Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi

Chương 16: Ngủ chung(18+)

jenny282003

07/09/2016

Jenny: Cảnh cáo chap này có H nha, cần cân nhắc trước khi đọc hen, tâm hồn trong sáng của tui...hic...hic, cảnh H khó tả quá àaaaaaaaaaaaaaaaaaa T_T )

Sau khi cả hai đều thiếu ôxi trầm trọng thì anh mới buông cô ra, kéo luôn bàn tay cô đi đến giường, cả hai đều ngã xuống, trong nháy mắt, mặt Bảo Nhi đỏ lên không còn hình dáng . Cô đứng lên, thoát khỏi vòng tay của anh, định bước ra ngoài nhưng Lục Phong đột nhiên ôm eo cô :

- Đừng đi, ở lại đây với tôi !

Đột nhiên nghe lời nói dịu dàng của anh , nét mặt cô càng thêm ngượng ngùng khó chịu:

- Tôi phải về phòng nữa !

- Không cần, đêm nay em ngủ ở đây!- Lục Phong siết chặt vòng tay hơn, không cho cô rời khỏi .

- Anh không phải đứa bé!

Bất đắc dĩ đẩy cánh tay đang ôm mình ra nhưng đáng tiếc hình như Lục Phong quyết tâm không muốn để cô đi :

- Tôi mới đi về nên mệt, em là vợ phải chăm sóc tôi.- Lúc cô chưa kịp phản ứng đã dùng sức ép cô vào trong ngực của mình hơn .

- Á...- Bảo Nhi giãy dụa

- Đừng động

Âm thanh cảnh cáo vang lên , hơi thở nam tính đầy mùi rượu vang lên ở bên tai , mặt Bảo Nhi đã đỏ nay còn đỏ hơn :

- Anh làm gì thế? Mau buông tôi ra !- Không giãy dụa nữa, giọng nói ngược lại bình thản đi rất nhiều nhưng vẫn còn hơi run.

- Ngủ.....- Anh trả lời trống không ~~!

- Hả....ưmh- Lục Phong cúi người tiếp tục hôn cô, môi mỏng bá đạo vang lên mấy chữ:

- Em tiếp tục nói, tôi tiếp tục hôn.

Bảo Nhi lập tức che miệng lại , lắc đầu một cái, ngoan ngoãn để anh ôm tùy ý .

_________________

Ánh mặt trời lộ ra , Lục Phong lẳng lặng nhìn cô gái đang say giấc ngủ trong ngực, ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt trắng nõn của cô, nghĩ tới chuyện xãy ra từ ngày cứu được cô khỏi tay lão già kia, thái độ anh đã khác hẳn, dịu dàng và hay cười hơn lúc trước, hằng ngày đều muốn về nhà để được gặp cô , nhỏ nhẹ thủ thỉ vào tai cô :

- Có lẽ chúng ta có thể chung sống thật tốt !

Thời điểm anh hôn một cái lên môi cô , Bảo Nhi nhíu mày một cái , mơ mơ màng màng mở mắt ra , liền thấy một đôi mắt mê hoặc lòng người đang ở trước mặt, trong lòng cả kinh, tỉnh táo hoàn toàn!

- AAA....- Dùng sức đạp anh một cái nhưng anh đã kịp nắm chân cô lại.

- Anh..tại sao...anh ở trên giường của cô !- Bảo Nhi nhìn y phục trên người, mới nhẹ nhàng thở phào một cái .



- Làm ơn đi cô nương, nơi này là phòng của tôi đấy !

- Cái gì ?- Đầu óc Bảo Nhi không khỏi bốc hỏa mặt như muốn rỉ máu , một màng tối qua hiện lên trong đầu cô, quay lại thì thấy anh đang nhìn chằm chằm cô:

- Ai cho anh nhìn tôi đắm đuối như vậy ?- Bảo Nhi mắt không dám nhìn thẳng Lục Phong, bọn họ kết hôn lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên cùng giường mặc dù cả hai chưa chạm gì nhau , Lục Phong tò mò nhìn cô trân trối, bàn tay quơ qua quơ lại trước mặt cô , khóe miệng nhếch lên , chọc ghẹo nói :

- Này, em đang nghĩ cái gì vậy ? Sao mặt cô đỏ rần thế? Không phải đang nghĩ đến cái gì không nên nghĩ chứ?

