòng, bên tai thủ thỉ :
- Làm ơn nói cho anh biết quan hệ giữa em và Gia Minh đi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.