Quả nhiên Bảo Nhi giống như bị điện giật , mặt càng thêm đỏ, thế nhưng hình như anh không có ý bỏ qua cho cô, ôm chầm lấy cô , ở bên tai cô thổi gió nóng :

- Bây giờ có phải em rất muốn làm chuyện ấy không ?

- Lưu manh, tôi không có !- Bảo Nhi đẩy thân thể anh ra , người đàn ông này thật là không biết xấu hổ , lời nói lỗ liễu như vậy mà cũng có nói ra!

- Em thật không muốn ?- Lục Phong cười tà mị

- Không muốn !

- Nói rồi vén chăn lên, định bước xuống giường, thời điểm cô sắp rời đi, Lục Phong liền đứng dậy, phía sau quàng tay ôm thân thể của cô, đặt cằm lên vai của cô , giọng nói dịu dàng:

- Tiểu Nhi, có thể giữa chúng ta có thể thử một lần !

Tiểu Nhi? từ lúc nào anh chuyển cách gọi cô vậy? Quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh:

- Anh đang nói đùa với tôi phải không ?

Cánh tay Lục Phong ôm cô càng chặt hơn, đôi mắt vội vàng nhìn cô:

- Tôi không đùa, Tiểu Nhi , tôi chưa biết mình óc thể yêu em hay không , nhưng ít nhất hiện tại tôi rất cần em , vậy sao chúng ta không thử chung sống hòa hợp?

- Tôi.....

Ánh mắt của anh đang chờ đợi câu trả lời ở cô, cuối cùng, cô cũng gật đầu, anh mỉm cười, sau đó bế sốc cô lên giường, đặt thân cô nằm dưới thân mình, bắt đầu cúi xuống hôn cô, cô không phản kháng lại bất giác đưa tay quàng lấy cổ của anh, anh hôn cô vô cùng cuồng nhiệt, môi anh ngấu nghiến môi cô, cô phải làm sao?Cô không thể trốn tránh trái tim hiếu động của mình. Chỉ biết hành động theo linh cảm. Cô..., đã rung động trước người đàn ông bá đạo này mất rồi. Lục Phong đột nhiên dừng lại, cúi đầu gặm lấy vành tai cô

- Tôi rất thích em như thế này.

Hơi thở nam tính mùi bạc hà phả vào tai Bảo Nhi khiến cô rùng mình cứ như lại có thêm 1 luồn điện chạy vào tim. Mặt cô đỏ bừng bừng nhìn anh. Anh tiếp tục hôn lấy môi cô, lần này lại bạo dạn đưa lưỡi vào tách 2 hàm răng của Bảo Nhi ra ,tìm kiếm lưỡi cô.Bảo Nhi thấy mình cả người nóng ran, nhịp thở khó khăn hơn. 1 sự cuồng dã xâm chiếm trong khoang miệng, lưỡi anh quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô mà mút lấy, tim của cô đập nhanh liên hồi không ngừng được, cô không cách nào chống trả người đàn ông cuồng dã này, Lục Phong hôn mặt rồi từ từ chuyển xuống cổ cô, cắn nhẹ một cái để lại dấu vết làm Bảo Nhi cảm thấy ngưa ngứa, sau đó anh lại hôn xuống xương quai xanh, bàn tay anh nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ trên người của cô xuống , một thân thể ngọc ngà với làn da trắng như sữa hiện ra trước mắt anh, đôi mắt của Lục Phong nhìn thân thể kia đầy ham mê , mặt cô đỏ ửng, đúng là xấu hổ chết đi mà :

- Lục Phong, anh đừng nhìn như vậy !

Anh nhếch môi cười nhìn cô, không nói gì tiếp tục, cúi xuống hôn hai bầu ngực đầy đặn của cô, cắn mút nhũ hoa, 1 tay xoa nắn bên còn lại. Môi anh từ từ di chuyển trên khắp cơ thể của cô, Bảo Nhi cảm thấy cở thể của mình nóng bừng .Bàn tay của anh du ngoạn trên đường cong mê người của cô . Rồi đột ngột , bàn tay xấu xa lại mò vào trong thăm dò nơi tư mật .

- Ưm...đừng....Lục Phong!



- Tiểu Nhi, hãy cùng anh!

Anh nóng nẩy cởi bỏ những chướng ngại vật trên người, giải phóng cho thứ to lớn đang căng trướng đau nhức. Lục Phong dùng tay tách hai cánh đùi cô ra , thân dưới đẩy mạnh vào trong.

- Ưm...Lục Phong...đừng...đau quá !

Đau! Chợt 1 cảm giác như cắn đứt tâm can cô ùa đến . Đau chết đi đc, khóe mắt bắt đầu ngấn nước cô sợ hãi cánh tay ôm chặt lấy lưng của anh , từng ngón tay đè mạnh vào lưng anh , cô thét lên

- Lục Phong..đừng mà...hộc...thật...thật rất đau...ưm..

Lục Phong thấy vậy đau lòng liền ngước lên dịu dàng hôn lấy nước mắt của cô :

- Ngoan, đừng khóc. Chốc nữa sẽ hết đau thôi

Anh nói nhưng thân dưới vẫn kịch liệt luân động , càng lúc càng tăng lực cho những cú thúc mạnh mẽ phía dưới

Cô cắn chặt môi dưới , đau đến khó tả ,Lục Phong nhìn cô khổ sở như vậy trong lòng thật khó chịu nhưng bây giờ anh chỉ mới đi vào trong cô , anh lại không dám có động tác tiếp theo. Bảo Nhi gắt gao ôm lấy anh , cô nức nở nói

- Lục Phong...em không chịu được...

- Ưm...á...a...

Không biết bao lâu , anh mới có thể xâm nhập vào cô , chỉ mới tiến sâu vào trong , một dòng máu và dịch bôi trơn mới tuôn ra , Bảo Nhi càng siết lấy anh hơn , cô khổ sở kêu lên . Lúc này sự ra vào trong cô mới thuận lợi , anh đưa tay vuốt tóc cô dụ dỗ .

- Không cần lo , hãy thả lỏng.

Đau đớn sau khi biến mất, cô bắt đầu cảm thấy tư vị trong truyền thuyết, không cách nào đè nén rên rỉ thành tiếng, khiến cho Lục Phong càng thêm điên cuồng luận động . Bảo Nhi đưa tay che mặt , lúc này cô rất xấu hổ , tại sao cô lại cứ rên lên thành tiếng chứ ,Lục Phong đưa tay gỡ tay cô ra , đôi mắt màu hổ phách ngắm nhìn cô .

- Em là của anh , là của một mình anh

Anh khàn khàn cất giọng tuyên bố bên tai cô. Anh thân hình to lớn , như bức tường lửa rắn thép giam cầm cô , cuộn chặt lấy cô , ép sát cô , đòi hỏi cô . Sự ma sát khít chặt giữa hai cơ thể trần trụi của hai người khiến cho dục vọng như núi lửa phun trào thiêu đốt hai tâm hồn.

- A...a...aa

Lục Phong xâm nhập cuồng dã đến tột cùng nơi sâu thẳm của cô. Muốn nối cô liền thành một thể , đem cô hòa tan vào máu thịt , nuốt chửng cô cho giải tỏa lửa tình mãnh liệt.

Bảo Nhi hai tay ôm lấy bờ vai, ôm chặt lấy cơ thể anh. Nương theo từng nhịp điệu đầy tốc độ của anh . Vòng bụng phẳng lì phập phồng theo sự kích tình của hắn . Hơi thở càng thêm gấp gáp dồn dập.

Một lúc lâu sau , khi cô thực sự không thể chịu được nữa. Khoái cảm tột cùng dâng lên trong hai cơ thể. Lục Phong gầm lên , liền có một dòng nước ấm tuôn vào bên trong cô.

- Lục Phong- Bảo Nhi lớn tiếng gọi tên anh

Lục Phong lại cúi đầu xuống hôn cô . Một nụ hôn triền miên , nhu tình như nước chảy vào trái tim cô. Anh ra vào mấy cái rồi mới hoàn toàn rút ra . Bảo Nhi mệt mỏi như muốn ngất đi, hơi thở hỗn loạn.

Anh nằm qua một bên , cánh tay rắn chắc ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đã thấm mệt. Gương mặt anh tuấn mị hoặc thỏa mãn , ngón tay say sưa vuốt ve làn da nhẵn mịn của cô. Lau đi mồ hôi , gạt vài sợi tóc lưa thưa trên trán để cô thoải mái say giấc. Lục Phong ôm chặt lấy cô từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook